ZingTruyen.Store

[CV] BangQuy| Nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn

chương 4

chelwhis

Vừa về lớp không lâu, Lai Bâng và Hoàng Phúc bị gọi vào văn phòng.

Ban đầu khi nghe tên mình, Phúc Lương còn căng thẳng lắm, nhưng biết Lai Bâng cũng đi cùng, cậu ta hăng hái lên hẳn.

"Thường thì đi với cậu đều là chuyện tốt, có phải thầy thấy tôi thông minh quá, nên muốn tập trung đào tạo tôi?" Hoàng Phúc hí hửng ảo tưởng.

Lai Bâng hờ hững: "Mắt cậu còn thao láo mà sao bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi vậy."

Lương Hoàng Phúc bắt đầu cảm thấy tình cảm bao năm chơi chung đổ sông đổ bể, cậu ta không cần thằng anh em này nữa.

Đến văn phòng, cuối cùng họ đã hiểu mục
đích của thầy chủ nhiệm.

"Lần này gọi các em tới là muốn thương lượng chuyện ký túc xá của các em." Thầy chủ nhiệm hiền hòa nói, "Lớp chúng ta chỉ còn mỗi phòng của các em có chỗ, các em có đồng ý thêm một người bạn cùng phòng không?"

Hoàng Phúc thì chẳng sao cả, nhưng cậu ta biết Lai Bâng không hề muốn có thêm bạn cùng phòng mới.

Thay vì hy vọng hắn nhượng bộ đồng ý, còn chẳng bằng đi ước cây sắt nở hoa.
Hoàng Phúc nghĩ thế, chợt nghe Lai Bâng hỏi: "Đã khai giảng một thời gian, sao lại đột nhiên có người vào ký túc xá?"

"Vì đây là bạn mới chuyển tới." Thầy chủ nhiệm cười ha hả, "Cậu ấy là Beta, không có pheromone, sẽ không xung đột pheromone với các em, vả lại cũng sạch sẽ thích giữ vệ sinh, có suy nghĩ thêm không?"

"Người mới chuyển tới... là Ngọc Quý hả thầy!" Cuối cùng Hoàng Phúc cũng hiểu ra, mừng rỡ vỗ đùi đen đét, "Được chứ được..."

Đang nói một nửa thì lặng thinh, bởi cậu ta sực nhớ dù mình đồng ý cũng chẳng được gì, Lai Bâng mới là người ra quyết định cuối cùng. Tuy Lai Bâng ở ký túc xá, nhưng hắn không thích chỗ ồn ào.

Trước đây gia đình hắn quyên tặng hẳn một tòa lầu cho trường, trường cũng cố hết sức đáp ứng nguyện vọng nhỏ này Lai Bâng, cho hắn một phòng ký túc xá riêng.

Còn Phúc Lương là bạn nối khố của Lai Bâng, sau khi biết điều kiện phòng ký túc xá của hắn thì hết sức ngạc nhiên, bèn giở đủ chiêu trò ăn vạ, thề thốt biết bao nhiêu lần rằng mình sẽ là một người bạn cùng phòng ba tốt mới được Lai Bâng bị làm phiền không chịu nổi chia cho một cái giường, dọn vào ở cùng.

Cậu ta đảm bảo, nếu không nhờ tình bạn mười mấy năm qua, bản thân đã bị hắn đá bay từ lâu rồi.

Còn Ngọc Quý là người cướp đi ngôi vị hạng nhất của Lai Bâng, cũng chỉ mới quen biết hắn được vài ngày, sao Lai Bâng  có thể chia sẻ chỗ ở cùng được chứ?

"Xem ra Hoàng Phúc rất chào đón bạn mới, vậy ý kiến của Lai Bâng thì sao?" Thầy chủ nhiệm hỏi tiếp, sực nhớ ra một điều, ông thở dài, "Haiz, nếu em không đồng ý thì chỉ đành để em ấy ở phòng khác thôi. Mấy phòng khác toàn là bạn học xa lạ, chẳng biết Ngọc Quý có quen không."

