ZingTruyen.Store

Dai Su Huynh Chi Biet Soi Guong Trang Diem Co Mac Mac


Chương 101: Đồng đạo

Bên cạnh biển rộng, bị cắt ra một lỗ hổng.

Một đôi tay từ cái khe chui ra, ngay sau đó, một người từ hư không bước ra, hiện thân giữa thế giới này.

Hạ Trường Sinh sau khi lên bờ, phẩy nhẹ áo, rồi mở tay.

Theo động tác của hắn, từ trong tay áo chui ra hai người giấy, một con cầm quyển sách nhỏ, một con cầm bút lông.

Hạ Trường Sinh mở quyển sách nhỏ, dùng bút đánh dấu lên đó.

"Tốt, như vậy sẽ không nhầm thời gian."

Hạ Trường Sinh nhớ theo lời Lâm Kiến, mỗi ngày đều ghi chép cẩn thận, sẽ không sợ nhầm lẫn thời gian.

Nhìn hắn làm việc, một người giấy nhỏ nhảy lên bờ vai hắn, nhìn hắn, cọ cọ cổ hắn.

Những người giấy này đều do chính hồn phách của Hạ Trường Sinh tạo thành, dù không thể nói, nhưng hắn hiểu rõ ý nghĩ của chúng.

Con người giấy nhỏ này đại diện cho sự ngạo mạn.

Ngạo mạn nói: Ngươi sao lại có thể quy phục phàm nhân? Ta thực sự khinh bỉ ngươi.

Hạ Trường Sinh bĩu môi.

Lúc này, một người giấy khác cũng nhảy lên bờ vai hắn, tung một cước đá bay con người giấy ngạo mạn.

Tình cảm nói: Ngươi làm như vậy, thật vui vẻ.

"Cũng tạm thôi, cũng như nhau cả thôi." Hạ Trường Sinh mạnh miệng đáp.

Những người giấy nhanh chóng lơ hắn.

Hạ Trường Sinh lật quyển sách nhỏ, tính toán thời gian, "Sắp một năm rồi."

Ý hắn là, sắp trở về Phục Hi Viện.

Bốn con người giấy nghe vậy, nhảy nhót vui sướng.

Những con người giấy này kế thừa nhiều tính cách của Hạ Trường Sinh, chẳng hạn như ham ăn biếng làm. Đối với chúng, ở Phục Hi Viện có thể thoải mái nằm dài, lười biếng ngủ, trong khi ở ngoài, không chỉ phải vất vả lao động, mà còn phải liên tục làm Hạ Trường Sinh vui lòng.

Thật là khổ cực!

Loại chuyện này giao cho Lâm Kiến thì tốt hơn.

Hắn am hiểu hơn.

Bốn con người giấy đạt được sự đồng thuận.

Hắn nên giúp bọn ta gánh vác phần vất vả này.

Bởi vì...

Bởi vì á!

Bởi vì Hạ Trường Sinh khi Lâm Kiến còn nhỏ đã vào Kiếm Lâm lấy kiếm, vì hắn mà bọn ta phải bám theo, bảo vệ hắn suốt đường!

Đã hưởng lợi từ Hạ Trường Sinh, ắt phải trả lại!

Hạ Trường Sinh vươn tay, dùng ngón trỏ búng nhẹ, khiến con người giấy bay đi.

Người giấy nhỏ suýt rơi xuống mặt biển, nó lập tức nằm yên, theo gió nhẹ thổi về, trở lại bên người Hạ Trường Sinh.

Này! Uớt mất rồi.

"Không được đùa với ta." Hạ Trường Sinh nheo mắt, lên giọng đe dọa.

Bốn con người giấy ngay lập tức tụ tập, rồi đồng loạt chui vào tay áo hắn.

Sau khi chúng yên tĩnh, Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn trời.

Không trung âm u, mây đen trôi lững lờ, vô biên vô hạn.

Theo một nghĩa nào đó, vực sâu và nhân thế gian chẳng khác gì nhau, đen đặc, hỗn độn quấn lấy, cũng vô biên vô hạn.

Thiên Đạo vô tình.

Hung thú cũng vô tình.

Thiên Đạo và hung thú, mới là đồng đạo của nhau.

Hạ Trường Sinh lấy ra một quyển sổ khác.

Hắn mở sổ, bên trong chỉ có một tấm bản đồ Thần Châu, cùng vài khối gỗ có thể di động. Những khối gỗ này giống như trò chơi xếp hình, có thể tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. Một khi hình dạng được tạo thành, nó sẽ chỉ vào một vị trí nào đó trên Thần Châu. Nơi được chỉ chính là cửa vào Hư Không Chi Cảnh.

Đây là một bảo vật quý hiếm, nhờ Vu Di giúp đỡ, Hạ Trường Sinh tìm được trong kho của Phục Hi Viện.

Hạ Trường Sinh khéo léo di chuyển các khối gỗ, chỉ trong chốc lát, đã xác định được một vị trí chính xác.

Đối diện bờ Hoàng Tuyền.

