(CV-sunsun) Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài
Chương 16
Xe ô tô dừng lại, quản lý phụ trách khách hàng VIP của khu thương mại vội vàng cúi người, thay Phác Thành Huấn mở cửa xe, cũng nhiệt tình theo sát hai bên.
Cất thẻ ngân hàng vào túi, Kim Thiện Vũ hơi hoang mang.
Cho cậu cái này? Không sợ cậu mang theo khoản tiền kếch xù này chạy trốn sao?
Tầng lầu của khu thương mại, đèn treo xanh vàng rực rỡ khiến Kim Thiện Vũ không tìm được phương hướng, nhắm mắt đi theo sau đuôi Phác Thành Huấn, so với ngày thường trầm mặc hơn rất nhiều. Phác Thành Huấn: "Không thoải mái hả?"
Kim Thiện Vũ nghiêm túc lắc lắc đầu: "Không, chỉ là túi tiền của tôi chịu sức nặng mà nó vốn không nên chịu." Phác Thành Huấn: "Vậy bỏ nó đi?"
Kim Thiện Vũ ôm túi tiền: "Người làm việc lớn, tất nhiên trước tiên phải hoạt động gân cốt!"
Phần sức nặng nặng trịch này, một mình cậu chịu được!
Phác Thành Huấn là khách hành lớn ở đây, có thẻ VIP kim cương đen, các thương hiệu giới hạn mới trong khu thương mại được ưu tiên cung cấp cho hắn.
Tựa vào sô pha mềm mại, Kim Thiện Vũ cầm ly trà sữa nóng hầm hập, hơi thở dài.
Oa, thích quá.
"Cùng đi chọn áo sơ mi đi." Phác Thành Huấn thấy cậu uống gần xong, theo hướng dẫn đi vào khu quần áo cho nam.
Kim Thiện Vũ còn nghiêm túc nhìn nhìn, chỉ vào vài món có kiểu mẫu yêu thích rồi hỏi: "Anh cảm thấy chúng thế nào?"
Phác Thành Huấn: "Cũng được, lấy xuống giúp tôi, tôi đi thử xem."
Nhân viên bán hàng lễ phép mỉm cười, mang theo vài chiếc áo sơ mi dẫn Phác Thành Huấn đi tới phòng thử đồ.
Thấy Kim Thiện Vũ không có động tác gì, Phác Thành Huấn quay đầu lại hỏi: "Cậu giúp tôi mua áo sơ mi, không nhìn xem thử có thích hợp hay không sao?" Kim Thiện Vũ gật gật đầu, vội đuổi theo.
Đi tới phòng thử đồ, Kim Thiện Vũ mới hiểu được "nhìn xem" của Phác Thành Huấn là có ý gì.
Hóa ra không xem ở bên ngoài, mà vào bên trong phòng thử đồ xem luôn đó!
Đối mặt với nụ cười điềm tĩnh của nhân viên bán hàng, Kim Thiện Vũ chôn đầu, cùng Phác Thành Huấn vào phòng thử đồ.
Đóng cửa lại, cậu cảm giác rất lạ.
Không gian bên trong không nhỏ, chứa hai người nhưng thật ra không chật chội.
Kim Thiện Vũ nhỏ giọng nói thầm: "Tôi có thể ra bên ngoài chờ không?"
Phác Thành Huấn chậm rãi cởi bỏ nút áo tây trang, "Tổng cộng 5 cái, đi ra ngoài nhiều lần cho cậu xem rất phiền toái."
Kim Thiện Vũ nhất thời không biết nói gì, vậy chính anh vừa lòng không phải được rồi sao?
Kỳ thật không cần tôi thích mà hu hu.
Nút áo bị cởi ra, nhìn cơ bụng như ẩn như hiện bên trong, ánh mắt Kim Thiện Vũ có chút phiêu, giả vờ lơ đãng xoay người, đưa lưng về phía Phác Thành Huấn.
Người này rốt cuộc muốn làm gì!
Cố ý khoe cơ bụng với cậu hả?
Có giống ai không chứ?
Mà khi cậu hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu, bỗng nhiên cả người nhảy dựng.
Ô! Cậu quên mất đối diện là gương!
Cơ bụng của Phác Thành Huấn rắn chắc, đường nét ưu việt như mỹ nhân ngư đối diện với ánh mắt của Kim Thiện Vũ.
Cậu khiếp sợ che hai mắt, nuốt nuốt nước miếng.
