Dam Edit Om Nham Con Roi
Không khí vốn đang náo nhiệt dần đi xuống. Người ở đây ít nhiều đều từng qua lại với Ngô gia, cũng biết nhiều năm trước hai nhà Lục Ngô có tranh chấp, bởi vì một hộp đêm mà gây chuyện.Mặc dù sau này tra ra là tiểu nhân châm ngòi ly gián, Ngô lão tam và vợ chồng Lục thị bắt tay giảng hòa nhưng thật ra mấy năm nay bọn họ đều là không mặn không nhạt với đối phương, trừ việc ngẫu nhiên gặp ở bên ngoài thì chưa từng liên hệ. Cho nên về mặt giao tình, buổi tiệc lần này thật sự không cần mời người Ngô gia.Ngô lão tam không mời mà đến, ba Lục mẹ Lục liếc mắt nhìn nhau một cái. Từ lần trước đưa Ngô Oái cho họ, Ngô gia vẫn luôn không có động thái gì, giống như chuyện này cứ thế bỏ qua.Xem ra là không phải, từ khi bọn họ nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN thì đã biết chuyện này không thể bỏ qua đơn giản như thế."Anh ba Ngô, đã lâu không gặp." Ba Lục đi lên, trước tiên chào hỏi đã, dù sao cũng là người từng hô mưa gọi gió, mặc kệ thế nào cũng phải gọi ông ta một tiếng anh.Ngô lão tam không nhiều hơn ba Lục bao nhiêu tuổi, mấy năm nay lại già đi khá nhanh, tóc mai đã điểm bạc, lúc này ông ta đứng hiên ngang trước mặt ba Lục, nhìn như bối phận còn lớn hơn. Ông ta liếc mắt nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh."Đây là đứa trẻ mà A Oái giúp nuôi mười mấy năm sao?" Khóe miệng Ngô lão tam gợi ý cười, "Quả nhiên lớn lên anh tuấn, bằng không A Oái cũng không giúp nhà cậu nuôi."Tần Sơ phản ứng lại, đây là người nhà Ngô Oái. Trước giờ Ngô Oái không nói, cho nên Tần Sơ cũng không biết quá nhiều.Biểu cảm Tần Sơ lạnh nhạt, đứng cạnh không nói gì.Ngô lão tam bị ngó lơ cũng chẳng thèm để ý, ông ta chuyển hướng nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh, "Nghe nói hôm nay sinh nhật cháu, tôi cố ý chuẩn bị một phần quà, tự mình đến tặng, cháu qua nhận đi."Lục Ôn An nhìn Ngô lão tam trong tiểu thuyết được miêu tả là biến thái nhưng oai phong một cõi, cảm thấy sao lại không giống trong tưởng tượng của cậu lắm.Mẹ Lục bên cạnh nói: "Nếu anh ba Ngô đã nói thế rồi mà chúng ta còn từ chối thì thật là thất lễ." Lời thì nói thế, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của bà lại chẳng có biểu cảm gì, sát khí ẩn hiện.Ba Lục đứng phía sau vẫn luôn im lặng, còn có Tần Sơ đứng cạnh. Một nhà ba người khí thế mạnh mẽ đứng cạnh Lục Ôn An, có thể nói là cực kỳ ăn ý.Mà Hàn Thiên Viễn đứng cách đó không xa, tay cầm ly rượu, bình tĩnh uống nhưng vẫn cực kỳ chú ý động tĩnh bên này.Ngô lão tam bỗng vỗ tay cười, "Các vị hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải tới ra vẻ linh tinh. Chỉ là đưa qua một món quà, món quà này, khá lớn."