ZingTruyen.Store

Cuoc Khoi Nghia Thanh Xuan

Bố Lam kể, ngày xưa bố tán mẹ Hạ vất vả lắm. Hạ rất "làm cao", bố hay trêu mẹ vậy. Mẹ Hạ là sinh viên ưu tú của trường, ai học Đại học mẹ mới duyệt.

"Hạ nhìn chàng trai trước mặt mình một lượt, nghinh mặt:

- Anh có gì mà đòi tán tôi?

Phong thản nhiên bấm tay:

- "Thứ nhất là phải học Đại học, thứ hai là không được kiêu, thứ ba là phải biết chiều Hạ", anh thấy anh đủ cả, Hạ có thấy vậy không?

Hạ ngượng, chẳng hiểu sao điều thầm kín chỉ có hội "Bốn mùa" biết mà lại lọt ra ngoài.

- Tôi không thèm quen anh - Hạ hấp tấp quay đi..."

Bố Phong bảo, nếu ngày ấy bố không chạy xe Cup 81 thì còn khướt mới đuổi kịp mẹ - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nên bố quý chiếc xe ấy lắm. Lam cũng thích. Chiếc xe hơi xước nhưng bóng loáng, nếu không phải vì nó đã cũ thì Lam đã được thừa hưởng khi lên Đại  học. Thỉnh thoảng Lam lôi nó ra lượn phố cho "dân tình lác mắt", mẹ Hạ bảo vậy.

Lam biết Tùng thích mình và đang thực hiện chiến dịch tán cô. Có lần, anh đánh bạo tới tận nhà cô chơi. Đúng là đẹp trai không bằng chai mặt, Lam đã nói khéo để ngăn anh vào rồi, thế mà Tùng vẫn vào bằng được, lại còn xưng là bạn cô nữa chứ. Hôm đó chiếc xe Cup yêu quý của bố Lam giở chứng, dận mãi không nổ. Tùng được dịp trổ tài:

- Sặc xăng rồi chú ạ, để cháu.

Thế mà sửa được thật. Bố Phong gật gù rồi bị mẹ Hạ lườm. Lam không dám lườm, nhưng mặt cau hết cả vào. Tùng về, bố bảo cô:

- Bố thấy cậu này được con ạ...

Chưa nói hết câu đã bị mẹ Hạ phát vào lưng:

- Ông bảo được cái gì? Con gái vàng gái bạc mà ông dễ dãi nhỉ!

- Không, được là được phần sửa xe ấy, bố Phong vội chữa lời, còn thế nào thì vẫn là con gái mình nó quyết chứ.

Lam cũng nhăn hết cả mày:

- Chuyện của con đấy nhá, bố mẹ không duyệt được đâu.

Chẳng hiểu thế nào mà chuyện lọt tới tai cậu Vũ của Lam. Mẹ Hạ bảo Tùng đang điều hành một công ti, nhờ cậu Vũ điều tra giúp.

- 38 tuổi. Gia thế cũng gớm chị ạ, công ti đang điều hành là công ti gia đình. Tùng đã có một đời vợ, cô ấy mất lâu rồi. Có một đứa con gái chung học lớp 11.

- Con gái lớn vậy rồi à... - Hạ băn khoăn.

Lam biết thừa bố mẹ nghĩ gì. Rút kinh nghiệm từ chị Hà, bố mẹ không dám giục.

Lam vừa nhận được cuộc gọi của An. Giọng con bé ngắt quãng:

"Cô Lam... cháu đang trong bệnh viện X... cháu đau bụng quá...

rồi ngắt máy. Lam hoảng, gọi cho Tùng không được, hết cách đành bấm số Xuân Sơn.

- Alo.

- Anh Tùng có đấy không - Lam cướp lời.

- Không, Lam nhắn qua anh cũng được.

- Cái An đau bụng nhập viện rồi, bệnh viện X! Nó vừa gọi cho em, em đang chuẩn bị tới đây.

(Nói chung là tới bệnh viện)

Lam ngồi ngoài cửa phòng mà thấp thỏm. Chừng 5 phút sau, cả Xuân Sơn và Trang tới. Lam chẳng hiểu Trang còn bám theo tới đây làm gì.

- Ai là người nhà bệnh nhân Lê Nam An?, Lâm anh trai Lam bước ra cánh cửa.

Lam vừa nhỏm người dậy chưa kịp đáp, Trang đã cướp lời:

- Tôi!

Lam hơi ngạc nhiên.

- Chị là gì của bệnh nhân?

- Tôi là cô ruột.

- Mời chị đi theo tôi.

Lam sốc. Trang là em gái của Tùng?! Tại sao lại trùng hợp như vậy được! Lam có quá nhiều thắc  mắc. Liệu Xuân Sơn có sốc như cô không? Mà chắc anh làm việc hàng ngày bên Tùng thì phải nắm rõ chứ nhỉ. Giờ phút này Lam còn trộm nghĩ, giả như cô lấy Tùng, Xuân Sơn lấy Trang thì không biết về nhà nhìn mặt nhau kiểu gì.

