Dam Lam Hang Xom Cung Than Cung Than Vi Lan
Chương 029 Xong đời 05Thế giới xung quanh cứ tĩnh lặng như thế.Úc Bạch ngơ ngác mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn trái nhìn phải.Mọi cảnh vật và con người đều bất động, những quân cờ đen trắng tròn vo, dải lụa trên vòng hoa lẽ ra đang bay phấp phới theo gió, con chim nhỏ vừa bay ngang qua cửa... tất cả đều đứng yên tại thời khắc này.Trong cơn khiếp sợ, Úc Bạch vô thức giơ tay chọc vào trán Nghiêm Cảnh.Nghiêm Cảnh vẫn giữ nụ cười ngốc nghếch đầy hưng phấn giống như tượng sáp, không có bất kỳ phản ứng nào. Ánh mắt cậu ta chứa đựng sự ngốc nghếch trong trẻo, làn da vẫn tỏa ra hơi ấm của con người, lún nhẹ theo ngón tay chọc vào của Úc Bạch.Thời gian thực sự dừng lại.… Thực ra, cậu đâu có muốn dừng lại kiểu này.Chỉ cần làm dịu sự hỗn loạn xung quanh là được, thế này có hơi quá mức.Và.Úc Bạch quay lại nhìn vào đôi mắt xám xanh đã xa cách suốt cả đêm, quả nhiên thấy trong đó ánh lên sự áy náy.Thế nên cậu theo phản xạ nói: “Tôi không giận anh đâu.”Người này chắc chắn cho rằng sự tức giận trên mặt mình là do hắn.“Anh tới...... Không nhanh cũng không chậm, vừa vặn.”Dù chủ quan cậu thấy có hơi chậm, nhưng khách quan thì không hẳn là chậm, chỉ mất năm phút thôi mà.Úc Bạch nói rất nhỏ, nhưng trong không gian cực kỳ yên tĩnh thì vẫn vô cùng rõ ràng.Nghe vậy, Tạ Vô Phưởng dường như yên lòng, tiến lại gần hơn hỏi: “Vậy sao cậu giận?”
“Vì truy—khụ, không có gì, không quan trọng.”Úc Bạch kịp thời ngừng lời, đổi giọng hỏi: “Họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện chứ?”“Không nghe thấy.” Tạ Vô Phưởng đáp, “Thời gian của họ đã ngừng lại rồi.”Không chỉ trong nhà tang lễ, Úc Bạch cảm giác thế giới bên ngoài cũng im lặng."Anh đang tạm dừng cả thế giới lại à?"“Ừm. "Giọng nói của người đàn ông rất bình thường," Mọi thứ trên hành tinh này đều dừng lại.”Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Ngoại trừ cậu.”...... Đừng đem chuyện phản khoa học phản nhân loại này nói ra bình thường như thế chứ!Hơn nữa, người này quả nhiên là người ngoài hành tinh đến từ không gian cao hơn.Hy vọng hắn không thật sự đến xâm lược trái đất.Tâm tình Úc Bạch phức tạp hỏi: “Làm vậy có hậu quả gì không?”Sẽ không gây ra vòng lặp thời gian hay chuyện kỳ quặc nào chứ?“Nếu chỉ dừng trong thời gian ngắn thì không có hậu quả.”Cậu có chút lo lắng: "Ngắn ngủi là bao lâu?”“Tôi không chắc lắm. "Tạ Vô Phưởng nghiêm túc suy nghĩ phương thức tính giờ của nhân loại,"...... Mấy trăm năm?”Úc Bạch yên lặng hít ngược một hơi khí lạnh.Cậu cứ tưởng câu trả lời sẽ là vài giây, đã bắt đầu lo lắng trước về những hậu quả kỳ lạ sau đó rồi.Kết quả lại là hàng trăm năm???Cái này đúng là ngắn thật!Cậu hoảng hốt nói: "Cũng không cần dừng lâu như vậy.”Tạ Vô Phường nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy bây giờ có khôi phục lại dòng chảy thời gian không?”