Dai Mong Quy Ly Ly Luan Chu Yem Thoi Thieu Nien Cua Chung Ta
Ba vạn năm, đổi tro tàn, hận ngươi, cũng hận chính ta (9)
____________"Đưa phế đế xuống thủy lao, trước khi ta ra quyết định, không ai được phép động đến mạng của y" Ly Luân lạnh lùng phất tay ra lệnhÁnh mắt hắn đảo qua đám binh lính đang đứng xếp hàng ngay ngắn rồi nhếch môi: “Còn lũ trung thần kia, đừng để con cá nào lọt lưới, nếu xổng mất tên nào, ta bắt lũ các ngươi vào thế chổ đấy”Đám binh lính nghe xong lời này, mặt mũi tái mét cúi đầu dạ ran, không dám chậm trễĐêm canh baTrong căn phòng âm u, ánh nến nhảy nhót trên mặt bàn gỗ sậm màu, Ly Luân ngồi tựa lưng vào ghế, một tay gõ nhịp đều lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những người đang đứngTrác Dực Thần đứng giữa phòng, toàn thân khoác áo choàng đen, vẻ mặt như thường lệ, nhưng trong lòng không ngừng suy tính: "Vương gia, thần đến theo lệnh" Ly Luân khẽ cười, nhưng nụ cười của hắn đầy ẩn ý: "Ngươi quả nhiên đúng giờ, tình hình ở triều đình thế nào rồi? Lũ trung thần trong ngục đã bắt đầu phản kháng chưa?" “Thần đã lan tin rằng ngài nắm giữ toàn bộ quân lực, phế đế hiện tại…” Trác Dực Thần ngừng lại một chút, ánh mắt khẽ trầm xuống: “Đang chịu hình dưới thủy lao, đám trung thần lọt lưới chỉ dám âm thầm tụ tập, không dám hành động công khai”Ly Luân nhướng mày, ngón tay ngừng gõ, hắn nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm xuống: “Ta không cần bọn chúng lặng lẽ, ta cần một cái cớ, một lý do chính đáng để trảm toàn bộ, hiểu chứ?”Trác Dực Thần mím môi, rồi khẽ cười nhạt: “Ý ngài là muốn một trận phản loạn công khai? Nếu vậy, thần sẽ sắp xếp vài kẻ trong số bọn chúng nổi dậy ngay trong đêm nay, chỉ cần ngài ra tay đúng lúc, vừa dập tắt phản loạn, vừa có lý do để xử trảm”Ly Luân nhìn thẳng vào Trác Dực Thần, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Ngươi quả nhiên rất biết cách làm việc, nhưng ngươi nghĩ Triệu Viễn Chu sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào?" Không khí bỗng trở nên trầm mặc, Trác Dực Thần nhìn thẳng vào Ly Luân, giọng nói như lưỡi dao sắc: "Vương gia, ngài đang hỏi thần... hay đang hỏi chính mình?" Ly Luân khẽ cau mày, nhưng không nói gì thêmĐêm đó, kế hoạch được triển khai một cách hoàn hảo, đám trung thần vì Chu Đế đứng lên phản kháng đều bị gán tội phản quốcTrong triều đình, địa vị của Trác Dực Thần được củng cố vững chắc, nhưng bên ngoài, danh tiếng của hắn bị dân chúng mắng nhiếc không ngừngSuy nghĩ của Trác Dực Thần về việc này như thế nào ư? Đại loại là như này“Ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức! Làm gian thần thật khó quá, ta không làm nổi”Còn Triệu Viễn Chu hiện đang ngồi bó gối trong thủy lao, toàn thân ướt nhẹp, tay chân bị trói, người đầy vết thương, mặt mũi xám xịt“Ta không phải hoàng đế sao? Sao ta lại ngồi trong cái chỗ này? Trời đất ơi, đây là ác mộng”Ly Luân thì không gấp cho lắm “Sao mọi người gấp gáp thế? Ta còn chưa đến thăm hoàng huynh thân yêu của mình, phải không, Triệu Viễn Chu?”Triệu Viễn Chu rùng mình: “Ta có dự cảm không lành chút nào…”Trác Dực Thần nhìn Ly Luân thầm than: “Tên này diễn nhập vai đến nghiện rồi”Chính ngọ ba ngày sauToàn bộ triều thần trung kiên, những người từng liêm chính giữ mình, nay quỳ gối dưới ánh nắng gay gắt, bị áp giải ra pháp trường, lưỡi đao sắc lạnh phản chiếu ánh mặt trời, không khí nặng nề bao trùm, chỉ còn tiếng gió xào xạc giữa trời trưaTrên đài cao Ly Luân khoác hắc bào ngồi ung dung, hắn khẽ nghiêng người, giọng nói vang vọng khắp pháp trường: "Kết bè kéo cánh, nổi loạn trong đêm, âm mưu hành thích bổn vương, tội này... đáng chém đầu"Lời tuyên bố như tiếng sấm, khiến toàn bộ tội thần bị trói chặt quỳ bên dưới không khỏi rùng mình, trong lòng ai nấy đều ngập tràn căm phẫn, nếu không phải do Trác Dực Thần giăng bẫy, làm gì đến mức cả vừa vào chưa kịp làm gì đã kết thúc thế này?Quỳ dưới lưỡi đao, hơn vạn người đồng loạt nghĩ thầmKhốn kiếp, ba ngày trước còn là trung thần kiên trung, nhưng giờ thì sao... hai ngày ngồi đại lao, một ngày lên pháp trường chờ bị chém, còn tên Ly Luân kia, vừa vào vai đã hưởng quyền lực tối cao, đúng là số đỏ, tức chết màNhưng khi tất cả nghĩ mọi chuyện đã đến hồi kết, Ly Luân lại bất ngờ cất giọng, thương giọng nghe bi thương mà xót xa: "Đáng lẽ các ngươi phạm tội đáng chém đầu, nhưng..."Hắn ngừng lại, ánh mắt quét qua những kẻ đang quỳ dưới đất: "Nhưng xét thấy trong khi làm quan, các ngươi nhiều lần cố ý dâng tấu sớ vu khống bổn vương thông đồng Trác thừa tướng làm bậy, đó là chưa kể đến việc các ngươi thường xuyên châm chọc, mỉa mai bổn vương và hoàng huynh ta, tộichồng tội"Ngừng một chút, hắn thong thả nói nốt câu cuối: "Toàn bộ tội thần bên dưới nghe phán quyết, bãi bỏ chức quan, niêm phong tài sản, chém đầu tạ tội, tru di cửu tộc, từ già đến trẻ, nam hay nữ trong nhà đều bị xử trảm, không chừa một ai"Lời phán quyết vừa dứt, cả pháp trường như sụp đổ, đám quan viên gian thần đứng xem từ xa cũng không khỏi lạnh sống lưng, chỉ dám cúi mặt không dám hé môiTrác Dực Thần chỉ biết đứng lặng mà nghe, dù biết chỉ là huyễn cảnh, nhưng… cứ thấy khó chịu ghê, may mà Vân Túc cũng là gian thần giống hắn, nên miễn cưỡng thoát nạn, giờ đau đầu nhất là Triệu Viễn ChuĐội bốn ngườiBa người làm loạn thần tặc tử mưu đồ làm phản, cớ sao y lại là minh quân của triều đại này chứ?Trác Dực Thần nghĩ nghĩ một hồi rồi lại nhìn xuống những tội thần từng là trung thần kiên trung nay quỳ trên pháp trường đồng loạt gào thét"Ngươi không thể làm như vậy""Phản rồi, đây là phản rồi""Triều đại này sẽ đi về đâu đây?"“Xin tha cho vợ con ta”“Mẹ ta già yếu rồi xin đừng hại bà ấy”"Ta có hóa thành ma cũng sẽ quay lại tìm ngươi"Ly Luân nghe thấy từng lời oán thán bên dưới chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy ngang tàn: "Cứ đến tự nhiên, bổn vương sẽ mở cửa đón chào, nhưng tới rồi coi chừng đến quỷ ngươi cũng không làm được đấy"Trác Dực Thần vốn muốn im lặng cho qua thiết lập nhân vật này phải cứ hoạt động cơ mỏ mới chịu, thế là hắn tiến lên một bước chấp tay: “Tội thần đã dùng máu tạ tội, gần hai vạn miệng ăn đều bị xử tử theo quân pháp, vậy số tài sản đã bị niêm phong, thần xin tự ứng cử chính mình đứng ra tiếp quản trong coi, mong vương gia thành toàn”Ly Luân nghiêng đầu khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lời: “Trác thừa tướng có lòng rồi, vậy chi bằng ngươi kéo phi mã vào hoàng cung rồi chở cả quốc khố về nhà luôn đi, tham vừa vừa thôi chừa người khác tham nữa, dạo gần đây ngươi cắn hơi sâu rồi đấy”Trác Dực Thần cúi người đáp vội: “Thần nào có dám, vương gia quá lời rồi”Ly Luân cười lạnh: “Ngươi có gì mà không dám, chỉ sợ ta vừa lơ là, ngươi đến hoàng cung này cũng dám bứng