ZingTruyen.Store

Dam Lam Hang Xom Cung Than Cung Than Vi Lan


Chương 065: Dị giờ 31

Khi bóng dáng thuần trắng bước đến gần bóng lưng màu đen đang ngồi bên bàn, áp suất thấp trong căn bếp bỗng chốc dịu lại. Những người đang bận rộn xung quanh dường như vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía đó.

Chàng trai khoác áo lông chồn cúi nhẹ người, nói gì đó với người đàn ông trong bộ vest đen tuyền. Sau đó thì người kia đứng dậy quay đầu lại, đưa tay vẫy về phía cô bé đang ngồi trong góc.

Cô bé lập tức nhảy xuống ghế, nhẹ nhàng chạy tới, hai bím tóc xinh xắn đung đưa trong không trung.

Ba bóng dáng nổi bật ấy cùng nhau rời khỏi căn bếp, đi về phía cửa sau.

Khi cánh cửa nhỏ của nhà bếp được đẩy ra, không khí lạnh lẽo tràn ngập bên ngoài lại ập tới.

Úc Bạch vô thức kéo sát cổ áo hơn, Hà Tây bên cạnh cậu cuối cùng cũng được tiếp xúc gần với Tạ Vô Phưởng khẽ rùng mình.

Cô cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Tiểu Bạch, không phải chúng ta đi nhà ăn sao?"

Giọng nói non nớt vang lên rõ ràng dưới bầu trời đêm, cùng lúc đó từ bóng cây lờ mờ bên cạnh truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Úc Bạch không nhận ra, vẫn tập trung trả lời câu hỏi của cô bé: “Chúng ta sẽ đi vòng một chút. Em vừa nói Viên... à, Tiểu Hàng đang nghe trộm bên ngoài cửa sổ, đúng không?”

Phía sau trong phòng bếp có người không ngừng đi lại, không còn yên tĩnh như góc khuất trước đó. Úc Bạch đổi cách xưng hô, tránh để người ngoài nghe thấy.

Trước khi đối phó kẻ xấu, điều quan trọng nhất là phải hiểu rõ tình hình.

Úc Bạch đã có phỏng đoán, nhưng vẫn cần xác nhận thêm từ Viên Ngọc Hành hiểu rõ nhất về gia đình Trương Vân Giang.

“Đúng vậy, khi mọi người đang ở phòng khách, Tiểu Hàng đã ra cửa sổ nghe trộm. Trông cậu ấy có vẻ lo lắng điều gì đó.”

Hà Tây thông minh đổi cách gọi theo, nghiêm túc đáp:“Bây giờ chắc họ đã vào nhà ăn rồi, nhưng em không biết Tiểu Hàng đang ở đâu.”

Có vẻ lo lắng điều gì đó…

Úc Bạch nhớ rõ Viên Ngọc Hành từng nói rằng Trương Vân Giang vì bị đám con cháu bất hiếu làm tức đến mức đột quỵ, không thể cứu được mà qua đời.

Có lẽ chính trong lúc trò chuyện với lũ con cháu này mà đã xảy ra.

“Vậy anh đoán cậu ấy vẫn đang ở ngoài cửa sổ nhà ăn nghe trộm.” Úc Bạch vừa nói vừa định đi vòng quanh khu vực nhà ăn tìm kiếm.

Cậu vừa bước chân về phía phải, người bên cạnh đã nhanh chóng đi về phía bụi cây bên trái.

“...Ơ?”

Úc Bạch dừng bước, ngơ ngác: “Tiểu Tạ? Anh định đi—”

Lời nói bị ngắt quãng bởi một âm thanh trầm đục.

Khi Tạ Vô Phưởng tiến gần, bụi cây truyền ra âm thanh mơ hồ,  một bóng dáng nhỏ bé ngã lăn ra đất.

Đó là một cậu bé xa lạ, dáng vẻ có chút thanh tú nhưng khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ ngồi bệt dưới đất, cứng đờ nhìn người đàn ông cao lớn đang đến gần.

Thấy cảnh này Úc Bạch vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong khi Hà Tây bên cạnh theo phản xạ ôm chặt lấy tóc mình. Cô lùi lại, trốn sau lưng anh Tiểu Bạch, giọng run run:“Là Trương Nhất Triết!”

