Dai Su Huynh Chi Biet Soi Guong Trang Diem Co Mac Mac
Chương 84: Tâm Bị Bậc LửaNgày mộ lượng đèn, Phục Hi Viện cổ xưa bỗng chốc trở nên có vài phần quỷ quyệt thần bí."A Nhất." Phương Cảnh Tân nhìn thấy A Nhất đi ngang qua.A Nhất hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người đến, "Sư bá."Người sao lại xuất hiện ở đây?Việc Phương Cảnh Tân đột ngột xuất hiện khiến A Nhất cảm thấy thật khó tin."Chưởng môn đâu?" Phương Cảnh Tân hỏi thẳng."Chưởng môn hôm nay vừa trở về từ bên ngoài, sau khi về liền vào chỗ cũ, phỏng chừng hôm nay sẽ không ra ngoài." A Nhất nói xong, thấy trong tay Phương Cảnh Tân đang dắt theo Hạ Trường Sinh, liền hỏi với vẻ tò mò, "Đây là ai?""Dưới chân núi có một đứa trẻ lạc đường, tạm thời ta nhặt được." Phương Cảnh Tân đáp hờ hững rồi quay đầu đi.Hành động và nét mặt của hắn như viết rõ hai chữ: nói dối."Nga~" A Nhất kéo dài giọng, ánh mắt ý vị thâm trường, rồi nhìn về phía đứa trẻ kia.Hạ Trường Sinh và A Nhất cũng xem như đã giao tiếp nhiều lần, hắn biết A Nhất khó đối phó đến mức nào, nên trước khi A Nhất kịp nhìn tới, hắn đã quay đầu đi.Hai người kia đều đang cố tránh ánh mắt của hắn, mà hắn thì chưa nói gì, cũng chưa làm gì, cảm giác như chính mình đang chột dạ.A Nhất bước đến trước Hạ Trường Sinh, lập tức ngồi xổm xuống.Hạ Trường Sinh vẫn quay đầu, cố tình nhìn nơi khác."Đứa trẻ này, thật đáng yêu." A Nhất cố ý nói vậy, rồi vươn tay định nắm lấy cằm Hạ Trường Sinh để xoay mặt hắn lại.Hạ Trường Sinh phản ứng cực kỳ nhạy bén, ngay khi tay A Nhất vừa đưa tới, hắn đã bước một bước, xoay người trốn ra sau lưng Phương Cảnh Tân."A Nhất, đừng dọa đứa trẻ." Phương Cảnh Tân đứng chắn trước Hạ Trường Sinh.A Nhất cười, nói: "Ta chỉ muốn chào hỏi một chút thôi, ta có ăn ai đâu. Đến đây, để ca ca ôm một cái."Nghe A Nhất muốn ôm mình, Hạ Trường Sinh lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.A Nhất: "......""Nếu chưởng môn hôm nay không xuất hiện, vậy chúng ta đi trước." Nói xong, Phương Cảnh Tân không đợi Hạ Trường Sinh phản ứng, xoay người ôm lấy Hạ Trường Sinh rồi chạy đi."Uy, không được ôm ta." Hạ Trường Sinh bị Phương Cảnh Tân ôm vào lòng, bất mãn dùng tay nhỏ đấm nhẹ lên vai hắn."Đừng có động nhiều như vậy." Phương Cảnh Tân chạy nhanh.A Nhất tiểu tử này thật nhạy bén, hơn nữa người Phục Hi Viện luôn ngại phiền toái không đủ nhiều.Phương Cảnh Tân mang Hạ Trường Sinh về chỗ của mình, nói với Hạ Trường Sinh: "Lâm Kiến hiện tại hẳn đang ở nơi đặt thân thể của ngươi. Nếu giờ vào, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra manh mối. Ngày mai hắn sẽ ra ngoài, ta sẽ nghĩ cách dẫn hắn đi, sau đó ngươi liền quay lại lấy thân thể của mình. Trước lúc đó, chúng ta phải hành xử thật kín đáo."Hạ Trường Sinh cảm thấy kế hoạch của hắn không có vấn đề."Được, ta sẽ lấy chút đồ ăn cho ngươi, sau đó ngươi tạm ngủ ở đây một đêm.""Ta muốn ăn quả điều xào bắp viên xào cà rốt, thêm một chén canh gà, điểm tâm là bánh hoa quế, uống kèm một ly trà hoa." Hạ Trường Sinh không chút khách khí mà gọi món.Phương Cảnh Tân thương lượng: "Ta mà gọi những món ăn này sẽ khiến người ta nghi ngờ, hay là ngươi ăn tạm một chén mì thịt bò.""Phương Cảnh Tân, phải biết kính lão yêu trẻ.""Ngươi là lão hay trẻ?""Về tuổi tác ta là lão, nhưng bề ngoài ta là trẻ, nên ngươi phải chăm sóc ta gấp đôi."Phương Cảnh Tân không muốn đôi co với hắn, vì có lẽ hắn không thể thắng nổi. Cuối cùng, Phương Cảnh Tân mạo hiểm đối diện với vẻ mặt phẫn nộ của đầu bếp Phục Hi Viện, nhưng may mắn thay, đầu bếp vẫn tôn trọng hắn một chút, dù sao bây giờ hắn cũng là người có bối phận cao nhất ở Phục Hi Viện, nên món ăn cuối cùng cũng được làm ra.Sau khi ăn no, Hạ Trường Sinh chiếm luôn giường của Phương Cảnh Tân ngủ ngon lành.Phương Cảnh Tân ôm chăn, nằm trên sàn, nhìn trần nhà, lòng tràn đầy cô đơn.Mỗi khi hắn định cùng Hạ Trường Sinh cảm thán chút bi thương, thì những hành động của hắn lại khiến cảm xúc trôi tuột đi.Sáng sớm hôm sau, Hạ Trường Sinh bị người lay tỉnh."Ngô." Hạ Trường Sinh dụi mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra.Hắn muốn mắng người, nhưng vì mới tỉnh dậy nên miệng không rõ lời."Là đứa trẻ này sao?""