ZingTruyen.Store

Dai Duong Nu Phap Y Tu Duong Part 2

"Bể cá không phải để bán sao?" Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ tới Nhiễm Vận đã từng nói qua chuyện này, hơn nữa loại tạo hình này là căn cứ vào đặc điểm của khối ngọc mà thiết kế ra, sau này rất khó gặp được hình dạng cùng loại.

"Người mua bể cá kia không biết thưởng thức, hừ, sau đó lại đột ngột đổi ý chọn những món khác tặng cho Trịnh lão phu nhân, vì thế ta bỏ ra số tiền gấp đôi mua trở về." Nhiễm Vận nói vô cùng đau đớn.

Nhiễm Nhan kỳ quái nhìn nàng ta một cái, vắt cổ chày ra nước không ngừng rút lông, đây là vì nguyên nhân gì chứ?

"Rất kỳ quái à, giá trị món hàng vào những thời điểm khác nhau, trong tay những người khác nhau, thì có thể có ích lợi khác nhau." Nhiễm Vận mắt trợn trắng nói.

Nhiễm Nhan mỉm cười, tiểu cô nương này luôn có thể làm người ta kinh hỉ, "Ta đúng là đối với ngươi lau mắt mà nhìn."

Nhiễm Vận chưa bao giờ làm những chuyện không có ích lợi, tiệc mừng thọ lần trước của Trịnh lão phu nhân, đồ của nàng chưa kịp đưa ra, bất quá khối ngọc chạm tùng hạc duyên niên kia đã kiếm bộn. Nhiễm Bình Dụ đem Lâm Lãng trai cho nàng làm của hồi môn, có rất nhiều món linh tinh vụn vặt, cũng kiếm lời không ít. Bể cá kia được làm rất tinh xảo, cho dù là tặng không, thì cũng là tặng cho Tiêu thái phu nhân a! Coi như là đưa danh tiếng của Lâm Lãng trai vào trong môn phiệt thế gia, đáy bể cá có con dấu của Lâm Lãng trai, các nàng nếu cảm thấy hứng thú đều có thể nhìn ra, hơn nữa còn làm Nhiễm Nhan thiếu hạ một cái nhân tình, Nhiễm Nhan tương lai là phu nhân sĩ tộc, tính kiểu gì nàng cũng không thiệt.

"Thường thôi." Nhiễm Vận ngữ khí rất thanh đạm, trên mặt lại tràn đầy kiêu ngạo.

Nhiễm Nhan bật cười. Sửa sang xong hết thảy, từ biệt Nhiễm Vận xong, đi ra tiền thính.

......................

Vừa mới đến tiền thính, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Tiêu Tụng, hắn mặc một bộ áo tím viên lãnh, tóc đen quấn lên, mày kiếm khẽ nhếch, vẫn tuấn mỹ lóa mắt như ngày nào, hắn ở trước mặt người khác xưa nay đều là tinh thần sáng láng, chỉ là khuôn mặt gầy đi rất nhiều, mắt cũng mang quầng thâm nhàn nhạt.

La thị thấy Nhiễm Nhan, nhìn kỹ vài lần, không khỏi âm thầm gật đầu, Hình Nương quả nhiên tinh tế trong những chuyện này, dáng vẻ này của Nhiễm Nhan, đứng chỗ nào cũng sẽ không cảm thấy không ổn.

"Thập Thất Nương tới rồi." La thị ra hiệu Nhiễm Nhan ngồi lên tịch bên cạnh bà.

Dứt lời, lại phân phó thị tỳ bưng một ly trà lên.

Tiêu Tụng nhìn Nhiễm Nhan, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười không chút nào che dấu. Biểu hiện của hắn như vậy làm Nhiễm Bình Dụ cùng La thị rất vui mừng, Nhiễm Vân Sinh nhìn mà vui thay cho Nhiễm Nhan.

Nhiễm Bình Dụ cùng Tiêu Tụng hàn huyên trong chốc lát, La thị mới nói: "Thời gian không sai biệt lắm, còn phải mất một lúc đi đường nữa."

