Bước đến bên em
Tiếng chuông vang lên báo giờ ra chơi. Trang ngồi cùng Tú Quỳnh và Ngọc Huyền trong căn tin.
Quỳnh nói với giọng lấp lửng: "Tao nghĩ mày nên suy nghĩ lại về Diệp Anh. Nó không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ đâu. Hơn nữa, chẳng dễ gì mày lại tìm được người đối xử tốt với mình như thế."
Trang nhìn Quỳnh, ánh mắt thoáng chút bối rối - "Cậu ấy có lý do riêng để làm vậy. Tao không muốn là người khiến Diệp Anh nuôi hy vọng quá nhiều."
Ngọc Huyền ngồi bên cạnh, không nói gì, nhưng đôi mắt sáng của cô khẽ lướt qua Trang, như thể đang đọc được phần nào suy nghĩ trong lòng nàng.
"Có thể mày chưa nhận ra, nhưng Diệp Anh không chỉ đơn giản là đang 'tán tỉnh' mày đâu. Diệp Anh thực sự thích mày, Trang. Và tao nghĩ mày cũng đang dần cảm nhận được điều đó."
Trang im lặng. Những lời của Huyền khiến nàng không khỏi suy nghĩ.
Tự nhiên, những lần Diệp Anh lặng lẽ quan tâm, chăm sóc cứ lần lượt hiện lên trong đầu — không hề ép buộc, nhưng lại đầy kiên nhẫn và chân thành.
Huyền là bạn thân từ nhỏ của Trang, người đã chứng kiến từng nỗi buồn, từng khoảnh khắc yếu mềm nhất trong cuộc đời nàng.
Chính vì vậy, để Huyền chấp nhận việc Trang dành tình cảm cho Diệp Anh là điều không hề đơn giản.
Diệp Anh vốn là tiểu thư con nhà giàu, sống phóng túng, quen với lối sống buông thả, thích tự do và thường hay thay đổi. Cô là kiểu người dễ rung động trước vẻ đẹp, thấy gái xinh là mê — điều khiến Huyền luôn dè chừng.
Ấy vậy mà giờ đây, Diệp Anh lại trở nên nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên khi ở bên Trang.
Dạo này, thời tiết thất thường, những cơn mưa bất chợt cứ đổ xuống vào mỗi buổi chiều muộn. Bầu trời xám xịt, gió thổi lùa qua khung cửa sổ khiến không khí trở nên se lạnh. Hôm nay cũng vậy — một buổi chiều mưa như mọi ngày.
Cơn mưa chiều, gió lạnh. Tin nhắn từ Diệp Anh hiện lên trên điện thoại Trang khiến trái tim nàng đập nhanh hơn.
Trang đọc xong tin nhắn, trái tim lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại cảm thấy lạ lùng như vậy khi nhận được những lời quan tâm từ người khác. Diệp Anh đã không chỉ là một cô gái đùa nghịch ngày nào nữa, mà cô ấy thật sự khiến trái tim nàng rung động.
Chỉ là sự hiện diện của Diệp Anh, sự quan tâm không lời, khiến trái tim Trang bắt đầu mềm mại hơn.
Những cử chỉ, lời nói dù ít nhưng lại mang một sức mạnh lớn lao. Và trong những khoảnh khắc im lặng ấy, Trang cảm nhận rõ ràng một điều: cô không còn cô đơn nữa.
Diệp Anh không đẩy Trang vào tình huống nào quá gấp gáp, mà chỉ lặng lẽ ở bên, để thời gian và sự kiên nhẫn từ cô dần khiến Thuỳ Trang mở lòng.
Sáng hôm sau, Trang ngồi trong lớp học, mắt vẫn dán vào cuốn sách Sinh học nhưng tâm trí nàng lại lạc vào một nơi rất xa.
Vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy, nhưng trái tim nàng lại đang thổn thức vì những câu nói của Diệp Anh từ mấy hôm trước.