Nơi đó đúng là một địa điểm tốt, không chỉ gần vực sâu, mà còn ẩn chứa cánh cửa vào Hư Không Chi Cảnh.

Hạ Trường Sinh thu sổ lại, rồi ngước nhìn lên trời.

Thiên lôi cuồn cuộn, mưa lớn trút xuống.

Hạ Trường Sinh phi thân lên cao, trước khi giọt mưa kịp chạm vào quần áo, hắn đã hạ xuống mặt đất.

Hắn đáp xuống nền sàn với dáng vẻ nhẹ nhàng, tà áo thêu hoa tử kinh bị gió thổi bay, chỉ vàng viền áo buông xuống. Hạ Trường Sinh mở chiếc quạt, trên mặt quạt là những đóa hoa đào sống động như thật, tựa hồ như đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

Sau khi đứng vững, Hạ Trường Sinh nâng mắt nhìn quanh.

Hắn dừng lại giữa một rừng hoa bỉ ngạn, màu đỏ phủ khắp mặt đất, dòng sông nhỏ cuốn theo những cánh hoa chảy trôi.

Hạ Trường Sinh từ từ thu cây quạt lại, mở bản đồ, rồi bước đi theo một hướng.

Những đóa hoa rực rỡ trong tay đứa trẻ nghịch ngợm trở thành vòng hoa.

Đứa trẻ trịnh trọng đội vòng hoa lên đầu Xi Chi, rồi nắm lấy vai hắn, kéo ra xa để ngắm nghía.

"Hắc hắc, đẹp thật." Đứa trẻ có vẻ rất hài lòng.

Xi Chi chán chường chống cằm, ngồi xếp bằng trên cỏ.

"Xinh đẹp!" Đứa trẻ vui vẻ xoay tròn, "Chờ ta sau này làm tân nương tử, ta cũng muốn đội vòng hoa xinh đẹp như vậy."

Xi Chi nghe vậy, lập tức hừ lạnh.

"Nếu Xi Chi chịu đối tốt với ta, Tiểu Ngư sau khi lớn lên cũng có thể suy nghĩ làm nương tử của ngươi nha." Đứa trẻ vừa nói vừa nhảy nhót trước mặt hắn.

"Làm ơn, ngươi là nam mà!" Xi Chi cảm thấy mình không thể đối phó được với đứa trẻ này.

"Tiểu Ngư sau này phải làm tân nương tử." Đứa trẻ vẫn vui mừng xoay tròn.

Với mức độ ngốc nghếch của hắn, Xi Chi nghi ngờ liệu hắn có thể lớn lên được hay không.

"Hay là Xi Chi đã có tân nương tử rồi?" Tiểu Ngư hỏi.

"Không có." Xi Chi thành thật trả lời, "Phàm nhân có sinh mệnh ngắn ngủi, hơn nữa vì muốn chiếm hữu thế gian này mãi mãi, nên họ mới kết hợp, sinh sản, làm mấy việc chẳng có ý nghĩa gì. Chủng tộc của chúng ta không giống thế, chúng ta có sinh mệnh dài lâu, lại thêm cơ thể của chủng tộc chúng ta vốn không hòa hợp với nhau, không có khái niệm huyết thống. Dù thật sự có quan hệ huyết thống, trong một số trường hợp cũng sẽ đấu đá đến kẻ chết người sống, lúc đó, chẳng ai quan tâm đối phương có phải thân nhân hay không, cứ việc tàn sát không sai sót. Trong tình huống này, càng kết hợp và sinh sản, càng nhiều hậu duệ, thì mối đe dọa cho bản thân lại càng lớn. Cho nên, chủng tộc của chúng ta sinh ra đã bài xích việc kết hợp, cũng không muốn sinh sản thế hệ mới."

"Nga nga, vậy tức là Xi Chi không có tân nương tử." Hắn chỉ hiểu ý nghĩa của hai chữ "không có".

Xi Chi trợn mắt.

"Nếu Xi Chi cưới Tiểu Ngư làm tân nương tử, ta sẽ cả đời chiếu cố ngươi thật tốt." Tiểu Ngư sờ sờ mặt hắn.

Xi Chi nói: "Thôi đi."

Đứa trẻ này đầu óc có vấn đề! Sao hắn lại nói những điều dài dòng mà chẳng ai hiểu thế nhỉ?

Tiểu Ngư thu tay lại, đi ra bên cạnh ngắt cỏ.

Xi Chi suy nghĩ một chút, đột nhiên biến ra một chiếc lông vũ màu đen, đưa tới trước mặt hắn.

Tiểu Ngư ngước lên nhìn hắn.

"Ngươi biết đây là cái gì không?"

Tiểu Ngư lắc đầu.

"Hung thú sống lâu năm, lực lượng không ngừng tích tụ, nhưng cơ thể chúng ta không thể chứa hết được toàn bộ sức mạnh, nên sẽ ngưng tụ một phần lực lượng vào lông vũ. Một chiếc lông vũ có thể giúp người tu luyện đạt được hàng trăm, hàng ngàn năm công lực. Nói ngắn gọn, đây là thứ vô cùng quý giá."

