[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính
🍍[THIẾU GIA KIÊU CĂNG].15
Chương 15Chuyển ngữ: Andrew Pastel \ Cảnh sát chính tả: HannyynehhĐêm đen yên tĩnh lạnh lẽo bị phá tan, bệnh của tiểu thiếu gia làm náo động cả Đường phủ đang say ngủ. Ánh nến lần lượt được thắp sáng."Vương Viện phán, con trai ta sao rồi?"Đường Anh Thiều trong bộ y phục nhăn nhúm, tóc tai chưa kịp chỉnh tề, khom lưng hỏi vị viện phán Thái y viện đang bắt mạch cho con trai út. Trầm Hương Tạ ấm hơn các nơi khác trong phủ, ông sốt ruột dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, đâu còn chút dáng vẻ uy nghi, nghiêm nghị của một đại quan phẩm hàm nhất phẩm.Trong phòng ngủ của Đường Đường, ánh nến sáng trưng. Đường Anh Thiều, lão phu nhân cùng Chu ma ma đứng quanh giường. Nhìn Đường Đường nhắm chặt mắt, khẽ rên lên vì đau, lão phu nhân không kìm được nước mắt.Vương Viện phán bắt mạch xong, lại nâng mí mắt Đường Đường xem xét, cau mày trầm tư hồi lâu rồi nói:"Đau bụng, phát sốt... Tiểu thiếu gia có lẽ đã ăn phải đồ ôi thiu. Đối với người thường có lẽ không sao, nhưng tiểu thiếu gia vốn thể trạng yếu kém, nếu ăn thêm một chút nữa, e rằng thần tiên cũng khó cứu."Nghe vậy, lão phu nhân mắt hoa lên, suýt ngất, khiến Đường Anh Thiều phải vội đỡ lấy mẹ mình. Lưng áo ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.Bên kia, Chu ma ma mắt đỏ hoe, cúi người hành lễ với Vương viện phán, nói: "Viện phán cần gì xin cứ nói, dù có khó kiếm đến đâu, lão nô cũng sẽ tìm bằng được. Chỉ mong ngài dốc lòng cứu giúp thiếu gia."Thái y vốn chỉ nghe lệnh Hoàng thượng và các phi tần trong cung. Vừa rồi thấy tình trạng của Đường Đường nguy kịch, Đường Anh Thiều lập tức sai quản gia mang theo lệnh bài của mình, vào cung cầu xin Hoàng hậu phái thái y cứu chữa.Hoàng hậu nghe tin Đường Đường nguy kịch, suýt ngất xỉu. Bà không thể rời cung, chỉ còn cách phái Chu ma ma đến Đường phủ xem tình hình."Ma ma cứ yên tâm."Vương Viện phán thu tay lại, viết một đơn thuốc đưa cho nàng tỳ Nghênh Xuân, nghiêm mặt dặn dò: "Ba bát nước sắc thành một bát, bắt thiếu gia uống hết, nhất định phải làm cho thiếu gia nôn sạch."Nghênh Xuân cúi người lĩnh mệnh, rồi đi đến phòng thuốc trong phủ.——Trên chiếc giường chạm khắc hoa văn tinh xảo, cơ thể tiểu thiếu gia nóng bừng, nhưng lại lạnh run bần bật. Cố Cảnh Sách ôm cậu vào lòng để sưởi ấm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. Dù hành động này có phần bất kính, nhưng giờ phút này, chẳng ai bận tâm đến quy củ. Đến cả Đường Anh Thiều nghiêm khắc nhất cũng coi Cố Cảnh Sách như không khí.Nghe nói bệnh tình của Đường Đường là do ăn nhầm thức ăn hỏng, lão phu nhân vốn hiền từ cũng nổi giận, trách mắng đám tỳ nữ, rồi hỏi xem hôm nay cậu đã ăn những gì, từ đâu lại có đồ ăn bẩn khiến thiếu gia dùng phải.