Cuoc Song Dien Vien Hanh Phuc Cua Chang Bac Si Tay Y
53Cách xử lý gia vị cũng na ná như nhau, chủ yếu là đem phơi khô hoặc sấy bằng lửa.Chỉ là vì hạt thì là và tiêu đều nhỏ li ti, số lượng lại nhiều, nên hai người bận rộn cả buổi chiều mới làm xong toàn bộ số thì là và tiêu mang về, xử lý thành gia vị.Chỉ ngửi mùi thôi mà Vũ Đại Hổ cũng không thể tưởng tượng được sự kỳ diệu của hai thứ gia vị này ra sao.Đúng lúc Tống Thanh Hàn chuẩn bị nấu cơm chiều, để cho Vũ Đại Hổ cảm nhận được mùi vị của thì là và tiêu, cậu đặc biệt nấu mềm chỗ thịt khô, xiên vào que rồi nướng lại trên lửa.Thì là có thể rắc trực tiếp lên thịt, còn tiêu thì nên nghiền nhỏ thành bột rồi mới rắc lên sẽ ngon hơn.May mà lần này Tống Thanh Hàn đã dự tính từ trước, nhờ Lai Phúc mua giúp một cái cối nghiền mang về từ trấn.Cậu để Vũ Đại Hổ cho tiêu vào cối nghiền nhuyễn, sau đó dùng muỗng nhỏ xúc nửa muỗng, rắc đều lên xiên thịt.Thịt gấu vốn đã được ướp với hoa hồi, hành, gừng, tỏi nên rất thơm, nhưng khi thêm tiêu và thì là vào thì hương vị lại càng dậy lên tầng tầng lớp lớp, khiến người ngửi cũng khó lòng cưỡng lại.Vũ Đại Hổ không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.Tống Thanh Hàn mỉm cười đưa xiên thịt cho anh, vừa để anh ăn vừa giới thiệu: "Xiên này rắc thì là, còn xiên này rắc tiêu, anh thấy mùi vị thế nào?"Vừa cho vào miệng, Vũ Đại Hổ đã tròn mắt, nhanh chóng nuốt xuống rồi chỉ vào xiên có thì là, trầm trồ: "Thì là đi với thịt đúng là tuyệt phối, anh chưa từng ăn món gì ngon như thế này!"Nói xong lại thử thêm xiên tiêu, suy nghĩ một lúc mới nói: "Anh ăn xiên thì là trước nên vị tiêu có hơi khó nhận ra, nhưng hình như cũng không tệ."Tống Thanh Hàn gật đầu thông cảm, thật ra dù có ăn tiêu trước đi nữa thì cũng không thể che lấp được mùi vị đặc biệt của thì là.Thì là ăn kèm thịt, thần tiên cũng không thể chê!Cậu nướng hết chỗ thịt còn lại, xếp đầy đĩa rồi bảo: "Thịt này đã được luộc sơ trước, ăn vào sẽ không nóng quá. Anh lát nữa đi hái ít xà lách, rửa sạch rồi bảo ông Tần ăn kèm với thịt nướng."Vũ Đại Hổ chần chừ hỏi: "Rửa sạch rồi ăn sống luôn à? Không nấu chín hả em?"Tống Thanh Hàn thấy anh không tin, phất tay nói: "Anh cứ đi hái đi, lát nữa mình cũng ăn luôn."Người ở vùng này vốn không chuộng ăn xà lách vì khi nấu chín nó mềm nhũn, vị nhạt, không ngọt thơm như mấy loại rau khác nên họ thường trồng xà lách chỉ để cho vật nuôi ăn.Bình thường Tống Thanh Hàn cũng chẳng nghĩ tới chuyện ăn xà lách, nhưng giờ có thì là, bỗng nhớ đến vị ngon của món thịt cuốn xà lách nên nổi cơn thèm.Vũ Đại Hổ đi hái rất nhanh, toàn chọn đúng đợt rau non nhất, nhìn xanh mướt bắt mắt.Anh rửa rau sạch sẽ, để vào chậu rồi mang đến cho Tống Thanh Hàn.Tống Thanh Hàn chọn một lá có kích cỡ vừa tay, đặt miếng thịt gấu nướng vào giữa, gói gọn ghẽ rồi đưa đến miệng Vũ Đại