Còn rất đẹp nữa.
Trong gương Phác Thành Huấn thực bình tĩnh, sau khi đổi xong cái thứ nhất, hỏi: "Thế nào?"
Kim Thiện Vũ tận lực nghiêng đầu...trả lời: "Đẹp lắm."
Liên tiếp thử bốn năm cái, có hai cái hai người đều rất vừa lòng.
Phác Thành Huấn chậm rãi cài lại áo, thấp giọng hỏi: "Cậu rất thích nhãn hiệu này sao?" Kim Thiện Vũ: "Ừ."
Phác Thành Huấn: "Vậy cậu cũng mua một chiếc đi, tôi bảo nhân viên đi lấy." Kim Thiện Vũ: Khá lắm, quả nhiên hắn muốn so cơ bụng với tôi!
Xốc nhẹ vạt áo lên, cậu nhỏ giọng bb: của tôi cũng không tồi nhá.
Rất nhanh, Phác Thành Huấn đi lấy một chiếc áo sơ mi tương tự, tiến vào sau đó đó đưa cho cậu: "Thử xem." Sau đó đứng ở một bên, cũng không có dự định sẽ rời đi.
Kim Thiện Vũ chầm chậm cởi áo, thông qua kính thủy tinh, trộm nhìn Phác Thành Huấn ở phía sau. Tuy rằng dáng người mảnh mai, nhưng cũng không bỏ bê rèn luyện, khi đi du học thường xuyên cùng bạn bè đi đấu kiếm, cơ bụng hơi mỏng, hình dạng cân xứng.
Khi cởi áo, hai xương cánh bướm sau lưng nhẹ nhàng xòe ra.
Đôi mắt của Phác Thành Huấn hơi trầm xuống, yết hầu khô khốc chuyển động một cái. Đợi Kim Thiện Vũ thay áo xong, hắn mới bước về phía trước từng bước, cùng Kim Thiện Vũ đứng song song trước gương.
Trời sinh màu tóc Kim Thiện Vũ hơi nhạt, là màu rám nắng nhợt nhạt, bởi vì mùa đông thường xuyên có phản ứng tĩnh điện, nên khi cởi áo vô ý vén mấy cọng tóc lên, nhìn có vẻ ngơ ngơ.
Hai người trong gương dáng người ưu tú, một chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhưng khi mặc lại có cảm giác cao cấp.
Đứng chung một chỗ, không hiểu sao có cảm giác hài hòa khó tả.
Khuôn mặt của Phác Thành Huấn trở nên ôn hòa, vươn tay chỉnh lại tóc cho cậu, ánh mắt rơi vào khoảng cách giữa hai người, "Cậu rất dễ nhìn." Kim Thiện Vũ: Gì, xác định không phải là quần áo đẹp?
Ra khỏi phòng thử đồ, không biết có phải là do ảo giác hay không, cậu cảm thấy ánh mắt nhìn mình của chị nhân viên đã thay đổi.
Chọn quần áo xong, Phác Thành Huấn cũng không có sốt ruột rời đi, ngược lại tiếp tục chọn lựa quần áo khác, cuối cùng chọn áo len và áo khoác ba-đờ-xuy, đều là cùng kiểu nhưng khác số đo.
Khi quét thẻ, Kim Thiện Vũ hào phóng rút tiền túi ra, nhìn một chuỗi con số kia mà lòng đau như cắt.
Đi ra khỏi cửa, cậu đem thẻ ngân hàng trả lại cho Phác Thành Huấn, "Đồ mua xong hết rồi, trả anh nè."
Hu hu hu, tôi không muốn! Lấy đi đi!
Phác Thành Huấn nhìn cậu nói: "Cậu là bạn đời hợp pháp của tôi, thẻ lương đưa cho cậu là bình thường mà."
Kim Thiện Vũ thầm phản bác, không phải "hợp đồng" thôi sao.
Tính đi tính lại, dù sao hiện tại cậu chính là kẻ nghèo hàn, về sau nhận được phí thông cáo thì mua chút quà cho Phác Thành Huấn là được.
Xe ô tô lại chạy thêm nửa tiếng, đứng trước một nhà hàng. Nhà hàng này có vị trí không tồi, lúc dùng cơm có thể nhìn kiến trúc của thành phố không xót một cái gì.
Thật lâu trước kia Kim Thiện Vũ đã từng tới vài lần.
