ZingTruyen.Store

Cuoc Song O Bac Tong

64: Hôn sự ở Nhã Châu


Thanh Miêu gọi chú chó đi theo, nó cũng không động đậy, nhân tiện nói. “Chó khác mèo, vẫn nên đặt cái tên tiện hơn”.

Lâm Y hỏi Trương Trọng Vi. “Nhà ấy tổng cộng mấy chó con?”.

Trương Trọng Vi đáp. “Đại khái bảy con, nó là nhỏ nhất”.

Lâm Y cười. “Bình thường lông đã đen như vậy, gọi là Hắc Thất Lang đi”.

Trương Trọng Vi kinh ngạc, nào có ai đặt tên chó như tên người vậy, nhưng chàng nhìn Lâm Y vui mừng, chẳng những không nói, còn trái lương tâm khen một câu. “Tên rất hay”.

Thanh Miêu ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Hắc Thất Lang, nói. “Nghe rõ Tam nương tử nói gì chưa? Từ nay về sau, nhà ngươi tên là Hắc Thất Lang”. Nói xong đứng dậy, gọi một tiếng “Hắc Thất Lang”, nó quả thật đi theo cô. Lâm Y kinh hỉ reo lên. “Thật sự là khôn lanh”.

Trương Trọng Vi đắc ý nở nụ cười. “Ba ngày nữa tôi đi Nhã Châu, em có gì muốn mang hộ không?”.

Lâm Y nói. “Anh đi đường cẩn thận, bình an trở về là được, ngày đó tôi đến tiễn anh đi”.

Trương Trọng Vi lắc đầu. “Đừng, bị mẹ tôi nhìn thấy lại khiến em khó xử”.

Lâm Y thấy chàng giác ngộ, trong lòng mừng rỡ, mặt giãn ra mỉm cười. Trương Trọng Vi thấy nàng cười, luyến tiếc không muốn rời, bất đắc dĩ trong viện có hai cặp mắt theo dõi, chẳng biết lúc nào sẽ đi ra, đành bước ba bước lại ngoái đầu nhìn.

Không bao lâu sau, Thanh Miêu dẫn Hắc Thất Lang ăn no về, lo sợ thím Nhâm thật sự bắt mất nó làm thịt, không dám đặt ổ chó bên ngoài, tìm cái giỏ trúc gác trong phòng cô, lót thêm rơm rạ, bế Hắc Thất Lang vào, để thêm một bát nước trong cho nó uống.

Tuy có chó, nhưng còn nhỏ, chưa thể dùng, Lâm Y vẫn sầu não, đang vắt óc nghĩ ý tưởng, có tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra thấy thì ra là Điền thị.

Điền thị trước nay chưa từng tìm đến, Lâm Y cảm thấy bất ngờ thật sự, vội tiếp đón Điền thị vào nhà.

Điền thị chối từ, bảo rằng mình là người mang điềm xấu, kiên quyết đứng ở cửa, nói. “Tam nương tử nếu không chê tôi thô kệch, tôi canh vườn rau cho cô, thế nào?”.

Lâm Y nói. “Sao dám làm phiền Tam thiếu phu nhân”.

Điền thị cười. “Tam thiếu phu nhân gì chứ, lúc tôi còn ở nhà mẹ đẻ, sống còn khổ hơn cô bây giờ, chưa ngày nào là ăn no cơm”. Dừng một chút, lại nói. “Cô trồng rau, đến lúc đó chẳng phải mọi người đều cùng nhau ăn hay sao, tôi không thể chiếm không ân tình này được, giúp cô canh giữ vườn vậy”.

Lâm Y nhìn vẻ mặt Điền thị cũng hiểu được, lại nghĩ nếu Điền thị không thành tâm, cần gì phải lựa buổi tối mới đến, liền gật đầu đáp ứng, cúi người tạ ơn cô ta. Sáng ngày hôm sau, Thanh Miêu nghe được Điền thị chịu hỗ trợ canh vườn, rất là cao hứng, cố ý chạy đến cảm tạ một hồi lâu, khiến Điền thị cũng ngượng ngùng.

Từ lúc vườn rau có người trông giữ, Phương thị không thể đến quấy rối, mấy thửa rau xanh của Lâm Y rốt cuộc cũng được bảo vệ.

Nhắc đến chuyện Trương Bá Lâm sắp sửa đi xa, Như Ngọc năn nỉ muốn anh ta mang cô nàng đi theo, nhìn phong cảnh, học hỏi thêm. Trương Bá Lâm mừng rỡ có tiểu mỹ nhân làm bạn đường dài, liền đi nói cho Phương thị. Phương thị trước nay chỉ để ý đến thiếp và thông phòng của Trương Lương, không mấy can thiệp hai con trai, sảng khoái gật đầu. Trương Đống nghe nói, rất không hài lòng, tìm Trương Lương và Phương thị nói một câu. “Học trò đi đâu nhiều lắm mang theo đứa thư đồng, nào có ai mang theo nha hoàn”.

Trương Lương cho rằng mang theo nha hoàn chỉ là việc nhỏ, không muốn vì vậy mà tranh cãi gây mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, liền đáp ứng đi nói cho Trương Bá Lâm. Phương thị bất mãn Đại phòng ngay cả con trai bà ta cũng muốn quản, dù chưa mở lời, nhưng cả buổi sắc mặt hầm hầm đáng sợ.

Trương Đống nhìn em dâu như vậy liền kéo Trương Lương ra ngoài, lén nói cho ông ta. “Tôi nghe nói Lí Giản Phu rất thưởng thức Đại lang, liền cố ý viết thư hỏi đồng liêu một phen, thì ra ông ta có vị thiên kim đang tuổi kén gả nhưng chưa tìm được vị hôn phu như ý, bởi vậy tôi nghĩ ông ta nhất định nhìn trúng Đại lang hoặc Nhị lang, muốn tuyển làm rể, mới mời bọn họ đi Nhã Châu”.


Tin tức dù chưa chuẩn nhưng vẫn khiến Trương Lương kích động ghê gớm, miệng lắp bắp nói không nên lời, lát sau mới hộc ra được một câu. “Quả là chuyện tốt!”.