Hổ, mỉm cười bảo: "Nào, há miệng ra nào."Tuy trong lòng Vũ Đại Hổ vẫn hơi lấn cấn vì rau chưa nấu chín, nhưng vì là do Tống Thanh Hàn đích thân đút nên anh ngoan ngoãn há miệng, ăn trọn miếng thịt cuốn xà lách.Vị thanh ngọt của xà lách kết hợp cùng mùi thịt nướng dậy hương thì là, càng nhai càng thấy nghiền, ăn xong còn luyến tiếc.Thấy anh im lặng nhìn chằm chằm vào đám rau, Tống Thanh Hàn biết ngay là anh lại bị mình "thu phục" rồi.Vũ Đại Hổ nhanh tay gói thêm vài phần thịt và xà lách, vội vàng ra ngoài, rõ ràng là muốn mang sang cho ông Tần rồi còn quay lại tiếp tục thưởng thức hương vị tuyệt hảo ấy.Tống Thanh Hàn bật cười, vịn tường đứng dậy, vô thức xoa xoa thắt lưng.Càng gần đến ngày sinh, lưng cậu càng đau ê ẩm, thậm chí đôi khi có cảm giác bụng sắp tụt xuống.Cậu xoa bụng bầu, bất giác nhớ lại cảnh tượng khó sinh của Châu nhi hôm nọ.Nếu cậu sinh khó... chẳng lẽ phải tự mổ bụng mình, sinh xong lại tự khâu lại? Nghĩ đến cảnh tượng kỳ quái và đẫm máu đó, dù đã từng trải nhiều, cậu vẫn không khỏi rùng mình.Có lẽ cậu nên thu nhận một đệ tử, tốt nhất là sống gần, để nhỡ xảy ra chuyện gì còn có người giúp, chứ thầy thuốc mà không cứu được chính mình thì đúng là bi kịch.Vũ Đại Hổ quay lại rất nhanh, còn mang theo một bộ quần áo và hai đôi giày.Thấy Tống Thanh Hàn nhìn đồ trên tay mình với ánh mắt khó hiểu, anh cười gượng giải thích: "Vải trước kia đưa ông Tần, không ngờ ông không dùng mà đem may đồ cho tụi mình. Đây là bộ ông làm riêng cho em, sợ lúc em sinh xong không có đồ mặc nên đoán cỡ người em rồi may sẵn.""Hai đôi giày này cũng do ông nhìn chân tụi mình rồi làm ra đấy."Tống Thanh Hàn xúc động nhận lấy, ngắm đường may tỉ mỉ rồi khen: "Tay nghề may vá của ông Tần đúng là đỉnh thật, đường chỉ còn chẳng thấy rõ. Anh có đưa tiền không?"Vũ Đại Hổ lắc đầu bất lực, nhỏ giọng nói: "Tính ông ấy em biết rồi, cứ nghĩ tụi mình phiền phức vì suốt ngày mang cơm rồi chữa bệnh cho ông, nên tìm cách đền đáp lại."Tống Thanh Hàn cũng hiểu, cất quần áo vào phòng rồi an ủi: "Thôi thì nhận lấy, không thì ông ấy cứ áy náy mãi cũng không hay. Dù sao mình cũng có thể bù đắp lại cho ông bằng cách khác."Vũ Đại Hổ thở dài, gật đầu: "Cũng chỉ còn cách đó. Về sau cứ coi ông là cha ruột mà phụng dưỡng thôi."Nghĩ đến tình cảnh của ông Tần, không khí trong phòng có phần trầm xuống. May mà Vũ Đại Hổ nhanh chóng được món thịt cuốn xà lách chữa lành, ăn liên tục không ngừng, chỉ chốc lát đã hết quá nửa thau rau.Tống Thanh Hàn vừa buồn cười vừa lo, vội nhắc: "Đâu phải ăn không được nữa đâu, từ từ thôi, ăn no quá bụng khó chịu đấy."Nghe nhắc, Vũ Đại Hổ mới phát hiện bụng mình đã căng cứng, nếu ăn thêm chắc nghẹn đến cổ mất.Anh luyến tiếc đặt rau xuống, nhìn thì là và tiêu đã thành gia vị, đầy tự tin nói: "Hai thứ này nhất định sẽ bán được giá tốt, biết đâu còn bán