Ông ta nhìn thiếu niên khí thế yếu nhất trong mấy người, trong lòng nói thầm: Cũng không biết đứa trẻ như con gà luộc này sao có thể lớn lên trong cái hang hổ Lục gia này, ngẫm lại cũng không dễ dàng.Sớm biết thì phải tìm hiểu Lục gia, sớm chút tiếp xúc đứa trẻ này mới tốt. Ngô lão tam vẫy tay về hướng Lục Ôn An, "Cháu qua đây, món quà này khó đưa vào, tôi đặt ở bên ngoài." Sau đó ông ta nhìn về phía thiếu niên cao hơn, "Cháu cũng qua đây cùng nhìn xem."Tần Sơ bước ra, không sợ hãi gì, nói với Lục Ôn An: "Chúng ta đi nhìn một cái."Lục Ôn An liếc nhìn Ngô lão tam một cái, cũng không biết ý đồ của ông ta là gì, chỉ là vừa nhìn đã thấy vết sẹo lớn trên mặt ông ta, đây là biểu tượng của việc ông ta liều mạng thế nào. Trong lòng cậu bộp một cái, món quà này chỉ sợ không có cách nào từ chối rồi.Vì thế cậu đành gật gật đầu, cùng Tần Sơ đi theo cấp dưới của Ngô lão tam ra ngoài.Mà Ngô lão tam vẫn như cũ ở trong đại sảnh, như có chuyện muốn nói với vợ chồng Lục thị.Chờ hai đứa trẻ đều đã ra ngoài, người lớn trong này cũng chẳng thèm diễn kịch nữa.Mẹ Lục nói trước, "Sự việc năm đó của Ngô Oái, tôi và Lục Bá giao cho Ngô gia các người tự giải quyết, cũng không có giao cô ta cho cảnh sát, đó là xem trọng mặt mũi anh ba Ngô. Nhưng nếu sau này Ngô gia các ngươi vẫn muốn dây dưa, chúng tôi cũng không ngại phối hợp theo đâu."Ngô lão tam lấy từ trong túi ra một bao thuốc loại cao cấp, đưa một điếu cho ba Lục, lại tự mình ngậm một điếu trong miệng, nheo đôi mắt lại âm trầm nói: "Tiện nhân Ngô Oái kia tự tôi sẽ xử lý. Nhưng mà đây là hai chuyện khác nhau, vợ chồng hai người đã tìm lại rồi nuôi dưỡng đứa trẻ của mình, còn đứa nhỏ Lục Ôn An này cũng chẳng phải người của Lục gia, làm gì có đạo lý còn nuôi ở nhà các người."Ba Lục nhấp môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua."Nó cũng chẳng phải người của Ngô gia. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp thằng bé tìm được ba mẹ ruột, tìm được tất nhiên sẽ để thằng bé nhận lại." Mẹ Lục cười lạnh, "Còn trước khi ba mẹ ruột An An xuất hiện, đừng hòng kẻ nào nghĩ muốn tính toán chuyện gì với nó."Ngô lão tam cười cười, "Tôi rất thích tính tình sảng khoái này của A Anh đấy, chúng ta nói rõ, tìm được cha mẹ thằng bé thì trở về, hai người cũng yên tâm, tôi đây chẳng rảnh nuôi con người khác."Tuy rằng Ngô lão tam nói như vậy nhưng thần sắc ba Lục mẹ Lục cũng chẳng tốt lên bao nhiêu, bởi vì An An còn có một nửa huyết thống Ngô gia. Hơn nữa xem bộ dáng này của Ngô lão tam, có lẽ hắn cũng đã đoán được ít chuyện.Trong sân, một chú chó Labrador đang nằm ở đình hóng gió.Cấp dưới của Ngô lão tam đứa hai thiếu niên qua, sau đó khoanh tay đứng một bên, mặt vô cảm nói: "Đây là quà ông chủ tôi đưa tới."Hóa ra là tặng một chú chó, trên tai nó còn có một cái nơ con bướm màu đỏ nhạt, có vẻ trước đó là do con gái nuôi.Cấp dưới kia bỗng nhiên nói thêm một câu: "Chú chó này là đời hai, mẹ nó ban đầu là do đại tiểu thư Ngô gia chúng tôi nuôi.""