mang về nhà luôn ấy”Trác Dực Thần: “…”Trác: Ly Luân vào vai loạn thần tặc tử này quả thật không cần diễn, cái nết hắn bình thường có khác gì thế này đâuLy: Cảm giác này lâu rồi mới có lại được, thật sung sướng trong lòng, nhưng hình như quên quên cái gì ấy nhỉ?Chu: “Quên ta này, ta vẫn còn trong thủy lao đấy, hắc xì, đám thủ hạ của ngươi ba ngày nay ngày nào cũng đến đánh ta một trận, ngươi còn không đến là ta thoát kiếp tại đây luôn ấy”Ly: “Quên cái gì nhỉ, sao nhớ không ra vậy kìa?”Chu: “…Chu Yếm ta không quen cái cây nào tên Ly Luân cả”________Bên ngoài sàn đấuGiọng nói giữa sàn đầy uy nghiêm vang lên khắp không gian: “Số đấu thủ tham gia có biến chuyển lớn, từ ba vạn hai ngàn người… giảm còn 524 người, tác giả của màn chấn động này là một thụ yêu tên Ly Luân, quả là không có người ác nhất, chỉ có người ác hơn, một tràn pháo tay nhiệt liệt cho Ly vương gia nào mọi người”Khán đài nháy mắt chia làm hai phe, một phe rợn ngượi vì hành động dứt khoát mang tính máu lạnh của Ly Luân, một phe thì không ngừng või tay ca ngợi hắn có phong phạm đế vương, ra tay phải dứt khoát như thế mới trừ được hậu họa sau nàyHạ Hi Văn ngồi ở nơi cao nhất của khán đài quan sát huyễn cảnh, nghe thấy con số giảm kinh hoàng này, y nhất thời ngây người, không nhịn được y chồm tới kéo áo người bên cạnh, hào hứng nói: “Tiểu Ly, ngươi nhìn kìa, tru di cửu tộc, giết sạch toàn bộ người có can hệ, ác đến sợ luôn, hắn tên gì nhỉ? À, Ly Luân đúng không? Để hôm nào ta mời hắn đến nhà chúng ta chơi…”Thần Tôn Mặc Ly ngồi bên cạnh giật giật khóe mắt, hắn nháy mắt mãi mà Hạ Hi Văn vẫn cứ thao thao bất tuyệt, không kiềm được phải truyền thần thức ngắt lời: “Hi Văn, truyền âm, truyền âm, đừng có la lớn như vậy, lũ già bên dưới nghe thấy hết bây giờ”Hạ Hi Văn khựng lại, nhận ra mình vừa lỡ lời, mặt y cứng đờ: “…Chết dở, phấn khích quá quên mất…”Phía dướiChín người ngồi gần nhất, tất nhiên những gì không nên nghe đã nghe hết cả rồi, thậm chí họ còn nghe rõ đến từng câu chữ, một vài người lập tức truyền âm qua lại bàn tán, ánh mắt đầy ý vịĐằng Vân lưng thẳng như cột, không giấu nổi vẻ tò mò, truyền âm sang cho Cửu Thanh Phong bên cạnh: “Ma Tôn vừa gọi Thần Tôn là gì thế kia? Tiểu Ly???”Cửu Thanh Phong sắc mặt sượng trân, hoài nghi đáp lại: “Không chỉ Tiểu Ly mà còn nhà của chúng ta? Nhà của chúng ta? Chẳng lẽ họ ở chung?”Huyền Ca truyền âm chen vào cảnh cáo: “Chắc là họ đang nói mỉa nhau thôi, các ngươi đừng truyền âm bậy bạ, bị nghe thấy là hóa kiếp tại chỗ đấy”Nguyên Lãng Trì khẽ ho một tiếng, bình thản nói: “Các ngươi truyền âm lộ liễu như vậy, ta còn nghe rõ, huống chi là họ, ngươi nghĩ họ không nghe sao?”Không gian chợt có chút ngột ngạtĐằng Vân: “…” Chắc không nghe thấy đâu ha!!Cửu Thanh Phong: “…” Thấy bà rồi..Huyền Ca: “…” May mà chưa nói gìMặc Ly và Hạ Hi Văn ngồi trên cao dù có nghe được tất cả, cũng không tiện phản ứng gì, nhưng không khí giữa họ rõ ràng có chút gượng gạo, cả hai đều nhẹ ho khan vài cái, cố tỏ vẻ bình thảnMặc Ly nghiêng đầu nhìn Hạ Hi Văn, ánh mắt như muốn nói: “May mà còn cứu được”Hạ Hi Văn nhướng mày lảng tránh ánh mắt đó, nghiêng đầu sang hướng khác lầu bầu: “Qua lại với ta khiến ngươi mất mặt đến thế à?”Mặc Ly thoáng thấy sắc mặt y có vẻ chùng xuống, nhất thời luống cuống vội vàng xua tay: “Không có, không có, chỉ là… là… thân phận của chúng ta có hơi... hơi… hơi… ngươi… đừng buồn, đừng giận, khi về… Hi Văn nói gì ta cũng nghe hết, nha nha?”Hạ Hi Văn nghe xong thần sắc tươi tỉnh hẳn: “Ừ, nghe được đó, vậy y phục tháng này của ta, ngươi giặt”Mặc Ly cứng họng: “…Ừm”“Không dùng pháp lực, giặt tay”“…Ừm”“Tạm thời vậy đi, khi nào nghĩ ra cái gì mới, ta nói tiếp”“…Nhưng… ” Sao đời ta lại đụng phải người thế này chứ? Thật quá đáng“Hửm, ánh mắt ngươi là đang muốn nói ‘ta quá đáng, đời ngươi gặp được ta là bất hạnh’ đúng chứ?”“…Không có”“Không có thì tốt”Mặc Ly ngoài thì im lặng, bên trong không ngừng gào thét: “Muốn cãi ghê á, nhưng cãi y sẽ giận, giận rồi lại bỏ đi, đi rồi mình lại phải đi tìm, tìm rồi lại phải dỗ, dỗ rồi phải lại phải làm mấy chuyện phía trên để y vui, thôi… nín cho lành vậy”Ma Tôn mưu kế đạt thành cười đến mĩ mãn hoàn toàn mặc kệ Thần Tôn bên cạnh đang khóc thầm trong lòng_______Huyễn Cảnh“Sao Trác thừa tướng không nói gì nữa vậy? Bị nói trúng tim đen rồi hả?”Trác Dực Thần cười gượng, mồ hôi lấm tấm trên trán, tuy ngoài mặt hắn cúi đầu nhưng trong lòng đã mắng Ly Luân không biết bao nhiêu lầnCái tên Ly Luân này thật là độc miệng, biết thì cố mà phối hợp với ta một chút không được à? Sao chuyện gì cũng lật ra bóc trần hết vậy chứ?!Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn phải diễn cho tròn vai tham quan nịnh hót này, Trác Dực Thần lập tức chắp tay, ra vẻ khẩn thiết: “Vương gia minh xét, thần luôn tận tâm tận lực vì triều đình, làm sao dám lạm quyền bóc lột dân chúng? Thần chỉ cố gắng thu xếp để quốc khố không bị thất thoát thêm thôi”Ly Luân cười khẩy, nghiêng đầu nhìn xuống hắn: “Vậy à? Vậy giải thích giúp ta, tại sao giá gạo trong kho triều đình hôm qua còn đầy đủ, hôm nay đã bay mất hơn một nửa, mà dân chúng thì vẫn đói? Chẳng lẽ chuột trong kho nhà ngươi biết vác bao tải bán ra ngoài lấy bạc?”Trác Dực Thần ngươi tới số rồi, nhân cơ hội này để ta trả thù vụ lúc trước, lúc đấy nếu ngươi không hỏi ta là ai, thì làm gì có việc Triệu Viễn Chu nói ta là kẻ bại hoại sống trong bóng tối, ngươi đừng nghĩ ta quên chuyện này rồi, không, Hòe đây nhớ dai lắm đấyTrác Dực Thần cứng họng trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lách mình tìm cách biện bạch: “Thần cũng đang điều tra chuyện này, có lẽ là lũ trộm trong vùng hoạt động quá táo tợn, thần đã cho người truy bắt rồi”Ly Luân khẳng định đang lấy việc công trả thù việc tư, nhìn cái nụ cười gian xảo trên môi hắn là thừa biếtLy Luân nhướng mày, tỏ vẻ thú vị: “Trộm à? Thế sao ta nghe bảo mấy cái kho lương đó đều được canh giữ bởi người của nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi nuôi trộm trong nhà mình?”