“Chờ một chút!”Ngay sau đó, trong thế giới ngừng lại chỉ có một mình cậu là con người có thể hoạt động, Úc Bạch đã làm hai việc.Đứng giữa khung cảnh tang thương của nhà tang lễ, cậu chăm chú nhìn Tạ Vô Phưởng, có chút lo lắng hỏi: “ Anh có thể khiến người chết sống lại không?”Sợ đối phương không hiểu, cậu giải thích thêm: “Tức là đưa người đã chết trở lại thế giới này.”Nhưng người đàn ông nhanh chóng nói lời xin lỗi: "Sinh mệnh đã chết không còn ở đây nữa.”Úc Bạch không quá uể oải đáp một tiếng, rũ mắt, quay đầu đi tìm đồ.Từ nhỏ cậu đã hay cùng Nghiêm Cảnh đến đây chơi, nên quen thuộc đường đi lối lại, cậu mò vào phòng nghỉ của nhân viên tìm được một chiếc khăn sạch.Sau đó Úc Bạch quay lại bên cạnh Nghiêm Cảnh đang bất động, cuộn khăn lại thành một cục rồi nhét vào miệng cậu ta, còn tức giận đấm cho một cú, rồi nói với Tạ Vô Phưởng: “Có thể cho cậu ta trở lại bình thường trước không?”“Được.”Một giây sau, Nghiêm Cảnh vốn như tượng sáp lại một lần nữa động đậy.Theo quán tính ban nãy, cậu ta vẫn đang nói, từ “truy” mới nói được chữ “tru…”, những từ còn lại biến thành tiếng ú ớ: “Ư ư ư ư!”Úc Bạch ở bên cạnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.Nghiêm Cảnh ngơ ngác vì tự nhiên bị nhét khăn vào miệng, hoảng loạn nhìn sang cầu cứu cậu: “Ư ư! Ư ư ư ư ư ư ư—”“Đừng ư nữa.” Úc Bạch lạnh lùng ngắt lời, “Tay cậu đâu có bị trói, tự lấy khăn ra đi.”Nghiêm Cảnh sững lại, cúi nhìn thấy tay mình vẫn cử động thoải mái.“… Ờ, xin lỗi, tôi không để ý.”Cậu ta cầm chiếc khăn mới lấy ra từ miệng, khó hiểu nói: “Không phải, sao tự nhiên miệng tôi lại có cái khăn này chứ?”Úc Bạch không biểu cảm đáp: “Vì ngay cả ông trời cũng không chịu nổi trò đùa dở hơi của cậu.”“Cái quỷ gì chứ, đúng rồi, lúc nãy cậu gọi nói gì thế? Với lại sao tôi có cảm giác vừa bị đấm một cái, người đau đau… Tại sao bọn họ lại đứng bất động thế kia—”Cuối cùng Nghiêm Cảnh cũng nhận ra sự bất thường xung quanh, kinh ngạc há hốc mồm."Đậu má, cái thế giới này bị bug rồi à?!"
Trong nhà tang lễ, mọi người và mọi vật đều hoàn toàn bất động, chỉ có cậu ta và Tiểu Bạch có thể cử động.… Còn người đàn ông mắt xanh kia đang lẳng lặng nhìn cậu ta.Đó là một vẻ đẹp lạnh như băng, dường như là một màu xám xanh không thuộc về thế gian này.Nghiêm Cảnh không kiềm được rùng mình, nhanh chóng lùi lại một bước, rất thuần thục lui ra sau lưng Úc Bạch.Nhớ lại cảnh tượng kỳ dị bếp nổ tung nhưng lại được khôi phục kỳ lạ một tuần trước, dù cậu ta có chậm hiểu đến đâu cũng đoán ra sự bất thường xung quanh lúc này chắc chắn có liên quan đến người hàng xóm bí ẩn của Tiểu Bạch.Không gian được phục hồi, thời gian như ngừng lại… Thật là một năng lực đáng sợ.Vậy chẳng lẽ là người ngoài hành tinh từ chiều không gian cao đang chuẩn bị xâm lược Trái Đất sao?!Trong lúc cậu ta đang miên man suy nghĩ, thân hình gầy gò của Úc Bạch cũng không thể hoàn toàn che khuất cơ thể săn chắc của huấn luyện viên thể hình đầy cơ bắp, khiến khung cảnh trở nên có chút kỳ quặc.
