ZingTruyen.Store

Da Khuc Dem Dau Tien

Năm ngày sau, tại quán bar.


“Đây là năm mươi triệu, giao dịch giữa chúng ta coi như kết thúc. Tôi mong sau này cô không còn đến làm phiền tôi nữa, với cái giá này đối với cô mà nói chắc hẳn đã hài lòng. Tạm biệt cô bé.” Việt Tuấn ngồi trên ghế không ngần ngại quăng sấp tiền 500.000 lên bàn, giọng nói có phần mỉa mai nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi gương mặt cô gái ngồi đối diện.


Cô ta khó chịu nhìn sấp tiền, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết chặc, nói lớn: “Anh đã làm gì Trang? Ban đầu không phải anh nói, anh chỉ cần thân thể của Vy thôi sao? Chiếc đĩa CD đó có thể khiến anh muốn cô ta lúc này cũng được, vì sao anh lại trả nó lại, vì sao? Cuối cùng anh đã dùng thủ đoạn gì để ép buộc Trang?”


Việt Tuấn mỉm cười, tuần trước bỗng dưng có một cô gái khá xinh đẹp đến tìm anh ta, nhìn cách ăn mặc, Việt Tuấn có thể đoán chắc cô gái này là nhân viên của quán bar. Anh ta cứ nghĩ cô gái này đến tìm mình vì muốn lên giường mua vui, kiếm chút ích. Dù gì chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, anh ta cũng không thấy có gì bất ngờ. Nhưng mọi chuyện lại ngoài dự đoán...
Một tuần trước.


“Cho cô ta vào.”


Cô gái lạ mặt bước vào, Việt Tuấn không nói không rằng tiến lên phía trước, ép thân hình nhỏ nhắn vào cánh cửa lạnh giá, cúi đầu xuống điên cuồng cắn xé đôi môi anh đào. Anh ta không phải kẻ thích thương hoa tiếc ngọc, hầu là những chuyện làm tăng khoái cảm, anh sẽ không ngần ngại nếm thử. Triệu Minh Vỹ từng nói với anh ta rằng, cảm giác nhẹ nhàng tình cảm sẽ không làm đàn ông điên cuồng bằng cảm giác mạnh bạo thô lỗ, nhân tiện có con mồi tự dân đến cửa, anh ta không nghĩ nhiều liền thử cái cảm giác gây kích thích này.


Quả nhiên chưa đến 1 phút cô gái đó đã không chịu nỗi, hai tay chống lên ngực anh ta ra sức đẩy, miệng không ngừng phát ra âm thanh ú ớ khó chịu. Tiếc nuối rút lui, Việt Tuấn đưa hai tay đỡ lấy chiếc eo thon thả, dáng người này tuy có phần hơi gầy yếu so với các cô em đẫy đà ngoài kia, nhưng cũng được xem là khá, phần nhỏ nhắn không chút thịt trên tay khiến anh ta thấy thích thú, khẽ bóp mạnh.


“Phù... Khụ khụ.”


“Tôi không phải đến đây để...” Nói đến đây cô ta ngước mắt lên nhìn anh, con ngươi đen nhánh trong bóng đêm càng thêm long lanh, nhưng bên trong ẩn chứa một chút tàn nhẫn đến kì lạ “ Tôi đến là muốn cùng anh bàn về một cuộc giao dịch.”

Nghe đến đây Việt Tuấn quả nhiên buông cô ta ra khỏi vòng tay săn chắc của mình, anh đi lại sôfa, hai chân vắt lên nhau lười nhát nhìn người con gái đang đi lại phía mình. Vào căn phòng này đa số là các cô em mua vui, đến hôm nay cô ta là người đầu tiên tìm Việt Tuấn để giao dịch, bất ngờ trước sự việc xảy ra, anh im lặng quan sát hành động tiếp theo của cô gái này, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:


“Cô tên gì?”


“Tuệ Anh.” Cô gái nhanh chống trả lời, ngồi xuống đối diện Việt Tuấn.


