(CV-sunsun) Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài
Chương 55
Phòng tiếp khách của Mạnh gia yên tĩnh không hề có một tiếng động, tất cả khách mời không hẹn mà cùng lùi về phía sau mấy bước, trong mắt lộ ra khiếp sợ.
Bạch Việt và Phương Đình Vũ thấy bộ dạng nổi giận của Phác Thành Huấn, sợ hắn nỏng nảy mà phạm sai lầm, tiến lên vỗ vai hắn động viên, "Trước tiên tới bệnh viện xem sao đã, tính sổ cậu ta sau."
Phác Thành Huấn chán ghét nhìn Mạnh Tử Căng, sau đó lạnh như băng thu tầm mắt lại, nhanh chóng lái xe rời đi.
Phương Đình Vũ cũng không biết rốt cuộc Mạnh Tử Căng đã chọc tới chỗ nào của Phác Thành Huấn, mà có thể làm cho Phác Thành Huấn không có phong độ mà trở mặt như vậy, hơn phân nửa có liên quan tới Kim Thiện Vũ.
Bạch Việt quan sát Mạnh Tử Căng đang chật vật, cúi đầu nói với Phương Đình Vũ: "Nghe nói, năm đó Kim Thiện Vũ xảy ra tai nạn xe, Thành Huấn tìm khắp nước Pháp cũng không tìm được cậu ấy, khả năng có liên quan tới Mạnh Tử Căng."
Ánh mắt của Phương Đình Vũ chợt lóe một tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mạnh Tử Căng nhiều hơn mấy phần ý vị sâu xa.
"Vậy tại sao thoạt nhìn cậu ta lại giống như bộ dáng người bị hại vậy."
"Chà, tranh thủ lòng thông cảm đi."
Bệnh viện hành lang, tất cả mọi người của Mạnh gia lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa.
Kim Thiện Vũ ngồi trên ghế, rũ đầu, sắc mặt áy náy.
Nếu như không phải tại cậu, bà ngoại cũng sẽ không chấn kinh té xỉu.
Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Phác Thành Huấn xách đồ ăn tới, đi về phía mọi người.
"Ăn ít cơm trước đi."
Mạnh Tử Trì gật đầu với hắn: "Cảm ơn."
Phác Thành Huấn bưng bánh bao nhân gạch cua mà Kim Thiện Vũ thích ăn, đưa cho cậu một đôi đũa, ngồi ở bên cạnh ậu.
Nhẹ giọng nói: "Có đói bụng không? Ăn trước một ít nhé?"
Kim Thiện Vũ chậm rãi lắc đầu: "Không đói bụng."
Mạnh Tử Trì ngồi vào bên còn lại cạnh cậu, phụ họa nói: "Ăn một ít trước đi, yên tâm, bà nội không sao đâu."
Kim Thiện Vũ nhận lấy hộp đồ ăn, chậm rãi hỏi: "Ngày hôm nay ở văn phòng của anh, còn có một vấn đề không chưa hỏi anh. Năm đó, mẹ tôi tại sao lại rời khỏi Mạnh gia?"
Mạnh Thực nghe thấy tiếng nhìn về phía Kim Thiện Vũ, hai tay ôm cánh tay, quay người đưa lưng về phía cậu.
Mạnh Tử Trì thấp giọng nói: "Lúc đó trong nhà rất nghèo, ông nội và bà nội một mình đến Thượng Hải dốc sức làm, thực sự không nuôi nấng nổi hai đứa bé, liền tạm thời đưa cô cho thân thích làm con nuôi, hai bên ước định đợi vài năm nữa, khi mà Mạnh gia vượt qua cửa ải này, sẽ đón cô về. Nhưng vị thân thích kia ly hôn, nhà gái mang theo cô lén qua nước ngoài, từ đây rốt cuộc không còn tin tức nữa."
Phác Thành Huấn nghe hắn ta kể lại, lo lắng nhìn Kim Thiện Vũ, trong ánh mắt mang theo một chút phức tạp.
Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu không nuôi nổi, tại sao còn muốn sinh mẹ tôi. Nếu đã sinh, tại sao nói ném liền ném. Nếu như nhất định phải bỏ lại một người, tại sao lại bỏ rơi mẹ tôi?"
Lời này tuy rằng nói ra rất bình tĩnh, nhưng lại đâm vào tâm can người ta.
Mạnh Tử Trì thoáng đau lòng nhìn cậu, muốn đưa tay ra an ủi Kim Thiện Vũ, rồi lại dừng lại trên không trung, từ từ thu về.
"Cho nên ông và bà nội vẫn luôn rất hổ thẹn, muốn tìm kiếm cô, bù đắp cho cô."
Mạnh Thực đưa lưng về phía Kim Thiện Vũ: "Ta biết, chuyện này rất không công bằng với mẹ cháu, trước khi cha ta lâm chung, câu nói sau cùng, chính là gọi tên của em gái. Mạnh gia có 30% cổ phần là để cho mẹ cháu, hiện tại số cổ phần đó để cho cháu."
Lúc Kim Thiện Vũ ngẩng đầu lên, viền mắt ửng hồng.
"Đây chính là bồi thường sao?"
Mạnh Thực xấu hổ: "Mạnh gia chúng ta, cũng sẽ chăm sóc chăm sóc cháu nhiều hơn."
Lúc này, trong phòng bệnh rốt cục truyền đến động tĩnh.
Y tá nói: "Mọi người có thể vào được rồi, bệnh nhân tỉnh rồi."