Là cậu bé không hiểu sao lại kéo tóc cô rối tung.

Chỉ cần nhìn thấy cậu ta, da đầu Hà Tây lại cảm thấy đau nhức.

Nghe vậy Úc Bạch cũng hiểu ra bèn nắm tay cô bé đang run rẩy, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, bọn anh đều ở đây.”

Khi Hà Tây chạy vào bếp, rõ ràng Trương Nhất Triết đã bị người khác đuổi đi, lại lén lút xuất hiện ở cửa sau.

Dùng chút đầu óc cũng có thể đoán ra cậu ta không từ bỏ ý định, muốn tiếp tục tra hỏi tin tức từ cô bé nhìn như nhỏ yếu có thể bắt nạt.

Trông cậu ta chỉ tầm mười tuổi, lẽ ra phải ngây thơ vô tư, tại sao lại bị nuôi dạy thành kẻ xấu xa thế này?

Một cảm giác chán ghét mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Úc Bạch.

Ánh mắt lạnh lẽo của cậu hướng thẳng vào Trương Nhất Triết đang mềm nhũn ngồi bệt trên đất, không chút biểu cảm, hỏi:“ Đến tìm Hà Tây của bọn anh?”

Dáng vẻ của cậu lúc này thực sự rất có lực uy hiếp.

Cậu bé vốn đã như rơi vào hầm băng nay càng co rúm lại, run rẩy như chiếc sàng, cuống quýt phủ nhận:“Không... không... không phải!”

Tạ Vô Phưởng không thèm nhìn cậu ta thêm, chỉ trả lời câu hỏi mà Úc Bạch bị ngắt lời trước đó: “Tôi nghe thấy có tiếng động trong bụi cây bên cạnh.”

Khi quay đầu nhìn lại, hắn trông thấy cô bé đang được Úc Bạch nắm tay đứng sát bên cạnh cậu. Hắn cũng nhận ra ánh mắt nâu nhạt ấy tràn đầy lạnh lẽo và căm ghét không hề che giấu.

Luồng áp lực đáng sợ ấy lại một lần nữa không thể kìm nén, lan tràn khắp nơi. Hơn nữa, lần này nó đã tìm được một đối tượng cụ thể để trút lên.

“Không phải?” Úc Bạch, hài lòng với sự nhạy bén của Tiểu Tạ, tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Triết: “Vậy em đến đây làm gì?”

Cậu tiến vài bước, dừng lại ngay trước mặt cậu bé đang bất chợt đông cứng. Sau đó Úc Bạch hơi cúi người, đưa tay túm lấy một nắm tóc của cậu ta.

“Giật tóc người khác rất thú vị.” Thanh niên từ trên cao nhìn xuống, nở một nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt nâu nhạt đầy vẻ lạnh nhạt:“Phải không?”

Với những đứa trẻ mà rõ ràng lớn lên sẽ thành kẻ cặn bã như thế này, cậu chẳng có tâm tư để khuyên bảo hay quan tâm.

Ăn miếng trả miếng là cách giáo dục tốt nhất.

Cậu bé cảm nhận cơn đau nhói từ da đầu, há miệng nhưng không nói được lời nào. Cậu rất muốn lắc đầu nhận sai, nhưng không hiểu sao toàn thân như bị hút vào một xoáy nước có thể nghiền nát mọi thứ. Cậu không thể cử động, thậm chí thở cũng khó khăn.

Người đàn ông tóc đen đáng sợ bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn cậu bé đang bị túm tóc.
Hắn đứng rất gần người đàn ông tóc nâu kia.

Giây tiếp theo, khuôn mặt tái nhợt như giấy của cậu bé lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng sâu sắc, hai mắt trợn trắng, như thể muốn chết ngay tại chỗ.

Hà Tây lúc này không còn sợ cậu ta nữa, bất chợt bịt mũi, buột miệng: “Mùi gì thế, hôi quá!”

Úc Bạch cũng gần như đồng thời nhíu mày, buông tay ra: “Anh cũng ngửi thấy, đây là...”

