ZingTruyen.Store

Dai Duong Nu Phap Y Tu Duong Part 2

Tiêu Tụng một đường phi ngựa nhanh vào cung, thái giám Trung Thụy đã sớm chờ ở cửa cung, "Tiêu Thị lang, thánh thượng đang ở Tử Thần Điện."

Dứt lời liền sai một nội thị dẫn đường. Tiêu Tụng trong lòng kinh ngạc, Tử Thần Điện là nơi hoàng đế tiếp kiến thần tử quan trọng hoặc thân cận, hơn nữa đã trễ thế này, thánh thượng cũng không nên còn ở Tử Thần Điện! Nhìn bộ dạng Trung Thụy, có vẻ còn đang đợi người, chẳng lẽ thánh thượng tuyên triệu không chỉ mình hắn?

Nội thị đi cực nhanh, sau khi đi qua vài cửa cung, Tiêu Tụng thoáng thấy thân ảnh Hình Bộ Thượng Thư Trương Lượng, lập tức tăng tốc, "Trương Thượng thư."

Trương Lượng dừng bước chân, chờ Tiêu Tụng đuổi đến, hai người sóng vai bước nhanh về hướng Tử Thần Điện, Tiêu Tụng hàn huyên: "Mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, bệnh thấp khớp cũ của Thượng thư đỡ không?"

Trương Lượng trầm ngâm nói: "Lâu rồi thành quen, trước mắt thân thể chắc nịch nên còn chịu đựng được, chờ qua vài năm, có lẽ là một bước khó đi."

Ở trong cung đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện đàm luận vấn đề trữ vị, Tiêu Tụng bất quá là dùng những lời quan tâm bệnh tình Trương Lượng, thuận tiện hỏi thăm một vài tin tức. Hắn ý tứ là hiện tại tình huống có biến, Thái Tử có phải hay không sắp chống đỡ không nổi.

Mà Trương Lượng trả lời rất rõ, trước mắt hẳn là còn ổn, nhưng qua một khoảng thời gian liền khó nói.

Tiêu Tụng có được đáp án, liền nói: "Hạ quan tiện nội tinh thông y thuật, hôm nào để nàng xem giúp ngài một cái."

Nhiễm Nhan là mệnh phụ, Trương Lượng tuy chức quan cao, lại không dễ thật sự đáp ứng, "Không dám phiền đến lệnh khổn." *

*khổn - xưng hô dùng cho thê tử của người khác

"Hạ quan cùng Trương Thượng thư cộng sự nhiều năm, ngài cũng đối hạ quan có đủ quan tâm, những việc nhỏ này ngài không cần khách khí như thế." Tiêu Tụng nói.

Trương Lượng hơi mỉm cười nói: "Vậy lão phu từ chối thì bất kính."

Sau đó hai người không nói gì nữa, nhanh chóng đi thẳng.

Thời điểm tới Tử Thần Điện, bên trong đã có mấy người quỳ ngồi trên tịch, Tiêu Tụng nhìn thoáng qua, là đám người Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Vương Khuê.

Ở Tử Thần điện thì không giống như Tuyên Chính Điện, lễ quân thần nhẹ nhàng hơn một chút. Tiêu Tụng đi sau Trương Lượng một bước đến trước ngự án, khom mình hành lễ, "Tham kiến thánh thượng"

"Miễn lễ, ngồi đi." Thanh âm Lý Thế Dân nghe không ra hỉ nộ, chỉ mang theo mỏi mệt nhàn nhạt.

Sau khi Tiêu Tụng ngồi xuống tịch ở sau cùng, Trình Tri Tiết cùng Ngụy Chinh trước sau tiến vào, hành lễ xong cũng ngồi xuống.

Trong tịch đã đầy người.

Trung Thụy men theo vách tường cúi đầu bước nhanh đến sau Lý Thế Dân. Lý Thế Dân cầm một quyển giấy ném ở trên án, "Đọc lên."

"Dạ." Trung Thụy khom người tiến lên nâng cuốn giấy kia lên, mở ra nhìn thoáng qua, bắt đầu đọc to lên.

