ZingTruyen.Store

Dai Su Huynh Cung Su Ton He Roi Sao

Mây đen ngập đầu, tiếng sấm nặng nề nổ vang trên không trung, gió hòa với bụi cát gào thét lao tới. Tống Yến mặc bạch sam đứng trên đỉnh núi, bên ngoài khoác một lớp pháp y cản sét vô hình, tay cầm Phù Trần kiếm, sắc mặt bình tĩnh, dường như tất cả mọi cảm xúc đều rời khỏi y.

Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhất định phải vượt qua lôi kiếp, tới Linh giới nhìn xem rốt cục là tu sĩ mạnh tới mức nào mới có thể coi bọn họ là cỏ rác.

Người ta thường đồn, lôi kiếp đột phá Đại Thừa kỳ có hai mươi tám đạo, thiên phú càng tốt thì lôi kiếp hạ xuống càng nhiều, vị đại năng phi thăng vạn năm trước chính là sau khi vượt qua ba mươi hai đạo lôi kiếp, trời giáng mưa linh, vạn vật đẫm sương, trực tiếp phi thăng.

“Mau nhìn! Có phải chỗ Nhạc Hoa Tông là kiếp vân phi thăng không?” Ở những nơi khác trên Tu chân giới, có tu sĩ nhạy bén nhìn thấy trên bầu trời hướng Nhạc Hoa Tông dày đặc mây đen, vội vàng kéo tay áo người bên cạnh.

“Shhh —— Thật hả?!” Sau khi đồng bạn thấy rõ lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, “Không phải mấy ngày trước trong Ôn Lĩnh mới có kiếp vân sao? Giờ Nhạc Hoa Tông cũng có?”

Tu sĩ kia thoạt nhìn có chút kích động: “Lần này nhất định là chân quân! Đại lục Hạo Miểu chúng ta rốt cục cũng có tu sĩ có thể phi thăng rồi!”

Người kích động giống hai tu sĩ này cũng không phải là ít, những chưởng môn trưởng lão cùng các đệ tử tông môn khác trên Tu chân giới đều chú ý tới Nhạc Hoa Tông. Hai đại tông môn là Thanh Nguyên Tông cùng Ngọc Khê Tông đều khẩn cấp dặn dò trưởng lão trong môn chuẩn bị hậu lễ, mang theo đệ tử có thiên phú tới Nhạc Hoa Tông chúc mừng.

Mà ở trong Nhạc Hoa Tông, các đệ tử sôi nổi chen dưới Phù Trần Phong, mắt mong ngóng nhìn Phù Hoa chân quân gặp nguy không sợ, cao thượng xuất trần đứng trên đỉnh núi, sùng bái trong lòng nổ tung bùm bùm như dung nham nóng chảy.

“Lôi kiếp tới rồi!”

Không biết là ai hô to một tiếng, chúng đệ tử lập tức im lặng, chỉ lo kinh động tới người kia.

Trên đỉnh Phù Trần Phong, tia sét to bằng cánh tay bổ thẳng xuống phía Tống Yến. Y rùng mình, tay cầm Phù Trần kiếm lao lên, nghênh đón giữa thiên không.

Thân kiếm bị hỏa linh khí nồng đậm bao trùm, không chút sợ hãi đối chiến với lôi điện. Thời điểm mũi kiếm chạm vào lôi kiếp, không khí chung quanh xuất hiện luồng sóng năng lượng mà mắt trần cũng có thể thấy được.

“Ầm” một tiếng, đất rung núi chuyển.

Lôi kiếp đánh xuống một đạo lại một đạo, Tống Yến nửa quỳ, lấy kiếm chống đất, giơ mu bàn tay lau đi máu tươi ở khóe miệng, nuốt hết một bình đan dược trị thương, ánh mắt càng thêm kiên định.

“Bao nhiêu rồi?” Phía dưới có đệ tử hỏi.

“Mười lăm đạo.” Người bên cạnh hắn cực kỳ lo lắng trả lời, “Chân quân đã chống lại mười lăm đạo thiên lôi.”

Chỉ có tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ này, mới có thể sâu sắc cảm nhận được vì sao trong lịch sử lại có nhiều tu sĩ mạnh mẽ ngã xuống dưới lôi kiếp như vậy.

“Chân quân chính là người đứng đầu Tu chân giới, chắc chắn có thể thành công vượt qua lôi kiếp, phi thăng thành tiên!”

