Dam Lam Hang Xom Cung Than Cung Than Vi Lan
Chương 047: Dị thời 13Một lát sau, ánh đèn vàng ấm áp bỗng sáng lên trong căn phòng cờ vốn dĩ không một bóng người. Ba bóng dáng dài, nghiêng nghiêng hiện mờ mờ trên sàn gỗ.Người chơi cờ đã ngồi vào bàn. Úc Bạch cũng lấy một chiếc bồ đoàn, thoải mái ngồi sang một bên.Cậu nhìn về phía Tạ Vô Phưởng đang rũ mắt ngồi im lặng phía trước, lặng lẽ chờ ván cờ bắt đầu.Phòng cờ này thật đẹp, đúng như hình dung của Úc Bạch khi cậu vừa bước vào căn biệt thự này, thậm chí còn đẹp hơn cả tưởng tượng.Căn phòng vuông vức rộng rãi, chỉ trang trí vài chi tiết vừa đủ tinh tế. Trên tường sạch sẽ treo một bức thư pháp bay bổng tựa chim hồng kinh động. Kế bên là chiếc kỷ hoa bằng gỗ hồng sắc đen thanh tao, trên mặt kỷ cao đặt một chậu hoa mã túy mộc với cành lá thưa thớt mà mỹ lệ. Trong không gian phòng cờ thanh nhã, sắc xanh thẫm ấy như giữ lại chút thơ mộng nhất của mùa xuân rực rỡ dưới mái hiên.Úc Bạch thầm nghĩ, người đàn ông lớn tuổi khó giấu nổi sự hứng khởi trước mặt, không chỉ giàu có mà còn có gu thẩm mỹ tuyệt vời. So với bàn đá ngoài trời ở góc công viên hôm đó, nơi này quả thực hơn hẳn, tựa như anh vừa bước vào một bức tranh sơn thủy thanh thoát.Vì vậy, dù không hiểu biết nhiều về cờ vây, Úc Bạch vẫn chăm chú theo dõi một cách đặc biệt.Một người hầu bước đi nhẹ nhàng, mang trà nóng và điểm tâm tới. Trong làn khói nhẹ nhàng lan tỏa, cậu nhìn thấy hai biểu cảm hoàn toàn trái ngược của hai người trước mắt.Trương Vân Giang dần thu lại vẻ phấn khởi, nét mặt nghiêm nghị, cẩn trọng suy nghĩ trước mỗi nước cờ trắng. Trước người hậu bối mới tiếp xúc với cờ vây, ông kiên quyết nhường quyền đi trước.Tạ Vô Phưởng giống như vòng lặp lần trước, lại tiếp tục đi trước bằng quân đen. Ánh mắt hắn vẫn giữ vẻ điềm nhiên không gợn sóng, tốc độ đặt cờ nhanh hơn hẳn người bình thường. Úc Bạch còn cảm thấy hôm nay hắn nhanh hơn lần trước. Có lẽ vì lần này, Tạ Vô Phưởng đã dành nhiều thời gian học lý thuyết cờ vây hơn, cũng nghiêm túc hơn.Trên bàn cờ nhỏ, các quân đen trắng đan xen nhau. Quân đen luôn hạ xuống nhanh chóng và lạnh lẽo, hiếm khi dừng lại lâu giữa những ngón tay có khớp xương thon dài của Tạ Vô Phưởng. Vì thế, càng về sau, quân trắng bị cuốn theo nhịp độ, dần hiện ra sự lúng túng, khó mà chống đỡ.Âm thanh quân cờ khẽ chạm vào bàn cờ, thế trận liên tục biến hóa, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Úc Bạch chăm chú quan sát hồi lâu.Rồi, vào một khoảnh khắc nào đó, cậu bất giác quay người lại.Lặng lẽ ngáp một cái....Xin lỗi, cậu thấy buồn ngủ rồi.
