Tác giả: Cố Cô Cô.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 14
Hắn đã học được cách suy nghĩ và giả vờ
Buổi sáng này đối với Cố Hi có thể nói là bàng hoàng chấn động.Cậu nhìn thấy túi ngủ và quần ngủ của mình đã bị rách thành mảnh nhỏ, đôi chân trắng ngần phơi bày trong không khí, chim sẻ Deca cánh trắng bị treo lơ lửng trên đỉnh lều, và một khối chất nhầy màu đen đang ôm bắp chân của cậu ngủ say như chết.Toàn bộ khung cảnh vừa hài hòa đến khó tin lại vừa hoang đường đến mức không thể chấp nhận được. Tiểu thiếu gia vừa mở mắt đã chứng kiến cảnh tượng này, cảm xúc đầu tiên chính là không dám tin.Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng suy nghĩ, hít thở không khí, sau đó lại mở mắt ra.— Ồ, vẫn là cảnh tượng này.Trong nháy mắt, Cố Hi cảm thấy gân xanh trên trán mình chỉ cần nhảy thêm một cái nữa thôi là sẽ chui ra khỏi da luôn.Hít thở sâu thêm mấy cái, khối chất nhầy màu đen đang ôm bắp chân cậu cũng từ từ ngồi dậy. Cơ thể đen kịt của hắn không để lộ một chút da thịt nào, nhưng những nhánh chất lỏng phân nhánh vẫn quấn quanh mắt cá chân Cố Hi, trông như một hình xăm có kiểu dáng đặc biệt.Cố Hi cẩn thận kéo vạt áo ngủ xuống. Cậu khó khăn bò dậy khỏi chiếc túi ngủ đã bị rách một nửa, cúi đầu tìm được mảnh nhỏ quần lót của mình...Trong thung lũng băng vốn đã cực kỳ thiếu thốn vật tư này, mảnh vải nhỏ duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho Cố tiểu thiếu gia cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn.Nhìn bãi chiến trường này, Cố Hi bỗng nhiên không biết mình nên buồn cho cái quần lót trước hay là nên tiếc cho túi ngủ không thể dùng được nữa.Vậy thì một vấn đề khác, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì... Cố Hi không khỏi nghi ngờ, cậu ngủ say đến mức đó sao? Làm sao có thể bị mất quần mà vẫn ngủ thẳng cẳng cho đến sáng được?Ánh mắt nghi ngờ lướt qua khối chất nhầy màu đen vẫn còn đang ôm thứ gì đó trong lòng, sau đó lướt qua chim sẻ Deca cánh trắng không biết đã bị treo lên từ lúc nào. Cố Hi cố chịu đựng cảm giác mát lạnh vì gió lùa qua háng, chỉ vào đống vải rách dưới đất, hỏi hai sinh vật duy nhất còn sống trong lều:"Có ai có thể nói cho tôi biết— tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"Nói rồi, Cố Hi nhấc chân đá đá vào khối chất nhầy màu đen, "Gỡ cái thứ đang buộc con chim xuống mau lên!"Rõ ràng là cơn tức giận của cậu thanh niên nhân loại ngày hôm qua vẫn còn một chút uy lực.Nghe vậy, khối chất nhầy đang cuộn trong lập tức vụt một tiếng thu lại nhánh chất lỏng của mình. Chú chim nhỏ bị treo suốt đêm chao đảo, thiếu chút nữa rơi bẹp xuống đất thì được Cố Hi cúi người ôm vào lòng.Chưa đầy một giây, Cố Hi vừa mới khom lưng được nửa chừng đã lập tức quay trở lại tư thế đứng thẳng. Vạt áo không dài lắm lắc lư ở chỗ bẹn, suýt chút nữa thì để lộ ra thứ gì đó rồi.Con ngươi ẩn dưới lớp chất lỏng xoay xoay. Người Merman trong trạng thái dị hóa cảm thấy mình đã "thấy" thứ gì đó đang lắc lư dưới vạt