Ở không gian này, Nghiêm Cảnh vốn thuộc nhóm những kẻ mạnh nhất của loài người đã gặp Tạ Vô Phưởng hai lần, và cả hai lần đều có phản ứng tương tự.Úc Bạch không kìm được che mặt....... Có chút mất mặt.Quả thực làm mất mặt toàn nhân loại!Vì vậy, cậu quay đầu nhìn về phía sau, kèm theo trả thù, nói: "Tôi nhớ lần trước cậu có nói, nhìn qua là biết hắn chẳng tập luyện được như cậu, cậu có thể một đấm hạ gục mười hắn.”Tạ Vô Phưởng yên lặng nghe hai người nói chuyện, dường như nghe hiểu Úc Bạch đang chỉ ai, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Tôi hả?""A, không không không! Tôi chưa từng nói vậy!”Hai chân Nghiêm Cảnh như mềm nhũn ra, não bộ hiếm hoi bắt đầu hoạt động nhanh chóng. Cậu ta vội vàng lấy giọng nịnh nọt thường dùng với khách hàng trong phòng gym: "Anh, tuyệt đối không có chuyện đó! Anh tin tôi đi! À, anh cho hỏi tôi nên gọi anh là gì ạ?”“……”Hiển nhiên Tạ Vô Phưởng có chút ngạc nhiên trước tốc độ thay đổi thái độ của con người, ngừng một lát rồi thực sự trả lời: "Tạ Vô Phưởng.”
Khả năng sinh tồn của Nghiêm Cảnh bùng phát mãnh liệt, câuu ta nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp nhỏ màu đen mà Úc Bạch vừa tiện tay đặt xuống đất lúc nhặt quân cờ, hai tay dâng lên cho người không phải con người đáng sợ kia."Được rồi, anh Tạ! Ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy, có phải anh tới để đón cái thứ Xong Đời này về không—”Úc Bạch thực sự không thể chịu nổi nữa, cậu giật lấy chiếc hộp, ngắt lời: "Cậu ấy tên là Nghiêm Cảnh, là bạn của tôi… bạn thân nhất của tôi.”Mặc dù bây giờ cậu cực kỳ không muốn thừa nhận điều này.Dù bất cứ lần nào cậu giới thiệu hai người họ với nhau trong vòng lặp cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc này, khi họ trao đổi tên trong một thế giới tĩnh lặng, đúng là chấn động lòng người....Và cũng không mất mặt bằng lần này.Người đàn ông đối diện nghe vậy, như có điều suy nghĩ nói: "Bạn thân nhất?”Úc Bạch theo bản năng muốn giải thích, nhưng đột nhiên không chắc trọng tâm của câu hỏi ngược lại này là gì.Là từ “thân nhất”, hay từ “bạn”?Cậu không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý, liền quyết định chuyển chủ đề: "À đúng rồi, tôi tên là Úc Bạch, Úc trong u buồn—”Trong thời không này họ vẫn chưa từng trao đổi tên, mặc dù sau khi Xong Đời xảy ra biến dị Tạ Vô Phưởng đã nói rằng hắn cảm thấy Úc Bạch rất quen thuộc, nhưng không có ký ức cụ thể…Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu, Tạ Vô Phưởng đã nhẹ nhàng tiếp lời: "Bạch trong màu trắng.”Úc Bạch sửng sốt.Trước khi cậu kịp để lộ vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa hoảng loạn, Tạ Vô Phưởng kịp thời bổ sung: "Tôi không nhớ ra điều gì cụ thể, chỉ là câu nói này nghe rất quen.”Kể từ khi vô tình phát hiện ra Tạ Vô Phưởng ghét màu trắng, Úc Bạch đã luôn giới thiệu bản thân như thế mỗi lần gặp lại hắn.... Chữ "bạch" thì rõ ràng là gắn với "màu trắng" mà.Cho nên trong thế giới tuần hoàn, cậu và Tạ Vô Phưởng quen biết bao nhiêu lần thì cũng nói bấy nhiêu lần.Chưa kịp lên tiếng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mắt xanh bất ngờ nói: "Tôi không ghét màu trắng.”Đây là câu trả lời cho câu mà Úc Bạch đã nói tối qua khi đẩy hắn ra ngoài cửa.Nghiêm Cảnh ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu gì về cuộc đối thoại giữa hai người, ngồi xổm xuống đất cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, mở to hai mắt nhìn trái ngó phải.Bình tĩnh mà xem xét, lúc anh Tạ nói những lời này, nhìn qua có hơi giống như là đang nói dối.Khụ, chỉ là có hơi mà thôi.Nhưng, điều đáng nói là sau khi nghe câu nói tưởng chừng rất bình thường ấy, Tiểu Bạch lại đỏ mặt lần nữa!Vốn da cậu đã trắng, lại thường ở nhà không ra ngoài, làn da thuộc tông trắng lạnh nổi bật giữa đám đông, thêm vào đó tóc và mắt cậu cũng nhạt màu khiến cả người toát ra vẻ trong trẻo thanh thoát. Vì thế mà dù chỉ một chút ửng đỏ trên má cũng hiện lên rõ ràng.... Ở đây đâu có nóng!