....." Nói một câu chẳng ai hiểu được. Lục Ôn An nhịn không được sờ sờ chú Labrador dịu ngoan lại lịch sự này, đồng thời trong đầu cũng cố tìm thông tin về vị đại tiểu thư Ngô gia này.Sau đó cậu cũng nhớ ra, tên vị đại tiểu thư này xuất hiện là trên bia mộ, thời điểm người này được đề cập tới là trong hồi ức của Ngô lão tam, cũng chỉ là vài nét bút ít ỏi, chính là một tồn tại như bạch nguyệt quang.Lục Ôn An nhịn không được dò hỏi: "Ông chủ của anh vì sao muốn đích thân đưa chú chó này cho tôi?"Cấp dưới một thân đồ đen nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú được ánh đèn chiếu xuống kia, yết hầu giật giật, sau đó miễn cưỡng nói: "Ông chủ chúng tôi nói, chú chó này cùng cậu có duyên."Những lời này của hắn có chút ý vị thâm trường, hình như còn có ý khác.Lục Ôn An nghe ra được, cậu quay đi tiếp tục nhìn chú chó lớn."Chú chó này chỉ ăn loại thức ăn này, về sau cậu nên chuyên môn cho nó ăn, không cần mua loại khác." Cấp dưới kia vừa nói, vừa tiến lên lấy ra một túi nhỏ thức ăn cho chó hàng mẫu, đưa cho Lục Ôn An.Rất rõ ràng, túi thức ăn cho chó này nhất định còn tin tức khác.Lục Ôn An làm bộ không biết cái gì, niết nhẹ cái túi, gật đầu.Tần Sơ đứng tựa vào cây cột trong đình hóng gió, tay đút túi quần nhìn bọn họ nói chuyện.Chuyện đã làm xong, cấp dưới cũng trở về bên người ông chủ của mình.Ngô lão tam thấy người trở về thì đứng dậy, nói với ba Lục mẹ Lục: "Được rồi, quà cũng đã tặng, tôi đi trước đây. Hai nhà chúng ta về sau có thể thường xuyên liên hệ, ân oán gì đó cũng đã là chuyện xưa, đừng để trong lòng."Mẹ Lục ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông ta, "Không để trong lòng."Dù sao cứ chờ cùng người xé rách mặt là được.Ngô lão tam vẫy vẫy tay, mang theo cấp dưới quay về, tới vội vàng mà đi cũng vội vàng.Lúc này vợ chồng Cố thị mới tiến lên, lòng còn sợ hãi nói: "Về sau ít cùng loại người này giao tiếp mới tốt." Cố gia làm ăn đứng đắn, cùng Lục gia bọn họ thực sự khó so sánh được, dù sao cũng chưa từng trải qua những ngày liếm máu trên lưỡi daoNgười có mắt đều thấy, tuy rằng vừa rồi không biết vợ chồng Lục thị và Ngô lão tam nói chuyện gì nhưng họ đều hiểu buổi tiệc này khó mà tiếp tục được, vì thế cũng sôi nổi tự giác nói rằng thời gian không còn sớm, cần trở về.Cố Tư Tranh vốn còn muốn đi tìm hai thiếu niên kia nhưng bị mẹ Cố giữ lại, "Tư Tranh, sáng mai còn có tiết mà, về thôi." Mẹ Cố như cảnh cáo mà nhìn gã một cái, Cố Tư Tranh đành từ bỏ, dù sao tương lai cũng còn dài.Hàn Thiên Viễn ở lại đến cuối cùng, y đối với truyện hai nhà Lục Ngô rất rõ ràng, cho nên cũng không cần kiêng kị cái gì, ba Lục cùng y vào thư phòng thương lượng đối sách.Còn mẹ Lục ở đại sảnh thu thập mọi chuyện, cũng chú ý đến hai thiếu niên ở đình viện.Hai người họ đang ngồi xổm hóng gió ở đình với chú chó.Con Labrador này tính nết cực kỳ tốt, ở trong nơi xa lạ mà cũng không có chút xao động nào.Tần Sơ nhìn Lục Ôn An yêu thích không nỡ buông tay liên tục vuốt lông chó, hắn có chút ghét bỏ đánh giá nó, "Em thật sự muốn nuôi nó à?"Lục Ôn An ôm cổ con chó, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh không muốn nuôi sao?""