Dam Lam Hang Xom Cung Than Cung Than Vi Lan
Chương 034 xong đời 13Làm sao có thể giải thích rõ ràng về con người phức tạp, đầy mâu thuẫn cho một vị khách đến từ thế giới khác lần đầu tiên ghé thăm thế giới này đây?Con người vừa dũng cảm lại vừa yếu đuối, vừa khao khát nhưng cũng luôn trốn tránh, vừa sống nhưng lại cũng chết dần chết mòn.
Điều này khó hình dung hơn nhiều so với vị ngọt và vị chua.Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, Úc Bạch quyết định từ bỏ việc giải thích, bước nhanh dẫn Tạ Vô Phưởng rời khỏi khu dân cư, đi tới điểm đến đã định trước, để cô bé trốn sau gốc cây không cần phải lén lút nữa, có thể thoải mái ngồi lại trên băng ghế lúc nãy.Cho dù Tạ Vô Phưởng có đưa khả năng xuyên tường của mình cho Hà Tây, cũng không thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, cũng không thể thực sự cứu cô khỏi người cha khốn nạn kia.Đây là một thế giới hiện thực không thể tùy tiện gọi A Cường đến đánh đuổi kẻ khốn đó đi.
Trong thế giới này, dù làm gì cũng phải tuân theo quy tắc, phải suy nghĩ đến hậu quả.Vào giờ khắc này, Úc Bạch lại có chút nhớ nhung những thời không khác có thể mặc cho cậu tùy ý làm bậy.
Không cần phải nhọc công dọn dẹp những mớ hỗn độn do các sự cố bất ngờ để lại như bây giờ.Dù cậu đã lái xe rất thuần thục, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi thi bằng lái.Ai, thật phiền toái.
Gió hè thoảng vào mặt, Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng bước đi trên con phố ồn ào, lướt qua những cửa hàng trái cây, túi xách, tiệm ăn sáng mà cậu thường hay đi ngang qua một mình…Trên đường đi cậu còn trò chuyện vu vơ với người đàn ông bên cạnh: “ Có phải sức mạnh của anh giúp người ta thực hiện ước muốn không?”Đây là điều Úc Bạch vừa mới nhận ra.
Tạ Vô Phưởng dường như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này: “Thực hiện ước muốn?”“Đúng vậy.” Úc Bạch nói, “Chẳng hạn như cô bé dưới lầu kia, cô bé luôn muốn trốn đi, dưới ảnh hưởng của sức mạnh của anh, cô bé thực sự đã trốn vào tường.”“Còn người đàn ông sống cạnh chúng ta, dường như điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta chính là âm nhạc... nên sau khi anh chuyển đến, anh ta bắt đầu dùng xương của mình để đánh trống.”Úc Bạch không biết liệu chậu cây hay quả dưa hấu có ước muốn gì không, nếu có, có lẽ đó là mong muốn cây cối không ngừng lớn lên?Tóm lại, những biến đổi kỳ lạ này dường như đều có liên quan đến ước muốn.Trước khi rơi vào vòng lặp thời gian, Úc Bạch là người duy nhất sống gần Tạ Vô Phưởng mà không có gì bất thường xảy ra.Cậu không chắc liệu có lý do nào khác hay đơn giản là vì ước mơ suốt đời của cậu chỉ là làm một người bình thường, nên những sức mạnh vô hình lơ lửng trong không khí kia cũng đã âm thầm đáp ứng nguyện vọng đó của cậu.Tạ Vô Phưởng nghe cậu nói xong, im lặng một hồi, mới nói: "Xin lỗi, tôi không biết.”“Anh không biết sức mạnh của mình có tính chất đó à?” Úc Bạch tò mò hỏi, “Hay là anh không biết ước muốn là gì?”Tạ Vô Phưởng lại nói: "Cũng không biết.”Úc Bạch hơi ngẩn ta, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt nước hồ tĩnh lặng xám xanh, hướng về phía những âm thanh náo nhiệt và phồn hoa đầy ắp ngoài đường phố.Cậu bước vào một tiệm quần áo trẻ em bên đường, quần áo treo đầy trên tường, cậu tìm được mẫu đồ ngủ mà Viên Ngọc Hành đã chỉ định.Một chiếc áo ba lỗ trắng, bằng cotton nguyên chất.Cậu đưa cho Tạ Vô Phưởng xem, cười nói: “Đây chính là áo lót mà chú Viên đã nói, kiểu áo lót của người già thường mặc, không ngờ là đồ trẻ em cũng có kiểu tương tự.”Chủ tiệm quần áo trẻ em thấy có khách bước vào, vội vàng bước tới, tiện thể giải thích bằng giọng không đồng tình: “Đây không phải áo lót của người già đâu, là áo ba lỗ dành riêng cho các bé, chất liệu rất mềm mại, kiểu dáng lại rất phong cách đấy!”Úc Bạch nói: "Tôi muốn mua cho một người cao tuổi có dáng người tương đối...... Nhỏ gầy.”“Đương nhiên, người già cũng có thể mặc được chứ!” Chủ tiệm lập tức đổi giọng trơn tru, quả quyết: “Đây chính là áo lót của người già!”“... "Úc Bạch buồn cười nói," Tôi muốn cái này, còn muốn cái kia.”Đấy, chính là con người đầy mâu thuẫn.Úc Bạch nhanh chóng hoàn thành việc mua sắm và cùng Tạ Vô Phưởng trở về nhà.Thế nhưng vừa bước vào nhà, cậu liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.Viên Ngọc Hành ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, Nghiêm Cảnh ngồi bệt dưới sàn, hai người ngang tầm mắt cùng ngồi quanh bàn trà, mỗi người đưa ra một tay, đối diện nhau cùng nắm lấy quả cầu xanh nhỏ.Trên bàn trà ngay phía dưới, có một tờ giấy trắng cỡ A4, trên đó có vài dòng chữ lác đác.Lúc này, cả hai người nắm quả cầu đều có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lướt qua lại giữa quả cầu trong tay và tờ giấy trắng phía dưới.Úc Bạch không thể tin vào mắt mình.Đây thật sự là......
Vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn.Đúng, hai từ đồng nghĩa, không hề mâu thuẫn chút nào.Tạ Vô Phưởng cũng thấy cảnh này, có chút mờ mịt hỏi cậu: “Họ đang làm gì vậy?”Úc Bạch có hơi khó mở miệng.“Bọn họ đang chơi Bút Tiên, một loại trò chơi nghe nói có thể thông linh. " Cậu dừng một chút, lại sửa lại," Hoặc là nói là...... Cầu Tiên?”Làm sao có thể lấy một quả cầu có thể hủy diệt thế giới để chơi bút tiên chứ!!Nghe thấy tiếng hai người về, Nghiêm Cảnh ngước lên nhỏ giọng nói: “Hai người mua xong rồi à? Suỵt, tôi cảm thấy Xong Đời có động tĩnh.”Viên Ngọc Hành cũng nghiêm túc nói: “Đúng, đúng, mọi người nói nhỏ thôi.”Úc Bạch tiến lại gần hơn, thấy trên tờ giấy trắng chia thành bốn phần, mỗi phần ghi một dòng chữ, lần lượt là:1. Hoàn thành tâm nguyện của Trương Vân Giang.2. Không vừa mắt thằng khốn kia.3. Không vừa mắt đồng chí Tiểu Tạ.
4. Không có lý do gì, chỉ muốn chơi thôi.Những dòng chữ này cứng cáp, mạnh mẽ, không phải của Nghiêm Cảnh mà chắc là của Viên Ngọc Hành.Mỗi câu dài một cách đều đặn, chẳng khác gì một bài thơ tám chữ.“……”Úc Bạch cảm thấy tinh thần mình bị sốc mạnh.Trong lúc nhất thời, cậu thậm chí không biết nên bắt đầu châm chọc từ đâu thì tốt hơn.Hai người đang chơi bút tiên nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ trong tay, tập trung tinh thần, cau mày.Viên Ngọc Hành lẩm bẩm: “Sao tôi cảm thấy nó muốn đi về hướng nào đó nhỉ?”Nghiêm Cảnh lẩm bẩm nói: "Cháu cũng cảm thấy...... Chú Viên, không phải là tay chú đang run chứ?”“Cậu nói bậy! Là tay cậu run thì có!”Hai người đang cãi nhau thì chợt nhận ra Tạ Vô Phưởng cũng đã về, liền luống cuống che đi phần thứ ba trên tờ giấy.Nhưng Tạ Vô Phưởng đã nhìn thấy.Hắn thấp giọng đọc ra hàng chữ trên giấy kia, ngữ điệu bình tĩnh mang theo một sự hoang mang.“Không vừa mắt đồng chí Tiểu Tạ?”……Nghiêm Cảnh giấu đầu lòi đuôi cười khan nói: "Ha ha! Tuyệt đối không phải chỉ anh Tạ đâu.”
“Thật chẳng ra gì!” Viên Ngọc Hành liếc Nghiêm Cảnh một cái, rồi ánh mắt quay sang Tạ Vô Phưởng, ngay lập tức giọng điệu chuyển thành hòa nhã, “Đây chẳng qua là liệt kê vài khả năng để quả cầu lựa chọn thôi, không phải là chúng tôi có ý kiến gì với cậu đâu!”Úc Bạch thật sự không chịu nổi nữa, che mặt, giải vây cho họ: “Chú Viên, chú cũng mê tín hay sao?”Sao lại có thể đi theo Nghiêm Cảnh mà làm loạn thế này được.Viên Ngọc Hành liền phẩy tay: “Tôi già rồi, sắp xuống đất cả rồi, còn quan tâm mê tín hay không mê tín làm gì? Giải quyết chuyện trước mắt mới là quan trọng.”Nghiêm Cảnh nhân cơ hội vội vàng thu dọn tờ giấy, cũng nhanh chóng đổi chủ đề: “Vừa nãy sau khi mọi người đi không lâu, tôi phát hiện hình như Xong Đời động đậy một chút, chú Viên cũng nhìn thấy, nên chúng tôi mới nghĩ ra cách này.”“Xong đời động đậy?”