Đường Anh Thiều cũng sa sầm mặt.Nhóm Ỷ Thu cúi gối, mắt đỏ hoe, cẩn thận kể lại thực đơn hôm nay. Ngoài chiếc bánh nhân thịt mua từ bên ngoài, còn lại đều là món các chủ tử khác trong phủ cũng ăn. Chiếc bánh đó, tiểu thiếu gia chỉ cắn hai miếng, phần còn lại thì con chồn tuyết ăn hết. Mà con vật nhỏ ấy vẫn nhảy nhót tinh nghịch, chứng tỏ bánh không có vấn đề gì.Khi họ sắp nhắc đến món canh ngọt, Đường Ninh Tri từ ngoài bước vào. Anh ta hành lễ với bà nội và cha, vẻ mặt đầy lo lắng cho em trai:"Thưa cha, nhị đệ sao rồi? Rốt cuộc là mắc bệnh gì."Đường Anh Thiều nét mặt trầm tư, hồi lâu mới đáp: "Ăn phải đồ hỏng, tổn thương dạ dày, may mà không ăn nhiều."Nghe nói Đường Đường không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí món chè ngọt cũng chưa ăn hết, vẻ mặt lo lắng dịu dàng của Đường Ninh Tri bỗng chốc đơ lại, nhưng ngay sau đó, anh ta lại tiếp tục đóng vai người anh tốt, ngập ngừng nói: "Hôm nay... nhị đệ cùng con đi dự tiệc Đại hoàng tử. Chẳng lẽ khi ấy..."Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Cảnh Sách lạnh lùng ngắt ngang: "Đại thiếu gia nói không đúng. Nếu thức ăn trong cung có vấn đề, sao các người không sao, mà chỉ tiểu thiếu gia bị bệnh?"Cố Đại tướng quân không hề ngu ngốc. Nghĩ đến chuyện trước khi ngủ, Đường Đường vô tình hỏi số lượng bát chè, hắn chỉ cần suy nghĩ một lát đã hiểu rõ rằng tiểu thiếu gia chịu khổ hôm nay không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố ý gây ra.Hắn vừa giúp Đường Đường xoa bụng, trong mắt thoáng qua sát ý: "Hôm nay thiếu gia có dùng canh ngọt, phiền ngự y kiểm tra một chút."Đường Ninh Tri nhíu mày, vô thức liếc nhìn chiếc bát sứ tinh xảo đặt trên đầu giường. Bên trong bát là món canh hạnh nhân đã nguội lạnh từ lâu. Trong lòng anh ta thầm trách Đường Đường sao không uống hết, lại để lại một bằng chứng rõ ràng như thế.May mắn thay, thứ mà anh ta chỉ dạy cho di nương của mình không phải loại độc dược có thể kiểm tra dễ dàng, mà là aflatoxin được chiết xuất từ lạc mốc...Vương Viện phán cầm kim bạc, cẩn thận kiểm tra bát canh ngọt ấy. Kim bạc không đổi màu, đương nhiên ông ta không phát hiện ra điều gì bất thường.Ánh mắt Đường Ninh Tri thoáng dịu đi, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng, ôn tồn: "Canh ngọt hôm nay do nhà bếp nấu, trong phủ không ít người đều đã dùng qua. Xem ra không phải vấn đề ở món canh này... Có lẽ là do thiếu gia tỳ vị không tốt, trong bữa tiệc đã ăn phải thứ gì đó không sạch, nên mới dẫn đến đau bụng dữ dội như vậy."Nói tới đây, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu, rơi vào bế tắc. Cứ như thể thân thể Đường Đường yếu ớt, ăn nhầm đồ, suýt mất mạng. Nhưng Đường Ninh Tri tự tin quên mất một điều.