Trương Đống biết Trương Trọng Vi có hôn ước trong người, mới hỏi. “Ông ta nhìn trúng Đại lang hay Nhị lang, chú có biết không?”.

Trương Lương nhớ tới Lí Giản Phu khen thơ của Trương Bá Lâm, đáp. “Là Đại lang Bá Lâm”.

Trương Đống hỏi tiếp. “Đại lang có từng đính thân chưa?”.

Trương Lương nói. “Từng đính thân lúc nhỏ, nhưng tiểu nương tử nhà ấy bạc mệnh, mấy năm trước đã mất”.

Trương Đống liên thanh mừng rỡ. “Rất tốt, rất tốt”. Ông ta và Trương Lương cùng đến phòng Trương Bá Lâm, kể cho Trương Bá Lâm biết Lí Giản Phu thích gì ghét gì, bảo ban nếu Lí Giản Phu có hỏi thì nên đáp ra sao. Trương Bá Lâm thưa. “Để cháu gọi Trọng Vi cùng nghe”.

Trương Lương lại cười ha hả xua tay. “Không cần, con cứ nghe bá phụ bảo là được”.

Trương Bá Lâm không giống Trương Trọng Vi, anh ta là người thông minh, trong lòng liền cảm giác kì quặc, quấn lấy Trương Đống và Trương Lương hỏi cho ra duyên cớ. Đây là việc vui, Trương Đống cũng không gạt anh ta làm gì, hai ông Trương Đống Trương Lương mỗi người một câu kể cho anh ta nghe. Trương Bá Lâm nghe xong, biểu tình trên mặt khó coi, Trương Lương có dã tâm muốn con trai đồng ý, liền thêm thắt. “Nghe nói tiểu nương tử nhà thái thú thập phần mỹ mạo”.

Cái này cũng không thể khiến Trương Bá Lâm cao hứng thêm chút nào, ông ta đang định nói gì nữa, Trương Đống ngại đệ đệ nói năng cợt nhả, khụ hai tiếng, kéo ông ta ra ngoài.

Vừa rồi Như Ngọc ngay tại trong phòng, nghe hết toàn bộ những gì họ nói, đợi bọn họ vừa đi, bước đến đẩy Trương Bá Lâm, chua nói. “Nghe hai vị lão gia nói không, tiểu nương tử nhà họ Lí rất xinh đẹp, vì sao mặt thiếu gia còn nhăn như trái mướp đắng”.

Trương Bá Lâm nghe ra vị ghen tuông trong câu nói của Như Ngọc, vội kéo cô nàng vào lòng, cợt nhả nói. “Có đẹp mấy đi nữa cũng không bằng em”.

Như Ngọc hé môi cười. “Đừng dỗ em, thiếu gia phải mau mau cưới thiếu phu nhân chính thất về cho em lập quy củ”.

Trương Bá Lâm nghiêm mặt nói. “Nói vậy là sao, tôn ti có tự, chẳng lẽ em không nên lập quy củ?”. Anh ta chú ý nhất là này, cảm giác Như Ngọc có dã tâm vượt mặt chính thê, nhìn cô ta cũng chẳng thấy cô ta kiều mỵ khả ái nữa, đẩy cô ta ra, đi phòng Trương Trọng Vi cách vách nói chuyện.

Trương Trọng Vi gặp ca ca vào phòng, vội đứng dậy nhường chỗ. “Ca ca sắp xếp xong văn thơ rồi sao?”.

Trương Bá Lâm ngồi xuống thở dài. “Anh hận không thể viết thêm mấy chục bài khó coi”.

Trương Trọng Vi ngạc nhiên hỏi. “Vì sao vậy?”.

Trương Bá Lâm kể chuyện Lí Giản Phu muốn chiêu rể, nói. “Anh căn bản không tin, nhưng Đại bá và cha nói có mắt có mũi rõ ràng, khiến anh thấy không yên”.

Trương Trọng Vi vẫn không hiểu. “Cho dù Lí thái thú nhìn trúng anh đi nữa thì có gì không tốt đâu? Chẳng lẽ tiểu nương tử nhà ấy dung mạo khó xem?”.

Trương Bá Lâm lắc đầu. “Cha nói rất là mỹ mạo”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Vậy vì sao ca ca không muốn?”.

Trương Bá Lâm đáp. “Cô ta là thiên kim nhà quan lại, anh đây cả đời áo vải, bị nương tử đè đầu, cậu muốn sao?”.

Trương Trọng Vi nghe không rõ. “Chỉ cần cô ấy tốt là được, vì sao không?”.

Trương Bá Lâm chụp quyển sách gõ lên đầu chàng, muốn dạy chàng thông suốt. “Thành thân không có đơn giản vậy đâu, cậu nhìn mẹ chúng ta xem, bắt bẻ Lâm Tam nương như vậy, nếu anh thật sự cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú, sẽ đến phiên bọn họ đối xử với anh như thế đó”.

Anh ta nhắc đến tình cảnh của Lâm Y, Trương Trọng Vi liền hiểu. “Lời này không giả, nhưng nếu anh thi đậu có công danh, chẳng phải sẽ không cần cố kị gì?”.

Trương Bá Lâm liếc trắng chàng. “Nhà họ Lí mấy đời làm quan, giàu nhất một phương, có quyền có thế, cho dù anh đậu tiến sĩ đi nữa cũng bị bọn họ áp một đầu, anh mới không muốn như vậy”.

Trương Trọng Vi lúc này có thể lý giải anh ta, nhưng vẫn khuyên anh trai lấy công danh làm trọng, cho dù không muốn cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú đi nữa cũng không nên cho Lí Giản Phu xem văn dở, tránh ảnh hưởng tiền đồ. Trương Bá Lâm thập phần kì quái, đệ đệ nhà mình trước nay đồng lòng với mình, khinh thường đáp cành nhà quyền thế, hôm nay sao lại coi trọng Lí Giản Phu? Anh ta sao hiểu được, Trương Trọng Vi cực muốn mang Lâm Y ra xa khỏi đất Thục, trong lòng có chấp niệm đương nhiên ý tưởng sẽ thay đổi, dù chàng chưa xuống đến mức quỵ lụy nhưng vẫn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Lí Giản Phu.

