ZingTruyen.Store

Cung Gemini Viet Truyen Thuan Sinh

Trương Chân Nguyên khụy xuống bên bồn cầu, tiếng nôn khan rỗng tuếch vang lên trong không gian tĩnh mịch của phòng tắm. Bụng bầu vượt mặt của cậu khẽ rung lên theo từng cơn co thắt dạ dày quặn thắt. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, những ngón tay bấu chặt vào thành bồn cầu trắng sứ như muốn níu giữ chút gì đó. Mùi thuốc đánh răng hòa lẫn với mùi thức ăn chua loét khiến cậu càng thêm khó chịu.
"Ư... ư..." Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng nghẹn ứ. Cậu cố gắng hít sâu, nhưng lồng ngực như có tảng đá nghẹn lại. Cảm giác buồn nôn cồn cào, đẩy ngược mọi thứ lên tận cổ. Cuối cùng, một dòng chất lỏng đắng ngắt trào ra, bắn tung tóe vào lòng bồn cầu.
Trương Chân Nguyên nhắm nghiền mắt, cố gắng xoa dịu cái bụng đang nhộn nhạo. Đã ba tháng rồi, kể từ cái ngày định mệnh ấy, cuộc sống của cậu hoàn toàn đảo lộn. Cái thai ngoài ý muốn này không chỉ thay đổi cơ thể cậu mà còn mang đến những cơn ốm nghén hành hạ không ngừng.
Sau cơn nôn mửa, cơ thể cậu rã rời, không còn chút sức lực. Trương Chân Nguyên tựa lưng vào tường lạnh lẽo, thở dốc. Ánh mắt cậu nhìn xuống bụng bầu đang ngày một lớn lên, trong lòng vừa có chút lo lắng, vừa có chút gì đó mơ hồ không thể diễn tả. Rồi đây, cuộc sống của cậu sẽ ra sao với đứa bé này? Cậu vẫn chưa có câu trả lời.
Trương Chân Nguyên thở hắt ra một hơi mệt mỏi, vị chua xót vẫn còn vương vấn nơi cổ họng. Cậu chậm rãi ngồi dậy, vịn tay vào bồn rửa mặt để đứng vững. Ánh mắt buồn bã nhìn xuống chiếc bụng bầu đã nhô cao thấy rõ dưới lớp áo mỏng. Cậu biết việc này thật vô lý, nhưng trong cơn tuyệt vọng, cậu muốn làm dịu đi cảm giác nặng nề và khó chịu này.
Khẽ khàng mở tủ đựng đồ, Trương Chân Nguyên lấy ra một dải vải lanh dài và mềm mại. Cậu cẩn thận quấn quanh bụng, hết lớp này đến lớp khác, cố gắng siết chặt vừa phải để không gây khó chịu cho cả bản thân và em bé. Từng vòng vải ôm lấy cái bụng đang ngày một lớn lên, mang theo hy vọng mong manh của cậu về một chút cảm giác an toàn và che giấu.
Sau khi quấn xong, Trương Chân Nguyên khẽ chạm tay lên lớp vải, cảm nhận sự bó chặt có phần gượng gạo. Cậu biết đây chỉ là một biện pháp tạm thời, không thể thay đổi sự thật rằng một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong cơ thể cậu. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cậu cảm thấy có chút yên ổn hơn, như thể đã thu mình lại được một phần gánh nặng.
Cậu nhìn mình trong gương, hình ảnh một chàng trai xanh xao, mệt mỏi với vòng bụng khác thường hiện ra rõ mồn một. Một nụ cười buồn bã thoáng qua trên môi cậu. Dù cố gắng che giấu đến đâu, sự thật vẫn là sự thật. Trương Chân Nguyên biết rằng mình cần phải đối diện với nó, với cái bụng bầu này và với tương lai phía trước.
