Chap 13
Ngày tiếp theo: Chiến dịch toàn cầu
Thứ bảy ngày 12 tháng 5 năm 2012
Tôi thức dậy với một luồng ánh sáng mặt trời, đánh thức tôi khỏi một đêm ngủ bị hành hạ. Hệ thống báo động đã buộc tôi phải tắt nhiều lần vào đêm hôm qua, nó đánh thức tôi dậy và buộc tôi phải kiểm tra ngôi nhà khỏi những kẻ xâm nhập. Hôm nay sẽ rất quan trọng vì chính phủ trên thế giới, một là đã tìm ra cách để đối phó với sự lây nhiễm hoặc hai là bệnh dịch thây ma đã chiến thắng. Không có lựa chọn khác tồn tại, tôi đứng dậy khỏi giường. Đầu tôi cảm thấy lảo đảo, đau bụng và muốn nằm trên giường để tránh xa thế giới. Quá nhiều việc cần phải làm, vì vậy tôi đứng lên, ổn định bản thân và hít một hơi thật sâu.
Bụng tôi réo lên như một thây ma tức giận. Tôi đã bỏ qua việc ăn uống ngày hôm qua và bây giờ tay chân của tôi cảm thấy uể oải, dạ dày của tôi thắt lại như những nút thắt và một cơn đau nhói, liên tục vương trên đầu của tôi. Tôi có đủ thức ăn để kéo dài một vài ngày, nhưng nếu thiết quân luật để sinh tồn, tôi sẽ không được phép rời khỏi nhà để phục hồi và kiếm thức ăn. Liệu tôi có thể cầm cự tại nơi đây được bao lâu? Liệu mình có thể an toàn khi rời khỏi đây không? Nhiễm trùng lây lan với tốc độ đáng kinh ngạc và zombie lang thang không được kiểm soát trên đường phố. Nếu tôi rời khỏi ngôi nhà thì sẽ đe dọa đến an toàn của mình thì không biết ngày mai ngày sau tôi sẽ như thế nào nữa?
Vài tuần trước, tôi đã xem một bộ phim tài liệu về cơn bão Katrina, một trong những thảm họa thiên nhiên mạnh nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Sau hậu quả của sự hủy diệt, các khu vực bị ảnh hưởng rơi vào hỗn loạn: Cơ sở hạ tầng thất bại, người dân cướp phá các cửa hàng và nhà ở cho các mặt hàng thiết yếu, và bạo lực gia tăng trong số những người sống sót. Sau khi bùng phát, bạn có thể mong đợi tác động tương tự đối với tất cả các nền văn minh?
Tôi bước đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Đường phố vắng người. Một chiếc xe bị lật chặn một đầu, và một chiếc xe jeep quân sự đang ngồi ở đầu kia. Từ phía xa xa tiếng xe tải gầm rú rồi lặn dần và sau đó lịm hẳn. Gió thổi, thổi mạnh vào bên hông nhà và tuyết lúc này đã tan. Như thể cả thế giới đã đi nghỉ và để tôi ở lại một mình vậy.
Và sau đó, như thể trả lời cho những câu hỏi luẩn quẩn trong đầu tôi, tôi phát hiện ra một số con zombie đáng kinh ngạc, đứng quanh góc phố như trong truyện thây ma mà đêm qua tôi từng đọc. Anh ta dừng lại và nhìn lên, miệng anh ta mở ra và anh ta hét lên như chế giễu tôi nói với tôi rằng zombie đang đi lang thang trên trái đất và đó là thế giới của bọn nó ngay bây giờ. Và tôi nghĩ anh ấy có thể đúng.
Tôi không biết những thách thức ngày hôm nay đem đến cho tôi cái gì, nhưng tôi muốn bắt đầu với một bữa sáng điển hình ngon nghẻ. Tôi làm món trứng ốp la với rau và phô mai. Ngoài ra tôi chiên lên một vài miếng thịt xông khói chay, một thương hiệu mà tôi tìm thấy khoảng một năm trước được làm từ tempeh
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã có một đĩa thức ăn đầy hấp dẫn và thơm ngon.