Trước khi quả cầu từ màu đen biến thành màu xanh do lưu trữ thành công hay thất bại, Úc Bạch cũng từng thấy nó khẽ rung lên.“Đúng vậy, đúng vậy.” Nghiêm Cảnh giơ tay thề thốt: “Thật đấy, chắc chắn nó động đậy, thậm chí tôi cảm thấy vừa nãy nó cũng đã động, nhưng không chắc là do tay chú Viên run hay không.”“Đã bảo là tay ông đây không run!!”“Vậy thì tay cháu càng không thể run!”“Cậu chột dạ hả đồ to xác!”Giữa lúc hỗn loạn ầm ĩ, Úc Bạch lặng lẽ nhìn sang Tạ Vô Phưởng dường như vẫn chưa hiểu chuyện, không nhịn được giải thích giùm nhân loại ngu xuẩn: “Mặc dù trò chơi này không có cơ sở khoa học, nhưng đây là quả cầu... biết đâu nó thực sự hiểu được?”Dường như Tạ Vô Phưởng không để tâm đến chuyện đó, mà xác nhận với cậu: “Đồng chí Tiểu Tạ là chỉ tôi sao? Cậu đã gọi tôi là Tiểu Tạ trong tin nhắn.”“...... Đúng.”Lúc ấy Úc Bạch chỉ nhắn tin theo thói quen, giờ đây nói với giọng thành thật nhất từ trước đến giờ.“Tôi cảm thấy đó là một cách gọi rất đáng yêu, ở các thời không khác tôi đều gọi anh như vậy.”Cậu tiện thể giúp Viên Ngọc Hành giải thích thêm: “Chú Viên thêm từ 'đồng chí' là một cách gọi khá cổ điển, cũng rất dễ thương, hoàn toàn không có ý bất kính đâu.”Giữa thái độ cẩn trọng của hai người bạn đồng hành, Úc Bạch trước nay chưa từng cảm thấy có gì không ổn, cuối cùng cũng nhận ra mình có hơi to gan.Cậu có hơi chút thấp thỏm nhìn qua.Sau đó, Úc Bạch liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.Tạ Vô Phưởng nói: "Cậu có thể tiếp tục gọi như vậy.”Không hiểu sao Úc Bạch lại thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm thấy rất ngượng ngùng.Đêm xuống, Úc Bạch giúp cậu bé mặc áo ba lỗ dọn dẹp ghế sô pha, còn Nghiêm Cảnh chỉ còn lại chỗ ngủ dưới sàn, cũng ngoan ngoãn chuẩn bị đệm nằm.Nghe nói quả cầu xanh đã lén lút di chuyển vào buổi chiều, từ đó đến giờ vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên bàn trà, không có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa.Màu xanh đậm nồng đậm lặng lẽ lưu chuyển, tựa như bầu trời đầy sao mênh mông.Căn phòng nhỏ bình thường Úc Bạch sống một mình đêm nay có vẻ vô cùng chật chội, cho nên Tạ Vô Phưởng trở về nhà mình ở sát vách.Khoảng cách chỉ cách một bức tường, rất gần, lỡ Xong Đời có xảy ra chuyện gì cũng có thể nhanh chóng qua.
Phi nhân loại không cần ngủ, sẽ làm gì trong một đêm dài cô đơn?Nhưng ít nhất có một điều mà Úc Bạch có thể chắc chắn Tạ Vô Phưởng sẽ làm: viết nhật ký bằng ký tự thiên thư.Úc Bạch không cố tình nhìn trộm.Chỉ là trong lúc vào bếp đánh răng, vô tình thấy thôi.Bức tường trắng quạnh quẽ, chiếc bàn ăn đơn giản, quyển sổ tay đã ngả vàng, và ngòi bút đang nhẹ nhàng chuyển động dưới ánh đèn.Không biết hôm nay Tạ Vô Phưởng có viết những mũi tên nhỏ tròn tròn với ý nghĩa khó hiểu nữa không.Không biết hắn sẽ ghi những gì trong cuốn sổ đầy những ký hiệu bí ẩn đó.Úc Bạch ở bên cửa sổ yên tĩnh đánh răng suy nghĩ vẩn vơ.Hy vọng hắn không mô tả con người quá ngu ngốc.Mặc dù rất ngốc.Đêm nay bình yên trôi qua trong những suy nghĩ vụn vặt.Sáng sớm hôm sau, ba con người mệt mỏi thức dậy, cùng với người không phải người ở sát vách đi thang máy.Sau khi đã trải qua biến động bí ẩn của Xong Đời vào ngày hôm qua và hành vi cầu tiên, Úc Bạch quyết định hôm nay sẽ cùng Viên Ngọc Hành và Tạ Vô Phưởng trở lại nhà tang lễ, có thể còn ghé qua phòng lạnh nơi lưu trữ thi thể của chú Trương. Quay lại nơi Xong Đời đã làm xằng làm bậy kia, biết đâu sẽ có điều gì mới xảy ra. Dù sao, tình hình đến nước này thì cũng chẳng thể tệ hơn được nữa. Tiện thể, họ cũng cần lấy lại hộp cờ mà Viên Ngọc Hành để quên hôm qua.Nghiêm Cảnh mặt đầy phản kháng, uể oải bấm thanh máy: "Tôi cũng muốn đi cùng mọi người.”Úc Bạch cầm hộp đen đựng xong đời, bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ nữa, đi làm đi.”
Hôm qua Nghiêm Cảnh đã lấy lý do đau bụng xin nghỉ phép để đi cùng Úc Bạch hỏa táng Xong Đời. Lý do đó đã sử dụng rồi, hôm nay không thể xin nghỉ thêm nữa."Haizz, tại sao con người lại phải đi làm nhỉ?" Nghiêm Cảnh lẩm bẩm, "Thế giới có khi sắp diệt vong rồi, mà tôi vẫn phải đi làm.”Viên Ngọc Hành rất bất mãn trừng mắt nhìn cậu ta: "Diệt vong cái gì, cậu đừng có nói gở!”Thang máy bạc bình thường ở bên phải vừa mới xuống, còn thang máy vàng sang trọng ở bên trái vừa đến tầng mười hai từ từ mở cửa. Trước khung cảnh rực rỡ chói lọi hiện ra trước mắt, cả nhóm không khỏi im lặng một lúc, rồi vẫn bước vào.Úc Bạch tự an ủi mình, cũng an ủi mọi người:"Cái này nhanh hơn một chút mà.”Cậu sẽ nhớ hình dáng giản dị của chiếc thang máy này khi xưa. Bước vào thang máy, Viên Ngọc Hành nhìn quanh cảm thán: "Tiểu Bạch, trước đây cậu bảo chiếc thang máy bên trái này từng rơi từ lưng chừng xuống đúng không? Không biết sửa xong chưa, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”Nghiêm Cảnh nắm lấy cơ hội, phản kích nói: "Chú Viên, chú cũng đừng có nói gở!”"