Đây chính là tấu chương của Tang Thần, ở đây có người đã sớm xem qua. Bởi vì bình thường tấu chương đều sẽ thông qua Thượng thư tỉnh, sau khi tấu chương đệ trình đến Thượng thư tỉnh, dựa theo tầm quan trọng của nội dung mà tiến hành phân loại, tấu chương quan trọng cần đệ trình lên cho hoàng đế, những sự vụ mang tính chất bình thường, Thượng thư tỉnh sẽ tự tay xử lý, sau đó bẩm báo cho hoàng đế. Cho nên mới nói, trước khi Lý Thế Dân biết tới việc này, trong Thượng thư tỉnh đã sớm tiến hành thảo luận, mới có thể đem sổ con trình lên.

"Các khanh, có gì để nói không?" tiếng Trung Thụy vừa dứt, Lý Thế Dân chậm rãi hỏi.

Trầm mặc một giây, Lễ Bộ Thượng Thư Vương Khuê bước ra khỏi hàng nói: "Thần thất trách, thỉnh thánh thượng giáng tội."

Lễ Bộ Thượng Thư Vương Khuê kiêm chức thầy của Ngụy Vương Lý Thái, tấu chương này của Tang Thần, chứng cứ liệt kê ra đều có bóng dáng Lý Thái. Vương Khuê tương đối xui xẻo, ông là năm trước mới nhậm chức thầy của Ngụy Vương, năm nay liền xảy ra chuyện này.

Trên thực tế khi Vương Khuê biết được việc này đã rất kinh ngạc, ông tôn trọng học thuyết Nho gia, có đủ đức hạnh tài học, vì Lý Thái cũng thích nho học, cho nên thánh thượng mới lệnh cho ông làm thầy hắn. Lúc đầu Vương Khuê rất cao hứng, dù gì Lý Thái tuy kiêu ngạo, lại thực sự có tài, phẩm hạnh cũng thập phần đoan chính, ông kiểu gì cũng không nghĩ đến Lý Thái nguyên lai lại trong ngoài bất nhất.

"Việc này chẳng trách ngươi, đi về chỗ ngồi đi." Lý Thế Dân nói. Cơn giận của ông phát xong rồi, lúc này chỉ nghĩ nên làm như thế nào để xử lý việc này, không nghĩ hỏi tội ai trước.

Điều làm ông thương tâm nhất không gì hơn chuyện về Lý Thái, vốn cho rằng hắn hiếu thuận hiểu chuyện, một lòng hiếu học, thì ra trong lòng cũng nhớ thương cái vị trí kia.

Tang Thần là người vô cùng không lõi đời lại cố chấp, hơn nữa phần tấu chương liệt kê chứng cứ này của Tang Thần, hầu như không cần kiểm chứng, Lý Thế Dân đều có thể suy nghĩ cẩn thận ra hết ngọn nguồn chuyện này.

"Thánh thượng, thần cho rằng việc này nên kiểm chứng xong rồi hẳn định luận." Ngụy Chinh nói.

Lý Thế Dân gật đầu, kiểm chứng vẫn phải làm, "Việc này giao cho Phòng Huyền Linh, Ngụy Chinh cùng với Đại Lý Tự và Hình Bộ."

"Thánh thượng, có nên an bài một lão sư cho Thái Tử hay không?" Trưởng Tôn Vô Kỵ ngụ ý là không có người thích hợp quản giáo Thái Tử, mới khiến cho hắn làm ra chuyện như vậy. Đây là thứ yếu, Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn cố ý thử thái độ của Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân ý vị không rõ mà khẽ cười một tiếng, "Việc này để sau đi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ rùng mình, việc này chỉ sợ khó giải quyết. Ông kỳ thật cũng rất thất vọng về Thái Tử, nhưng vì Trưởng Tôn thị, ông vô luận như thế nào cũng phải giữ được Thái Tử.

Trong điện một mảnh yên tĩnh, không ai lên tiếng.

"Thái Tử..." thanh âm Lý Thế Dân vừa vang lên, tuy tất cả mọi người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại đều không hẹn mà cùng dựng lên lỗ tai, chỉ nghe Lý Thế Dân đau đớn nói: "...làm trẫm quá thất vọng rồi!"