Trương Bá Lâm tìm chàng để tâm sự, nay lại bị chàng lải nhải cho đau đầu, đành rút lui. “Là văn hay, cho xem văn hay”.

Trương Trọng Vi mỉm cười tiễn ca ca ra cửa, nói. “Ca ca thư thả tâm đi, Đại bá và cha cũng chỉ là nghe ngóng vậy thôi, chưa chắc đã chuẩn, nói không chừng tiểu nương tử nhà Lí thái thú đã sớm tìm được phu quân”.

Câu này rốt cuộc cũng khiến người ta thanh thản, Trương Bá Lâm thoáng giải sầu, về phòng nghỉ tạm.

Ngày bọn họ xuất phát, Lâm Y nhớ kĩ lời Trương Trọng Vi dặn, không đi tiễn, chỉ đứng ở ụ đất đầu thôn, xa xa phất tay tạm biệt.

Hai anh em lần đầu xa nhà, lại không có trưởng bối kèm cặp, đều hưng trí bừng bừng, Trương Trọng Vi yêu thích phong cảnh lại càng vội vã muốn gặp Lí Giản Phu, một lòng một dạ muốn nhanh chân; Trương Bá Lâm lại không muốn bị Lí Giản Phu nhìn trúng, kéo dài hành trình hết mức có thể, du lãm chân trời mây nước núi non, thậm chí còn tìm một hòn đá hình thù kì lạ dưới dòng suối vô danh, định tặng Lí Giản Phu làm lễ gặp mặt.

Đúng là anh ta và Lí Giản Phu có duyên, ông này yêu nhất sưu tầm đá lạ, càng đổ ra thích Trương Bá Lâm hơn, chẳng những trưng hòn đá ở chỗ danh giá nhất, còn mời cả phu nhân nhà mình ra gặp mặt. Trương Bá Lâm vừa nghe Lí Giản Phu cho mời phu nhân, liền thầm than một tiếng không xong, xem ra Trương Đống nói không hề giả, Lí Giản Phu đang chiêu rể cho con gái cưng, nhất định là nhìn trúng anh ta. Anh ta tưởng tượng đến phải cưới một tiểu nương tử có nhà mẹ đẻ siêu cường về, tâm lý đại loạn, miễn cưỡng chấp bút vài đề văn Lí Giản Phu ra, xong lôi kéo Trương Trọng Vi vội vã cáo từ.

Bọn họ vừa về nhà, Lí Giản Phu đã gửi thư đến, Trương Lương mở thư, đem cho Trương Đống xem, Lí Giản Phu viết ông này cực kì thưởng thức Trương Bá Lâm, muốn kết thân gia với nhà họ Trương, hỏi Trương Lương có đồng ý hay không.

Trương Lương đọc thư xong, reo lên hai tiếng. “Đồng ý! Đồng ý!”.

Trương Đống cũng cao hứng trong lòng, lại khinh thường bộ dạng gấp gáp của đệ đệ, nói. “Không kiêu ngạo không siểm nịnh mới là lẽ phải, Lí thái thú cũng không ưa những kẻ nịnh nọt phàn cao”.

Trương Lương vội gật đầu, nói “Phải”, lại hỏi. “Nhà quan lại làm việc như thế nào? Đại ca dạy tiểu đệ”.

Trương Đống buồn cười nói. “Cũng không phải hoàng gia, có thể ra sao nữa, là tìm bà mối đi cầu hôn thôi”.

Trương Lương nghĩ đến cảnh kết thân gia với Lí Giản Phu, kích động nói không nên lời, lắp bắp đứng lên. “Vậy, đệ đệ phải vào thành”.

Trương Đống định nói “Không cần gấp như vậy” nhưng nhìn ông kia mặt mày hưng phấn, nói không ra miệng được, để mặc ông ta đi.

Việc đại hỷ, cũng không phải con nhà mình, Trương Đống đứng trước cửa sổ nhìn Nhị phòng rộn rã trở mình, mặt lộ vẻ phiền muộn. Dương thị nhìn trong mắt, đứng bên cạnh ông ta, lẩm bẩm. “Con trai tốt như vậy, cho ta một đứa thì tốt rồi”.

Chẳng rõ Trương Đống không nghe thấy thâm ý trong câu nói đó hay vẫn chìm đắm trong hâm mộ, không hề mở miệng phản bác, còn hơi nhíu mày.

65: Nhà họ Trương nghị thân


Trương Lương suy nghĩ nhà Lí Giản Phu là nhà quan lại, bản thân sắp kết thông gia với nhà ấy thì quy cách phải cao chút mới tốt, vì thế trước mời Trương Đống chấp bút, thay ông ta viết một tờ “Cầu hôn khải”, xong mới sai thím Nhâm vào thành mời bà mối.

Buổi sáng ngày hôm sau, một bà mối mặc đồ vải thô, đầu quấn lụa tơ tằm hiện thân ở nhà họ Trương, thấy Trương Lương, chưa hỏi xanh hồng đen trắng ra sao, đã tâng bốc bản thân đến tận mây xanh một phen. Các bà như vậy gọi là vương bà, làm mai mối mà sống, sớm đã luyện được cái lưỡi khéo đưa đẩy, có thể nói là : mở mồm đã thành xứng đôi, động miệng là hợp nhân duyên, chữa loan phượng đơn côi, quản hết những người chăn đơn gối chiếc trong vũ trụ này. Phàm là nghe được ngọc nữ ở đâu cũng có thể cầm tay kéo đến, có là kim đồng trong sách cũng có thể chặn ngang ôm được. Xúi giục Chức Nữ ốm tương tư, dẫn dắt Hằng Nga rời nguyệt điện.

Bà mối ở tuổi tứ tuần, có vài phần tư sắc, Trương Lương chăm chú lắng nghe, chờ bà này nói xong hết mấy lời to tát vô nghĩa đó mới nói. “Nhà ta kết thân với nhà Lí thái thú, muốn sai bà mối đi Nhã Châu một chuyến”.