Ôi chao, thằng nhóc này đúng là—”Hai người nhỏ giọng tranh cãi, trong khi bức tường vàng kim của thang máy phản chiếu màu sắc rực rỡ, màn hình hiển thị tin tức buổi sáng bằng âm thanh nhẹ nhàng và sôi động. Thang máy dừng ở tầng mười một, cửa từ từ mở ra.Bên ngoài, một cô bé mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, hai bím tóc nhỏ buông trên vai, đó là Hà Tây. Cô bé ngước đầu nhìn vào thang máy thấy có người bên trong thì lập tức cúi gằm xuống, đặc biệt khi thấy Úc Bạch, cô lùi lại một bước, e dè không dám bước vào.Úc Bạch gần như cùng lúc chuyển ánh nhìn, tập trung vào Viên Ngọc Hành và Nghiêm Cảnh, như thể không thấy cô bé. Cậu tự nhiên trò chuyện với họ: "Hai người đều nói gở.”Cô bé đang vội đi học, lúc này mới cẩn thận bước vào, đứng nép vào góc lộng lẫy của thang máy. "Không phải chứ Tiểu Bạch, cậu nói lý xem, là chú Viên nói trước mà!”"Phì, cậu mới thật là nói gở, tôi chỉ nói bâng quơ thôi, thang máy mới thay làm sao mà có chuyện nhanh thế được?”Màn hình mới vẫn tiếp tục phát tin tức, phía trên và dưới màn hình đều có đồng hồ đồng bộ thời gian. Úc Bạch cố tỏ ra như không nhìn thấy cô bé, nói chuyện vu vơ: “Có phải hai người mới bảy tuổi không hả?”"Tôi không phải, chú Viên mới bảy tuổi!""Này! Bảy tuổi gì chứ, tôi đâu có—”Trong tiếng nói đan xen, Tạ Vô Phưởng đứng yên lặng bên cạnh, bỗng chốc chú ý đến chiếc hộp đen trong tay Úc Bạch. Thang máy vẫn đang xuống đều đặn."Chú Viên, sao mặt chú lại đỏ thế kia, thôi, không nói nữa, cháu sợ chú vào viện mất.”Nghiêm Cảnh quyết định không tranh cãi với người già nữa, chuyển ánh nhìn sang màn hình tin tức, nhưng rồi ngạc nhiên "ồ" một tiếng."Lạ thật, hai cái thời gian này không giống nhau.”Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tạ Vô Phưởng vang lên trong thang máy."Đừng nhìn thời gian đó."Nhưng trước khi hắn nói xong, bốn người khác trong thang máy đã lần lượt nhìn qua.
Trên màn hình, hai thời gian vốn đồng bộ, không biết trở nên khác nhau từ lúc nào, đồng hồ ở trên đỉnh hiển thị 07:05:13, đúng là thời gian của buổi sáng lúc này. Nhưng phía dưới là 16:18:54, thời gian của buổi chiều.Thanh niên tóc nâu mặt đầy ngờ vực, chàng trai cơ bắp gãi đầu khó hiểu, cậu nhóc mặt đỏ bừng, cô bé học sinh tiểu học co rúm ở góc… Tất cả đều dán mắt vào con số thời gian bất thường đó.Úc Bạch là người phản ứng đầu tiên, cậu lập tức quay đầu nhìn Tạ Vô Phưởng: "Tại sao không—”Trong tầm nhìn cuối cùng của cậu, Tạ Vô Phưởng cũng nhìn sang thời gian kia, khẽ nói: "Không sao đâu.”Úc Bạch vô thức trừng mắt muốn xác định lại chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Ngay trong khoảnh khắc tối đen thoáng qua ấy, cảm giác chóng mặt ập đến.Lông mi dày đặc bất an rung động.Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thứ lọt vào tầm mắt không còn là cabin thang máy ánh vàng rực rỡ nữa.Mà là bầu trời xanh thẳm sáng sủa, bên ngoài phong cảnh rộng rãi.Mọi người xung quanh tốp năm tốp ba dừng chân lại, có người ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc này rất bình thường, có người cúi đầu lật xem video vừa ghi lại trong điện thoại di động.Úc Bạch mờ mịt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy giống như đã gặp qua cảnh tượng này ở đâu đó.Phía sau cậu là đồn cảnh sát vẫn còn mờ mờ hiện ra, một nhóm cảnh sát vừa bừng tỉnh, nhìn nhau một cái rồi lập tức lao tới đuổi theo cậu.Bên cạnh cậu là một người đàn ông tóc đen mắt xanh, khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể nào quên được.Úc Bạch hết sức hoảng hốt mà nghĩ, cậu biết thời gian 16 giờ 18 phút 54 giây trên màn hình thang máy thuộc về buổi chiều nào rồi.Nhưng cậu muốn xác nhận một chuyện trước.Cậu căng thẳng nhìn Tạ Vô Phưởng bên cạnh với ánh mắt có phần lạnh lùng, rồi khẽ gọi: "…Đồng chí Tiểu Tạ?!”Người đàn ông cũng hiểu ám hiệu này: "Là tôi.”Không phải Tạ Vô Phưởng đã cùng cậu trải qua ngày hôm nay trong vòng lặp, mà là Tạ Vô Phưởng vừa nãy nhắc họ không nên nhìn vào thời gian trong thang máy vàng.Tạ Vô Phưởng nhìn những người phía sau đang chạy như điên về phía này, không chắc chắn hỏi: "Cảnh sát đang đuổi theo chúng ta?"“... "Úc Bạch hoàn toàn nhớ lại tình huống lúc này thở dài," Đúng.”Ngày đó vốn đã kết thúc tại đây, cậu lại bắt đầu một vòng lặp mới.
Nhưng cậu bất ngờ quay lại khoảng thời gian vốn không còn diễn biến tiếp theo này.“Tại sao?”"Bởi vì chứng minh nhân dân của anh sẽ bị lộ khi đổi quần áo, bị phát hiện có vấn đề ở đồn cảnh sát.”Úc Bạch vừa nói vừa nở một nụ cười như linh hồn thoát xác.Còn tôi, dẫn theo anh chạy trốn trước mặt một đống cảnh sát.