Khi hiểu ra nguồn gốc của mùi, cậu lập tức im bặt, lùi nhanh vài bước với vẻ chán ghét, rồi gọi Tạ Vô Phưởng:“Tiểu Tạ, chúng ta đi thôi, thật kinh tởm.”

Cậu bé từng ngang ngược vô pháp vô thiên kia thực sự đã bị dọa đến... tè ra quần.

Theo nghĩa đen.

Tạ Vô Phưởng không phản đối, bước theo:“Được.”

Khi bóng dáng ba người dần khuất xa, Trương Nhất Triết xụi lơ ngồi bệt xuống đất, mới thở dốc như người vừa sống sót sau tai nạn.

Trong bầu không khí hôi thối, cậu khóc hu hu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Hà Tây ngoái lại nhìn, vẻ mặt đầy kinh ngạc:“Cậu ta... cậu ta nhát gan quá.”

“Đúng vậy, đừng sợ cậu ta, cậu ta chẳng làm được gì cả.” Úc Bạch vẫn nắm tay cô nói:“Vậy nên mới chuyên chọn con gái để bắt nạt, chứ sao không tìm Tiểu Hàng rõ ràng nhỏ tuổi hơn?”

Hà Tây gật đầu đồng tình.

Thật ra cô bé nghĩ, cũng có một phần lý do là do anh Tiểu Bạch và anh thần linh quá đáng sợ.

Đặc biệt là người sau.

Cô lén liếc nhìn Tạ Vô Phưởng đang đi bên cạnh, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Thần linh tóc đen mắt xanh cũng đang nhìn chăm chú vào cô.

Hoặc có thể là nhìn khoảng cách gần như không tồn tại giữa cô và anh Tiểu Bạch.

Cảm giác như không thể thở nổi.

Hà Tây bất giác rút tay khỏi tay anh Tiểu Bạch, há to miệng hít thở, cuống quýt dùng cả hai tay vỗ ngực, nghĩ rằng mình bị không khí hôi thối lúc nãy làm ngộp.

...Ơ.

Sao vỗ vài cái lại thấy đỡ hẳn?

Cô bé đi chậm lùi lại một chút, khuôn mặt mờ mịt. Úc Bạch cũng bất ngờ trước hành động kỳ lạ của cô:“Em làm sao thế?”

Hà Tây đang bận rộn tiếp tục vỗ ngực mình, lập tức nói: "Không có gì, vừa rồi chỗ đó thối quá!"

Úc Bạch liếc nhìn, không thấy điều gì khác thường nên không nghĩ ngợi nhiều, cũng không cố nắm tay cô bé nữa.

Bởi vì cậu đã thấy một cậu bé khác đang lén lút.

Dưới bóng đêm mông lung, một viên sỏi nhỏ nhẹ nhàng đập vào chiếc lưng còng xuống.

Viên Ngọc Hành đang nín thở rình mò bên ngoài cửa sổ, lập tức run bắn lên, cảnh giác quay lại, không đánh mà tự khai: “Tôi không nhìn lén, tôi chỉ đi ngang qua!”

Khi nhận ra người đến, cậu vỗ ngực một cái, hạ giọng: “Tôi còn tưởng ai, hù chết tôi!”

Úc Bạch không đáp lời, chỉ bắt chước cậu ta, ghé mắt nhìn qua cửa sổ một lúc. Cậu thấy ông lão tóc bạc trong nhà, thần thái rạng rỡ đang trò chuyện vui vẻ với đám con cháu xung quanh, không có dấu hiệu gì gọi là tức giận mới tạm yên tâm.

Cậu quay đi, không nói nhảm với Viên Ngọc Hành, hỏi thẳng: “Hôm nay chú Trương bị xuất huyết não đưa vào viện sao?”

Viên Ngọc Hành sửng sốt, nhanh chóng nghiêm mặt:“Không, tôi đang định tìm mọi người để nói về chuyện này, vừa hay mọi người đến đây.”

“Ông ấy xảy ra chuyện vào cuối tuần này. Chi tiết thì họ không nói với tôi, nhưng chắc chắn là lũ khốn kia đến gây sự chuyện công ty, khiến ông ấy tức chết!”

