Chương 59: Vị khách đầu tiên
Nói về Thiên Tứ, từ lúc tiểu hổ đi chưa lâu, đã có ba vị khách tới cửa hàng. Điều này làm Thiên Tứ mừng rỡ ra mặt. Ba tên này là cùng một nhóm người, một gã trung niên và hai cái lão già. Có vẻ người trung niên có địa vị cao hơn hai người kia lên luôn đi trước, hai người kia cũng là bộ dáng cung kính đối đáp
Ba người này là nhị đương gia và hai vị hộ vệ cao cấp của Ngụy gia. Người kia tên Ngụy Tuấn, nhìn thấy ngôi nhà bên cạnh hồ thì ngạc nhiên hỏi hai người đi theo mình.
" Tháng trước ta cũng tới Ma Lâm săn bắn, cũng chưa từng thấy có ngôi nhà nào ở đây. Sao giờ lại xuất hiện một cái tiểu viện thế này"
Bọn họ là người Ngụy gia, gia cảnh cũng thuộc tốp đầu của Giang nam thành. Lên thi thoảng vẫn phái con cháu vào trong Ma Lâm lịch luyện. Vì thế cũng không xa lạ gì với cái Thiên Ba hồ này. Bất quá một lão giả nhìn một lượt cửa hàng lên tiếng đáp
" Nhị đương gia, trên cổng ngôi nhà có treo biển hiệu ghi một chữ Duyên. Hẳn đây là cửa hàng rồi chứ không phải là nhà ở đâu"
"Ồ, lại có kẻ dám ở Thiên Ba hồ mở cửa tiệm sao. Không sợ bị yêu thú ban đêm lẻn ra tấn công à. Thú vị đấy. Chúng ta qua đó xem thử đi"
Ba người quan sát một hồi, cũng không thấy ngôi nhà có điều gì kì lạ. Lại chỉ thâý có một thiếu niên đang cầm cuốc, xới đất trong vườn. Trên người tên này không có linh lực ba động, hiển nhiên là một cái phàm nhân. Lên cũng tự tin đi tới.
Mắt thấy có người tới, Thiên Tứ cũng ngưng việc đang làm lại. Chỉnh lại y phục cũng như rửa mặt chân tay, bước ra cổng chào đón.
" Hoan nghênh quang lâm bản điếm"
Người trẻ tuổi cầm đầu mở miệng nói: “Nga, là cửa hàng nha, một tháng trước, ta đi qua nơi này thời điểm đó còn không có cửa hàng này, ngươi là khi nào khai?”
Nói xong hắn đánh giá Thiên Tứ, thấy người này cũng không nửa điểm linh lực dao động là cái phàm nhân. Khi nào phàm nhân cũng dám ở Ma Lâm khai mở cửa hàng?
Thiên Tứ mỉm cười: “Bổn tiệm cũng mới ngày nay tân khai.”
Ngụy Thư Tuấn nhìn mặt tiền cửa hàng trống rỗng nói: “ Duyên chưởng quầy ngươi mở cái gì cửa hàng a? Như thế nào không có nhìn thấy đồ vật a?”
“Xin lỗi, bản nhân họ Thiên danh Tứ, không họ Duyên, bổn tiệm là bán vật phẩm, này vài loại vật phẩm tạm thời là bổn tiệm bán ra thương phẩm.”
Thiên Tứ sửa đúng cách xưng hô cho Ngụy Vô Tuân, đồng thời ngón tay chỉ hướng tủ kệ bán hàng.
Ngụy Thư Tuấn nhìn phía ngón tay Thiên Tứ chỉ, thấy trên giá có ba cái chai cùng một cái hộp gỗ.
Ngụy Thư Tuấn: “Nga ~ kia chưởng quầy nếu họ Thiên, vì cái gì lại kêu một chữ Duyên. Còn có này đó đều là thứ gì, còn phải nhờ chưởng quầy giới thiệu một chút .”
Thiên Tứ trong lòng không vui, miệng vẫn là giới thiệu nói: “Không cần để ý những cái đó chi tiết, ngươi thậm chí còn có thể xem nhẹ tên bổn tiệm, chỉ cần biết rằng ta trong tiệm bán cái gì là được”
Ngón tay chỉ vào bình gốm nói : “Cái chai là đan dược”, hộp gỗ chính là võ kỹ.”