Nhiễm Bình Dụ cùng Tiêu Tụng đứng dậy trước, nhường nhau ra cửa, Nhiễm Vân Sinh, La thị cùng Nhiễm Nhan đi theo sau.

Thẳng đến nội môn, Tiêu Tụng mới có cơ hội nói vài lời cùng Nhiễm Nhan, "Lão thái thái tâm tình rất tốt, bà thích lễ Phật, không quá cổ quái, thích nương tử trẻ tuổi có chút đầu óc lại không trương dương, ngươi chỗ nào cũng đều thích hợp."

Nhiễm Nhan hơi gật đầu, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên hàm dưới của hắn có một vết thương nhỏ, "Sao lại bị thương rồi?"

"Buổi sáng lúc cạo râu không cẩn thận cắt trúng." Tiêu Tụng nói. Trong phủ hắn không có thị tỳ, lại cảm thấy để cho gã sai vặt bưng mặt của mình rất kỳ cục, cho nên bình thường loại chuyện này hắn đều tự mình làm.

Chỉ là bị thương ngoài da, Nhiễm Nhan cũng không biết nên nói cái gì, chỉ lung tung gật đầu, chuẩn bị lên xe, lại bị Tiêu Tụng kéo kéo ống tay áo.

Hắn từ trong tay áo móc ra một vật, nhét vào trong tay Nhiễm Nhan.

Ấm áo trong bàn tay, làm Nhiễm Nhan hơi ngẩn ra, "Bánh bao?"

"Ừm." Tiêu Tụng cười nói: "Ta đoán là ngươi sáng nay không có thời gian dùng đồ ăn sáng, lần trước thấy ngươi rất thích ăn bánh bao nhân chay của nhà kia, liền thuận tiện mua hai cái, ngươi tạm chấp nhận một chút."

"Cảm...cảm ơn." Nhiễm Nhan rất cảm động, ngoại trừ hai chữ này, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Đơn giản ném xuống những lời này xong, liền xoay người lên xe.

Trong thùng xe, Vãn Lục che miệng cười trộm.

Loại bánh bao nào mà Nhiễm Nhan chưa thấy qua? Trước kia mỗi ngày ăn sáng đều là bánh bao, bởi vì tiện lợi, có đoạn thời gian cả bữa trưa bữa chiều đều mua bánh bao ăn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bánh bao nào thơm như lúc này.

"Ngươi cũng ăn một cái đi." Nhiễm Nhan đưa cho Vãn Lục một cái.

Vãn Lục cười nói: "Nếu là bánh bao bình thường, nương tử cho bao nhiêu nô tỳ ăn bấy nhiêu, nhưng đây là bánh bao nhân chay của nhà kia Tiêu Thị lang lần trước thấy ngài thích ăn, mới thuận tiện mua hai cái."

"Nha đầu chết tiệt!" từ khi Tần Vân Lâm mất, Nhiễm Nhan chưa mắng qua ai như vậy, nàng cầm một cái bánh bao nhét vào tay Vãn Lục, "Ngươi thích ăn thì ăn đi."

Vãn Lục cười hì hì nói: "Tạ nương tử ban thưởng." Nàng cắn một ngụm, thở dài: "Này là có thể so với bất kỳ phần thưởng nào cũng quý hơn a!"

"Ăn cũng không chặn được miệng ngươi!" Nhiễm Nhan trừng nàng một cái.

Vãn Lục thè lưỡi, lại cắn một miếng to.

Xe ngựa đi chầm chậm, Nhiễm Nhan từ màn trúc nhìn ra thấy Tiêu Tụng lưu loát xoay người lên ngựa, rồi sau đó ruổi ngựa đến bên cạnh xe, hơi cúi đầu nói: "A Nhan, ta về phủ trước chờ ngươi."

"Ừm." Nhiễm Nhan lên tiếng.