Vì thực sự không hiểu nổi.Rõ ràng Tạ Vô Phưởng đã hoàn toàn nắm vững những kỹ thuật cao cấp mà hắn học được trên điện thoại vào buổi chiều, không chỉ vượt xa khỏi tầm hiểu biết của một người ngoại đạo như Úc Bạch, mà ngay cả Trương Vân Giang cũng lộ vẻ khó xử.Thêm nữa, vì bữa tối cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, đường trong cơ thể bắt đầu lan tỏa, cảm giác buồn ngủ lặng lẽ đánh úp lại.Úc Bạch dụi mắt, vừa chống lại cơn buồn ngủ vừa lo lắng ngày mai sẽ ra sao. Cậu cảm thấy nếu ngày mai Tạ Vô Phưởng dạy cậu chơi cờ, có khi cậu không làm tốt cũng rất mệt mỏi.Bởi vì cờ vây thực sự là một môn học vấn thâm sâu.Nhìn qua tưởng dễ nhập môn, nhưng càng học càng khó.Cậu không dám nghĩ, nếu Tạ Vô Phưởng đang tập trung dạy cậu mà phát hiện cậu đột nhiên ngáp dài, hoặc ánh mắt lơ mơ như đang học môn toán thì phản ứng sẽ thế nào.… Trong lòng thầm thở dài “Con người thật mất lịch sự?”Hay nói với cậu “Đừng phân tâm.”?Haizz.Càng nghĩ càng sầu, Úc Bạch lặng lẽ thở dài, vô thức nhìn sang bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt buồn ngủ của Nghiêm Cảnh.Ban đầu, ba người Nghiêm Cảnh nói là đi dạo quanh vườn, nhưng Viên Ngọc Hành vốn là một người vừa chơi cờ dở vừa thích chơi, luôn canh cánh về ván cờ như trong mộng này, nên đi dạo vài vòng với ông quản gia rồi cuối cùng lại quay về cửa phòng cờ.Cậu bé nhỏ tuổi rất muốn vào xem cờ nhưng vì sợ lộ tẩy, liền kéo theo hai người bạn vốn định đi xem tivi để giả vờ cùng nhau đến đây hóng hớt.Lúc này, cậu bé ngồi quỳ nghiêm chỉnh trên bồ đoàn, nín thở tập trung, trông cực kỳ chăm chú, ánh mắt sáng đến kinh người, tới khi thấy những nước cờ tinh diệu, muốn nói mà không dám, đành siết chặt tay im lặng.Cô bé bên cạnh lúc đầu còn ngơ ngác, nhưng sau khi được ông cụ thấp nhỏ bên cạnh khẽ giải thích quy tắc cơ bản, dần dần cũng hiểu chút ít, gương mặt lộ vẻ trầm tĩnh mà nghiêm túc.Trái lại, hai người lớn ngồi cạnh bọn trẻ...Úc Bạch và Nghiêm Cảnh bất chợt bốn mắt nhìn nhau. Nghiêm Cảnh giật mình, theo phản xạ mở to mắt, liếc nhanh qua bàn cờ rồi vội vàng giơ ngón tay cái, nhỏ giọng khen:“Xuất sắc!”
Giọng nói hết sức thành khẩn, ánh mắt vô cùng trống rỗng.“……”Có xem đâu mà xuất sắc cái gì.Úc Bạch bật cười, cũng giơ tay, im lặng đáp lại cậu ta một ngón giữa thanh lịch.Nghiêm Cảnh cuối cùng nhận ra Úc Bạch cũng đang thất thần bèn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu lại ngón cái giả tạo, trơn tru đổi sang một ngón giữa “ngang cơ”.Thấy vậy, Úc Bạch chẳng nói chẳng rằng, lại giơ thêm một tay, điềm nhiên nhân đôi số lượng ngón giữa.Nghiêm Cảnh không chịu thua, lập tức “tăng giá”.Hai bộ ngón giữa đối đầu, lạnh lùng đấu với nụ cười ngốc nghếch.Trong khi mọi người đang tập trung chơi và xem cờ, hai người họ lén lút dùng tay ra hiệu chế giễu nhau, giống như hai cậu học sinh tiểu học nghịch ngợm, không phát ra tiếng nào, chỉ có bóng hình phản chiếu trên bức tường trắng lắc lư qua lại.Ở trung tâm căn phòng, hai người chơi cờ ở hai đầu bàn cờ tập trung đến mức không chú ý đến xung quanh. Trương Vân Giang cau mày, chìm đắm trong ván cờ trước mặt, không còn sự nhẹ nhàng thư thái thường ngày khi chơi với bạn già. Tay ông cầm quân cờ lơ lửng trên không, trầm ngâm suy nghĩ.Nhưng người thanh niên đối diện lại khác.Ánh mắt xám xanh rời khỏi bàn cờ đen trắng, lướt qua bóng hình chập chờn trên tường, rồi dừng lại ở khuôn mặt tràn ngập ý cười của người nào đó.Hắn không còn nhìn chằm chằm vào bàn cờ nữa, mà hơi nghiêng người, tập trung nhìn người bạn bên cạnh. Dưới ánh đèn, mái tóc nâu nhạt của cậu vẫn ánh lên vẻ ấm áp, nhưng lại bỗng toát ra chút xa cách lạ kỳ.Bốp!
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng quân cờ trắng chạm vào bàn cờ vang lên rõ ràng.Trương Vân Giang cuối cùng cũng đặt xong quân cờ đã bị ông cầm nóng cả tay, nghĩ xong một nước đi quan trọng, có thể xoay chuyển tình thế, dù chỉ là tạm thời.Nhưng khi ông vừa lau mồ hôi trán, trong lòng còn chưa kịp nảy sinh chút tự hào, ánh mắt hướng về phía đối thủ, thì thấy người thanh niên đối diện vẫn giữ nét mặt bình thản, gần như ngay lập tức thu lại ánh nhìn đang đặt nơi khác.Hắn cúi đầu, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trán, che đi cảm xúc trong đôi mắt hai màu. Hắn lặng lẽ nhặt một quân cờ đen từ hộp bên cạnh.Chỉ vài giây sau, trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Vân Giang, quân cờ đen được đặt xuống một vị trí mà ông hoàn toàn không ngờ tới.Ông mất vài giây để nhận ra rằng, cục diện vừa khó khăn lắm mới lật ngược được, trong khoảnh khắc này, lại hoàn toàn sụp đổ.Và không còn khả năng cứu vãn.