Sau khi cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng lớp vải quấn quanh bụng, Trương Chân Nguyên rời khỏi phòng tắm với dáng vẻ có phần nặng nề. Cậu nhận được tin nhắn từ quản lý, nhắc nhở về lịch trình quay gameshow "Keep Running" đã được lên kế hoạch từ trước. Điều trớ trêu là Phạm Thừa Thừa, người hơn cậu vài tuổi và là người mà cậu luôn cố gắng tránh mặt kể từ đêm định mệnh ấy, cũng là một trong những thành viên cố định của chương trình.
Trái tim Trương Chân Nguyên thắt lại. Ý nghĩ phải đối diện với Phạm Thừa Thừa, mang theo bí mật về đứa con của cả hai, khiến cậu vô cùng hoảng loạn. Anh ấy hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong cậu. Kể từ đêm đó, cả hai người đều bận rộn với lịch trình riêng, và Trương Chân Nguyên đã cố tình giữ khoảng cách, không muốn bất kỳ điều gì tiết lộ sự thật này.
Đến địa điểm quay, không khí sôi động và quen thuộc của "Keep Running" khiến Trương Chân Nguyên cảm thấy lạc lõng. Cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, che giấu sự khó chịu trong cơ thể và cả sự bất an trong lòng. Khi Phạm Thừa Thừa xuất hiện với nụ cười tươi rói thường thấy, tim cậu như nghẹn lại. Ánh mắt hai người chạm nhau thoáng qua trong lúc chào hỏi, Trương Chân Nguyên vội vàng quay đi, cố gắng giảm thiểu mọi tương tác không cần thiết với người lớn hơn mình.
Suốt quá trình ghi hình, Trương Chân Nguyên cố gắng hết sức để tham gia các trò chơi, dù cơ thể nặng nề và những cơn ốm nghén vẫn âm ỉ. Cậu né tránh Phạm Thừa Thừa một cách kín đáo, hòa mình vào các thành viên khác. Tuy nhiên, sự khác lạ của cậu không thoát khỏi ánh mắt tinh tế của người lớn tuổi hơn. Phạm Thừa Thừa đôi lần nhìn cậu với vẻ dò xét và có chút lo lắng cho người em nhỏ tuổi hơn trong đoàn.
Trong một trò chơi vận động mạnh, Trương Chân Nguyên cảm thấy bụng mình khó chịu hơn. Cậu cố gắng nén cơn buồn nôn, nhưng sắc mặt tái nhợt và những cử động chậm chạp đã không thể che giấu. Phạm Thừa Thừa, đang đứng gần đó, đã nhận ra sự bất thường của cậu em. Anh tiến lại gần và khẽ hỏi với giọng lo lắng: "Chân Nguyên, em có ổn không? Trông em không được khỏe."
Trương Chân Nguyên giật mình, vội vàng lắc đầu: "Em không sao, chắc là do hơi mệt thôi ạ." Cậu cố gắng lảng tránh ánh mắt quan tâm của người lớn tuổi hơn, trong lòng lo lắng tột độ. Liệu cậu có thể giữ bí mật này đến bao giờ? Và điều gì sẽ xảy ra khi Phạm Thừa Thừa biết được sự thật về đứa bé mà cả hai đã vô tình tạo ra, khi mà cậu vẫn còn quá trẻ?
Sau khi cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng lớp vải quấn quanh bụng, Trương Chân Nguyên rời khỏi phòng tắm với dáng vẻ có phần nặng nề. Cậu nhận được tin nhắn từ quản lý, nhắc nhở về lịch trình quay gameshow "Keep Running" đã được lên kế hoạch từ trước. Điều trớ trêu là Phạm Thừa Thừa, người hơn cậu vài tuổi và là người mà cậu luôn cố gắng tránh mặt kể từ đêm định mệnh ấy, cũng là một trong những thành viên cố định của chương trình.
Trái tim Trương Chân Nguyên thắt lại. Ý nghĩ phải đối diện với Phạm Thừa Thừa, mang theo bí mật về đứa con của cả hai, khiến cậu vô cùng hoảng loạn. Anh ấy hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong cậu. Kể từ đêm đó, cả hai người đều bận rộn với lịch trình riêng, và Trương Chân Nguyên đã cố tình giữ khoảng cách, không muốn bất kỳ điều gì tiết lộ sự thật này.