Ánh mắt Cố Cảnh Sách lóe lên vẻ mỉa mai. Hắn vừa an ủi tiểu thiếu gia bé trong lòng mình, vừa nhếch môi định nói "Kiểm tra kiểu này thì có quỷ mới phát hiện ra gì đó chứ?". Nhưng đến khi thốt ra lời, lại thành: "Hôm nay thiếu gia dự yến chỉ ăn đúng một quả quýt. Ngự y chi bằng thử mang bát canh ngọt này cho gà vịt ăn xem sao."Sắc mặt Đường Ninh Tri lập tức biến đổi, đồng tử co lại, anh ta vội vàng che giấu sự bất ổn của mình.Cố Cảnh Sách cố gắng bắt chước cách nói chuyện của Cố Hoài Du, cố nén sự khó chịu, chậm rãi cất lời: "Tầm Đông vào nhà bếp lấy thêm canh ngọt, nói rằng canh ấm chỉ còn bát này, vậy thì chắc hẳn còn canh nguội. Ngự y có thể kiểm tra cả canh nguội. Nếu một con gà ăn xong bát này mà chết, còn bát kia không sao..."Hắn cố ý dừng lại ở đó.Chu ma ma đã vào cung nhiều năm, những thủ đoạn bẩn thỉu gì bà chưa từng thấy qua? Nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Cảnh Sách, sắc mặt bà lập tức trầm xuống. Bà hướng ra ngoài phòng lớn tiếng quát: "Lăng Bích!"Một cung nữ nhanh nhẹn bước vào, dáng vẻ thông minh, điềm tĩnh, cung kính cúi chào mọi người.Chu ma ma nghiêm giọng: "Ngươi cùng tiểu đồng của Đường Thượng thư đến nhà bếp múc canh ngọt. Nhớ đem theo bát này kiểm tra luôn, để tránh sau này có chuyện lại bảo chúng ta thiên vị.""Vâng." Lăng Bích đáp.Ai cũng nghe ra sự không vui trong giọng Chu ma ma, nhưng không ai dám tỏ thái độ bất mãn. Ngày xưa, nhị tiểu thư nhà bà vừa gả vào Đường gia đã gặp chuyện chẳng lành. Đường Anh Thiều từ lâu luôn cảm thấy áy náy. Giờ chuyện con trai út lâm bệnh lại đầy mờ ám, ông nhất định phải điều tra đến cùng.Ông quay đầu nhìn tiểu tư thân cận, ra hiệu cho cậu cùng cung nữ đi.Tiểu đồng gật đầu rồi lui ra.Mọi người mặt mày nghiêm trọng, quây quanh giường của Đường Đường. Chỉ riêng Đường Ninh Tri đứng ở ngoài đám đông, ánh lửa nến chiếu lên gương mặt không chút biểu cảm của anh ta.Sau khi tiểu đồng và cung nữ rời đi, trong lòng anh ta càng lúc càng hoảng loạn. Anh ta há miệng định nói vài lời để che đậy sự việc, nhưng cuối cùng lại mím chặt môi, quyết định trước hết bảo toàn bản thân.Trong lúc mọi người trò chuyện, Nghênh Xuân đã sắc xong thuốc, để nguội, rồi bưng nhanh vào phòng, tiến đến bên giường.Cố Hoài Du thấy vậy, đỡ lấy Đường Đường, gương mặt cậu tái nhợt. Hắn để cậu dựa vào lòng mình, một tay nâng bát thuốc ấm, tay kia vòng qua lưng cậu, bàn tay lớn giữ lấy cằm cậu, để mép bát chạm vào đôi môi mềm, chậm rãi đút từng ngụm thuốc.Hắn cẩn thận vô cùng, nhưng thứ thuốc đắng này khiến tiểu thiếu gia nhăn mặt, uống một ngụm đã quay đầu nôn hết lên người hắn. Cố Cảnh Sách cau mày, lau cằm cậu rồi tiếp tục đút.Vì lát nữa còn phải thúc nôn, để giữ thể diện cho thiếu gia, mọi người đều lui ra ngoài chờ đợi. Không ai phát hiện hành động khác thường của Cố Cảnh Sách.Sau khi đút thuốc xong, hắn đặt chiếc thùng gỗ mới lót đầy tro thảo mộc bên cạnh giường.