Nghiêm Cảnh hoang mang mà im lặng gãi đầu.Cảm giác xấu hổ bùng nổ trong Úc Bạch, cậu liền vụng về đổi chủ đề, mở chiếc hộp nhỏ vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng trong tay: "À, ừm, chúng ta nghiên cứu về 'Xong Đời' chút nhé.”“Xong đời?”Úc Bạch thử lừa gạt: "Là món quà mà anh tặng tôi, tôi đặt cho nó cái tên… hôm nay mang nó ra dạo chơi.”Theo động tác của cậu, Tạ Vô Phưởng thấy được quả cầu nhỏ màu xanh đựng trong hộp.Nghiêm Cảnh đột nhiên biết được lai lịch chân chính của quả cầu nhỏ rất là chấn động, trong lòng chỉ biết trách móc lời nói dối quá đáng của Tiểu Bạch, nhưng tất nhiên cậu ta không dám nói ra, chỉ lặng lẽ vểnh tai lên nghe.Úc Bạch tiếp tục: "Nhưng vừa rồi có sự cố, thi thể ở đằng kia vốn nên bị thiêu hủy nhưng lại không cháy, cùng lúc đó, 'Xong đời' bắt đầu nóng lên giống như đã lấy cắp ngọn lửa từ lò vậy.”"Tôi nhớ anh từng nói, quả cầu này chỉ có thể sử dụng một lần, tại sao nó lại nóng lên? Có phải nó đã hút lửa vào để lưu trữ không?”Úc Bạch định đưa Xong Đời cho hắn xem kỹ hơn, nhưng Tạ Vô Phưởng không đưa tay nhận.Đôi mắt xám xanh của hắn nhìn chăm chú vào bề mặt nơi màu xanh đậm dường như đang lặng lẽ di chuyển, rồi khẽ nói: "Tôi không thể cầm nó, nó đang bài xích tôi.”Úc Bạch nghe vậy chợt cảm thấy ngạc nhiên, Nghiêm Cảnh nghe lén cũng khiếp sợ nhìn qua.Xong đời cũng có sự sống sao?!Úc Bạch kinh ngạc hỏi:“Chẳng phải anh đã nói nó chỉ là một thiết bị lưu trữ, có thể giữ lại mọi thứ rất lâu sau sao?”"Ừ, nhưng có vẻ như nó đã lưu giữ một thứ gì đó rất đặc biệt, nên mới xảy ra sự thay đổi bất thường.”"Trước đây tôi chưa từng gặp tình huống này... cần thêm thời gian để xác định.”Tạ Vô Phưởng nói xong, ánh mắt khẽ lướt qua mọi thứ xung quanh, bao gồm cả Nghiêm Cảnh đang chuyên tâm nghe ngóng.Ngay sau đó, Nghiêm Cảnh đang ngồi xổm với đôi mắt trợn tròn bỗng nhiên trở thành một bức tượng sáp đông cứng.Vì thế mà trong thế giới rộng lớn như vậy, lại chỉ còn lại hai người bọn họ là sống động.Úc Bạch kinh ngạc, nghe thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên nói: " Cậu đang trốn tôi.”... Bị phát hiện rồi.Tối qua cậu giả vờ muốn đi ngủ để đuổi người kia đi, nhưng kết quả là cậu vừa quay lưng đã ra khỏi cửa đến giờ vẫn chưa quay về. Cái cớ quá tệ này rõ ràng không thể qua mặt được người hàng xóm thông minh bên cạnh.Trong bầu không khí im lặng, Tạ Vô Phưởng nghiêm túc hỏi cậu: "Là vì ở không gian khác, tôi đã làm gì cậu à?”Hắn như thể đã chuẩn bị sẵn một lời xin lỗi, vì lý do mà cậu đang lẩn tránh hắn, dù nó tạm thời chưa rõ ràng.Úc Bạch vô thức né tránh ánh mắt đối diện của hắn, nhỏ giọng đáp: "Không phải đâu.”Nếu phải nói, là cậu đã làm gì Tạ Vô Phưởng thì đúng hơn.Nhưng khác với sự lảng tránh đầy sợ hãi của cậu, người đàn ông gần kề lại vô cùng bình thản.Hắn nhận được đáp án, liền tiếp tục hỏi tiếp bằng giọng bình thường.Âm thanh duy nhất chảy xuôi trong thế giới màu xanh yên tĩnh."Vậy hôm nay cậu có về nhà không?”