Đến địa điểm quay, không khí sôi động và quen thuộc của "Keep Running" khiến Trương Chân Nguyên cảm thấy lạc lõng. Cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, che giấu sự khó chịu trong cơ thể và cả sự bất an trong lòng. Khi Phạm Thừa Thừa xuất hiện với nụ cười tươi rói thường thấy, tim cậu như nghẹn lại. Ánh mắt hai người chạm nhau thoáng qua trong lúc chào hỏi, Trương Chân Nguyên vội vàng quay đi, cố gắng giảm thiểu mọi tương tác không cần thiết với người lớn hơn mình.
Suốt quá trình ghi hình, Trương Chân Nguyên cố gắng hết sức để tham gia các trò chơi, dù cơ thể nặng nề và những cơn ốm nghén vẫn âm ỉ. Cậu né tránh Phạm Thừa Thừa một cách kín đáo, hòa mình vào các thành viên khác. Tuy nhiên, sự khác lạ của cậu không thoát khỏi ánh mắt tinh tế của người lớn tuổi hơn. Phạm Thừa Thừa đôi lần nhìn cậu với vẻ dò xét và có chút lo lắng cho người em nhỏ tuổi hơn trong đoàn.
Trong một trò chơi vận động mạnh, Trương Chân Nguyên cảm thấy bụng mình khó chịu hơn. Cậu cố gắng nén cơn buồn nôn, nhưng sắc mặt tái nhợt và những cử động chậm chạp đã không thể che giấu. Phạm Thừa Thừa, đang đứng gần đó, đã nhận ra sự bất thường của cậu em. Anh tiến lại gần và khẽ hỏi với giọng lo lắng: "Chân Nguyên, em có ổn không? Trông em không được khỏe."
Trương Chân Nguyên giật mình, vội vàng lắc đầu: "Em không sao, chắc là do hơi mệt thôi ạ." Cậu cố gắng lảng tránh ánh mắt quan tâm của người lớn tuổi hơn, trong lòng lo lắng tột độ. Liệu cậu có thể giữ bí mật này đến bao giờ? Và điều gì sẽ xảy ra khi Phạm Thừa Thừa biết được sự thật về đứa bé mà cả hai đã vô tình tạo ra, khi mà cậu vẫn còn quá trẻ?
Kết thúc buổi quay "Keep Running" đầy mệt mỏi và căng thẳng, Trương Chân Nguyên gần như lảo đảo trở về phòng khách sạn. Cả ngày dài cố gắng gồng mình, che giấu cái bụng bầu đang ngày một lớn và né tránh ánh mắt dò xét của Phạm Thừa Thừa đã vắt kiệt sức lực của cậu. Vừa đóng sầm cửa phòng, cậu liền thở phào một hơi nặng nhọc, tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo.
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, Trương Chân Nguyên vội vàng cởi chiếc áo khoác dày, đôi tay run rẩy tìm đến lớp vải lanh quấn chặt quanh bụng. Từng vòng vải được nới lỏng, rồi tháo ra hoàn toàn, rơi xuống sàn nhà thành một đống nhăn nhúm. Ngay khi lớp vải được gỡ bỏ, cái bụng bầu vượt mặt của cậu liền lộ ra, căng tròn dưới lớp áo mỏng.
Trương Chân Nguyên khẽ xoa bụng, cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày. Cảm giác bó chặt suốt cả ngày dài khiến cậu thấy khó chịu và bức bối. Bây giờ, khi được giải phóng, một luồng khí nhẹ nhõm như lan tỏa khắp cơ thể.