Mặc dù đã cố gắng phớt lờ, nhưng nàng không thể xua đi hình ảnh Diệp Anh luôn lấp lánh trong tâm trí mình. Mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim nàng lại có những cảm xúc mà chính nàng cũng không hiểu. Và đặc biệt là trong những buổi học tiếp theo, mỗi khi ánh mắt Diệp Anh tình cờ lướt qua, Trang lại cảm thấy một cái gì đó khó tả len lỏi trong lòng.
Tiếng chuông reo quen thuộc vang lên, kéo Thuỳ Trang ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng đứng dậy bước ra khỏi lớp. Nhưng ngay khi vừa ra đến hàng lang, nàng đã thấy Diệp Anh đang tựa vào bức tưingf gần cửa.
Diệp Anh không nói gì, chỉ nhìn nàng như thể đang đợi câu trả lời. Trang cắn chặt môi, nhưng rồi cố gắng kiềm chế cơn giận bỗng dưng nổi lên trong lòng.
"Cậu làm cái gì vậy?" - Trang không thể kìm chế được sự lạnh lùng trong giọng nói. "Cậu thật sự không có gì để nói sao?"
Diệp Anh không vội trả lời, cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi đáp - "Chỉ đơn giản là.... tao muốn gặp mày thôi."
Trang vẫn không nhìn cô, nhưng có cảm giác bất an lạ lùng. Mọi người từ trong lớp học đi ra, nhưng không ai chú ý đến họ.
Tú Quỳnh và Ngọc Huyền đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này, và tự nhiên dừng lại. Huyền nhìn Trang, ánh mắt ngập ngừng.
"Trang, mày ổn không?" - Ngọc Huyền lên tiếng, trong giọng có chút lo lắng.
Tú Quỳnh chen vào, giọng điệu như muốn trêu đùa nhưng cũng có chút nghiêm túc nói với Diệp Anh - "Mày lại làm cái gì nữa thế? Mày mà làm Trang tức giận, tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Diệp Anh chỉ cười nhẹ, gật đầu với Quỳnh - "Tao không làm gì cả. Chỉ là... muốn nói với Trang một chuyện."
Ngọc Huyền nhíu mày, rồi lại liếc nhìn Trang, hỏi khẽ - "Mày có chắc là ổn không?"
Trang khẽ gật đầu một cái, không trả lời.
Huyền thấy vậy không hỏi thêm, chỉ lắc đầu rồi rủ Quỳnh đi trước.
Tú Quỳnh quay lại nhìn Trang: "Có gì thì nhớ bảo bọn tao nhé."
Khi cả hai đi khuất, Diệp Anh lại tiếp tục bước đến gần Trang, lần này, giọng cô rất nhẹ nhàng .
Diệp Anh không cảm thấy phải che giấu bất cứ điều gì nữa. Lần này, cô sẽ nói ra những gì mình cảm thấy, không còn chút hoài nghi nào.
Cô lặng lẽ tiến lại gần, không vội vã, không thúc ép.
"Tao không biết mày nghĩ gì về tao, cũng không biết mày có cảm giác gì với tao không. Nhưng có một điều tao muốn nói là... tao thích mày. Thật lòng."
Trang vẫn không nhìn cô, ánh mắt vẫn chăm chú vào đất, nhưng trái tim nàng lại không thể thờ ơ. Cảm xúc trong lòng bỗng nhiên hỗn loạn, khó tả. Diệp Anh ngừng lại, không muốn gây thêm bất kỳ áp lực nào.
"Tao không cần mày trả lời ngay. Chỉ cần mày biết tao thích mày. Nếu được, cho tao cơ hội làm người yêu mày nhé?"
Trang vẫn không nói gì, chỉ cảm nhận từng lời Diệp Anh nói.
Bầu không khí lặng im. Nàng không cần những lời hoa mỹ, cũng không cần những lời hứa hẹn vĩ đại.
