Da Su Viet Nao Hay Xuan Menh Mong
Tôi hiểu rõ người sai đầu tiên là thằng bé Thuyên, thằng oắt con chỉ mới mười tuổi mà lại dám trốn ra khỏi cung chơi bời uống rượu, không biết bây giờ người trẻ đều như vậy hay thằng bé này đã bị bạn bè xấu làm hư rồi. Nhưng an ủi là Quốc Chẩn không đến nỗi bị người khác thao túng bán đứng anh em, nó chỉ thấy việc chướng mắt thì nói.
Tôi lại hỏi:
"Con cảm thấy nếu như anh cả phạm sai lầm thì ngôi thái tử sẽ về tay con đúng không?"
Dường như nghe được điều gì khủng khiếp, nó hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi "ừ" một tiếng, lại hỏi:
"Hay là con cảm thấy mẹ mong con làm như vậy, hoặc nghĩ nếu làm vậy thì cha của con sẽ thương con nhiều hơn?"
Quốc Chẩn lại khóc nấc lên:
"Con chỉ muốn anh ấy đừng làm sai nữa thôi ạ!"
Tôi bước tới nâng nó dậy, chắc do quỳ lâu, hai chân thằng bé loạng choạng chực ngã. Lòng tôi đau như ai cứa ai cào, vội đỡ nó lên phản, lại lót thêm một lớp vải bông dày cho khỏi lạnh.
Thụy Hương bưng lên một bát canh cá lăng còn bốc khói nghi ngút. Tôi lấy khăn ướt lau mặt Quốc Chẩn, sau đấy bưng bát canh, toan đút cho nó.
Quốc Chẩn dùng hai tay đỡ lấy bát canh, sụt sịt nói:
"Để con, con tự ăn được ạ."
Tôi mím môi, lấy tay quệt nước mắt, vừa tủi vừa hờn. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như mình vừa làm một chuyện tày đình, tàn nhẫn đến không thể tha thứ. Quốc Chẩn, nó vẫn là đứa con thiếu tình thương của mẹ đến mức phải tự lập.
Quốc Chẩn sùm sụp húp canh, thi thoảng chảy nước mũi. Tôi lấy khăn lau nước mũi cho nó, nhớ tới năm đó giặc Nguyên đánh sang thằng nhóc này vẫn còn ương bướng ngang ngược, chính tôi đánh nó một cái nhớ đời. Sau đấy nó trở nên cực kỳ hiểu chuyện, mãi cho đến hôm nay.
Kỳ thực việc làm của thằng bé không có gì gọi là quá đáng, nó thấy thằng nhóc Thuyên theo bè bạn trốn nhà đi chơi thì lập tức chạy đi báo với Trần Khâm. Trần Khâm nổi điên lên, sai nội hầu đi tìm về thì vừa hay bắt gặp thằng con cầu con khẩn của mình đang đánh nhau với đám thiếu niên ngoài phố trong tình trạng say xỉn. Thằng nhóc Thuyên lớ ngớ thế nào bị bắt về tẩn cho một trận nên thân, rồi bị phạt quỳ suốt hai ngày một đêm dưới sự canh gác cẩn mật của nội hầu, ông ấy dù xót xa lắm cũng chỉ dám cho nó hớp tí nước.
Chị Trinh khóc tới bệnh cũ tái phát thì Trần Khâm mới tha cho, lúc bấy giờ nhóc Thuyên cũng ngất xỉu trước khi kịp đi thăm mẹ của nó.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này là do thằng nhóc Thuyên tự làm tự chịu. Về động cơ thì Quốc Chẩn không sai, chỗ sai ở đây là về cách thức, giá như nó có thể nói với tôi chứ không phải với Trần Khâm thì mọi việc đã khác rồi.
Vốn dĩ tôi định răn dạy Quốc Chẩn thật nghiêm, nhưng nhìn con trẻ lại không nén nổi mềm lòng, chỉ đành nhỏ giọng thủ thỉ với nó:
"Mấy câu mẹ hỏi con không phải là vô nghĩa. Con thấy đó, chỉ việc con đi mách cha con thôi mà mẹ đã có thể nghĩ tây nghĩ đông xiêu xiêu vẹo vẹo, dù mẹ tin tưởng con thì chắc gì mẹ cả và anh cả sẽ tin. Huống gì còn có cha con, còn có người ngoài, nhỡ ai đàn hặc thì chuyện nhà ta sẽ thêm rối rắm."