An bị ngộ độc thực phẩm, đã qua cơn nguy kịch. Lam thoạt đầu định chờ Tùng đến rồi mới về nhưng thấy có Trang rồi nên ra về luôn. Một người phụ nữ trung niên, áng chừng tầm bố mẹ Lam lao vào khu cấp cứu, xô cả vào người Lam. Lam chưa kịp phản ứng gì, bà phủi người rồi nói lớn:

- Ai là Lam?

Lam ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, đáp:

- Cháu ạ.

Bà giơ tay tát thẳng vào mặt Lam, không kịp để cho cô hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lam không phòng bị, ngã xoài ra đất. Lúc này Tùng cũng vừa tới, Trang và Lâm kịp quay lại, cộng thêm Xuân Sơn đang đứng sẵn đó nữa, tất cả cùng bị bất ngờ, vội nhao vào, người đỡ Lam dậy, người giữ người phụ nữ kia. Tùng xốc nách giữ bà lại, nói lớn:

- Mẹ! Có chuyện gì?! Mẹ có biết đây là bệnh viện không?

Lam chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, cô bị tát mạnh tới nỗi kính văng một góc, gãy gọng. Lúc này, Lâm đang đỡ lấy cô. Lam nhìn người phụ nữ trước mặt, và dù cô không biết mình đã làm gì sai, cô vẫn cảm thấy thật nhục nhã trước anh trai cô, và Trang, và cả Xuân Sơn.

- Mày vì con này, mà mày bỏ bê cháu tao, để bây giờ cháu tao phải nhập viện kia kìa! - Người phụ nữ, bây giờ là mẹ Tùng, rít lên - Nó lại mang cho cháu tao ăn vớ vẩn cái gì, con bé nó khổ thế cơ chứ! Ối dời ơi, mày ăn phải bùa mê thuốc lú gì của nó mà chúng mày làm khổ cháu tao thế này!

Tất cả đứng đấy nghe vậy chẳng biết nên tin hay không, bởi ai cũng thấy sao khó tin quá. Vậy mà Tùng nhìn Lam ra ý thăm dò. Lam chẳng tin vào mắt mình, trừng trừng nhìn anh, mắt đỏ quạch. Lâm, với cương vị là vị bác sĩ duy nhất có mặt, "gần như" là một người ngoài cuộc, lên tiếng giảng hòa:

- Có chuyện gì gia đình cố gắng giải quyết nhẹ nhàng với nhau, đây là bệnh viện, yêu cầu mọi người giữ trật tự.

- Vâng bác sĩ, tôi cũng muốn nhẹ nhàng, mẹ Tùng đốp chát, nhưng với loại người rắn độc thế này thì...

- Mẹ thôi đi! - Tùng quát lớn.

Cả phòng im phăng phắc. Trang và Xuân Sơn nãy giờ chỉ biết im lặng quan sát. Lam xoay người rời đi như chạy trốn, không định nói với ai một tiếng nào. Mắt cô ầng ậc nước, cố ghìm cơn run rẩy. Lâm lập tức gọi điện cho vị bác sĩ khác nhờ việc rồi đuổi theo Lam.

Mẹ Tùng sau khi nhìn thấy Lam thảm hại rời đi như vậy cũng hả cơn giận, quay sang con trai:

- Mày thấy chưa, mày ngu lắm con ạ. Nó có thằng khác ngay rồi đấy.

Xuân Sơn là người duy nhất biết Lâm là anh trai Lam nhưng anh chẳng buồn thanh minh cho cô. Anh lặng lẽ cúi người nhặt hai mảnh kính gãy lìa của Lam, cất gọn vào túi áo. Trang thấy nhưng chẳng nói gì. Xuân Sơn không muốn dây dưa vào chuyện của nhà người ta, ở đây lại còn là sếp và người yêu của anh nên cũng rời đi. Chẳng ai ý kiến gì.

Xuân Sơn ra tới sảnh thấy Lam đang ngồi rũ tóc ngang mặt, cúi gằm mặt xuống. Một chiếc ô tô trờ tới, đèn pha chiếu rọi, nước mắt của Lam lóng lánh rơi.

Lâm mở cửa xe, trên tay chiếc áo vest định choàng cho Lam. Giọng cô run rẩy:

- Em không đi được.

Lâm dịu dàng cài áo cho cẩn thận, cõng cô ra xe.

An đã tỉnh lại. Giọng vẫn còn yếu:

- Bà nội! Bố! Cô Lam đâu rồi?

Tùng nói trước khi mẹ anh kịp cướp lời:

- Cô bận, về trước rồi. Nãy cô báo cho cô Trang, bố mới biết. Con ăn đồ gì mà lại thế này?

- Con mua bánh mì ở căng tin mà.

Tùng để Trang ở lại với con bé rồi kéo mẹ ra ngoài.

- Mẹ thấy chưa? Con chẳng hiểu mẹ đi nghe ai mà nói cô ấy như thế! Lại còn giữa bao nhiêu người.

- Ừ, mẹ Tùng thản nhiên, tôi cố tình đấy, để nó tránh xa bố con anh ra. Tôi không thích nó.

Tùng phát cáu với mẹ mình:

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store