“Nga ~ cái gì đan dược cùng võ kỹ a?” Ngụy Thư Tuấn cảm thấy hứng thú hỏi.
Có thể ở chỗ này mở cửa hàng, vẫn là bán đan dược cùng võ kỹ, khẳng định không phải người thường, bán đồ vật cũng nhất định không phải bình thường đan dược cùng võ kỹ.
Đến nỗi chưởng quầy không có linh lực, khẳng định có thứ gì hoặc tu luyện cái gì công pháp che giấu trong cơ thể linh lực dao động, hoặc, chưởng quầy tu vi cao thâm chính mình nhìn không ra tới.
Ngụy gia là gia tộc cao cấp tại Thiên Phong Thành , Ngụy Thư Tuấn từ nhỏ đã được coi như tộc trưởng đời sau mà bồi dưỡng, vô luận tâm tính, tầm mắt đều là không tầm thường, không phải những thứ công tử rởm nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mắt chó xem người thấp ăn chơi trác táng có thể so sánh.
Thiên Tứ giới thiệu đến: “Này hai bình phàm đan Hồi Xuân Đan, võ linh dưới có thể nháy mắt khôi phục vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, này một lọ là vật phàm đan dược hồi khí đan, dưới võ linh có thể nháy mắt khôi phục linh lực viên mãn, này hộp võ kỹ là hoàng giai võ kỹ Thương Hải Kiếm pháp.”
Thiên Tứ đã giảm tác dụng của đan dược kia xuống mức thấp nhất. Tránh gây ra hoảng sợ đối với khách hàng. Hồi xuân đan phía dưới Võ Tông hữu hiệu.
Võ giả cấp thấp không thể dùng chính phẩm đan dược cùng linh phẩm đan dược, trung giai võ giả không thể dùng linh phẩm đan dược, bởi vì đan dược cao giai, dược lực sẽ phá hủy thân thể cùng kinh mạch võ giả cấp thấp.
Nhưng là, cũng không phải tuyệt đối, một ít đặc thù công năng đan dược ngoại trừ vẫn có chút tác dụng.
“Cái gì?” Ngụy Thư Tuấn cùng hộ vệ, bọn đều sợ ngây người, ngây ngốc lẫn nhau nhìn. Trong chốc lát, vài người quay đầu nhìn phía quầy bán hàng, trong mắt quang mang không ngừng thay đổi, từ kinh ngạc, không thể tưởng tượng.
Ở trên thị trường vô luận là đan dược chữa thương, hay là đan dược khôi phục linh lực , đều không có dùng từ ngữ nháy mắt có thể khôi phục. Dù là đan dược thượng phẩm cũng đều là chậm rãi khôi phục thương thế, mà đan dược khôi phục linh lực cũng là không thể nháy mắt khôi phục linh lực viên mãn. Ngay cả đan dược cao cấp cũng chỉ khôi phục được ba thành linh lực đó cũng là nhiều rồi.
Trên thế giới này võ kỹ rất nhiều, nhưng có phẩm giai võ kỹ là khan hiếm, đại đa số đều là nắm giữ ở trong tay tông môn, gia tộc quyền thế, thế gia, trên thị trường rất ít lưu thông.
" Thiên , Thiên chưởng quỹ ngươi nói chính là sự thật? Cái kia hộp là hoàng giai võ kỹ?” Ngụy Thư Tuấn kích động vô cùng, toàn thân run rẩy hỏi, liền cách xưng hô đều thay đổi.
Bọn họ Ngụy gia chính là cái thế gia hàng đầu, ở Thiên Phong Thành chính là đệ nhất thế lực, cũng có chút võ kỹ, nhưng là vẫn là không có có phẩm giai võ kỹ. Nói Ngụy gia, chính là đế quốc quý tộc giai cấp, có hoàng giai võ kỹ cũng không có mấy cái, ngươi nói Ngụy Thư Tuấn hắn có thể không kích động sao, đan dược là phi thường phi thường không tồi, bất quá, cùng hoàng giai võ kỹ so sánh, vẫn là kém cỏi rất nhiều, hoặc nói không ở cùng cái đẳng cấp.