Mấy người đi vào phòng bệnh, Mạnh Thực và bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng thảo luận bệnh tình, Kim Thiện Vũ và Mạnh Tử Trì vây ở bên giường, nhìn bà Mạnh.
Bà Mạnh mở mắt ra, câu nói đầu tiên là gọi tên của mẹ Kim Thiện Vũ. Sau khi bà thấy rõ khuôn mặt Kim Thiện Vũ, ký ức vừa nãy chậm rãi hiện lên, tiếp theo là đau thấu xương.
Mạnh Tử Trì ngồi ở trên giường, không ngừng an ủi bà Mạnh, Kim Thiện Vũ bình tĩnh đứng ở bên giường, chậm rãi cúi đầu.
Bà Mạnh đưa tay về phía Kim Thiện Vũ, "Bé cưng, để bà ngoại nhìn con một chút."
Hành động của Kim Thiện Vũ hơi chần chừ, chầm chậm tiến tới hai bước, nắm chặt tay bà Mạnh.
Trong nháy mắt bà Mạnh bật khóc tức tưởi, không ngừng vỗ lòng bàn tay của cậu, nghẹn ngào: "Mọi chuyện tốt rồi, bà ngoại tìm được con rồi, sau này nhà chúng ta có thể đoàn tụ."
Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trầm mặc không nói.
Đêm nay bà Mạnh bị kinh sợ, nhất thời thương tâm mới xuất hiện hôn mê, bác sĩ nói không đáng lo ngại, có thể trở về nhà bồi dưỡng.
Mạnh Thực vốn muốn cho bà Mạnh ở lại bệnh viện mấy ngày để điều trị, nhưng bà Mạnh không quen ở bên ngoài, kiên quyết yêu cầu phải về Mạnh gia.
Ở cửa bệnh viện, bà Mạnh cầm tay Kim Thiện Vũ, nói: "Ngày hôm nay cùng bà nội đi về nhà ngủ được không?"
Kim Thiện Vũ lắc đầu: "Ngày mai con còn có thông cáo, sẽ phiền đến bà, con sẽ về nhà với anh Huấn."
Bà Mạnh nhìn về phía Phác Thành Huấn, trong ánh mắt mang theo không muốn cùng mất mác, căn dặn: "Trên đường về nhà chú ý an toàn." Kim Thiện Vũ gật gật đầu, ngồi trên xe Phác Thành Huấn.
Phác Thành Huấn cũng không nóng lòng lên xe, trái lại dùi bà Mạnh lên xe xong, mới gọi Mạnh Thực qua một bên.
Sau khi hắn nói chuyện danh sách và hành động của Mạnh Tử Căng cho Mạnh Thực nghe, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tôi không quan tâm bây giờ Kim Thiện Vũ và
Mạnh Tử Căng là quan hệ gì, một ngày sau tôi muốn nhìn thấy thái độ của Mạnh gia xử lý chuyện này, nếu như các người tiếp dung túng bao che cho cậu ta, tôi tự mình để dạy dỗ cậu ta."
Mạnh Thực nghe xong chuyện này, không còn chút mặt mũi.
Mặt tối sầm lại đáp một tiếng, tiến vào ô tô.
Đêm nay có hơi lạnh, sau khi lên xe Mạnh Thực cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người bà Mạnh.
Bà Mạnh khép hờ mi mắt mệt mỏi, lẩm bẩm nói: "Tiểu Vũ. . . Có trách ta hay không?"
Mạnh Tử Trì ở bên cạnh ôm bà: "Bà đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai em ấy thật sự có công việc mà, sức khỏe của bà không tốt, em ấy sợ quấy rối bà thôi."
Bà Mạnh hỏi hắn: "Tiểu Vũ, có phải là biết chuyện năm đó. . . chúng ta đưa tiểu Hân đi làm con nuôi rồi không?"
Mạnh Tử Trì trầm mặc không nói.
Viền mắt của bà Mạnh nóng bừng, "Đây là nghiệp chúng ta tạo ra, không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình."
Mạnh Thực than thở, "Mẹ đừng lo lắng, chúng ta là người một nhà, có quan hệ máu mủ, điều đó không thay đổi được." Bà Mạnh mất mát gật gật đầu, lau nước mắt.
Sau khi ba người trở lại Mạnh gia, phát hiện Mạnh Tử Căng ngồi yên ở trên ghế sa lon, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trong tay cầm một con dao quân dụng.
Mạnh Tử Trì sợ hãi, vội vàng chạy tới đoạt lấy dao quân dụng, mắng: "Em điên rồi có đúng không? Ngại trong nhà chưa đủ loạn hay sao?"
Mạnh Thực vội vã dìu bà Mạnh lên lầu, sau đó bước nhanh đi xuống, quăng cho Mạnh Tử Căng một cái bạt tai.
Mạnh Tử Trì theo bản năng che chở cậu ta: "Ba! Có chuyện nói rõ ràng, ba đừng động thủ."
Mạnh Thực nghiêm khắc gào lên: "Ai cho con tự chủ trương trực tiếp nói với bà nội rằng Kim Thiện Vũ và bà không có quan hệ máu mủ ? Coi như chúng ta nói muốn giả tạo giám định, cũng phải giải thích ? Con vội vã nói chuyện này cho bà nội như vậy, mục đích là gì hả?"