Đúng đúng, đây là đứa trẻ sư bá đột nhiên mang về.""Sao lại thế này?""Mặc kệ sao lại thế này, tóm lại trông thật náo nhiệt."Hạ Trường Sinh mở bừng mắt.Trên đầu hắn, có bốn người đang vây quanh, lần lượt là A Nhất, A Nhị, Tam Hoàng và Thanh Lan."Ưm." Hạ Trường Sinh ôm chăn, muốn xoay người, "Các ngươi..."Làm gì vậy?Khi Hạ Trường Sinh định ngủ tiếp, Thanh Lan lập tức ngăn hắn lại, rồi kéo hắn lên.Hạ Trường Sinh đối mặt với A Nhị.Hai người đều giật mình."Mau lên! Tranh thủ sư bá chưa về, mang đi." A Nhất chỉ huy.Tam Hoàng cầm quần áo ở bên cạnh, tùy tiện mặc vào cho Hạ Trường Sinh, sau đó A Nhị ôm chặt lấy hắn.Bốn người như đang bắt cóc một đứa trẻ."Đừng chạm vào ta, bẩn chết đi được, bộ đồ này ta mặc hôm qua, Phương Cảnh Tân đã hứa tìm cho ta đồ mới, uy!" Hạ Trường Sinh bị A Nhị ôm vào lòng, vừa chạy vừa liên tục phản đối.Nghe Hạ Trường Sinh nói, A Nhất bỗng liếc hắn một cái, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.Hạ Trường Sinh: "......"Hắn im lặng ngậm miệng, chịu đựng, ghé vào vai A Nhị, che mặt mình lại."Chúng ta sẽ không làm gì ngươi." Tam Hoàng ghé sát mặt Hạ Trường Sinh, cười nham hiểm, "Chúng ta chỉ tò mò, vì sao sư bá lại mang ngươi về từ bên ngoài. Các ca ca tỷ tỷ sẽ đối đãi tốt với ngươi, nên ngoan ngoãn đi cùng chúng ta.""Ca ca tỷ tỷ?"Những người này da mặt không khỏi quá dày đi, nếu Hạ Trường Sinh thật sự giống như vẻ bề ngoài thoạt nhìn, thì nhóm người này đâu phải là ca ca tỷ tỷ, mà là gia gia nãi nãi rồi.Tam Hoàng ngậm miệng lại, là nàng ảo giác sao? Nàng cảm thấy chính mình vừa bị trào phúng.A Nhị ôm Hạ Trường Sinh, ba người bên cạnh nhanh chóng tiến về nơi tụ tập đông người.Người cũng quá nhiều đi."Tới đây." A Nhị đặt Hạ Trường Sinh lên một cái ghế.Hạ Trường Sinh nghiễm nhiên ngồi xuống.Một đám người vây quanh Hạ Trường Sinh, mồm năm miệng mười."Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với sư bá?""Hắn mang ngươi về để làm gì?""Ta thấy ngươi trông quen quen, sao giống hệt tiểu quỷ ở một gia đình dưới chân núi vậy."Hạ Trường Sinh vươn tay kéo chỉnh lại quần áo. Tam Hoàng giúp hắn mặc đồ quá vụng về, đai lưng không buộc đúng cách, quần áo thì nhàu nhĩ.Hắn lặng lẽ chỉnh lại bộ y phục, không chút động tĩnh.Các đệ tử Phục Hi Viện nhìn nhau.Bọn họ đều có cùng một nhận định ngay khi nhìn thấy Hạ Trường Sinh: đây là một nhân vật khó đối phó."Được rồi, ngươi ngoan ngoãn trả lời chúng ta, ta sẽ mời ngươi ăn đường." Thanh Lan cầm một viên kẹo, cười tươi trước mặt Hạ Trường Sinh. Nàng cố gắng cười hòa nhã, nhưng trong mắt Hạ Trường Sinh lại thấy vô cùng đáng sợ."Ta sẽ tố cáo các ngươi với Phương Cảnh Tân!" Hạ Trường Sinh giơ ngón tay nhỏ lên, như đang chỉ trích toàn bộ bọn họ."Ngươi sẽ tố cáo chúng ta chuyện gì?" A Nhị hoàn toàn không lo lắng."Các ngươi đã bắt cóc ta." Hạ Trường Sinh nói rõ ràng, không thiếu chi tiết.A Nhất suy nghĩ một lúc, rồi cố gắng tẩy não hắn: "Ngươi quá buồn chán, nên chúng ta chỉ muốn chơi cùng ngươi thôi."Hạ Trường Sinh khinh bỉ nhìn hắn, rồi kiên quyết lắc đầu, "Nếu các ngươi đưa ta về ngay bây giờ, ta sẽ giữ im lặng."Nghe hắn nói vậy, cả đám tụ lại bàn bạc."Là cái thứ đầu a.""Làm gì bây giờ? Treo lên tra khảo à?""Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, ta thấy không ổn lắm.""Nếu hắn không chịu khai thật, chúng ta sẽ dùng cực hình đáng sợ nhất!""Bắt đầu đi!""Động thủ!"Không để ý đến sự phản đối của Hạ Trường Sinh, A Nhị lại một lần nữa bế hắn lên.