Mọi thứ chỉ cần giản đơn như thế.
Nàng không biết phải nói gì, nhưng trong lòng nàng, một phần trái tim đang dần mềm lại, những bức tường dần được phá vỡ.
Những lời của Diệp Anh đơn giản nhưng lại chứa đầy sự chân thành, khiến nàng không thể không cảm nhận.
Diệp Anh bước lùi lại một bước, không muốn làm Trang cảm thấy áp lực - "Tao chỉ muốn nói thế thôi. Còn lại, mày quyết định."
Trang vẫn đứng im lặng, nhưng những cơn sóng tình cảm trong lòng nàng đang dâng lên từng chút một. Không còn những cảm giác gò bó hay kháng cự nữa, chỉ còn lại sự nhẹ nhàng, ấm áp mà Diệp Anh đã mang đến.
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng không còn lạnh lùng như trước, mà dường như đã có một chút gì đó mềm mại, dễ chịu hơn.
"Cậu thật sự thích tôi à?"
Diệp Anh chỉ cười nhẹ, không đáp, chỉ nhìn Trang bằng ánh mắt kiên định.
Và như thể nàng không thể kìm nén được nữa, Trang bước đến gần Diệp Anh, giọng nói lạc đi một chút, nhưng đầy chân thành.
"Tôi... cũng thích cậu."
Lời nói của Trang không ồn ào, không vội vã, nhưng với Diệp Anh, đó là một sự chờ đợi lâu dài.
Và ngay lúc đó, khi nghe thấy lời đáp lại, trái tim Diệp Anh như vỡ òa, nhẹ nhõm như thể một đám mây đen tan biến, trả lại bầu trời trong xanh.
Diệp Anh nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay Trang, không cần nói gì thêm. Cả hai chỉ đứng đó, trong im lặng, nhưng trái tim họ đều đập cùng nhịp.
Cảnh tượng này không cầu kỳ, không hoa mỹ, nhưng lại là một sự kết nối thật sự, giản dị và đầy chân thành.
Thùy Trang vẫn đứng đó, bàn tay được Diệp Anh nắm lấy, cảm giác vừa lạ vừa quen. Gió khẽ lướt qua mang theo mùi hương hoa sữa thoảng dịu, mùi hương ấy từng rất bình thường, vậy mà lúc này lại như nhấn sâu thêm vào trái tim cô một cảm giác ấm áp khó tả.
Câu nói "Tôi thích cậu" của Diệp Anh vẫn vang trong tâm trí Trang.
Cảm ơn... vì đã nói ra trước," Trang thì thầm, mỉm cười nhẹ.
Bao lần cô cố tự nhủ rằng mình chỉ đang quý Diệp Anh một cách đặc biệt, rằng sự quan tâm, sự dịu dàng, ánh mắt ấy... đều chỉ là do cô tưởng tượng. Rằng nếu mình giữ khoảng cách, thì cảm xúc ấy sẽ dần biến mất. Nhưng hoá ra, nó chỉ nằm im, chờ một khoảnh khắc như bây giờ để vỡ ra – nguyên vẹn và không thể chối bỏ.
Trang nhìn vào mắt Diệp Anh – ánh mắt đó, lúc nào cũng dịu dàng, nhưng giờ đây còn có cả sự mong chờ. Và trong khoảnh khắc ấy, Trang bỗng thấy nhẹ nhõm kỳ lạ. Như thể một phần nào đó trong lòng cô được tháo gỡ. Không còn phải giấu, không còn phải né tránh chính cảm xúc của mình.
Nàng khẽ siết lại tay Diệp Anh – lần đầu tiên chủ động. Lòng bàn tay kia rất ấm. Và nàng biết, mình cũng đang rất thật lòng.
"Cảm ơn... vì đã nói ra trước," Trang thì thầm, mỉm cười nhẹ."
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy việc bước về phía một người – dù có chút e sợ nhưng lại mang đến sự yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store