(CV-sunsun) Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài
Chương 4
Phác Thành Huấn nhìn bộ dáng khẩn trương của cậu, đưa lại gần hơn, híp mắt đánh giá: "Sói ở đâu?"
Mấy ngày hôm trước Kim Thiện Vũ do dự thật lâu, mới quyết định đặt một bình xịt chống sói trên mạng về, đấu trí đấu dũng trong nhà giàu không tránh được sẽ bị kẻ xấu hạ độc nè, hãm hại nè, lúc mấu chốt cần bày ra vài thủ đoạn chứ.
Quý lắm đấy.
Nhưng có lẽ bị Phác Thành Huấn hiểu lầm rồi.
Da đầu của Kim Thiện Vũ run lên, đối mặt với ánh mắt kỳ quái của nhóm người giúp việc, cười khổ giải thích: "Ngài có từng nghe nói, con trai ở bên ngoài phải bảo vệ mình thật tốt chưa?"
Phác Thành Huấn ngước mắt nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục bịa chuyện.
"Một người đàn ông ưu tú như ngài đây, cũng cần chuẩn bị một bình phòng thân nha."
Kim Thiện Vũ gượng cười, nhặt một bình xịt chống sói trên mặt đất lên, "Ngài một bình, tôi một bình, đời đời kiếp kiếp là bạn bè!" Ừm, thật ra nên nói là tình yêu.
Phác Thành Huấn như có hứng thú mà chăm chú nhìn cậu, ánh mắt hơi đảo qua trên mặt đất, đột nhiên thay đổi.
Hắn đi về phía Kim Thiện Vũ, lập tức vòng ra phía sau cậu, xoay người nhặt lên một khung ảnh.
Khuôn mặt của người phụ nữ bên trong tương tự như Kim Thiện Vũ, hẳn là người mẹ đã mất của cậu.
Nhận lấy khung ảnh, Kim Thiện Vũ ôm vào trong ngực: "Cảm ơn."
Phòng của Kim Thiện Vũ ở tầng hai, căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu đơn giản, rộng rãi và sáng sủa, chiếc đàn dương cầm màu trắng không dính một hạt bụi đặt bên cửa sổ sát đất.
Phác Thành Huấn biết mình chơi đàn dương cầm?
Hẳn là tiêu chuẩn của nhà giàu.
"Trong tủ có quần áo sạch sẽ, hợp đồng ở trên bàn, ký tốt cho tôi là được."
Sau khi Phác Thành Huấn rời đi, Kim Thiện Vũ cầm lấy hợp đồng nghiêm túc đọc. Không thể không nói, thành ý của đối phương không tồi, hoàn toàn không bạc đãi cậu.
Nhất là khi nhìn thấy cột phân chia tài sản sau khi ly hôn, Kim Thiện Vũ sợ ngây người.
Tư bản vạn ác!
Rất thơm đó!
Tắm rửa xong, thay áo ngủ màu trắng sạch sẽ, Kim Thiện Vũ bày trí di ảnh của mẹ thật tốt mới chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, loáng thoáng truyền đến âm thanh đàm luận từ hành lang.
"Tính tình của Phác tiên sinh chúng ta kém như vậy, Kim tiên sinh có thể gặp nguy hiểm hay không?"
"Trong lòng Phác tiên sinh luôn cất giữ người trong lòng, cũng chỉ ôn nhu kiên nhẫn với người trong lòng."
"Này, đây là phòng của Kim tiên sinh, không biết cậu ấy có nghe được không!"
Tiếng bước chân không nhanh không chậm rời đi, Kim Thiện Vũ bĩu môi, diễn thật giả, còn kém không tới trước cửa nói cho cậu nghe thôi nhỉ! Phác tiên sinh tuyệt đối sẽ không yêu cậu! Hắn rất hung dữ đó!
Loại nhà giàu như bọn họ, chỉ số thông minh của người giúp việc sao có thể thấp đáng thương như vậy? Mục đích của bọn họ là gì đây?
Nhưng mà nói cũng đúng, tính tình của Phác Thành Huấn hẳn là cũng không dịu dàng ấm áp gì đâu, người làm ăn nếu không có thủ đoạn, sớm muộn gì cũng bị ăn đến xương cốt không còn.
