ZingTruyen.Store

[Đam] Công qua đường thượng vị như thế nào?- Bất Cáp Cáp

Chương 3

Cavoiphuongdong510

Chương 3

Trở lại Quân Tử Hiên, gạo nếp và gà mà hắn yêu cầu đã được chuẩn bị sẵn, Kê Lâm Hề ra vẻ ta đây rải gạo nếp quanh sân một vòng, rồi sai người giết gà lấy ba bát máu gà, rải lên gạo nếp.

"Mang một con dao găm sắc bén đến đây." Mặt hắn không đổi sắc nói.

Vương lão gia ra hiệu, hạ nhân bên cạnh vội vàng mang con dao găm đã chuẩn bị sẵn đến.

Kê Lâm Hề cầm con dao găm, lông mày không hề nhíu lấy một cái, dao găm trực tiếp cứa vào ngón tay hắn, nhìn từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, giống như chuyện này đã làm hàng nghìn lần vậy.

Nhìn thấy thần sắc này của hắn, sự nghi ngờ của Vương lão gia không khỏi giảm đi hai phần, cho đến khi nhỏ máu một vòng quanh sân, khuôn mặt Kê Lâm Hề cũng lộ ra chút tái nhợt, hắn mới đặt giỏ tre xuống, lấy ra một mảnh vải trong đó, quấn lên tay.

"Còn cần phải vào phòng ngủ một chuyến, làm một mắt trận, cần một người làm phụ tá cho ta." Kê Lâm Hề đảo mắt nhìn các hạ nhân, rồi giả vờ tùy tiện chỉ, đúng là người mà hắn đã nhận thấy điều bất thường trước đó, "Chính là ngươi đi."

"Ta... ta sao?" Hạ nhân đó lộ ra vẻ sợ hãi, dường như không muốn.

"Sở đạo trưởng đã chọn ngươi, còn không mau qua đó." Vương công tử mất kiên nhẫn đá y một cái:"Một hạ nhân, còn dám trái ý đạo trưởng sao?" Đã thấy Kê Lâm Hề mặt không đổi sắc lấy máu, gã cũng cảm thấy Sở đạo trưởng này hẳn có chút bản lĩnh thật sự.

Hạ nhân bị cú đá đó ngã lăn ra đất, vội vàng bò dậy nói "vâng", thần sắc sợ hãi theo Kê Lâm Hề vào phòng ngủ.

Cửa vừa đóng lại, vào trong phòng ngủ, Kê Lâm Hề đứng cách gương không xa bố trí mắt trận, cái gọi là mắt trận chính là một nắm tro bụi thêm một chút gạo nếp, dùng chu sa vẽ một vòng tròn bao quanh.

"Ngươi tên là gì?”

Người đó ngây người một lúc mới nhận ra Kê Lâm Hề đang nói chuyện với mình: "Bẩm đạo trưởng, tiểu nhân tên là Trường Quý."

Kê Lâm Hề "ồ" một tiếng, bắt đầu nhắm mắt làm phép.

Hắn quay lưng về phía Trường Quý, làm vài động tác màu mè hoa lá cành, rồi hé mắt một chút nhìn vào gương.

Lúc này, trong mắt Trường Quý tràn đầy khinh miệt và căm hờn, đâu còn vẻ cẩn thận và sợ hãi như vừa rồi.

Kê Lâm Hề mở mắt đốt một lá bùa, thở dài nói: "Cô nương, khi sống cô đáng thương, nhưng đó không phải là lý do để sau khi chết cô lại tác quái, dù Vương công tử có ép buộc cô thì cùng lắm cô cứ nhẫn nhịn một chút rồi sau đó báo quan để tri huyện trả lại sự trong sạch cho cô, sao có thể biến thành ma mà gây hại nhân gian chứ."

Nghe hắn nói vậy, nắm đấm của Trường Quý đột nhiên siết chặt.

Dĩ nhiên Kê Lâm Hề biết mình đang nói những lời cầm thú hỗn xược, với quyền thế của nhà họ Vương, tri huyện chắc chắn sẽ không đứng về phía cô ta, nếu hắn là cô gái bị ép buộc đó, hắn nhất định sẽ nhẫn nhịn một chút, tỏ vẻ nịnh bợ, đợi đến khi Vương công tử lơ là cảnh giác, cầm trâm cài đâm thẳng vào cổ họng, như vậy sẽ không thể khiến người ta la lên được.

Đâm vào cổ họng, người sẽ không chết ngay lập tức, trong khoảng thời gian đó hãy giữ chiếc trâm cài bên trong, nắm người đó lại và tìm một thứ gì đó sắc nhọn nặng nề trong phòng, đập nát cái chỗ ấy của gã, tay chân cũng đập gãy, đã đời rồi thì cao chạy xa bay, nếu bị bắt thì lập tức tự sát cho gọn gàng, cũng chẳng lỗ là bao, không bị bắt thì coi như lời to rồi.

Bất kể kết cục thế nào thì cũng hơn việc oan uổng mất đi sự trong sạch và tính mạng, mà kẻ thù vẫn sống ung dung tự tại.

Trường Quý không động đậy.

