ZingTruyen.Store

CV-ONSRA || PondPhuwin

Chương 44

chin1152

Dường như đọc được thông điệp "ngọt ngào" trong ý tứ trên khuôn mặt anh, Phuwin ngậm miệng lại nằm lại ngay ngắn, khuôn mặt còn có chút mất tự nhiên. Cứ vậy Phuwin nằm trên đùi anh để anh bón cơm cho, miễn nhiễm ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

"Em ăn cái đó không?"

"Ùm."

"Cái này cũng rất ngon, anh vừa ăn thử."

"Ừm ngon!"

"Cẩn thận bị sặc."

"Ừm."

Ăn xong đã là tám giờ tối, người lớn ra về, trẻ con dọn dẹp, Pond cúi người hôn lên trán cậu một cái rồi thủ thỉ:

"Em đứng còn không nổi thì dạy kèm kiểu gì đây bạn nhỏ?"

"Là em hẹn bọn trẻ đến, bây giờ bảo chúng về thì tội nghiệp!"

"Nhưng chịu thiệt sẽ là em!"

"Còn không phải do anh sao? Tốt lành quá nhỉ?"

Pond cười phì nhìn cậu rất vui vẻ, bàn tay không để yên được cứ vò vò mái tóc cậu không ngừng. Gọi là bọn trẻ nhưng cũng đã 17,18 tuổi rồi, nhìn hai người một chút liền hiểu được "tình anh em" trong đó, chỉ là bọn chúng không dám nói mà thôi!

"Hay là... Phuwinie! Em nằm trên sô pha nghỉ ngơi, anh dạy bọn chúng giúp em! Nhé! Ngủ một chút đi!"

"Anh dạy được sao?"

"Đừng xem thường chủ tịch tập đoàn nhà họ Lertratkosum chứ em bé!"

"Vậy cũng được, anh đừng nóng tính quá làm bọn chúng sợ!"

"Biết rồi!"

Bốn người ngồi chụm đầu vào chiếc bàn ăn phía bên phải sô pha, chỉ cách nhau hai mét. Pond cầm quyển sách đọc một lúc, đứng khoanh tay dõng dạc giải thích đề bài, bọn trẻ chăm chú lắng nghe, quá trình học tập diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Chi quay đi quay lại mới có mười lăm phút, Pond chậm rãi bước đến số pha nhìn một cái, Phuwin đã ngủ mất từ khi nào, mặt nghiêng sang một bên úp gò má xuống gối nhỏ, mái tóc đen dài rũ xuống phủ trên trán, ngồi xuống bên cạnh, anh cúi đầu hôn lên gò má thơm mịn một cái dịu dàng, miệng bất giác mỉm cười nhìn ngón tay mình trượt dài trên sóng mũi cậu.
Thu lại nụ cười đứng dậy trở về bàn gỗ, Pond khiến bọn trẻ giật mình nhanh chóng cầm bút lên viết bài.

"Đừng tưởng tôi không biết bọn trẻ các người nghĩ gì! Đừng có nhìn nhau mà che miệng cười nữa!"

"Vậy....anh, hai người...."

"Làm bài tập đi!"

"Trời nóng thế mà anh Phuwin phải mặc quần áo kín đến vậy!"

Cuốn sách giáng lên đầu một cậu trai vừa nói xong vang lên tiếng cộp rõ to. Cả bọn cười oà lên vui vẻ.

"Suỵt! Yên lặng cho em ấy ngủ, người mà thức thì bọn ranh các ngươi bị đá ra khỏi nhà!"

Không khí yên tĩnh trở lại, mãi chăm chú đến tận mười một giờ đêm, Pond thả cuốn sách xuống hối thúc bọn trẻ đi về, đã trễ rồi.

"Mai chúng em lại đến ạ? Cảm ơn anh nhiều ạ!"

"Này, đi về bằng cái gì?"

"Thưa anh đi bộ ạ!"

"Xa không?"

"Khoảng 2 đến 3 km ấy anh!"

Pond khoanh tay đứng nhìn bốn cái đầu tròn một lượt rồi nói:

"Đợi một lát tôi đưa về, trễ rồi nhỡ gặp chuyện không may."

"Vâng ạ!"

Pond bước đến bên sô pha, hai tay nắm vải quần nơi đầu gối kéo lên một chút rồi ngồi xuống, bàn tay anh nắm lấy tay Phuwin xoa nhẹ:

"Phuwin! Phuwin! Anh bồng em lên phòng ngủ nhé?!"

"Ưm...bọn trẻ đâu rồi...?"

"Anh bồng em lên phòng ngủ rồi sẽ đưa chúng về nhà, anh sẽ quay lại ngay, có được không?"

Phuwin chẳng nghe anh nói gì, hai mắt díp lại muốn ngủ tiếp, môi nhỏ chu chu ra mè nheo.

"Nào! Bé con, anh bồng em lên phòng!"