“Vì truy—khụ, không có gì, không quan trọng.”Úc Bạch kịp thời ngừng lời, đổi giọng hỏi: “Họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện chứ?”“Không nghe thấy.” Tạ Vô Phưởng đáp, “Thời gian của họ đã ngừng lại rồi.”Không chỉ trong nhà tang lễ, Úc Bạch cảm giác thế giới bên ngoài cũng im lặng."Anh đang tạm dừng cả thế giới lại à?"“Ừm. "Giọng nói của người đàn ông rất bình thường," Mọi thứ trên hành tinh này đều dừng lại.”Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Ngoại trừ cậu.”...... Đừng đem chuyện phản khoa học phản nhân loại này nói ra bình thường như thế chứ!Hơn nữa, người này quả nhiên là người ngoài hành tinh đến từ không gian cao hơn.Hy vọng hắn không thật sự đến xâm lược trái đất.Tâm tình Úc Bạch phức tạp hỏi: “Làm vậy có hậu quả gì không?”Sẽ không gây ra vòng lặp thời gian hay chuyện kỳ quặc nào chứ?“Nếu chỉ dừng trong thời gian ngắn thì không có hậu quả.”Cậu có chút lo lắng: "Ngắn ngủi là bao lâu?”“Tôi không chắc lắm. "Tạ Vô Phưởng nghiêm túc suy nghĩ phương thức tính giờ của nhân loại,"...... Mấy trăm năm?”Úc Bạch yên lặng hít ngược một hơi khí lạnh.Cậu cứ tưởng câu trả lời sẽ là vài giây, đã bắt đầu lo lắng trước về những hậu quả kỳ lạ sau đó rồi.Kết quả lại là hàng trăm năm???Cái này đúng là ngắn thật!Cậu hoảng hốt nói: "Cũng không cần dừng lâu như vậy.”Tạ Vô Phường nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy bây giờ có khôi phục lại dòng chảy thời gian không?”“Chờ một chút!”Ngay sau đó, trong thế giới ngừng lại chỉ có một mình cậu là con người có thể hoạt động, Úc Bạch đã làm hai việc.Đứng giữa khung cảnh tang thương của nhà tang lễ, cậu chăm chú nhìn Tạ Vô Phưởng, có chút lo lắng hỏi: “ Anh có thể khiến người chết sống lại không?”Sợ đối phương không hiểu, cậu giải thích thêm: “Tức là đưa người đã chết trở lại thế giới này.”Nhưng người đàn ông nhanh chóng nói lời xin lỗi: "Sinh mệnh đã chết không còn ở đây nữa.”Úc Bạch không quá uể oải đáp một tiếng, rũ mắt, quay đầu đi tìm đồ.Từ nhỏ cậu đã hay cùng Nghiêm Cảnh đến đây chơi, nên quen thuộc đường đi lối lại, cậu mò vào phòng nghỉ của nhân viên tìm được một chiếc khăn sạch.Sau đó Úc Bạch quay lại bên cạnh Nghiêm Cảnh đang bất động, cuộn khăn lại thành một cục rồi nhét vào miệng cậu ta, còn tức giận đấm cho một cú, rồi nói với Tạ Vô Phưởng: “Có thể cho cậu ta trở lại bình thường trước không?”“Được.”Một giây sau, Nghiêm Cảnh vốn như tượng sáp lại một lần nữa động đậy.Theo quán tính ban nãy, cậu ta vẫn đang nói, từ “truy” mới nói được chữ “tru…”, những từ còn lại biến thành tiếng ú ớ: “Ư ư ư ư!”