Việt Tuấn mỉm cười, đưa tay lên bàn lấy gối thuốc, châm lửa. Mùi thuốc lá thoang thoảng trong không gian u tối càng tăng thêm phần ùy mị: “Cô muốn giao dịch với tôi về chuyện gì? Tôi có lợi ích như thế nào trong cuộc giao dịch trên?”


Tuệ Anh đưa sấp hình trên tay cho Việt Tuấn, khi nhìn thấy những tấm ảnh đó mày anh ta khẽ chau lại, giọng nói mang theo chút khó hiểu vang lên: “Cô biết Tường Vy sao? Món lời mà tôi nhận được chính là cô ấy?”


Trên những tấm ảnh đều là hình của Vy, người con gái Việt Tuấn thầm chú ý cách đây không lâu, anh ta muốn lên giường cùng cô gái trong ảnh này nhưng lần nào cũng bị cô cự tuyệt, thậm chí còn đòi báo công an đến nếu như anh ta còn tiếp tục làm phiền cô. Với một cô gái như thế, cứng đầu đến khó bảo tất nhiên không bao lâu sau anh ta sẽ tự động từ bỏ, đàn bà mà bị ép buộc lên giường, một là điên cuồng vùng vẫy, đừng nói đến hưởng thụ khoái lạc, không bị cào chết hay đạp vào hạ bộ đã là mai mắn lắm rồi. Hai là không còn sức phản kháng, nằm im lặng, mắt mở to ra, nhìn thẳng lên tầng nhà, thú vui còn chưa tìm được đã bị gương mặt nhợt nhạt như xác sống đó hù chết rồi.


“Đúng, chỉ cần anh đưa tôi năm mươi triệu, tôi sẽ có cách khiến anh lên giường cùng cô ta.” Giọng Tuệ Anh chắc nịch, cứ như những chuyện xảy ra liên tiếp đều nằm trong tầm dự đoán của cô ta.


“Tại sao tôi phải tin cô?”


“Tin hay không tùy anh, nếu đã không tin thì tôi chỉ còn cách tìm người khác để giao dịch vậy. Dù gì thứ tôi cần là tiền, chỉ cần có tiền tôi sẽ giúp người đó, không quan trọng đối tượng thực hiện giao dịch là ai.”


“Tại sao lại chọn tôi?”


Tuệ Anh lắc đầu mỉm cười, lười nhát trả lời: “Vì anh là kẻ có tiền... Và đặc biệt, anh mê mệt cô gái này.”


“Tít... tít.” Tiếng báo tin nhắn vang lên, Việt Tuấn khó chịu lấy điện thoại ra xem. “Nhận lời cô gái đó đi, tôi có một kế hoạch rất hay muốn bàn với cậu.” Đọc xong tin nhắn Việt Tuấn càng khó hiểu, Triệu Minh Vỹ cứ như là con ma, nói xuất hiện là xuất hiện, nói biến mất là biến mất. Ngay cả cuộc giao dịch vừa mới được bàn chưa đến 10 câu này cũng bị hắn phát hiện, thật khiến người khác tức chết mà. Nhưng anh ta không thể không nghe lời Triệu Minh Vỹ, lời của hắn nói ra nhất định có nguyên do, đành phải làm theo những gì trong tin nhắn.


“Được. Tôi đồng ý với cô.”


Tuệ Anh mỉm cười, cầm chiếc điện thoại, khẽ bấm một dãy số. Không quá 5 giây điện thoại Việt Tuấn đỗ chuông: “Đây là số điện thoại của tôi, khi nào bắt đầu giao dịch anh chỉ cần điện vào số máy này, trong vòng 2 giờ, người đẹp sẽ lập tức nằm gọn trên giường anh. Tạm biệt.” Nói xong Tuệ Anh quay người bước ra khỏi phòng, kèm theo đó là tiếng huýt sáo vui vẻ.


Việt Tuấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa được đóng lại, chau mày suy nghĩ. Không bao lâu sau cánh cửa được mở ra, một người đàn ông mặc đồ vest đen, thân hình cao lớn bước vào. Hắn ngồi xuống cách Việt Tuấn không xa, lười nhác ngã người ra sôfa, thuận tay lấy luôn gói thuốc trên bàn, ngậm một điếu, châm lửa, làn khói trắng nhanh chống xuất hiện mờ mờ ảo ảo trước gương mặt tuấn tú.