Ánh mắt Hạ Trường Sinh như tắt lịm.Bọn họ ôm Hạ Trường Sinh, chạy ra khỏi nhà.Hạ Trường Sinh biết bọn họ đang định đưa mình đến đình hóng gió, nhưng vì cái gì chứ?"Là ngươi buộc chúng ta phải ra tay, để ngươi một mình đối mặt với người đáng sợ nhất ở Phục Hi Viện!" Tam Hoàng làm mặt dữ tợn, đe dọa hắn.Nên nói hay không.Hạ Trường Sinh cảm thấy người đáng sợ nhất ở Phục Hi Viện chính là bản thân mình."Chưởng môn hôm nay chắc đã ra rồi?" A Nhất hỏi.Hạ Trường Sinh trong vòng tay A Nhị, người cứng đờ."Ra rồi, mau đưa đi! Đùa chết hắn!" Tam Hoàng vẫn cười hả hê.Bọn họ định đưa mình đến chỗ Lâm Kiến?Hạ Trường Sinh bắt đầu giãy giụa."A." A Nhị không giữ chặt được Hạ Trường Sinh, để hắn rơi xuống sàn.Hạ Trường Sinh rơi xuống đất, sau đó nhanh chân chạy đi."Đừng hòng trốn." A Nhất nhìn chằm chằm vào hắn, ngay khi hắn vừa chập chững bước đi, A Nhất đã ngồi xổm xuống, bắt lấy hắn.Hạ Trường Sinh vùng vẫy, tay đấm chân đá, cố thoát khỏi hắn.A Nhất dùng sức ôm chặt hắn, giam giữ mọi cử động của hắn."Ta sẽ tố cáo với Phương Cảnh Tân, treo hết các ngươi lên mà đánh!" Hạ Trường Sinh hét lên."Haha." Hắn dám kiêu ngạo như vậy, bọn A Nhất càng không đời nào buông tha hắn.Vì không thể sử dụng sức mạnh, tay chân ngắn cũn của Hạ Trường Sinh lập tức bị khống chế. A Nhất ôm chặt hắn, bước chân kiên định, hướng đình hóng gió đi tới.Ánh mắt Hạ Trường Sinh lại một lần nữa tắt lịm.Bọn họ đi được một đoạn, rồi Hạ Trường Sinh nghe thấy tiếng Tam Hoàng phấn khởi: "Chưởng môn! Chúng ta đã bắt được người!""Ừm." Một giọng nói trầm thấp vang lên, sau đó hắn khẽ cười gian, "Các ngươi nói, sư phụ từ bên ngoài mang về một đứa trẻ, lại còn giấu đi, không cho ai thấy. Có thể là con riêng của hắn?""Có phải con riêng hay không thì không biết, nhưng biểu hiện của sư bá đúng là khả nghi." A Nhất ôm Hạ Trường Sinh, bước từng bước hướng về đình hóng gió.Hạ Trường Sinh cố hết sức kéo áo A Nhất, muốn chạy trốn khỏi sau lưng hắn.Dù hắn rất nhớ Lâm Kiến, nhưng tuyệt đối không muốn gặp lại hắn trong tình cảnh này.Hơn nữa, lỡ như tiểu quỷ kia nhận ra mình là ai, hắn phải giải thích thế nào đây?Chẳng lẽ lại nói thật là ta thực ra là hung thú, trước đó hồn phách rời khỏi thân thể, giờ quay về đây, ha ha."Ngươi thật sự không thành thật, vừa nãy còn kiêu ngạo cơ mà?" A Nhất nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy vô cùng thú vị."Kiêu ngạo sao?" Giọng Lâm Kiến vui vẻ, "Ta rất thích xử lý những kẻ không nghe lời, đưa hắn cho ta."A Nhất xoay người, đặt Hạ Trường Sinh đối diện với Lâm Kiến.Hạ Trường Sinh lập tức che mặt mình lại."Không cần sợ, chưởng môn của chúng ta không ăn thịt người đâu." A Nhất nói.Lâm Kiến chỉ cười, không nói gì.Hạ Trường Sinh lén lút hé ngón tay ra nhìn.Ngồi trong đình hóng gió là một thanh niên, mặc áo bào trắng thêu chỉ vàng quen thuộc, mái tóc đen búi bằng một cây trâm ngọc. Khuôn mặt hắn như ngọc, đôi môi khẽ nhếch, nụ cười nửa miệng có chút tà khí. Quan trọng nhất là đôi mắt của hắn, dị sắc song đồng, như màn đêm đen thẳm điểm xuyết một ngôi sao sáng.A Nhất đặt Hạ Trường Sinh lên đùi Lâm Kiến.Lâm Kiến nheo mắt, nửa người nghiêng về phía Hạ Trường Sinh.Hạ Trường Sinh không chớp mắt nhìn hắn, rồi hơi ngả người ra sau, tay nhỏ nắm lại đặt trước ngực."Lớn lên thật đáng yêu." Lâm Kiến đánh giá hắn, "Nhưng không giống sư phụ, xem ra không phải con riêng của hắn."Mọi người nghe vậy, thở dài.Không thú vị gì cả.Hạ Trường Sinh rất muốn mắng bọn họ, các ngươi thất vọng cái gì chứ.Lâm Kiến vươn tay, ôm lấy lưng hắn, kéo hắn lại gần."Ngươi đừng làm vậy." Hạ Trường Sinh quay đầu sang một bên, hai tay vẫn giữ trước ngực, nhỏ giọng lên án, "Ta sẽ tố cáo ngươi quấy rối tình dục."Lâm Kiến nghe vậy, hơi sửng sốt, sau đó bật cười."Thật thú