Mọi người vẫn gợn sóng bất kinh, nhưng trong lòng đã sớm sóng to gió lớn, lời này rõ ràng có ý vị tiếc nuối khi phải vứt bỏ a.

Trưởng Tôn Vô Kỵ càng lo lắng hơn, nhưng ông vốn trầm ổn, chọn chuẩn thời cơ nói chuyện, không thể tỏ vẻ quá mức vội vàng.

Tiêu Tụng thật ra cảm thấy thập phần thản nhiên, mặc kệ Thái Tử bị phế hay không bị phế, với hắn mà nói đều không đau không ngứa, hắn ngược lại để ý ai là người được chọn làm tân trữ quân hơn.

"Thái Tử trong mấy năm gần đây, thanh sắc khuyển mã, không có thành tựu gì, cứ tiếp tục như thế, trẫm sao có thể yên tâm mà đem Đại Đường giao vào trong tay hắn?" Lý Thế Dân càng nghĩ càng thấy vô cùng đau đớn, Lý Thừa Càn trước kia vẫn là một hài tử vô cùng ưu tú, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì làm cho hắn càng ngày càng hoang đường?

Lý Thế Dân vô luận là làm một phụ thân hay là vua của một nước, cũng không tìm được nguyên nhân.

Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hầu Quân Tập cho dù trải qua sóng to gió lớn, nghe mấy câu đó vẫn cảm thấy tim treo lên.

"Chư vị cho rằng tài đức phẩm hạnh của Ngô Vương, có làm vua được không?" Lý Thế Dân nói.

Mọi người không khỏi đem kinh ngạc bày ra hết trên mặt, cả đám ngạc nhiên nhìn Lý Thế Dân, trong lòng Tiêu Tụng cũng trầm xuống. Lý Khác tuyệt đối có tiềm chất làm hoàng đế, không chỉ có, mà còn sẽ trở thành một quân chủ có nhiều đất dụng võ. Nhưng mà...

"Huyền Linh, ngươi nói xem!" Lý Thế Dân thấy mọi người không nói lời nào, liền bắt đầu chỉ định.

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Phòng Huyền Linh, ông trầm ngâm chậm rãi nói: "Ngô Vương Khác có tài hoa khí độ thật sự làm người nể nang, rất có vài phần phong thái của thánh thượng."

Cả bản thân Lý Thế Dân cũng nói qua câu "giống ta", đây là rõ như ban ngày. Bất quá có lẽ nguyên nhân chính là như thế, Lý Thế Dân mới luôn đề phòng hắn.

Bản thân Lý Thế Dân bước ra từ vũng máu thí huynh sát đệ, năm đó ông mang chiến công hiển hách, làm hào quang trên người ông vượt xa Ẩn Thái Tử, nếu Ẩn Thái Tử đăng cơ chưa chắc có thể bao dung ông, vì tự bảo vệ mình cũng vì quyền lực, cuối cùng mới đến nỗi tay chân tương tàn. Mỗi đêm nằm mơ, ông đều sẽ mơ thấy năm đó phụ tử huynh đệ kề vai chiến đấu, điên đảo nhà Tùy, đi bước một đánh hạ nên giang sơn Đại Đường, lần nào tỉnh lại cũng sẽ rơi lệ đầy mặt. Ông không muốn nhi tử mình lại tái diễn cảnh kinh biến Huyền Vũ môn.

Hiện giờ Thái Tử cùng Ngụy Vương đều làm ông vạn phần thất vọng, cho nên không bằng dứt khoát lập Ngô Vương cho xong.

Phòng Huyền Linh một câu, phảng phất như một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ còn có thể trầm ổn, Hầu Quân Tập lại có chút ngồi không yên.

"Nhưng mà." Phòng Huyền Linh lại chuyển, "Từ xưa đế nghiệp lập trưởng không lập ấu, lập đích không lập thứ, nếu dễ dàng sửa đổi như vậy, chỉ sợ triều cương sinh loạn."

Phòng Huyền Linh đại ý là: Lý Khác tốt, trữ quân tài năng đầy hứa hẹn, nhưng mà a, Thái Tử là chính thống đích tử, đứng đứng đắn đắn hẳn là phải kế thừa đại thống. Khéo léo nhất là hai chữ "dễ dàng" này. Dù sao thì đã có thể như vậy, lại có thể như vậy, hết thảy đều xem thánh thượng ý tứ.