Tiểu Ngư chớp mắt nhìn hắn.

"Hừ, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, có khi ta sẽ tặng cho ngươi, ít nhất cũng giúp ngươi thông minh hơn một chút, sống lâu hơn một chút." Xi Chi đắc ý.

Tiểu Ngư nheo mắt nhìn hắn.

Xi Chi còn đang đắc ý, Tiểu Ngư liền vươn tay, lấy lại chiếc vòng hoa trên đầu hắn.

Xi Chi: "???"

"Xi Chi hóa ra không phải là thú tốt." Tiểu Ngư hiểu ra, hắn lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

"Uy!" Xi Chi muốn giải thích, vội vã vươn tay nắm lấy góc áo Tiểu Ngư, nhưng ngay lúc hắn định nói gì để giữ lại, một cơn gió thổi qua.

Trong gió có mùi hương quen thuộc nào đó.

Xi Chi nhíu mày, rồi thả góc áo Tiểu Ngư ra, lập tức đứng dậy.

"Xi Chi?" Tiểu Ngư ngước lên nhìn hắn.

Xi Chi đột nhiên đổi sắc mặt, nói: "Ừ, hôm nay ngươi về nhà trước đi."

Có khách đến.

Tiếng quạt xếp mở ra vang lên, gió cuốn theo cánh hoa rơi, không ngừng thổi về phía này. Tiếng giày bước lên cánh hoa, người tới đẹp hơn cả cảnh sắc đầy hoa núi đồi. Hắn mang theo nụ cười nhè nhẹ, hoa tai vàng khẽ lay động.

"Oa." Tiểu Ngư mở to mắt, không dám tin rằng thế gian này lại có tiên tử như vậy.

"Thật không ngờ, ngươi có được thân thể tự do hành động ở thế gian này, nhưng lại không đi chu du khắp nơi, ngược lại cam nguyện giam mình ở nơi nhỏ bé này, chơi trò gia đình với một đứa trẻ. Tân lang quan, trò chơi này nếu thêm một mình ta thì thế nào?"

Tiểu Ngư nghe hắn nói, từ kinh ngạc ban đầu, dần trở nên ngơ ngác.

Xi Chi bước sang một bên, chắn trước mặt đứa trẻ.

"Hạ Trường Sinh."

"Manh chi xi xi, ôm bố mậu ti. Phỉ tới mậu ti, tới tức ta mưu." Hạ Trường Sinh giương quạt che nửa mặt, cười đầy giảo hoạt, "Tiểu hài tử, nếu muốn tìm tân lang quan, cũng đừng tìm loại người như thế này, kẻ mang tên trung hậu, chưa biết chừng lại là kẻ bội bạc nhất."

(Khổng Tử - Kinh thi - Manh: Một ngã ngơ ngáo không biết gì, Ôm tiền đi mua tơ. Chẳng phải đến mà mua tơ, Đến là để mua tính với nàng việc vợ chồng.)

"Nếu tên và vận mệnh trái ngược nhau, ngươi mới là người cần chú ý nhất, Hạ Trường Sinh." Xi Chi châm biếm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Trái ngược với hắn, Hạ Trường Sinh lại dương dương tự đắc, thản nhiên như không.

Tiểu Ngư níu lấy tay áo Xi Chi, lén lút nhìn Hạ Trường Sinh.

"Ta bảo ngươi cút đi." Xi Chi thấp giọng nói.

"Nếu ta muốn bắt hắn, hắn có thể chạy đi đâu?" Hạ Trường Sinh cảm thấy buồn cười.

"Ngươi không phải đến tìm ta sao?" Xi Chi đối mặt với hắn một cách thẳng thắn, giọng điệu ngây thơ nhưng không kém phần sắc bén.

Hạ Trường Sinh vặn vẹo cổ, đôi mắt lạnh lẽo vô tình.

"Ngươi biết ta có thù tất báo. Chuyện ngươi làm với Lâm Kiến ở Quỷ Thành, ta nhớ rõ ràng."

Vừa dứt lời, Xi Chi liền ra tay trước, hắn lao thẳng về phía Hạ Trường Sinh.

Tay hắn biến thành những móng vuốt sắc nhọn, gió thổi khiến hoa cỏ phía sau hắn gãy rạp.

Tốc độ nhanh, động tác tàn nhẫn, lực lượng mạnh mẽ.

Hạ Trường Sinh chớp mắt, chuẩn xác bắt giữ đòn tấn công của hắn. Hắn vươn tay, quạt xếp ngăn lại móng vuốt đang lao về phía mặt mình. Xi Chi một lần không thành công, vẫn chưa từ bỏ, hắn liên tục tấn công Hạ Trường Sinh, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Cả hai không thuộc về thế gian này, chỉ xét về sức mạnh, quả thật là đối thủ xứng tầm nhất.

Tiểu Ngư đứng một bên, hoa cả mắt, rồi bất giác thốt lên tiếng hoảng sợ.

"Hoa..."

Đâu chỉ là hoa không còn, nơi này vì đòn tấn công của Xi Chi mà sắp biến thành một mảnh đất hoang.