vị." Lâm Kiến cười hài lòng, "Nếu tiểu hài tử này là do sư phụ mang về, có thể suy xét nhận hắn làm đệ tử ta.""Ta cự tuyệt." Hạ Trường Sinh không chút khách khí mà xua tay.Nhìn thấy động tác của hắn, Lâm Kiến liền nắm chặt tay hắn.Hạ Trường Sinh đang đeo bao tay màu đen.Lâm Kiến nắm lấy tay hắn, rồi đưa ngón tay vào trong bao tay, muốn chạm trực tiếp vào tay hắn.Hắn vừa chạm vào, Hạ Trường Sinh liền thấy nhột trong lòng."Cứu mạng! Đây là kẻ biến thái, các ngươi cứ đứng nhìn sao?" Hạ Trường Sinh tuy có chút động tâm, nhưng vẫn vội vàng rút tay về, đồng thời quay lại nhìn các đệ tử Phục Hi Viện, mong nhận được chút đồng tình.A Nhất tỏ vẻ: "Vì vậy, khi nãy chúng ta bảo ngươi khai thật, ngươi nên thành thật mà khai. Bằng không bây giờ phải đối mặt với kẻ biến thái thôi."Hạ Trường Sinh giả bộ nức nở: "... Anh."Lâm Kiến đưa tay nắm cằm hắn, ép hắn phải quay đầu lại."Ngươi vì sao không chịu nhìn ta?" Lâm Kiến cảm thấy kỳ lạ.Hạ Trường Sinh mặc kệ, lập tức bắt chước tiểu hài tử phàm nhân, xoa mắt, khóc òa lên."Ta có chút không đành lòng." Thanh Lan nói."Chỉ cần ngươi phát hiện hắn giả khóc, ngươi sẽ không thấy thương hại nữa." Lâm Kiến bất ngờ vươn tay, nắm lấy tay Hạ Trường Sinh, ép hắn bỏ tay ra, để mọi người thấy rõ.Tiểu hài tử này rõ ràng chỉ khóc giả!Mọi người lập tức chỉ trích."Thật quá đáng!""Dám lợi dụng tình thương của chúng ta!"Hạ Trường Sinh không nhịn được, hỏi: "Các ngươi có tình thương à?""Ngươi biết bọn họ?" Lâm Kiến nhanh chóng bắt được điểm đáng ngờ trong giọng nói của hắn.Hạ Trường Sinh khựng lại, rồi mắng: "Nếu bọn họ có tình thương, thì sẽ không đánh thức một tiểu hài tử, không lo cho ăn, không giúp mặc quần áo tử tế, rồi còn cưỡng ép kéo đi khắp nơi."Khi nói chuyện trước mặt Lâm Kiến, nhất định phải hết sức cẩn thận.Lâm Kiến liếc nhìn Hạ Trường Sinh, phát hiện quần áo trên người hắn quả thật đang mặc rất lộn xộn. Theo thói quen, Lâm Kiến vươn tay, tháo đai lưng buộc sai của Hạ Trường Sinh, rồi chỉnh lại quần áo cho hắn một cách gọn gàng, ngay ngắn.Nhìn quần áo đã được chỉnh tề, Hạ Trường Sinh an tâm hơn nhiều."Xem ra hắn không muốn nói gì." A Nhị cảm thấy hơi nhàm chán."Vậy thì thế này, chưởng môn, ngươi hôm qua vừa mới băng luyến xong, chi bằng ngươi dẫn tiểu hài tử này đi. Nếu hắn chịu nói gì, ngươi cứ thông báo cho chúng ta. Còn nếu hắn không chịu nói, ngươi cứ ném hắn về cho sư bá." Tam Hoàng và những người khác cảm thấy chẳng còn gì thú vị."Ai, ta không muốn đâu, ta còn có việc phải làm." Lâm Kiến cự tuyệt.Vừa định trả Hạ Trường Sinh đã mặc chỉnh tề cho bọn họ, A Nhất cùng những người khác đã tứ tán chạy đi hết.Lâm Kiến bất đắc dĩ, rồi nhìn lại.Tiểu hài tử trước mặt cúi đầu, kiểm tra xem quần áo của mình đã mặc đúng chưa.Bộ dáng tỉ mỉ soi mói của hắn khiến Lâm Kiến có cảm giác hoài niệm, liền bế Hạ Trường Sinh lên, kéo hắn sát lại gần."Ta nhớ quá, khi ta mới đến Phục Hi Viện, cũng cao cỡ chừng như ngươi. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Kiến hỏi."Mười ba." Có lẽ còn thêm vài cái linh nữa."Bằng tuổi ta khi ấy." Lâm Kiến cười cười.Hạ Trường Sinh nhìn dáng vẻ của hắn, có chút thất thần.Hắn cảm thấy Lâm Kiến... không có gì thay đổi.Xem ra dù mình có ở đây hay không, thực ra cũng không ảnh hưởng gì lớn.Hạ Trường Sinh nghĩ vậy, rồi vươn tay, định chạm vào quần áo của hắn.Thấy động tác của hắn, Lâm Kiến lập tức bắt lấy tay hắn, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng ít nhiều có chút cảnh cáo: "Quần áo của người lớn không được tùy tiện chạm vào.""Ờ." Hắn chỉ thấy bộ quần áo này có chút quen thuộc mà thôi."Đẹp không?" Lâm Kiến hỏi."