" Đúng vậy, khách nhân muốn mua sao? Đan dược 20 lạng bạc một lọ, võ kỹ chỉ cần 100000 lạng bạc.” Thiên Tứ gật gật đầu khốc khốc nói. Xem đứa nhỏ này kích động thành gì bộ dáng này, thật là không có gặp qua việc đời.
“Cái gì??? Chỉ cần 100000 lạng bạc?” Ngụy Thư Tuấn bọn họ thân thể đều run giống run rẩy. Phải biết rằng ba năm trước đây trong phòng đấu giá liền có bán đấu giá một kiện hoàng giai võ kỹ, lúc ấy chính là đánh ra 750000 lạng bạc. Thiên thần đại lục lưu thông tiền tệ vì: 100 lạng bạc =1 đồng vàng, 10000 đồng vàng =1 linh tệ
" Các ngươi muốn mua sao?" Thiên Tứ hỏi lại, nhìn dáng vẻ của hắn khẳng định nắm chắc ba tên gà mờ này đã đỏ mắt vì môn võ kĩ kia rồi.
"Mua! Mua! Chúng ta đều mua cả." Đối với biểu hiện này của Ngụy Thư Tuấn, Thiên Tứ cũng không lấy làm lạ. Lên nhớ trước khi xuyên không, hắn cũng chính là một cái thu ngân siêu thị nha. Há lại không biết mấy trò câu khách này.
Bất quá Ngụy Thư Tuấn sờ sờ túi mình, quả nhiên hắn không mang theo nhiều tiền đến vậy. Chuyến này đi đến Ma Lâm cũng là để tìm hai tiểu muội của mình về, tiện xem thành quả lịch luyện của bọn chúng. Ngụy Thư Tuấn e dè hướng Thiên Tứ hỏi dò.
"Thiên chưởng quỹ, ta.. ta không có mang nhiều tiền đến vậy. Người có thể để ta đặt cọc trước rồi ta sẽ về nhà mang tiền tới mua?"
Thiên Tứ ngẫm nghĩ một lúc đáp
" Đặt cọc thì không cần, chỉ cần ngươi nhanh chân thì võ kỹ vẫn là của ngươi. Cửa hàng ta chú trọng một chữ Duyên. Ai có duyên thì được đồ tốt. Có điều ngươi yên tâm, cửa hàng ta hôm nay mới khai trương, còn chưa có người biết tới, lên ta đoán sẽ chẳng có ai tới tranh với ngươi đâu. Haha "
Nội tâm Ngụy Thư Tuấn mừng đến phát điên, vội vàng cúi đầu cảm tạ " Đa tạ Thiên chưởng quỹ, đa tạ Thiên chưởng quỹ. Ta... Vậy ta mua trước mỗi loại đan dược hai bình." Nói xong lấy ra 80 lượng bạc đặt lên quầy.
Thiên tứ mang 4 bình gốm nhỏ xuống, đưa cho Ngụy Thư Tuấn, tiện tay cho tiền vào trong ngăn kéo. Ngụy Thư Tuấn nhận lấy đan dược, quay về sau giao lại cho một vị đại hán nói.
" Ngươi về Ngụy phủ trước, nói gia gia của ta mau chóng mang tiền đến đây."
Vốn dĩ Ngụy Thư Tuấn còn muốn đem đan dược trở về rồi cầm tiền tới đây, nhưng là ngẫm lại nếu trong lúc trở về, chốc lát có người lại đây đem võ kỹ mua đi, đến lúc đó liền cơ hội khóc đều không có, tuy rằng lão bản nói có thể sẽ không có ai lại đây, chính cái gọi là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là hắn ở lại đây canh chừng vẫn là tốt nhất.
Đại hán kia xoay người rời đi, lấy tốc độ nhanh nhất phi về Ngụy phủ. Ngụy Thư Tuấn cùng một lão hán ở lại chỗ này. Nhân lúc rảnh rỗi cũng là ngồi lại với Thiên Tứ nói chút chuyện phiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store