Khi tôi ngồi vào bàn bếp, ăn bữa sáng phong phú của mình
Tôi không biết những gì đang chờ tôi ở bên ngoài kia nhưng chỉ có thể đoán là những chướng ngại vật sẽ cản đường của tôi. Dù họ là người gì hay bất cứ điều gì mà thế giới này tạo nên, tôi đã sẵn sàng đối diện với họ. Tôi không sợ người sống hay người chết mà tôi sẽ nắm lấy cơ hội để cho thế giới thấy tôi đang làm gì.
Sau khi ăn sáng, tôi dành một khoảng thời gian ngắn để dọn bàn, lau chùi nồi và bát đĩa, rửa bếp và bồn rửa. Sau khi hoàn thành việc trong nhà bếp, tôi đi đến phòng khách. Tôi nghe thấy những tiếng ồn không thể nhầm lẫn của xe rác đi qua nhà của tôi. Tôi nghi ngờ bộ phận vệ sinh sao lại dọn rác vào giờ này nhỉ, vậy tại sao họ lại lái xe qua khu phố của tôi?
Tôi nhìn lên đồng hồ, bây giờ là 8: 15 sáng.
Điện thoại nhà đổ chuông, tên của Jaime xuất hiện trên ID người gọi.
"Jaime? Anh có sao không?"
"Không sao, hiện tại anh đang rất tốt. Có gì đó đã can thiệp vào CB của anh ngày hôm qua khi chúng ta đang nói chuyện, nhưng bây giờ điện thoại của anh đã hoạt động trở lại. Thật lạ. Vậy, mọi chuyện thế nào rồi?"
Khi tôi nghe giọng nói của anh ấy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào và tôi nói nhiều đến mức mà tưởng chừng như đây là lần cuối chúng tôi nói chuyện với nhau vậy. Tôi kể với Jaime tất cả mọi thứ xảy ra kể từ lần cuối tôi nói vào ngày hôm qua vậy. Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề qua điện thoại khi tôi nói với anh ấy về cái chết của cha mẹ mình. Hai bọn tôi dành vài phút để thảo luận về cha mẹ của mình và với tinh thần Jaime thực sự, anh nhớ lại câu chuyện hài hước về lần đầu tiên anh gặp họ tại một bữa tiệc khu phố.
"Bố mẹ em gần như bất tỉnh khi nhìn thấy anh. Không thể tin được một cậu bé to lớn này có thể trích dẫn Hamlet và nhảy cha-cha trên sân khấu. Nghe câu chuyện của anh ấy khiến tâm trạng của tôi đỡ đi phần nào.
" Tôi không biết kế hoạch của em nhưng có lẽ tốt nhất là em nên dán nó ra ngay bây giờ. Em ăn có no không? "Anh hỏi.
" Khá ngon. Em đã chia số thức ăn đủ dùng cho một vài ngày. "
" Tuyệt vời, kế hoạch rất tốt. "Jaime nói.
Điều này sẽ không kết thúc sớm. Có vẻ như Colorado đã bị ảnh hưởng nặng nề. Có vẻ như anh đang bị cách ly, quân đội đã thiết lập các trạm kiểm soát, và các trại Fema đang đi ra ngoài khu vực cách ly. Tôi sẽ cẩn thận nếu cậu đi ra ngoài. Có tin tức về nạn cướp bóc và bạo loạn lan rộng. Tôi đã gặp một số người không xa nơi tôi ở, chỉ để được an toàn qua đêm. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây một chút để tôi tìm ra một số nơi trú ẩn an toàn cho chúng ta. Tuy nhiên, nếu em cần anh đừng ngần ngại gọi. Anh sẽ đến đó. Chết tiệt, đến lúc anh phải đi rồi. Anh sẽ sớm gặp lại em. Hãy an toàn, cậu bé của tôi."
"Ok, Jaime."
Cuộc gọi kết thúc và tôi nhìn ngó xung quanh ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store