Kê Lâm Hề lại nói: "Nương thân vào Vương công tử cũng không tệ, nhà họ Vương giàu có quyền thế như vậy, làm người phụ nữ của gã thì không phải chịu khổ mà còn được hưởng phúc, cô thật sự không biết trân trọng."

Những lời lẽ không còn chút nhân tính từ miệng hắn cứ tuôn ra, cuối cùng Trường Quý không nhịn được nữa, nghiến răng mở miệng, giọng nói âm trầm: "Sở đạo trưởng, người chết là lớn nhất, dù ngài là một đạo sĩ trừ ma diệt yêu, cũng không thể tùy tiện lăng mạ một cô gái nhà lành.”

Kê Lâm Hề quay đầu lại, nhìn y nở nụ cười.

Trường Quý ý thức được gì đó, sắc mặt kịch biến.
……

"Sao Sở đạo trưởng lại ở trong đó lâu như vậy?"

Lời vừa dứt, cánh cửa đang đóng mở ra, Kê Lâm Hề đeo giỏ tre bước ra, khác với lúc đi vào, lúc ra ngoài trán hắn sưng đỏ, Vương lão gia lập tức quan tâm hỏi: "Sở đạo trưởng... trán ngài đây là..."

"Ồ." Kê Lâm Hề ngẩng đầu nhìn một cái mà chả nhìn thấy gì, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, lúc bố trí mắt trận, để an ủi oán khí của cô nương này nên thành tâm dập đầu vài cái thôi mà."

Trưởng Quý bên cạnh còng lưng theo sau hắn.

Kê Lâm Hề lại nói: "Ta đã bố trí trận pháp xong rồi, vật hiến tế phải được đưa vào trước giờ Tý, giữa chừng dù có nghe thấy gì hay nhìn thấy gì cũng đừng quản, coi như không phát hiện ra gì cả."

Những lời này khiến Vương lão gia, Vương phu nhân và Vương công tử đều biến sắc.

Vương phu nhân vội vàng hỏi: "Không thể giải quyết nàng ngay hôm nay sao?”

Kê Lâm Hề lắc đầu: "Con lệ quỷ này oán khí sâu nặng, ta vừa rồi đã dùng máu chí dương một lần, thực lực có chút hao tổn, hai ngày sau thực lực của nàng giảm xuống, ta phục hồi lại mới có thể hàng phục nàng."

"Hai ngày này tuyệt đối không được phá hoại trận pháp ta đã bố trí, nếu không sau này đối phó với con lệ quỷ này sẽ khó khăn hơn."

Dặn dò xong, hắn đeo giỏ tre định bước ra ngoài, Vương lão gia vội vàng hỏi hắn đi đâu.

"Ta đi ra ngoài mua một vài thứ cần dùng, lát nữa sẽ về."

Mặt Vương lão gia đầy nụ cười: "Sở đạo trưởng đã muốn mua đồ, số tiền này lẽ ra phải do nhà họ Vương ta chi trả." Ngay lập tức gọi một hạ nhân đến, ra lệnh: "Đi đến phòng tính tiền lấy năm mươi lạng, đi cùng Sở đạo trưởng, bảo vệ an toàn cho Sở đạo trưởng thật tốt."

Kê Lâm Hề thầm nhổ nước bọt vào Vương lão gia một cái.

Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, đây là đề phòng mình bỏ chạy hoặc có thông đồng với người khác, phái người đến giám sát mình đây mà.

Ngoài mặt hắn không chút biến sắc gật đầu, "Cũng được."

Hạ nhân đi đến phòng tính tiền, một lúc sau đã cầm bạc đến: "Sở đạo trưởng, chúng ta đi thôi."

Ra khỏi nhà họ Vương, Kê Lâm Hề đã lạnh đến không chịu nổi, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi có thể sưởi ấm để hong khô quần áo và giày ướt, rồi chui vào trong chăn dày ngủ một giấc thật ngon, nhưng vì có hạ nhân nhà họ Vương bên cạnh, hắn chỉ có thể thẳng lưng ra vẻ không có gì, coi cái lạnh là không đáng kể, dù ngón tay đã đông cứng đỏ bừng cũng chỉ có thể lộ ra ngoài vẻ điềm nhiên.

"Sở đạo trưởng, ngài không lạnh sao?"

Hạ nhân nhà họ Vương nhìn hắn mà cũng thấy lạnh.

"Người tu đạo, nhiều năm đi lại trong gió tuyết đã không sợ lạnh nữa rồi." Không không không, hắn lạnh chết rồi lạnh chết rồi lạnh chết rồi lạnh chết lạnh chết rồi!

Mua những thứ gì để lừa đảo đây?

Kê Lâm Hề nhanh chóng xoay chuyển bộ não, dẫn người đi dạo hai vòng trên phố, người người trên đường mặc đồ dày cộm, dù là người buôn gánh bán bưng cũng quấn mình thành cái bánh, tay giấu trong tay áo, chỉ mình hắn mặc áo vải, tuy không nói là mỏng, nhưng cũng chẳng ấm áp là bao.