Bà mối căn bản không biết Lí thái thú là ai, cũng tốn nước bọt khen tặng rất nhiều, khiến lỗ mũi của Trương Lương phổng lên trời. Trương Lương nghe xong, lâng lâng, nói ngay. “Là bà đi”.

Bà mối múa mép mấy câu đã lãnh được việc, mặt mày hớn hở lĩnh tiền thưởng, tức khắc về nhà thu dọn hành lí đi Nhã Châu, gặp Lí Giản Phu, giải thích ý đồ đến, dâng lên “Cầu hôn khải” Trương Lương đưa.

Lí Giản Phu đọc qua, cười với phu nhân Quý thị. “Phu nhân còn nói Đại lang họ Trương kiệt ngạo bất tuân, sợ không đồng ý việc hôn nhân này, phu nhân xem, ‘Cầu hôn khải’ chẳng phải đã tới đây sao?”.

Lí phu nhân không cho là đúng. “Danh tiếng nhà họ Lí vang vọng như vậy, cậu ta không động tâm cũng khó”.

Trưởng nữ của bọn họ – Lí Thư là phu nhân thân sinh, vì thế xem qua “Cầu hôn khải” xong, bà về hậu viện hỏi ý kiến con gái. Lí phu nhân nói. “Cha con nhìn trúng Đại lang nhà họ Trương, không biết ý con thế nào, nếu nhìn cậu ta không vừa, thì thôi, chúng ta lại tìm người khác”.

Lí Thư từ lúc mười lăm tuổi cập kê đã bắt đầu kén hôn phu, không phải quá cao thì là quá thấp, đến nay đã mười bảy, trong lòng sốt ruột, liền cúi đầu e thẹn. “Lần trước con trốn sau mành nhìn qua, là chàng đi”.

Lí phu nhân thở dài. “Bộ dạng là tốt, kết thân với nhà họ Lí chúng ta, tiền đồ cũng không thể nhỏ, chỉ là con gả cho cậu ta, phải về nông thôn đi chịu khổ”.

Lí Giản Phu trầm mặt, nói. “Người tốt là được, đợi cậu ta đỗ đạt, con gái cũng là phu nhân nhà quan lại. Nếu phu nhân sợ con chịu khổ, cho thêm của hồi môn và người hầu là được”.

Lí phu nhân cũng thôi, sai nha hoàn đi ra ngoài, đổi thảo thiếp* với bà mối, bản thân bà tự đọc cho Lí Giản Phu chấp bút, ghi ngày sinh tháng đẻ, chức quan ba đời ông cố, ông nội, phụ thân, thêm điền sản và của hồi môn.

*Thiệp trao đổi thông tin sơ lược của 2 bạn trẻ.

Bà mối nhận được thảo thiếp đã điền đầy đủ, sự tình hoàn thành phân nửa, cao hứng phấn chấn quay về Mi Châu, xuống tới nông thôn vào nhà họ Trương, gặp Trương Lương, rút trong lòng ra tấm thảo thiếp vẽ hình năm nam hai nữ, cười rạng rỡ. “Tôi không phí phạm tiền của nhà lão gia nha, sự tình thỏa đáng, chờ lão gia xin quẻ hung cát xong, tôi lại đi Nhã Châu”.

Cái gọi là xin quẻ hung cát, tức nhà trai thu được thảo thiếp xong, cầm ngày sinh tháng đẻ của tân nương đi xem bói hoặc xin xăm, nếu mọi sự đại cát vô hung mới đưa lại thảo thiếp của nhà trai. Hành động này để xem cầm tinh, sao chiếu mạng của tân lang tân nương tương xứng hay tương khắc. Thực tế là xem dòng dõi nhà gái và tài sản hồi môn có phù hợp tâm ý của nhà mình không, Trương Lương luôn nghĩ có thể kết thân với nhà họ Lí là tổ tiên hiển linh mới được, cầu còn không có, còn hỏi cát hung làm chi, sai thím Nhâm vào thành tìm ông thầy bói mù bấm đốt tính cho đủ lễ nghi, liền điền đầy đủ thảo thiếp nhà trai, giao cho bà mối đưa đi Nhã Châu.

Nhân cha mẹ song phương nam nữ đều tình nguyện, bà mối cũng mau chân, không quá mấy ngày đã đến lúc trao đổi định thiếp*.

*Thiệp đính thân.

Thứ tự trao đổi định thiếp ngược với thảo thiếp, nhà trai đưa lên trước, Trương Lương cầm thiếp, gặp phải chỗ khó. Trên định thiếp ngoại trừ phải điền tuổi tác ngày sinh của Trương Bá Lâm ra, còn phải viết phong hào của phụ mẫu, liệt kê sính lễ, ông ta không hiểu chi tiết trong nhà, liền đến hỏi Phương thị. Lúc trước trao đổi thảo thiếp không hề hỏi ý kiến Phương thị, bà ta sớm nghẹn một bụng tức, nghe Trương Lương hỏi xong, không thèm đáp, ngược lại nói. “Việc hôn nhân này, tôi không đồng ý”.

Phản ứng đầu tiên của Trương Lương là ngạc nhiên : bà này điên rồi sao, phản ứng thứ hai là muốn nhấc ghế chuẩn bị phang người.


Phương thị co rụt lại. “Bá Lâm là tôi sinh, tôi nuôi, thành thân là đại sự, lão gia cũng không nói cho tôi một tiếng”.

Trương Lương lúc này mới nhớ tới, cũng ngại ngùng, liền thả ghế cười cười. “Mừng quá, đã quên”. Nói xong để lộ cho bà ta biết của cải nhà Lí Giản Phu một phen, lại nói. “Chúng ta cưới cho con trai đứa con dâu có thân phận như vậy, sau này bà ở trong thôn là đẹp mặt nhất, bà thông gia cũng phải xem trọng bà”.

Lí do này cực đủ hấp dẫn, Phương thị động tâm, hỏi. “Lí Giản Phu thật sự là thái thú?”.