Hoàng Phúc nghe mà tấm tắc trong bụng, chiêu lấy lùi làm tiến này của thầy chủ nhiệm nếu áp dụng cho người khác chưa biết chừng sẽ có hiệu quả, nhưng với người có trái tim sắt đá như Lai Bâng sẽ chẳng có tác dụng gì.

Nếu Ngọc Quý thật sự vào ở, sau này Hoàng Phúc nhất định sẽ chào đón Ngọc Quý như một quý nhân, đối xử như với tổ tiên nhà mình, ngày nào cũng bái một cái cầu may!

Bên kia, Lai Bâng nghe những lời từ thầy giáo, ngoài mặt vẫn không có cảm xúc gì.

Hắn nhìn lướt qua vai thầy chủ nhiệm, qua lớp kính thủy tinh trên cửa, hướng về nhà thi đấu phía xa. Hắn biết chuyện thầy nói rất có thể sẽ xảy ra, thậm chí còn tệ hại hơn.

Với khuôn mặt của Ngọc Quý, chỉ cần trong phòng ký túc xá có một Alpha tố chất kém cỏi, cậu sẽ gặp ngay những chuyện ghê tởm.

Đối thủ của hắn không nên biến mất theo cách này.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng hắn mở miệng:"... Tùy cậu ta." Lai Bâng xoay người, nhíu mày, "Nhưng thầy à, em nói trước, tính tình em không tốt lắm, khó đảm bảo sẽ không xảy ra xung đột với cậu ta, thầy bảo cậu ta... chú ý chút."

Tan học, Ngọc Quý nhận được thông báo của thầy chủ nhiệm, cậu đã được xếp phòng ký túc xá, cứ tranh thủ hôm nào dọn vào.

Không rề rà lâu, cậu tức tốc gọi điện thoại cho tài xế ở nhà mang va li mà mình đã chuẩn bị sẵn trước đó đến.

Tài xế sắp tới, Ngọc Quý đứng ngoài cổng chờ, điều khiến cậu ngạc nhiên là Hoàng Phúc cũng ra giúp.

"Trùng hợp vậy, chúng ta chung phòng sao?" Ngọc Quý mỉm cười, "Cậu khỏi xách giúp tôi đâu, dù sao cũng không nhiều đồ, dẫn tôi đến phòng là được."

Hoàng Phúc loạng choạng kéo va li của Ngọc Quý đi với vẻ mặt cứ như thế giới sụp đổ.

Nếu đã thề sẽ đối xử với cậu như tổ tiên nhà mình, cậu ta không thể chỉ đối đãi Ngọc Quý như bố thôi, vậy là sai! Va li các thứ cũng phải để cậu ta xách chứ.

"Cứ xem bạn học cậu là con là cháu đi." Hoàng Phúc nói lời thấm thía.

Nghe thế, Ngọc Quý đơ người. Đây là tiếng phổ thông à, sao cậu nghe không hiểu?

Lơ mơ đi theo Hoàng Phúc, đi một đoạn đến trước ký túc xá, cậu ta lấy chìa khóa mở cửa, để cậu nhìn kết cấu trong phòng.

Một phòng ký túc xá có bốn giường, dạng giường hai tầng, mỗi bên hai cái, ở giữa là đường đi.

Căn phòng trông cũng khá chỉn chu, chắc vì ít người ở nên chẳng thấy lộn xộn hay chật chội gì.

"Cậu ngủ trên cái giường cạnh giường tôi đi." Hoàng Phúc chỉ vào một chiếc giường trống, cậu ta nhìn Ngọc Quý, gãi mặt nói với vẻ xởi lởi, "Không được ngủ bên cậu ấy đâu, vả lại ngủ bên tôi cũng an toàn."

"An toàn?" Ngọc Quý chưa hiểu lắm, thế nào là an toàn? chẳng phải chỉ là chỗ ngủ thôi sao?

