ZingTruyen.Store

Cv Bang Quy Hop Dong Hon Nhan

Sau một đêm náo động bệnh viện vì việc đi sinh của Ngọc Quý thì mọi thứ cũng đã bình yên trở lại.

Nhìn Ngọc Quý ngủ say trên giường, bên cạnh là tiểu thiên thần đáng yêu đang nằm trong nôi, Lai Bâng đã nhìn 2 người họ gần nửa ngày trời.

Đêm qua, Ngọc Quý cũng đã cho anh là người quyết định đặt tên con.

Lai Bâng cũng đã nghĩ rất nhiều tên, sau đó anh quyết định đặt tên con là Thóng Tuệ Mẫn Nhi.

Mẫn Nhi đáng yêu, con đã làm rất tốt rồi.

Ngọc Quý lờ đờ mở mắt tỉnh dậy, nhìn Lai Bâng ngồi bên cạnh cứ tự cười như thằng ngốc, cậu đưa tay lên.

Ngọc Quý: Anh làm gì mà cứ cười vậy?

Lai Bâng nắm lấy tay cậu, anh hôn lên.

Lai Bâng: Tại anh vui, anh vui lắm.

Ngọc Quý cảm thấy anh như đứa trẻ, lúc vui thì vui quá trớn, lúc buồn thì buồn quá đà không ai chơi lại anh nổi.

Bên ngoài, Võ Phu Nhân và Võ Lão Gia thập thò đứng ngoài cửa nhìn vào, cả 2 người không có can đảm để bước vào trong.

Minh Ân lúc này đi đến, thấy ba mẹ mình thập thò bên ngoài anh liền hỏi.

Minh Ân: Ba mẹ làm gì ở ngoài đây vậy?

Võ Phu Nhân: Ba mẹ... -Bà ngập ngừng, bà không dám đi vô trong gặp con trai mình. Có lẽ cậu còn hận và giận bà lắm-

Minh Ân: Vào trong đi, ba mẹ. -Anh bình tĩnh nói, đưa tay đẩy cửa nhường cho 2 ông bà vào trước-

Lai Bâng và Ngọc Quý thấy Võ Lão Gia và Võ Phu Nhân, cả hai có chút bất ngờ.

Minh Ân: Anh thấy 2 người cứ đứng ngoài đây nãy giờ.

Võ Phu Nhân: Mẹ...mẹ... -Bà không biết nói gì, ngại ngùng nhìn Ngọc Quý và đứa nhỏ đang nằm trong nôi-

Đó...đó là cháu ngoại của bà kìa!

Ngọc Quý: Mẹ đến sao không vào trong?

Võ Phu Nhân: H-hả?

Ngọc Quý: Mẹ. -Cậu mỉm cười nhìn bà-

Võ Phu Nhân không tin vào tai mình, cậu vừa gọi bà là "mẹ" kìa.

Thấy mẹ mình vui đến mức đơ cả người ra, Minh Ân cười thầm.

Quả nhiên phản ứng của bà cũng y như anh.

Ngó sang Võ Lão Gia, ông cũng vui không kém. Khi nghe về chuyện Ngọc Quý, cứ nghĩ ông sẽ tức giận này kia lắm, ai ngờ lại háo hức có thêm một cậu con trai như Ngọc Quý, ông lại thích hơn đứa con ngang như cua Võ Minh Ân này.

Minh Ân nhìn thấy ba mình vui rõ ra mặt, anh lắc đầu thở dài.

Xem ra ai đó muốn có thêm con trai lắm rồi.
___

Sau những ngày dưỡng thương cậu cũng đã được trở về nhà. Ôm Mẫn Nhi xuống xe, cả anh và cậu cùng nhau vào nhà.

Thóng Phu Nhân có nói cả hai về nhà chính đi cho bà tiện chăm sóc. Nhưng Lai Bâng bảo anh lo được cho cả hai người. Lúc cậu mang thai cũng là một tay anh chăm sóc, bị cậu cắn thương tâm cả hai tay rồi, bây giờ việc quan tâm hay chăm sóc cũng là chuyện bình thường đối với anh thôi.

Ngọc Quý: Lai Bâng, tã đâu? Tã đâu?
___

Ngọc Quý: Lai Bâng, sữa...sữa...mau pha sữa cho con bú.
___

Ngọc Quý: Ông xã, anh dỗ con đi, em buồn ngủ quá.

Ngọc Quý mắt nhắm mắt mở, cậu đưa tay lay lay anh.

Lai Bâng bây giờ chỉ muốn cậu ngủ, nghe tiếng Mẫn Nhi khóc anh cũng phải ngồi bật dậy, lọ mọ quay sang ôm con lên ru cho con ngủ.

Cả ngày Ngọc Quý vật vã với Mẫn Nhi rồi nên bây giờ cậu không còn sức để dỗ con nữa.

Nhìn cậu ngủ không quan tâm đến trời trăng mây gió gì, Lai Bâng lắc đầu thở dài. Anh không ngờ lúc mang thai đã khó khăn đến vậy rồi, khi cậu sinh còn khó khăn gấp đôi lên nữa chứ.

Lai Bâng: Con đó, ngủ đi, cho ba mẹ ngủ nữa chứ. -Lai Bâng tay cầm bình sữa cho Nhi bú, còn một tay thì ôm con, nhìn con bé trong tay, Lai Bâng chỉ biết thở dài-

Anh làm sao mà đi đôi co với con gái mình nổi đây?

Chăm vợ đã vất vả, chăm con còn khó hơn.
___

Thoáng chốc Mẫn Nhi đã được 3 tháng. Lai Bâng đã kiệt sức rồi, Ngọc Quý cũng đầu hàng giơ cờ trắng, cuối cùng bất lực giao lại cho bà nội chăm sóc.

Ông bà nội dĩ nhiên rất thích chăm cháu, còn thêm Thóng Lão Phu Nhân lại còn thích hơn.

Mẫn Nhi đã được gửi đến nhà chính ở vài hôm, không có con gái ở nhà, Lai Bâng như được giải thoát, anh không cần phải tay ôm con tay cho con uống sữa nữa rồi.

Ngọc Quý cũng nhân cơ hội không gian riêng này, cậu biết gần đây anh vì con mà mệt mỏi nên cậu quyết định tiếp sức cho anh, giúp anh có động lực chăm con cho cậu ngủ.

Ngọc Quý bước ra từ phòng tắm, trên người mặc một bộ đồ ngủ.

Mái tóc cùng với làn da trắng trẻo, cộng thêm việc cậu mới tắm...

Nhìn trông rất ngon!

Lai Bâng thấy cậu bước ra liền bật dậy, chớp chớp mắt nhìn Ngọc Quý. Gần đây vì con bé Nhi quấy rối, anh đều không có thời gian làm chuyện đó.

Ngọc Quý: Lão công~ đêm nay anh muốn ăn thịt thỏ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store