Mạnh Tử Căng bịt khóe miệng chảy máu, nhỏ giọng nói: "Con chỉ nghĩ nói ra trước cũng sẽ không sao , bà nội hỏi con kết quả, nên con liền nói cho bà."
Mạnh Thực tức giận không nhẹ, tiếp tục chất vấn: "Danh sách đại học kia là chuyện gì? Tại sao anh trai con sửa sang xong danh sách, sau khi qua tay con, nơi Kim Thiện Vũ theo học lại biết mất không thấy?"
Mạnh Tử Căng khóc nức nở: "Con không biết, có khả năng là bỏ sót."
"Bỏ sót?" Mạnh Thực bị chọctức tới cười, "Con cảm thấy lý do này của con, chúng ta có thể tin tưởng sao?" Mạnh Tử Căng không nói gì.
"Ba, ba lên đi, để con và Tử Căng tâm sự." Sau khi Mạnh Tử Trì dìu Mạnh Thực lên lầu, nhìn Mạnh Tử Căng, "Có phải là em thích Thành Huấn đúng không? Nếu không anh không nghĩ vì sao lúc trước em nhằm vào summer."
Má phải của Mạnh Tử Căng, hoàn toàn sưng lên, khóe miệng chảy máu , nước mắt đầy mặt.
Mạnh Tử Trì thở dài: "Em có biết không, hành vi này của em, suýt chút nữa hủy hoại tình cảm của hai người? Cho tới bây giờ anh cũng không thể tin được, em trai của anh lại là người quỷ kế đa đoan như vậy."
Bả vai của Mạnh Tử Căng run rẩy, chậm rãi đứng dậy ngồi xổm xuống, nửa quỳ bên chân Mạnh Tử Trì, "Anh, em vô cùng thích anh Thành Huấn. Nếu không em cũng sẽ không bởi vì anh Thành Huấn đi Pháp chữa bệnh mà ngàn dặm xa xôi đến Pháp tìm anh."
"Cho nên em đã sớm biết thân phận của Summer?"
"Vâng, em lén đi theo cậu ta mấy lần, biết được ngôi trường mà cậu ta theo học, thế nhưng những chuyện khác thì em không biết. Em nhất thời hồ đồ, cho là nếu không thể tìm thấy Kim Thiện Vũ, anh Thành Huấn sẽ thích ta, cho nên em mới làm chuyện ngu ngốc ấy."
Mạnh Tử Căng khẽ kéo vải quần của Mạnh Tử Trì, khóc vô cùng lợi hại, "Anh ơi, xin lỗi."
"Người mà em cần xin lỗi, không phải anh, mà là Summer." Mạnh Tử Trì ngồi xổm xuống, đỡ cậu ta lên, "Ngày mai anh đi cùng em đi tìm Thành Huấn cùng Kim Thiện Vũ, nếu còn làm hỏng chuyện thì tự mình gánh chịu." "Được." Mạnh Tử Căng nhẹ nhàng gật đầu.
Mạnh Tử Trì rốt cuộc vẫn là đau lòng, quan sát vết thương bên miệng của cậu ta, lấy túi chườm đá và thuốc mỡ giúp cậu ta giảm sưng vết thương.
Ánh mắt của Mạnh Tử Căng đáng thương, ôm cánh tay của Mạnh Tử Trì, gọi anh ơi.
Cùng lúc đó, một mình Kim Thiện Vũ ngây người trong phòng tắm rất lâu.
Phác Thành Huấn đứng bên ngoài buồng tắm, gọi cậu hai lần, Kim Thiện Vũ chỉ nói đơn giản là mình muốn ngâm mình, cần ở thêm một lát. Nhưng một tiếng sau, buồng tắm vẫn không có động tĩnh.
Lần này Phác Thành Huấn cuống lên rồi, dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm, cầm một bộ áo ngủ đi vào.
Trong phòng tắm rất nhiều hơi nước, Kim Thiện Vũ ngâm mình ở trong bồn tắm, nghe thấy tiếng động lạ vội vã quay đầu lại.
Giờ phút này, con mắt của hắn vằn lên tia máu, hòa với sương mù, trong nháy mắt quay đầu lại, lộ rõ khổ sở và xoắn xuýt trên mặt.
Phác Thành Huấn đi tới bên cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống nhìn cậu: "Sao lại tắm lâu vậy?"
Kim Thiện Vũ tránh né tầm mắt của hắn, nhỏ giọng nói: "Em tự liếm vết thương đó."
"Đều đã kết hôn rồi, sao lại một mình tự liếm vết thương? Vậy ông chồng như anh đây, còn có tác dụng gì nữa?" Phác Thành Huấn nắm tay cậu, để cậu ngồi xuống, "Tắm lâu thân thể sẽ không tốt, chúng ta đi ra thôi."
Kim Thiện Vũ bất mãn mà đáp một tiếng, lúc từ trong nước đi ra, như một con tôm luộc, được Phác Thành Huấn trùm áo tắm lên, từ trong phòng tắm ôm đi ra ngoài.
Trên giường, Phác Thành Huấn để cậu ngồi ở trên đùi mình, cúi đầu đùa hắn:
"Có thể liếm vết thương rồi , bắt đầu từ chỗ nào đây?"
Kim Thiện Vũ bĩu môi: "Trò đùa này nhạt quá đi mất."
Phác Thành Huấn cụng trán vào gò má của cậu, thấp giọng hỏi: "Có gì không vui thì nói cho anh biết, dù sao còn hơn là giữ ở trong lòng."