“Nhưng, tuyệt đối không phải hôm nay! Ở thế giới cũ, hôm nay bọn họ không lấy danh nghĩa thăm nom để đến đây. Nếu có, nhất định lão Trương đã vui vẻ gọi điện báo tôi rồi.”

“Tất nhiên, thế giới cũ không có đợt lạnh này, có lẽ nhiều thứ đã thay đổi...”

Viên Ngọc Hành lại liếc nhìn không khí hòa hợp trong nhà, không hiểu nổi: “Tôi lo bọn họ khiến lão Trương xảy ra chuyện sớm, nên mới ngồi rình ở đây. Nhưng lại không nghe họ nói gì về những chuyện hư hỏng kia, vẫn luôn hỏi han lão Trương rất ân cần, chỉ nói toàn chuyện gia đình.”

“Chẳng lẽ đúng như tin tức nói, tận thế đến nên lũ khốn này đổi tính rồi à?”

Nghe xong, Úc Bạch suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Chuyện công ty mà chú nói là gì? Chú Trương và con cái chú ấy bất đồng quan điểm trong việc kinh doanh sao?”

“Không chỉ là bất đồng!” Viên Ngọc Hành khoát tay. “Công ty của lão Trương căn bản không phải chỗ để bọn họ nhúng tay vào!”

Úc Bạch lộ vẻ ngạc nhiên: “Không phải chỗ để nhúng tay? Chẳng phải chú Trương đã nghỉ hưu rồi sao?”

Nếu không, làm gì có thời gian rảnh để ngày ngày chơi cờ vây trong công viên.

“Đúng vậy, ông ấy đã giao công ty cho Tiểu Mạnh, một người trẻ tuổi đã cùng ông lăn lộn suốt hơn hai mươi năm... À, giờ cũng không còn trẻ nữa.”

Viên Ngọc Hành lẩm bẩm: “Tiểu Mạnh là người rất tốt, lại đặc biệt có đầu óc kinh doanh, giúp ông ấy mở rộng công ty. Tôi không rành chuyện làm ăn, nhưng tóm lại lão Trương nói rằng, một tập đoàn lớn như vậy, chỉ giao cho Tiểu Mạnh ông ấy mới yên tâm, mới không phụ lòng hàng nghìn nhân viên.”

“Ông ấy cảm thấy mấy đứa con của mình không được, cả năng lực lẫn tính cách đều không đáng tin cậy, làm thì ít mà phá thì nhiều. Vì vậy, ông chỉ đồng ý cho chúng chút cổ phần... cổ phần đúng không? Và tiền bạc, lão Trương nói, như vậy chẳng phải chúng sẽ sống sung túc mấy đời, không cần lo nghĩ, cũng chẳng phải nhọc lòng gì hay sao.”

Nói đến đây, Viên Ngọc Hành buồn bã nói: “Nhưng lũ khốn nạn đó nào hiểu được tâm ý của ông ấy, chỉ chăm chăm tìm cách giành lại công ty từ tay Tiểu Mạnh, ngay cả những lời lẽ khó nghe nhất cũng dám thốt ra. Haiz, từ khi ông ấy quyết định làm vậy, gia đình này chẳng lúc nào được yên, trừ hôm nay.”

Qua khung cửa kính trong suốt, ông ngẩn người nhìn vào trong, hiếm hoi thấy bạn già nở nụ cười thỏa mãn, mãn nguyện đến thế.

Lần gần nhất, có lẽ phải quay về thời thiếu niên vô lo, chỉ nghĩ đến những ván cờ.

Úc Bạch nghe xong cũng thất thần hồi lâu.
Có thể dám bất chấp ý kiến gia đình, giao toàn bộ sự nghiệp đồ sộ cho một người không cùng huyết thống, quả thật không phải người bình thường có thể làm được.
Bảo sao ông ấy lại có thể phát triển sự nghiệp đến quy mô lớn như vậy.

Chỉ tiếc rằng trí tuệ sáng suốt và tầm nhìn sắc bén của Trương Vân Giang lại chẳng được đứa con nào thừa hưởng, chỉ toàn là lũ hám tiền đến mức mù quáng.