Câu nào cũng yếu hại, lại không hề tỏ thái độ, nói cũng như chưa nói.

"Tiêu ái khanh, ngươi nói xem." Lý Thế Dân thẳng thừng lôi ra Tiêu Tụng trẻ tuổi nhất, ông hiện tại chỉ muốn nghe một câu nói thật.

Lần này biểu tình trên mặt mọi người đều vô cùng xuất sắc, Tống Quốc Công phụ thân Tiêu Tụng từng làm Thái Tử thiếu phó, có quan hệ thầy trò với Thái Tử, mà Lý Khác cùng Tiêu thị lại có quan hệ thông gia, khó trả lời a! Mọi người thật ra lại muốn nhìn một chút hắn đối phó như thế nào.

Tiêu Tụng kính cẩn đáp: "Những lời của Phòng tướng đều trúng yếu hại, thần hạ sau khi nghe xong rất có sở ngộ, cảm thấy thập phần tán đồng."

Các lão thần đều ngơ ngẩn, cái này lợi hại hơn, trực tiếp tới luôn một cái: Ta còn non nớt quá, những việc này không hiểu lắm, nên ôm thái độ cần phải học hỏi nhiều hơn lắng nghe các tiền bối kiến giải.

Lý Thế Dân cũng sửng sốt, chuyện này nếu là đặt trên người Tống Quốc Công, bảo đảm có thể được đến một cái đáp án tương đối minh xác, ít nhất, nếu ông ấy không muốn trả lời, thì sẽ nói không biết. Tính tình Tiêu Tụng cùng phụ thân hắn thật đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

"Một khi đã như vậy, liền nghĩ cách sửa lập Ngô Vương Khác đi." Lý Thế Dân vốn cũng không phải rất muốn lập Ngô Vương, nhưng chuyện mẫn cảm như lập trữ, đám gia hỏa khéo đưa đẩy lõi đời này, không cho một cú mạnh, tuyệt đối sẽ không có ai chịu phát biểu ý kiến gì hữu dụng.

"Thần cho rằng không thể!" Hầu Quân Tập mặc dù biết là thánh thượng đào hố, hắn cũng phải nhảy xuống.

Lý Thế Dân dựa lên lưng ghế, thay đổi tư thế thoải mái hơn chút, nhướng mày nói: "Vì sao?"

Hầu Quân Tập nói. "Đúng như lời Phòng tướng, Ngô Vương Khác tuy rất có tài, nhưng lại không phải đích tử, lập ấu hay lập thứ, thật sự có vi phạm lời nói trước kia của thánh thượng."

Lúc trước khi Lý Thế Dân đăng cơ, đúng là có từng nói qua lập đích không lập thứ, lập trưởng không lập ấu.

Sầm Văn Bản chắp tay với Lý Thế Dân nói: "Thánh thượng, thần hạ cho rằng, quân vị nên dùng hiền giả, Thái Tử nếu hiền năng, tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu đích trưởng không hiền, chẳng lẽ phải chôn vùi giang sơn Đại Đường đã dùng mồ hôi máu tươi vất vả giành được? Nếu nói đích thứ, tử quý nhờ mẫu mà thôi."

Sầm Văn Bản bình thường tương đối điệu thấp, nhưng khi nên ra tay là phải ra tay. Lời nói của ông không chỉ rõ ra, nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, nghĩ một chút là biết, cái gì là đích thứ? Cứ chính thất sinh ra là đích. Dương thị mẫu thân của Lý Khác, chính là công chúa tiền Tùy, thân mang huyết mạch cao quý của Dương thị cùng Độc Cô thị, phong hậu cũng chưa chắc không được.

Lời này vừa nói ra, lập tức có người phản đối.

Trong điện thanh âm không ngừng vang lên, cãi cọ ầm ĩ, hoàn toàn tương phản với tình hình trước đó.

Lời editor: chương này pùn cừi quạ, mấy ông già dỗi tới dỗi lui, làm nhớ tới Kỷ Hiểu Lam trên tivi hồi nhỏ...

Tiêu Tiêu với a Nhan chuẩn bị có bản copy nha...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store