"Hoa không còn sao? Không sao cả." Giọng nói của Hạ Trường Sinh vang lên giữa trận tấn công.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ngư thấy Xi Chi lập tức bị đá bay, va mạnh vào một thân cây xa xa. Chưa kịp phản ứng, một cơn gió thổi qua, tiên nhân mặc áo trắng đã đứng bên cạnh hắn, quạt xếp đặt trên vai hắn.

Xi Chi nhanh chóng đứng dậy, rồi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Hạ Trường Sinh mỉm cười, di chuyển quạt xếp từ vai Tiểu Ngư lên cổ hắn.

Dù đứa trẻ này thường kỳ quái, lúc này cũng cảm thấy lạnh sống lưng, không dám cử động.

"Là thế này." Hạ Trường Sinh nhẹ nhàng giải thích với hắn, "Ngươi thấy đấy, Xi Chi trước đây từng vặn cổ người của ta, 'rắc' một tiếng, giết chết. Quá đáng lắm đúng không?"

Tiểu Ngư không dám nói gì.

"Chúng ta thích nhất là trả thù sòng phẳng, hắn vặn cổ người của ta, thì ta cũng nên vặn cổ người của hắn, ngươi nói có đúng không?"

Tiểu Ngư vô cùng sợ hãi, muốn lắc đầu nhưng không dám nhúc nhích.

"Buồn cười, ngươi muốn giết thì giết đi." Xi Chi cười lạnh, "Ngươi định dùng gì để uy hiếp ta?"

Hạ Trường Sinh cười ngâm ngâm, vươn tay, dùng quạt xếp cọ nhẹ lên cổ hắn, nói: "Kiếp sau, đừng đáp lời những kẻ kỳ quặc."

"Tiểu Ngư không muốn chết! Xi Chi cứu ta!" Hắn liều mạng kêu cứu.

Xi Chi yên lặng một lúc, rồi quỳ xuống trước mặt Hạ Trường Sinh.

Đây là tư thế của kẻ bại trận giữa các hung thú.

Đối với loại hung thú kiêu ngạo, việc nhận thua còn nhục nhã hơn cả cái chết.

Hạ Trường Sinh nheo mắt cười.

Hắn thực sự là một kẻ ác, nhìn thấy người khác đau đớn, nhất là khi đó là kẻ thù, khiến hắn cảm thấy vô cùng khoái chí.

"Ngồi xuống đi." Hạ Trường Sinh dịch quạt khỏi cổ Tiểu Ngư, vỗ nhẹ vào vai hắn.

Tiểu Ngư chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống cỏ.

"Phản đồ." Xi Chi nghiến răng nghiến lợi.

"Nói chuyện cẩn thận một chút." Hạ Trường Sinh nói, "Ngươi biết ta tính tình không tốt đâu."

"Đó là Liễu Diệc Hành!" Nếu không phải Liễu Diệc Hành, bọn họ đã sớm thoát khỏi trói buộc, ngàn năm trong hắc ám, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

"Ngươi biết hắn là Liễu Diệc Hành, chẳng lẽ ta không biết sao?"

"Ngươi lại đứng về phía Phục Hi Viện kia!" Xi Chi thực sự ngạc nhiên về điều này.

"Không, hung thú chỉ vì chính mình." Hạ Trường Sinh thản nhiên nói, "Nếu chỉ có mình ta có thể sống sót, thì dù có cả trăm đồng loại, chúng cũng nên chết theo ta."

Đây là cách hung thú sinh tồn.

Xi Chi không nói gì thêm.

"Ngươi trốn thoát, chắc cũng không phải ôm ấp ý tưởng vĩ đại muốn cứu đồng loại đâu nhỉ." Hạ Trường Sinh nhàn nhạt nói.

"Ta mặc kệ bọn họ tìm cái chết." Xi Chi lãnh khốc vô tình.

Hạ Trường Sinh từ trong tay áo rút ra bốn mảnh người giấy, chúng cầm một mảnh vải, trải ra trên mặt cỏ. Sau khi sắp xếp xong, Hạ Trường Sinh mới từ tốn ngồi xuống. Tiểu Ngư xoay tròng mắt, không ngừng nghĩ ngợi.

"Đừng có ý định chạy trốn." Hạ Trường Sinh không thèm liếc mắt tới hắn, "Xi Chi, tốt nhất ngươi dạy dỗ hắn một chút."

"Ngoan ngoãn ngồi yên." Xi Chi không tức giận, "Lúc nãy cho ngươi chạy thì không chạy, giờ còn muốn chạy cái quái gì nữa."

Hạ Trường Sinh mở quạt ra, lắc lư, hỏi: "Nói rõ ràng một chút, ngươi trở lại thế gian này bằng cách nào?"

Xi Chi ngẩng đầu, nghĩ ngợi.

Nếu nói Hạ Trường Sinh tự mình tìm ra khe hở yếu nhất của vực sâu, rồi dùng sức mạnh của chính mình để đột phá.

Thì Xi Chi lại được đưa ra bởi người khác.