"Bạn học ở Pháp của tôi vừa về nước ngày hôm qua, bọn họ muốn mời cậu cùng ăn cơm." Hóa ra là như vậy.
Kim Thiện Vũ nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ biểu hiện thật tốt."
Phác Thành Huấn: "Đó đều là bạn tốt của tôi, khi tôi đi du học, bọn họ đều có đối tượng, thường hay trêu chọc tôi, còn khoe tình cảm trước mặt tôi." Kim Thiện Vũ nghe xong hơi nhướng mày: "Vậy mối tình đầu của anh khi đó. . .?"
Phác Thành Huấn: "Khi đó em ấy đã rời xa tôi."
"Có chút quá đáng mà." Kim Thiện Vũ nhỏ giọng than thở, mang theo chút giận dữ, "Ở trước mặt cẩu độc thân vừa mới thất tình show tình cảm, thật thất đức!"
Đáy mắt hiện lên ý cười, Phác Thành Huấn than nhẹ nói: "Ừ, cho nên khi đó tâm tình của tôi không được tốt lắm."
Kim Thiện Vũ hơi thở dài, còn nghiêm túc dừng chân lại vỗ vỗ bả vai Phác Thành Huấn, "Tôi hiểu được dụng ý của anh. Anh mang tôi tới đó, có phải muốn cố ý chọc tức bọn họ, cũng muốn show tình cảm hả?"
Đôi mắt của Phác Thành Huấn hơi nâng lên: "Tôi không có nói như vậy."
Kim Thiện Vũ thở dài: "Tôi biết, anh không cần nhiều lời, tôi sẽ phối hợp với anh."
Bá tổng mà, sao có thể bởi vì loại việc nhỏ ngây thơ này mà tính toán chi li? Rất không phù hợp với tác phong làm việc của Phác Thành Huấn.
Nhưng bị show tình cảm ngược cẩu độc thân, ấy chà!
Trong phòng riêng bí mật, vài nam nhân máu lai tóc vàng đang trò chuyện.
"Nghe nói Phác tìm được mối tình đầu rồi, hôm nay cố ý dẫn đến cho chúng ta nhìn."
"Khổ sở chính là, cậu bé kia hình như không nhớ rõ Huấn, chúng ta không cần dọa cậu ấy."
Đẩy cửa phòng ra, Kim Thiện Vũ nhẹ nhàng khoác tay Phác Thành Huấn, cùng hắn sóng vai đi vào trong.
"Huấn, thật sự đã lâu không gặp!"
Kim Thiện Vũ đứng một bên cười cười, người ngoại quốc quả nhiên biểu đạt cảm giác đường hoàng , bất quá tiếng Trung của mọi người không tồi.
Lúc này, Phác Thành Huấn nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Thiện Vũ, nói với mọi người: "Đây là Vũ Vũ, chúng tôi vừa mới kết hôn."
Nhóm bạn đứng dậy vỗ tay hoan hô, bước lên phía trước chào hỏi với Kim Thiện Vũ, nhiệt tình mời cậu ngồi.
Thừa dịp cảm xúc của mọi người đang tốt, Kim Thiện Vũ nhoài về phía tai Phác Thành Huấn hỏi: "Người nào thường xuyên trêu ghẹo anh đâu, còn show tình cảm trước mặt anh nữa?"
Ánh mắt của Phác Thành Huấn nhìn nam nhân mắt lam đối diện: "Chính là cậu ta, Louis."
Louis đúng không?
Kim Thiện Vũ nhu thuận kéo cánh tay của Phác Thành Huấn, đầu tựa vào bờ vai hắn. Hôm nay trước khi đi, cậu có dùng một ít nước hoa, khi dựa sát vào Phác Thành Huấn, hương tuyết tùng nhàn nhạt quẩn quanh hai người, thực thoải mái.
Đối mặt với ánh mắt chế nhạo trêu chọc của mọi người, biểu tình của Phác Thành Huấn bình tĩnh, duỗi tay ôm lấy bả vai mảnh khảnh của Kim Thiện Vũ.
Kim Thiện Vũ nâng mắt, đây là tín hiệu sao?
Có thể bắt đầu rồi!
Enzo tặc lưỡi, lần đầu xem Phác Thành Huấn show tình cảm, rất không quen.
Chính xác tóm lấy Louis, Kim Thiện Vũ nhu thuận hỏi mọi người: "Các anh đều đang yêu sao?"