Trước khi ông kịp thốt lên lời thán phục, bên cạnh đã vang lên một tiếng hô không kìm được.“Cũng được luôn?!”Đúng vậy, cũng được luôn?!Trong lòng Trương Vân Giang thầm đồng tình, lặng lẽ thở dài:“Thôi, ta thua rồi!”Lúc ông tuyên bố nhận thua, tò mò nhìn về phía âm thanh vừa nãy, không ngờ lại là cậu cháu trai kỳ lạ của Úc Bạch.Cậu bé ban nãy còn ngoan ngoãn ngồi trên bồ đoàn, giờ đã phấn khích ngồi thẳng dậy, khuôn mặt ngây thơ đầy ngạc nhiên và tán thưởng.Trương Vân Giang không biết bọn họ vào từ lúc nào, nhìn cảnh này bèn bật cười:“Tiểu Hàng, cháu cũng biết chơi cờ vây à?”Hơn nữa, còn biết khá nhiều.
Ít nhất, nước cờ vừa rồi, trong số những người có mặt, e rằng chỉ có ông và Úc Hàng hiểu được. Những người khác hoàn toàn như lạc trong sương mù.Nếu không, họ chắc chắn cũng sẽ trầm trồ.Câu hỏi của ông hoàn toàn vô ý, nhưng cậu bé vốn hưng phấn bỗng căng thẳng, vô thức dùng khuỷu tay chạm vào Úc Bạch bên cạnh, miệng lắp bắp cầu cứu:“Chú... chú Bạch!”“...”Bị gọi bất ngờ, Úc Bạch ho nhẹ một tiếng, lập tức thu tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người giúp cháu mình giải vây.“Đúng rồi, Tiểu Hàng biết chơi cờ vây.” Cậu tùy tiện nói dối, “Chính vì thấy cháu chơi thú vị, nên cháu mới bắt đầu quan tâm đến cờ vây.”Thật là, lão Viên này gọi “chú” càng lúc càng quen.Cậu gọi Viên Ngọc Hành là chú, còn Viên Ngọc Hành cũng gọi cậu là chú.Vai vế cứ thế mà phân chia, tóm lại cả hai đều là chú của nhau.... Thật là kỳ diệu.Úc Bạch nghĩ vậy, nhìn lại hai người ngồi bên bàn cờ, không nhịn được cười hỏi:
"Ván cờ này xong rồi à?”
"Đúng vậy." Trương Vân Giang thở dài một hơi, lắc đầu tự giễu: "Ta thua rồi, thua chắc rồi."Ván cờ kết thúc, đây là lần đầu tiên ông thực sự đấu với Tạ Vô Phưởng, không nhịn được mà so sánh với ván cờ đã xem vào buổi chiều.Trong ván cờ đó, đối phương đã mô phỏng trận đấu giữa ông và lão Viên, khiến lão Viên vốn đã chủ quan dần dần nghĩ mình chắc thắng, nhưng không hề biết bản thân đã rơi vào bẫy từ lâu.Phong cách chơi cờ thường phản ánh tính cách và thói quen của người chơi, có thể mạnh mẽ hoặc mềm mỏng, tấn công hoặc phòng thủ.Nhưng ngoại trừ nước cờ cuối cùng được ví như kỳ tích từ trên trời rơi xuống, ván cờ buổi chiều không thể tính là của riêng Tạ Vô Phưởng, hắn chỉ sao chép rồi phá giải nó mà thôi."Lúc đầu tôi cứ tưởng, phong cách của cậu sẽ là kiểu vòng vo, chậm rãi, chú trọng bố cục."Trương Vân Giang nhớ lại trận cờ kinh động lòng người vừa rồi, cảm thán: "Không ngờ, cậu lại thuộc kiểu tấn công trực diện, dồn ép từng bước, không để đối thủ có cơ hội thở, thực sự không nhìn ra.”
Nhưng nghĩ kỹ lại, phong cách này lại khá hợp với tính cách thẳng thắn lạ thường của đối phương.Nhờ Úc Bạch giúp che giấu, cậu bé biết chơi cờ - Dụ Hàng, cuối cùng cũng dám lớn tiếng đưa ra nhận xét: "Phong cách chơi này đúng hung ác, hùng hổ doạ người, mà tốc độ đánh cờ cũng nhanh nữa." Cậu thở phào nhẹ nhõm, buột miệng nói: "Tôi chỉ đứng bên xem thôi mà cũng toát mồ hôi.”Trong suốt trận đấu, quân trắng luôn bị áp đảo, những nỗ lực phản kháng hiếm hoi cũng nhanh chóng bị bóp nghẹt. Trên bàn cờ nhỏ bé, những quân cờ đen tự do tung hoành, mang theo sự sắc bén và kiêu ngạo như không chấp nhận bất kỳ quân cờ dư thừa nào, quyết quét sạch mọi vật cản.Và người cầm quân cờ ấy, quả thực xứng đáng với sự bá đạo này.Nghe vậy, Trương Vân Giang cười đáp: "Cậu bé tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được nhiều như thế, đúng là có năng khiếu."Cậu bé biết mình lỡ lời, vội vàng im bặt.May mắn thay, lúc này sự chú ý của Trương Vân Giang không đặt vào đó.Ông nhìn chằm chằm vào bàn cờ đã thất bại, lòng vẫn còn tiếc nuối. Sau một lúc lưỡng lự, ông không kìm nén được cảm giác thôi thúc trong lòng, ngượng ngùng hỏi Tạ Vô Phưởng: "Nghỉ một chút đã nhé? Không biết cậu có mệt không..."Vì phong cách chơi mãnh liệt đến mức nghiền nát đối thủ, ván cờ này kết thúc nhanh hơn ông tưởng rất nhiều.Nhưng ông đang ở đỉnh cao hứng thú, dù thua cũng muốn thua thêm vài ván, bởi vì quá mức đặc sắc và sảng khoái.Trương Vân Giang hỏi người trẻ tuổi đối diện, nhưng ánh mắt ông lại hướng sang những người xem cờ bên cạnh.