Thạch Đông Lâm cả đời này, chỉ có hai lần nhìn chằm chằm vào vực sâu.

Lần đầu tiên, bị vài con hung thú hung ác đe dọa phải thoái lui.

Lần thứ hai, hắn mang theo một giao dịch đến.

Hắn muốn dùng thân thể và linh hồn mình để đổi lấy sức mạnh hung thú.

Thạch Đông Lâm muốn làm gì, không nằm trong suy tính của hung thú.

Lần đầu tiên hắn nhìn vực sâu, đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía, hầu hết hung thú đều không hứng thú với hắn. Nhưng Xi Chi lại đồng ý với yêu cầu của hắn.

"Hắn muốn sức mạnh của ta, ta muốn trở lại thế gian. Chỉ đơn giản như vậy, không có gì khác." Xi Chi thản nhiên nói.

"Ngươi không hề có ý định giúp chúng ta mở cửa vực sâu, để tất cả hung thú trở lại thế gian, như lời hứa hẹn chứ?" Hạ Trường Sinh hỏi.

Xi Chi nói: "Ngươi đừng ngốc nghếch."

Hạ Trường Sinh đáp: "Ta xem ai mới là kẻ ngốc."

"Vực sâu là một không gian vĩnh viễn tồn tại. Đặc tính của nó là khi một sinh vật có mối quan hệ càng sâu với vực sâu, liền càng dễ trở thành vật thuộc về vực sâu, khó lòng thoát khỏi. Bất kể chúng ta trốn đến nơi nào trên thế gian này, vực sâu chỉ cần mở ra một khe hở liên kết với thế gian, chúng ta cuối cùng vẫn bị kéo trở lại. Là một không gian, vực sâu cũng giống như các không gian khác, luôn lưu lại một cánh cửa trên thế gian này. Đây là nhân tố quan trọng giúp ngươi có thể đào thoát, nhưng cũng là lý do khiến chúng ta dễ dàng bị triệu hồi về đó." Xi Chi nói, "Đặc điểm thứ hai của vực sâu chính là cánh cửa của nó vĩnh viễn không bị đóng kín. Mỗi khi đến một chu kỳ nhất định, cánh cửa ấy sẽ mở ra. Thông thường, vực sâu hấp thu mọi thứ từ bên ngoài vào, nhưng khi cánh cửa mở, nó sẽ đẩy đồ vật từ trong ra ngoài. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta có thể xuất hiện trong thế gian chỉ trong một thời gian ngắn vài trăm năm một lần."

Bọn họ, so với bất kỳ sinh vật nào, đều hiểu rõ về vực sâu.

"Hung thú là sinh vật mang tính chất hủy diệt. Một khi chúng ta rơi xuống thế gian, dù không theo ý chí chủ quan của chúng ta, sự sống xung quanh đều sẽ khô héo vì sự hiện diện của chúng ta. Nguyên do ta và ngươi có thể tiếp xúc với sinh vật sống chính là vì chúng ta đang trú ngụ trong thân thể con người."

Đây cũng là lý do người của Phục Hi Viện không cần thương lượng với bọn họ.

Không có gì phải bàn cãi, mối quan hệ giữa phàm nhân và hung thú chỉ có thể là ngươi chết, ta sống.

"Cho nên, vực sâu vĩnh viễn sẽ không đóng cửa, nhưng cũng rất khó mở ra."

"Rất khó, nhưng không phải không thể." Hạ Trường Sinh nói tiếp.

Xi Chi cười.

Trên thế gian này, chỉ có những kẻ cùng là hung thú mới hiểu rõ đối phương đang nói gì.

"Trận pháp của Phục Hi Viện thực sự có khả năng hoàn toàn đóng hoặc mở cửa vực sâu." Xi Chi nói.

"Nhưng là không thể thực hiện được." Hạ Trường Sinh nói tiếp.

"Trận pháp của Phục Hi Viện được định sẵn chỉ có phàm nhân mới có thể sử dụng. Thần không thể chống lại thiên mệnh, nhưng con người nếu chịu đau khổ, có thể nghịch thiên."

"Nhưng sức mạnh của con người có giới hạn, dù có là thiên tài. Dù họ muốn hoàn toàn mở hoặc đóng cửa vực sâu, trận pháp tiến thêm một bước cũng sẽ dẫn đến hồn phách bị tiêu diệt. Thần có sức mạnh nghịch thiên, nhưng không thể sử dụng trận pháp. Người sử dụng trận pháp có cách nghịch thiên, nhưng không có sức mạnh nghịch thiên."

"Đây là lý do Phục Hi Viện và hung thú đối đầu hàng ngàn năm, có thể là hàng vạn năm."

"Ừm." Đến đây, Hạ Trường Sinh đã hiểu.

"Ngươi hiểu cái gì?" Xi Chi hỏi hắn.

"Ngươi chính là một kẻ bị lợi dụng." Hạ Trường Sinh hiểu ra điều này. Xi Chi hoàn toàn không biết Thạch Đông Lâm đang âm mưu gì, hắn chỉ hợp tác với một hung thú mà không hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào.