Người trong lòng hẳn là cũng thật sự. . .
Một ngày mệt mỏi, Kim Thiện Vũ nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, chuẩn bị ngủ một giấc, không thể để lãng phí tế bào não.
Hiện tại Phác Thành Huấn cũng giống như kim chủ ba ba của cậu, sắm tốt vai của mình thì ok thôi.
Bản thân cũng không thể trắng trợn chiếm tiện nghi của người ta, khi cần có thể giúp đỡ.
Cậu thật đúng là một thiên sứ nhỏ.
Ngày hôm sau rời giường, Kim Thiện Vũ đầu tóc rối bù được quản gia mời đi ăn sáng.
Đã 8 giờ rồi, Phác Thành Huấn đang có cuộc họp buổi sáng ở công ty.
Bữa sáng rất phong phú, quản gia cầm cuốn sổ giới thiệu tình huống trong nhà cho Kim Thiện Vũ.
"Tầng một là phòng tiếp khách, tầng ba là phòng tập thể thao, sảnh trò chơi và rạp chiếu phim ở tầng hầm thứ nhất, tầng hầm thứ hai là hầm rượu. Những nơi đó ngài đều có thể vào thỏa thích." Quản gia đẩy mắt kính, ý vị sâu xa nói: "Duy chỉ có ở giữa hai tầng đó ngài không thể đặt chân vào, đây là cấm địa của Phác gia."
Kim Thiện Vũ uống một ngụm sữa bò: "Không thành vấn đề." Quản gia hơi cau mày, tựa hồ có chút kỳ lạ.
Kim Thiện Vũ nhìn thẳng ông, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Quản gia nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi nghĩ ngài sẽ tò mò, bên trong có cái gì?"
Kim Thiện Vũ lắc đầu như trống bỏi: "Không tò mò."
Quản gia ngưng cười vài giây: "Được. Buổi tối Phác tiên sinh sẽ bảo tài xế đưa ngài tới tham gia tiệc rượu, quần áo đã chuẩn bị xong."
"Cảm ơn."
Một buổi chiều nhàn rỗi trôi qua rất nhanh, Kim Thiện Vũ cầm bánh ngọt tinh xảo nhấp nháp trà chiều.
Vườn hoa của Phác gia được bố trí bên ngoài tầng một, trên không trung được bao phủ bằng thủy tinh, có thiết bị thông minh kiểm soát độ ấm, bên ngoài hè nóng đông lạnh, bên trong bốn mùa xuân.
Kim Thiện Vũ ngồi trên xích đu không khỏi cảm thán.
Nhà giàu thật biết hưởng thụ quá.
Gửi cho Tiểu Bàn trong thành điện ảnh một ít tiền, nhờ bọn họ tạm thời chăm sóc cho ba bé mèo nhỏ kia, tạm thời sắp tới cậu không thể trở về.
Tiểu Bàn trêu chọc, hỏi cậu có phải cua được phú bà nào hay không.
Đúng! Đúng!
Nhưng không phải phú bà, là phú ông mới đúng.
Tới chạng vạng, Kim Thiện Vũ thay một bộ tây trang màu trắng, chờ tài xế đến đón.
Không thể không nói, nhà thiết kế Ý định chế tây trang vô luận là cảm xúc hay xúc cảm, quả thật là tuyệt nhất.
Kích thước và đường cong của tây trang rất vừa với Kim Thiện Vũ, cộng thêm bộ dáng xinh đẹp của cậu, một nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt càng tôn thêm vẻ đẹp, tựa như một thiếu gia quý tộc thâm tình.
Có tiếng còi xe trong vườn hoa, hẳn là tài xế đến.
Kim Thiện Vũ đi dưới hoàng hôn của trời chiều, tựa như khoác lên một tấm kính lọc nhẹ nhàng.
Trên xe, ánh mắt của Phác Thành Huấn đột nhiên nóng lên.
"Chỉ là tiệc rượu bình thường, có lẽ Kim Hoài Sơn cũng sẽ đi."
Kim Thiện Vũ gật đầu: "Gần đây ông ta không làm phiền anh chứ?"
Từ sau khi hai người liên hôn, Kim Hoài Sơn thường xuyên bám riết không tha mà gọi điện thoại cho cậu, không nghe điện thoại thì spam tin nhắn, liên tục hỏi cậu khi nào thì mang Phác Thành Huấn về nhà ăn cơm.