Úc Bạch cũng đang nhìn Tạ Vô Phưởng, thay lời ông cụ đang do dự hỏi: "Ván này xong nhanh quá, anh có muốn chơi thêm một ván nữa không?"Tạ Vô Phưởng bình tĩnh trả lời: "Tôi đã xác định được mình hiểu được bao nhiêu quy tắc rồi."Ông cụ đầy mong đợi giật mình, hồi tưởng lời đề nghị chơi cờ của đối phương trước đó, lập tức hiểu rằng đây là cách từ chối.Vậy là luyện tập xong rồi sao?... Đúng là thiên tài đáng sợ với tốc độ học hỏi nhanh đến kinh ngạc.Trương Vân Giang tiếc nuối vô cùng, nhưng cũng không tiện ép buộc, định bụng chủ động kết thúc trận cờ để tránh làm khó đối phương. Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên.Úc Bạch dừng lại lời định nói, rút điện thoại trong túi ra, liếc nhìn màn hình rồi đứng dậy ngay lập tức: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe máy, mọi người cứ tiếp tục.”"Ai thế?" Nghiêm Cảnh tò mò ghé qua, rồi chậc một tiếng: "Sao anh Thiên thích gọi video thế nhỉ?""Chắc là thói quen nghề nghiệp..sống phải thấy người ?"Úc Bạch vừa đáp vừa bước ra ngoài, không muốn làm phiền sự thanh tịnh trong phòng cờ.Nghiêm Cảnh ngồi trong phòng cờ sắp ngủ gật, thấy thế như bắt được cơ hội trốn thoát, lập tức chuồn theo: "Lâu rồi không gặp anh Thiên, tôi phải chào hỏi chút, haha, mọi người tiếp tục nhé.”Úc Bạch để mặc cậu ta theo, không thèm vạch trần, trong lòng suy nghĩ lý do Tôn Thiên Thiên gọi.Chắc là gọi để quan tâm cậu."Cơ mà tôi quên mất, bọn A Cường vẫn còn ở trong đồn, tôi lại vừa bị cảnh sát đuổi một trận."Cậu lẩm bẩm, Nghiêm Cảnh ngay lập tức bắt nhịp: "Tôi nhớ lúc này anh Thiên đang đi công tác xa mà, anh ấy có định suốt đêm chạy về tìm cậu không đấy?"Úc Bạch có chút đau đầu: "... Rất có khả năng."Dù gì, Tôn Thiên Thiên độc thân, chưa vợ chưa con, vẫn luôn cố gắng làm một "người cha yêu thương.”Trong tiếng chuông du dương, hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi phòng cờ, âm thanh dần xa cho đến khi không nghe rõ nữa.Hà Tây ngoan ngoãn ngồi lại trong phòng cờ, nhìn theo họ rời đi, tò mò hỏi cậu bé bên cạnh: "Anh Thiên là ai thế?”"Không biết đâu." Viên Ngọc Hành lần thứ hai nghe thấy cái tên nghe rất "đại ca" này, nhưng vẫn không hiểu ra làm sao: "Phải hỏi Tiểu Bạch... khụ! Chú Bạch, hình như là bạn thân của chú ấy thì phải."Cô bé chỉ theo Úc Bạch ra ngoài vài tiếng mà đã được mở mang tầm mắt với nhiều chuyện mới lạ, nghĩ ngợi một lúc, rồi hâm mộ nói: "Anh Tiểu Bạch có nhiều bạn quá..”Có anh Cảnh một quyền đánh ngất ba, có ông Trương với nhà giống như công viên, có anh Thiên nghe tên đã thấy lợi hại... và còn có một vị thần đi du ngoạn nhân gian nữa."Đúng vậy, nhiều lắm." Viên Ngọc Hành cảm thán theo: "Ta đoán sau này chúng ta sẽ còn gặp thêm nhiều bạn của chú ấy."Không biết Úc Bạch rốt cuộc làm nghề gì, cảm giác xung quanh dạng người gì cũng có.Trương Vân Giang không để tâm lắm đến nhạc đệm nhỏ này, định thu dọn quân cờ, chủ động kết thúc ván chơi tối nay. Bỗng nhiên, ông nghe thấy một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên:"Ván tiếp."Ông sửng sốt, lập tức mừng rỡ ra mặt, không để ý đến giọng điệu của đối phương, vội vàng đồng ý, sợ hắn đổi ý:
"Được, được, tốt quá!"Cậu bé ngồi bên cạnh lập tức dừng câu chuyện phiếm, ngước mắt ngoan ngoãn ngồi thẳng trên chiếc bồ đoàn. Cô bé cũng yên lặng ngồi xem, không dám phát ra tiếng động.Mười phút trôi qua, người đi ra ngoài nghe điện thoại - Úc Bạch vẫn chưa quay lại. Trong căn phòng cờ yên tĩnh, chỉ còn lại hai người lớn và hai đứa trẻ.Căn phòng chẳng có gì thay đổi, cây cảnh dưới ánh đèn vẫn giữ vẻ thưa thớt cành lá, xanh rì mà không còn vẻ nên thơ của mùa xuân, ngược lại như khiến người ta liên tưởng đến những ngày hè oi ả đầy bức bối.