Đây cũng là nguyện vọng chân thật nhất của các đệ tử.

Nhưng tình trạng của Tống Yến lại không tốt như vậy, bởi hệ thống vẫn luôn phát ra tiếng cảnh báo trong đầu để nhắc nhở y.

【 Thỉnh kí chủ sử dụng pháp y cản sét ngay bây giờ. Lôi kiếp căn bản nhất có hai mươi tám đạo, ba đạo cuối cùng dùng để rèn luyện gân cốt, không thể tránh khỏi, nếu kí chủ muốn sử dụng pháp y cản sét để chống lại thiên lôi, vậy lúc này chính là thời gian sử dụng tốt nhất. 】

Tống Yến lập tức từ bỏ chống cự, tùy ý thiên lôi bổ xuống người mình.

Nhưng cảnh này rơi vào mắt số đệ tử trưởng lão bên dưới, không thể nghi ngờ chính là Phù Hoa chân quân không địch lại thiên lôi, từ bỏ chống cự. Mọi người lập tức lo lắng không thôi, một số đệ tử còn thậm chí không đành lòng nhìn nữa, quay đầu đi.

Mộ Quán Nhất đứng trên đỉnh Phù Dao Phong thấy cảnh này, viền mắt lập tức đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, móng tay lưu lại dấu vết thật sâu trong lòng bàn tay, dường như nàng không hề biết đau.

Mà Nguyên Minh Tử trên Lãm Nhạc Phong thấy tình cảnh này, trực tiếp ngự kiếm lao đến Phù Trần Phong, lại bị kết giới ngăn lại bên ngoài. Trưởng lão chạy tới nhìn thấy viền mắt đỏ chót của Nguyên Minh Tử, nhất thời cũng sững sờ tại chỗ.

Chẳng qua cũng chỉ sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy may mà Tống Yến thiết đặt kết giới ngăn chặn tất cả mọi người, trong miệng khuyên can: “Chưởng môn, ngài không thể đi được, ngài là chưởng môn Nhạc Hoa Tông chúng ta, phải phụ trách toàn bộ đệ tử của tông môn nữa chứ.”

Nguyên Minh Tử mím môi, gằn từng chữ: “Đó là sư đệ của ta.”

Là sư đệ hắn đã nhìn từ lúc nhỏ tới khi trưởng thành.

Trưởng lão tận tình khuyên nhủ: “Chưởng môn, chân quân bố trí kết giới là do y không muốn người khác quấy rầy y chống lại lôi kiếp, ngài không chỉ là sư huynh của chân quân mà còn là chưởng môn Nhạc Hoa Tông, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy xét tới Nhạc Hoa Tông.”

Nguyên Minh Tử không nói nữa, chỉ đứng ngoài kết giới chăm chú nhìn người ở trong, tay nắm chặt bội kiếm, gân xanh bạo nổi.

Thêm mười đạo thiên lôi nữa, pháp y trên người Tống Yến lập tức tự động tan biến, lộ ra trang phục trắng tinh của y, ba đạo thiên lôi tiếp theo, y vẫn không chống lại, mặc cho thiên lôi rèn luyện căn cốt của mình.

Đạo thứ hai mươi sáu.

Đùng ——

Bắt đầu từ đạo thiên lôi này, Tống Yến lập tức nhận rõ điểm khác biệt trong đó.

Hai mươi lăm tia sét đầu tiên đáng sợ thì đáng sợ, nhưng cũng không phải là không thể chống lại, nhưng bắt đầu từ đạo thiên lôi thứ hai mươi sáu, năng lượng ẩn chứa trong đó lập tức càng thêm khủng bố.

Chỉ là chỗ tốt trong đó cũng cực kỳ rõ ràng.

Y cảm thấy sau khi sấm sét bổ xuống, đi một vòng trong kinh mạch, kinh mạch lập tức được mở rộng một chút.

Hai mươi bảy đạo.

Hai mươi tám đạo.

Đệ tử luôn quan sát tình huống trên đỉnh Phù Trần Phong vui mừng kéo tay áo người khác: “Chân quân vượt qua hai mươi tám đạo thiên lôi rồi!”

“Với thiên phú của chân quân, nhất định không ngừng lại ở hai mươi tám đạo thiên lôi!”

“Bốn mươi chín đạo rồi!!”

“Chân quân không hổ là chân quân, lôi kiếp vẫn chưa hết!” Nhìn thấy không trung vẫn dày đặc mây đen như trước, các đệ tử lại bắt đầu lo lắng.