Trương Lương đáp. “Ông ta quy ẩn rồi, nhưng mấy đứa con trai đều đang làm quan trong triều, tổ tiên ba đời cũng đều có chức quan”.

Phương thị cảm giác không hay, về nhà mẹ đẻ đã nâng không nổi đầu, nghĩ đến cưới con dâu như vậy về nhà, có khả năng hòa nhau một ván với Vương thị, Trương Bát nương cũng sống khỏe hơn chút, trên mặt liền cười, đẩy Trương Lương. “Vậy lão gia còn chần chừ gì nữa, nhanh nhanh trao đổi định thiếp, Bá Lâm tuổi cũng không nhỏ, chúng ta tranh thủ tổ chức hôn lễ trong năm nay”.

Trương Lương đưa thiếp canh cho bà ta, nén giận. “Ai kêu bà bán vãi lương thực, sính lễ ghi sao, tôi cũng không biết”.

Phương thị nhướn mày, nói. “Sính lễ không đủ, rõ ràng là vì phân gia, có trách chỉ có thể trách Đại phòng”.

Ở chuyện quan trọng, Trương Lương không muốn khắc khẩu với bà ta, trừng liếc mắt một cái. “Mang sổ sách tới đây, để tôi xem của cải trong nhà”.

Phương thị cũng cực muốn sớm cưới con dâu vào cửa, lặng lẽ móc chìa khóa mở thùng lấy sổ sách. Trương Lương lật một tờ, nhăn mặt, lật tờ nữa, lại càng nhăn, Phương thị nhìn trong lòng run sợ. “Không có trở ngại gì chứ?”.

Trương Lương vỗ bàn. “Vốn liếng tích tụ đều bay hết, cái này gọi là không có trở ngại? Khó trách bọn người hầu luôn oán giận ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Mấy năm nay bà đương gia là làm kiểu gì?”.

Phương thị sợ ông ta lại xách ghế, lùi về sau hai bước kéo dãn cự ly, mới nói. “Tôi còn chút của hồi môn…”.

“Gạt ai đâu?”. Trương Lương chỉ ra ngoài. “Lúc gả Bát nương chẳng phải đã cho hết? Chẳng lẽ bà còn một phần hồi môn ở nhà họ Phương a?”.

Nhắc tới nhà họ Phương, mắt Phương thị vụt sáng, vội nói. “Tôi về nhà mẹ đẻ mượn”.

Biện pháp không tồi, Phương Duệ đại khái cũng muốn chắp nối quan hệ với Lí Giản Phu, hẳn là chịu cho mượn tiền, nhưng Trương Lương nhớ đến sự kiện mượn băng cách đây không lâu, diệt luôn ý tưởng mượn tiền. “Tìm ca ca bà vay tiền, chỉ sợ lãi còn cao hơn đi vay nặng lãi”.

Phương thị ở việc này hoàn toàn đuối lý, không dám cãi cố, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, có biện pháp khác. “Thương lượng với Đại phòng, lúc ghi điền sản, ghi thêm sáu mươi mẫu của nhà bọn họ vào, về phần sính lễ, mượn bọn họ chút, dù sao bọn họ cũng không có con, tiền để làm chi”.

Trương Lương mắng. “Bọn họ thiếu nợ còn chưa trả xong, có dư tiền cho bà mượn chắc?”.

Đây là tình hình thực tế, Phương thị thở dài, nói. “Thôi mượn ca ca của tôi đi, nói cho ca ca nghe Lí Giản Phu lợi hại ra sao, hẳn là bọn họ sẽ không đòi thu lãi”.

Trương Lương cảm thấy diệu kế, lập tức viết một phong thư, lại gọi thím Nhâm đến dạy bà ta phải nói thế nào, sai đi nhà họ Phương vay tiền. Bà ta đi cũng thực đúng lúc, vừa hay Phương Duệ ở nhà, nghe xong ý định không ngờ nổi giận lôi đình, mắng chửi. “Nhà các ngươi đã muốn kết thân gia với Lí Giản Phu, còn có mặt mũi đến vay tiền ta sao?”.


Thím Nhâm không rõ cho nên định nói tiếp, Phương Duệ không thèm nghe, gọi mấy bà hầu thân thể to tê túm lấy thím Nhâm, ném ra ngoài. Thím Nhâm té lộn nhào, nước mắt lưng tròng, khập khiễng về nhà họ Trương, khóc ròng với Trương Lương và Phương thị. “Mạng già suýt nữa đã mất, tôi không bao giờ đi nhà họ Phương nữa đâu”.

Trương Lương kinh sợ, nhưng không hiểu nguyên do, cho đến khi Trương Đống giảng giải mới hay, thì ra trong triều đảng phái chi tranh, Phương Duệ và Lí Giản Phu vừa vặn nằm ở hai phe bất đồng quan điểm, là đối thủ. Trương Lương bực Trương Đống. “Việc như vậy sao Đại ca không nói sớm”.

Trương Đống nói. “Y và chú là thông gia thôi, có gì to tát”.

Trương Lương nói. “Bát nương tử nhà ta còn ở nhà hắn kìa, nếu chúng ta kết thân với nhà họ Lí, nhà họ Phương nhất định giận chó đánh mèo Bát nương”.

Trương Đống là người làm quan, từ trước đến nay trọng nam khinh nữ, làm sao để ý sự tình như vậy. “Con trai quan trọng hơn hay con gái quan trọng hơn? Bỏ qua nhà họ Lí, chú có muốn chọn cho Đại lang cô vợ gia thế tốt như vậy cũng khó”.

Trương Lương bắt đầu do dự, đứng thẫn thờ trước cửa sổ. Trương Đống tiếp tục khuyên nhủ. “Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, con trai mới là chỗ dựa chung thân, hơn nữa Bát nương không phải đang có bầu sao, chờ con bé sinh được con trai trưởng, cũng sống tốt như ai, đâu nhất thiết phải dựa vào chú”.

Trương Lương tâm lúc nghĩ đến con trai, lúc nghĩ đến con gái, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chọn thiên vị con trai, quyết tâm đính thân. “Hôn sự này, nhất định kết”. Sau đó lại phạm sầu. “Đại ca, sính lễ chưa có gì cả”.