Cậu chậm rãi bước đến trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và những cơn ốm nghén hành hạ. Chiếc bụng bầu nhô cao một cách rõ rệt, không còn cách nào che giấu được nữa. Trương Chân Nguyên thở dài, một nỗi lo lắng mơ hồ lại dâng lên trong lòng. Đến bao giờ cậu mới có thể đối diện với sự thật này một cách thẳng thắn? Và liệu Phạm Thừa Thừa sẽ phản ứng ra sao khi biết được mọi chuyện? Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số đầy bất an.
Đúng vậy, trong suốt những ngày quay "Keep Running" sau đó, việc quấn bụng đã trở thành một thói quen bất đắc dĩ của Trương Chân Nguyên. Mỗi buổi sáng trước khi đến trường quay, cậu đều cẩn thận dùng lớp vải lanh quấn chặt quanh bụng bầu đang ngày càng lớn của mình. Đó là cách duy nhất cậu có thể tạm thời che giấu sự thật và cố gắng hòa mình vào các hoạt động của chương trình.
Việc quấn bụng không hề thoải mái. Nó gây ra cảm giác bí bách, khó thở, đặc biệt là khi phải vận động nhiều trong các trò chơi. Những cơn ốm nghén vẫn tìm đến bất ngờ, khiến cậu phải cố gắng hết sức để không bị lộ ra. Đôi khi, chỉ một động tác mạnh hay một cú va chạm nhỏ cũng khiến cậu lo sợ lớp vải sẽ bị xộc xệch, hoặc tệ hơn là Phạm Thừa Thừa hay những người khác sẽ nhận ra điều bất thường.
Những đêm trở về khách sạn sau một ngày quay mệt mỏi, việc đầu tiên Trương Chân Nguyên làm vẫn là lật đật cởi bỏ lớp "áo giáp" bất tiện ấy. Cảm giác bụng được giải phóng luôn mang lại cho cậu một chút dễ chịu hiếm hoi. Tuy nhiên, sự thật về cái thai vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu như một tảng đá.
Cậu biết rằng mình không thể che giấu mãi. Cái bụng bầu sẽ ngày càng lớn, và việc quấn vải cũng sẽ trở nên vô ích. Sự lo lắng về phản ứng của Phạm Thừa Thừa và những người xung quanh cứ day dứt trong tâm trí cậu. Mỗi ngày quay phim là một ngày cậu phải sống trong thấp thỏm, cố gắng giữ bí mật lớn lao này cho riêng mình. Áp lực ngày càng gia tăng, khiến Trương Chân Nguyên cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Xuyên suốt quá trình quay "Keep Running", Phạm Thừa Thừa luôn cảm nhận được sự khác lạ ở Trương Chân Nguyên. Ban đầu, anh chỉ nghĩ có lẽ cậu em nhỏ tuổi hơn đang không được khỏe. Khuôn mặt cậu đôi khi tái nhợt, những cử động cũng trở nên chậm chạp và có phần gượng gạo hơn thường ngày. Anh để ý thấy Trương Chân Nguyên thường xuyên né tránh những trò chơi vận động mạnh hoặc những hoạt động đòi hỏi nhiều thể lực.
Sự né tránh của Trương Chân Nguyên đối với anh cũng khiến Phạm Thừa Thừa không khỏi thắc mắc. Trước đây, cả hai vẫn thường trò chuyện và tương tác khá thoải mái. Nhưng dạo gần đây, Trương Chân Nguyên dường như cố tình giữ khoảng cách, ánh mắt cũng ít khi dám nhìn thẳng vào anh. Mỗi khi Phạm Thừa Thừa cố gắng hỏi han hay quan tâm, cậu thường trả lời qua loa rồi nhanh chóng tìm cách lảng đi.
Phạm Thừa Thừa không thể lý giải được sự thay đổi này. Anh cảm thấy có một bức tường vô hình đang dần dựng lên giữa cả hai. Đôi lúc, anh thoáng nghĩ đến những đêm họ đã cùng nhau trải qua, những khoảnh khắc thân mật mà giờ đây dường như Trương Chân Nguyên muốn chôn vùi. Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng anh, nhưng anh không thể xác định được nguyên nhân của sự khác lạ này.