Trên bàn cờ, Trương Vân Giang đã mướt mồ hôi, hoàn toàn bị quân cờ đen của đối thủ đánh cho không còn sức chống đỡ.Cậu bé trên bồ đoàn cũng ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt chẳng khác nào ông cụ, thậm chí còn nín thở.Cô bé bên cạnh chớp đôi mắt to tròn, vừa tò mò vừa co rúm nhìn bàn cờ đang không ngừng biến hóa.Những quân cờ đen tuyền liên tiếp được đặt xuống, lần nào cũng trúng ngay vị trí tuyệt hảo dưới những ngón tay trắng trẻo mà mạnh mẽ.Mỗi nước cờ rơi xuống là một lần ông Trương hoảng hốt lau mồ hôi, cũng khiến mắt lão Viên bên cạnh sáng bừng, tay siết chặt đầy căng thẳng.Ngoài bàn cờ, chàng trai trẻ tóc đen mắt xanh, cầm quân đen không nói lời nào. Đôi mắt đẹp đến mức không giống người thường ấy phản chiếu bàn cờ vàng nhạt gần ngay trước mặt, hoặc có lẽ là một điều gì khác.Hà Tây dần dần cảm nhận được chút ít về phong cách đánh cờ mà lão Viên hay nhắc đến.Thật sự quá hung dữ!Cô bé nghĩ thầm, vẻ sợ hãi.Còn hung dữ hơn cả lúc nãy!
—
Vì thực sự không hiểu nổi.Rõ ràng Tạ Vô Phưởng đã hoàn toàn nắm vững những kỹ thuật cao cấp mà hắn học được trên điện thoại vào buổi chiều, không chỉ vượt xa khỏi tầm hiểu biết của một người ngoại đạo như Úc Bạch, mà ngay cả Trương Vân Giang cũng lộ vẻ khó xử.Thêm nữa, vì bữa tối cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, đường trong cơ thể bắt đầu lan tỏa, cảm giác buồn ngủ lặng lẽ đánh úp lại.Úc Bạch dụi mắt, vừa chống lại cơn buồn ngủ vừa lo lắng ngày mai sẽ ra sao. Cậu cảm thấy nếu ngày mai Tạ Vô Phưởng dạy cậu chơi cờ, có khi cậu không làm tốt cũng rất mệt mỏi.Bởi vì cờ vây thực sự là một môn học vấn thâm sâu.Nhìn qua tưởng dễ nhập môn, nhưng càng học càng khó.Cậu không dám nghĩ, nếu Tạ Vô Phưởng đang tập trung dạy cậu mà phát hiện cậu đột nhiên ngáp dài, hoặc ánh mắt lơ mơ như đang học môn toán thì phản ứng sẽ thế nào.… Trong lòng thầm thở dài “Con người thật mất lịch sự?”Hay nói với cậu “Đừng phân tâm.”?Haizz.Càng nghĩ càng sầu, Úc Bạch lặng lẽ thở dài, vô thức nhìn sang bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt buồn ngủ của Nghiêm Cảnh.Ban đầu, ba người Nghiêm Cảnh nói là đi dạo quanh vườn, nhưng Viên Ngọc Hành vốn là một người vừa chơi cờ dở vừa thích chơi, luôn canh cánh về ván cờ như trong mộng này, nên đi dạo vài vòng với ông quản gia rồi cuối cùng lại quay về cửa phòng cờ.Cậu bé nhỏ tuổi rất muốn vào xem cờ nhưng vì sợ lộ tẩy, liền kéo theo hai người bạn vốn định đi xem tivi để giả vờ cùng nhau đến đây hóng hớt.Lúc này, cậu bé ngồi quỳ nghiêm chỉnh trên bồ đoàn, nín thở tập trung, trông cực kỳ chăm chú, ánh mắt sáng đến kinh người, tới khi thấy những nước cờ tinh diệu, muốn nói mà không dám, đành siết chặt tay im lặng.Cô bé bên cạnh lúc đầu còn ngơ ngác, nhưng sau khi được ông cụ thấp nhỏ bên cạnh khẽ giải thích quy tắc cơ bản, dần dần cũng hiểu chút ít, gương mặt lộ vẻ trầm tĩnh mà nghiêm túc.Trái lại, hai người lớn ngồi cạnh bọn trẻ...Úc Bạch và Nghiêm Cảnh bất chợt bốn mắt nhìn nhau. Nghiêm Cảnh giật mình, theo phản xạ mở to mắt, liếc nhanh qua bàn cờ rồi vội vàng giơ ngón tay cái, nhỏ giọng khen:“Xuất sắc!”