Đẹp." Còn rất hợp với sở thích của hắn."Ta cũng thấy nó rất đẹp." Lâm Kiến cười nhạt, "Vì nó đẹp và rất quý nên không thể tùy tiện chạm vào. Nếu làm hỏng hoặc biến dạng, ta có thể bị mắng.""Ai mắng ngươi được chứ?" Ngươi hiện giờ là người có địa vị cao nhất ở Phục Hi Viện."Chủ nhân của bộ quần áo." Lâm Kiến cười."A!" Hạ Trường Sinh đã nhận ra, đây là quần áo của hắn! Vẫn là bộ hắn thích nhất!Lâm Kiến!Hạ Trường Sinh tay bắt đầu run nhẹ."Sao vậy? Chưa ăn sáng nên đói đến run rẩy à?" Lâm Kiến ấn tay hắn xuống.Sát ý trong lòng Hạ Trường Sinh đã nổi lên.Ngươi vì sao! Vì sao! Lại luôn nhặt quần áo ta đã mặc!Hạ Trường Sinh vươn tay, định ngay tại chỗ lột quần áo của hắn xuống. Thấy động tác của hắn, Lâm Kiến dường như nghĩ rằng tiểu hài tử trước mặt đang đói bụng, liền bế Hạ Trường Sinh lên, đặt xuống, sau đó từ từ đứng dậy khỏi ghế.Những năm qua, Lâm Kiến đã cao thêm một chút, mà hiện giờ Hạ Trường Sinh quá lùn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.Thì ra từ rất lâu trước kia, Lâm Kiến nhìn mình cũng từ góc độ này.Lâm Kiến nắm tay Hạ Trường Sinh, dẫn hắn đi về phía nhà ăn."Cùng đi ăn chút gì đó đi, ta từ sáng hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, bụng cũng đói rồi." Lâm Kiến nói."Sao có thể không ăn cơm được chứ." Hạ Trường Sinh nghiêm túc giáo huấn hắn."Ta có việc phải làm." Lâm Kiến rất tự nhiên đáp lại."Dù có bận cũng phải ăn cơm, nhìn ngươi xem, quầng thâm mắt rõ ràng, có vẻ như cũng không ngủ đủ giấc. Người trẻ tuổi, sau này còn nhiều năm tháng, phải biết giữ gìn sức khỏe." Lời lẽ của Hạ Trường Sinh thấm thía.Nghe một tiểu hài tử dùng giọng điệu này nói với mình, Lâm Kiến không nhịn được, đưa tay che miệng cười."Đừng cười, ta nói nghiêm túc đó." Hạ Trường Sinh thở dài."Để ta ôm ngươi qua nhà ăn." Lâm Kiến bất chợt đề nghị."Thôi, ta ghét ôm ấp với người khác." Đặc biệt là trong tình huống ngươi đang mặc quần áo của ta.Nghe hắn nói vậy, Lâm Kiến giữ chặt hắn, dừng bước, rồi trực tiếp bế Hạ Trường Sinh lên.Hạ Trường Sinh ôm cổ hắn, vẻ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.Lâm Kiến nào có tâm tư để ý đến tiểu hài tử?"Ta thích nhất là làm việc người khác ghét." Lâm Kiến vui vẻ nói.Hạ Trường Sinh: "......"Ngươi tính cách thật sự thật không tốt.Mang Hạ Trường Sinh đến nhà ăn, Lâm Kiến hỏi hắn: "Ngươi muốn ăn gì?""Không muốn ăn gì cả." Đầu bếp trong nhà ăn vẫn là người cũ, nghe thấy lời Lâm Kiến, liền phản bác ngay: "Xem thực đơn đi."Hạ Trường Sinh liếc nhìn thực đơn, rồi chớp chớp đôi mắt to với Lâm Kiến, giả bộ như tiểu hài tử ngây thơ vô tội: "Ta không muốn ăn mấy món đó.""Ồ, thật sao? Vậy ngươi muốn ăn gì?" Lâm Kiến nhẹ nhàng hỏi.Đầu bếp tức giận: "Các ngươi tốt nhất đừng làm quá."Cuối cùng, Lâm Kiến vẫn cưỡng ép đầu bếp làm món Hạ Trường Sinh thích.Hạ Trường Sinh vui vẻ ngồi ăn uống thỏa thích.Lâm Kiến ngồi đối diện hắn, có chút chán nản, chỉ chọc chọc đĩa thức ăn, miễn cưỡng ăn vài miếng."Ngươi không thích ăn mấy món đó à?" Hạ Trường Sinh gắp đồ ăn từ chén mình đưa cho hắn, "Không thích thì đừng ép, có thể kêu đầu bếp làm món mới mà.""Không sao, ngươi ăn đi." Lâm Kiến sẽ không tranh đồ ăn với một tiểu hài tử.Nhưng Hạ Trường Sinh kiên quyết, ép hắn ăn một chén đồ ăn: "Ngươi ăn đi, món này ngon lắm."Nhìn thấy hắn khăng khăng như vậy, Lâm Kiến đành phải ăn vài miếng. Tuy nhiên, hắn thật sự không có hứng thú với việc ăn uống.Khi Lâm Kiến im lặng, Hạ Trường Sinh phát hiện rằng người trước mặt tuy đã trưởng thành, nhưng dường như không thực sự lớn lên. Thích tỏ ra mạnh mẽ, không bộc lộ cảm xúc thật, lòng dạ thâm sâu nhưng lại nhỏ nhen, mọi chuyện đều tự mình giấu kín.Lâm Kiến đột nhiên sững sờ.Vì Hạ Trường Sinh đã vươn tay, chạm vào đầu hắn."Không được khóc." Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói.Lâm Kiến sờ sờ mặt mình, không ngăn cản hành động của Hạ Trường Sinh, chỉ cố ý cười nói: "Ta đâu có khóc.""Trong lòng ngươi." Giọng điệu của Hạ Trường Sinh nghe có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra không hề nói bừa.Nụ cười của Lâm Kiến lập tức vụt tắt.Sau khi ăn xong, Hạ Trường Sinh vỗ vỗ mông, nhảy xuống ghế, nói với Lâm Kiến: "Ta phải về tìm Phương Cảnh Tân, nếu không hắn sẽ lo lắng."Lâm Kiến vốn không có nhiều thời gian để lượn lờ cùng một tiểu hài tử, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Hạ Trường Sinh quay đi, hắn không kìm được mà vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay hắn, kéo hắn lại.Hạ Trường Sinh bị kéo bất ngờ, không đứng vững, ngã vào người hắn. Ngẩng đầu nhìn trời, hắn ngây thơ hỏi: "Ngươi còn chuyện gì sao?"Lâm Kiến nhíu mày, sau đó đánh giá hắn kỹ lưỡng.Mặc dù Lâm Kiến có ánh mắt tinh tường, nhưng dưới sự giúp đỡ của Phương Cảnh Tân, Hạ Trường Sinh đã ẩn giấu bản thân rất tốt từ đầu. Lâm Kiến đáng lẽ không thể nhận ra điều gì bất thường, nhưng Hạ Trường Sinh vẫn có chút chột dạ."Ngươi làm rối quần áo ta nữa rồi." Hạ Trường Sinh không thể không nhắc hắn.Lâm Kiến dùng ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn giúp hắn chỉnh lại quần áo."Ta đi được chưa?" Hạ Trường Sinh hỏi."Ừ.""Ngươi phải buông tay ra chứ." Hạ Trường Sinh nhắc nhở.Lâm Kiến nhìn xuống tay mình.Cuối cùng, hắn đành phải buông tay ra.Hạ Trường Sinh nhìn hắn thêm vài lần, rồi lập tức xoay người chạy đi.Hắn muốn nhanh chóng trở lại thân thể của mình!Chạy được vài bước, Hạ Trường Sinh nghe thấy tiếng Lâm Kiến và mấy đệ tử khác nói chuyện phía sau."Chưởng môn, ngài lại sắp xuất môn nữa sao?""Ừ, ta còn nhiều việc phải làm. Nên trong thời gian ở Phục Hi Viện, ta không làm gì cả, chỉ đến thăm đại sư huynh thôi." Hắn nói, "Ta đi ngay bây giờ."Hạ Trường Sinh lập tức dừng bước, rồi đột nhiên quay đầu lại.Lâm Kiến định đi gặp hắn?Vậy chẳng phải sẽ nhìn thấy thân thể của hắn sao?Hạ Trường Sinh vội vàng quay trở lại.Lâm Kiến kinh ngạc nhìn hắn."Ca ca, ta không quen đường về, ngươi dẫn ta đi cùng được không?" Hạ Trường Sinh đưa tay về phía Lâm Kiến, chuẩn bị mặt dày bám theo, đi cùng hắn đến bên cạnh thân thể mình.Lâm Kiến nắm tay hắn, rồi giao cho đệ tử bên cạnh, phân phó: "Đưa hắn về cho sư phụ.""Vâng, chưởng môn." Đệ tử đáp.Nói xong, đệ tử mặc kệ Hạ Trường Sinh kháng cự, kéo hắn đi."Này!" Hạ Trường Sinh tức giận.Nhưng tức giận vô ích, hắn vẫn bị kéo đi.Lâm Kiến nhìn theo hắn rời đi, rồi phất tay áo xoay người bước đi.Hạ Trường Sinh bị kéo khỏi nhà ăn. Sau đó hắn quay đầu lại, nhìn Lâm Kiến càng lúc càng xa, liền lập tức nghĩ cách thoát khỏi tay tên đệ tử kia, chạy về hướng Lâm Kiến.Phục Hi Viện đệ tử nhìn thấy Hạ Trường Sinh chạy đi, nghĩ nghĩ, rồi vỗ vỗ mông, hoàn toàn không có tinh thần phục vụ mà bỏ đi.Nhìn tiểu hài tử này chắc là sẽ đuổi theo chưởng môn, vậy thì không còn việc gì của hắn nữa.Quả nhiên, Hạ Trường Sinh dễ dàng đuổi theo Lâm Kiến. Để có thể bí mật theo sát, chờ lúc Lâm Kiến lơ là mà trở về thân thể của mình, hắn liền ẩn giấu hơi thở.Trong Phục Hi Viện, Lâm Kiến thoải mái hơn thường ngày, nhất thời không cảnh giác.Lâm Kiến trở về viện, cầm theo một bộ quần áo, sau đó đột nhiên đi lấy nước. Cứ thế, một tay cầm quần áo, một tay xách thùng. Đường đường là chưởng môn Phục Hi Viện, trông chẳng khác gì tiểu nhị quán trọ, lắc lư đi tới đi lui.Hạ Trường Sinh lén lút theo sau.Thân thể hắn... Thân thể hắn rốt cuộc ở đâu?Lâm Kiến đi đến một nơi hẻo lánh nhất sau núi của Phục Hi Viện.