Điều này khó hình dung hơn nhiều so với vị ngọt và vị chua.Cho nên sau khi suy nghĩ một lát, Úc Bạch quyết định từ bỏ việc giải thích, bước nhanh dẫn Tạ Vô Phưởng rời khỏi khu dân cư, đi tới điểm đến đã định trước, để cô bé trốn sau gốc cây không cần phải lén lút nữa, có thể thoải mái ngồi lại trên băng ghế lúc nãy.Cho dù Tạ Vô Phưởng có đưa khả năng xuyên tường của mình cho Hà Tây, cũng không thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, cũng không thể thực sự cứu cô khỏi người cha khốn nạn kia.Đây là một thế giới hiện thực không thể tùy tiện gọi A Cường đến đánh đuổi kẻ khốn đó đi.
Trong thế giới này, dù làm gì cũng phải tuân theo quy tắc, phải suy nghĩ đến hậu quả.Vào giờ khắc này, Úc Bạch lại có chút nhớ nhung những thời không khác có thể mặc cho cậu tùy ý làm bậy.
Không cần phải nhọc công dọn dẹp những mớ hỗn độn do các sự cố bất ngờ để lại như bây giờ.Dù cậu đã lái xe rất thuần thục, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi thi bằng lái.Ai, thật phiền toái.
Gió hè thoảng vào mặt, Úc Bạch và Tạ Vô Phưởng bước đi trên con phố ồn ào, lướt qua những cửa hàng trái cây, túi xách, tiệm ăn sáng mà cậu thường hay đi ngang qua một mình…Trên đường đi cậu còn trò chuyện vu vơ với người đàn ông bên cạnh: “ Có phải sức mạnh của anh giúp người ta thực hiện ước muốn không?”Đây là điều Úc Bạch vừa mới nhận ra.
Tạ Vô Phưởng dường như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này: “Thực hiện ước muốn?”“Đúng vậy.” Úc Bạch nói, “Chẳng hạn như cô bé dưới lầu kia, cô bé luôn muốn trốn đi, dưới ảnh hưởng của sức mạnh của anh, cô bé thực sự đã trốn vào tường.”“Còn người đàn ông sống cạnh chúng ta, dường như điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta chính là âm nhạc... nên sau khi anh chuyển đến, anh ta bắt đầu dùng xương của mình để đánh trống.”Úc Bạch không biết liệu chậu cây hay quả dưa hấu có ước muốn gì không, nếu có, có lẽ đó là mong muốn cây cối không ngừng lớn lên?Tóm lại, những biến đổi kỳ lạ này dường như đều có liên quan đến ước muốn.Trước khi rơi vào vòng lặp thời gian, Úc Bạch là người duy nhất sống gần Tạ Vô Phưởng mà không có gì bất thường xảy ra.Cậu không chắc liệu có lý do nào khác hay đơn giản là vì ước mơ suốt đời của cậu chỉ là làm một người bình thường, nên những sức mạnh vô hình lơ lửng trong không khí kia cũng đã âm thầm đáp ứng nguyện vọng đó của cậu.Tạ Vô Phưởng nghe cậu nói xong, im lặng một hồi, mới nói: "Xin lỗi, tôi không biết.”“Anh không biết sức mạnh của mình có tính chất đó à?” Úc Bạch tò mò hỏi, “Hay là anh không biết ước muốn là gì?”Tạ Vô Phưởng lại nói: "Cũng không biết.”Úc Bạch hơi ngẩn ta, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt nước hồ tĩnh lặng xám xanh, hướng về phía những âm thanh náo nhiệt và phồn hoa đầy ắp ngoài đường phố.Cậu bước vào một tiệm quần áo trẻ em bên đường, quần áo treo đầy trên tường, cậu tìm được mẫu đồ ngủ mà Viên Ngọc Hành đã chỉ định.Một chiếc áo ba lỗ trắng, bằng cotton nguyên chất.Cậu đưa cho Tạ Vô Phưởng xem, cười nói: “Đây chính là áo lót mà chú Viên đã nói, kiểu áo lót của người già thường mặc, không ngờ là đồ trẻ em cũng có kiểu tương tự.”Chủ tiệm quần áo trẻ em thấy có khách bước vào, vội vàng bước tới, tiện thể giải thích bằng giọng không đồng tình: “Đây không phải áo lót của người già đâu, là áo ba lỗ dành riêng cho các bé, chất liệu rất mềm mại, kiểu dáng lại rất phong cách đấy!”Úc Bạch nói: "Tôi muốn mua cho một người cao tuổi có dáng người tương đối...... Nhỏ gầy.”“Đương nhiên, người già cũng có thể mặc được chứ!” Chủ tiệm lập tức đổi giọng trơn tru, quả quyết: “Đây chính là áo lót của người già!”“... "Úc Bạch buồn cười nói," Tôi muốn cái này, còn muốn cái kia.”Đấy, chính là con người đầy mâu thuẫn.Úc Bạch nhanh chóng hoàn thành việc mua sắm và cùng Tạ Vô Phưởng trở về nhà.Thế nhưng vừa bước vào nhà, cậu liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.Viên Ngọc Hành ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, Nghiêm Cảnh ngồi bệt dưới sàn, hai người ngang tầm mắt cùng ngồi quanh bàn trà, mỗi người đưa ra một tay, đối diện nhau cùng nắm lấy quả cầu xanh nhỏ.Trên bàn trà ngay phía dưới, có một tờ giấy trắng cỡ A4, trên đó có vài dòng chữ lác đác.Lúc này, cả hai người nắm quả cầu đều có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lướt qua lại giữa quả cầu trong tay và tờ giấy trắng phía dưới.Úc Bạch không thể tin vào mắt mình.Đây thật sự là......