Xi Chi nghiến răng, tức giận nói: "Ta đã nhịn ngươi đủ lâu rồi?"

"Vì sao?" Hạ Trường Sinh khó hiểu.

Xi Chi hung hăng vươn tay, nhổ một nắm cỏ, nói: "Năm đó, khi Tư Không Văn Nhân phong ấn vực sâu, chúng ta khó khăn lắm mới có thể đồng lòng hợp sức để ngăn cản nàng, vậy lúc đó ngươi đang làm gì?"

"Chuyện đã rất lâu rồi." Hạ Trường Sinh nhớ lại, "Đại khái là ngủ thôi. Khi ấy, ta vừa tìm thấy một nơi có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống, ngắm mặt trời trút xuống, rồi ngủ rất ngon."

"Còn lần của Liễu Diệc Hành thì sao?" Xi Chi tiếp tục truy vấn.

"Lần đó người và hung thú đều quá đông." Hạ Trường Sinh nói, "Ta không muốn bị các ngươi làm phiền, đi một đoạn rồi lại quay về."

"Không nói xa, vậy còn lần của Linh Triệt?"

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, nhưng không nhớ ra gì, "Chắc là ngủ qua thôi."

Bởi vì hắn không có ký ức gì về chuyện đó.

"Lười biếng, tính tình tệ, kiêu ngạo, lập dị, thích ăn diện, ích kỷ!" Xi Chi nói, "Ta biết hung thú không có ai tốt, nhưng ngươi là đệ nhất!"

Lại thêm bảy tội danh cho Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh im lặng một lúc, sau đó nhắc nhở: "Nhưng năm đó khi chiến đấu với thần, ta lập được chiến công hiển hách."

Xi Chi nhìn hắn, nói: "Đó là chuyện đã qua rất lâu rồi. Thực lực của ngươi nay không còn như trước. Ngươi vì phải bám vào thân xác phàm nhân, đã hy sinh quá nhiều. Ngươi như thế này, còn dám đối địch với chúng ta, lần tới khi vực sâu mở ra, thân thể của ngươi sẽ bị xé toạc."

Hạ Trường Sinh nghe vậy, liền hỏi: "Ngươi đang uy hiếp ta?"

"A." Xi Chi cười lạnh, rồi cử động đôi chân, chuẩn bị ngồi xuống.

"Quỳ cho đàng hoàng." Hạ Trường Sinh vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.

Xi Chi đầy mặt khuất nhục, lại quỳ xuống.

Hạ Trường Sinh dùng cây quạt chạm nhẹ vào đầu Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Ngươi còn muốn gì nữa?" Xi Chi chịu đựng đã đủ, "Ngươi nói thẳng đi."

"Hãy lập thề với ta." Hạ Trường Sinh nói, "Ngươi vĩnh viễn không được làm tổn thương Lâm Kiến."

Đây là một lời thề công bằng, một đổi một.

Xi Chi im lặng, sau đó nói: "Hắn hiện tại là chưởng môn của Phục Hi Viện."

Nếu trước đây, bảo hắn lập lời thề như vậy là rất đơn giản. Nhưng khi Lâm Kiến đã trở thành chưởng môn của Phục Hi Viện, thì mọi chuyện đã khác.

"Vậy được rồi." Hạ Trường Sinh đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Ngư, bảo hắn rời đi, "Đứa trẻ này sống sót là nhờ ngươi, nhưng mà Xi Chi..."

Ngươi phải chết.

Kẻ đã chết thì không thể làm tổn thương Lâm Kiến.

Tiểu Ngư ngây thơ đứng lên, mơ hồ không hiểu.

Xi Chi tùy ý phất tay, ra hiệu cho hắn đi.

Có Xi Chi cho phép, hắn mới bắt đầu chạy. Trước khi chạy đi, hắn còn quay đầu lại vài lần, nhưng Xi Chi không có phản ứng gì.

Hạ Trường Sinh bắt đầu hoạt động tay chân.

Ngay khi Hạ Trường Sinh đang suy nghĩ xem nên làm gì với hung thú trước mặt, Xi Chi đột nhiên đứng dậy, giơ tay lên.

Hạ Trường Sinh vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Ta, Xi Chi, tại đây lập thề, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương Lâm Kiến." Xi Chi từng câu từng chữ nói.

"Thạch Đông Lâm." Hạ Trường Sinh không tỏ vẻ giận dữ.

"Không cần phải miễn cưỡng như vậy." Thạch Đông Lâm cười nói, "Lời thề vừa rồi đúng là do Xi Chi lập ra, ta đã thương lượng với hắn, hắn đã đồng ý. Vì vậy hôm nay, chúng ta có thể không cần phải đánh nhau?"

Giao đấu với Hạ Trường Sinh sẽ gây tổn thất nặng nề, Thạch Đông Lâm muốn tránh xung đột với hắn bằng mọi giá.

"Vực sâu sắp mở ra, ngươi cũng không muốn bị thương trước khi điều đó xảy ra, đúng không?" Mặc dù sức mạnh của Hạ Trường Sinh vẫn trên Xi Chi, nhưng nếu hai người thực sự tử chiến, Hạ Trường Sinh cũng khó mà có được kết cục tốt.