Đây quả thật là nơi ít người lui tới nhất của Phục Hi Viện, vì nơi này cất giữ bảo vật nhiều năm qua. Nếu chỉ đơn giản là những vật có giá trị, thì chẳng có gì đáng nói, nhưng bảo vật của Phục Hi Viện, không biết món nào có thể hủy thiên diệt địa, nên tuyệt đối không được chạm bừa. Vì vậy, ngoài các trưởng lão và chưởng môn Phục Hi Viện, người khác bình thường không được phép đặt chân đến đây.Lâm Kiến dùng chú ngữ đặc biệt, mở cánh cửa sau núi.Khi cửa sắp đóng lại, Hạ Trường Sinh lập tức lẻn vào với tốc độ nhanh như chớp.Lâm Kiến vẫn đi phía trước.Hạ Trường Sinh vừa trốn tránh, vừa nhắm mắt theo sát hắn.Rốt cuộc, Lâm Kiến đi được một đoạn, dừng lại.Nơi hắn đang đứng, xung quanh toàn là trân bảo, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ tiến về phía một tòa băng quan tỏa ra hàn khí.Hạ Trường Sinh núp sau một tảng đá.Nơi này không khí lạnh lẽo khác thường, hắn ngồi xổm như vậy mà cảm giác da thịt bắt đầu tái nhợt vì rét buốt.Nhưng đây là thân thể yêu ma, không sợ những thay đổi về nhiệt độ."Đại sư huynh, ta mang cho ngươi bộ quần áo ta mới mua hôm qua. Một lát nữa sẽ giúp ngươi thay." Giọng của Lâm Kiến vang lên, vì nơi đây là mật thất hoàn toàn kín đáo, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng nghe rõ ràng.Hạ Trường Sinh sững người, sau đó lén lút ló đầu ra.Chỉ một cái nhìn, hắn liền ngây ngẩn.Thân thể hắn nằm yên lành trong băng quan. Tuy nhìn không quá rõ, nhưng dường như... không giống như hắn tưởng. Trên thân thể hắn không có vết đen, cũng không bẩn thỉu.Nếu Hạ Trường Sinh có thể tiến lại gần hơn, hắn sẽ phát hiện thân thể mình không chỉ không có khuyết điểm, mà còn sạch sẽ, gọn gàng, thậm chí những vết thương trước đây trên người cũng đã lành hẳn.Lâm Kiến cúi người xuống, nhìn chăm chú vào thân thể Hạ Trường Sinh.Hạ Trường Sinh đang mặc bộ quần áo hoa lệ, trên đầu đội kim quan, đeo khuyên tai vàng và dây lưng tơ vàng như thường ngày, làn da mịn màng vô cùng. Thân thể hắn được bảo tồn tốt đến mức hoàn toàn không giống như người đã chết. Dường như hắn chỉ đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra.Lâm Kiến đồng ý trở thành chưởng môn một phần là vì có thể giữ gìn mật bảo băng quan này, cũng như bảo vệ thân thể Hạ Trường Sinh, cùng với vô số trân bảo khác, để giữ cho thân thể hắn không bị hủy hoại theo thời gian."Ngươi không nên làm như vậy." Hạ Xuân Đông từng khuyên hắn, "Ngươi càng bảo tồn hắn tốt như vậy, càng không thể chấp nhận sự thật rằng hắn đã chết."Lâm Kiến ngoảnh mặt làm ngơ.Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo và đồ trang sức trên người Hạ Trường Sinh, nắm lấy tay hắn, bắt đầu cẩn thận lau từng ngón tay.Hắn làm rất nghiêm túc, từng động tác đều tinh tế, mỗi chi tiết trên thân thể Hạ Trường Sinh đều được hắn lau chùi cẩn thận.Khi lau đến khuôn mặt Hạ Trường Sinh, hắn không kìm được mà buông miếng vải ra, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.Vuốt ve một hồi, Lâm Kiến cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.Hạ Trường Sinh như cũ là im miệng không nói.Lâm Kiến thấy vậy, có chút thất vọng.Hắn lại ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể Hạ Trường Sinh, nắm lấy tay hắn, rồi áp tay hắn lên mặt mình."Hô." Ở nơi lạnh lẽo này, khuôn mặt Lâm Kiến vẫn đỏ ửng."Rất thích ngươi." Giọng của Lâm Kiến nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng vô cùng kiên định.Hắn đặt tay Hạ Trường Sinh xuống, sau đó lại cúi xuống, hôn lên người hắn, thậm chí còn mạnh mẽ cắn vào xương quai xanh.Hạ Trường Sinh phía sau tảng đá: "......"Hắn có thể kêu phi lễ không?Ngươi có thể nhanh chóng mặc quần áo lại cho ta không?Bây giờ hắn chỉ là một cái xác, có thể xin ngươi đừng sờ loạn nữa không? Cũng đừng lấy tay hắn đi sờ ngươi, ngươi có định rửa tay lại cho hắn không?Hạ Trường Sinh có rất nhiều điều muốn cằn nhằn.Lâm Kiến làm rất nhiều thứ với thân thể Hạ Trường Sinh, cuối cùng mới lưu luyến mặc lại quần áo cho hắn.Vì sao Lâm Kiến lại thuần thục việc mặc quần áo cho tiểu hài tử như vậy? Chính là vì hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đến đây thay quần áo cho Hạ Trường Sinh."