chạy hơn mấy món trước ấy chứ."Tống Thanh Hàn thì không lạc quan bằng, lắc đầu: "Mới đầu thì bán tốt thật, nhưng lâu dài thì chưa chắc."Vũ Đại Hổ thắc mắc: "Sao thế? Ăn mau ngán à?"Tống Thanh Hàn chỉ vào đống gia vị, kiên nhẫn giải thích: "Hai thứ này dùng nướng thì ngon, nhưng có ai ngày nào cũng ăn đồ nướng đâu? Còn mấy thứ như hành, gừng, tỏi, hồi hương thì món nào cũng xài được, nấu canh, nấu món mặn hay nướng đều hợp."Nghe vậy, Vũ Đại Hổ lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa.Tống Thanh Hàn thấy quầng thâm dưới mắt anh, nhẹ giọng khuyên: "Ngủ đi, hôm nay anh cũng mệt rồi."Dù mệt nhưng Vũ Đại Hổ vẫn đợi Tống Thanh Hàn nằm lên giường xong mới lặng lẽ sang phòng bên cạnh ngủ.Sáng hôm sau, khi Tống Thanh Hàn bước ra khỏi phòng thì thấy Vũ Đại Hổ đã tập luyện trong sân. Tuy cơ bắp có hơi teo do bị thương, nhưng sức mạnh ẩn bên trong vẫn khiến người ta không khỏi nể phục.Sau bữa sáng như thường lệ, Vũ Đại Hổ lại thấy ngứa ngáy tay chân, muốn vào núi.Biết anh muốn hái la hán quả, Tống Thanh Hàn không phản đối, một là muốn sớm giao hàng cho tiệm thuốc, hai là tranh thủ vận động rèn luyện thân thể chút đỉnh.Từ khi Vũ Đại Hổ bị thương, cậu cũng phát hiện ra cơ thể mình không yếu như tưởng tượng. Mấy lần vận động cũng không thấy có chuyện "động một chút là em bé rớt ra" như mình từng lo.Hai người thống nhất ý kiến, quả quyết vác sọt lên núi.Sau nửa ngày bận rộn, cả hai mang về hai bao la hán quả và hoa hồi, vô cùng mãn nguyện.Ăn trưa xong, tiện thể thay thuốc cho ông Tần, Vũ Đại Hổ chuẩn bị đến nhà Lai Phúc bàn chuyện làm ăn.Tống Thanh Hàn thấy anh đi tay không không hay, lại không thể đi bàn chuyện tay không, liền để anh mang theo một hũ rượu ủ đường nhỏ.Vũ Đại Hổ đi một mạch đến tối mới về. Cơm tối vẫn là Tống Thanh Hàn mang cho ông Tần, sợ ông đói nếu ăn trễ.Thấy sắc mặt Vũ Đại Hổ có vẻ nghiêm trọng, Tống Thanh Hàn tưởng chuyện làm ăn thất bại, liền an ủi: "Nếu mạo hiểm quá thì thôi, mình vẫn có thể sống nhờ tiền bán gia vị và la hán quả."Vũ Đại Hổ không nói nhiều, chỉ bảo: "Ăn cơm trước đi, xong rồi anh kể."Dù ngồi ăn nhưng Tống Thanh Hàn thấy rõ tâm trí anh không đặt vào bữa ăn, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện khác.Quả nhiên, cậu cố tình gắp miếng gừng cho vào bát anh, Vũ Đại Hổ cũng không để ý, ăn luôn với cơm. Mãi đến khi thấy nhai không ổn mới hoàn hồn.Anh cười khổ nuốt miếng gừng, ăn nốt cơm rồi lau miệng, kể lại cuộc trò chuyện ban chiều:"Bên Lai Phúc không thiếu tiền, mà thiếu người làm. Anh ấy nghe nói ở một trấn nhỏ phía nam, da thú bán rẻ hơn chỗ mình rất nhiều. Nếu mua số lượng lớn thì giá lại càng rẻ, nên anh ấy định dẫn người đến đó gom sạch da thú, rồi mang về bán lại ở trấn mình hoặc trấn lân cận để kiếm lời kha khá."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store