Úc Bạch ở bên cạnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.Nghiêm Cảnh ngơ ngác vì tự nhiên bị nhét khăn vào miệng, hoảng loạn nhìn sang cầu cứu cậu: “Ư ư! Ư ư ư ư ư ư ư—”“Đừng ư nữa.” Úc Bạch lạnh lùng ngắt lời, “Tay cậu đâu có bị trói, tự lấy khăn ra đi.”Nghiêm Cảnh sững lại, cúi nhìn thấy tay mình vẫn cử động thoải mái.“… Ờ, xin lỗi, tôi không để ý.”Cậu ta cầm chiếc khăn mới lấy ra từ miệng, khó hiểu nói: “Không phải, sao tự nhiên miệng tôi lại có cái khăn này chứ?”Úc Bạch không biểu cảm đáp: “Vì ngay cả ông trời cũng không chịu nổi trò đùa dở hơi của cậu.”“Cái quỷ gì chứ, đúng rồi, lúc nãy cậu gọi nói gì thế? Với lại sao tôi có cảm giác vừa bị đấm một cái, người đau đau… Tại sao bọn họ lại đứng bất động thế kia—”Cuối cùng Nghiêm Cảnh cũng nhận ra sự bất thường xung quanh, kinh ngạc há hốc mồm."Đậu má, cái thế giới này bị bug rồi à?!"
Trong nhà tang lễ, mọi người và mọi vật đều hoàn toàn bất động, chỉ có cậu ta và Tiểu Bạch có thể cử động.… Còn người đàn ông mắt xanh kia đang lẳng lặng nhìn cậu ta.Đó là một vẻ đẹp lạnh như băng, dường như là một màu xám xanh không thuộc về thế gian này.Nghiêm Cảnh không kiềm được rùng mình, nhanh chóng lùi lại một bước, rất thuần thục lui ra sau lưng Úc Bạch.Nhớ lại cảnh tượng kỳ dị bếp nổ tung nhưng lại được khôi phục kỳ lạ một tuần trước, dù cậu ta có chậm hiểu đến đâu cũng đoán ra sự bất thường xung quanh lúc này chắc chắn có liên quan đến người hàng xóm bí ẩn của Tiểu Bạch.Không gian được phục hồi, thời gian như ngừng lại… Thật là một năng lực đáng sợ.Vậy chẳng lẽ là người ngoài hành tinh từ chiều không gian cao đang chuẩn bị xâm lược Trái Đất sao?!Trong lúc cậu ta đang miên man suy nghĩ, thân hình gầy gò của Úc Bạch cũng không thể hoàn toàn che khuất cơ thể săn chắc của huấn luyện viên thể hình đầy cơ bắp, khiến khung cảnh trở nên có chút kỳ quặc.
Ở không gian này, Nghiêm Cảnh vốn thuộc nhóm những kẻ mạnh nhất của loài người đã gặp Tạ Vô Phưởng hai lần, và cả hai lần đều có phản ứng tương tự.Úc Bạch không kìm được che mặt....... Có chút mất mặt.Quả thực làm mất mặt toàn nhân loại!Vì vậy, cậu quay đầu nhìn về phía sau, kèm theo trả thù, nói: "Tôi nhớ lần trước cậu có nói, nhìn qua là biết hắn chẳng tập luyện được như cậu, cậu có thể một đấm hạ gục mười hắn.”Tạ Vô Phưởng yên lặng nghe hai người nói chuyện, dường như nghe hiểu Úc Bạch đang chỉ ai, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Tôi hả?""A, không không không! Tôi chưa từng nói vậy!”Hai chân Nghiêm Cảnh như mềm nhũn ra, não bộ hiếm hoi bắt đầu hoạt động nhanh chóng. Cậu ta vội vàng lấy giọng nịnh nọt thường dùng với khách hàng trong phòng gym: "Anh, tuyệt đối không có chuyện đó! Anh tin tôi đi! À, anh cho hỏi tôi nên gọi anh là gì ạ?”“……”Hiển nhiên Tạ Vô Phưởng có chút ngạc nhiên trước tốc độ thay đổi thái độ của con người, ngừng một lát rồi thực sự trả lời: "Tạ Vô Phưởng.”