"Cậu đừng có mà không tin, Alpha càng giỏi, ý thức lãnh địa sẽ càng mạnh. Thính giác của cậu ấy rất nhạy, cậu ngủ bên kia, đến khuya xung quanh im ắng sẽ như đang thở bên tai cậu ấy vậy, nguy hiểm lắm, không chừng nửa đêm sẽ bị ném xuống đó." Hoàng Phúc tự vỗ ngực mình, "Bên tôi yên bình hơn nhiều, phạm vi lãnh địa của tôi chỉ giới hạn trên giường tôi thôi."

Ngọc Quý gật đầu tỏ ý đã hiểu, đồng thời nhìn sang chiếc giường đối diện.

Chiếc giường được xếp dọn rất chỉnh tề, dường chủ nhân nó mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cả nếp gấp tấm chăn cũng phải đối xứng đồng đều.

Ngọc Quý tò mò: "Người còn lại ở phòng này là...?" Chưa nói hết, cửa phòng ký túc lại bị mở ra.

Lai Bâng đứng ngược sáng, tay kẹp quả bóng rổ, rõ ràng chỉ là một động tác tùy ý thế thôi, nhưng trông vẫn đẹp trai đầy phong độ. Có lẽ không ngờ Ngọc Quý dọn vào nhanh thế, hắn sửng sốt, rồi gật đầu xem như chào hỏi.

"Ồ, chơi bóng về rồi à." Hoàng Phúc lên tiếng chào Lai Bâng, hỏi tiếp, "Tôi để Ngọc Quý ngủ bên chỗ tôi nhé?"

Lai Bâng bước vào trong, đặt quả bóng đàng hoàng, mặt vô cảm: "Chứ ở đâu, chẳng lẽ ở bên chỗ tôi?"

"Ha ha, đâu dám." Hoàng Phúc tức tốc đổi chủ đề, tận tâm trải drap giường giúp bạn mới.

Trải xong, cậu ta nhìn đồng hồ đeo tay, nhận ra đã đến giờ hẹn chơi net, thế là nhảy dựng lên hối hả chạy đi.

Trong phòng chỉ còn lại Ngọc Quý và Lai Bâng, không khí im ắng vô cùng.

Ngọc Quý là người phá vỡ sự yên tĩnh: "Cảm ơn nước của cậu, giải khát lắm."

Lai Bâng không đáp gì, trông hắn có vẻ chẳng nhớ gì về chuyện đưa nước gì cả, chỉ xụ mặt vào phòng tắm.

Tiếng nước rào rào vang lên, mặc kệ hắn, Ngọc Quý tiếp tục sắp xếp đồ đạc còn lại trong va li vào những chỗ thích hợp, xong việc đã hơn hai mươi phút sau, tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng từ lâu nhưng Lai Bâng vẫn chưa ra.

Ngọc Quý mở vở Toán ra làm ba đề, còn Lai Bâng ở trong phòng tắm vẫn chưa không có tiếng động gì.

Cậu nhìn cửa phòng tắm với vẻ ngờ vực, nỗi lo bắt đầu dâng lên. Không bình thường chút nào, đừng bảo hắn ngất xỉu bên trong rồi nhé?

Ngọc Quý nghĩ ngợi, quyết tâm phải đặt mạng người lên trên hết, cậu đi sang gõ cửa: "Lai Bâng, cậu còn tỉnh không?"

Có tiếng nói vang lên bên kia cánh cửa, chắc vì hiệu ứng âm thanh trong không gian phòng tắm nên giọng hắn nghe hung hãn hơn hẳn bình thường: "Tôi không tỉnh chẳng lẽ ngủ?"

Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy lạ. Nếu không có gì, vậy tại sao lại không có tiếng động?

Ngọc Quý loại trừ hoạt động vui vẻ cấm trẻ em, ngẫm lại cảnh trước khi hắn vào phòng tắm, và cậu phát hiện ra một vấn đề.

Lai Bâng không mang quần áo.

