ZingTruyen.Store

Daddy Mong Be Dau

_ "Mẹ ơi! Con khó chịu, con khó chịu lắm!" - Một đứa nhỏ nằm trên giường rên rỉ, mặt nhăn mày nhíu. Khuôn mặt đầy tội nghiệp nhìn mẹ mình.

"Đáng đời! Ai bảo đá banh xong, ra đầy mồ hôi, về đến nhà liền chạy đi tắm. Bây giờ biết khó chịu rồi hả? Đó là do con tự chuốc lấy, nhóc con Min Yoongi!" - Mẹ Min tuy nói tàn nhẫn thế nhưng trong lòng vẫn xót con, đắp chăn lại cho đứa nhỏ vốn không bao giờ chịu nghe lời.

"Mẹ~ Đừng mắng con! Con thật sự không khỏe mà... Ba ơi~" - Cậu nhóc lập tức đem ánh mắt ai oán nhìn về phía ba mình.

"Yoonie à! Mẹ con nói con cũng là muốn tốt cho con thôi, con bị bệnh, mẹ con là người lo lắng nhất đấy." - Nói xong, ba Min vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc.

"Mình ơi, mình cũng thật là, bây giờ Yoonie đang bệnh, mình đừng mắng nó nữa." - Ba Min nghĩ trong lòng: 'Hồi trẻ phải xây dựng nền hòa bình giữa mẹ chồng và con dâu, nhiều khi đứng giữa còn bị giận lây. Lúc bà nội Yoonie qua đời còn tưởng về sau sẽ không còn chuyện đau đầu nữa, không ngờ Yoonie nó càng lớn lại càng bướng bỉnh... Haiz, thật khó sống mà!'

"Ba~ Yoonie muốn ăn hamburger~" - Cậu nhóc kéo dài câu nói ra, làm nũng với ba.

"Ăn cái gì mà ăn! Bây giờ con đang cảm, lại nóng sốt, sao ăn đồ dầu mỡ được. Ngoan ngoãn nằm đó đi." - Làm nũng vô hiệu, tiếng nói kéo dài của cậu nhóc nhanh chóng được gạt phăng ra.

Vừa thấy ánh mắt bà xã cùng thằng con nhìn nhau như muốn sinh ra lửa, chiến tranh có khả năng sắp xảy ra, ba Min liền lên tiếng - "Khụ, khụ... Có chuyện này... Mẹ nó gọi điện cho Songwol chưa?"-  Phải mau chuyển đề tài mới được, tuy mười phút trước mình đã gọi qua cho Songwol rồi.

"Ba nó, đầu óc ông bị sao hả? Bây giờ tôi mới biết Yoonie nó giống ai đấy, đúng là gen di truyền mà! Chuyện quan trọng đó không phải vừa nãy ông đã gọi rồi sao?" - Mẹ Min thực hiện món võ 'sư tử gầm', ba Min lập tức chết đứng.

Bính bong~ Bính bong~ Bính bong~

"Chắc là Songwol đến, tôi đi mở cửa!" - Wolie à~ Chú thấy cháu nên đổi tên thành 'Thánh mẫu Hero Min Songwol' đi. Chú thay mặt cho bà nội Min chào đón cháu đến nhà.

Ba Min chạy như điên tới cửa, không hỏi một tiếng đã mở cửa ra ngay. Ngay trong lúc ông đang đầy chờ mong được nhìn thấy gương mặt đẹp trai dễ thương của Songwol, thì qua gần 0.01 giây, một gương mặt đẹp trai khác xuất hiện, đập vào mắt ông: 'Đẹp trai quá! Phong độ giống mình hồi trẻ! Cậu ta là ai? Da còn trắng hơn mình, mắt còn đào hoa hơn mình, quần áo so với mình còn quý hơn, túi xách hình như là nhãn hiệu LV số lượng có hạn? Vóc dáng hình như cao hơn mình. Nghĩ vậy, ba Min lập tức ưỡn thẳng lưng lên, tiếp tục chìm trong suy nghĩ: Quan trọng nhất là trẻ hơn mình! Điểm này thì không thể tha thứ được, cậu ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là... Thư sinh trong tiểu thuyết? Mẹ nó ơi, tôi vẫn chung thủy với tình yêu của chúng ta, không ngờ mình lại phản bội tôi, tìm một thằng đẹp trai, để nó tìm đến tận cửa nhà. Phản rồi! Tôi giận đấy! Bây giờ trong đầu ba Min đang miên man suy nghĩ với tốc độ 20.000.000m/giây.'

"A... Xin hỏi, đây có phải nhà của bé Min Yoongi không?" - Người đàn ông đứng ngoài cửa kinh ngạc, hỏi.

"Đúng vậy, cậu là?" - Tìm Yoonie ư?

"A, cháu là Kim Taehyung, là Songwol nhờ cháu đến khám cho cậu bé Min Yoongi." - Cho dù ánh mắt ba Min vẫn đang muốn giết chết các sinh vật xung quanh như cũ, nhưng Kim Taehyung vẫn lịch sự tự giới thiệu. Hazi, bỏ đi, xem như là lọc bầu không khí.

"Ha ha. Hóa ra là Songwol gọi cậu đến khám cho Yoongi nhà chúng tôi, mời vào, mời vào."

"Vâng." - Kim Taehyung vào cửa, ba Min lẩm bẩm - "May là không phải thư sinh trong truyền thuyết."