Kim Thiện Vũ nhỏ giọng thì thào: "Em chỉ là để tâm vào một ít chuyện vụn vặt thôi."
"Là chuyện bà ngoại và ông ngoại bỏ rơi mẹ đúng không?"
"Ừm."
"Vậy giai đoạn này chúng ta có thể không tha thứ cho bọn họ, tiếp tục trải qua cuộc sống của chúng ta." Phác Thành Huấn nắm chặt ngón tay của cậu, nhẹ nhàng hôn lên, "Bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất, chờ chừng nào em chậm rãi chấp nhận bọn họ, lại dùng thân phận người nhà ở chung là được rồi." Kim Thiện Vũ: "Em còn tưởng rằng, anh sẽ khuyên em tha thứ cho bọn họ."
"Không." Phác Thành Huấn hôn một cái lên khóe môi của cậu, lẩm bẩm nói rằng: "Anh không muốn em buồn."
Kim Thiện Vũ ôm hắn, đặt cằm trên cổ hắn, dùng sức cà cà.
Tới khuya, Phác Thành Huấn mới vừa dỗ được Kim Thiện Vũ ngủ xong, di động nhận được tin nhắn từ lão Phương.
"Phác tổng. Dãy số điện thoại tuy rằng đã sớm bị xóa, nhưng tôi thông qua hệ thống của công ty, tìm được tên người sử dụng năm ấy. Gã tên là Ak, là người Pháp."
Phác Thành Huấn buông Kim Thiện Vũ ra, đắp kín mền cho cậu, ra ban công gọi điện thoại cho lão Phương.
"Có điều tra được thân phận của người này không?"
"Điều tra rồi, không có quan hệ gì với Kim Thiện Vũ, toàn bộ thành viên trong gia đình làm công việc đàng hoàng, hồ sơ sạch sẽ, mấy năm gần đây không có bệnh nặng hoặc là tranh chấp tài chính."
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm bóng đêm: "Vậy, tại sao người này muốn hại Kim Thiện Vũ?"
Lão Phương than nhẹ: "Liên kết duy nhất của gã và Kim Thiện Vũ, đại khái chính là gã quen biết Mạnh Tử Căng, Mạnh Tử Căng quen biết Kim Thiện Vũ."
"Mạnh Tử Căng?" Phác Thành Huấn đột nhiên siết lấy rào chắn.
Lão Phương nói: "Gã và Mạnh Tử Căng, là bạn học kiêm bạn cùng phòng."
Phác Thành Huấn: "Còn có tin tức gì khác hữu dụng không?"
Lão Phương hồi: "Trước mắt không có, bước tiếp theo chính là đi tìm Ak, hỏi rõ chuyện dãy số điện thoại. Bất quá khi tìm ra một số thông tin về vụ tai nạn xe năm đó, khả năng cần người nhà có mặt, ngài có thuận tiện đến một chuyến không?"
Phác Thành Huấn: "Được."
Cúp điện thoại, hắn đứng ở ban công một hồi lâu.
Năm đó Mạnh Tử Căng che giấu trường học của Kim Thiện Vũ, nói rõ cậu ta có địch ý rất sâu với Kim Thiện Vũ.
Hơn nữa làm sao cậu ta có thể biết được thân phận của Kim Thiện Vũ nhanh như vậy chứ?
Nếu như thật sự cậu ta có liên quan đến vụ tai nạn của Kim Thiện Vũ, như vậy. . .
Đầu của Phác Thành Huấn vô cùng đau đớn, dựa vào rào chắn ban công, hai mắt nhắm chặt.
Nếu như suy đoán của hắn là đúng, cũng có nghĩa là hắn có một phần trách nhiệm lớn trong tai nạn của Kim Thiện Vũ.
Nếu như không phải bởi vì hắn, Mạnh Tử Căng có lẽ sẽ không ra tay với Kim Thiện Vũ.
Phác Thành Huấn rơi vào tự trách bản thân vô cùng lớn, đầu đau như sắp nứt ra.
Ngày thứ hai, khi Kim Thiện Vũ tỉnh lại, bên cạnh đã không còn hình bóng của Phác Thành Huấn.
Sau khi xuống lầu, cậu phát hiện trên bàn ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng phong phú, mà Phác Thành Huấn tự bưng một khay xíu mại đi tới chỗ cậu. Cậu hỏi: "Sao lại tự mình làm bữa sáng, không ngủ thêm chút nữa hả?"
Phác Thành Huấn trả lời: "Anh nghĩ làm vậy, tâm tình của em có lẽ có thể tốt lên một chút."
Kim Thiện Vũ chạy chậm ôm lấy hắn: "Cảm tạ chồng yêu."
Phác Thành Huấn hôn lên tóc của cậu, "Mau ăn đi."
Lúc hai người đang ăn bữa sáng, Phác Thành Huấn nói hắn nguyên nhân hắn muốn tới nước Pháp, Kim Thiện Vũ nghe xong cả người đổ mồ hôi lạnh, lưng căng cứng.
"Nói cách khác, kẻ ra tay ở phía sau vụ tai nạn, khả năng có liên quan tới Mạnh Tử Căng?"
"Ừ, có khả năng là vậy. Cho nên trong khoảng thời gian anh không có ở đây, em cách xa Mạnh Tử Căng một chút."
"Ừ, em nhớ rồi." Kim Thiện Vũ bất đắc dĩ nắm tay hắn, "Anh định đi bao lâu?"