Vừa ngu ngốc vừa ngớ ngẩn.Đúng, hai từ đồng nghĩa, không hề mâu thuẫn chút nào.Tạ Vô Phưởng cũng thấy cảnh này, có chút mờ mịt hỏi cậu: “Họ đang làm gì vậy?”Úc Bạch có hơi khó mở miệng.“Bọn họ đang chơi Bút Tiên, một loại trò chơi nghe nói có thể thông linh. " Cậu dừng một chút, lại sửa lại," Hoặc là nói là...... Cầu Tiên?”Làm sao có thể lấy một quả cầu có thể hủy diệt thế giới để chơi bút tiên chứ!!Nghe thấy tiếng hai người về, Nghiêm Cảnh ngước lên nhỏ giọng nói: “Hai người mua xong rồi à? Suỵt, tôi cảm thấy Xong Đời có động tĩnh.”Viên Ngọc Hành cũng nghiêm túc nói: “Đúng, đúng, mọi người nói nhỏ thôi.”Úc Bạch tiến lại gần hơn, thấy trên tờ giấy trắng chia thành bốn phần, mỗi phần ghi một dòng chữ, lần lượt là:1. Hoàn thành tâm nguyện của Trương Vân Giang.2. Không vừa mắt thằng khốn kia.3. Không vừa mắt đồng chí Tiểu Tạ.
4. Không có lý do gì, chỉ muốn chơi thôi.Những dòng chữ này cứng cáp, mạnh mẽ, không phải của Nghiêm Cảnh mà chắc là của Viên Ngọc Hành.Mỗi câu dài một cách đều đặn, chẳng khác gì một bài thơ tám chữ.“……”Úc Bạch cảm thấy tinh thần mình bị sốc mạnh.Trong lúc nhất thời, cậu thậm chí không biết nên bắt đầu châm chọc từ đâu thì tốt hơn.Hai người đang chơi bút tiên nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ trong tay, tập trung tinh thần, cau mày.Viên Ngọc Hành lẩm bẩm: “Sao tôi cảm thấy nó muốn đi về hướng nào đó nhỉ?”Nghiêm Cảnh lẩm bẩm nói: "Cháu cũng cảm thấy...... Chú Viên, không phải là tay chú đang run chứ?”“Cậu nói bậy! Là tay cậu run thì có!”Hai người đang cãi nhau thì chợt nhận ra Tạ Vô Phưởng cũng đã về, liền luống cuống che đi phần thứ ba trên tờ giấy.Nhưng Tạ Vô Phưởng đã nhìn thấy.Hắn thấp giọng đọc ra hàng chữ trên giấy kia, ngữ điệu bình tĩnh mang theo một sự hoang mang.“Không vừa mắt đồng chí Tiểu Tạ?”……Nghiêm Cảnh giấu đầu lòi đuôi cười khan nói: "Ha ha! Tuyệt đối không phải chỉ anh Tạ đâu.”
“Thật chẳng ra gì!” Viên Ngọc Hành liếc Nghiêm Cảnh một cái, rồi ánh mắt quay sang Tạ Vô Phưởng, ngay lập tức giọng điệu chuyển thành hòa nhã, “Đây chẳng qua là liệt kê vài khả năng để quả cầu lựa chọn thôi, không phải là chúng tôi có ý kiến gì với cậu đâu!”Úc Bạch thật sự không chịu nổi nữa, che mặt, giải vây cho họ: “Chú Viên, chú cũng mê tín hay sao?”Sao lại có thể đi theo Nghiêm Cảnh mà làm loạn thế này được.Viên Ngọc Hành liền phẩy tay: “Tôi già rồi, sắp xuống đất cả rồi, còn quan tâm mê tín hay không mê tín làm gì? Giải quyết chuyện trước mắt mới là quan trọng.”Nghiêm Cảnh nhân cơ hội vội vàng thu dọn tờ giấy, cũng nhanh chóng đổi chủ đề: “Vừa nãy sau khi mọi người đi không lâu, tôi phát hiện hình như Xong Đời động đậy một chút, chú Viên cũng nhìn thấy, nên chúng tôi mới nghĩ ra cách này.”“Xong đời động đậy?”
Trước khi quả cầu từ màu đen biến thành màu xanh do lưu trữ thành công hay thất bại, Úc Bạch cũng từng thấy nó khẽ rung lên.“Đúng vậy, đúng vậy.” Nghiêm Cảnh giơ tay thề thốt: “Thật đấy, chắc chắn nó động đậy, thậm chí tôi cảm thấy vừa nãy nó cũng đã động, nhưng không chắc là do tay chú Viên run hay không.”“Đã bảo là tay ông đây không run!!”“Vậy thì tay cháu càng không thể run!”“Cậu chột dạ hả đồ to xác!”Giữa lúc hỗn loạn ầm ĩ, Úc Bạch lặng lẽ nhìn sang Tạ Vô Phưởng dường như vẫn chưa hiểu chuyện, không nhịn được giải thích giùm nhân loại ngu xuẩn: “Mặc dù trò chơi này không có cơ sở khoa học, nhưng đây là quả cầu... biết đâu nó thực sự hiểu được?”Dường như Tạ Vô Phưởng không để tâm đến chuyện đó, mà xác nhận với cậu: “Đồng chí Tiểu Tạ là chỉ tôi sao? Cậu đã gọi tôi là Tiểu Tạ trong tin nhắn.”“...... Đúng.”Lúc ấy Úc Bạch chỉ nhắn tin theo thói quen, giờ đây nói với giọng thành thật nhất từ trước đến giờ.“Tôi cảm thấy đó là một cách gọi rất đáng yêu, ở các thời không khác tôi đều gọi anh như vậy.”Cậu tiện thể giúp Viên Ngọc Hành giải thích thêm: “Chú Viên thêm từ 'đồng chí' là một cách gọi khá cổ điển, cũng rất dễ thương, hoàn toàn không có ý bất kính đâu.”Giữa thái độ cẩn trọng của hai người bạn đồng hành, Úc Bạch trước nay chưa từng cảm thấy có gì không ổn, cuối cùng cũng nhận ra mình có hơi to gan.Cậu có hơi chút thấp thỏm nhìn qua.Sau đó, Úc Bạch liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu.Tạ Vô Phưởng nói: "Cậu có thể tiếp tục gọi như vậy.”Không hiểu sao Úc Bạch lại thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm thấy rất ngượng ngùng.Đêm xuống, Úc Bạch giúp cậu bé mặc áo ba lỗ dọn dẹp ghế sô pha, còn Nghiêm Cảnh chỉ còn lại chỗ ngủ dưới sàn, cũng ngoan ngoãn chuẩn bị đệm nằm.Nghe nói quả cầu xanh đã lén lút di chuyển vào buổi chiều, từ đó đến giờ vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên bàn trà, không có thêm bất kỳ động tĩnh nào nữa.Màu xanh đậm nồng đậm lặng lẽ lưu chuyển, tựa như bầu trời đầy sao mênh mông.Căn phòng nhỏ bình thường Úc Bạch sống một mình đêm nay có vẻ vô cùng chật chội, cho nên Tạ Vô Phưởng trở về nhà mình ở sát vách.Khoảng cách chỉ cách một bức tường, rất gần, lỡ Xong Đời có xảy ra chuyện gì cũng có thể nhanh chóng qua.