Nhìn trái nhìn phải, phẫn nộ mua chút chu sa, bùa giấy, rồi lại ghé qua một tiệm thuốc trông sang trọng, sau khi quét mắt một lượt đầy vẻ kén chọn, hắn chần chừ rồi lại nhìn lại lần nữa.

"Sở đạo trưởng, có cần mua loại thuốc nào không, ngài cứ nói với tiểu nhân, tất cả các tiệm thuốc ở Ung Thành tiểu nhân đều nắm rõ." Hạ nhân nhà họ Vương niềm nở nói.

Kê Lâm Hề nói: "Chỉ muốn mua một ít dược liệu bổ khí ích huyết..." Thực ra là vì trong này có đốt than lửa nên hơi ấm, nếu ra ngoài dạo nữa, hắn thật sự sẽ chết cóng mất!

Hạ nhân nhà họ Vương đang định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên tối sầm lại, hóa ra có người đi vào, cùng với đó là tiếng ngọc bội va chạm nhẹ nhàng ở thắt lưng, êm tai.

"Công tử, Ung Thành trời lạnh, nếu ngài muốn mua chút dược liệu cứ sai tiểu nhân đi là được rồi, sao lại phiền ngài tự mình đến." Giọng nói tận tình như vịt đực vang lên.

Đây lại là công tử thiếu gia nhà nào đi ra đây.

Kê Lâm Hề thầm "khạc" một tiếng, lơ đễnh nhìn qua.

Chỉ thấy người đến bên trong mặc áo bào tơ bông màu xanh, thắt lưng treo một chuỗi ngọc bội, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, đó là một khuôn mặt vô cùng trắng trẻo, không nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nào, môi như cánh đào mùa xuân, mắt như lưu ly, đẹp đẽ thanh nhã vô cùng, vẻ sang trọng của y phục và dung mạo cũng không đủ để miêu tả, mí mắt khẽ cụp xuống, tự nhiên toát ra một khí chất tôn quý của người sống an nhàn sung sướng.

Y bước vào từ bên ngoài, dưới ánh sáng ngược viền tóc như được mạ một lớp ánh sáng, vẻ đẹp ảo mộng như vậy khiến tên thần côn Kê Lâm Hề chuyên trốn đông trốn tây, lừa lọc khắp nơi lập tức đờ đẫn ánh mắt, thậm chí quên mất cả lớp hóa trang của mình, ngây ra không biết phản ứng thế nào.

"Không sao, ở trong quán trọ cũng buồn chán, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt." Công tử vừa vào tiệm không nhìn hắn cũng không ngẩng mắt, chỉ giọng điệu bình thản nói chuyện với người phía sau.

Trong xương cốt Kê Lâm Hề không chỉ tham hư vinh, bụng dạ xấu xa mà còn háo sắc.

Tên lừa đảo hạng bét như hắn, lúc nhỏ làm tạp dịch trong thư viện, học được chữ nghĩa, mua rất nhiều tạp thư, trong đó có một số sách đồi trụy, có chữ có hình vẽ.

Nếu là người quân tử, lần đầu tiên nhìn thấy những sách như vậy phản ứng đầu tiên có thể là nhíu mày hoặc xấu hổ vứt đi, sau đó là lén lút xem xong rồi như làm chuyện sai trái mà vứt đi, nhưng Kê Lâm Hề lại vô liêm sỉ xem từ đầu đến cuối, hắn hành động.

Không khác gì một con chó đực.

Sau đó lại học từng chữ từng câu, đến sau này không hài lòng thì tự mình cầm bút ra tay, luyện không bao lâu, viết ra cái gọi là sắc tình sinh động.

Đại trượng phu, không ham tiền không ham sắc thì ham cái gì?

Rất sớm, Kê Lâm Hề đã biết mình là một kẻ hạ lưu rác rưởi, một năm trước có lần hắn lừa được một khoản tiền, còn đặc biệt đi dạo một vòng phố hoa lầu xanh.

Rồi thất bại trở về.

Không đủ đẹp, không đủ xinh, không đủ khí chất, tóm lại là cái gì cũng không đủ. Tuy thân phận hắn hèn mọn, cũng không có tương lai hay đường sống tốt đẹp gì, đại khái là lừa đảo cả đời, lừa được một lần hưởng thụ một lần, nhưng lại không muốn qua loa một chút nào trong chuyện này, kén chọn đến đáng sợ.

Nếu miêu tả cụ thể sự kén chọn của hắn, thì ngay cả khi mơ những giấc mơ như vậy, người trong mơ cũng không có mặt rõ ràng, mờ ảo, nhưng hắn tự cảm thấy, đó nhất định phải là người khuynh quốc khuynh thành, nếu không sao có thể khiến hắn không còn chút liêm sỉ nào, như mất trí, chỉ biết tình ái mê say mà không biết gì khác?

Vị công tử sang trọng vừa vào cuối cùng cũng ngẩng mắt, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua người hắn như nhìn một hạt bụi, Kê Lâm Hề liền cảm thấy sống lưng mình tê dại kinh khủng, ngay cả tim cũng đập thình thịch không ngừng.

Thậm chí không chỉ vậy.

Hắn vô liêm sỉ mà có phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store