“Thần… thần…” Trác Dực Thần lắp bắpChết tiệt, cãi không lại cây Hòe này rồi… lúc trước hắn mù chữ đã cãi không lại, bây giờ học hành được tí kiến thức vào thì khác nào hổ mọc thêm cánh chứLy Luân lại cười lạnh, từng bước tiến lại gần, giọng nói vang lên như dao cắt: “Ta nghe nói gần đây nhà ngươi xây thêm một tòa biệt phủ mới, nghe đâu ngay cả nền nhà cũng lát bằng gạch vàng, hành lang trải thảm từ tơ thượng hạng, ngươi bảo ngươi không bóc lột dân chúng, không tham nhũng quốc khố? Trác thừa tướng, có khi nào chính ngươi là kẻ cầm đầu đám trộm đó không?”Trác Dực Thần toát mồ hôi lạnh, đầu gối hơi run, nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Vương gia, thần oan uổng, nhà thần giàu có là nhờ tổ tiên để lại, nào dám đụng đến quốc khố? Còn chuyện dân đói… thần quả thực đã sơ suất, nhưng thần tuyệt đối không làm chuyện thất đức”Ly Luân không đáp ngay mà chậm rãi bước qua hắn, vỗ nhẹ lên vai Trác Dực Thần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt: “Nếu ngươi thực sự trong sạch, vậy ngươi không ngại ta cho người kiểm kê lại tài sản nhà ngươi chứ?”Trác Dực Thần giật bắn mình, suýt nữa ngã quỵ, hắn lắp bắp: “Vương gia… vương gia không cần làm phiền đến vậy, tài sản nhà thần đều đã đóng thuế đầy đủ… kiểm kê làm gì tốn công…”Ly Luân cười nhạt: “Không sao, ngươi không cần lo, chuyện này ta sẽ tự tay giám sát, đảm bảo công bằng minh bạch”Lời vừa dứt, Ly Luân phất tay ra hiệu, từ ngoài cửa một đội binh lính lập tức bước vào, dẫn đầu là một viên quan nhỏ mang sổ sách và bút mực, cúi người chờ lệnh“Bắt đầu từ giờ, đội kiểm kê sẽ đến nhà Trác thừa tướng làm việc, ngươi cứ yên tâm, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi”Trác Dực Thần mặt trắng bệch, chân tay như muốn nhũn ra, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩTiêu rồi, Ly Luân ngươi muốn hại người mình sao? Sao hắn lại nhắm vào ta chứ?!Trác Dực Thần cố gắng nặn ra nụ cười méo mó, lắp bắp nói: “Thần… thần… thật cảm kích sự chu đáo của vương gia… nhưng thần e rằng… chuyện này có thể khiến người dân hiểu lầm…”Ly Luân phẩy tay, ngắt lời hắn: “Hiểu lầm? Nếu ngươi không làm gì sai, thì có gì phải sợ? À, phải rồi… nhớ đừng lỡ tay làm mất bất kỳ cuốn sổ nào trong nhà ngươi đấy, không thì đến lúc ta hỏi, ngươi lại nói chuột ăn mất sổ”Trác Dực Thần: “…”Ly Luân, ngươi một vừa hai phải thôi nhaLy Luân thấy Trác Dực Thần mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi tái mét, thì khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạtDọa vậy là đủ rồi, hắn mà sợ thêm tí nữa chắc Trác Dực Thần ngất ngay tại chỗ mấtNghĩ vậy, Ly Luân phất tay ra vẻ đại lượng: "Thôi, nể tình ngươi đã tỏ ra 'hối lỗi', ta tạm thời không làm khó ngươi nữa, nhưng nhớ đấy, Trác thừa tướng, tay ngươi dài bao nhiêu thì tự đo lại đi, đừng để ta phải nhọc lòng cầm dao cắt ngắn giùm"Trác Dực Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng nụ cười trên mặt hắn méo xệch như vừa nuốt phải ruồi, hắn cúi gập người, giọng lắp bắp: "Vương gia anh minh, thần nhất định sẽ sửa sai, không để vương gia phải thất vọng..."Ly Luân chẳng buồn nghe thêm, hắn phẩy tay áo quay người rời điNgay khi Ly Luân bước ra cửa, Trác Dực Thần ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy dao găm, nhìn theo bóng lưng Ly Luân như muốn xuyên thủng một lỗ, trong lòng hắn gào lênLy Luân, cây Hòe khốn kiếp nhà ngươi, cứ đợi đấy, có ngày ta sẽ cho ngươi biết tayHắn liếc về phía đội binh lính và quan nhỏ vẫn đang đứng chờ lệnh, mặt tái mét nhưng may thay, Ly Luân đã bỏ đi không nói thêm lời nào, khiến Trác Dực Thần nhẹ cả người Tí nữa là thoát vai sớm luôn rồi, mới vòng một đã bị loại, hơn nữa còn bị người đội mình phản lưới, vậy thì mặt mũi biết vứt đi đâuLy Luân bước ra khỏi đại điện, vẻ mặt vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng bước được vài bước, hắn khẽ nhoẻn miệng cườiDọa Trác Dực Thần vui thật đấy, mới hù một chút đã muốn nhũn chân, còn cố diễn cho vai nữa chứ, nếu để hắn biết mình chẳng định kiểm kê gì, chắc hắn tức ói máu, heheLy Luân bước lên ngựa, phi thẳng về hướng thủy lao phía tây thành, nơi mà Triệu Viễn Chu đang bị giam giữNgục giam nơi Triệu Viễn Chu bị giam không lớn, nhưng lại tối tăm, ẩm thấp, ánh sáng từ ngọn đuốc lập lòe phản chiếu lên bức tường đá lạnh lẽo, làm mọi thứ thêm phần âm uLy Luân bước vào, ánh mắt chợt khựng lại khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu, y phục xộc xệch, khắp người tím đỏ tím xanhLy Luân vốn định giữ Triệu Viễn Chu trong ngục vài ngày để tìm cách giải quyết cái thiết lập này, suy nghĩ làm thế nào để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh y mà không hỏng thiết lập nhân vậtRõ ràng trước khi đi hắn đã căn dặn rất rõ là không được động vào y cơ mà, nhưng khi vừa bước vào, ánh sáng từ ngọn đuốc lập lòe khiến hắn nhìn rõ những vết bầm tím và trầy xước rải rác trên cơ thể Triệu Viễn ChuTriệu Viễn Chu ngẩng đầu nhìn Ly Luân, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Sao thế hoàng đệ? Thấy ta chưa chết nên đến kiểm tra à?"Triệu Viễn Chu, đến giờ ngươi vẫn cố mà diễn sao? Vết máu khắp người này… đau biết bao nhiêuLy Luân nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, hắn quay sang lính gác bên cạnh giọng lạnh băng: "Ai làm?"Đám lính cúi đầu, không ai dám trả lời, một người trong số họ run rẩy lên tiếng: "Thưa vương gia, là… là do y không hợp tác, còn lớn tiếng thách thức nên chúng thần…""Câm miệng" Ly Luân quát lớn, ánh mắt đầy sát khí quét qua từng người một: "Ta có ra lệnh các ngươi động vào y không? Các ngươi dám tự tiện làm càn?!"Đám lính sợ đến mức chân run lẩy bẩy, liên tục quỳ xuống dập đầu xin tha, Ly Luân không thèm nhìn thêm, phất tay ra lệnh: “Mau đi gọi Trác thừa tướng đến đây"Đám lính vội vã rời đi, không dám thốt thêm một lờiMột khắc sau, Trác Dực Thần ba chân bốn cẳng chạy tới, nói không kịp thở: “Vương gia gọi ta có chuyện gì?”Ly Luân phất tay ra lệnh: “Ngươi điều binh lính Trác phủ, đem toàn bộ cai ngục trong ở thủy lao này, toàn bộ xử lăng trì hết cho ta”Trác Dực Thần sắc mặt thoáng khựng lại: “Nhưng họ…”“Ngươi muốn trái lệnh?”"Thần... thần đi làm ngay"Ly Luân càng lúc càng điên rồiTrác Dực Thần vừa rời đi, Ly Luân lập tức xoay người lại nhìn Triệu Viễn Chu, cảm giác đau đớn trong lòng liên tục quấy phá, quặn thắt đến không thể tả, hắn bước đến gần, cúi xuống nhìn y, giọng đã hạ thấp, muốn ngay lập tức ôm thân thể đang run rẩy y vào lòng, nhưng thiết lập nhân vật của hắn không cho phépVương gia trong thiết lập là một người máu lạnh vô tình, luôn tỏ ra trung thành nhưng đến ngày đâm sau lưng Chu Đế liền lộ bản chất thậtKhốn kiếp, thiết lập cái quỷ gì, dẹp hết, Triệu Viễn Chu, đừng thi thố gì nữa, chúng ta về nhà thôiNhưng ngay lúc hắn định mở miệng nói ra lời đó, Triệu Viễn Chu dường như vừa nhìn liền biết ngay Ly Luân muốn nói gì, y nhìn hắn, khẽ lắc đầuLời vừa ra đến môi bị cưỡng chế ép trở vào, nếu y đã không muốn dừng, thì hắn còn biết làm thế nào đâyTriệu Viễn Chu, ngươi đúng là muốn ta đau lòng chết mới chịu đúng không?Dù không muốn nhưng Ly Luân vẫn cố diễn cho vừa ý Triệu Viễn Chu, hắn cúi người nhìn chăm chăm vào vết thương trên vai y, thờ ơ nói: "Ngươi bị thương không nhẹ, ta không ra lệnh ai làm chuyện này"Triệu Viễn Chu cười lạnh, nhưng trong ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc, y không ngờ Ly Luân lại nhịn được mà không phá thiết lập, sau một lúc y đáp: "Đệ đệ tốt à, ta sống khổ quen rồi, một chút thương tích thế này không đáng kể, ngươi không cần diễn bộ mặt từ bi với ta đâu"Ly Luân thở dài, ánh mắt nghiêm túc hơn: "Triệu Viễn Chu, ngươi thân là phế đế tiền triều, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến giờ này sao?”Triệu Viễn Chu im lặng, y biết Ly Luân đang sắp mất kiên nhẫn tới nơi rồi, nhưng lòng y vẫn không cam nguyện bị loại tại đây, sau một lúc, y nói giọng khàn nhưng kiên định: "Nếu ngươi thật lòng, thì hãy chứng minh, không phải bằng lời, mà bằng hành độ… "ẦmGiữa lúc lời nói Triệu Viễn Chu vang lên, huyễn cảnh đột ngột dừng lại, những luồng ánh sáng chói lòa quét qua thủy lao ẩm ướt khiến Triệu Viễn Chu không khỏi nhíu màyLy Luân giờ phút này thật sự mặc kệ thiết lập hay không thiết lập, hắn nghiêng người về phía trước ôm trọn Triệu Viễn Chu vào lòng, mặc dù hắn biết y không cần nhưng vẫn thì thầm bên tai y“Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi”Triệu Viễn Chu nghe xong mà tim muốn nhũn cả ra, thế là hoàng đế cương nghị thấy chết không sờn giây trước, giây sau đã ngã người tựa vào lòng loạn thần tặc tử vừa cướp ngôi mình =)))Trác Dực Thần và những người còn trụ lại nơi xa cùng lúc nâng tay che mắtẦm“Còn 68 người” Giọng nói trầm thấp vang lên từ không trung, phá tan sự tĩnh lặngMa Tôn Thần Tôn đồng loạt nhướn mày, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Ly Luân, giờ đây đang ôm chặt Triệu Viễn Chu ngồi lặng lẽ giữa sàn đấuTrên màn hình, cảnh tượng những binh lính bị xử lăng trì hiện lên liên tục, như một cuộn phim tua nhanh đầy máu me và khốc liệt, tính luôn những binh linh vừa bị lăng trì, một mình Ly Luân đã thủ tiêu gần hai vạn đấu thủ, vượt chỉ tiêu ban đầu đề raKhông chỉ Thần Tôn và Ma Tôn bất ngờ, chín người bình thản từ đầu đến giờ trên mặt đã bắt đầu có dị biếnĐằng Vân không giấu nổi sự kinh ngạc trên mặt, thì thầm: “Hắn… một mình xử gần hết số đấu thủ? 524 xuống còn 68, gần như toàn bộ là do hắn làm…”Huyền Ca bên cạnh Đằng Vân ánh mắt không giấu nổi sự dè chừng: “Ly Luân… người này không những diễn trọn vai mà còn dùng chính cái danh nghĩa máu lạnh ấy để hủy diệt gần hết những người nhập vai khác, hắn có thật là đang diễn không đấy?”Ở góc sàn đấu, Trác Dực Thần vừa thoát vai đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự tái nhợt, hắn liếc nhìn Ly Luân, ánh mắt đầy phức tạp“Ly Luân gần đây… hình như tính khí có hơi khác thường” Trác Dực Thần nghĩ thầm, suốt thời gian trong huyễn cảnh, hắn luôn cảm thấy như mình bị nuốt chửng bởi cái sự lạnh lẽo đó của Ly Luân, sự lạnh lùng, sắc bén và cả sự nhẫn tâm ấy, dù biết chỉ là diễn, vẫn khiến người khác không khỏi rùng mìnhLúc này Ma Tôn Hạ Hi Văn khẽ gõ ngón tay lên tay ghế, hiếu kỳ nhiều hơn là kinh ngạc: “Ly Luân, ngươi có cảm thấy mình ra tay hơi nặng rồi không?” Thật ra y định nói: “Ly Luân, tháng sau đến nhà ta chơi nha, tình cách ngươi hợp ý ta quá” Nhưng Ma Tôn vẫn cần giữ mặt mũi, thế là y đành nuốt câu này vào mà lựa đại một câu khác thế vàoLy Luân từ từ ngẩng đầu lên, hai tay vẫn ôm chặt Triệu Viễn Chu trong lòng, ánh mắt bình thản quét qua những người còn lại trên sàn đấu, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt đáp lời: “Ma Tôn, ta chỉ làm theo đúng quy định ngươi đưa ra thôi, thiết lập nhân vật của ta là máu lạnh và vô tình, chẳng phải sao? Còn có cả cái chỉ tiêu 100 người không phải do Ma Tôn ngài đưa ra à? Chẳng lẽ muốn khi ta giết còn phải cân đo đong đếm từng người, như thế thì giết đến sơn cùng thủy tận à, chi bằng giết hết khi nào đủ số thì dừng, không phải đở phiền hơn sao?”Lời nói thản nhiên nhưng ẩn chứa sự sắc bén khiến cả khán đài lặng ngắt như tờMa Tôn: “…” Tuyệt, ta chấm ngươi rồi, xong vụ này nhất định phải đến nhà ta làm kháchThần Tôn: “…” Hi Văn ơi, tém tém lại đi, nụ cười trên mặt ngươi còn gian hơn cả bọn gian thần vừa nãy trong huyễn cảnh đấyLy Luân nhún vai, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như không nói tiếp: “Đây là cuộc chiến sinh tồn, không phải lễ hội hóa trang, nếu các ngươi thấy số người còn lại quá ít, chẳng lẽ trách ta mạnh tay, mà không trách những kẻ khác yếu đuối sao? Bọn chúng dám động vào đạo lữ ta, còn mong ta tha cho à?”Câu nói này khiến mọi người sàn đấu lẫn khán đài nín lặng lần nữaTrái với những lời chỉ trích bàn tán nói Ly Luân máu lạnh vô tình ít ỏi, thì đa số người trên khán đài đều vỗ tay tán thưởng, thậm chí sáu trên chín vị cấp Hoàng kia cũng thầm đánh giá cao sự dứt khoát của hắnThần Tôn Mặc Ly im lặng nãy giờ bất giác ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ly Luân, rồi chậm rãi nói: “Ngươi không phạm luật, còn trong thời gian ngắn như vậy loại hơn hai vạn đối thủ, ta có lời khen, nhưng ngươi có thể buông đạo lữ của mình ra được rồi, y đang nhìn ngươi kìa…”Ly Luân bị lời nói đó đánh trúng, thoáng sửng sốt rồi liền cúi đầu nhìn xuống, quả thật ánh mắt của Triệu Viễn Chu đang dán chặt vào hắnLy Luân có chút mất tự nhiên hỏi: “Ngươi… không sao chứ?”Triệu Viễn Chu vốn có bị gì đâu mà sao với không sao, những vết thương do phàm nhân gây ra khi thoát khỏi huyễn cảnh thì một giây đã khép miệng, hai giây đã lành, ba giây liền không tì vếtDù nghĩ thế nhưng Triệu Viễn Chu vẫn muốn giữ cho hắn tí mặt mũi nên đáp: “Nhờ có lời an ủi của ngươi, ta hết đau rồi”Ly Luân: “Lời nào?”"Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi ~ "“…”Ly Luân đột ngột lặng đi, không nói thêm câu nàoHạ Hi Văn ngồi lù lù phía trên nhìn xuống mà ghen tỵ đỏ mắt, y quay sang truyền âm với Mặc Ly, bắt đầu kể sầu kể khổ, giọng đầy ấm ức: “Ngươi coi người ta kìa, rồi nhìn lại mình đi, ngươi có bao giờ nói với ta được câu nào tương tự chưa?”“…Nhưng người ta là đạo lữ của nhau mà, ta có phải đạo lữ ngươi đâu?” Mặc Ly tuy đến muộn nhưng vẫn chứng kiến toàn bộ màn sơ khảo từ xa, hắn đương nhiên biết quan hệ giữa hai người bên dưới là kiểu quan hệ nàoHạ Hi Văn cứng họng trong vài giây, sau đó ngập ngừng đáp: "Ờ… quên nữa"Mặc Ly nhìn y một cách phức tạp, sau một lúc đột nhiên nở nụ cười mỉm, không truyền âm mà ghé sát vào tai y khẽ hỏi: "Vậy Hi Văn có muốn làm đạo lữ của ta hông?"Hạ Hi Văn ngay lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, y quay đi, giọng nói nhỏ dần như con mèo đang tự bào chữa: "Hông, ai thèm..."Mặc Ly: “…” Quê quáHắn im lặng trong giây lát, Hạ Hi Văn là kiểu người như vậy, luôn ngoài miệng cứng cỏi, nhưng trong lòng lại mềm mại đến không chịu nổi, Mặc Ly quyết định lần tới sẽ trêu y nhiều hơn một chút, để nhìn gương mặt đỏ bừng ấy thêm vài lần nữaRồi sẽ có ngày Mặc Ly ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện… đường đường chính chính đứng bên cạnh ta, Hi Văn à__________________VÒNG MỘT VƯỢT QUA THUẬN LỢI, MỘT MÌNH LY HÒE Đà QUÉT