Phi nhân loại không cần ngủ, sẽ làm gì trong một đêm dài cô đơn?Nhưng ít nhất có một điều mà Úc Bạch có thể chắc chắn Tạ Vô Phưởng sẽ làm: viết nhật ký bằng ký tự thiên thư.Úc Bạch không cố tình nhìn trộm.Chỉ là trong lúc vào bếp đánh răng, vô tình thấy thôi.Bức tường trắng quạnh quẽ, chiếc bàn ăn đơn giản, quyển sổ tay đã ngả vàng, và ngòi bút đang nhẹ nhàng chuyển động dưới ánh đèn.Không biết hôm nay Tạ Vô Phưởng có viết những mũi tên nhỏ tròn tròn với ý nghĩa khó hiểu nữa không.Không biết hắn sẽ ghi những gì trong cuốn sổ đầy những ký hiệu bí ẩn đó.Úc Bạch ở bên cửa sổ yên tĩnh đánh răng suy nghĩ vẩn vơ.Hy vọng hắn không mô tả con người quá ngu ngốc.Mặc dù rất ngốc.Đêm nay bình yên trôi qua trong những suy nghĩ vụn vặt.Sáng sớm hôm sau, ba con người mệt mỏi thức dậy, cùng với người không phải người ở sát vách đi thang máy.Sau khi đã trải qua biến động bí ẩn của Xong Đời vào ngày hôm qua và hành vi cầu tiên, Úc Bạch quyết định hôm nay sẽ cùng Viên Ngọc Hành và Tạ Vô Phưởng trở lại nhà tang lễ, có thể còn ghé qua phòng lạnh nơi lưu trữ thi thể của chú Trương. Quay lại nơi Xong Đời đã làm xằng làm bậy kia, biết đâu sẽ có điều gì mới xảy ra. Dù sao, tình hình đến nước này thì cũng chẳng thể tệ hơn được nữa. Tiện thể, họ cũng cần lấy lại hộp cờ mà Viên Ngọc Hành để quên hôm qua.Nghiêm Cảnh mặt đầy phản kháng, uể oải bấm thanh máy: "Tôi cũng muốn đi cùng mọi người.”Úc Bạch cầm hộp đen đựng xong đời, bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ nữa, đi làm đi.”
Hôm qua Nghiêm Cảnh đã lấy lý do đau bụng xin nghỉ phép để đi cùng Úc Bạch hỏa táng Xong Đời. Lý do đó đã sử dụng rồi, hôm nay không thể xin nghỉ thêm nữa."Haizz, tại sao con người lại phải đi làm nhỉ?" Nghiêm Cảnh lẩm bẩm, "Thế giới có khi sắp diệt vong rồi, mà tôi vẫn phải đi làm.”Viên Ngọc Hành rất bất mãn trừng mắt nhìn cậu ta: "Diệt vong cái gì, cậu đừng có nói gở!”Thang máy bạc bình thường ở bên phải vừa mới xuống, còn thang máy vàng sang trọng ở bên trái vừa đến tầng mười hai từ từ mở cửa. Trước khung cảnh rực rỡ chói lọi hiện ra trước mắt, cả nhóm không khỏi im lặng một lúc, rồi vẫn bước vào.Úc Bạch tự an ủi mình, cũng an ủi mọi người:"Cái này nhanh hơn một chút mà.”Cậu sẽ nhớ hình dáng giản dị của chiếc thang máy này khi xưa. Bước vào thang máy, Viên Ngọc Hành nhìn quanh cảm thán: "Tiểu Bạch, trước đây cậu bảo chiếc thang máy bên trái này từng rơi từ lưng chừng xuống đúng không? Không biết sửa xong chưa, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”Nghiêm Cảnh nắm lấy cơ hội, phản kích nói: "Chú Viên, chú cũng đừng có nói gở!”"Ôi chao, thằng nhóc này đúng là—”Hai người nhỏ giọng tranh cãi, trong khi bức tường vàng kim của thang máy phản chiếu màu sắc rực rỡ, màn hình hiển thị tin tức buổi sáng bằng âm thanh nhẹ nhàng và sôi động. Thang máy dừng ở tầng mười một, cửa từ từ mở ra.Bên ngoài, một cô bé mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, hai bím tóc nhỏ buông trên vai, đó là Hà Tây. Cô bé ngước đầu nhìn vào thang máy thấy có người bên trong thì lập tức cúi gằm xuống, đặc biệt khi thấy Úc Bạch, cô lùi lại một bước, e dè không dám bước vào.