áo của cậu.Hình như là một thanh dài dài màu hồng?Hắn lén lút quan sát vẻ mặt hơi âm trầm của cậu thanh niên nhân loại, cuối cùng nén lại ý định không an phận muốn quấn lấy cái bóng mờ lúc lắc đó để chọc chọc và chơi đùa.Hắn chỉ tò mò về cấu tạo cơ thể hoàn toàn khác biệt của con người mà thôi."Rồi, nói đi."Cố Hi hoàn toàn không hề hay biết cục bùn đen đang có suy nghĩ đen tối gì, cậu đá văng miếng vải rách lòi bông gòn ở dưới chân, cầm một mảnh vải không quá nát buộc tạm vào eo, tạm thời giải quyết vấn đề xấu hổ vì có nguy cơ bị lộ phần nhạy cảm.Lần này, tiểu thiếu gia đang chờ câu trả lời hướng ánh mắt về hai kẻ còn lại trong lều.Chim sẻ Deca cánh trắng rất hợp tác mà kêu chíp chíp một hồi. Chỉ cần nhìn tần suất vỗ cánh cũng đã đủ thấy sự giận dữ bùng cháy của nó sau khi bị treo lên suốt một đêm.Nhưng tiếc là Cố Hi không thể hiểu được tiếng chim, chỉ đành tập trung sự chú ý vào kẻ phản diện.Khối chất nhầy trở thành trung tâm tầm nhìn của nhân loại, hắn cử động. Một cánh tay trắng lạnh từ trong chất nhầy thò ra. Cơ bắp từ vai đến cẳng tay hơi nhô lên, những mạch máu màu xanh lam nhạt mờ ảo giống như một tác phẩm nghệ thuật được thợ thủ công chạm khắc tinh xảo.Cố Hi cũng vô thức bị thu hút và nhìn thẳng vào cổ tay của đối phương.Sau đó cậu thấy bàn tay của kẻ phản diện kéo ra một thứ có màu sắc cực kỳ quen thuộc từ lớp chấy nhầy đang lưu chuyển.Đó là... áo khoác lông vũ của cậu?Cố Hi bước tới một bước ngồi xổm xuống đất. Giây tiếp theo, chiếc áo khoác lông vũ đã bị phản diện đặt vào lòng cậu.Vết máu đỏ đậm hôm qua đã chuyển thành màu hồng nhạt sau nhiều lần giặt tẩy, kết hợp với màu xám bạc ban đầu tạo ra một cảm giác xung kích thị giác về phong cách phối hợp màu sắc."Anh đã giặt sạch cho tôi à?"Mặc dù hỏi như vậy nhưng Cố Hi cũng đã có câu trả lời trong lòng.Khối chất nhầy màu đen chậm rãi gật đầu. Bàn tay chưa kịp thu về lơ lửng giữa không trung, do dự một lúc lâu mới cẩn thận đặt lên cổ tay Cố Hi.Một bên là màu trắng ngà khỏe mạnh, một bên là màu trắng lạnh như bị bạc màu; một bên là các ngón tay hồng hào, móng tay mượt mà đầy đặn, một bên là các móng tay đen nhọn và hình dáng sắc bén.Hai bàn tay với sự đối lập rõ rệt giờ đây lại giao nhau một cách đặc biệt hòa bình.Cố Hi cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cổ tay, hỏi: "Làm gì đấy?"Khối chất nhầy bị hỏi cử động ngón tay. Lớp dịch đen bao phủ trên gương mặt đột nhiên bắt đầu chuyển động nhanh, để lộ một nửa khuôn mặt đẹp trai ở bên dưới.Ngũ quan sâu sắc, sống mũi thẳng, con ngươi màu xanh lam tĩnh lặng như biển sâu, đôi môi đỏ tươi quyến rũ.Tuy chỉ là một nửa khuôn mặt cũng đủ để thấy hết sự phong hoa tuyệt đại của tổng thể nhan sắc này."Bạn... lữ..."Giọng nói khô khốc và khàn đặc tuôn ra từ miệng người Merman, âm thanh sắc nhọn như móng tay cào vào tấm kim loại. Rõ ràng ngay cả bản thân hắn cũng bị giọng nói của mình làm cho giật mình, lập tức ngậm miệng lại và bắt đầu giả câm."Sao lại ngậm miệng rồi? Anh