Phác Thành Huấn: "Khoảng một tuần thôi em."
Gần đây Kim Thiện Vũ không bận, chỉ có vài ngày có thông cáo, Phác Thành Huấn căn dặn cậu hông có chuyện gì thì ở nhà, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.
Mạnh Tử Trì gọi điện thoại cho Phác Thành Huấn, hẹn thời gian dẫn Mạnh Tử Căng tới cửa xin lỗi, nhưng bị Phác Thành Huấn dùng lý do cơ thể của Kim Thiện Vũ không khỏe để từ chối.
Mạnh Tử Trì nghe nói Kim Thiện Vũ ngã bệnh, hai ngày liên tục gọi điện thoại cho Kim Thiện Vũ, dò hỏi tình huống thân thể của cậu, Kim Thiện Vũ nói rằng không có gì đáng lo, chỉ là thỉnh thoảng mệt rã rời, cần nghỉ ngơi.
Bà Mạnh chủ động hẹn Kim Thiện Vũ ba lần, muốn cùng cậu cùng đi thăm mẹ của cậu.
Kim Thiện Vũ do dự mãi mới đáp ứng.
Tính cách của cậu và mẹ rất giống nhau, nếu như mẹ của cậu còn sống, sau khi biết chuyện này, tin rằng cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ tức giận.
Nhưng cậu không có tư cách ngăn cản bà Mạnh nhìn mẹ của cậu. Cũng như cậu không có tư cách ngăn cản một người mẹ gặp con gái của mình.
Nhưng cậu có một điều kiện, ngày ấy đi tới nghĩa trang, Mạnh Tử Căng không thể đi cùng.
Sáng sớm, nghĩa trang mưa rơi lác đác, sương mù vây quanh. Cả người của Kim Thiện Vũ mặc đồ đen đứng ở bên cạnh bà Mạnh, che ô cho bà.
Bà Mạnh ôm hoa, khóc không thành tiếng.
Cuối cùng nửa quỳ tại trước bia mộ, nhẹ nhàng ôm bia mộ, vuốt ve tấm hình kia.
Hai mắt bà đẫm lệ: "Tiểu Vũ, mẹ con tại sao lại qua đời ?"
Kim Thiện Vũ trả lời: "Kim Hoài Sơn ngoại tình, mẹ con vì ông ta mà tiền đồ và sự nghiệp đang phát triển, cùng ông dốc sức làm, kết quả bị tiểu tam và Kim Hoài Sơn tính kế, trong người không có một đồng mà bị đuổi ra khỏi Kim gia. Cuối cùng mắc phải bệnh ung thư, u sầu mà chết."
Bà Mạnh nghe xong, quỳ xuống khóc ròng nói: "Mẹ có lỗi với con, có lỗi với con. . ."
"Tên khốn Kim Hoài Sơn kia. . . Ta muốn hắn đền mạng cho con gái của ta!"
Bà Mạnh đã 80 tuổi, thân thể không thích ứng được với việc quỳ trên nền đất trong một thời gian dài, huống chi là quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo. Có mấy lần Mạnh Tử Trì tiến lên muốn dìu bà đứng dậy, đều bị bà từ chối.
Cuối cùng, là Kim Thiện Vũ đi tới bên cạnh bà, nói với bà: "Bà ngoại, mẹ con đã tha thứ cho bà rồi."
Bà Mạnh nghẹn ngào: "Làm sao con biết?"
Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Hết mưa rồi, cầu vồng hiện lên kìa." bà Mạnh nhìn bầu trời trong xanh, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
Lúc ra về, sau khi Mạnh Tử Trì đỡ bà Mạnh lên xe, lại nhìn Kim Thiện Vũ.
"Gần đây sức khỏe của em khá hơn chút nào chưa?"
Kim Thiện Vũ: "Ừ, không sao rồi."
Mạnh Tử Trì: "Thành Huấn đâu? Cậu ta không đến cùng em à?"
Kim Thiện Vũ: "Anh ấy bận rộn công việc, tôi tự mình tới."
Nhiệt độ hôm nay có hơi lạnh, Mạnh Tử Trì thúc giục Kim Thiện Vũ lên xe, tự mình lái xe đưa cậu về nhà.
Bà Mạnh không nỡ chia tay với Kim Thiện Vũ, thăm dò hỏi cậu một câu: "Tiểu Vũ, con có muốn về nhà ở với bà ngoại mấy ngày không?"
Mạnh Tử Trì phụ họa: "Đúng vậy, Vũ Vũ, chúng ta về nhà ở một đêm được không?"
Kim Thiện Vũ có chút do dự, Mạnh Tử Trì cười nói: "Sao thế, em về nhà ở, còn cần
Thành Huấn đồng ý?"
Kim Thiện Vũ: "Tôi hỏi anh ấy một chút."
Cậu cố ý đi ra xa một chút, gọi điện thoại cho Phác Thành Huấn.
Phác Thành Huấn ở bên kia tựa hồ có hơi ồn ào, có người còn tranh chấp gì đó.
Hắn nói: "Có thể không ở đó không?"
Kim Thiện Vũ hỏi: "Anh có phải là, điều tra được cái gì rồi?"
Phác Thành Huấn: "Ừ, phía anh ở bên này sắp kết thúc rồi."
Kim Thiện Vũ than nhẹ: "Được, chờ anh về nói tiếp vậy."
Cúp điện thoại, cậu xoay người, phát hiện bà Mạnh không biết đã xuống xe từ lúc nào, tựa như một đứa bé mà nhìn cậu.