“Sao cậu biết cô gái đó đến tìm tôi để giao dịch, đừng nói với tôi rằng Tuệ Anh là do anh kêu tới nhé?” Việt Tuấn nheo mắt nhìn Triệu Minh Vỹ, con ngươi khẽ quan sát từng biến động nhỏ trên mặt hắn.


Triệu Minh Vỹ cười thành tiếng, đùa cợt trả lời: “Cậu thấy tôi là đang thiếu tiền sao?”


Đúng. Triệu Minh Vỹ tài sản còn nhiều hơn anh ta thì cần gì số tiền ít ỏi đó. “Vậy tại sao cậu lại biết?”


“Đoán thôi.”


Triệu Mịnh Vỹ nửa cười nửa không nhìn Việt Tuấn, hắn không định nói rõ mọi nguyên nhân với anh ta. Vì chí ít, trong cuộc giao dịch này cả hai đều là người có lợi, biết quá nhiều sẽ khiến trò chơi mất vui. Tuệ Anh, người con gái này có khá nhiều bí mật, cô ta là nhân viên của quán bar này nhưng cũng có chút kĩ xảo của riêng mình, nét mặt đơn thuần yếu ớt trong trí tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác xa với bộ mặt gian trá khi nãy. Quả thật, nơi đây khiến cho con người ta thay đổi một cách chống mặt, từ một con nai tơ răng còn chưa lú đến một con sói già với bộ hàm sắc nhọn.


Việt Tuấn im lặng một lúc, rồi nói tiếp: “Cậu định làm gì?”


Triệu Minh Vỹ rít nhẹ điếu thuốc trên tay, mỉm cười nói: “Tôi muốn đóng một vở kịch, cậu muốn cùng tham gia không? Lợi ích trong vở kịch này khá kích thích, tôi có người đàn bà lạnh lùng kiêu ngạo đó, còn cậu, muốn ăn cô em Tường Vy xinh đẹp kia bao nhiêu cũng được.”


“Có vở kịch mang lại lợi ích như thế sao?”


Triệu Minh Vỹ nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên thâm trầm, nụ cười bí hiểm xuất hiện trên môi: “Tất nhiên là có, chỉ cần cậu giao dịch với Tuệ Anh, trong vòng 2 giờ cô ta sẽ dâng Tường Vy đến miệng cậu. Lúc đó, cậu chỉ cần mở máy, quay lại tất cả những cảnh hoan lạc trong phòng, đến khi kết thúc, bắt lại cho cô em xinh đẹp đó xem là được. Tuyết Trang là bạn thân của Vy và cũng là người đàn bà mà tôi muốn, theo như những gì tôi điều tra, chỉ cần Trang biết đoạn video đó nằm trong tay cậu, và tôi - người đàn ông muốn chiếm lấy cô ấy, có khả năng làm lấy lại được nó. Cô ấy sẽ tự động đến bên tôi và cầu xin tôi giúp đỡ.”


Việt Tuấn nheo mắt nhìn Triệu Minh Vỹ, cười thành tiếng: “Quả nhiên tôi không thể xem thường cậu, chuyện làm ăn có lợi như thế này, tội tình gì không nhận.” Suy nghĩ chờ Tường Vy tự dâng đến miệng mình vài giờ trước của Việt Tuấn nhanh chống không cánh mà bay theo lời nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch của Triệu Minh Vỹ. Muốn có người đàn bà mình thích, chỉ cần đủ thủ đoạn là được, Vy sẽ nhanh chống nằm bên cạnh anh, rối rít cầu xin.