không nói hết câu thì làm sao mà tôi hiểu được? Ngày đầu gặp nhau không phải anh cũng nói chuyện đó sao? Lúc đó sao không thấy anh chê giọng nói của mình?"Cố Hi không thèm nhân nhượng hắn nữa.Bất kỳ một truyền thuyết thần thoại nào về "nhân ngư" đều không thể thiếu được chi tiết về giọng hát tuyệt vời của họ. Và khi Cố Hi sáng tạo ra người Merman trong 《Di Tích Biển Sâu》trên cơ bản đều dựa trên thiết lập của nhân ngư, tự nhiên không thể thiếu đi giọng nói quyến rũ và kỳ ảo đó.Tuy nhiên kẻ phản diện trước mặt này đại khái là do trải qua sự tàn phá của phòng thí nghiệm, cộng thêm thời gian dài không mở miệng nói chuyện nên mới khiến giọng nói bị khàn đến mức này.Cố Hi hừ lạnh một tiếng, "Nói đi, tiếp tục nói!"Người Merman bị quát đến ngơ ngác cảm thấy chân răng của mình đang ngứa râm ran. Hắn rõ ràng rất muốn nhào tới cắn cái miệng đang "ba hoa chích chòe" của cậu thanh niên nhân loại một cái, thậm chí chất lỏng màu đen ở phía sau cũng đang nhe nanh múa vuốt muốn chuẩn bị vồ lên.Nhưng khi hắn nhìn thấy đôi mắt đen láy của đối phương, cảm giác ngứa ngáy đó lại một lần nữa bị đè xuống.Bạn lữ của hắn không thích điều đó.Để nhận được sự vuốt ve, hắn cần phải tiếp tục nhẫn nhịn...Tiếp tục đóng giả thành hình dáng mà bạn đời nhân loại yêu thích.Hắn phải nhịn.Thế là người Merman hé môi, tiếp tục khô khan nói: "Em, bạn lữ... là, là của, của tôi..."Cố Hi: "Rồi sao nữa?""Tôi... sạch sẽ."Cố Hi hừ nhẹ một tiếng, ra hiệu cho đối phương tiếp tục.Chất nhầy: "Tôi... ngoan...""Vậy anh có thể ngoan được bao lâu? Sẽ luôn nghe lời của tôi sao?"Khối chất nhầy màu đen lắp bắp một chút. Hắn chậm rãi vận chuyển bộ não để suy nghĩ một lúc rồi thận trọng nói: "... Rất, rất lâu?"Câu trả lời này không thể làm Cố tiểu thiếu gia hài lòng.Cậu xuyên qua lớp chất lỏng chọc nhẹ vào ngực phản diện. Sự lạnh lẽo dưới đầu ngón tay khiến Cố Hi không khỏi cọ xát một chút trên làn da đối phương, sau đó mới nói: "Rất lâu là bao lâu? Ba ngày, ba tháng, ba năm... hay là mãi mãi?""Anh phải suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời," Cố Hi đổi giọng, "Tất nhiên, cá nhân tôi thích câu trả lời 'mãi mãi' hơn."Chất nhầy: ...Vì sự an ủi trong kỳ phát tình, hắn nhịn!Thế là rất nhanh, Cố Hi đã nhận được câu trả lời mà cậu muốn—Chất nhầy đen nói: "Mã, mãi mãi."Cố Hi không quan tâm con quái vật tuyệt đẹp không có linh hồn và trái tim này có thể hiểu được ý nghĩa của từ "mãi mãi" hay không, nhưng điều đó không ngăn cản được tâm trạng vui vẻ vì đã lật ngược được tình thế của cậu.Cố tiểu thiếu gia tinh thần sảng khoái đứng dậy, mặc lại chiếc áo khoác lông vũ tạm thời làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo vì bị thiếu quần. Cậu vuốt đầu phản diện như vuốt mèo, cảm nhận chất tóc mượt mà từ những kẽ ngón tay, cậu nói "Ngoan là được, anh mau nói xin lỗi tôi đi."