——Ngoài phòng đèn nến sáng rực, đám nha hoàn, tiểu đồng cúi đầu đứng phía sau. Bên trong truyền ra tiếng khóc đau đớn của Đường Đường. Lão phu nhân đau lòng nhắm mắt, ngồi ở ghế chủ vị, lần chuỗi hạt Phật cầu nguyện. Đường Anh Thiều nhìn chằm chằm bức tranh treo trên tường, không biết đang nghĩ gì.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động.Lăng Bích và tiểu đồng sắc mặt khó coi, vội vã trở về. Lão phu nhân vừa thấy sắc mặt họ liền biết có điều bất ổn.Bà hỏi: "Kết quả thế nào?" Lăng Bích hít sâu, bình tĩnh đáp:"Bẩm lão phu nhân, canh còn lại trong bếp không có vấn đề. Nhưng bát mà tiểu thiếu gia dùng, vừa đổ vào thì gà chết ngay."Tiểu đồng nghiêm túc gật đầu.Trong đầu Đường Anh Thiều vang lên một tiếng ong, thân thể ông lảo đảo, phải chống tay vào bàn gỗ tròn mới đứng vững. Ông giận dữ gầm lên: "Đi! Tra cho ta!"Những người còn lại lập tức hành động, Chu ma ma dẫn theo cung nhân đi thẩm vấn, lưỡi đao cuối cùng cũng rơi xuống. Trong lòng Đường Ninh Tri lạnh buốt, chỉ còn lại hai chữ:Xong rồi.Bát canh ngọt ấy ít đến mức thảm hại. Nếu Đường Đường uống hết, dù người khác có đến kiểm tra cũng chẳng phát hiện điều gì, chỉ nghĩ rằng tiểu thiếu gia đã ăn phải thứ gì đó bên ngoài, dẫn đến cái chết đột ngột.Nhưng trớ trêu thay, bát canh nhỏ ấy, vốn là món hợp khẩu vị nhất của tiểu thiếu gia, được mang đến lúc cậu đang đói bụng, lại không bị uống hết...Chính lớp ngụy trang mà họ cố ý để lại cuối cùng lại trở thành bằng chứng quan trọng.——Trong cung, các thủ đoạn thẩm vấn không giống như dân thường. Chỉ sau nửa tiếng, một bà hầu thô lỗ đã áp giải kẻ chủ mưu đến đại sảnh phủ Thượng thư. Đường Dư Nghiên vừa khóc lóc vừa chạy tới, mắng nhiếc đám hầu như một mụ chua ngoa, yêu cầu họ thả mẹ mình ra. Hồ di nương lại càng làm bộ đáng thương, nước mắt rơi như hoa lê dầm mưa."Cha, cha ơi, mau cứu mẹ con!""Lão gia...... Lão gia."Từ giây phút nhìn thấy họ, sắc mặt Đường Anh Thiều đã vô cùng khó coi. Tiếng khóc của hai mẹ con khiến ông ta bực bội, đập mạnh lên bàn một cái:"Tất cả câm miệng cho ta!"Hồ di nương quỳ trên nền đất, bị dọa đến run rẩy, rụt rè nhìn ông ta, mái tóc rối bù nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp mảnh mai.Nhưng Đường Anh Thiều đã không còn bị những trò ấy mê hoặc nữa. Ánh mắt ông ta nhìn Hồ di nương lạnh lùng xa lạ, như thể đang nhận ra một người hoàn toàn khác nằm bên gối mình bấy lâu.Chủ nhà phát giận, bọn gia đinh và nha hoàn không dám thở mạnh. Cả đại sảnh chỉ còn lại tiếng nức nở của Đường Dư Nghiên.Chu ma ma lạnh lùng lên tiếng: "Di nương mưu hại đích tử của chính thất, giỏi thật... Đường gia các người hôm nay đúng là đã mở mắt cho lão nô