Anh tự hỏi liệu có phải Trương Chân Nguyên đang gặp phải chuyện gì khó khăn không thể chia sẻ? Hay là do anh đã vô tình làm điều gì đó khiến cậu ấy không vui? Những câu hỏi không có lời đáp cứ lẩn quẩn trong đầu Phạm Thừa Thừa, khiến anh không thể nào yên tâm. Anh chỉ cảm thấy rõ ràng rằng, Trương Chân Nguyên của hiện tại không còn là cậu em hoạt bát và vô tư như trước nữa. Có một bí mật nào đó đang được che giấu, và điều đó khiến Phạm Thừa Thừa cảm thấy có chút lo lắng và bất an.
Sau khi lịch trình quay "Keep Running" cuối cùng cũng kết thúc, Trương Chân Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, sự giải thoát về mặt công việc không đồng nghĩa với việc gánh nặng trong lòng cậu vơi đi. Lúc này, cái thai trong bụng cậu đã bước sang tháng thứ bảy, một dấu mốc không thể chối cãi.
Cơ thể Trương Chân Nguyên trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những cơn ốm nghén tuy đã giảm bớt về tần suất nhưng lại kéo theo sự mệt mỏi và suy nhược. Cậu ăn uống kém hơn, ngủ cũng không ngon giấc. Việc cố gắng che giấu cái bụng bầu trong suốt những tháng quay phim căng thẳng đã bào mòn sức khỏe của cậu.
So với trước đây, Trương Chân Nguyên gầy đi thấy rõ. Khuôn mặt cậu xanh xao, đôi mắt lúc nào cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi. Cân nặng tăng lên do thai nhi lớn dần, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể lại dường như teo tóp lại. Bạn bè và người thân bắt đầu nhận thấy sự thay đổi rõ rệt này, họ lo lắng hỏi han, nhưng Trương Chân Nguyên chỉ có thể cười trừ và nói rằng do lịch trình bận rộn.
Nhìn mình trong gương, Trương Chân Nguyên không khỏi xót xa. Hình ảnh một chàng trai trẻ trung, năng động ngày nào giờ đã thay thế bằng một người gầy gò, xanh xao với chiếc bụng bầu lớn. Cậu biết mình không thể giấu giếm được nữa. Thời gian không còn nhiều, và cậu cần phải đối diện với sự thật, không chỉ với bản thân mà còn với Phạm Thừa Thừa. Nỗi lo lắng về phản ứng của anh và tương lai mờ mịt phía trước lại một lần nữa bủa vây lấy tâm trí cậu.
Khi buổi tiệc chia tay dần tàn, Trương Chân Nguyên cảm thấy bụng mình hơi nhói lên từng cơn. Cơn đau không quá dữ dội nhưng lại âm ỉ, khiến cậu không thể ngồi yên thêm được nữa. Cậu lặng lẽ đứng dậy, khẽ chào tạm biệt những người còn lại rồi chậm rãi đi về phía cửa.
Phạm Thừa Thừa, dù đang trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng trong khóe mắt vẫn luôn dõi theo Trương Chân Nguyên. Anh nhận thấy sắc mặt cậu không tốt, dáng đi cũng có vẻ nặng nề hơn bình thường. Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng anh. Kể từ những ngày quay cuối cùng, anh càng cảm nhận rõ ràng sự khác lạ của Trương Chân Nguyên, nhưng cậu luôn né tránh mọi câu hỏi quan tâm của anh.
Linh cảm mách bảo có điều gì đó không ổn, Phạm Thừa Thừa cáo lỗi với mọi người rồi nhanh chóng đi theo hướng Trương Chân Nguyên vừa rời đi. Anh lo lắng không biết cậu có chuyện gì, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và có phần đau đớn của cậu. Anh bước nhanh hơn, cố gắng đuổi kịp bóng lưng cô độc đang khuất dần về phía hành lang dẫn đến thang máy.