SẠCH SERVER CUNG ĐẤU, CÓ AI ĐƯỢC VÒNG HAI SẼ THI GÌ HOK😆
____________"Đưa phế đế xuống thủy lao, trước khi ta ra quyết định, không ai được phép động đến mạng của y" Ly Luân lạnh lùng phất tay ra lệnhÁnh mắt hắn đảo qua đám binh lính đang đứng xếp hàng ngay ngắn rồi nhếch môi: “Còn lũ trung thần kia, đừng để con cá nào lọt lưới, nếu xổng mất tên nào, ta bắt lũ các ngươi vào thế chổ đấy”Đám binh lính nghe xong lời này, mặt mũi tái mét cúi đầu dạ ran, không dám chậm trễĐêm canh baTrong căn phòng âm u, ánh nến nhảy nhót trên mặt bàn gỗ sậm màu, Ly Luân ngồi tựa lưng vào ghế, một tay gõ nhịp đều lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua những người đang đứngTrác Dực Thần đứng giữa phòng, toàn thân khoác áo choàng đen, vẻ mặt như thường lệ, nhưng trong lòng không ngừng suy tính: "Vương gia, thần đến theo lệnh" Ly Luân khẽ cười, nhưng nụ cười của hắn đầy ẩn ý: "Ngươi quả nhiên đúng giờ, tình hình ở triều đình thế nào rồi? Lũ trung thần trong ngục đã bắt đầu phản kháng chưa?" “Thần đã lan tin rằng ngài nắm giữ toàn bộ quân lực, phế đế hiện tại…” Trác Dực Thần ngừng lại một chút, ánh mắt khẽ trầm xuống: “Đang chịu hình dưới thủy lao, đám trung thần lọt lưới chỉ dám âm thầm tụ tập, không dám hành động công khai”Ly Luân nhướng mày, ngón tay ngừng gõ, hắn nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm xuống: “Ta không cần bọn chúng lặng lẽ, ta cần một cái cớ, một lý do chính đáng để trảm toàn bộ, hiểu chứ?”Trác Dực Thần mím môi, rồi khẽ cười nhạt: “Ý ngài là muốn một trận phản loạn công khai? Nếu vậy, thần sẽ sắp xếp vài kẻ trong số bọn chúng nổi dậy ngay trong đêm nay, chỉ cần ngài ra tay đúng lúc, vừa dập tắt phản loạn, vừa có lý do để xử trảm”Ly Luân nhìn thẳng vào Trác Dực Thần, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Ngươi quả nhiên rất biết cách làm việc, nhưng ngươi nghĩ Triệu Viễn Chu sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào?" Không khí bỗng trở nên trầm mặc, Trác Dực Thần nhìn thẳng vào Ly Luân, giọng nói như lưỡi dao sắc: "Vương gia, ngài đang hỏi thần... hay đang hỏi chính mình?" Ly Luân khẽ cau mày, nhưng không nói gì thêmĐêm đó, kế hoạch được triển khai một cách hoàn hảo, đám trung thần vì Chu Đế đứng lên phản kháng đều bị gán tội phản quốcTrong triều đình, địa vị của Trác Dực Thần được củng cố vững chắc, nhưng bên ngoài, danh tiếng của hắn bị dân chúng mắng nhiếc không ngừngSuy nghĩ của Trác Dực Thần về việc này như thế nào ư? Đại loại là như này“Ta muốn rời khỏi đây ngay lập tức! Làm gian thần thật khó quá, ta không làm nổi”Còn Triệu Viễn Chu hiện đang ngồi bó gối trong thủy lao, toàn thân ướt nhẹp, tay chân bị trói, người đầy vết thương, mặt mũi xám xịt“Ta không phải hoàng đế sao? Sao ta lại ngồi trong cái chỗ này? Trời đất ơi, đây là ác mộng”Ly Luân thì không gấp cho lắm “Sao mọi người gấp gáp thế? Ta còn chưa đến thăm hoàng huynh thân yêu của mình, phải không, Triệu Viễn Chu?”Triệu Viễn Chu rùng mình: “Ta có dự cảm không lành chút nào…”Trác Dực Thần nhìn Ly Luân thầm than: “Tên này diễn nhập vai đến nghiện rồi”Chính ngọ ba ngày sauToàn bộ triều thần trung kiên, những người từng liêm chính giữ mình, nay quỳ gối dưới ánh nắng gay gắt, bị áp giải ra pháp trường, lưỡi đao sắc lạnh phản chiếu ánh mặt trời, không khí nặng nề bao trùm, chỉ còn tiếng gió xào xạc giữa trời trưaTrên đài cao Ly Luân khoác hắc bào ngồi ung dung, hắn khẽ nghiêng người, giọng nói vang vọng khắp pháp trường: "Kết bè kéo cánh, nổi loạn trong đêm, âm mưu hành thích bổn vương, tội này... đáng chém đầu"Lời tuyên bố như tiếng sấm, khiến toàn bộ tội thần bị trói chặt quỳ bên dưới không khỏi rùng mình, trong lòng ai nấy đều ngập tràn căm phẫn, nếu không phải do Trác Dực Thần giăng bẫy, làm gì đến mức cả vừa vào chưa kịp làm gì đã kết thúc thế này?Quỳ dưới lưỡi đao, hơn vạn người đồng loạt nghĩ thầmKhốn kiếp, ba ngày trước còn là trung thần kiên trung, nhưng giờ thì sao... hai ngày ngồi đại lao, một ngày lên pháp trường chờ bị chém, còn tên Ly Luân kia, vừa vào vai đã hưởng quyền lực tối cao, đúng là số đỏ, tức chết màNhưng khi tất cả nghĩ mọi chuyện đã đến hồi kết, Ly Luân lại bất ngờ cất giọng, thương giọng nghe bi thương mà xót xa: "Đáng lẽ các ngươi phạm tội đáng chém đầu, nhưng..."Hắn ngừng lại, ánh mắt quét qua những kẻ đang quỳ dưới đất: "Nhưng xét thấy trong khi làm quan, các ngươi nhiều lần cố ý dâng tấu sớ vu khống bổn vương thông đồng Trác thừa tướng làm bậy, đó là chưa kể đến việc các ngươi thường xuyên châm chọc, mỉa mai bổn vương và hoàng huynh ta, tộichồng tội"Ngừng một chút, hắn thong thả nói nốt câu cuối: "Toàn bộ tội thần bên dưới nghe phán quyết, bãi bỏ chức quan, niêm phong tài sản, chém đầu tạ tội, tru di cửu tộc, từ già đến trẻ, nam hay nữ trong nhà đều bị xử trảm, không chừa một ai"Lời phán quyết vừa dứt, cả pháp trường như sụp đổ, đám quan viên gian thần đứng xem từ xa cũng không khỏi lạnh sống lưng, chỉ dám cúi mặt không dám hé môiTrác Dực Thần chỉ biết đứng lặng mà nghe, dù biết chỉ là huyễn cảnh, nhưng… cứ thấy khó chịu ghê, may mà Vân Túc cũng là gian thần giống hắn, nên miễn cưỡng thoát nạn, giờ đau đầu nhất là Triệu Viễn ChuĐội bốn ngườiBa người làm loạn thần tặc tử mưu đồ làm phản, cớ sao y lại là minh quân của triều đại này chứ?Trác Dực Thần nghĩ nghĩ một hồi rồi lại nhìn xuống những tội thần từng là trung thần kiên trung nay quỳ trên pháp trường đồng loạt gào thét"Ngươi không thể làm như vậy""Phản rồi, đây là phản rồi""Triều đại này sẽ đi về đâu đây?"“Xin tha cho vợ con ta”“Mẹ ta già yếu rồi xin đừng hại bà ấy”"Ta có hóa thành ma cũng sẽ quay lại tìm ngươi"Ly Luân nghe thấy từng lời oán thán bên dưới chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy ngang tàn: "Cứ đến tự nhiên, bổn vương sẽ mở cửa đón chào, nhưng tới rồi coi chừng đến quỷ ngươi cũng không làm được đấy"Trác Dực Thần vốn muốn im lặng cho qua thiết lập nhân vật này phải cứ hoạt động cơ mỏ mới chịu, thế là hắn tiến lên một bước chấp tay: “Tội thần đã dùng máu tạ tội, gần hai vạn miệng ăn đều bị xử tử theo quân pháp, vậy số tài sản đã bị niêm phong, thần xin tự ứng cử chính mình đứng ra tiếp quản trong coi, mong vương gia thành toàn”Ly Luân nghiêng đầu khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lời: “Trác thừa tướng có lòng rồi, vậy chi bằng ngươi kéo phi mã vào hoàng cung rồi chở cả quốc khố về nhà luôn đi, tham vừa vừa thôi chừa người khác tham nữa, dạo gần đây ngươi cắn hơi sâu rồi đấy”Trác Dực Thần cúi người đáp vội: “Thần nào có dám, vương gia quá lời rồi”Ly Luân cười lạnh: “Ngươi có gì mà không dám, chỉ sợ ta vừa lơ là, ngươi đến hoàng cung này cũng dám bứng mang về nhà luôn ấy”Trác Dực Thần: “…”Trác: Ly Luân vào vai loạn thần tặc tử này quả