Khả năng sinh tồn của Nghiêm Cảnh bùng phát mãnh liệt, câuu ta nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp nhỏ màu đen mà Úc Bạch vừa tiện tay đặt xuống đất lúc nhặt quân cờ, hai tay dâng lên cho người không phải con người đáng sợ kia."Được rồi, anh Tạ! Ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy, có phải anh tới để đón cái thứ Xong Đời này về không—”Úc Bạch thực sự không thể chịu nổi nữa, cậu giật lấy chiếc hộp, ngắt lời: "Cậu ấy tên là Nghiêm Cảnh, là bạn của tôi… bạn thân nhất của tôi.”Mặc dù bây giờ cậu cực kỳ không muốn thừa nhận điều này.Dù bất cứ lần nào cậu giới thiệu hai người họ với nhau trong vòng lặp cũng không thể sánh bằng khoảnh khắc này, khi họ trao đổi tên trong một thế giới tĩnh lặng, đúng là chấn động lòng người....Và cũng không mất mặt bằng lần này.Người đàn ông đối diện nghe vậy, như có điều suy nghĩ nói: "Bạn thân nhất?”Úc Bạch theo bản năng muốn giải thích, nhưng đột nhiên không chắc trọng tâm của câu hỏi ngược lại này là gì.Là từ “thân nhất”, hay từ “bạn”?Cậu không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý, liền quyết định chuyển chủ đề: "À đúng rồi, tôi tên là Úc Bạch, Úc trong u buồn—”Trong thời không này họ vẫn chưa từng trao đổi tên, mặc dù sau khi Xong Đời xảy ra biến dị Tạ Vô Phưởng đã nói rằng hắn cảm thấy Úc Bạch rất quen thuộc, nhưng không có ký ức cụ thể…Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu, Tạ Vô Phưởng đã nhẹ nhàng tiếp lời: "Bạch trong màu trắng.”Úc Bạch sửng sốt.Trước khi cậu kịp để lộ vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa hoảng loạn, Tạ Vô Phưởng kịp thời bổ sung: "Tôi không nhớ ra điều gì cụ thể, chỉ là câu nói này nghe rất quen.”Kể từ khi vô tình phát hiện ra Tạ Vô Phưởng ghét màu trắng, Úc Bạch đã luôn giới thiệu bản thân như thế mỗi lần gặp lại hắn.... Chữ "bạch" thì rõ ràng là gắn với "màu trắng" mà.Cho nên trong thế giới tuần hoàn, cậu và Tạ Vô Phưởng quen biết bao nhiêu lần thì cũng nói bấy nhiêu lần.Chưa kịp lên tiếng, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mắt xanh bất ngờ nói: "Tôi không ghét màu trắng.”Đây là câu trả lời cho câu mà Úc Bạch đã nói tối qua khi đẩy hắn ra ngoài cửa.Nghiêm Cảnh ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu gì về cuộc đối thoại giữa hai người, ngồi xổm xuống đất cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, mở to hai mắt nhìn trái ngó phải.Bình tĩnh mà xem xét, lúc anh Tạ nói những lời này, nhìn qua có hơi giống như là đang nói dối.Khụ, chỉ là có hơi mà thôi.Nhưng, điều đáng nói là sau khi nghe câu nói tưởng chừng rất bình thường ấy, Tiểu Bạch lại đỏ mặt lần nữa!Vốn da cậu đã trắng, lại thường ở nhà không ra ngoài, làn da thuộc tông trắng lạnh nổi bật giữa đám đông, thêm vào đó tóc và mắt cậu cũng nhạt màu khiến cả người toát ra vẻ trong trẻo thanh thoát. Vì thế mà dù chỉ một chút ửng đỏ trên má cũng hiện lên rõ ràng.... Ở đây đâu có nóng!