Giọng nói hết sức thành khẩn, ánh mắt vô cùng trống rỗng.“……”Có xem đâu mà xuất sắc cái gì.Úc Bạch bật cười, cũng giơ tay, im lặng đáp lại cậu ta một ngón giữa thanh lịch.Nghiêm Cảnh cuối cùng nhận ra Úc Bạch cũng đang thất thần bèn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu lại ngón cái giả tạo, trơn tru đổi sang một ngón giữa “ngang cơ”.Thấy vậy, Úc Bạch chẳng nói chẳng rằng, lại giơ thêm một tay, điềm nhiên nhân đôi số lượng ngón giữa.Nghiêm Cảnh không chịu thua, lập tức “tăng giá”.Hai bộ ngón giữa đối đầu, lạnh lùng đấu với nụ cười ngốc nghếch.Trong khi mọi người đang tập trung chơi và xem cờ, hai người họ lén lút dùng tay ra hiệu chế giễu nhau, giống như hai cậu học sinh tiểu học nghịch ngợm, không phát ra tiếng nào, chỉ có bóng hình phản chiếu trên bức tường trắng lắc lư qua lại.Ở trung tâm căn phòng, hai người chơi cờ ở hai đầu bàn cờ tập trung đến mức không chú ý đến xung quanh. Trương Vân Giang cau mày, chìm đắm trong ván cờ trước mặt, không còn sự nhẹ nhàng thư thái thường ngày khi chơi với bạn già. Tay ông cầm quân cờ lơ lửng trên không, trầm ngâm suy nghĩ.Nhưng người thanh niên đối diện lại khác.Ánh mắt xám xanh rời khỏi bàn cờ đen trắng, lướt qua bóng hình chập chờn trên tường, rồi dừng lại ở khuôn mặt tràn ngập ý cười của người nào đó.Hắn không còn nhìn chằm chằm vào bàn cờ nữa, mà hơi nghiêng người, tập trung nhìn người bạn bên cạnh. Dưới ánh đèn, mái tóc nâu nhạt của cậu vẫn ánh lên vẻ ấm áp, nhưng lại bỗng toát ra chút xa cách lạ kỳ.Bốp!
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng quân cờ trắng chạm vào bàn cờ vang lên rõ ràng.Trương Vân Giang cuối cùng cũng đặt xong quân cờ đã bị ông cầm nóng cả tay, nghĩ xong một nước đi quan trọng, có thể xoay chuyển tình thế, dù chỉ là tạm thời.Nhưng khi ông vừa lau mồ hôi trán, trong lòng còn chưa kịp nảy sinh chút tự hào, ánh mắt hướng về phía đối thủ, thì thấy người thanh niên đối diện vẫn giữ nét mặt bình thản, gần như ngay lập tức thu lại ánh nhìn đang đặt nơi khác.Hắn cúi đầu, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trán, che đi cảm xúc trong đôi mắt hai màu. Hắn lặng lẽ nhặt một quân cờ đen từ hộp bên cạnh.Chỉ vài giây sau, trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Vân Giang, quân cờ đen được đặt xuống một vị trí mà ông hoàn toàn không ngờ tới.Ông mất vài giây để nhận ra rằng, cục diện vừa khó khăn lắm mới lật ngược được, trong khoảnh khắc này, lại hoàn toàn sụp đổ.Và không còn khả năng cứu vãn.
Trước khi ông kịp thốt lên lời thán phục, bên cạnh đã vang lên một tiếng hô không kìm được.“Cũng được luôn?!”Đúng vậy, cũng được luôn?!Trong lòng Trương Vân Giang thầm đồng tình, lặng lẽ thở dài:“Thôi, ta thua rồi!”Lúc ông tuyên bố nhận thua, tò mò nhìn về phía âm thanh vừa nãy, không ngờ lại là cậu cháu trai kỳ lạ của Úc Bạch.Cậu bé ban nãy còn ngoan ngoãn ngồi trên bồ đoàn, giờ đã phấn khích ngồi thẳng dậy, khuôn mặt ngây thơ đầy ngạc nhiên và tán thưởng.Trương Vân Giang không biết bọn họ vào từ lúc nào, nhìn cảnh này bèn bật cười:“Tiểu Hàng, cháu cũng biết chơi cờ vây à?”Hơn nữa, còn biết khá nhiều.
Ít nhất, nước cờ vừa rồi, trong số những người có mặt, e rằng chỉ có ông và Úc Hàng hiểu được. Những người khác hoàn toàn như lạc trong sương mù.Nếu không, họ chắc chắn cũng sẽ trầm trồ.Câu hỏi của ông hoàn toàn vô ý, nhưng cậu bé vốn hưng phấn bỗng căng thẳng, vô thức dùng khuỷu tay chạm vào Úc Bạch bên cạnh, miệng lắp bắp cầu cứu:“Chú... chú Bạch!”“...”Bị gọi bất ngờ, Úc Bạch ho nhẹ một tiếng, lập tức thu tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người giúp cháu mình giải vây.“Đúng rồi, Tiểu Hàng biết chơi cờ vây.” Cậu tùy tiện nói dối, “Chính vì thấy cháu chơi thú vị, nên cháu mới bắt đầu quan tâm đến cờ vây.”Thật là, lão Viên này gọi “chú” càng lúc càng quen.Cậu gọi Viên Ngọc Hành là chú, còn Viên Ngọc Hành cũng gọi cậu là chú.Vai vế cứ thế mà phân chia, tóm lại cả hai đều là chú của nhau.... Thật là kỳ diệu.Úc Bạch nghĩ vậy, nhìn lại hai người ngồi bên bàn cờ, không nhịn được cười hỏi:
"Ván cờ này xong rồi à?”