Nói tới đây, tôi lại thấy có lẽ thằng bé sẽ khó lòng hiểu được, bèn chuyển sang cách khác:
"Ngày xưa lúc mẹ không ở cạnh, một tay mẹ cả nuôi nấng con, lúc đó anh cả con bảo bọc thương yêu con thế nào con nhớ chứ? Xung quanh anh ấy đâu thiếu người chơi cùng, nhưng thấy con không có mẹ ở cạnh thì thương xót con, ngày ngày chăm nom kề cận, Quốc Chẩn đã quên rồi hay sao?"
Quốc Chẩn nghe tới đó thì mếu máo, lại bắt đầu giọt ngắn giọt dài:"Con không quên ạ!"
Tôi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Con đi học cũng đã vài tháng, ắt hẳn đã học tới đoạn Khổng Dung nhường lê, vậy con có nhớ không? Anh cả con bị phạt tới mức ngất xỉu, mẹ cả vì lo lắng mà cũng đổ bệnh, chuyện này Chẩn muốn xảy ra à? Hay là con muốn sau này anh em từ mặt, rồi tranh cạnh soi mói nhau?"
Quốc Chẩn lắc đầu, lúc này tôi mới cười nói:
"Không phải mẹ muốn con che giấu cho anh cả, lỗi lầm nếu bị che giấu sẽ ngày càng nghiêm trọng, tới lúc đó ngược lại càng hại cho anh con. Nhưng cũng không thể tuyệt tình quá.
Nếu như lúc đó con khuyên can anh, rồi đem chuyện nói với mẹ, ắt hẳn sự việc sẽ không tồi tệ đến mức này. Anh của con bị bạn bè xấu ảnh hưởng chứ bản tính nó không phải vậy, anh em như thể tay chân, việc nó gây ra thì đồng nghĩa là con cũng có lỗi, bởi thế hằng ngày phải càng khuyên can anh."
Thuỵ Hương đưa cho tôi một bát nước lê hầm, tôi hớp một hơi thấy ngòn ngọt trong cổ họng, cũng rót cho Quốc Chẩn một bát.
"Tuyệt đối không được tranh giành, không phải vì con không bằng anh cả, mà vì sứ mạng hai đứa khác nhau."
Tôi lau nước mắt cho thằng nhóc, ngồi nghe nó kể mấy chuyện học hành, sau đó sai Thuỵ Hương đưa thằng nhóc đi tắm rửa.
Ngoài trời đã tạnh mưa từ lúc nào, trong cái ướt át của cây cỏ mới được gội rửa qua hiện ra vẻ tươi mới và mát mẻ, ngoài sân sau lại có vài tiếng ếch nhái côn trùng kêu vang.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, tôi mệt mỏi đứng dậy thì thấy Trần Khâm đã ngồi đó không biết qua bao lâu. Ánh đèn lờ mờ nhấp nháy trước mặt anh, vệt nắng vẫn còn sót lại của ánh tịch dương bên ngoài len vào song cửa sổ hòa với ánh đèn dầu trong phòng tạo nên thứ ánh sáng tịch mịch.
Trần Khâm hơi mỉm cười, anh ta đứng dậy cởi đi lớp áo đối khâm, chỉ còn áo trong màu ánh trăng thắt một kiện đai lưng vàng nhạt.
"Nghe như kiểu em đang trách tôi quá mức nghiêm khắc ấy nhỉ? Gì mà Khổng Dung nhường lê, thằng oắt cứng đầu đó mà chịu nghe khuyên bảo thì đã không có ngày hôm nay rồi, em còn định giấu cả tôi nữa."
Tôi giật mình, không ngờ anh ta đã nghe hết mọi chuyện.
Lòng tôi có hơi chột dạ, chẳng biết ban nãy có lỡ miệng nói sai gì không. Tôi vội ba chân bốn cẳng bước tới giúp anh ta treo áo ngoài lên, lại với tay định trút đi thắt lưng cẩn ngọc.
Trần Khâm nheo mày nhìn tôi, nhàn nhạt phun ra mấy chữ:
"Trời vẫn chưa tối, tôi còn chưa ăn cơm."
Tay tôi như phải bỏng, vội buông vạt áo của anh ta ra. Ai ngờ anh ta lại kéo tôi ngồi lên đùi mình, trầm giọng nói:
"Ban nãy dạy con hăng hái lắm mà, sao bây giờ lại như ngậm hột thị thế kia?"
Tôi nghe thế rốt cuộc cũng thở dài, đầu ngả ra sau tựa vào vai anh ta, than thở:
"Vấn đề của con trẻ, làm em vừa đau đầu, vừa đau lòng chết đi được."
Trần Khâm ôm lấy eo tôi, phì cười:
"Chỉ mới có một đứa mà đã than ngắn thở dài, tôi còn muốn thêm vài đứa nữa."
Tôi thoáng đỏ mặt:
"Chàng không cảm thấy em quá khắt khe với Quốc Chẩn sao?"
Trần Khâm đỡ tôi ngồi dậy rồi bước tới bàn tròn, đoạn, anh ta ngồi xuống lấy ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn trơn nhẵn. Tôi biết ý, liền đi sai nội nhân chuẩn bị cơm canh.
Lúc quay lại thì nghe anh ta nói:
"Nó là con trai, khắt khe một chút cũng không vấn đề. Nhưng việc này kỳ thực tôi cũng không quá tán đồng với em, việc em che giấu đôi khi cũng không thể khiến thằng bé kia vì cảm động mà từ bỏ thói xấu.
Ngược lại tôi tin nó có thể nhớ sâu sắc việc bị phạt nặng hôm nay, rằng nó đã phải chịu đựng cực khổ như thế nào, mẹ của nó vì nó mà đổ bệnh ra làm sao. Còn Quốc Chẩn, dạy nó đạo lý làm anh em cũng tốt, triều ta vững vàng cho tới ngày hôm nay một phần cũng là nhờ tiên đế dẹp bỏ hiềm khích giữa hai nhà. Anh em hoà mục yêu thương nhau, đó mới là điều đáng quý."
Tôi nghe Trần Khâm nói một thôi một hồi cũng thấy có lý, lúc ăn cơm liên tục gắp đồ ăn cho anh ta, làm anh ta thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi, chắc nghi hoặc không biết tôi có giở trò gì trong cơm canh không nữa.
Hôm sau Quốc Chẩn sang thăm thằng nhóc Thuyên. Hai anh em ôm nhau khóc lóc một hồi, nói mấy lời khiến người ta buồn nôn một lúc lâu thì cũng xem như là hoà thuận trở lại.
Tôi thì cảm thấy lý do thằng nhóc Thuyên có thể rộng lượng bỏ qua một phần là vì mấy hôm nay Quốc Chẩn nhà tôi giúp nó chép bài, khiến cho kẻ làm anh cũng không nén được rưng rưng cảm động. Thằng nhóc liên tục hứa hẹn với tôi sẽ không để cho em út bận lòng vì mình nữa, quyết từ nay rời bè lũ xấu xa, kết giao với hiền thần.
Nói chung nó hứa hẹn đủ điều, nhưng trong lòng tôi vốn không tin tưởng lắm.
Mùa hè oi bức rốt cuộc cũng qua đi, đến tháng mười quân đội lại một lần nữa tiến hành kiểm duyệt, diễn tập rất hoành tráng.
Tôi lại hỏi:
"Con cảm thấy nếu như anh cả phạm sai lầm thì ngôi thái tử sẽ về tay con đúng không?"
Dường như nghe được điều gì khủng khiếp, nó hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi "ừ" một tiếng, lại hỏi:
"Hay là con cảm thấy mẹ mong con làm như vậy, hoặc nghĩ nếu làm vậy thì cha của con sẽ thương con nhiều hơn?"
Quốc Chẩn lại khóc nấc lên:
"Con chỉ muốn anh ấy đừng làm sai nữa thôi ạ!"
Tôi bước tới nâng nó dậy, chắc do quỳ lâu, hai chân thằng bé loạng choạng chực ngã. Lòng tôi đau như ai cứa ai cào, vội đỡ nó lên phản, lại lót thêm một lớp vải bông dày cho khỏi lạnh.
Thụy Hương bưng lên một bát canh cá lăng còn bốc khói nghi ngút. Tôi lấy khăn ướt lau mặt Quốc Chẩn, sau đấy bưng bát canh, toan đút cho nó.
Quốc Chẩn dùng hai tay đỡ lấy bát canh, sụt sịt nói:
"Để con, con tự ăn được ạ."
Tôi mím môi, lấy tay quệt nước mắt, vừa tủi vừa hờn. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như mình vừa làm một chuyện tày đình, tàn nhẫn đến không thể tha thứ. Quốc Chẩn, nó vẫn là đứa con thiếu tình thương của mẹ đến mức phải tự lập.
Quốc Chẩn sùm sụp húp canh, thi thoảng chảy nước mũi. Tôi lấy khăn lau nước mũi cho nó, nhớ tới năm đó giặc Nguyên đánh sang thằng nhóc này vẫn còn ương bướng ngang ngược, chính tôi đánh nó một cái nhớ đời. Sau đấy nó trở nên cực kỳ hiểu chuyện, mãi cho đến hôm nay.