Nghiêm Cảnh hoang mang mà im lặng gãi đầu.Cảm giác xấu hổ bùng nổ trong Úc Bạch, cậu liền vụng về đổi chủ đề, mở chiếc hộp nhỏ vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng trong tay: "À, ừm, chúng ta nghiên cứu về 'Xong Đời' chút nhé.”“Xong đời?”Úc Bạch thử lừa gạt: "Là món quà mà anh tặng tôi, tôi đặt cho nó cái tên… hôm nay mang nó ra dạo chơi.”Theo động tác của cậu, Tạ Vô Phưởng thấy được quả cầu nhỏ màu xanh đựng trong hộp.Nghiêm Cảnh đột nhiên biết được lai lịch chân chính của quả cầu nhỏ rất là chấn động, trong lòng chỉ biết trách móc lời nói dối quá đáng của Tiểu Bạch, nhưng tất nhiên cậu ta không dám nói ra, chỉ lặng lẽ vểnh tai lên nghe.Úc Bạch tiếp tục: "Nhưng vừa rồi có sự cố, thi thể ở đằng kia vốn nên bị thiêu hủy nhưng lại không cháy, cùng lúc đó, 'Xong đời' bắt đầu nóng lên giống như đã lấy cắp ngọn lửa từ lò vậy.”"Tôi nhớ anh từng nói, quả cầu này chỉ có thể sử dụng một lần, tại sao nó lại nóng lên? Có phải nó đã hút lửa vào để lưu trữ không?”Úc Bạch định đưa Xong Đời cho hắn xem kỹ hơn, nhưng Tạ Vô Phưởng không đưa tay nhận.Đôi mắt xám xanh của hắn nhìn chăm chú vào bề mặt nơi màu xanh đậm dường như đang lặng lẽ di chuyển, rồi khẽ nói: "Tôi không thể cầm nó, nó đang bài xích tôi.”Úc Bạch nghe vậy chợt cảm thấy ngạc nhiên, Nghiêm Cảnh nghe lén cũng khiếp sợ nhìn qua.Xong đời cũng có sự sống sao?!Úc Bạch kinh ngạc hỏi:“Chẳng phải anh đã nói nó chỉ là một thiết bị lưu trữ, có thể giữ lại mọi thứ rất lâu sau sao?”"Ừ, nhưng có vẻ như nó đã lưu giữ một thứ gì đó rất đặc biệt, nên mới xảy ra sự thay đổi bất thường.”"Trước đây tôi chưa từng gặp tình huống này... cần thêm thời gian để xác định.”Tạ Vô Phưởng nói xong, ánh mắt khẽ lướt qua mọi thứ xung quanh, bao gồm cả Nghiêm Cảnh đang chuyên tâm nghe ngóng.Ngay sau đó, Nghiêm Cảnh đang ngồi xổm với đôi mắt trợn tròn bỗng nhiên trở thành một bức tượng sáp đông cứng.Vì thế mà trong thế giới rộng lớn như vậy, lại chỉ còn lại hai người bọn họ là sống động.Úc Bạch kinh ngạc, nghe thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên nói: " Cậu đang trốn tôi.”... Bị phát hiện rồi.Tối qua cậu giả vờ muốn đi ngủ để đuổi người kia đi, nhưng kết quả là cậu vừa quay lưng đã ra khỏi cửa đến giờ vẫn chưa quay về. Cái cớ quá tệ này rõ ràng không thể qua mặt được người hàng xóm thông minh bên cạnh.Trong bầu không khí im lặng, Tạ Vô Phưởng nghiêm túc hỏi cậu: "Là vì ở không gian khác, tôi đã làm gì cậu à?”Hắn như thể đã chuẩn bị sẵn một lời xin lỗi, vì lý do mà cậu đang lẩn tránh hắn, dù nó tạm thời chưa rõ ràng.Úc Bạch vô thức né tránh ánh mắt đối diện của hắn, nhỏ giọng đáp: "Không phải đâu.”Nếu phải nói, là cậu đã làm gì Tạ Vô Phưởng thì đúng hơn.Nhưng khác với sự lảng tránh đầy sợ hãi của cậu, người đàn ông gần kề lại vô cùng bình thản.Hắn nhận được đáp án, liền tiếp tục hỏi tiếp bằng giọng bình thường.Âm thanh duy nhất chảy xuôi trong thế giới màu xanh yên tĩnh."Vậy hôm nay cậu có về nhà không?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store