"Đúng vậy." Trương Vân Giang thở dài một hơi, lắc đầu tự giễu: "Ta thua rồi, thua chắc rồi."Ván cờ kết thúc, đây là lần đầu tiên ông thực sự đấu với Tạ Vô Phưởng, không nhịn được mà so sánh với ván cờ đã xem vào buổi chiều.Trong ván cờ đó, đối phương đã mô phỏng trận đấu giữa ông và lão Viên, khiến lão Viên vốn đã chủ quan dần dần nghĩ mình chắc thắng, nhưng không hề biết bản thân đã rơi vào bẫy từ lâu.Phong cách chơi cờ thường phản ánh tính cách và thói quen của người chơi, có thể mạnh mẽ hoặc mềm mỏng, tấn công hoặc phòng thủ.Nhưng ngoại trừ nước cờ cuối cùng được ví như kỳ tích từ trên trời rơi xuống, ván cờ buổi chiều không thể tính là của riêng Tạ Vô Phưởng, hắn chỉ sao chép rồi phá giải nó mà thôi."Lúc đầu tôi cứ tưởng, phong cách của cậu sẽ là kiểu vòng vo, chậm rãi, chú trọng bố cục."Trương Vân Giang nhớ lại trận cờ kinh động lòng người vừa rồi, cảm thán: "Không ngờ, cậu lại thuộc kiểu tấn công trực diện, dồn ép từng bước, không để đối thủ có cơ hội thở, thực sự không nhìn ra.”
Nhưng nghĩ kỹ lại, phong cách này lại khá hợp với tính cách thẳng thắn lạ thường của đối phương.Nhờ Úc Bạch giúp che giấu, cậu bé biết chơi cờ - Dụ Hàng, cuối cùng cũng dám lớn tiếng đưa ra nhận xét: "Phong cách chơi này đúng hung ác, hùng hổ doạ người, mà tốc độ đánh cờ cũng nhanh nữa." Cậu thở phào nhẹ nhõm, buột miệng nói: "Tôi chỉ đứng bên xem thôi mà cũng toát mồ hôi.”Trong suốt trận đấu, quân trắng luôn bị áp đảo, những nỗ lực phản kháng hiếm hoi cũng nhanh chóng bị bóp nghẹt. Trên bàn cờ nhỏ bé, những quân cờ đen tự do tung hoành, mang theo sự sắc bén và kiêu ngạo như không chấp nhận bất kỳ quân cờ dư thừa nào, quyết quét sạch mọi vật cản.Và người cầm quân cờ ấy, quả thực xứng đáng với sự bá đạo này.Nghe vậy, Trương Vân Giang cười đáp: "Cậu bé tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được nhiều như thế, đúng là có năng khiếu."Cậu bé biết mình lỡ lời, vội vàng im bặt.May mắn thay, lúc này sự chú ý của Trương Vân Giang không đặt vào đó.Ông nhìn chằm chằm vào bàn cờ đã thất bại, lòng vẫn còn tiếc nuối. Sau một lúc lưỡng lự, ông không kìm nén được cảm giác thôi thúc trong lòng, ngượng ngùng hỏi Tạ Vô Phưởng: "Nghỉ một chút đã nhé? Không biết cậu có mệt không..."Vì phong cách chơi mãnh liệt đến mức nghiền nát đối thủ, ván cờ này kết thúc nhanh hơn ông tưởng rất nhiều.Nhưng ông đang ở đỉnh cao hứng thú, dù thua cũng muốn thua thêm vài ván, bởi vì quá mức đặc sắc và sảng khoái.Trương Vân Giang hỏi người trẻ tuổi đối diện, nhưng ánh mắt ông lại hướng sang những người xem cờ bên cạnh.Úc Bạch cũng đang nhìn Tạ Vô Phưởng, thay lời ông cụ đang do dự hỏi: "Ván này xong nhanh quá, anh có muốn chơi thêm một ván nữa không?"Tạ Vô Phưởng bình tĩnh trả lời: "Tôi đã xác định được mình hiểu được bao nhiêu quy tắc rồi."Ông cụ đầy mong đợi giật mình, hồi tưởng lời đề nghị chơi cờ của đối phương trước đó, lập tức hiểu rằng đây là cách từ chối.Vậy là luyện tập xong rồi sao?... Đúng là thiên tài đáng sợ với tốc độ học hỏi nhanh đến kinh ngạc.Trương Vân Giang tiếc nuối vô cùng, nhưng cũng không tiện ép buộc, định bụng chủ động kết thúc trận cờ để tránh làm khó đối phương. Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên.Úc Bạch dừng lại lời định nói, rút điện thoại trong túi ra, liếc nhìn màn hình rồi đứng dậy ngay lập tức: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe máy, mọi người cứ tiếp tục.”"Ai thế?" Nghiêm Cảnh tò mò ghé qua, rồi chậc một tiếng: "Sao anh Thiên thích gọi video thế nhỉ?""Chắc là thói quen nghề nghiệp..sống phải thấy người ?"