Kỳ thực việc làm của thằng bé không có gì gọi là quá đáng, nó thấy thằng nhóc Thuyên theo bè bạn trốn nhà đi chơi thì lập tức chạy đi báo với Trần Khâm. Trần Khâm nổi điên lên, sai nội hầu đi tìm về thì vừa hay bắt gặp thằng con cầu con khẩn của mình đang đánh nhau với đám thiếu niên ngoài phố trong tình trạng say xỉn. Thằng nhóc Thuyên lớ ngớ thế nào bị bắt về tẩn cho một trận nên thân, rồi bị phạt quỳ suốt hai ngày một đêm dưới sự canh gác cẩn mật của nội hầu, ông ấy dù xót xa lắm cũng chỉ dám cho nó hớp tí nước.
Chị Trinh khóc tới bệnh cũ tái phát thì Trần Khâm mới tha cho, lúc bấy giờ nhóc Thuyên cũng ngất xỉu trước khi kịp đi thăm mẹ của nó.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này là do thằng nhóc Thuyên tự làm tự chịu. Về động cơ thì Quốc Chẩn không sai, chỗ sai ở đây là về cách thức, giá như nó có thể nói với tôi chứ không phải với Trần Khâm thì mọi việc đã khác rồi.
Vốn dĩ tôi định răn dạy Quốc Chẩn thật nghiêm, nhưng nhìn con trẻ lại không nén nổi mềm lòng, chỉ đành nhỏ giọng thủ thỉ với nó:
"Mấy câu mẹ hỏi con không phải là vô nghĩa. Con thấy đó, chỉ việc con đi mách cha con thôi mà mẹ đã có thể nghĩ tây nghĩ đông xiêu xiêu vẹo vẹo, dù mẹ tin tưởng con thì chắc gì mẹ cả và anh cả sẽ tin. Huống gì còn có cha con, còn có người ngoài, nhỡ ai đàn hặc thì chuyện nhà ta sẽ thêm rối rắm."
Nói tới đây, tôi lại thấy có lẽ thằng bé sẽ khó lòng hiểu được, bèn chuyển sang cách khác:
"Ngày xưa lúc mẹ không ở cạnh, một tay mẹ cả nuôi nấng con, lúc đó anh cả con bảo bọc thương yêu con thế nào con nhớ chứ? Xung quanh anh ấy đâu thiếu người chơi cùng, nhưng thấy con không có mẹ ở cạnh thì thương xót con, ngày ngày chăm nom kề cận, Quốc Chẩn đã quên rồi hay sao?"
Quốc Chẩn nghe tới đó thì mếu máo, lại bắt đầu giọt ngắn giọt dài:"Con không quên ạ!"
Tôi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Con đi học cũng đã vài tháng, ắt hẳn đã học tới đoạn Khổng Dung nhường lê, vậy con có nhớ không? Anh cả con bị phạt tới mức ngất xỉu, mẹ cả vì lo lắng mà cũng đổ bệnh, chuyện này Chẩn muốn xảy ra à? Hay là con muốn sau này anh em từ mặt, rồi tranh cạnh soi mói nhau?"
Quốc Chẩn lắc đầu, lúc này tôi mới cười nói:
"Không phải mẹ muốn con che giấu cho anh cả, lỗi lầm nếu bị che giấu sẽ ngày càng nghiêm trọng, tới lúc đó ngược lại càng hại cho anh con. Nhưng cũng không thể tuyệt tình quá.
Nếu như lúc đó con khuyên can anh, rồi đem chuyện nói với mẹ, ắt hẳn sự việc sẽ không tồi tệ đến mức này. Anh của con bị bạn bè xấu ảnh hưởng chứ bản tính nó không phải vậy, anh em như thể tay chân, việc nó gây ra thì đồng nghĩa là con cũng có lỗi, bởi thế hằng ngày phải càng khuyên can anh."
Thuỵ Hương đưa cho tôi một bát nước lê hầm, tôi hớp một hơi thấy ngòn ngọt trong cổ họng, cũng rót cho Quốc Chẩn một bát.
"Tuyệt đối không được tranh giành, không phải vì con không bằng anh cả, mà vì sứ mạng hai đứa khác nhau."
Tôi lau nước mắt cho thằng nhóc, ngồi nghe nó kể mấy chuyện học hành, sau đó sai Thuỵ Hương đưa thằng nhóc đi tắm rửa.
Ngoài trời đã tạnh mưa từ lúc nào, trong cái ướt át của cây cỏ mới được gội rửa qua hiện ra vẻ tươi mới và mát mẻ, ngoài sân sau lại có vài tiếng ếch nhái côn trùng kêu vang.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, tôi mệt mỏi đứng dậy thì thấy Trần Khâm đã ngồi đó không biết qua bao lâu. Ánh đèn lờ mờ nhấp nháy trước mặt anh, vệt nắng vẫn còn sót lại của ánh tịch dương bên ngoài len vào song cửa sổ hòa với ánh đèn dầu trong phòng tạo nên thứ ánh sáng tịch mịch.