Vấn đề này dường như đụng đến chỗ cười của mọi người, Enzo thẳng thắn: "25 tuổi còn không yêu đương, hơn phân nửa là có vấn đề." Đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Phác Thành Huấn, y bồi thêm một câu: "Đương nhiên, trừ Huấn ra."
Louis rất thích mỹ thực Trung Quốc, sau khi nghe Kim Thiện Vũ hỏi, tùy tiện nói: "Gần đây tôi còn độc thân, bất quá tôi có rất nhiều bạn trai cũ."
Kim Thiện Vũ à một tiếng, chậm rãi bóc vỏ tôm, sau đó dùng dĩa đưa đến bên miệng Phác Thành Huấn: "Vậy bạn trai cũ của anh, có bóc tôm cho anh ăn không?"
Louis ngẩn người: ". . .Không."
Kim Thiện Vũ cho anh ta một ánh mắt "Tôi đoán được không ai bóc tôm cho anh mà", mềm nhũn gọi Phác Thành Huấn: "Phác ca, ăn tôm, không đủ thì nói Vũ Vũ bóc cho anh nữa nha."
Ở trong ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc của mọi người, Phác Thành Huấn cố nhịn cười, nhẹ nhàng mở miệng: "Cảm ơn Vũ Vũ."
Tôm trong miệng Louis nháy mắt không còn hương vị.
Không khí bữa tiệc hôm nay không tồi, đã vài năm rồi mọi người không gặp.
Kim Thiện Vũ mím môi, khi thì nghiêm túc lắng nghe, khi thì cười cười với Phác Thành Huấn, ánh mắt thủy chung dính lên người hắn, trong mắt đều là hắn.
Wow, cậu thật xứng chức mà!
Cũng không biết là ai đột nhiên nhắc tới chuyện mua quần áo, Kim Thiện Vũ nhìn Louis rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Louis, anh có nhận được một chiếc áo sơ mi mà người nào đó cẩn thận chọn lựa cho anh chưa?"
Louis bỗng nhiên bị hỏi, còn nghiêm túc trả lời: "Hình như chưa có." Há há há, tôi biết anh không có mà!
Kim Thiện Vũ cười hì hì tựa vào vai Phác Thành Huấn: "Tôi sẽ mua áo sơ mi cho Phác ca, nhìn thấy đồng hồ đẹp cũng sẽ mua cho anh ấy. Cho dù đi dạo phố với bạn bè, trong đầu tôi cũng toàn là anh ấy."
Hô hấp ấm áp giống như là gãi cổ Phác Thành Huấn, hắn hơi cúi đầu, nụ cười tin cậy của Kim Thiện Vũ gần ngay trước mắt.
Hô hấp của hắn rối loạn.
Louis bị chọc mù mắt chó: "Đúng là hai người rất tình cảm."
Lúc đó Phác Thành Huấn về nước trước, rất nhiều chuyện thú vị ở Pháp cũng không biết. Trên bàn ăn, đám Enzo bắt đầu trêu chọc nhóm bạn trai cũ của Louis.
Bạn bè lặng lẽ gửi Wechat cho Phác Thành Huấn: Phác ca, mối tình đầu của cậu vừa ngoan vừa xinh đẹp, trách không được cậu nhớ mãi không quên người ta nha.
Phác Thành Huấn giơ tay xoa xoa đầu Kim Thiện Vũ, nói với cậu: Đừng xem.
"Ha ha ha, lúc đó bởi vì mưa to, Louis nhờ bạn trai cũ kia đưa ô cho cậu ta, bạn trai cũ trực tiếp cho cậu ta đội mưa về nhà."
"Ha ha ha, Louis đúng là thảm."
"Ơ, cũng không đưa ô sao?" Chân mày Kim Thiện Vũ nhăn lại, chủ động cầm hai tay Phác Thành Huấn, "Nếu Phác ca gặp mưa, tôi sẽ đau lòng chết mất."
Louis gian nan nuốt chân gà xuống, đột nhiên muốn khóc. Kim Thiện Vũ có phải không thích anh ta hay không hu hu. "Yêu nhau là phải biết nghĩ cho nhau!"
"Phải giống tôi, chỉ biết đau lòng Phác ca ca"
Vẫn luôn trầm mặc không nói Phác Thành Huấn mỉm cười, đột nhiên hỏi: "Như vậy Vũ Vũ, tính toán "đau" tôi thế nào?" Kim Thiện Vũ ngẩn ra, chớp chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store