Triệu Minh Vỹ nhìn Việt Tuấn khẽ nhếch môi, tàn thuốc trên tay rơi xuống sàn nhà tạo thành chấm đỏ nổi bật. Ngay từ đầu hắn đã cảnh cáo Trang, nhưng cô không chịu nghe lời, vì thế đừng trách hắn dùng thủ đoạn đê hèn để có được cô.
***


“Tôi nghĩ mình không cần phải nói cho cô biết lý do tại sao? Ngay trong giao dịch này, tôi không nói là sẽ không làm gì tiếp theo, Tuệ Anh à, Tuyết Trang là tự chính cô ta dâng mình tới miệng, tôi làm sao có thể chối từ đây?” Việt Tuấn cầm tách trà trên tay, đưa lên môi. Hơi khói từ miệng ly bốc lên, gương mặt tà mị của anh bị bao quanh bởi làn sóng trắng xóa, càng thêm quỷ dị.


Tuệ Anh tức giận nghiến răng: “Tốt nhất là anh nên thôi ngay cái trò với Tuyết Trang đi, tôi cấm anh đụng vào cô ấy.”


Việt Tuấn nheo mắt nhìn cô gái, thầm nghĩ Tuệ Anh này xem ra khẩu khí lớn thật: “Cô làm gì được tôi sao, cô bé?”


“Anh...”


“Nhìn vẻ mặt của cô này, thật tội, tôi không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy cô bị uất ức khi không biết đầu đuôi sự việc như thế nào, vì thế tôi sẽ mở lòng thương cho cô biết chút ít về chuyện này. Người đàn ông của Trang không phải tôi, mà là một người mang tên Triệu Minh Vỹ, nhớ đấy, anh ta tên là Triệu Minh Vỹ, một tay phong lưu có tiếng tại Sài Gòn.” Nói xong không đợi Tuệ Anh trả lời, Việt Tuấn đứng lên bước ra khỏi căn phòng tối bỏ lại gương mặt tức giận của cô ta.


Trong phòng chỉ còn lại một mình Tuệ Anh, cô ta mỉm cười nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa mới đóng lại. Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, Tuệ Anh dựa người ngã ra sau chiếc ghế sô fa, gọi cho một dãy số quen thuộc.


“Alô.”


“Tiền đã lấy rồi, bây giờ chúng ta gặp nhau đi.”


“Được. Tôi đang ở chỗ cũ, cô cứ từ bên đó chạy thẳng qua.”


“Cô cũng còn nhã hứng quá nhỉ, xem ra là do tôi lo lắng quá nhiều rồi.” Tuệ Anh cười thành tiếng. Nếu để người đàn bà kia biết được, Tuyết Trang chính là dùng thân mình để đổi lấy chiếc đĩa đó, không biết cô ta sẽ tức giận như thế nào? Tuệ Anh rất mong chờ vở kịch bắt đầu.


Cô gái đầu dây bên kia khó chịu, nói: “Nói ít thôi, cô thường hay than tiền điện thoại đắt lắm mà. Sao hôm nay lại có tâm trạng không tiếc tiền mà nói nhiều vậy?”


“Rồi... Rồi. Tôi đến ngay, tiếc tiền thật đấy...” Tuệ Anh chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia đã nhanh chống truyền đến âm thanh “Tít... Tít.”


Cô ta trề môi nhìn vào chiếc điện thoại vẫn còn sáng đèn trên tay, bực mình mắng: “Chết tiệt, nhìn mặt hiền lành thế kia mà tính tình lại nóng như quả cầu lửa. Đáng ghét thật mà.”
***


Tuệ Anh đi đến một quán cà phê đèn mờ nằm trong một con hẻm nhỏ, thiết kế nơi đây khá nhỏ hẹp, không sang trọng. Cô đi đến một ngôi lều nằm xa nhất, tối nhất và ít người để ý nhất trong quán. Bên trong đó có một cô gái mặc quần jeans, áo thun tím, mái tóc xõa dài sau lưng, mắt đeo kín đen, không nhìn rõ gương mặt. Cô ta ngồi ngã lưng ra sau, hai chân vắt chéo, ly cà phê trên bàn sớm đã tan hết đá cho thấy cô ta đã ngồi đây và đợi Tuệ Anh khá lâu.


“Tiền đây, năm mươi triệu, không thiếu một xu.” Tuệ Anh ngồi xuống, đặt sấp tiền đến trước mặt cô gái rồi tùy tiện lấy chiếc ly nhỏ rót trà tu một hơi.