Trương Đống nghe xong cũng đổ sầu. “Tôi có ý trợ chú, chỉ tiếc nợ nhà tôi cũng chưa trả xong”.

Trương Lương suy nghĩ một phen, nói. “Nhà chúng ta hiện giờ có gần sáu mươi mẫu ruộng, chỉ có thể tính là hộ thấp, sính lễ liền ghi ba lượng bạc, tơ lụa ba xúc, quyên sa mười lăm khúc, thế nào?”.

Trương Đống gật đầu. “Vậy đi, nhà họ Lí ưng ý nhân phẩm của Đại lang, gia thế là thứ yếu”.

Trương Lương lại nói. “Trên định thiếp còn phải ghi điền sản nhà trai, đệ đệ ghi luôn sáu mươi mẫu của Đại ca vào, tròn trĩnh một trăm hai mươi mẫu, có được không?”.

Trương Đống cũng gật. “Được, nhìn cũng đẹp chút”.

Trương Lương kể cho Phương thị nghe hai huynh đệ thương nghị, Phương thị vui mừng, tự mình mài mực cho ông ta ghi định thiếp, cười nói. “Vẫn là cưới con dâu tốt, sính lễ tiêu tốn ít, cũng không như gả con gái, hận không thể táng gia bại sản”.

Thật ra đương thời cưới vợ cũng phải hỏi trước của cải nhà trai có dồi dào không, chẳng qua việc hôn nhân này là nhà họ Lí mở lời trước, Trương Lương mới dám lớn mật như vậy, ông ta ngẩng lên liếc Phương thị. “Đừng nói linh tinh”.

Phương thị chờ ông ta ghi xong định thiếp, cẩn thận thổi khô nét mực, cất kĩ, ngày mai giao cho bà mối đưa đi Nhã Châu.

Bọn họ bên này bận tới bận lui, hôn sự coi như thành kết cục đã định, không ai nghĩ đến hỏi ý kiến Trương Bá Lâm, thậm chí chưa thông báo cho anh ta một tiếng, bà mối qua lại mấy lần anh ta đều ở thư viện, không gặp phải, bởi vậy chẳng hay biết gì.

Lâm Y và anh ta vô tình gặp mặt, nhớ tới Thanh Miêu nghe được tin tức, lên tiếng. “Cung hỉ nha”.

Trương Bá Lâm kinh ngạc hỏi. “Hỉ ở đâu mà cung?”.

66: Như Ngọc có thai


Lâm Y ngạc nhiên nói. “Anh sắp cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, đây không phải việc vui sao?”.

Trương Bá Lâm không tin. “Nói bừa, anh cưới sao anh không biết”.

Lâm Y nhìn bên cạnh thấy Đông Mạch đang đứng gần đó, gọi cô ta đến, chỉ Trương Bá Lâm hỏi. “Có phải Đại thiếu gia sắp kết hôn không?”.

Đông Mạch cười. “Phải, nghe nói định thiếp đã gửi đi Nhã Châu rồi, chúc mừng Đại thiếu gia”.

Trương Bá Lâm ngây ra một lát, không rên một tiếng, bước thẳng vào nhà chính, kéo tay áo Phương thị hỏi. “Mẹ, con định thân khi nào, sao con không biết gì cả”.

Phương thị không vừa lòng lắm hôn sự này, liền bĩu môi hướng Trương Lương, nói. “Mẹ cũng không biết, hỏi cha con đi”.

Trương Lương căm tức thái độ của Phương thị, trước trừng mắt liếc bà ta một cái mới nói với Trương Bá Lâm. “Chính là tiểu nương tử nhà Lí thái thú, con chẳng phải đã biết rồi sao”.

Trương Bá Lâm hốt hoảng. “Con không biết, mọi người đều gạt con”.

Trương Lương không cho là đúng. “Hôn nhân đại sự, mệnh tại cha mẹ, lời do bà mối, vốn không liên quan đến con, mọi sự có cha mẹ chuẩn bị thay, con chờ bái đường là được”.

Điểm ấy Phương thị cũng đồng ý, gật gù. “Bá Lâm, chớ hoảng hốt, trang phục của tân lang mẹ đã mời thợ trong thành may, nhất định con sẽ vừa lòng”.

Trương Bá Lâm thấy bọn họ nói không thông, sốt ruột như ngồi đống lửa, quay đầu bước đi, đến phòng ngủ, kéo Như Ngọc đang nằm lệch trên giường lên, cả giận mắng. “Nha đầu chết dầm kia, suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ, đại sự như vậy cũng hùa vào với bọn họ gạt ta!”.

Như Ngọc oan uổng nói. “Không phải em cố ý, thật là hai ngày nay thân mình mỏi mệt, hỗn loạn chỉ muốn ngủ, em cũng không biết vì sao, Đại thiếu gia rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”.

Trương Bá Lâm nói trong nhà thay anh ta đính hôn, hỏi. “Thật là em không biết?”.

Như Ngọc lắc đầu. “Nhiều ngày em chưa ra khỏi phòng, thật không biết, không phải cố ý giấu Đại thiếu gia”.

Trương Bá Lâm thầm nghĩ cô nàng xác thực không có đạo lý gì phải giấu, liền thôi không truy cứu nữa, ngồi xuống cạnh bàn bực dọc bản thân. Như Ngọc đâu hề muốn anh ta cưới một vị chính thất quá kiên cường vào, mới đến gần Trương Bá Lâm an ủi, nói. “Đại thiếu gia đừng tức giận, nếu thiếu gia không muốn cưới tiểu nương tử nhà họ Lí, mau nhanh nhanh nghĩ kế rút lui”.

Trương Bá Lâm buồn giọng. “Nghe nói định thiếp cũng gửi rồi, còn lui gì nữa”.

Như Ngọc cúi xuống ghé vào bên tai anh ta, thì thào mấy câu. Trương Bá Lâm nghe xong, nói. “Có thể thành công?”.

Như Ngọc đáp. “Nhị thiếu gia Nhị phu nhân có tác chủ dùm thiếu gia thế nào đi nữa cũng không thể bái đường thay thiếu gia được”.