Cậu nghĩ, Kim Hoài Sơn không liên lạc được mình, sẽ có lá gan làm phiền Phác Thành Huấn hay không.
Phác Thành Huấn than nhẹ: "Không nhận tin nhắn rác."
"Hì hì, làm tốt lắm."
Kim Thiện Vũ cười ra tiếng, thoải mái dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu hỏi: "Lát nữa cần tôi làm cái gì, ngài cứ trực tiếp phân phó."
Phác Thành Huấn: "Chuyện thứ nhất, trước tiên đổi 'ngài' thành 'anh'." Kim Thiện Vũ "À" một tiếng.
Phác Thành Huấn có phải ghét bỏ mình gọi hắn già vậy không, ha ha ha.
"Kỳ thật không cần làm gì nhiều, chỉ là lấy danh nghĩa bạn đời của tôi tham gia tiệc rượu thôi."
"Có cần biểu diễn tình cảm không?"
Bởi vì vừa nãy mới bị Kim Thiện Vũ cười, khoảng cách của hai người lúc không phát hiện mà gần thêm một chút, Phác Thành Huấn hơi cúi đầu, có thể ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt trên người Kim Thiện Vũ.
"Tùy lúc phát huy."
Tuy rằng trong miệng Phác Thành Huấn tiệc rượu này chỉ là tiệc tầm thường, nhưng Kim Thiện Vũ tới rồi mới biết, nhà giàu bình thường cũng không vào được.
Tiệc rượu này do thái tử gia Phương Đình Vũ của bất động sản Phương Cẩm tổ chức, để chúc mừng công ty con chính thức tiến quân vào giới điện ảnh, chẳng những có các nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân tới ủng hộ, còn mời rất nhiều minh tinh lớn, danh tiếng rất lớn.
Phương Đình Vũ là bạn thân của Phác Thành Huấn, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.
Trong đại sảnh, Kim Minh Hiên ngại đi theo Kim Hoài Sơn kính rượu mệt, cầm ly rượu oán giận với Tần Hoàn Như.
Đây là lần đầu tiên Tần Hoàn Như tham gia một buổi tụ hội long trọng như thế, lấy ra lễ phục lộng lẫy nhất, gió xuân như ở trước mắt.
Thiệp mời của Kim Hoài Sơn là do trợ lý của Phác Thành Huấn đưa tới, không nhìn thấy Phác Thành Huấn, cho rằng trợ lý không đơn giản?
Nhưng trong lòng Kim Hoài Sơn cũng tức giận, hai nhà nói thế nào cũng là thông gia, Phác Thành Huấn quá là không có tình người.
Ánh mắt Kim Minh Hiên tuần tra chung quanh, hễ là gặp được ông chủ có thể trợ giúp cho sự nghiệp, liền ra vẻ cao quý lãnh diễm tiêu sái đi qua, trao đổi danh thiếp với bọn họ.
Ngày thường tham gia tiệc rượu nhỏ của giới giải trí gã còn có thể được vây quanh, còn lúc này ai mà thèm nhận gã?
Trung tâm tiệc rượu truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Kim Minh Hiên nghe tiếng thì quay đầu, chỉ thấy thái tử gia Phương Đình Vũ của Phương thị đi tới cửa.
Cơ hồ ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa lớn, xem thử nhân vật nào đến.
"Thành Huấn, tới đây." Phương Đình Vũ giữ chặt tay hắn, huých bả vai hắn, chú ý tới Kim Thiện Vũ, hỏi: "Đây là thiếu gia nhà ai?"
Phác Thành Huấn: "Vũ Vũ, vợ tôi."
Phương Đình Vũ hiện lên một tia kinh ngạc: "Mẹ kiếp, cậu đùa à?"
Bên người hai người dần dần bị vây quanh đủ loại kiểu dáng nhân vật, tránh không được uống rượu xã giao.
Phác Thành Huấn cúi đầu hỏi Kim Thiện Vũ: "Ăn cơm chưa?"
Hơi ngẩng đầu lên, hơi thở của Phác Thành Huấn gần trong gang tấc. Kim Thiện Vũ ấp úng: "Không đói bụng."