rồi!"Lão phu nhân vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Nàng dâu của bà là người hiểu lễ nghĩa, hiền đức, thế nhưng lại phải chịu cảnh con trai mình, khi còn trẻ phong lưu, qua đêm ở thanh lâu, để lại một đứa con cho ca kỹ. Khi con dâu mang thai, chính ca kỹ đó đã ôm hai đứa con một tuổi đến cửa, làm nàng dâu bị kích động suýt mất cả mẹ lẫn con.Tất cả đều là nghiệt chướng mà Đường gia đã tạo ra!Chu ma ma, vốn là nhũ mẫu của hoàng hậu, cũng là người chứng kiến nhị tiểu thư trưởng thành, trong lòng căm hận không gì tả nổi: "Áp con đàn bà độc ác này xuống! Đợi lão nô hồi cung bẩm báo hoàng hậu, rồi xử lý!"Hồ di nương vừa nghe xong liền mềm nhũn cả người. Thấy bà hầu sắp kéo mình đi, Đường Dư Nghiên lập tức chắn trước mặt mẹ, giọng the thé mắng Chu ma ma lo chuyện bao đồng:"Ngươi chỉ là kẻ ngoài cuộc, lấy quyền gì can thiệp vào chuyện nhà Đường gia ta? Hoàng hậu có thể tùy ý xử lý người khác hay sao? Còn đâu là thiên lý, là vương pháp nữa!"Đường Ninh Tri vừa bước vào đã nghe thấy em gái công khai bất kính với hoàng hậu, sắc mặt liền biến đổi, nghiến răng mắng thầm: Đồ ngu!Quả nhiên, Chu ma ma tức giận cười lạnh, nói Đường Thượng thư đúng là dạy được một đứa con gái tốt. Bà lạnh mặt, ra lệnh cho người đánh Đường Dư Nghiên, nhưng không ngờ cơn náo loạn này còn chấn động tam giới hơn nữa."Ta là người của đại hoàng tử, ai dám động vào ta?"Bà hầu giữ chặt Đường Dư Nghiên, khiến tóc nàng ta rối tung. Nàng ôm chặt lấy Hồ di nương, hét lên đầy sắc bén. Tiếng hét ấy làm đám nha hoàn, bà hầu khựng lại, tất cả đều kinh hãi nhìn nàng ta.Không những không cảm thấy xấu hổ, Đường Dư Nghiên còn lộ vẻ đắc ý khi thấy không ai dám động vào mình, giọng đắc thắng:"Còn mẹ ta, mẹ ta sắp trở thành nhạc mẫu của đại hoàng tử! Các người bắt mẹ ta, chính là bắt nhạc mẫu thân thích của đại hoàng tử! Đại hoàng tử sẽ không tha cho các người đâu!"Bầu không khí trong đại sảnh như bị đóng băng. Chỉ đến khi thân hình cao lớn của Đường Thượng thư loạng choạng ngã xuống, mọi người mới hoảng hốt chạy đến."Trời ơi, lão gia ngất rồi!""Con tôi ơi!"——Trầm Hương Tạ.Đường Đường co người lại, cố gắng tiêu hóa những gì hệ thống vừa chiếu. Cậu vốn nghĩ Đường Dư Nghiên nhiều nhất cũng chỉ là lén lút dây dưa với Đại Hoàng tử, hoàn toàn ràng buộc bản thân với phe ấy. Khi đám điên đó tạo phản kết thúc, cả gia đình Đại Hoàng tử sẽ phải nhận cái kết thảm, vậy thì cậu cũng chẳng cần tự mình ra tay.Nhưng không ngờ, Đường Dư Nghiên lại có thể ngu ngốc đến mức này, gan lớn đến mức này.Bụng cậu âm ỉ đau, đầu óc cũng choáng váng, không thoải mái chút nào. Đường Đường dứt khoát không nghĩ tới mớ kịch rối ren kia nữa. Dù sao thì Hồ di nương suýt nữa hại chết cậu, Hoàng hậu dì ruột chắc chắn sẽ không tha cho ả ta. Cậu cứ lười