Hạ Trường Sinh mở quạt, che nửa khuôn mặt mình, đôi mắt xoay chuyển, dường như đang suy nghĩ.

"Ngồi xuống đi." Thạch Đông Lâm ngồi xuống, "Mặc dù hoa cỏ xung quanh đã bị hủy hoại, nhưng mặt trời vẫn rất đẹp. Thực ra, ta luôn muốn trò chuyện với ngươi, nhất là khi biết ngươi thực chất là một hung thú. Đông Phương đã nói với ta..."

Nhưng khi nhắc đến Đông Phương, giọng điệu của hắn có chút không đúng.

Hắn che giấu rất khéo, nhưng Hạ Trường Sinh hoàn toàn không để ý, nên cứ để mọi chuyện trôi qua như vậy.

"Hung thú, nói cho ta biết, ngươi có muốn cứu thế gian này không?" Thạch Đông Lâm hỏi, "Mặc dù theo ý ta, ngươi dường như không có khuynh hướng muốn cứu thế giới."

"Trả lời ta trước, Thạch Đông Lâm, ngươi muốn làm gì?" Hạ Trường Sinh hỏi, "Bởi vì theo ý ta, ngươi cũng không có nhiều khuynh hướng hủy diệt thế gian."

Thạch Đông Lâm nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn lên trời.

"Ngày đó ở vực sâu, ngươi đã thấy gì?" Hạ Trường Sinh hỏi hắn.

"Điều hung thú cho ta thấy là vực sâu vô biên." Thạch Đông Lâm cảm thấy điều này chẳng có gì khó nói, "Cùng với bên dưới vực sâu, từng đời chưởng môn của Phục Hi Viện lần lượt chết đi. Cái họ đổi lấy chỉ là một khoảnh khắc bình yên, cùng với sự hiểu lầm vĩnh viễn của thế nhân đối với họ."

Phảng phất là chu kỳ vô tận, định mệnh không bao giờ kết thúc.

"Sau đó thì sao?"

"Ta rất sợ hãi, ta rất phẫn nộ."

Hạ Trường Sinh nói với hắn: "Nếu ngươi sợ hãi, ngươi có thể trốn thoát. Phương Cảnh Tân sẽ không ép ngươi phải hy sinh cho bọn họ."

Thạch Đông Lâm nhìn Hạ Trường Sinh, mỉm cười, không trả lời.

Hạ Trường Sinh không thể ép một người nói ra sự thật.

"Ngươi còn nhớ, khi ngươi và ta luận đạo trước đây không?" Thạch Đông Lâm hỏi.

"Còn nhớ đôi chút." Hạ Trường Sinh hồi tưởng một chút, chỉ nhớ đến việc Lâm Kiến đã phá hủy trận pháp. Tiểu Lâm Kiến của hắn, thật sự rất lợi hại.

"Lúc đó, vì ngươi bận tâm đến những người khác, nên không nói thật lòng." Thạch Đông Lâm nói, "Để ta hỏi ngươi thật lòng một lần nữa, ngươi có sẵn sàng hy sinh số ít người để cứu đa số không? Ngươi có sẵn sàng hy sinh những người tầm thường để bảo vệ những người quan trọng không?"

Hạ Trường Sinh thu lại cây quạt, lắng nghe tiếng gió thổi qua mặt nước.

"Ngươi biết không?" Hạ Trường Sinh nói, "Khi bầu trời có vẻ sắp mưa, những nông dân trong thành mong cầu mưa rơi xuống vì họ cần tưới nước cho hoa màu, để chúng sinh trưởng tốt hơn. Nhưng đồng thời, có lẽ những người đang phơi đồ đạc trên mặt đất lại cầu nguyện mưa đừng rơi, vì nếu mưa, đồ của họ sẽ bị hỏng. Nhưng bất kể họ nghĩ gì, nếu trời muốn mưa thì sẽ mưa, nếu không muốn thì sẽ không. Ngày qua ngày, người tu đạo hy vọng thời gian trôi để tích lũy đạo hạnh. Nhưng phàm nhân lại oán trách thời gian trôi quá nhanh, khiến họ già đi. Bất kể họ suy nghĩ thế nào, thời gian vẫn không ngừng lại. Những thứ như thế, không bao giờ thay đổi theo ý chí của con người hay bất kỳ sinh vật nào, được gọi là Thiên Đạo. Ngay cả thần cũng phải khuất phục trước Thiên Đạo vô tình, phải đối mặt với thiên nhân ngũ suy."

"Ta biết." Thạch Đông Lâm hiểu rõ những điều này hơn ai hết.

"Hung thú và Thiên Đạo là cùng một lẽ." Hạ Trường Sinh nói, "Ngày đó ngươi hỏi đáp án, ta trả lời thật lòng là: ta không để bụng."

Dù đa số người chết, dù chỉ số ít người chết, dù thế gian tồn tại hay thế giới bị hủy diệt.

Hung thú không để tâm.