Bồi người ta tham gia tiệc rượu, một mình đi ăn cũng rất không lễ phép.
Bụng không biết điều réo lên.
Ai da, nhịn một chút đi mà.
Phác Thành Huấn nhẹ nhàng lấy tay đỡ lấy bờ vai cậu, chỉ vào xa xa: "Nơi đó có thể dùng cơm, ăn xong thì bồi tôi."
Cái từ "bồi" này nghe cứ sến sến, nhất là Phương Đình Vũ, khó tin nhìn Kim Thiện Vũ.
"Được, cần thì gọi em." [Đoạn này hai người đang "diễn" nên xin phép đổi xưng hô nhé, bởi vì trong xưng hô gốc chỉ có ta với ngươi chứ không có anh em gì đâu]
Kim Thiện Vũ sau khi được cho phép, vui vẻ đi tới khu vực dùng cơm.
Cậu suýt nữa là chết đói rồi.
Bánh ngọt ăn ngon quá đi.
Ánh mắt của Kim Minh Hiên ở xa xa mang theo khinh thường: "Thấy không? Phác Thành Huấn cũng không nguyện ý mang cậu ta đi xã giao."
Tần Hoàn Như phụ họa: "Đúng vậy."
Chậm rãi ăn chút đồ ngọt và hoa quả, Kim Thiện Vũ ngồi trước bàn ăn, chống cằm nhìn chung quanh bốn phía buổi tiệc.
Trước đây, cậu cũng không thích tham gia loại tiệc xã giao này, nhưng cố tình Kim Hoài Sơn lại mang cậu theo kết giao quan to hiển quý khắp nơi, sau khi tốt nghiệp trung học rồi ra nước ngoài du học, mới tính là hoàn toàn thoát khỏi Kim Hoài Sơn.
Đáng tiếc chính là, đoạn kí ức kia rất mơ hồ.
Không khéo, nghênh đoán ánh mắt không mấy thân thiện, Kim Minh Hiên khinh thường cười cười.
Kim Thiện Vũ giơ ly rượu lên, tươi cười lan đến khóe miệng.
Tây trang hôm nay của mi thật xấu.
Lêu lêu.
Lúc này, dường như nghe thấy tên mình ở xa xa, Kim Thiện Vũ ngẩng đầu tìm kiếm, phát hiện Phác Thành Huấn bị một đám lão già năm sáu mươi tuổi bao vây, bên người không biết lòi đâu ra một cậu trai xinh đẹp.
Ánh mắt ngập nước, nhìn rất ngoan.
Phác Thành Huấn vẫn là bộ dáng lãnh đạm xa cách như trước, chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kim Thiện Vũ, ánh mắt mới dính một ít độ ấm.
Kim Thiện Vũ ngầm hiểu.
Tôi hiểu rồi~
Phác Thành Huấn nhất định là bị mấy lão đồ cổ của ban giám đốc nhét cho người tình nhỏ, muốn mình tới giải vây cho hắn!
Bé đáng yêu vậy mà là trà xanh đê tiện hả?
Kim Thiện Vũ chuẩn bị tốt.
"Anh Huấn ơi~"
Trong đại sảnh, vang lên một thanh âm trong trẻo sạch sẽ, trong đó có một chút làm nũng.
Dàn nhạc phụ trách diễn tấu vừa mới hoàn thành một khúc, giữa buổi tiệc nghênh đoán trầm mặc ngắn ngủi.
Kim Thiện Vũ một bước rồi hai bước, vành mắt hồng hồng chạy vội tới, ước chừng xuyên qua hơn nửa phòng tiệc, giống như một con bươm bướm nhỏ yếu ớt bất lực bay lại đây.
Diễn trà xanh thích quá đi.
Nhưng chưa được ba giây, cũng không biết ai làm đổ rượu trên mặt đất, chân phải Kim Thiện Vũ trượt một cái, lập tức ngã trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo cứng rắn.
Mấy trăm ánh mắt dừng ở trên người hai người, mấy lão già vây quanh Phác Thành Huấn nhíu mày, kinh ngạc lùi về phía sau hai bước.
Đã diễn là không thể dừng lại, Kim Thiện Vũ yếu ớt bất lực, run rẩy khóc nức nở: "Chồng ơi, đau quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store