Đầu ngón tay ấm áp lướt qua chân tóc ma sát trên da đầu nhạy cảm. Đối với kẻ phản diện đang trong kỳ phát tình, toàn thân đều nhạy cảm bất thường thì đây chính là một sự thoải mái tột độ.Khối chất nhầy chỉ vừa được vuốt đầu đã sướng đến mức trợn trắng mắt, hắn khựng lại một chút rồi ngoan ngoãn hợp tác nói: "Xin... lỗi.""Rất tốt, tôi tạm thời tha thứ cho anh."Cố Hi nhìn bãi chiến trường trong lều, tự dưng cảm thấy điều này không khác gì việc trong nhà có mèo con và chó con phá phách, thế là cậu quay đầu lại nói với phản diện bằng giọng điệu nghiêm túc: "Sau này không được tùy tiện xé đồ trong lều nữa, rõ chưa? Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa tôi làm vệ sinh xong sẽ vuốt ve cho anh.""Tôi... không..."Khối chất lỏng đang nói nửa chừng lập tức nuốt những từ tiếp theo vào bụng. Để nhận được sự an ủi mà hắn khao khát nhất trong kỳ phát tình, hắn chọn cách nhận luôn sự hiểu lầm này, "... Biết, biết rồi."Cố Hi càng thêm hài lòng gật đầu. Vừa kéo khóa lều ra, cậu nhìn thấy hai hàng người tuyết đang đứng ở gần đó, cùng với một đống tuyết không có hình dạng cụ thể được dựng lên xung quanh chúng.Một vài ý nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, Cố Hi dường như đã nắm bắt được điều gì đó.Cậu nói với khối chất nhầy đang thò nửa cái nhánh đen ra: "Anh đắp à?"Khối chất nhầy gật đầu bằng sợi tơ phân nhánh.Bên cạnh mỗi người tuyết tròn trịa mà Cố Hi đắp đều có một khối tuyết mang hình dáng trừu tượng, nhưng những người tuyết mang tính nghệ thuật bậc cao do chính tay khối chất lỏng đắp ở phía bên kia thì vẫn đứng cô đơn một mình.Cố Hi trầm tư, "Vậy là tôi... và anh?"Sợi tơ lại gật đầu một lần nữa.Cậu thanh niên nhân loại nhận được câu trả lời này thì cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt càng thêm thư thái.Cậu lẩm bẩm: "Xem ra anh cũng không phải là hoàn toàn vô dụng."Đồng thời, âm thanh hệ thống đã lâu không xuất hiện lại vang lên—[Mức độ dị hóa: 97%]Lần này, Cố Hi không nhịn được cười thành tiếng.Dữ liệu hệ thống đã chân thực kéo lý trí của cậu về thực tại, đồng thời cũng khiến Cố Hi cảm nhận được mình đang đối mặt với một thách thức đáng gờm: Kẻ phản diện này hoàn toàn không hề ngoan ngoãn giống như vẻ bề ngoài của hắn.Trong suốt một tuần, Cố Hi đã khiến giá trị dị hóa của phản diện trong《Di Tích Biển Sâu》giảm 3%. Nghe có vẻ còn cách mục tiêu khá xa vời nhưng sự thay đổi giá trị lần này đã giúp Cố Hi nắm bắt được trọng tâm thực sự để giảm mức độ dị hóa.— Nhân tính, tình cảm và lý trí.Nếu kẻ phản diện lúc mới gặp là một con quái thú điên cuồng và giết chóc vô tội vạ thì hiện tại hắn chính là một kẻ hoá trang đã học được cách suy nghĩ và giả vờ đeo lên vòng cổ phục tùng.Đây là những thứ mà vật thí nghiệm dị hóa thiếu sót và cũng là những trân bảo mà hệ thống muốn kẻ phản diện học được trong nhiệm vụ này.Bước ra khỏi lều, cậu thanh niên nhân loại đứng giữa băng tuyết thì thầm: "Vậy thì xem ai là người biết giả vờ giỏi hơn đi..."Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ có thể là đóa hoa kiều khí nhất trong khu vườn Cố gia, nhưng đó cũng là một đóa hoa kiều khí cấp bậc Bá vương.