Bà Mạnh đi đứng không tiện, vải quần ở đầu gối bởi vì quỳ trên đất mà dính một ít đất.
"Tiểu Vũ, có thể đi cùng bà ngoại về nhà được không?"
Kim Thiện Vũ không thể nói ra được lời từ chối, cuối cùng tắt di động, gật gật đầu.
Về nhà tùy ý chọn hai bộ quần áo, Kim Thiện Vũ ngồi xe cùng bà Mạnh đi tới Mạnh gia.
Ngày hôm nay Mạnh Tử Trì cũng rất vui vẻ, sau khi đưa bà nội lên lầu, bảo người hầu dọn dẹp một căn phòng mới, dẫn Kim Thiện Vũ vào nhà. "Trong tủ treo quần áo có đồ ngủ, cần gì thì đến chỗ anh lấy."
Kim Thiện Vũ mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Mạnh Tử Căng nghe thấy động tĩnh bên này, sau khi nhìn thấy Kim Thiện Vũ, rõ ràng ngẩn ra.
Mạnh Tử Trì giải thích: "Tiểu Vũ về nhà ở hai ngày."
Mạnh Tử Căng gật gật đầu, tầm mắt rơi vào đồ dùng hàng ngày trên tay Mạnh Tử Trì.
Sau khi dàn xếp xong xuôi cho Kim Thiện Vũ, Mạnh Tử Trì đi xuống lầu chuẩn bị trái cây cho cậu. Tự mình rửa sạch cắt gọn bưng lên lầu, gõ cửa phòng của Kim Thiện Vũ.
Mạnh Tử Căng đứng ở hành lang cầu thang, nghe thấy tiếng cười bên trong, mà mình thì như người ngoài cuộc.
Cậu ta đố kỵ mà siết chặt nắm đấm cửa.
Bây giờ anh trai cũng bị Kim Thiện Vũ cướp mất rồi.
Ban đêm, Kim Thiện Vũ vẫn nói cho Phác Thành Huấn, rằng mình định ở lại Mạnh gia một đêm.
Phác Thành Huấn hẳn là ở trên máy bay, di động tắt nguồn.
Nghe bà Mạnh ở cách vách kêu tên mình, lúc Kim Thiện Vũ chạy tới, vừa vặn tình cờ gặp Mạnh Tử Căng.
Mạnh Tử Căng bưng hai ly sữa, đưa cho cậu: "Nếu bà nội gọi cậu thì bà lên đưa cho bà đi."
Kim Thiện Vũ nhận lấy sữa, đi vào tán gẫu với bà Mạnh.
Bà Mạnh nói: "Tiểu Vũ, hay là con cứ ở lại phòng bà đi, nói chuyện với bà ngoại."
Kim Thiện Vũ nói: "Dạ được."
Mắt của bà Mạnh không tốt, đeo kính lão lên cầm lấy quyển sách mà bà thường xem, "Bà ngoại đọc sách cho con nghe nhé?"
Kim Thiện Vũ cười nói đùa: "Bà ngoại, con không còn là trẻ con nữa rồi."
Bà Mạnh hiền hậu mà cười: "Đây không phải là sách của trẻ con, con có thể nghe."
Kim Thiện Vũ mỉm cười, thành thật dựa sát vào cánh tay của bà Mạnh, nghe bà đọc sách.
Ngoài phòng, Mạnh Tử Căng vẫn luôn để ý tới căn phòng của Kim Thiện Vũ, thấy cậu chậm chạp chưa trở về, mới quay về phòng của mình.
Vì nghe sách quá tập trung, Kim Thiện Vũ quên mất hai ly sữa kia, chờ tới lúc cậu nhớ ra, sữa đã nguội mất.
Cậu vừa định đi hâm nóng sữa, bà Mạnh giống như đứa nhỏ ngăn cản nói:
"Hôm nay chúng ta không uống, lén đổ đi con."
Kim Thiện Vũ tròn xoe mắt: "Dạ."
Ngày thứ hai, bà Mạnh tiếp tục giữ Kim Thiện Vũ ở lại ăn cơm trưa, cũng nói cho Mạnh Thực, ngày hôm nay hoàn tất thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Mạnh Thực gật đầu, quay về công ty chuẩn bị cho việc chuyển nhượng cổ phần.
Mạnh Tử Căng đứng ở trên lầu, nhìn Mạnh Thực rời nhà, sau khi vào phòng bà Mạnh, phát hiện hai ly sữa bò cậu ta bưng lên hôm qua, căn bản chưa bị động tới.
Lúc ăn trưa, bà Mạnh gắp một đũa rau cho Kim Thiện Vũ, đau lòng nói: "Tiểu Vũ, con xem con gầy quá kìa, còn gầy hơn Tử Căng nữa."
Kim Thiện Vũ cười nói: "Thể chất của con là vậy rồi, không mập được."
Tuy rằng Kim Thiện Vũ không kể về cuộc sống của mình trước kia cho bà Mạnh, nhưng cũng không khó để bà Mạnh đoán ra, mẹ chết, một mình Kim Thiện Vũ dốc sức làm việc có bao nhiêu khổ cực.
Bà nắm tay Kim Thiện Vũ, nhẹ giọng nói: "Chờ cậu của con về, 30% cổ phần bà ngoại để cho mẹ con kia, có thể chuyển nhượng cho con rồi."
Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn bà ngoại."
