Cut Nhung Doan Tinh Cam Doc Tham Priest Lac Phi Chu Do Chieu To
(*Từ chương 23 quyển 5 trở về sau rất là hay luôn. Mọi sự thật dần được hé lộ, mạch truyện tui không có tuyến tình cảm nhân vật nhưng rất là cuốn, mọi người đừng bỏ lỡ mất hay nha)Chớp mắt Phạm Tư Viễn nổ súng bị Lạc Văn Chu lao tới đá trúng, viên đạn chếch đi, sượt chéo áo Tiêu Hải Dương, bắn vào chiếc điện thoại vỡ màn hình Lang Kiều để lại, chiếc điện thoại vốn chỉ vỡ màn hình lập tức hi sinh, hoàn toàn không sửa được nữa. Đồng thời bộ xương yếu ớt của bệnh nhân nan y không chịu nổi cú đá này, cánh tay Phạm Tư Viễn gãy cái "rắc", bị Lang Kiều theo sát tới nhanh nhẹn còng lại.Bắt đầu từ lúc nghe nói Phí Độ mất tích, cả người Lạc Văn Chu đã nằm trong trạng thái căng thẳng cao độ – anh thô bạo dỡ thất tình lục dục ra ném xuống đất, thân thể chạy mười vạn tám ngàn dặm, đá bay súng của Phạm Tư Viễn, lôi Tiêu Hải Dương ra, một loạt động tác liền mạch. Anh quỳ xuống đất, căn bản không nhìn Phí Độ, chặn hết những gì vừa nghe thấy, nhìn thấy ở bên ngoài ý thức, toàn bộ tinh lực co lại còn một đường bé tẹo, tức tốc nhìn quét qua cấu tạo của vòng kim loại, tìm đến sau cổ Phí Độ một cách rõ ràng trật tự.Đồng thời, anh còn có thể mạch lạc phân công: "Gọi chuyên gia gỡ bom đến đây.""Tách" một tiếng, chiếc vòng kim loại mở ra.Không khí cấp tốc ùa vào như cuồng phong quét qua cổ họng bị thương của Phí Độ, quấy nhiễu ý thức sắp sửa tan rã, cơn ho dữ dội khiến hắn co giật một trận, cái vòng nắm trí mạng rốt cuộc tuột tay. Lạc Văn Chu ôm lấy hắn, cho đến lúc này, ống quần bị máu nhuộm đỏ một nửa và vết thương trên người Phí Độ mới như một cây kim đâm nhói mắt anh, tất cả âm thanh, phẫn nộ, lo âu và sợ hãi khi nãy bị anh chặn hóa hết thành nước lũ vỡ đê, ầm ầm nhấn chìm anh.Lạc Văn Chu mềm nhũn người, cơ hồ không ôm được Phí Độ.Đồng nghiệp khi nãy rớt lại phía sau anh vội vàng chạy đến."Đội trưởng Lạc, thả cậu ấy xuống!""Đặt bằng! Đặt bằng để cậu ấy thở!""Chậm một chút... Qua đây hỗ trợ!"Lạc Văn Chu trên tay dính máu Phí Độ, loáng thoáng ý thức được là nhân viên cấp cứu bất chấp hiện trường chưa dọn sạch đã lao tới, lơ mơ đi theo chỉ thị của nhân viên cấp cứu.Phí Độ, giống như một chậu cảnh chưa từng bị gió sương quật gãy.Hắn không khó nuôi, thường ngày chỉ có hai thứ không ăn – đây không ăn, kia cũng không ăn nốt. Lời ngon tiếng ngọt đẳng cấp quốc tế, có đủ tư cách truyền dạy môn "tìm hoan mua vui".Hắn như lưu ly, yếu ớt không tỳ vết."Siết cổ đối phương đến chết, là một cách gϊếŧ người theo kiểu hưởng thụ, khe nhỏ sông dài.""Dì có thể... cho cháu cơ hội vờ như nhìn thấy mẹ mình một lần nữa hay không?""Thứ vây tôi không phải là nguyên nhân cái chết của mẹ.""Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này?""Tôi không có... vết thương."Tầng hầm lạnh lẽo ẩm ướt, cất giấu hồi ức bí mật vô biên, cơn ho mỗi khi nhắc tới là hắn sẽ không tự chủ được, bài hát vĩnh viễn phát đi phát lại...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store