"Ngươi muốn dò xét lương tri của ta, muốn tìm kiếm sự đối lập, muốn tìm kiếm sự đồng cảm, nhưng ta không thuộc về bất kỳ bên nào." Hắn có mặt ở đây là vì bản thân. Đối với Hạ Trường Sinh mà nói, thế giới này cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất không khiến hắn có khát vọng mãnh liệt muốn bảo vệ. Nhưng hắn cũng không cố ý phá hủy nó, vì chẳng cần thiết.

Thạch Đông Lâm nhìn Hạ Trường Sinh, nụ cười không biết đã tan biến từ lúc nào, hắn nói: "Thì ra là vậy, thì ra ta và ngươi thật sự không có gì để nói."

Hạ Trường Sinh đứng dậy, chỉnh lại y phục: "Ta đến đây, không phải để tìm Xi Chi, cũng không phải để tìm ngươi. Việc đã xong, cáo từ."

Thạch Đông Lâm nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.

"Thì ra là vậy, thì ra chỉ có ta một mình." Hắn lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo nỗi cô độc mà không ai có thể hiểu.

Gửi phù du với thiên địa, miểu biển cả chi nhất lật.

(Gửi thân phù du ở trong trời đất, nhỏ nhặt như hạt thóc ở trong bể xanh)

Sự việc kết thúc, Hạ Trường Sinh quay trở về Phục Hi Viện vào thời điểm đã định.

Lâm Kiến hẳn còn đang bế quan, chỉ có một người đến đón hắn.

Đường Trĩ mặc một thân áo đen, gầy đi nhiều. Khi thấy Hạ Trường Sinh, hắn không giống trước kia mà lao đến như không màng tất cả, chỉ khẽ cười, gọi: "Đại sư huynh, ngươi đã trở về."

Nếu là trước kia, Đường Trĩ nhất định sẽ nhảy ào tới, ôm lấy chân Hạ Trường Sinh và nói bằng giọng hài hước: "Đại sư huynh, ngươi đã về rồi! Ta nhớ ngươi muốn chết!"

"Sao vậy?" Hạ Trường Sinh bước đến bên cạnh hắn.

"Không có gì." Đường Trĩ như tỉnh từ giấc mộng, hắn cố tình giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, muốn dùng giọng điệu nhẹ nhàng để che giấu cảm xúc, "Khoảng thời gian trước, có một con rắn cứ chạy đến trước mặt ta rồi chết, ta cảm thấy rất thổn thức."

Hạ Trường Sinh đứng trước mặt hắn, chăm chú quan sát.

Đường Trĩ đối diện với ánh mắt của Hạ Trường Sinh, trong khoảnh khắc có chút mơ hồ, rồi hắn cúi đầu, dùng chân đá đá sàn nhà, nước mắt rơi xuống.

"Tại sao lại chạy đến trước mặt ta để chết? Quá xấu, quá xấu rồi."

Hạ Trường Sinh cùng Đường Trĩ đi đến sau núi.

Sau núi có một ngôi mộ mới, đối diện với hướng mặt trời mọc, có thể nhìn thấy ánh bình minh mỗi ngày.

Đường Trĩ trước mặt Hạ Trường Sinh, phẫn nộ đá mấy cái vào ngôi mộ.

Hạ Trường Sinh phủi tấm thảm sạch sẽ, bảo Đường Trĩ ngồi xuống cùng mình.

Đường Trĩ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Hạ Trường Sinh, hai tay ôm gối.

"Đại sư huynh, đối với ngươi mà nói, thập niên sinh mệnh và mấy trăm năm cũng chẳng khác nhau mấy, phải không?" Đường Trĩ buồn bã nói.

"Ừ." Đó là sự thật.

"Thật ra ta..." Đường Trĩ mở miệng, nhưng lại không thể diễn tả được.

Hạ Trường Sinh hỏi: "Ngươi cần ta làm gì sao?"

"Nếu ngươi về trễ thêm chút nữa, ta đã nghiền xương thành tro rồi." Đường Trĩ nói.

Hạ Trường Sinh nhìn hắn.

"Quỷ Thành cũng không có tin tức, ta cũng không biết hắn thực sự chết hoàn toàn hay vẫn còn sống." Đường Trĩ đã làm tất cả những gì mình có thể, vì vậy khi phát hiện mình không thể làm thêm điều gì nữa, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.

Nếu Đông Phương Tố Quang có mặt ở đây, có lẽ sẽ nói rằng không cần đi. Nếu dám làm, thì nên nghĩ kỹ về hậu quả.

Giống như hắn trước kia, quyết định vì tự do của bản thân mà hủy diệt cả một tòa thành.

Hiện tại, hắn vì một khả năng tự do mà chôn vùi sinh mệnh.

Nếu tất cả đều đã được dự liệu từ trước, vậy thì khi phải gánh chịu hậu quả, cũng không cần quá hối hận.

Con người kia đôi khi thật sự lạnh lùng đến cực hạn.

Hai người họ ngồi đó, cùng ngắm một vòng mặt trời chìm xuống sau đỉnh núi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store