Mạnh Tử Trì lột cua xong, đưa cho cậu: "Tiểu Vũ, ăn đi nè."
Mạnh Tử Căng nhìn mọi việc trước mắt, tay cầm đũa khẽ run, cuối cùng đặt đũa xuống, mặt không thay đổi nhìn bà Mạnh.
Bà Mạnh thấy ánh mắt cậu ta có gì đó không đúng, nghi hoặc mà hỏi: "Tử Căng, con làm sao vậy?"
Mạnh Tử Căng không thể nhịn được nữa, cười lạnh: "Bà nội, bà không khỏi quá thiên vị rồi chứ?"
Bà Mạnh: "Ta thiên vị thế nào?"
Mạnh Tử Căng lạnh lùng nói: "Kim Thiện Vũ là cháu ngoại của bà, con cũng là cháu trai của bà, dựa vào cái gì cậu ta chẳng cần tốn một chút sức nào lại có thể có được nửa cổ phần mà ông nội để lại! Mà con, chỉ có 15% quyền sử dụng đáng thương kia?"
Mạnh nãi nãi giải thích: "Tử Căng, bởi vì con còn có anh trai, cô của con chỉ có một đứa con là tiểu Vũ."
Mạnh Tử Căng cười nhạo một tiếng: "Vậy cô thì sao? Dựa vào cái gì bà ta là có thể lấy được nhiều cổ phần như vậy, chỉ là bởi vì mấy người thấy hổ thẹn vì bỏ rơi bà ta khi con bé sao?"
Mạnh Tử Trì quát lớn: "Tử Căng! Không được nói nữa."
"Em càng phải nói." Mạnh Tử Căng đứng lên, hai tay vịn bàn ăn, chống đỡ thân thể, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Thiện Vũ: "Mày cảm thấy mày lấy nhiều cổ phần như vậy, mày xứng à?"
Kim Thiện Vũ quan sát cậu ta, đứng lên, nhưng chưa kịp lên tiếng, ở cửa truyền tới một thanh âm lạnh như băng.
"Mạnh Tử Căng, Kim Thiện Vũ không xứng, kẻ giết người như cậu thì xứng sao?"
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, Phác Thành Huấn và Mạnh Thực cùng đi tới, cầm trên tay một ít văn kiện.
Kim Thiện Vũ đi tới bên người Phác Thành Huấn, nhìn sắc mặt trắng bệch củ Mạnh Tử Căng, mím môi không nói gì.
Mạnh Tử Trì nhíu mày: "Thành Huấn, cậu mới vừa nói kẻ giết người là có ý gì?"
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Mạnh Tử Căng, hỏi cậu ta: "Để tôi nói hành vi sai trái của cậu cho mọi người, hay là cậu muốn tự mình nói."
Trên mặt của Mạnh Tử Căng không có một chút hồng hào nào, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Cậu ta cười khan một tiếng: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Phác Thành Huấn nắm tay Kim Thiện Vũ chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quan sát cậu ta: "Có muốn tôi giúp cậu nhớ lại một chút hay không, Ak là ai? Tại sao cậu nhặt được số điện thoại mà anh ta bị mất?"
Mạnh Tử Khâm ngước mắt lên, cười nói: "Ak? Gã là bạn học của tôi, làm sao vậy?"
"Tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ." Phác Thành Huấn nói với mọi người: "Năm đó, tôi và Kim Thiện Vũ hẹn hò, chuyện này ngoại trừ hai chúng ta, không có người thứ ba biết được. Điều không thể ngờ tới chính là, trong một lần tôi tiễn Kim Thiện Vũ, vừa vặn gặp được Mạnh Tử Căng. Sau đó Kim Thiện Vũ bị thương vì tai nạn xe, mất đi ký ức. Tôi liên lạc với Tử Trì, tìm kiếm tất cả các trường đại học ở Pháp, cũng không phát hiện khoa biểu nào có nam sinh Trung Quốc độ tuổi 19-20. Cái này cũng là nhờ có Mạnh Tử Căng, xóa trường của Kim Thiện Vũ ra khỏi danh sách, cho nên tôi vẫn luôn không tìm thấy em ấy."
Mạnh Tử Trì một mặt nghiêm túc: "Chuyện danh sách, chúng ta đều biết , thế nhưng Tử Căng có liên quan gì đến kẻ giết người?"
Phác Thành Huấn nhìn chằm chằm Mạnh Tử Căng, tiếp tục hỏi: "Mạnh Tử Căng, cậu cho rằng cậu làm cẩn thận đến mấy cũng không có sơ sót sao? Lúc trước cậu và Tần Hoàn Như liên thủ, sớm biết được thời gian tài xế đón Kim Thiện Vũ, sắp xếp mua chuộc tài xế sau đó động chân động tay vào chiếc xe. . . Có phải cậu cho rằng như vậy người khác vĩnh viễn sẽ không biết."
Mạnh Tử Căng cười hỏi hắn: "Anh có chứng cứ sao?"
"Chứng cứ?" Phác Thành Huấn ném cho cậu ta một phần văn kiện, "Chứng cứ chính là dãy số điện thoại cậu dùng để gử thư nặc danh cho Tần Hoàn Như là của bạn cùng phòng cậu! Đồng thời trong thời gian liên lạc với Tần Hoàn Như, cậu còn nạp cho bà ta một hóa đơn tiền điện thoại! Chứng cứ chính là tên tài xế kia là bị bắt, hắn cung cấp người chuyển tiền bằng thẻ ngân hàng cho anh ta, tên là Mạnh Tử Căng!"