thật không cần diễn, cái nết hắn bình thường có khác gì thế này đâuLy: Cảm giác này lâu rồi mới có lại được, thật sung sướng trong lòng, nhưng hình như quên quên cái gì ấy nhỉ?Chu: “Quên ta này, ta vẫn còn trong thủy lao đấy, hắc xì, đám thủ hạ của ngươi ba ngày nay ngày nào cũng đến đánh ta một trận, ngươi còn không đến là ta thoát kiếp tại đây luôn ấy”Ly: “Quên cái gì nhỉ, sao nhớ không ra vậy kìa?”Chu: “…Chu Yếm ta không quen cái cây nào tên Ly Luân cả”________Bên ngoài sàn đấuGiọng nói giữa sàn đầy uy nghiêm vang lên khắp không gian: “Số đấu thủ tham gia có biến chuyển lớn, từ ba vạn hai ngàn người… giảm còn 524 người, tác giả của màn chấn động này là một thụ yêu tên Ly Luân, quả là không có người ác nhất, chỉ có người ác hơn, một tràn pháo tay nhiệt liệt cho Ly vương gia nào mọi người”Khán đài nháy mắt chia làm hai phe, một phe rợn ngượi vì hành động dứt khoát mang tính máu lạnh của Ly Luân, một phe thì không ngừng või tay ca ngợi hắn có phong phạm đế vương, ra tay phải dứt khoát như thế mới trừ được hậu họa sau nàyHạ Hi Văn ngồi ở nơi cao nhất của khán đài quan sát huyễn cảnh, nghe thấy con số giảm kinh hoàng này, y nhất thời ngây người, không nhịn được y chồm tới kéo áo người bên cạnh, hào hứng nói: “Tiểu Ly, ngươi nhìn kìa, tru di cửu tộc, giết sạch toàn bộ người có can hệ, ác đến sợ luôn, hắn tên gì nhỉ? À, Ly Luân đúng không? Để hôm nào ta mời hắn đến nhà chúng ta chơi…”Thần Tôn Mặc Ly ngồi bên cạnh giật giật khóe mắt, hắn nháy mắt mãi mà Hạ Hi Văn vẫn cứ thao thao bất tuyệt, không kiềm được phải truyền thần thức ngắt lời: “Hi Văn, truyền âm, truyền âm, đừng có la lớn như vậy, lũ già bên dưới nghe thấy hết bây giờ”Hạ Hi Văn khựng lại, nhận ra mình vừa lỡ lời, mặt y cứng đờ: “…Chết dở, phấn khích quá quên mất…”Phía dướiChín người ngồi gần nhất, tất nhiên những gì không nên nghe đã nghe hết cả rồi, thậm chí họ còn nghe rõ đến từng câu chữ, một vài người lập tức truyền âm qua lại bàn tán, ánh mắt đầy ý vịĐằng Vân lưng thẳng như cột, không giấu nổi vẻ tò mò, truyền âm sang cho Cửu Thanh Phong bên cạnh: “Ma Tôn vừa gọi Thần Tôn là gì thế kia? Tiểu Ly???”Cửu Thanh Phong sắc mặt sượng trân, hoài nghi đáp lại: “Không chỉ Tiểu Ly mà còn nhà của chúng ta? Nhà của chúng ta? Chẳng lẽ họ ở chung?”Huyền Ca truyền âm chen vào cảnh cáo: “Chắc là họ đang nói mỉa nhau thôi, các ngươi đừng truyền âm bậy bạ, bị nghe thấy là hóa kiếp tại chỗ đấy”Nguyên Lãng Trì khẽ ho một tiếng, bình thản nói: “Các ngươi truyền âm lộ liễu như vậy, ta còn nghe rõ, huống chi là họ, ngươi nghĩ họ không nghe sao?”Không gian chợt có chút ngột ngạtĐằng Vân: “…” Chắc không nghe thấy đâu ha!!Cửu Thanh Phong: “…” Thấy bà rồi..Huyền Ca: “…” May mà chưa nói gìMặc Ly và Hạ Hi Văn ngồi trên cao dù có nghe được tất cả, cũng không tiện phản ứng gì, nhưng không khí giữa họ rõ ràng có chút gượng gạo, cả hai đều nhẹ ho khan vài cái, cố tỏ vẻ bình thảnMặc Ly nghiêng đầu nhìn Hạ Hi Văn, ánh mắt như muốn nói: “May mà còn cứu được”Hạ Hi Văn nhướng mày lảng tránh ánh mắt đó, nghiêng đầu sang hướng khác lầu bầu: “Qua lại với ta khiến ngươi mất mặt đến thế à?”Mặc Ly thoáng thấy sắc mặt y có vẻ chùng xuống, nhất thời luống cuống vội vàng xua tay: “Không có, không có, chỉ là… là… thân phận của chúng ta có hơi... hơi… hơi… ngươi… đừng buồn, đừng giận, khi về… Hi Văn nói gì ta cũng nghe hết, nha nha?”Hạ Hi Văn nghe xong thần sắc tươi tỉnh hẳn: “Ừ, nghe được đó, vậy y phục tháng này của ta, ngươi giặt”Mặc Ly cứng họng: “…Ừm”“Không dùng pháp lực, giặt tay”“…Ừm”“Tạm thời vậy đi, khi nào nghĩ ra cái gì mới, ta nói tiếp”“…Nhưng… ” Sao đời ta lại đụng phải người thế này chứ? Thật quá đáng“Hửm, ánh mắt ngươi là đang muốn nói ‘ta quá đáng, đời ngươi gặp được ta là bất hạnh’ đúng chứ?”“…Không có”“Không có thì tốt”Mặc Ly ngoài thì im lặng, bên trong không ngừng gào thét: “Muốn cãi ghê á, nhưng cãi y sẽ giận, giận rồi lại bỏ đi, đi rồi mình lại phải đi tìm, tìm rồi lại phải dỗ, dỗ rồi phải lại phải làm mấy chuyện phía trên để y vui, thôi… nín cho lành vậy”Ma Tôn mưu kế đạt thành cười đến mĩ mãn hoàn toàn mặc kệ Thần Tôn bên cạnh đang khóc thầm trong lòng_______Huyễn Cảnh“Sao Trác thừa tướng không nói gì nữa vậy? Bị nói trúng tim đen rồi hả?”Trác Dực Thần cười gượng, mồ hôi lấm tấm trên trán, tuy ngoài mặt hắn cúi đầu nhưng trong lòng đã mắng Ly Luân không biết bao nhiêu lầnCái tên Ly Luân này thật là độc miệng, biết thì cố mà phối hợp với ta một chút không được à? Sao chuyện gì cũng lật ra bóc trần hết vậy chứ?!Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn phải diễn cho tròn vai tham quan nịnh hót này, Trác Dực Thần lập tức chắp tay, ra vẻ khẩn thiết: “Vương gia minh xét, thần luôn tận tâm tận lực vì triều đình, làm sao dám lạm quyền bóc lột dân chúng? Thần chỉ cố gắng thu xếp để quốc khố không bị thất thoát thêm thôi”Ly Luân cười khẩy, nghiêng đầu nhìn xuống hắn: “Vậy à? Vậy giải thích giúp ta, tại sao giá gạo trong kho triều đình hôm qua còn đầy đủ, hôm nay đã bay mất hơn một nửa, mà dân chúng thì vẫn đói? Chẳng lẽ chuột trong kho nhà ngươi biết vác bao tải bán ra ngoài lấy bạc?”Trác Dực Thần ngươi tới số rồi, nhân cơ hội này để ta trả thù vụ lúc trước, lúc đấy nếu ngươi không hỏi ta là ai, thì làm gì có việc Triệu Viễn Chu nói ta là kẻ bại hoại sống trong bóng tối, ngươi đừng nghĩ ta quên chuyện này rồi, không, Hòe đây nhớ dai lắm đấyTrác Dực Thần cứng họng trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lách mình tìm cách biện bạch: “Thần cũng đang điều tra chuyện này, có lẽ là lũ trộm trong vùng hoạt động quá táo tợn, thần đã cho người truy bắt rồi”Ly Luân khẳng định đang lấy việc công trả thù việc tư, nhìn cái nụ cười gian xảo trên môi hắn là thừa biếtLy Luân nhướng mày, tỏ vẻ thú vị: “Trộm à? Thế sao ta nghe bảo mấy cái kho lương đó đều được canh giữ bởi người của nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi nuôi trộm trong nhà mình?”