ZingTruyen.Store

Dai Duong Nu Phap Y Tu Duong Part 2

"Vừa mới phát hiện là không thấy nữa?" Nhiễm Nhan lập tức hỏi.

Nhân cách phân liệt ra tuy rằng mỗi cái đều rất độc lập hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là một loại bệnh, có những nhân cách có hành vi rất cực đoan, tỷ như giết người. Vạn nhất là Văn Hỉ Huyện chủ lấy trộm, nàng ta có thể giết bất cứ người nào gây trở ngại cho con đường của nàng ta!

Vãn Lục suy nghĩ một lát, nói: "Mấy ngày nay nô tỳ bận cho người quét tước Hòa Nhã cư, vẫn chưa sửa sang lại hòm thuốc, không biết thiếu mất lúc nào."

Nhiễm Nhan rời giường, bưng đèn tứ giác đến gần hòm thuốc, nương theo ánh sáng, nhìn rõ bên trong. Dưới đáy rương phủ một lớp bụi, xám xịt, "Hèn chi ngươi muốn lau chùi."

"Vừa rồi có động vào đồ bên trong hay không?" Nhiễm Nhan hỏi.

Vãn Lục lắc đầu, "Chưa, vì nương tử nói đồ để ở đầu này rất quan trọng, nô tỳ mỗi lần lau dọn thì sẽ đếm qua trước một lần, lần này chỉ mới đếm xong, đáng lẽ là 13 bình, hiện tại chỉ có 12 bình."

"Là ba ngày trước dọn nhà phải không?" Nhiễm Nhan duỗi tay cầm lấy một cái bình, thấy chỗ vừa lấy đi có dấu bụi rõ ràng, mà chỗ đáng lẽ để cái bình bị thiếu kia lại phủ đầy bụi.

Mặc dù cái hòm thuốc này đóng không kín, nhưng bình thường thì nửa tháng cũng sẽ không có nhiều bụi như vậy, trừ phi là lúc quét dọn nhà vào ba ngày trước bị rơi vào, mà trong rương không có dấu vết của chai nào khác bị lấy đi, có thể kết luận, bình độc dược này ba ngày trước đã không thấy tăm hơi.

Nhiễm Nhan nhìn vị trí của cái bình kia, trong lòng hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Hình như là dùng hết rồi."

Nàng làm như vô tình mà mở ra một cái rương khác, đếm đếm đồ vật bên trong, rồi im lặng quay trở về giường, buông đèn xuống, cầm y thư lên tiếp tục xem.

Vãn Lục cũng không nghi ngờ gì, lại bắt đầu sắp xếp, cái rương này đã mấy ngày chưa được dọn dẹp, ngày mai nàng còn phải đi Tiêu phủ để hầu hạ Nhiễm Nhan, mấy ngày kế tiếp lại phải chuẩn bị mấy chuyện lặt vặt để ăn tết, thừa lúc Nhiễm Nhan còn chưa ngủ, liền nhanh chóng dọn dẹp, nếu không sợ là phải kéo qua năm sau.

Hình Nương thì lại nhìn ra khác thường, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Nương tử, có việc gì sao?"

Ánh mắt Nhiễm Nhan đọc sách hơi ngưng lại, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, Hình Nương là một trong những người thân cận nhất của nàng, nếu manh mối bị phát hiện, không khỏi sẽ sinh nghi kị về sau, cũng không dễ gạt nữa, vì thế bây giờ nàng lựa chọn tín nhiệm Hình Nương, "Ca Lam có biết y thuật không?"

Hình Nương ngơ ngẩn, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn gật gật đầu, "Biết, bất quá chỉ là da lông."

Lời này cũng không có tránh né Vãn Lục, nàng ta vừa đem toàn bộ dược bình trong rương lấy ra ngoài, nghe lời của Hình Nương, bất mãn nói: "Làm gì có chuyện chỉ là da lông, nàng ấy là học trộm ở y quán trong thành Tô Châu đó! Ca Lam rất thông minh, vừa thấy liền hiểu."

Nhiễm Nhan gật đầu.

Sắc mặt Hình Nương lại càng trắng, đưa ánh mắt nhìn Nhiễm Nhan dò hỏi.

Trong phòng hiện tại ngoại trừ ba người các nàng, cũng không có ai khác, Nhiễm Nhan cũng không che che dấu dấu nữa, nói: "Ta đã từng tiêm vào người Nhiễm Mỹ Ngọc một loại dược vật, loại dược này sẽ làm tổn thương tủy sống, lần đầu tiên tiêm vào sẽ có ảnh hưởng, nhưng nhìn bên ngoài thì rất bình thường, nhưng khi tiêm vào lần thứ hai rất có khả năng sẽ gây liệt chi dưới, nếu không cắt chi thì sẽ chết."

"Ngài đây là nói Ca Lam cầm bình dược kia đi?" Hình Nương nhỏ giọng kinh hô.

Vãn Lục cũng mặt đầy kinh ngạc.

Trong phòng thoáng chốc một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm Nhiễm Nhan lật sách.

Sau một lúc lâu, cũng không có ai nói câu nào. Tính tình Ca Lam ra sao, Hình Nương cùng Vãn Lục rõ ràng hơn nhiều so với Nhiễm Nhan, nàng ta chấp nhất với cừu hận, ôm tâm thái ngọc nát đá tan, nàng ta rất thông minh, nhưng cũng quá mức cố chấp.

"Nương tử, Ca Lam..." Vãn Lục cũng không có tự tin, nàng rất hận mẹ con Cao thị, mỗi khi chịu khổ thì đều hận không thể bóp chết bọn họ, nhưng hiện tại các nàng đều đã thoát khỏi ma trảo, vì cái gì còn muốn vội vàng chạy về giết người chứ?