Đồng tử Mạnh Tử Căng đột nhiên co rụt lại, đầu ngón tay cầm đũa hơi trắng bệch.
Bà Mạnh che ngực, cả người phát run nói: "Có ý gì. . . Tử Căng đã từng muốn hại chết Tiểu Vũ?"
Mạnh Thực vẫn luôn trầm mặc hỏi: "Động cơ là gì? Có thể những việc này đều là vu oan hay không? Tử Căng không có động cơ giết Kim Thiện Vũ. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì nó thích cậu?"
Đáy mắt củaPhác Thành Huấn tối sầm một mảng: "Về phần động cơ, tự các người hỏi cậu ta đi."
Mạnh Tử Căng bỗng nhiên cười như điên, cười đến đối mắt hoàn toàn đỏ ngầu, chậm rãi từ trong túi, lấy ra một con dao quân dụng gấp khúc.
Phác Thành Huấn vội vã bảo vệ Kim Thiện Vũ, cảnh giác nhìn cậu ta.
Mạnh Tử căng thưởng thức dao quân dụng, nghiêng cổ nở nụ cười: "Kim Thiện Vũ, mày thực sự là phúc lớn mạng lớn. Tối hôm qua tao đưa cho mày sữa bò, tại sao mày lại không uống chứ hả?"
Bà Mạnh kinh hãi đến biến sắc: "Tử Căng, con hạ độc trong sữa bò?"
Mạnh Tử Căng: "Yên tâm đi, bà nội tốt của con. Trong sữa bò không có độc, chỉ có điều nếu cậu ta ăn bữa sáng hôm nay sẽ tạo thành thương tổn cho nội tạng mà thôi."
Mạnh Tử Trì không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, khổ sở hỏi: "Tử Căng, em thế mà lại muốn hại bà nội với tiểu Vũ?" Mạnh Tử Căng ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt.
"Đúng vậy, chuyện lúc trước đều là tôi làm. Tôi đã theo dõi Kim Thiện Vũ từ sớm, nắm được tất cả thông tin của cậu ta, đồng thời vào mấy năm trước, tôi đã biết, cậu là con trai của cô."
Bà Mạnh chỉ vào cậu ta: "Con, con biết nó là anh họ của con, vậy mà con ra tay với nó!"
Mạnh Tử Căng dùng đao nhẹ nhàng cắt ngón tay của chính mình, nhìn Phác Thành Huấn, cười đến ôn nhu, cười đến long lanh. Nhưng chỉ trong tích tắc, nụ cười kia từ từ tắt dần, trở nên kinh khủng dọa người.
"Nếu như, anh có thể thích tôi, có lẽ tôi sẽ không để ý tới cổ phần trong tay Kim Thiện Vũ, cho dù tôi cho cậu ta tất cả cũng chẳng sao. Nhưng cố tình, anh không thích tôi, anh lại đi thích cậu ta. Dù cho sau khi không có một tin tức nào của Kim Thiện Vũ, anh cũng không thích tôi."
"Người mà tôi yêu nhất, lại yêu Kim Thiện Vũ. Số cổ phần mà tôi vĩnh viễn cũng không có được, mà Kim Thiện Vũ lại có. Dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì hả!"
Tâm tình của Mạnh Tử Căng bỗng nhiên mất khống chế, cầm dao vung về phía Kim Thiện Vũ, nhưng bị cánh tay Mạnh Tử Trì chặn lại, đè trên bàn không thể động đậy. Lúc này phương hướng của dao quân dụng thay đổi, ngược hướng chỉa thẳng vạch lên mặt Mạnh Tử Căng một đường, máu tươi chảy ròng.
Giờ phút này, tâm trạng của Mạnh Tử Trì khó chịu đến tột cùng, hai mắt hoảng loạn, nhưng vẫn không buông tay, sợ cậu ta tổn thương người khác.
Mạnh Tử Căng khóc khóc không thành tiếng, quát Kim Thiện Vũ: "Mày nhìn đi! Ngay cả anh trai tôi cũng về phe mày , toàn thế giới đều là về phe mày! Mày có thể đắc ý rồi! Mày đến khi ngủ đều sẽ cười mà tỉnh giấc rồi!"
Phác Thành Huấn che chở Kim Thiện Vũ, lấy tay che khuất đôi mắt của Kim Thiện Vũ, không muốn để cho cậu nhìn thấy một mặt dữ tợn kinh khủng như vậy của Mạnh Tử Căng.
Hắn nói với Mạnh Tử Căng: "Tất cả đều là cậu gieo gió ắt gặp bão. Kim Thiện Vũ chưa từng cướp đi đồ vật của cậu, mà là những thứ đồ này vĩnh viễn không thuộc về cậu."
Bên ngoài sân Mạnh gia, vang lên tiếng còi xe của cảnh sát.
Phác Thành Huấn nói với mọi người: "Cái này mưu hại người bằng tai nạn xe, nước Pháp bên kia đã lập hồ sơ vụ án, tôi đã nộp đơn xin chuyển về nước. Còn xử lý Mạnh Tử Căng như thế nào, pháp luật sẽ nói cho mọi người."
Mạnh Thực và bà Mạnh còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Tử Căng đã bị cảnh sát xông tới còng tay lại.
Trước khi đi, Mạnh Tử Căng cười điên cười dại, quay đầu lại liếc nhìn Mạnh Tử Trì, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store