Úc Bạch gần như cùng lúc chuyển ánh nhìn, tập trung vào Viên Ngọc Hành và Nghiêm Cảnh, như thể không thấy cô bé. Cậu tự nhiên trò chuyện với họ: "Hai người đều nói gở.”Cô bé đang vội đi học, lúc này mới cẩn thận bước vào, đứng nép vào góc lộng lẫy của thang máy. "Không phải chứ Tiểu Bạch, cậu nói lý xem, là chú Viên nói trước mà!”"Phì, cậu mới thật là nói gở, tôi chỉ nói bâng quơ thôi, thang máy mới thay làm sao mà có chuyện nhanh thế được?”Màn hình mới vẫn tiếp tục phát tin tức, phía trên và dưới màn hình đều có đồng hồ đồng bộ thời gian. Úc Bạch cố tỏ ra như không nhìn thấy cô bé, nói chuyện vu vơ: “Có phải hai người mới bảy tuổi không hả?”"Tôi không phải, chú Viên mới bảy tuổi!""Này! Bảy tuổi gì chứ, tôi đâu có—”Trong tiếng nói đan xen, Tạ Vô Phưởng đứng yên lặng bên cạnh, bỗng chốc chú ý đến chiếc hộp đen trong tay Úc Bạch. Thang máy vẫn đang xuống đều đặn."Chú Viên, sao mặt chú lại đỏ thế kia, thôi, không nói nữa, cháu sợ chú vào viện mất.”Nghiêm Cảnh quyết định không tranh cãi với người già nữa, chuyển ánh nhìn sang màn hình tin tức, nhưng rồi ngạc nhiên "ồ" một tiếng."Lạ thật, hai cái thời gian này không giống nhau.”Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tạ Vô Phưởng vang lên trong thang máy."Đừng nhìn thời gian đó."Nhưng trước khi hắn nói xong, bốn người khác trong thang máy đã lần lượt nhìn qua.
Trên màn hình, hai thời gian vốn đồng bộ, không biết trở nên khác nhau từ lúc nào, đồng hồ ở trên đỉnh hiển thị 07:05:13, đúng là thời gian của buổi sáng lúc này. Nhưng phía dưới là 16:18:54, thời gian của buổi chiều.Thanh niên tóc nâu mặt đầy ngờ vực, chàng trai cơ bắp gãi đầu khó hiểu, cậu nhóc mặt đỏ bừng, cô bé học sinh tiểu học co rúm ở góc… Tất cả đều dán mắt vào con số thời gian bất thường đó.Úc Bạch là người phản ứng đầu tiên, cậu lập tức quay đầu nhìn Tạ Vô Phưởng: "Tại sao không—”Trong tầm nhìn cuối cùng của cậu, Tạ Vô Phưởng cũng nhìn sang thời gian kia, khẽ nói: "Không sao đâu.”Úc Bạch vô thức trừng mắt muốn xác định lại chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Ngay trong khoảnh khắc tối đen thoáng qua ấy, cảm giác chóng mặt ập đến.Lông mi dày đặc bất an rung động.Khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thứ lọt vào tầm mắt không còn là cabin thang máy ánh vàng rực rỡ nữa.Mà là bầu trời xanh thẳm sáng sủa, bên ngoài phong cảnh rộng rãi.Mọi người xung quanh tốp năm tốp ba dừng chân lại, có người ngẩng đầu nhìn bầu trời lúc này rất bình thường, có người cúi đầu lật xem video vừa ghi lại trong điện thoại di động.Úc Bạch mờ mịt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy giống như đã gặp qua cảnh tượng này ở đâu đó.Phía sau cậu là đồn cảnh sát vẫn còn mờ mờ hiện ra, một nhóm cảnh sát vừa bừng tỉnh, nhìn nhau một cái rồi lập tức lao tới đuổi theo cậu.Bên cạnh cậu là một người đàn ông tóc đen mắt xanh, khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể nào quên được.Úc Bạch hết sức hoảng hốt mà nghĩ, cậu biết thời gian 16 giờ 18 phút 54 giây trên màn hình thang máy thuộc về buổi chiều nào rồi.Nhưng cậu muốn xác nhận một chuyện trước.Cậu căng thẳng nhìn Tạ Vô Phưởng bên cạnh với ánh mắt có phần lạnh lùng, rồi khẽ gọi: "…Đồng chí Tiểu Tạ?!”Người đàn ông cũng hiểu ám hiệu này: "Là tôi.”Không phải Tạ Vô Phưởng đã cùng cậu trải qua ngày hôm nay trong vòng lặp, mà là Tạ Vô Phưởng vừa nãy nhắc họ không nên nhìn vào thời gian trong thang máy vàng.Tạ Vô Phưởng nhìn những người phía sau đang chạy như điên về phía này, không chắc chắn hỏi: "Cảnh sát đang đuổi theo chúng ta?"“... "Úc Bạch hoàn toàn nhớ lại tình huống lúc này thở dài," Đúng.”Ngày đó vốn đã kết thúc tại đây, cậu lại bắt đầu một vòng lặp mới.
Nhưng cậu bất ngờ quay lại khoảng thời gian vốn không còn diễn biến tiếp theo này.“Tại sao?”"Bởi vì chứng minh nhân dân của anh sẽ bị lộ khi đổi quần áo, bị phát hiện có vấn đề ở đồn cảnh sát.”Úc Bạch vừa nói vừa nở một nụ cười như linh hồn thoát xác.Còn tôi, dẫn theo anh chạy trốn trước mặt một đống cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store