"Kệ nàng ấy đi, làm người cả đời có thể tùy ý một lần cũng không dễ dàng, hơn nữa ta tin tưởng nàng ấy có thể xử lý tốt." Nhiễm Nhan buông thư, rúc vào trong chăn. Kỳ thật nàng dung túng Ca Lam như vậy không phải là không có chút tư tâm hay sao, bởi vì Cao thị đối với sinh mệnh của nàng có trình độ uy hiếp nhất định, cho nên lựa chọn làm như không thấy.

Khóe môi Nhiễm Nhan hơi cong lên, trong xương cốt nàng quả nhiên cũng không phải là một người tốt.

Vãn Lục thấy bộ dáng nàng muốn ngủ, cũng không nói thêm gì nữa. Trong lòng Vãn Lục kỳ thật rất mâu thuẫn, vừa cảm thấy tàn nhẫn, lại cảm thấy kích thích, suy nghĩ thật lâu không thể bình tĩnh xuống.

Một đêm này, không biết có bao nhiêu người mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hiểu cổ mới vang năm sáu tiếng, Vãn Lục đã gọi Nhiễm Nhan dậy.

Một đám thị tỳ bưng đồ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào. Ngày thường đều là do hai người Vãn Lục và Ca Lam hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nhưng vì hôm nay sẽ gặp lão thái thái, cần phải thận trọng mới được.

Trang điểm để gặp gia trưởng là một môn học, không thể quá mức long trọng hoa lệ, cũng không thể keo kiệt mất thể diện. Hết thảy đều do một tay Hình Nương lo liệu, Nhiễm Nhan yên tâm mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, để cho rất nhiều đôi tay lăn lộn trên mặt nàng, tóc nàng.

Qua khoảng nửa canh giờ, Nhiễm Nhan mới mở mắt.

Người trong gương đồng một thân trung y trắng thuần, khuôn mặt tinh xảo, khóe mắt đuôi mày rạng rỡ, búi tóc rũ xuống, giảm khí chất lãnh ngạnh đi, lại thêm vào vài phần nhu mỹ.

"Nương tử mặc cái này đi." Vãn Lục ôm một kiện áo váy giao lãnh màu xanh lá, nàng giũ nó ra trước mặt Nhiễm Nhan, toàn bộ thân váy áo đều màu xanh lá, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hoa văn dây thừng ở trên được thêu bằng chỉ bạc còn mảnh hơn sợi tóc thể hiện rõ giá trị xa xỉ của nó, Vãn Lục nói: "Đây là Tam phu nhân đặc biệt thỉnh tú phường làm ra."

"Cái này sẽ không có sai lầm gì." Hình Nương giúp Vãn Lục mặc y phục vào cho Nhiễm Nhan, "Lão phu nhân dù sao cũng lớn tuổi, không biết có thích mấy thứ mới mẻ hay không, cái này không trương dương, cũng không mất thể diện, rất phù hợp."

Hơn nữa màu sắc này là pha trộn giữa ổn trọng và hoạt bát, vừa không mang vẻ già dặn lõi đời mà cũng không quá non nớt. Mặc xong y phục, Hình Nương đi quanh nàng nhìn một vòng, da Nhiễm Nhan trắng nõn, được màu xanh lá làm nổi bật nhìn như mỹ ngọc trong suốt, mặt được trang điểm nhẹ, khuôn mặt tinh xảo lại không quá diễm lệ, nhìn qua vô cùng sạch sẽ thoải mái.

Hình Nương vừa lòng gật gật đầu, "Còn thiếu một cây cây trâm."

"Dùng cây kia đi." Nhiễm Nhan ra hiệu về phía một cái hộp gấm dài trên bàn trang điểm.

Vãn Lục duỗi tay cầm lên, mở ra nói: "Đây là trâm khắc gỗ, được không..." tuy là do Tiêu Tụng thân thủ điêu khắc ra, nhưng dù gì Tiêu thái phu nhân cũng không biết, mang mộc trâm, lão thái thái nhìn thấy sẽ không nghĩ là cẩu thả chứ?

Hình Nương còn chưa kịp phản đối, liền bị cắt ngang.

"Thập Thất tỷ!" Nhiễm Vận cười hì hì nhảy nhót đi vào, nhìn bộ dạng Nhiễm Nhan, chậc một tiếng: "Quả nhiên là một mỹ nhân nũng nịu, nhân dịp này, ta tặng cái bể cá kia cho ngươi, để làm lễ vật cho Tiêu thái phu nhân."

Nhiễm Nhan kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ, một con bé vắt cổ chày ra nước bỗng nhiên nhịn đau rút lông, đây là dấu hiệu gì vậy?

"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?" Nhiễm Vận bất mãn chu miệng: "Ta chính là chịu đựng nỗi đau xẻo thịt, không cảm kích thì thôi, còn nhìn ta như vậy."

"Cảm ơn." Nhiễm Nhan là rất cảm kích, chỉ là trước khi cảm kích thì hoài nghi động cơ mà thôi.

"Nương tử, Tiêu Thị lang vào phủ." Ngoài cửa có thị tỳ thông truyền.

Nhiễm Nhan phảng phất như nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Ở đâu rồi?"

"Ở tiền thính." Thị tỳ đáp.

Nhiễm Nhan nhìn cây trâm hoa đào trong tay Vãn Lục, vẫn nói: "Không mang cái này, chọn một cái thích hợp đi."

Hình Nương cũng nhẹ nhàng thở ra, lấy bạch ngọc trâm đã sớm chuẩn bị tốt cắm lên búi tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store