Cô ta cầm sấp tiền lên, mỉm cười rồi quăng nó lại vào lòng Tuệ Anh: “Tôi không cần, cô cứ cầm đi, số tiền này coi như thù lao cô giúp tôi ra mặt giải quyết mọi chuyện.”


“Ha... Ha, cô cũng khá hào phóng đó chứ, không giữ lại một nữa mà đưa hết cho tôi.” Nói đến đây Tuệ Anh chợt nhớ ra chuyện gì đó: “À, chuyện mà cô kêu tôi hỏi, tôi đã hỏi rồi. Cô có muốn nghe không?” Tuệ Anh cười cười, nhìn chằm chằm vào cô gái bí ẩn đang ngồi trước mặt mình. Tất cả chuyện này nói ra khá phức tạp, Tuệ Anh và cô gái này là bạn bè với nhau nên cô mới đồng ý giúp đỡ, không biết cô ta có thù oán gì với Vy mà lại nhẫn tâm ra tay độc ác như thế, ngay cả cô, người trung gian đứng giữa hai phía cũng cảm thấy không đành lòng.


“Đừng nhiều lời, cô cứ nói đi.” Cô ta khẽ chau mày, khó chịu nhìn Tuệ Anh.


Tuệ Anh cười gượng, thấp giọng nói: “Trang lấy được chiếc đĩa đó là do cô ta tự dâng mình đến cửa, tôi nghĩ trong chuyện này kẻ được lợi nhất là Triệu Minh Vỹ.”


“Tại sao lại có tên Triệu Minh Vỹ bên trong chuyện này, tôi nhớ rất rõ rằng, tôi chỉ kêu cô đi tìm Việt Tuấn thôi mà.” Cô ta đưa tay lên đỡ trán, khó hiểu nhìn Tuệ Anh.


Tuệ Anh xua tay, giọng líu ríu: “Khoan hãy nóng vội, cô nghe tôi nói hết đã. Giao dịch giữa tôi và Việt Tuấn còn có người thứ ba biết được và người thứ ba đó chính là Triệu Minh Vỹ. Việt Tuấn chỉ muốn thân thể của Tường Vy một lần để thõa mãn khẩu vị của mình mà thôi, vì thế Triệu Minh Vỹ mới tương kế tựu kế giành lấy phần lời đó về cho mình, cái đĩa CD hoàn toàn không có lợi đối với Việt Tuấn mà ngược lại người có lợi chính là Triệu Minh Vỹ. Hắn ta biết rõ, với tính cách của Trang, cô ấy sẽ tìm người giúp đỡ và giữa họ sẽ có một cuộc giao dịch khác. Tuyết Trang lấy được chiếc đĩa đó là do cô ta đã ngủ với Triệu Minh Vỹ.”


Bàn tay nắm chặt lại, những chiếc móng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt đến bật máu, ngón tay run rẩy, cảm giác đau đớn nhanh chống bị lưu mờ. Cô ta đột ngột quơ tay, hai ly nước trên bàn theo lực đẩy rơi xuống nền gạch tạo thành âm thanh “Xoảng... Xoảng” chối tay. Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa sớm đã đóng lại, nghiến răng nói:


“Triệu Minh Vỹ, mày làm bẩn món đồ quý giá của tao. Tao nhất định khiến mày... Sống không bằng chết.” Cô ta không ngờ chính mình là người gián tiếp ép Trang phải dùng thân thể để đổi lấy chiếc đĩa CD - món đồ dùng để uy hiếp Tường Vy, nếu biết trước Trang trọng tình trọng nghĩa như thế, cô ta đã không ngu xuẩn nghĩ ra cái cuộc giao dịch chết tiệt này. Ngay từ đầu kẻ sai chính là cô ta, cô ta khiến Vy bị người khác nhục nhã nhưng kết quả lại không như dự tính ban đầu, trong khi đó người con gái mà cô ta không muốn làm tổn thương, lại phải dùng cơ thể của mình, đánh đổi những thứ đáng lý ra Vy mới chính là kẻ phải nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store