Sau một khoảng lặng ngắn, Viên Ngọc Hành ngập ngừng nói: “Hôm nay lão Trương thật sự rất vui, tôi cũng không bắt bẻ được gì. Họ không hề nhắc đến chuyện công ty... Cậu nói xem, liệu có khả năng nào họ đã hiểu ra ý của ông ấy, thay đổi rồi không?”

Dù sự giác ngộ này đã đến quá muộn nhưng ít nhất ở khoảnh khắc này, Trương Vân Giang vẫn có thể thực sự tận hưởng chút tình thân muộn màng.

Úc Bạch im lặng một lúc, sắp xếp lại mọi suy nghĩ rời rạc, rồi thành thật lắc đầu: “Không thể nào.”

Viên Ngọc Hành ngạc nhiên trước giọng điệu chắc chắn của cậu, hỏi ngay: “Sao lại không thể? Nhỡ đâu…”

“Không có nhỡ đâu.” Úc Bạch điềm tĩnh ngắt lời: “Cháu biết vì sao họ đột nhiên thay đổi.”

Ngay cả cái chết cũng không thể khiến họ tỉnh ngộ, huống chi khi còn sống.

Viên Ngọc Hành ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Vì sao?”

“Vì sự xuất hiện của chúng ta.” Úc Bạch nói, “Đặc biệt là chú và Hà Tây.”

Cậu bé ngơ ngác: “Hả? Chú và Hà Tây?”

“Họ hoàn toàn chưa từng gặp Hà Tây, tôi cũng vậy. Ngay cả lão Trương còn không nhận ra tôi, nói gì đến bọn họ!”

Úc Bạch đáp: “Chính vì chưa từng gặp hai người, nên trong mắt họ càng đáng sợ hơn. Chú có nhớ chú Trương vẫn luôn gọi cháu là gì không?”

Viên Ngọc Hành lập tức nói: "Nhớ chứ, bác sĩ Tiểu Úc!”

“Đúng, chú Trương nhầm cháu là bác sĩ, nên luôn gọi cháu như vậy. Những người khác trong nhà đều nghe thấy.”

“Một bác sĩ mang theo hai đứa trẻ lạ mặt, bất ngờ sống chung với một ông lão giàu có, được ông ấy đối xử hết sức niềm nở, thậm chí còn làm ông ấy vui vẻ hơn hẳn.”

“Trong khi đó, ông lão ấy từng bất chấp mọi phản đối, giao toàn bộ tập đoàn cho người ngoài. Không đứa con nào tin vào ý tốt của ông, trái lại còn có vô số lời đồn thổi ác ý.”

Cuối cùng, Úc Bạch kết luận: “Giờ đây, có lẽ họ nghĩ rằng một trong những lời đồn ấy đã thành sự thật. Không phải chú Trương không muốn để lại công ty cho con cái, chỉ là chưa quyết định giao cho đứa nào trong số họ mà thôi.”

Viên Ngọc Hành nghe được nghẹn họng nhìn trân trối: “Nhưng, nhưng lão Trương đã giới thiệu chúng ta là bạn cờ, họ không hề nghi ngờ, thái độ ai cũng tốt mà!”

“Bạn cờ? Chú nghĩ họ tin sao?” Úc Bạch nói. “Hơn nữa, bây giờ họ dám nghi ngờ không?”

Trước những đối thủ cạnh tranh đột ngột xuất hiện, lại mang đầy tính đe dọa, họ nào dám giữ thái độ cũ.

Trước đây, họ ỷ vào máu mủ ruột thịt mà tùy tiện lộng hành, vì nghĩ ông không còn lựa chọn nào khác.

Giờ đây, họ không dám nữa.

Vì đã có những hậu bối được Trương Vân Giang yêu mến hơn.

Thậm chí còn được ông thật lòng công nhận trong lĩnh vực cờ vây mà ông yêu thích nhất.

Úc Bạch giải thích đến đây, Viên Ngọc Hành cuối cùng cũng ngộ ra, hoàn toàn hiểu rõ mọi điều bất thường tối nay, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Tôi đã biết là bọn họ không có ý tốt, nhưng không ngờ lại dám nghĩ về lão Trương như vậy, thật là…”

Ngàn lời nghẹn lại thành một câu:“Đúng là một lũ chó chết!”