“Thần… thần…” Trác Dực Thần lắp bắpChết tiệt, cãi không lại cây Hòe này rồi… lúc trước hắn mù chữ đã cãi không lại, bây giờ học hành được tí kiến thức vào thì khác nào hổ mọc thêm cánh chứLy Luân lại cười lạnh, từng bước tiến lại gần, giọng nói vang lên như dao cắt: “Ta nghe nói gần đây nhà ngươi xây thêm một tòa biệt phủ mới, nghe đâu ngay cả nền nhà cũng lát bằng gạch vàng, hành lang trải thảm từ tơ thượng hạng, ngươi bảo ngươi không bóc lột dân chúng, không tham nhũng quốc khố? Trác thừa tướng, có khi nào chính ngươi là kẻ cầm đầu đám trộm đó không?”Trác Dực Thần toát mồ hôi lạnh, đầu gối hơi run, nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Vương gia, thần oan uổng, nhà thần giàu có là nhờ tổ tiên để lại, nào dám đụng đến quốc khố? Còn chuyện dân đói… thần quả thực đã sơ suất, nhưng thần tuyệt đối không làm chuyện thất đức”Ly Luân không đáp ngay mà chậm rãi bước qua hắn, vỗ nhẹ lên vai Trác Dực Thần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt: “Nếu ngươi thực sự trong sạch, vậy ngươi không ngại ta cho người kiểm kê lại tài sản nhà ngươi chứ?”Trác Dực Thần giật bắn mình, suýt nữa ngã quỵ, hắn lắp bắp: “Vương gia… vương gia không cần làm phiền đến vậy, tài sản nhà thần đều đã đóng thuế đầy đủ… kiểm kê làm gì tốn công…”Ly Luân cười nhạt: “Không sao, ngươi không cần lo, chuyện này ta sẽ tự tay giám sát, đảm bảo công bằng minh bạch”Lời vừa dứt, Ly Luân phất tay ra hiệu, từ ngoài cửa một đội binh lính lập tức bước vào, dẫn đầu là một viên quan nhỏ mang sổ sách và bút mực, cúi người chờ lệnh“Bắt đầu từ giờ, đội kiểm kê sẽ đến nhà Trác thừa tướng làm việc, ngươi cứ yên tâm, mọi thứ sẽ rõ ràng thôi”Trác Dực Thần mặt trắng bệch, chân tay như muốn nhũn ra, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩTiêu rồi, Ly Luân ngươi muốn hại người mình sao? Sao hắn lại nhắm vào ta chứ?!Trác Dực Thần cố gắng nặn ra nụ cười méo mó, lắp bắp nói: “Thần… thần… thật cảm kích sự chu đáo của vương gia… nhưng thần e rằng… chuyện này có thể khiến người dân hiểu lầm…”Ly Luân phẩy tay, ngắt lời hắn: “Hiểu lầm? Nếu ngươi không làm gì sai, thì có gì phải sợ? À, phải rồi… nhớ đừng lỡ tay làm mất bất kỳ cuốn sổ nào trong nhà ngươi đấy, không thì đến lúc ta hỏi, ngươi lại nói chuột ăn mất sổ”Trác Dực Thần: “…”Ly Luân, ngươi một vừa hai phải thôi nhaLy Luân thấy Trác Dực Thần mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi tái mét, thì khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạtDọa vậy là đủ rồi, hắn mà sợ thêm tí nữa chắc Trác Dực Thần ngất ngay tại chỗ mấtNghĩ vậy, Ly Luân phất tay ra vẻ đại lượng: "Thôi, nể tình ngươi đã tỏ ra 'hối lỗi', ta tạm thời không làm khó ngươi nữa, nhưng nhớ đấy, Trác thừa tướng, tay ngươi dài bao nhiêu thì tự đo lại đi, đừng để ta phải nhọc lòng cầm dao cắt ngắn giùm"Trác Dực Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng nụ cười trên mặt hắn méo xệch như vừa nuốt phải ruồi, hắn cúi gập người, giọng lắp bắp: "Vương gia anh minh, thần nhất định sẽ sửa sai, không để vương gia phải thất vọng..."Ly Luân chẳng buồn nghe thêm, hắn phẩy tay áo quay người rời điNgay khi Ly Luân bước ra cửa, Trác Dực Thần ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy dao găm, nhìn theo bóng lưng Ly Luân như muốn xuyên thủng một lỗ, trong lòng hắn gào lênLy Luân, cây Hòe khốn kiếp nhà ngươi, cứ đợi đấy, có ngày ta sẽ cho ngươi biết tayHắn liếc về phía đội binh lính và quan nhỏ vẫn đang đứng chờ lệnh, mặt tái mét nhưng may thay, Ly Luân đã bỏ đi không nói thêm lời nào, khiến Trác Dực Thần nhẹ cả người Tí nữa là thoát vai sớm luôn rồi, mới vòng một đã bị loại, hơn nữa còn bị người đội mình phản lưới, vậy thì mặt mũi biết vứt đi đâuLy Luân bước ra khỏi đại điện, vẻ mặt vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng bước được vài bước, hắn khẽ nhoẻn miệng cườiDọa Trác Dực Thần vui thật đấy, mới hù một chút đã muốn nhũn chân, còn cố diễn cho vai nữa chứ, nếu để hắn biết mình chẳng định kiểm kê gì, chắc hắn tức ói máu, heheLy Luân bước lên ngựa, phi thẳng về hướng thủy lao phía tây thành, nơi mà Triệu Viễn Chu đang bị giam giữNgục giam nơi Triệu Viễn Chu bị giam không lớn, nhưng lại tối tăm, ẩm thấp, ánh sáng từ ngọn đuốc lập lòe phản chiếu lên bức tường đá lạnh lẽo, làm mọi thứ thêm phần âm uLy Luân bước vào, ánh mắt chợt khựng lại khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu, y phục xộc xệch, khắp người tím đỏ tím xanhLy Luân vốn định giữ Triệu Viễn Chu trong ngục vài ngày để tìm cách giải quyết cái thiết lập này, suy nghĩ làm thế nào để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh y mà không hỏng thiết lập nhân vậtRõ ràng trước khi đi hắn đã căn dặn rất rõ là không được động vào y cơ mà, nhưng khi vừa bước vào, ánh sáng từ ngọn đuốc lập lòe khiến hắn nhìn rõ những vết bầm tím và trầy xước rải rác trên cơ thể Triệu Viễn ChuTriệu Viễn Chu ngẩng đầu nhìn Ly Luân, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Sao thế hoàng đệ? Thấy ta chưa chết nên đến kiểm tra à?"Triệu Viễn Chu, đến giờ ngươi vẫn cố mà diễn sao? Vết máu khắp người này… đau biết bao nhiêuLy Luân nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, hắn quay sang lính gác bên cạnh giọng lạnh băng: "Ai làm?"Đám lính cúi đầu, không ai dám trả lời, một người trong số họ run rẩy lên tiếng: "Thưa vương gia, là… là do y không hợp tác, còn lớn tiếng thách thức nên chúng thần…""Câm miệng" Ly Luân quát lớn, ánh mắt đầy sát khí quét qua từng người một: "Ta có ra lệnh các ngươi động vào y không? Các ngươi dám tự tiện làm càn?!"Đám lính sợ đến mức chân run lẩy bẩy, liên tục quỳ xuống dập đầu xin tha, Ly Luân không thèm nhìn thêm, phất tay ra lệnh: “Mau đi gọi Trác thừa tướng đến đây"Đám lính vội vã rời đi, không dám thốt thêm một lờiMột khắc sau, Trác Dực Thần ba chân bốn cẳng chạy tới, nói không kịp thở: “Vương gia gọi ta có chuyện gì?”Ly Luân phất tay ra lệnh: “Ngươi điều binh lính Trác phủ, đem toàn bộ cai ngục trong ở thủy lao này, toàn bộ xử lăng trì hết cho ta”Trác Dực Thần sắc mặt thoáng khựng lại: “Nhưng họ…”“Ngươi muốn trái lệnh?”"Thần... thần đi làm ngay"Ly Luân càng lúc càng điên rồiTrác Dực Thần vừa rời đi, Ly Luân lập tức xoay người lại nhìn Triệu Viễn Chu, cảm giác đau đớn trong lòng liên tục quấy phá, quặn thắt đến không thể tả, hắn bước đến gần, cúi xuống nhìn y, giọng đã hạ thấp, muốn ngay lập tức ôm thân thể đang run rẩy y vào lòng, nhưng thiết lập nhân vật của hắn không cho phépVương gia trong thiết lập là một người máu lạnh vô tình, luôn tỏ ra trung thành nhưng đến ngày đâm sau lưng Chu Đế liền lộ bản chất thậtKhốn kiếp, thiết lập cái quỷ gì, dẹp hết, Triệu Viễn Chu, đừng thi thố gì nữa, chúng ta về nhà thôiNhưng ngay lúc hắn định mở miệng nói ra lời đó, Triệu Viễn Chu dường như vừa nhìn liền biết ngay Ly Luân muốn nói gì, y nhìn hắn, khẽ lắc đầuLời vừa ra đến môi bị cưỡng chế ép trở vào, nếu y đã không muốn dừng, thì hắn còn biết làm thế nào đâyTriệu Viễn Chu, ngươi đúng là muốn ta đau lòng chết mới chịu đúng không?Dù không muốn nhưng Ly Luân vẫn cố diễn cho vừa ý Triệu Viễn Chu, hắn cúi người nhìn chăm chăm vào vết thương trên vai y, thờ ơ nói: "Ngươi bị thương không nhẹ, ta không ra lệnh ai làm chuyện này"Triệu Viễn Chu cười lạnh, nhưng trong ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc, y không ngờ Ly Luân lại nhịn được mà không phá thiết lập, sau một lúc y đáp: "Đệ đệ tốt à, ta sống khổ quen rồi, một chút thương tích thế này không đáng kể, ngươi không cần diễn bộ mặt từ bi với ta đâu"Ly Luân thở