Trần Khâm hơi mỉm cười, anh ta đứng dậy cởi đi lớp áo đối khâm, chỉ còn áo trong màu ánh trăng thắt một kiện đai lưng vàng nhạt.
"Nghe như kiểu em đang trách tôi quá mức nghiêm khắc ấy nhỉ? Gì mà Khổng Dung nhường lê, thằng oắt cứng đầu đó mà chịu nghe khuyên bảo thì đã không có ngày hôm nay rồi, em còn định giấu cả tôi nữa."
Tôi giật mình, không ngờ anh ta đã nghe hết mọi chuyện.
Lòng tôi có hơi chột dạ, chẳng biết ban nãy có lỡ miệng nói sai gì không. Tôi vội ba chân bốn cẳng bước tới giúp anh ta treo áo ngoài lên, lại với tay định trút đi thắt lưng cẩn ngọc.
Trần Khâm nheo mày nhìn tôi, nhàn nhạt phun ra mấy chữ:
"Trời vẫn chưa tối, tôi còn chưa ăn cơm."
Tay tôi như phải bỏng, vội buông vạt áo của anh ta ra. Ai ngờ anh ta lại kéo tôi ngồi lên đùi mình, trầm giọng nói:
"Ban nãy dạy con hăng hái lắm mà, sao bây giờ lại như ngậm hột thị thế kia?"
Tôi nghe thế rốt cuộc cũng thở dài, đầu ngả ra sau tựa vào vai anh ta, than thở:
"Vấn đề của con trẻ, làm em vừa đau đầu, vừa đau lòng chết đi được."
Trần Khâm ôm lấy eo tôi, phì cười:
"Chỉ mới có một đứa mà đã than ngắn thở dài, tôi còn muốn thêm vài đứa nữa."
Tôi thoáng đỏ mặt:
"Chàng không cảm thấy em quá khắt khe với Quốc Chẩn sao?"
Trần Khâm đỡ tôi ngồi dậy rồi bước tới bàn tròn, đoạn, anh ta ngồi xuống lấy ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn trơn nhẵn. Tôi biết ý, liền đi sai nội nhân chuẩn bị cơm canh.
Lúc quay lại thì nghe anh ta nói:
"Nó là con trai, khắt khe một chút cũng không vấn đề. Nhưng việc này kỳ thực tôi cũng không quá tán đồng với em, việc em che giấu đôi khi cũng không thể khiến thằng bé kia vì cảm động mà từ bỏ thói xấu.
Ngược lại tôi tin nó có thể nhớ sâu sắc việc bị phạt nặng hôm nay, rằng nó đã phải chịu đựng cực khổ như thế nào, mẹ của nó vì nó mà đổ bệnh ra làm sao. Còn Quốc Chẩn, dạy nó đạo lý làm anh em cũng tốt, triều ta vững vàng cho tới ngày hôm nay một phần cũng là nhờ tiên đế dẹp bỏ hiềm khích giữa hai nhà. Anh em hoà mục yêu thương nhau, đó mới là điều đáng quý."
Tôi nghe Trần Khâm nói một thôi một hồi cũng thấy có lý, lúc ăn cơm liên tục gắp đồ ăn cho anh ta, làm anh ta thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi, chắc nghi hoặc không biết tôi có giở trò gì trong cơm canh không nữa.
Hôm sau Quốc Chẩn sang thăm thằng nhóc Thuyên. Hai anh em ôm nhau khóc lóc một hồi, nói mấy lời khiến người ta buồn nôn một lúc lâu thì cũng xem như là hoà thuận trở lại.
Tôi thì cảm thấy lý do thằng nhóc Thuyên có thể rộng lượng bỏ qua một phần là vì mấy hôm nay Quốc Chẩn nhà tôi giúp nó chép bài, khiến cho kẻ làm anh cũng không nén được rưng rưng cảm động. Thằng nhóc liên tục hứa hẹn với tôi sẽ không để cho em út bận lòng vì mình nữa, quyết từ nay rời bè lũ xấu xa, kết giao với hiền thần.
Nói chung nó hứa hẹn đủ điều, nhưng trong lòng tôi vốn không tin tưởng lắm.
Mùa hè oi bức rốt cuộc cũng qua đi, đến tháng mười quân đội lại một lần nữa tiến hành kiểm duyệt, diễn tập rất hoành tráng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store