Úc Bạch đã sớm chuẩn bị, bịt tai Hà Tây lại: “Đừng nói bậy, có trẻ con ở đây.”

Cô bé được bàn tay ấm áp của cậu chạm vào liền run lên, phản xạ vỗ ngực mình. Cậu bé cũng tức đến mức ngực đau, nghẹn ngào vuốt vuốt ngực để bình tĩnh lại.

Cả hai đều hiểu lời Úc Bạch, gần như đồng thanh hỏi: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”

Ánh mắt Úc Bạch lướt qua hai bóng dáng nhỏ bé, cuối cùng dừng lại ở Tạ Vô Phưởng từ nãy đến giờ không nói một lời.

Tạm thời, có lẽ không cần lo lắng về tim hay mạch máu não của Trương Vân Giang.

Người đàn ông già nua không hay biết gì về biến cố xung quanh, sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn bình thường.

“Giờ chúng ta nên…” Úc Bạch ngẫm nghĩ rồi nói, “Giúp chú Trương trả thù.”

Mắt Viên Ngọc Hành sáng rực: “Thật không? Tôi cũng muốn giúp ông ấy hả giận! Làm thế nào? Tôi có giúp được không?”

Úc Bạch không giả vờ suy nghĩ: "Đương nhiên là ăn miếng trả miếng, tức chết bọn họ.”

Đây chính là triết lý sống mà một vị trưởng bối từng tặng cho cậu và bạn bè mình cùng với một xe lông chồn quý.

Nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì, Úc Bạch bật cười không kìm được: "Chú Viên, thật ra chú có thể giúp một việc lớn đấy."

"Giúp gì? Cậu nói đi!"

Úc Bạch bèn nghiêm túc mà đùa: "Chú thử chọn một trong ba người chúng cháu để gọi là ba đi, nhưng nhớ gọi lúc chú Trương không để ý.”

Cậu mỉm cười liệt kê danh sách: "Cháu, Tiểu Tạ, và Nghiêm Cảnh."

Viên Ngọc Hành đang háo hức mong chờ, suýt nữa ngã ngửa vì lời gợi ý kỳ quái này: "Hả? Cái quái gì vậy?"

Nhưng hỏi xong, ông lập tức nhận ra đây có thể là cách trả đũa thực sự. So với những đứa cháu còn nhỏ tuổi, thì việc xuất hiện một người con trai trưởng thành có vẻ hợp lý hơn sẽ khiến đám khốn nạn kia đau khổ đến mức không ăn không ngủ được.

Úc Bạch cũng cân nhắc kỹ: "Cháu e là cháu không hợp lắm, vì cháu đã là chú của chú rồi, mà tuổi có vẻ không đúng. Hay là Nghiêm Cảnh?"

Cậu nhìn sang chàng trai cao lớn có vẻ ngoài giống hệt sinh viên đại học.

"Không không không!" Viên Ngọc Hành lắc đầu như điên, hoàn toàn không muốn nhận "thằng to xác ngốc nghếch" đó làm cha: "Cậu bảo tôi gọi cậu ta là ba? Thà tôi chết còn hơn!”

Úc Bạch cùng Nghiêm Cảnh đều không được, vậy cũng chỉ còn lại có......

Hai đứa trẻ đồng loạt quay ánh mắt về phía người đặc biệt đáng sợ tối nay.

Tạ Vô Phưởng từ đầu đến cuối chỉ im lặng, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt xám xanh của hắn như cơn bão xoáy cuộn trào, cộng thêm bộ vest đen, khí chất phi phàm càng khiến người ta sợ hãi.

Úc Bạch cảm thấy không ai phù hợp hơn Tạ Vô Phưởng để trở thành người thừa kế.

“... "Cậu bé bị khí thế đáng sợ tập kích thoáng chốc đầu gối mềm nhũn, bật thốt lên," Ba, ba!

Nói thật, nếu không phải bối phận chỉ cần kêu đến đây......

Dựa theo bản năng phát ra từ nội tâm, cậu càng muốn gọi ông nội.

Hoặc là tổ tông hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store