"Dạ? Bác trai, bác nói gì ạ?" - Kim Taehyung cảm giác như nghe thấy gì đó, hắn quay đầu lại hỏi.

"Hả? A! Không có gì. Ha ha... Không có gì đâu. Phòng Yoongi ở trên lầu, tôi dẫn cậu lên." - Nguy hiểm thật, cậu ta mà nghe thấy thì...

Dưới sự dẫn đường của ba Min, Kim Taehyung đi đến cửa phòng của Min Yoongi, mà người mở cửa đương nhiên chính là mẹ Min.

"Mẹ nó ơi, đây là bác sĩ do Woile nhờ đến khám bệnh cho Yoonie nhà chúng ta, gọi là... gọi là..."

"Cháu là Kim Taehyung ạ, chào bác gái. Bây giờ Songwol đang có một ca phẫu thuật, cháu đến thay cậu ấy." - Nhìn thấy ba Min ậm ừ không nhớ ra tên mình, Kim Taehyung nhanh chóng giải vây hộ ông. Sao lại không nhớ tên mình chứ? Hắn nào biết lúc đó ba Min vẫn còn suy nghĩ chuyện 'thư sinh trong truyền thuyết' nên có nghe rõ cái gì đâu.

"A, là bác sĩ Kim! Đẹp trai quá! Bạn của Songwol đều đẹp trai vậy sao? Ha ha. Có muốn uống gì không? Trà hay cà phê? Không cần khách khí với dì đâu." - Mẹ Min nhìn Kim Taehyung đầy thưởng thức, hoàn toàn quên mất thằng con đang nằm trên giường kêu trời kêu đất, ốm đau bệnh tật, bà còn tự nhiên đem chữ 'bác gái' đổi thành 'dì', chẳng phải là để thu hẹp tuổi tác sao. Ba Min thầm than: Xong rồi! Xong rồi! Mình đã bảo thằng nhãi này là thư sinh trong truyền thuyết mà!

"Chuyện đó... Vẫn nên xem bệnh cho cậu bé trước đã!" - Haiz, sức quyến rũ của mình vì sao ở đâu, lúc nào, với ai cũng không thể chắn nổi hả? Thật đáng buồn mà.

"A! Đúng rồi, Taehyung! Cháu vào đi, nó ở trong đó." - Lúc này mẹ Min mới nhớ ra Min Yoongi đang bị bệnh.

Ba Min lại tiếp tục chìm trong suy nghĩ: 'Ha ha, bây giờ mới chứng minh được Yoonie nó không sáng dạ nổi là vì ai! Đúng là gen di truyền mà, thật là thần kỳ!'

Kim Taehyung đi vào phòng thì thấy một 'nhóc con' tội nghiệp nằm trên giường. Hừ! Min Songwol, đây là Yoongi của chúng ta trong miệng cậu hả? Là 'cậu bé' trong miệng cậu hả? Nhìn ít nhất cũng mười bốn tuổi rồi, sao còn gọi là bé?

"À... Bé... Bạn nhỏ... Em không thoải mái chỗ nào? Nói cho bác sĩ nghe xem." - 'Bạn nhỏ', tạm thời là vậy đi.

"Dạ? Anh Songwolie đâu ạ?" - Min Yoongi trùm chăn che cả mũi miệng lại, chỉ để lộ ra đôi mắt nhỏ sáng ngời, không ngừng chớp chớp, hơn nữa vừa nãy cậu mới hắt hơi xong, nên đôi mắt còn hồng hồng, thoạt nhìn trông rất đáng thương.

"Hôm nay anh Songwol không thể tới, nên bảo anh đến khám bệnh cho em? Sao vậy, anh không đẹp trai bằng anh Songwol sao?" - Kim Taehyung dùng đôi mắt đào hoa, đầy phong lưu nhìn Yoongi hỏi, à, còn có kèm theo sự tự tin, bởi vì hắn biết đáp án sẽ như thế nào.

"Vâng!" - Ai ngờ cậu bạn nhỏ này lại thật thà gật đầu.

. . .

Được lắm, gật đầu cơ à, thật là quá thành thật đấy. Thằng nhóc này, mắt có vấn đề à? Mặt Kim Taehyung xám xịt. Bỏ đi, Songwol đẹp hơn mình, nhưng mình đẹp trai hơn!

"Được rồi, nói cho anh biết em không thoải mái chỗ nào?" - Kim Taehyung vừa nói chuyện vừa lấy nhiệt kế từ trong hộp y tế ra. Vẩy vẩy, nhìn một cái rồi lại vẩy một chút, động tác đẹp đến hắn nhìn cũng mê.

"Nào, đo thử xem em sốt bao nhiêu." - Taehyung đưa nhiệt kế cho cậu bạn nhỏ. Nhưng cậu bạn nhỏ Min Yoongi lại cho rằng mình là 'công tử ', nâng cánh tay lên, chờ bác sĩ Kim 'hầu hạ'.

Hả? Cái số của tôi! Min Songwol. Đứa nhỏ này sao yếu ớt vậy? Đo nhiệt độ còn đợi người khác làm cho à! Trời ạ! Ông đang ở đâu vậy?

Kim Taehyung bất đắc dĩ cầm nhiệt kế nhét vào trong nách cậu nhóc, lúc rút tay ra thì không cẩn thận đụng trúng ngực cậu bé. Da hơi nóng nhưng... Ha ha, trơn tuột. Quả nhiên vẫn còn nhỏ, cảm giác thật không tồi.....


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store