biếng mặc kệ, mơ màng sắp ngủ.Người đông thì bất lợi cho việc dưỡng bệnh. Biết thiếu gia cần tĩnh dưỡng, những người khác đều rời đi sang chính đường, trong phòng chỉ còn lại Cố Cảnh Sách chăm sóc.Trong phòng phút chốc chỉ còn ánh nến lách tách và tiếng thở đều nhẹ nhàng.Thiếu gia thể hàn, phải đặt mấy lò sưởi than trong phòng. Cố Cảnh Sách vừa thêm than vừa đốt bánh hương. Đột nhiên, cậu nghe tiếng cửa sổ bên trong khẽ kêu. Cố Cảnh Sách không vội, đậy nắp lò lại, đi qua bình phong vào trong. Quả nhiên, hắn thấy em trai mình mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt bị lạnh đến tái nhợt.Y đứng bên giường, dường như muốn ôm lấy thiếu gia nhưng lại lo lạnh khí trên người mình sẽ làm cậu ấy khó chịu.Cố Cảnh Sách bước đến, không vui bĩu môi: "Đến từ khi nào?""Sau khi thái y rời đi," Cố Hoài Du, cơ thể lạnh cóng dần dần ấm lên: "Để tránh tai mắt của hoàng thượng, ta phải trốn sau hòn non bộ."Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt tái nhợt của thiếu gia, nhìn đến hàng lông mày vẫn cau chặt ngay cả khi đang ngủ, rồi hỏi: "Đường Đường thế nào rồi? Thái y nói gì?""Tổn thương nội tạng, cần phải tịnh dưỡng lâu dài," Cố Cảnh Sách nhíu mày, vẻ mặt không chút thiện cảm: "Hà Khang Thích bên kia có hồi âm chưa? Sớm hành động đi, ta đợi đến sốt ruột rồi."Sự kiện hôm nay khiến cả hai không hẹn mà muốn đẩy nhanh tiến độ. Cố Hoài Du bình tĩnh đáp: "Rồi, Hà đại nhân biết cái chết của ái nữ có ẩn tình khác, hận không thể giết Đại Hoàng tử để báo thù. Người của chúng ta có thể hành động rồi.""Thật sao?" Cố Cảnh Sách nở nụ cười, kể từ khi thiếu gia gặp nạn đây là lần đầu tiên hắn cười. Chỉ là nụ cười này mang theo một chút mùi máu tanh, điên cuồng không kiềm chế.Có vẻ như họ đã đánh thức người trên giường. Người nọ khó chịu hừ khẽ, mơ màng mở mắt, đôi mắt đẹp dần lấy lại tiêu cự, nhìn qua hai khuôn mặt trước mặt rồi chậm rãi chớp mắt.Thiếu gia sắc mặt tái nhợt, khiến lòng người đau xót. Trong ánh mắt cậu, vẻ mơ hồ dần biến mất, thay vào đó là sự ấm ức vô cùng, "Giấc mơ quái gì thế này, sao lại có hai Cố Nhị..."Nói xong, cậu ôm chăn lật người, quay lưng lại, cố chấp để lại cho họ một bóng lưng, nhắm mắt chuẩn bị thoát khỏi cơn ác mộng.Cố Hoài Du và Cố Cảnh Sách: "..."Cố Cảnh Sách vừa tức vừa buồn cười, trèo lên giường chủ nhân, ôm lấy thiếu gia mềm mại rồi hôn nhẹ lên trán cậu. Nhìn ánh mắt tròn xoe kinh ngạc của thiếu gia, hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.Chó điên không còn giả vờ nữa, như biến thành người khác, nhe răng cười: "Ta là Cố Cảnh Sách.""Chủ nhân của ta uống say khướt ở hoa lâu, bị ta đè xuống giường liền khóc không ra hơi, hứa sẽ cho ta một lứa chó con. Bây giờ... ta tới đòi."./.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store