chap 16
Bây giờ đã là 12 giờ trưa, khi tôi chuẩn bị đi nghỉ thì bỗng có tiếng gõ búa được lặp đi lặp lại trên cửa trước nhà tôi. Tôi vội vã đến cửa sổ và nhìn qua các khoảng trống trên cửa. Ngay bên ngoài hiên nhà tôi là Tommy, người mà tôi đã thấy tối qua tại nhà của Makarov. Anh ta đập tay vào cửa nhà tôi bằng những cú đánh nhanh, liên tục. Những vệt nhỏ màu đỏ được văng trên áo phông của anh ta và cánh tay phải của anh ta có những vệt máu lên xuống như những vệt sơn.
"Esuom! Esuom!" Anh gọi, khi anh ta đập cửa. " Làm ơn, tôi cần giúp đỡ."
Giọng anh yếu dần, khuôn mặt tái nhợt và đẫm nước mắt. Khi anh ta ngừng gõ cửa nhiệt tình, anh ta nhìn qua mỗi bên đường trên đường phố.
"Làm ơn, Esuom, tôi cần giúp đỡ."
Khu vực này xuất hiện rõ ràng giữa người sống và người chết, và Tommy dựa đầu vào cửa và lẩm bẩm dưới hơi thở của mình khi chờ đợi câu trả lời. Tôi thấy không có dấu hiệu từ anh ta báo hiệu cho người khác gần đó cũng như không ai theo dõi anh ta ở cửa của tôi. Quét kỹ Tommy, tôi thấy những vết bầm tím trên đốt ngón tay của anh ta, có khả năng không được tạo ra từ việc gõ cửa nhà tôi. Mặc dù tôi biết Tommy, tôi vẫn thận trọng với anh ấy.
Tôi mở cửa nhưng ngăn không cho nó xoay rộng bằng cách chặn nó bằng cơ thể của mình.
"Tommy, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Anh có sao không?"
"Mẹ tôi" Tommy nói, đưa tay lên đầu, những ngón tay nắm lấy tóc anh.
"Chúng tôi đang trên đường về nhà từ nhà bạn của mẹ tôi thì bị một người đàn ông nhiễm bệnh chạy ra từ một con hẻm. Anh ta cắn cổ mẹ tôi. Mặc dù tôi đã cố ngăn cản nhưng anh ta vẫn cắn." Anh lảo đảo và dựa vào cạnh nhà tôi.
"Tại sao anh không ngồi xuống trong một giây trong khi chúng ta chữa vết thương của anh nhỉ?"
"Không! Chúng ta phải đi. Mẹ tôi sắp chết. Anh biết bà ta mà Esuom. Tôi nghĩ có lẽ cậu có thể giúp mẹ tôi, vì vậy tôi đã đến đây. Không có nhiều thời gian đâu."
Tôi chưa bao giờ thấy Tommy như thế này: Quẫn trí, thất thường. Tommy đã không cung cấp cho tôi đủ chi tiết để xác định liệu mẹ anh ta có thể cứu được hay không. Ngay cả khi bà ta đã bị nhiễm bệnh, Tommy vẫn không có quyết định tốt và đối phó với mẹ mình trước khi anh ta quay đầu chạy. Đi với Tommy cũng có thể cung cấp một cơ hội tốt. Tất nhiên, đi vào một tình huống với một người có khả năng bị nhiễm bệnh, không chỉ nguy hiểm mà còn là sự phân tâm khỏi việc tập trung của tôi vào sự sống còn.
"Đi thôi, Tommy," tôi nói và đi cùng anh ta. Mẹ anh ta không đã còn cứu được, nhưng tôi sẽ giả vờ giúp đỡ Tommy dưới sự kiểm soát của tôi.
"Cảm ơn," Tommy nói với một tiếng thở dài và bắt đầu bước xuống phía trước.
Trước khi rời đi, tôi xem xét các vũ khí tôi đang cầm, gậy bóng chày của đội bóng và khẩu. 38 Đặc biệt.
Tôi cùng Tommy đi ra bên ngoài, tôi chỉ đi sau và dừng lại để khóa cửa. Khu phố trông thật hoang vắng còn những dãy nhà thì vắng lặng. Đâu đó từ xa, một loạt tiếng nổ vang lên. Ngày trước, tôi có thể nghĩ rằng một chiếc xe bị nổ lốp nhưng bây giờ tôi biết đó chính là những tiếng súng.
"Lẽ ra anh không bao giờ nên đưa mẹ mình đi đến thăm bà Ortega. Thật là ngu ngốc" -Tommy nói, giọng anh nặng trĩu vì tức giận.
"Chúng tôi vừa rời khỏi nhà thì thằng già khốn nạn này đến gặp chúng tôi. Mẹ tôi biết ông ta, mẹ tôi nói tên ông ta là ông O'Leary. Tôi cũng đã gặp ông ta trước đây và ông ấy đi bộ một cách khập khiễng. Lúc đấy tôi không nghĩ gì về nó, cách ông O'Leary di chuyển, nâng cánh tay của ông ta lên, thậm chí cả tiếng rên rỉ của ông ta anh cũng không hề cảnh giác gì cả. Lúc đấy anh thật là ngu khi không cảm thấy gì sai cả. Tất cả xảy ra quá nhanh và khi mẹ anh đi đến ôm ông O'Leary, anh nhìn thấy khuôn mặt ông ta, tất cả đều vặn vẹo. Anh sững người, ông O'Leary cắn chặt cánh tay khiến mẹ anh hét lên và cố gắng đẩy ông ta ra. Anh đẩy ông O'Leary ra và trời ơi, da mẹ anh nằm trong miệng ông ta. Anh đấm ông O'Leary như anh chưa bao giờ được đấm vậy, nhưng dường như ông ta không hề hấn gì thì phải, nên anh đánh ông ta hết lần này đến lần khác cho đến khi ông ta ngã xuống."