Tuy Tiêu thái phu nhân không thể không biết Tiêu Tụng sáng sớm đã đi đâu, nhưng nên làm, ngoài mặt vẫn phải làm cho đủ, ít nhất để bà biết tôn tử mình vẫn tôn kính mình, nếu không cháu dâu còn chưa quá môn, tôn tử liền giúp đỡ, không đem lão thái thái để vào mắt, bà có thể cao hứng nổi sao.

Ra khỏi Nhiễm phủ, bên ngoài tiếng vó ngựa xa dần. Nhiễm Nhan ăn cái bánh bao vẫn còn ấm áp, môi tràn ra một nụ cười nhẹ.

Mặt trời mọc lên từ phương đông, ánh sáng màu cam ấm áp dần phủ kín khắp nơi, mặt đất phủ đầy tuyết ở ngoài ngoại ô phản chiếu ánh sáng không quá chân thật.

Giữa vùng tuyết trắng xóa rộng lớn, một bộ hắc y nằm đó, có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Hắn hơi giật giật, hôn mê một đêm ở đây, tứ chi đều bị đông lạnh đến cứng đờ, giãy giụa một hồi lâu cũng không nhúc nhích được chút nào. Bốn phía vắng vẻ, chỉ có tiếng gió vi vu vào sáng sớm, trên những sợi tóc phất qua mặt hắn kết đầy sương trắng. Nằm một hồi lâu, thính giác cùng tư duy của hắn mới chậm rãi khôi phục lại tính linh hoạt, nghe thấy trên nền tuyết có thanh âm sột sột soạt soạt đang tới gần, hắn lập tức mở mắt nhìn qua, ở đây là vùng ngoại ô, luôn có khả năng gặp phải thú dữ.

Nhưng ánh mắt đưa qua, lại thấy một tà váy màu xanh nhạt, nhìn lên trên nữa, nữ tử kia ăn mặc đơn bạc, hàng mày dài thanh mảnh. Nàng không nói tiếng nào ngồi xổm xuống, kéo hắn lên dìu vào thành.

"Ngươi..." hắn kinh ngạc mà nhìn bản thân bị nàng dùng một tay kéo lên, một lúc lâu sau mới hỏi: "Ngươi là ai?"

Nữ tử không trả lời, chỉ là cắm cúi đi về phía trước, bước đi cực nhanh, cánh tay kẹp lấy hắn cũng thập phần hữu lực.

Cửa thành càng lúc càng gần, nữ tử đem người mặc đồ đen đặt trên mặt đất gần tường thành, rồi nhanh chóng chạy về hướng cũ. Hắn giật giật tay chân vẫn chết lặng, vịn tường thành đứng lên, nhíu mày nhìn về phía bóng dáng càng lúc càng nhỏ kia, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm

Nữ nhân kia, rõ ràng có một gương mặt rất giống thê tử của hắn, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, đó không phải là nàng!

"Tại sao lại như vậy..." Sài Huyền Ý lẩm bẩm, nghĩ đến tướng mạo của Nhiễm Nhan, nghĩ đến Văn Hỉ Huyện chủ còn có một thân tỷ tỷ đang mất tích, hắn nhất thời cũng không thể xác định.

Đêm qua, trong đầu Sài Huyền Ý ẩn ẩn có chút ấn tượng, hắn không thể hiểu được cảm giác hơi xao động rồi hít thở không thông kia, nếu sinh hoạt hạnh phúc thuận lợi thì hắn cũng không để bụng việc có còn ký ức trước kia hay không, nhưng quan hệ giữa hắn và thê tử rất kỳ quái, không khí trong phủ cũng rất kỳ quái, hắn chịu không nổi cảnh cả ngày lay lắt như lọt vào trong sương mù, cho nên mới theo cảm giác của mình mà đến đó, ai ngờ lại bị hôn mê bất tỉnh.

Nhưng lúc này, hắn không những không nhớ ra được gì, ngược lại càng thêm mờ mịt!

Lời editor: vừa ăn bánh bao vừa đánh chữ...bánh bao của người ta nóng hổi thơm ngon, của mình đúng nghĩa là đồ ăn cho chó...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store