dài, ánh mắt nghiêm túc hơn: "Triệu Viễn Chu, ngươi thân là phế đế tiền triều, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến giờ này sao?”Triệu Viễn Chu im lặng, y biết Ly Luân đang sắp mất kiên nhẫn tới nơi rồi, nhưng lòng y vẫn không cam nguyện bị loại tại đây, sau một lúc, y nói giọng khàn nhưng kiên định: "Nếu ngươi thật lòng, thì hãy chứng minh, không phải bằng lời, mà bằng hành độ… "ẦmGiữa lúc lời nói Triệu Viễn Chu vang lên, huyễn cảnh đột ngột dừng lại, những luồng ánh sáng chói lòa quét qua thủy lao ẩm ướt khiến Triệu Viễn Chu không khỏi nhíu màyLy Luân giờ phút này thật sự mặc kệ thiết lập hay không thiết lập, hắn nghiêng người về phía trước ôm trọn Triệu Viễn Chu vào lòng, mặc dù hắn biết y không cần nhưng vẫn thì thầm bên tai y“Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi”Triệu Viễn Chu nghe xong mà tim muốn nhũn cả ra, thế là hoàng đế cương nghị thấy chết không sờn giây trước, giây sau đã ngã người tựa vào lòng loạn thần tặc tử vừa cướp ngôi mình =)))Trác Dực Thần và những người còn trụ lại nơi xa cùng lúc nâng tay che mắtẦm“Còn 68 người” Giọng nói trầm thấp vang lên từ không trung, phá tan sự tĩnh lặngMa Tôn Thần Tôn đồng loạt nhướn mày, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Ly Luân, giờ đây đang ôm chặt Triệu Viễn Chu ngồi lặng lẽ giữa sàn đấuTrên màn hình, cảnh tượng những binh lính bị xử lăng trì hiện lên liên tục, như một cuộn phim tua nhanh đầy máu me và khốc liệt, tính luôn những binh linh vừa bị lăng trì, một mình Ly Luân đã thủ tiêu gần hai vạn đấu thủ, vượt chỉ tiêu ban đầu đề raKhông chỉ Thần Tôn và Ma Tôn bất ngờ, chín người bình thản từ đầu đến giờ trên mặt đã bắt đầu có dị biếnĐằng Vân không giấu nổi sự kinh ngạc trên mặt, thì thầm: “Hắn… một mình xử gần hết số đấu thủ? 524 xuống còn 68, gần như toàn bộ là do hắn làm…”Huyền Ca bên cạnh Đằng Vân ánh mắt không giấu nổi sự dè chừng: “Ly Luân… người này không những diễn trọn vai mà còn dùng chính cái danh nghĩa máu lạnh ấy để hủy diệt gần hết những người nhập vai khác, hắn có thật là đang diễn không đấy?”Ở góc sàn đấu, Trác Dực Thần vừa thoát vai đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự tái nhợt, hắn liếc nhìn Ly Luân, ánh mắt đầy phức tạp“Ly Luân gần đây… hình như tính khí có hơi khác thường” Trác Dực Thần nghĩ thầm, suốt thời gian trong huyễn cảnh, hắn luôn cảm thấy như mình bị nuốt chửng bởi cái sự lạnh lẽo đó của Ly Luân, sự lạnh lùng, sắc bén và cả sự nhẫn tâm ấy, dù biết chỉ là diễn, vẫn khiến người khác không khỏi rùng mìnhLúc này Ma Tôn Hạ Hi Văn khẽ gõ ngón tay lên tay ghế, hiếu kỳ nhiều hơn là kinh ngạc: “Ly Luân, ngươi có cảm thấy mình ra tay hơi nặng rồi không?” Thật ra y định nói: “Ly Luân, tháng sau đến nhà ta chơi nha, tình cách ngươi hợp ý ta quá” Nhưng Ma Tôn vẫn cần giữ mặt mũi, thế là y đành nuốt câu này vào mà lựa đại một câu khác thế vàoLy Luân từ từ ngẩng đầu lên, hai tay vẫn ôm chặt Triệu Viễn Chu trong lòng, ánh mắt bình thản quét qua những người còn lại trên sàn đấu, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt đáp lời: “Ma Tôn, ta chỉ làm theo đúng quy định ngươi đưa ra thôi, thiết lập nhân vật của ta là máu lạnh và vô tình, chẳng phải sao? Còn có cả cái chỉ tiêu 100 người không phải do Ma Tôn ngài đưa ra à? Chẳng lẽ muốn khi ta giết còn phải cân đo đong đếm từng người, như thế thì giết đến sơn cùng thủy tận à, chi bằng giết hết khi nào đủ số thì dừng, không phải đở phiền hơn sao?”Lời nói thản nhiên nhưng ẩn chứa sự sắc bén khiến cả khán đài lặng ngắt như tờMa Tôn: “…” Tuyệt, ta chấm ngươi rồi, xong vụ này nhất định phải đến nhà ta làm kháchThần Tôn: “…” Hi Văn ơi, tém tém lại đi, nụ cười trên mặt ngươi còn gian hơn cả bọn gian thần vừa nãy trong huyễn cảnh đấyLy Luân nhún vai, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như không nói tiếp: “Đây là cuộc chiến sinh tồn, không phải lễ hội hóa trang, nếu các ngươi thấy số người còn lại quá ít, chẳng lẽ trách ta mạnh tay, mà không trách những kẻ khác yếu đuối sao? Bọn chúng dám động vào đạo lữ ta, còn mong ta tha cho à?”Câu nói này khiến mọi người sàn đấu lẫn khán đài nín lặng lần nữaTrái với những lời chỉ trích bàn tán nói Ly Luân máu lạnh vô tình ít ỏi, thì đa số người trên khán đài đều vỗ tay tán thưởng, thậm chí sáu trên chín vị cấp Hoàng kia cũng thầm đánh giá cao sự dứt khoát của hắnThần Tôn Mặc Ly im lặng nãy giờ bất giác ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ly Luân, rồi chậm rãi nói: “Ngươi không phạm luật, còn trong thời gian ngắn như vậy loại hơn hai vạn đối thủ, ta có lời khen, nhưng ngươi có thể buông đạo lữ của mình ra được rồi, y đang nhìn ngươi kìa…”Ly Luân bị lời nói đó đánh trúng, thoáng sửng sốt rồi liền cúi đầu nhìn xuống, quả thật ánh mắt của Triệu Viễn Chu đang dán chặt vào hắnLy Luân có chút mất tự nhiên hỏi: “Ngươi… không sao chứ?”Triệu Viễn Chu vốn có bị gì đâu mà sao với không sao, những vết thương do phàm nhân gây ra khi thoát khỏi huyễn cảnh thì một giây đã khép miệng, hai giây đã lành, ba giây liền không tì vếtDù nghĩ thế nhưng Triệu Viễn Chu vẫn muốn giữ cho hắn tí mặt mũi nên đáp: “Nhờ có lời an ủi của ngươi, ta hết đau rồi”Ly Luân: “Lời nào?”"Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi ~ "“…”Ly Luân đột ngột lặng đi, không nói thêm câu nàoHạ Hi Văn ngồi lù lù phía trên nhìn xuống mà ghen tỵ đỏ mắt, y quay sang truyền âm với Mặc Ly, bắt đầu kể sầu kể khổ, giọng đầy ấm ức: “Ngươi coi người ta kìa, rồi nhìn lại mình đi, ngươi có bao giờ nói với ta được câu nào tương tự chưa?”“…Nhưng người ta là đạo lữ của nhau mà, ta có phải đạo lữ ngươi đâu?” Mặc Ly tuy đến muộn nhưng vẫn chứng kiến toàn bộ màn sơ khảo từ xa, hắn đương nhiên biết quan hệ giữa hai người bên dưới là kiểu quan hệ nàoHạ Hi Văn cứng họng trong vài giây, sau đó ngập ngừng đáp: "Ờ… quên nữa"Mặc Ly nhìn y một cách phức tạp, sau một lúc đột nhiên nở nụ cười mỉm, không truyền âm mà ghé sát vào tai y khẽ hỏi: "Vậy Hi Văn có muốn làm đạo lữ của ta hông?"Hạ Hi Văn ngay lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, y quay đi, giọng nói nhỏ dần như con mèo đang tự bào chữa: "Hông, ai thèm..."Mặc Ly: “…” Quê quáHắn im lặng trong giây lát, Hạ Hi Văn là kiểu người như vậy, luôn ngoài miệng cứng cỏi, nhưng trong lòng lại mềm mại đến không chịu nổi, Mặc Ly quyết định lần tới sẽ trêu y nhiều hơn một chút, để nhìn gương mặt đỏ bừng ấy thêm vài lần nữaRồi sẽ có ngày Mặc Ly ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện… đường đường chính chính đứng bên cạnh ta, Hi Văn à__________________VÒNG MỘT VƯỢT QUA THUẬN LỢI, MỘT MÌNH LY HÒE Đà QUÉT SẠCH SERVER CUNG ĐẤU, CÓ AI ĐƯỢC VÒNG HAI SẼ THI GÌ HOK😆
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store