Trương Bá Lâm trời sinh lá gan đã lớn, suy nghĩ một lúc, nhân tiện nói. “Làm như vậy đi, kín miệng chút, nếu có việc hãy đi tìm Nhị thiếu gia thương lượng”.

Như Ngọc thấy anh ta đồng ý với chủ ý của mình, cao hứng dạ, đóng cửa phòng, cùng anh ta gói ghém vào thứ quần áo, lại lưu luyến không rời triền miên đến lúc bầu trời tối đen, tiễn anh ta đi.

Ngày hôm sau ăn sáng, Phương thị không thấy Trương Bá Lâm đến, liền hỏi thím Nhâm. “Đại thiếu gia đâu?”.


Thím Nhâm đã nhiều ngày bị khiển vào thành lo việc này việc nọ, vội đến hôn mê, cũng không biết Trương Bá Lâm đi đâu, gọi Như Ngọc đến hỏi. Như Ngọc bị bệnh, đầu tóc cũng không chải, mặt mũi trắng bệch đi ra, trả lời. “Mấy ngày nay nô tỳ khó chịu trong người, sợ bệnh khí lây cho Đại thiếu gia, bởi vậy không dám vào phòng, cũng chẳng rõ thiếu gia đi đâu”.

Phương thị nhìn sắc mặt cô ta thật sự tiêu điều liền tin ngay, thả cô ta về. Lại sai thím Nhâm đi tìm, thím Nhâm tìm hơn nửa ngày vẫn không thấy, sợ Trương Bá Lâm trực tiếp đi thư viện, đến hỏi cũng không có người. Buổi chiều Trương Trọng Vi về, hỏi Phương thị. “Mẹ, chưa tìm thấy ca ca sao?”.

Phương thị sắc mặt cũng không đẹp, nói. “Một người sống sờ sờ như vậy nói không thấy là không thấy sao được?”.

Trương Lương cả giận. “Tối hôm qua không thấy, chẳng lẽ còn có người đến trói gô nó đi sao, hẳn là tự nó trốn đi?”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Vì sao ca ca phải trốn?”.

Trương Lương nói. “Ca ca con không biết tốt xấu, không muốn cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú, đáng tiếc hôn sự của con còn chưa hủy, bằng không hỏi cô nàng về làm vợ cho con”.

Trương Trọng Vi vội xua. “Con không hủy hôn, không cần cưới tiểu nương tử nhà họ Lí đâu”. Chàng sợ Trương Lương còn muốn nói nữa, xoay người chạy như bay. Phương thị thầm nghĩ : cưới tiểu nương tử nhà Lí thái thú còn không bằng cưới Lâm Y, ít nhất dễ xoa nắn.

Trương Lương không hiểu tâm tư bà ta, thấy bà ta ngồi yên bất động, hỏi. “Sao bà không lo đi tìm, chẳng lẽ bà giấu nó đi?”.

Phương thị nói. “Muốn giấu đã giấu lâu rồi, còn đợi đến khi đổi định thiếp mới giấu?”.

Câu này có lí, Trương Lương thôi chất vấn, bắt đầu cân nhắc Trương Bá Lâm có thể trốn ở đâu.

Nhà họ Phương? Phương Duệ và nhà này không thân. Nhà hàng xóm? Đã tìm rồi. Trên núi? Trên núi chẳng có ma nào, hoang vu hun hút không thể ở được. Ông ta tìm lần tất cả những nơi Trương Bá Lâm có thể đi, vẫn không thấy tung tích.

Qua mấy ngày, nhà họ Lí gửi lại định thiếp, vẫn chưa tìm ra Trương Bá Lâm. Trương Lương vội quắn chân, Phương thị lại nhàn nhã, cười với thím Nhâm. “Đúng là con ruột con thịt của ta, hiểu được mẹ nó không vui hôn sự này, mới cố ý đi trốn”.

Trương Bá Lâm là thím Nhâm nuôi sữa, bà ta có chút tự hào, khen. “Đại thiếu gia hiếu thảo, không giống Nhị thiếu gia, chỉ biết đối địch với Nhị phu nhân, đều là thím Dương dạy hư”.

Nhắc tới Trương Trọng Vi, Phương thị cũng đau đầu, nhíu mày không nói. Đột nhiên Như Ngọc xuất hiện ở cửa, đỡ khung cửa khóc ròng. “Nhị phu nhân cứu nô tỳ”.

Phương thị thấy cô ta đứng không vững, vội hô thím Nhâm chạy qua đỡ, hỏi. “Làm sao vậy?”.

Như Ngọc lau nước mắt. “Từ sáng tới giờ nô tỳ buồn nôn, ói không biết bao nhiêu lần, nôn cả mật vàng ra, Nhị phu nhân, có phải nô tỳ sắp chết hay không?”.

Phương thị và thím Nhâm đều là người từng trải, liếc nhau nở nụ cười. Phương thị nói. “Thím Nhâm mau đỡ nó đi nghỉ, kêu thím Dương gọi đại phu dạo đến”.

Thím Nhâm cười đáp, cẩn thận đỡ Như Ngọc về phòng, tự tay đắp chăn cho cô ta. Như Ngọc vẻ mặt mờ mịt, hỏi. “Nhị phu nhân vì sao đối tốt với tôi như vậy, tôi thật sự sắp chết sao?”.

Thì ra Phương thị trong lòng cô nàng này lại có nhân phẩm tồi đến cỡ đó, thím Nhâm muốn phì cười, vội nhịn xuống, nói. “Nha đầu ngốc, Nhị phu nhân là thương cô, cô là nha hoàn của Đại thiếu gia, phu nhân là yêu ai yêu cả đường đi”.

Như Ngọc yên lòng, thở hắt ra, lại hỏi. “Tôi bị làm sao vậy?”.

Chưa chắc chắn, thím Nhâm không dám nói bừa, chỉ đáp. “Yên tâm, không có gì trở ngại, chờ đại phu đến”.