Pond ôm một người trong tay cảm giác nhẹ bẫng như ôm một chiếc gối, động tác không chút vướng mắt mà còn gọn gàng, Phuwin trong vòng tay anh không hề tỉnh lại, mái đầu tròn xoe còn tựa vào ngực đối phương tìm tư thế ngủ. Pond không kìm được liền cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu một cái, bật cười ôm người bước chân lên cầu thang.

"Bọn mày thấy gì chưa? Tình yêu, là tình yêu đó!"

"Ôi....nổi hết cả da gà! Gì mà bé con chứ! Nhưng người đó có vẻ rất thích anh Phuwin nhi?"

"Đúng vậy..."

Pond đặt cậu lên giường, cẩn thận đắp chăn lại thật kín, mở điều hoà nhiệt độ thấp, khoá cửa ở ban công vào, kéo rèm lại, nhẹ nhàng đóng cửa lại xuống dưới nhà.

"Về thôi."

Pond ra khỏi nhà cẩn thận khóa cửa nhà, khóa cửa tiệm, sải bước đến bên kia đường lái xe đến, hạ kính xe xuống châm một điếu thuốc.

"Còn không mau lên?"

"Chúng em được ngồi xe hơi ạ?"

Bọn trẻ hứng khởi lên xe, vào trong vẫn không ngồi yên được sờ soạng xem xét từng chi tiết một.

"Ôi! Nhìn lên trần xe xem này, chấm nhỏ phát sáng nhiều vô cùng cứ như bầu trời đầy sao ý nhỉ?"

"Ô nhìn này! Bên cửa xe còn có chỗ để ô dù!"

"Xịn thật!"

Pond không nói gì, một tay gác bên cửa xe, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, ngón áp út gõ vào cửa xe vang lên âm thanh lộc cộc. Bàn tay còn lại đặt trên vô lăng đảo lái thành thạo, ánh mắt anh xa xăm nghĩ về Phuwin. Liệu ngày mai em ấy có bắt anh quay trở về nữa không? Còn Dunk đi đâu rồi?

Lần lượt đưa từng người về, Pond quay đầu xe đạp ga phóng nhanh về nhà. Giữa đêm khuya âm thanh động cơ xe gầm rú lao vun vút trên con đường vắng vẻ. Vào nhà Pond vào phòng tắm tắm thêm một lần nữa mới lên lầu đi ngủ. Phuwin rúc mặt trong chăn ngủ thật ngon lành, cảm nhận bên kia nệm lún xuống, cậu cố gắng mở mắt ra nhìn rồi ngủ tiếp, là Pond.

Anh gối đầu lên tay nghiêng người nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lớp chăn, đôi hàng mi dài cong vút chắp vào nhau, sóng mũi cao dập dìu, trong bóng tối mờ ảo vẫn xinh đẹp khiến lòng người nôn nao. Bàn tay anh vén mái tóc dài ra sau tai để lộ da mặt trắng nõn, chậm rãi cảm nhận sự mềm mại trên mặt cậu, Pond nhắm mắt lại dùng bàn tay mình vẽ theo từng đường nét trên khung xương hàm, trên chân màu trên sống mũi trên đôi môi chân mày, trên sống mũi, trên đôi môi của Phuwin.

Cảm giác yêu thích lẫn xúc động lên lỗi trong tim dâng lên một trận ấm áp lạ thường, nhưng chua chát cũng theo đó ùa về lấn át nụ cười trên khuôn mặt anh, cuộc đời anh đã làm bao nhiêu chuyện tội lỗi sai trái chẳng đọng lại một hạt bụi nào trong trí nhớ, nhưng đối với sự việc năm đó của gia đình Phuwin đã thành tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến anh khó khăn hô hấp.

"Phuwin Tangsekyuen, có cách nào khiến em sáng mai thức dậy đối với anh không còn khúc mắc nữa không? Có cách nào khiến em ngày mai thức dậy sẽ bỏ qua cho anh mọi thứ hay không? Anh đối với em vô cùng hối hận, vô cùng ăn năn, cũng vô cùng chân thành. Bạn nhỏ của anh ơi! Đừng bỏ rơi anh nữa, đừng đột ngột biến mất như vậy nữa! Xin em đó!"

Pond ngày càng siết chặt vòng ôm đem người đối diện nhét vào trong lòng mình, từng thớ thịt trên cơ thể thỏa mãn tột cùng vì tìm được cảm giác đã thiếu hụt từ lâu, môi mỏng ấn mạnh vào đỉnh đầu tròn xoe, tay chân ghìm chắc người Phuwin, anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc tròn đầy mộng đẹp, một đêm khỏa lấp khoảng trống trong tim. Pond giờ phút này chẳng khác gì đứa trẻ, yêu bất chấp đúng sai, yêu điên cuồng mù quáng, động một chút chuyện liên quan đến Phuwin liền khóc, nhất quyết giữ người bên cạnh chẳng màng tương lai, cuồng si đến mức trở nên bệnh hoạn, chiếm hữu đến mức muốn giấu người làm của riêng. Pond Naravit, rốt cuộc vì sao yêu Phuwin Tangsekyuen đến vậy? Thậm chí vì người mà chẳng màng đến tương lai sống chết hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store