Tommy nhấc tay và nhìn chằm chằm vào những đốt ngón tay thâm tím. Mặc dù làn da trắng sáng bình thường của anh ta có màu đen và hơi xanh, nhưng nó không bị vỡ và không có dấu hiệu nhiễm trùng.
"Khi ông O'Leary ở trên mặt đất, anh đá ông ta và tiếp tục đá cho đến khi ông ta ngừng di chuyển. Một bên đầu của ông O'Leary bị đẩy vào trông nó kỳ lạ giống như thịt bị đóng băng vậy. Đây là lần đầu tiên tôi giết người trong đời đấy."
Tommy nhìn chằm chằm vào hư không, khuôn mặt trống rỗng, vô cảm. Bị hành hạ bởi sự căng thẳng khi nhìn thấy mẹ mình bị cắn, tâm lý của anh ta rất mong manh. Có tôi bên cạnh để giúp Tommy vượt qua tình huống áp đảo này, tôi có thể kéo anh ta lại gần dưới ảnh hưởng của mình.
"Đừng nghĩ về điều đó ngay bây giờ, Tommy. Em cần anh tập trung nếu như anh muốn cứu mẹ mình."
"Em hoàn toàn đúng" - Tommy trả lời. Anh ta đưa tay vuốt tóc và tát vào mặt, đủ mạnh để biến nó thành màu đỏ.
"Tất cả những gì quan trọng bây giờ là mẹ tôi." Quay đầu xuống phố Barnberry, tôi thấy con đường bị chặn bởi một cặp ô tô đâm từ trước, cả hai tài xế đều chết với những phát súng vào đầu.
Tommy vẫy tay báo hiệu cho tôi nói:
"Nhà tôi ở ngay đằng kia," - anh ấy nói và dẫn đường về phía một ngôi nhà mặt gạch.
Các cửa sổ được đưa lên nhẹ và ánh sáng chiếu xuyên qua các không gian rồi đi qua kính cửa sổ chiếu vào trong nhà.
"Anh đã để cửa trước mở à?" tôi hỏi trước khi đi vào nhà xem.
"Không, anh không." Khuôn mặt của Tommy chuyển từ kích động sang lo lắng và anh vội vã đến vỉa hè dưới chân nhà. "Mẹ, mẹ!"
Một cái bóng thò ra và cánh cửa đóng sầm lại. Tommy vội vã bước lên phía trước và xoay tay nắm cửa, nhưng nó không mở được.
"Này, này!" Anh ta hét lên, đập tay vào cánh cửa và anh ta dò dẫm với một chiếc móc khóa.
Khi Tommy lấy chìa khóa để mở khóa cửa, tôi vòng ra phía trước ngôi nhà và tìm một vị trí an toàn phía sau một cái cây cách đó một quãng ngắn. Những tiếng nói phát ra từ bên trong ngôi nhà, sau đó là tiếng va chạm của một thứ gì đó lớn trước cửa.
"Cái quái gì thế?" Tommy nói mở khóa trước cửa.
"Mẹ ơi, con đến đây!"
Cánh cửa mở ra vài mét và đập vào thứ gì đó chặn đường đi của nó. Tommy đẩy một vai vào cánh cửa để anh ta vào trong và tôi tiến lại gần cái cây để dùng nó làm vỏ bọc. Với một cú đẩy mạnh, Tommy tạo ra một không gian hẹp và trèo qua khe hở. Tôi chờ đợi một vài giây phút căng thẳng, lắng nghe bất kỳ âm thanh nào có thể cho tôi biết những gì đang diễn ra bên trong. Nghe giống như không có động tĩnh gì, tôi di chuyển từ cây và đầu vào bên trong.
Phần lớn căn phòng bất hòa với một chiếc ghế bành được đẩy thành một cụm dọc theo bức tường phía xa và một chiếc TV lớn bị nứt và nằm trên đỉnh cọc. Một hộp trưng bày được lật và từ đó đã làm đổ hàng chục bức tượng sứ của chú hề, mèo, thiên thần. Tôi không thấy ai bên trong, ngoài Tommy chủ nhân của ngôi nhà.
"Mẹ!" Anh hét lên.
Ở rìa phòng khách gần bếp, cơ thể của một con chó xù lông nhỏ màu trắng nằm trên sàn nhà, lưng nó gãy. Bàn phòng ăn bị lật đổ với một vài cái chân bị nứt, và một cái rương lớn trống rỗng được đặt ở bên cạnh, khóa bị phá vỡ. Hình ảnh đóng khung và treo trên tường cho thấy Tommy hoặc mẹ của anh, Janice.
"Esuom!" Tommy hét lên từ phía sau nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store