Qua một lát, thím Dương dẫn đại phu dạo đi vào, thím Nhâm giúp Như Ngọc cuốn tay áo, lộ ra cổ tay, gác qua bên giường, mời đại phu bắt mạch. Đại phu vươn ba ngón tay ra, xoa xoa nắn nắn trong chốc lát, đứng dậy chắp tay nói câu chúc mừng. “Vị nương tử này không phải bệnh, là đã có thai, chừng hơn hai tháng”.

Như Ngọc và Trương Bá Lâm thân mật chưa từng lộ ra ánh sáng, nghe vậy mặt đỏ, xoay người vào trong. Thím Dương tiễn đại phu đến chỗ Phương thị lĩnh tiền thưởng, thím Nhâm vỗ tay Như Ngọc. “Việc đại hỉ nha, cô ngượng cái gì, mau đi theo tôi đến trước mặt Nhị phu nhân, nói phu nhân cho cô se mặt bới đầu, làm thiếp của Nhị thiếu gia”.

Như Ngọc ngồi dậy nói. “Tôi làm ra việc như vậy không thiếu được da mặt dầy xin một cái danh phận, nhưng thân phận thế nào, nhiều lắm cầu làm thông phòng thôi, nào dám hy vọng xa vời làm thiếp”.

Thím Nhâm chỉ cười, đáp. “Cô tin tôi đi, Nhị phu nhân nhất định cho cô làm thiếp”.

Như Ngọc không biết vì sao bà ta chắc chắn như vậy, không yên lòng đi theo bà ta, đến quỳ rạp xuống trước Phương thị, e thẹn nói. “Xin Nhị phu nhân trách phạt”.

Phương thị trong lòng vui muốn nở hoa, vươn tay đỡ cô ta đứng lên, cười nói. “Đây là việc vui, ta trách cô làm chi”. Nói xong sai thím Nhâm bưng ghế đến cho cô ta ngồi, lại ra lệnh thím Dương xuống bếp hầm canh gà.

Như Ngọc được sủng mà kinh, ngồi đó chẳng biết nói gì mới tốt. Phương thị chưa đợi cô ta mở miệng đòi danh phận đã chủ động nói. “Đây là trưởng tôn nhà họ Trương, cô có công, chờ Bá Lâm trở về, ta bày hai bàn rượu cho cô, nâng cô lên làm thiếp đứng đắn”.

Như Ngọc vừa sợ vừa mừng, lại quỳ rạp xuống đất, Phương thị ngăn ngay, sẳng giọng. “Hiện giờ thân mình cô kiều quý như vàng, chớ động liền quỳ, sau này gặp ta không cần hành lễ”.

Như Ngọc ngày thường thờ ơ bàng quan, nhưng có vài phần hiểu biết Phương thị, Phương thị đối xử với cô ta càng tốt cô ta càng bất an, đợi đi ra, cô ta lôi kéo thím Nhâm. “Nhị phu nhân nếu nghĩ muốn trừng trị tôi, làm phiền thím Nhâm báo cho cái tin, tôi ổn thỏa đền đáp thím”.

Thím Nhâm hiểu tâm tư Phương thị, vỗ vỗ cô nàng cười. “Yên một trăm cái tâm, Nhị phu nhân là thật sự đối tốt với cô, cô chỉ cần nhớ ân tình của phu nhân, có việc phải biết đứng về phía phu nhân là được”.

Như Ngọc nghe có chút không hiểu, nói. “Tôi là người nhà họ Trương, không đứng về phía phu nhân thì đứng về phía ai?”.

Thím Nhâm cười nhưng không nói, tiễn cô ta về phòng, lại dặn dò ít công việc mới rời đi. Như Ngọc tựa vào thành giường ngốc một lúc lâu mới tiêu thụ xong tình hình ban nãy, nhớ lại Phương thị nói nâng cô ta lên làm thiếp phải chờ Trương Bá Lâm về nhà đã. Cô ta nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tìm thím Nhâm, xấu hổ hỏi. “Thím Nhâm, thím có biết, có bầu, phải mấy tháng mới lộ bụng ra không?”.

Thím Nhâm đánh giá vòng eo của cô ta, nói. “Cũng không nhất định, có người ba tháng đã lộ, có người phải bốn năm tháng mới rõ”.

Như Ngọc cắn cắn môi, truy hỏi. “Rốt cuộc là ba tháng hay là bốn năm tháng?”.

Thím Nhâm cười. “Mỗi người mỗi khác, đến lúc lộ thì lộ thôi, có gì phải hỏi?”.

Thím Nhâm là vú nuôi của Trương Bá Lâm, Như Ngọc coi bà ta như nửa người một nhà, nhỏ giọng nói ra lo lắng. “Đại phu cũng nói tôi mang bầu hơn hai tháng, lỡ đâu ba tháng đã lộ, ưỡn cái bụng bày tiệc rượu, xấu hổ chết người”.

Thím Nhâm biết Phương thị không muốn Trương Bá Lâm về nhà thành thân, liền an ủi cô ta. “Nhiều người sinh con mới nâng lên làm thiếp kìa, đừng vội lo lắng”.

Như Ngọc mặc dù nguyện ý làm thiếp, nhưng chỉ nguyện làm thiếp cho thể diện, bởi vậy không thích nghe lời này, im lặng một lúc, từ biệt mà đi. Cô ta về phòng, suy nghĩ nhất thời, vẫn là đi tìm Trương Trọng Vi, nói. “Nô tỳ thấy Nhị lão gia Nhị phu nhân suốt ngày sốt ruột, Đại thiếu gia vẫn trốn ở đó cũng không phải chuyện tốt”.

Trương Trọng Vi hỏi. “Ngươi biết ca ca trốn ở đâu?”.

Như Ngọc không chịu nói là chính cô ta hiến kế, cố ý giả bộ như ngẫm nghĩ, đáp. “Nô tỳ mơ hồ nghe Đại thiếu gia nhắc, sau núi có một ngôi miếu đổ nát…”.

Trương Trọng Vi từng cùng Trương Bá Lâm đi dạo qua nơi đó, vừa nghe đã hiểu, nói. “Ta biết rồi, ta đi gọi ca ca về ngay”.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store