Thật ra ngày nào Hoàng Phúc cũng hẹn ra net vào giờ này, trong ký túc xá chẳng có ai, hắn không cần thiết phải có thói quen mang quần áo vào phòng tắm, quá lắm thì chờ ra rồi mặc sau.

Nhưng bây giờ có cậu vào ở, không thể làm vậy nữa.

Thậm chí Quý Vãn còn tưởng tượng ra được luôn bộ mặt bí xị của Lai Bâng khi đang đứng nhìn bộ quần áo dơ, cậu thở dài, nói giảm nói tránh: "Có phải quần áo cậu bị rơi xuống đất rồi không, tôi lấy bộ khác giúp cậu nhé?"

Lai Bâng không trả lời ngay, hắn im lặng một lúc, khi cậu tưởng hắn sẽ không trả lời nữa, bấy giờ mới lên tiếng: "Quần áo để trong cái thùng bên dưới bàn học, cảm ơn."

Thế là Ngọc Quý đóng vai người tốt, lấy quần áo giúp Lai Bâng, cậu ngồi xổm xuống mở thùng ra, nào ngờ cùi chỏ bất cẩn chạm trúng cửa tủ không khóa bên cạnh khiến nó bật mở.

Vô thức nhìn thoáng qua, Ngọc Quý thấy một cái túi đen, bên trong là đồ vật có hình dạng như thuốc tiêm, nhưng lại không giống thuốc ức chế pheromone. Cậu hoàn hồn nhanh chóng rời mắt đi, đóng cửa tủ lại.

Trong phòng tắm, Lai Bâng khoanh tay đứng chờ, hàng mày hắn nhíu chặt, nghe tiếng mở thùng bên ngoài, tâm trạng càng nóng nảy hơn.

Alpha càng mạnh, ý thức lãnh địa cũng càng mạnh, nghĩ đến quá trình Ngọc Quý lấy quần áo giúp mình, hắn đã có cảm giác bực dọc khi lãnh địa bị xâm chiếm.

Xua mãi chẳng hết cơn bực, nhưng hắn biết cậu chỉ có lòng tốt thôi, vả lại đây đúng là cách giải quyết tốt nhất, nên hắn sẽ tiếp tục chịu đựng.

Một lát sau, Lai Bâng nghe tiếng bước chân quay lại của Ngọc Quý, mở hờ cửa phòng tắm, chẳng mấy chốc, một cánh tay trắng trẻo đưa vào.

Trên tay Ngọc Quý là vài món quần áo, Lai Bâng cụp mắt nhìn, hơi sửng sốt.

Quần áo là thứ tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, nên dù đã giặt sạch, trên ấy vẫn sẽ vương một ít mùi pheromone.

Còn những ngón tay thon đang cầm lấy chúng lúc này lại rất sạch sẽ, cả móng cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Cũng may nhờ thói ở sạch của Ngọc Quý, bấy giờ pheromone trên quần áo không bị trộn lẫn với mùi hương quái lạ gì khác, ngược lại chúng còn lây nhiễm lên những ngón tay thon kia, như muốn bao phủ khắp vùng da trắng ấy vậy.

Khác với sự dung hòa pheromone của Alpha và Omega, pheromone giữa các Alpha sẽ xung đột lẫn nhau, còn cậu chàng Beta trước mặt thậm chí còn chẳng biết trên người mình đã nhuốm pheromone của người khác, bấy giờ toàn thân cậu chỉ có một mùi, mùi pheromone của Lai Bâng.

Cảm giác này không giống như bị ai đó xâm chiếm lãnh địa, ngược lại cứ như... săn được con mồi đang luẩn quẩn bên rìa địa bàn của hắn, ấy vậy mà con mồi nọ còn chẳng nhận ra.

Sự bực dọc trong lòng bất giác vơi đi nhiều, hắn nhận quần áo, nhìn bàn tay đang nhuốm pheromone rất nhạt đang dần rụt ra khỏi khe cửa, hắn liếm khẽ lên răng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store