Úc Bạch vừa đáp vừa bước ra ngoài, không muốn làm phiền sự thanh tịnh trong phòng cờ.Nghiêm Cảnh ngồi trong phòng cờ sắp ngủ gật, thấy thế như bắt được cơ hội trốn thoát, lập tức chuồn theo: "Lâu rồi không gặp anh Thiên, tôi phải chào hỏi chút, haha, mọi người tiếp tục nhé.”Úc Bạch để mặc cậu ta theo, không thèm vạch trần, trong lòng suy nghĩ lý do Tôn Thiên Thiên gọi.Chắc là gọi để quan tâm cậu."Cơ mà tôi quên mất, bọn A Cường vẫn còn ở trong đồn, tôi lại vừa bị cảnh sát đuổi một trận."Cậu lẩm bẩm, Nghiêm Cảnh ngay lập tức bắt nhịp: "Tôi nhớ lúc này anh Thiên đang đi công tác xa mà, anh ấy có định suốt đêm chạy về tìm cậu không đấy?"Úc Bạch có chút đau đầu: "... Rất có khả năng."Dù gì, Tôn Thiên Thiên độc thân, chưa vợ chưa con, vẫn luôn cố gắng làm một "người cha yêu thương.”Trong tiếng chuông du dương, hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi phòng cờ, âm thanh dần xa cho đến khi không nghe rõ nữa.Hà Tây ngoan ngoãn ngồi lại trong phòng cờ, nhìn theo họ rời đi, tò mò hỏi cậu bé bên cạnh: "Anh Thiên là ai thế?”"Không biết đâu." Viên Ngọc Hành lần thứ hai nghe thấy cái tên nghe rất "đại ca" này, nhưng vẫn không hiểu ra làm sao: "Phải hỏi Tiểu Bạch... khụ! Chú Bạch, hình như là bạn thân của chú ấy thì phải."Cô bé chỉ theo Úc Bạch ra ngoài vài tiếng mà đã được mở mang tầm mắt với nhiều chuyện mới lạ, nghĩ ngợi một lúc, rồi hâm mộ nói: "Anh Tiểu Bạch có nhiều bạn quá..”Có anh Cảnh một quyền đánh ngất ba, có ông Trương với nhà giống như công viên, có anh Thiên nghe tên đã thấy lợi hại... và còn có một vị thần đi du ngoạn nhân gian nữa."Đúng vậy, nhiều lắm." Viên Ngọc Hành cảm thán theo: "Ta đoán sau này chúng ta sẽ còn gặp thêm nhiều bạn của chú ấy."Không biết Úc Bạch rốt cuộc làm nghề gì, cảm giác xung quanh dạng người gì cũng có.Trương Vân Giang không để tâm lắm đến nhạc đệm nhỏ này, định thu dọn quân cờ, chủ động kết thúc ván chơi tối nay. Bỗng nhiên, ông nghe thấy một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên:"Ván tiếp."Ông sửng sốt, lập tức mừng rỡ ra mặt, không để ý đến giọng điệu của đối phương, vội vàng đồng ý, sợ hắn đổi ý:
"Được, được, tốt quá!"Cậu bé ngồi bên cạnh lập tức dừng câu chuyện phiếm, ngước mắt ngoan ngoãn ngồi thẳng trên chiếc bồ đoàn. Cô bé cũng yên lặng ngồi xem, không dám phát ra tiếng động.Mười phút trôi qua, người đi ra ngoài nghe điện thoại - Úc Bạch vẫn chưa quay lại. Trong căn phòng cờ yên tĩnh, chỉ còn lại hai người lớn và hai đứa trẻ.Căn phòng chẳng có gì thay đổi, cây cảnh dưới ánh đèn vẫn giữ vẻ thưa thớt cành lá, xanh rì mà không còn vẻ nên thơ của mùa xuân, ngược lại như khiến người ta liên tưởng đến những ngày hè oi ả đầy bức bối.
Trên bàn cờ, Trương Vân Giang đã mướt mồ hôi, hoàn toàn bị quân cờ đen của đối thủ đánh cho không còn sức chống đỡ.Cậu bé trên bồ đoàn cũng ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt chẳng khác nào ông cụ, thậm chí còn nín thở.Cô bé bên cạnh chớp đôi mắt to tròn, vừa tò mò vừa co rúm nhìn bàn cờ đang không ngừng biến hóa.Những quân cờ đen tuyền liên tiếp được đặt xuống, lần nào cũng trúng ngay vị trí tuyệt hảo dưới những ngón tay trắng trẻo mà mạnh mẽ.Mỗi nước cờ rơi xuống là một lần ông Trương hoảng hốt lau mồ hôi, cũng khiến mắt lão Viên bên cạnh sáng bừng, tay siết chặt đầy căng thẳng.Ngoài bàn cờ, chàng trai trẻ tóc đen mắt xanh, cầm quân đen không nói lời nào. Đôi mắt đẹp đến mức không giống người thường ấy phản chiếu bàn cờ vàng nhạt gần ngay trước mặt, hoặc có lẽ là một điều gì khác.Hà Tây dần dần cảm nhận được chút ít về phong cách đánh cờ mà lão Viên hay nhắc đến.Thật sự quá hung dữ!Cô bé nghĩ thầm, vẻ sợ hãi.Còn hung dữ hơn cả lúc nãy!
—
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store