Đại sư huynh lúc nào cũng phải xinh xinh đẹp đẹp."Mặc cho bao nhiêu người bảo hắn không cần làm vậy, nhưng việc đầu tiên khi hắn trở về Phục Hi Viện chính là mang quần áo mới đến cho Hạ Trường Sinh thay.Sau khi giúp Hạ Trường Sinh thay quần áo xong, Lâm Kiến không lập tức rời đi. Hắn ngồi đó, nhìn chằm chằm Hạ Trường Sinh. Thỉnh thoảng, hắn còn vươn tay, điều chỉnh lại vị trí của các món trang sức."Bộ quần áo này rất hợp với ngươi." Lâm Kiến nói chuyện một cách vô nghĩa, "Dù làm chưởng môn, ta vẫn bị quản thúc. Ta dùng tiền mua quần áo mới cho ngươi, liền bị sư thúc kéo ra ngoài mắng. Ta nói, ta là chưởng môn, ta không thể tự mua đồ sao? Hắn lại hỏi, ngươi xem sư phụ ngươi làm chưởng môn, có tự do mua thứ gì mình muốn sao? Tuy hắn nói vậy, nhưng tiền mua quần áo cho đại sư huynh không thể bị cắt giảm. Kết quả là tiền của ta bị cắt bớt, chỉ có thể cho ngươi mặc quần áo cũ. Dù sao ngươi cũng không mặc nhiều lần, mấy bộ quần áo từ vài năm trước chắc cũng không cần đến. Ta mặc quần áo cho ngươi thật tốt, có cảm giác như ngươi ở bên ta."Hạ Trường Sinh ngồi dưới đất, không thể kìm được mà quay đầu nhìn Lâm Kiến một cái.Đáng tiếc, từ góc độ của hắn, chỉ có thể thấy được bóng lưng của Lâm Kiến.Lâm Kiến nắm tay hắn, đùa nghịch với từng ngón tay."Kỳ thực ta luôn biết." Giọng của Lâm Kiến hơi mang ý cười, sau đó hắn ghé sát tai Hạ Trường Sinh nói nhỏ.Hạ Trường Sinh không thể nghe được hắn nói gì, lòng nóng như lửa đốt.Ngươi đang nói gì vậy?Lâm Kiến cứ như thế ngồi ngẩn ngơ đến trọn buổi sáng.Hạ Trường Sinh sắp bị đông cứng rồi.Cuối cùng, Lâm Kiến nhớ ra điều gì đó: "Ta quên mang giày mới đến, đợi ta rời đi một lát."Cuối cùng hắn cũng đi!Hạ Trường Sinh mừng đến phát khóc.Lâm Kiến đứng dậy, mang theo thùng nước và quần áo vừa thay.Hạ Trường Sinh lẳng lặng ngồi đó, không phát ra một tiếng động, chờ đợi đến khi không còn thấy bóng dáng hắn, không còn nghe thấy tiếng động, hắn lập tức từ sau tảng đá chạy ra.Không nói lời nào, hắn nhanh chân lao về phía thân thể của mình.Bất kể thế nào, dù sao đi nữa, hắn cần phải trở về thân thể của mình trước.Ngay khi Hạ Trường Sinh nhìn thấy thân thể mình và chuẩn bị lao tới, hắn đột nhiên cảm thấy một cơn gió sau lưng.Gần như ngay lập tức theo bản năng, Hạ Trường Sinh nhún chân, nửa xoay người, một đòn thủ đao chém ra."Quả nhiên ngươi ở đây, ngươi đang làm gì?" Một bàn tay giữ chặt lấy tay Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến lập tức đè hắn xuống sàn.Hạ Trường Sinh bị ép xuống sàn, lưng đau ê ẩm."Ui."Lâm Kiến dễ dàng khống chế hai tay của hắn, tiện thể giữ chặt cả chân."Cứu mạng a, ta muốn khiếu nại, có người đang động tay động chân với tiểu hài tử." Hạ Trường Sinh giãy giụa, nhưng không rõ mình có thể dùng bao nhiêu sức lực."Phải không? Nhưng tiền đề là ngươi thực sự chỉ là một tiểu hài tử." Lâm Kiến lạnh lùng, "Bất cứ ai dám động đến đại sư huynh, mặc kệ là ai, toàn bộ..."Ánh mắt Lâm Kiến lóe lên sát khí lạnh lẽo."Giết chết không tha.""Ngu ngốc a." Hạ Trường Sinh đối với hắn hết chỗ nói rồi.Lâm Kiến nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Trường Sinh, nhíu mày suy tư, rồi liếc nhanh về phía thân thể của Hạ Trường Sinh đang nằm đó, sau đó lại nhìn xuống thân thể đang bị giữ chặt dưới tay mình.Hạ Trường Sinh lợi dụng cơ hội, nhanh chóng đá một chân vào đùi Lâm Kiến.Lâm Kiến không tỏ vẻ tức giận, hắn dễ dàng nhấc bổng Hạ Trường Sinh lên, đặt lên đùi mình, rồi lại cúi xuống nhìn hắn kỹ hơn.Hạ Trường Sinh theo bản năng vươn tay chống lên ngực Lâm Kiến, sau đó quay mặt đi.Tay hắn nắm lấy vạt áo của Lâm Kiến, động tác nửa như muốn đẩy ra, nửa như không."Thật đúng là..."Thật đúng là...Lâm Kiến cảm thấy dù đang ở giữa trời đất băng giá, trong lòng hắn lại như có một ngọn nến đang bùng cháy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store