Trên đỉnh núi, Tống Yến vừa chịu xong đạo thiên lôi thứ năm mươi hai, quần áo vốn dĩ trắng như tuyết trên người đã dính đầy bụi, rách nát tả tơi, tóc tai cũng có chút ngổn ngang. Y phun ra một ngụm máu, lại thấy một tia sét sắp đánh xuống, đành phải cầm Phù Trần kiếm lên nghênh đón.

Đã năm mươi ba đạo rồi, lôi kiếp đến lúc nào mới xong?!

Đạo thiên lôi thứ bảy mươi hai ——

Phù Trần kiếm trong tay đã có tàn khuyết, thân kiếm trở nên loang loang lổ lổ, Tống Yến cảm thấy linh lực trong cơ thể mình đã khô cạn, nhất thời có chút tuyệt vọng.

【 Kí chủ! Mau uống Tục Linh đan! 】

Trong tay đột nhiên xuất hiện một bình đan dược, Tống Yến cắn răng, uống hết một bình đan dược.

Linh khí quanh thân lập tức dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, cảm thấy sức lực trở lại trong tay, Tống Yến ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Chỉ là thiên lôi mà thôi, có gì phải sợ?

Mãi đến tận khi chống lại toàn bộ tám mươi mốt đạo thiên lôi, kiếp vân đen kịt tụ lại trên bầu trời Phù Trần Phong mới chầm chậm tản đi. Lúc này Tống Yến đã không còn hình tượng mà ngã ngồi trên đất, cả người chẳng chút sức lực.

Sau khi kiếp vân biến mất, đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một đám mây mang kim quang, ánh sáng vàng kim dừng lại trên người Tống Yến. Y chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, có một cỗ sức mạnh xa lạ tràn vào trong đan điền, Nguyên Anh vốn mang hình dáng của Tống Yến thu nhỏ, giờ phút này đã biến thành dáng vẻ trưởng thành của y.

Trừ việc to nhỏ khác nhau, những điểm còn lại thực sự đúng là được đúc cùng một khuôn.

Tống Yến lấy quần áo mới từ túi Càn Khôn ra thay đồ, sau đó lại cảm thấy một luồng sức hút cực lớn.

Mọi người ở Nhạc Hoa Tông chỉ nhìn thấy chân trời hiện ra hào quang màu tím, chỉ đường cho Phù Hoa chân quân bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo đạp vỡ hư không, biến mất trên trời.

Rất nhiều năm sau, mọi người trên đại lục Hạo Miểu vẫn luôn khắc sâu giờ phút này, coi Tống Yến là mục tiêu suốt đời theo đuổi.

Một khắc rời khỏi đại lục Hạo Miểu kia, trong hư không, thanh âm bình tĩnh của Tống Yến vang lên: “Hệ thống, sử dụng nhẫn phá giải kết giới.”

【 Sử dụng thành công, thành công đột phá kết giới, nhẫn phá giải kết giới biến mất, tách tách tách —— Tính được có nhân vật nguy hiểm xuất hiện, chức năng khẩn cấp trốn chạy mở ra, tự động tiêu hao hai mươi tích phân của kí chủ, không rõ điểm rơi, thỉnh kí chủ chuẩn bị sẵn sàng! 】

【 Tích phân còn lại 112. 】

Tống Yến chỉ cảm thấy sát khí lạnh thấu xương ập tới trước mặt, nhưng trận sát ý này còn chưa chạm tới, y đã thấy trời đất quay cuồng, lập tức mất đi ý thức.

Trên Linh Sơn, Tô Thừa một thân một mình đứng trong kết giới ở đỉnh núi, quanh thân còn lưu lại dao động linh khí sau khi động thủ. Sắc mặt gã khó coi, vung mạnh tay áo, bên cạnh bị đập ra một cái hố sâu.

Trong con ngươi gã tràn đầy sát ý: “Chẳng qua chỉ là giun dế từ nơi thấp hèn chui ra, lại có thể tránh được một đòn toàn lực của bản tôn.”

Cảm thấy Thiên Đạo trên đỉnh đầu rục rà rục rịch, Tô Thừa lạnh mặt ra khỏi kết giới, lại gia cố thêm một tầng, ngăn không cho Thiên Đạo dò xét.

Muốn thăm dò gã? Nằm mơ.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói: Phó bản mới – GET

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store