....." Tần Sơ nhìn đôi mắt đen ướt át của cậu, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Nuôi."Lục Ôn An cười tươi, "Thế chúng mình cùng nhau nuôi nhé, anh xem này, nó ngoan lắm."Labrador thật sự thuận theo Lục Ôn An, nào là vuốt lông, nào là sờ đuôi, một chút cũng không có phản kháng.Tần Sơ nói thầm trong lòng: Muốn so sánh hả, vẫn là em ngoan hơn chút.Lúc này hắn liếc thấy trên cổ con chó có một cái thẻ tên nho nhỏ, Tần Sơ không nhịn được thò đầu lại gần, muốn nhìn bên trên viết cái gì.Một cái đầu xù xù cũng hướng về đó, hai người bất tri bất giác sát lại gần nhau, tiếng hít thở gần trong gang tấc.Thì ra Lục Ôn An cũng nhìn thấy rồi, làm ra động tác giống với Tần Sơ.Trán hai người sát nhau, Lục Ôn An vội vàng đứng dậy, sờ soạng thái dương bị đụng vào, cái đầu to của Tần Sơ cứng như thế, cậu khá đau."Anh sao cũng thò đầu qua chứ." Lục Ôn An một tay ấn trán, vẫn còn muốn nhìn chữ trên cái thẻ tên.Tần Sơ lại nhìn được chữ trên đó trước cậu, hắn theo bản năng nắm lấy cái thẻ tên đó nói, "Không cần nhìn."Sau đó cúi người làm bộ xem thái dương cậu có bị đụng đỏ hay không.Lục Ôn An càng thêm tò mò, "Bên trên viết gì vậy? Cho em xem với."Đáng thương cho chú Labrador bị kẹp giữa hai thiếu niên, chớp chớp đôi mắt vô tội, không biết hai thiếu niên nhân loại này đang làm loạn cái gì nữa.Tần Sơ che lại thẻ tên, như muốn ôm luôn chú chó vào lòng mình, thật ra hắn cũng rất muốn ôm chó bỏ chạy, trước tiên thì tháo thẻ tên trước rồi trả con chó lại cho Lục Ôn An.Nhưng lòng hiếu kì của Lục Ôn An nổi lên, cậu nhào qua, cả người gần như đè hết lên người Tần Sơ.Tần Sơ ôm chó bị bắt ngồi trên mặt đất, đôi chân dài khoanh lại, hiện giờ lại thêm trọng lượng của Lục Ôn An, hắn nhịn không được thở mạnh hơn. Cố tình Lục Ôn An không biết, một lòng chú ý đều đặt ở trên cái thẻ tên kia, thậm chí đã bắt được cái tay nắm thẻ tên của hắn.Thiếu niên mềm ấm nỗ lực bẻ tay hắn ra, miệng nói: "Cho em xem bên trên viết gì đi."Bởi vì dựa rất gần, hơi thở ấm nóng phả vào trên ngón tay Tần Sơ. Sau đó hắn chẳng có chút tiền đồ nào mà run hết cả tay lên, Lục Ôn An nhân cơ hội bẻ tay hắn ra, lộ ra thẻ tên bên trong.Lục Ôn An dựa lên cánh tay Tần Sơ, cúi đầu nghiêm túc nhìn, sau đó bả vai thiếu niên run lên liên tục.Tần Sơ vuốt mặt, oán hận nói: "Mấy cái người Ngô gia có phải có thù oán gì với anh không?"Trên thẻ tên viết thông tin của chú chó, năm nay mười tuổi, tên gọi: Tần Tần.Tác giả có lời muốn nói:Nói tiếp lời dang dở, suy nghĩ của Sơ ca chính là: Nếu có thể cưới em ấy về nhà thì tốt rồi._______________P/s: Hôm nay tuôi năng suất thế nhưng tuần sau không chắc, vì tuôi sắp thi rồi các mom.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store