Khi chỉ còn vài bước nữa là đến cửa phòng khách sạn, một cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến, quặn thắt lấy bụng Trương Chân Nguyên. Cơn đau mạnh đến mức khiến cậu khuỵu xuống, vội vàng bám chặt vào bức tường lạnh lẽo để giữ thăng bằng. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi mím chặt.
Trong cơn đau buốt óc, Trương Chân Nguyên cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống hai bên chân. Cậu kinh hoàng nhìn xuống và thấy vệt máu đỏ tươi đang loang dần trên sàn nhà. Tim cậu như ngừng đập, một nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể.
"Không... không thể nào..." Tiếng thì thầm nghẹn ngào vang lên trong cổ họng khô khốc. Cậu cố gắng thở dốc, nhưng lồng ngực như có ai bóp nghẹt. Cơn đau bụng vẫn không ngừng hành hạ, mỗi đợt co thắt như xé toạc cơ thể cậu. Máu vẫn tiếp tục chảy, nhuộm đỏ cả vạt áo và sàn nhà dưới chân. Trương Chân Nguyên cảm thấy toàn thân lạnh toát, ý thức bắt đầu mơ hồ dần. Cậu biết, điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Vừa rẽ vào hành lang, Phạm Thừa Thừa đã thấy Trương Chân Nguyên khụy xuống bên tường, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Anh hốt hoảng chạy nhanh tới, miệng gọi tên cậu đầy lo lắng: "Chân Nguyên! Chân Nguyên, em sao vậy?"
Khi đến gần hơn, cảnh tượng trước mắt khiến Phạm Thừa Thừa sững người. Vệt máu đỏ tươi loang rộng dưới chân Trương Chân Nguyên, nhuộm cả sàn nhà. Anh kinh hoàng, toàn thân cứng đờ, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
"Máu... máu!" Anh lắp bắp, ánh mắt dán chặt vào vệt máu ngày càng lan rộng, rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt, đầy đau đớn của Trương Chân Nguyên. Trong khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ trong đầu Phạm Thừa Thừa dường như đóng băng. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có máu? Tại sao Trương Chân Nguyên lại đau đớn như vậy?
Sự bàng hoàng và lo sợ khiến anh hoàn toàn mất bình tĩnh. Anh lúng túng không biết phải làm gì, chỉ biết quỳ xuống bên cạnh Trương Chân Nguyên, giọng nói run rẩy: "Chân Nguyên... có chuyện gì vậy? Nói cho anh biết đi..." Bàn tay anh run rẩy chạm nhẹ vào vai cậu, cảm nhận được cơ thể đang run lên từng đợt. Sự bất lực và hoảng loạn bao trùm lấy Phạm Thừa Thừa, anh chưa bao giờ rơi vào tình huống khủng khiếp như thế này.
Trong cơn hoảng loạn, Phạm Thừa Thừa cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh biết không thể lãng phí thêm một giây phút nào nữa. Anh nhẹ nhàng bế Trương Chân Nguyên lên, cố gắng nâng đỡ cơ thể cậu một cách cẩn thận nhất có thể. Vệt máu vẫn tiếp tục chảy, thấm ướt cả tay anh.
"Anh... anh sẽ đưa em đến bệnh viện," Phạm Thừa Thừa thì thầm, giọng nói run rẩy. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra thân phận đặc thù của cả hai. Việc xuất hiện ở bệnh viện vào giờ này, trong tình trạng của Trương Chân Nguyên, chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý không mong muốn. Những tin đồn thất thiệt có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của cả hai.
Phạm Thừa Thừa nghiến răng, quyết định gọi cho bác sĩ riêng của gia đình. Đó là người mà anh tin tưởng tuyệt đối, và có thể đảm bảo sự kín đáo. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, ngón tay run run bấm số. Trong lúc chờ đợi, anh ôm chặt Trương Chân Nguyên vào lòng, cố gắng sưởi ấm cơ thể đang lạnh dần của cậu. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng và bất lực, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt và đôi môi mím chặt vì đau đớn của người mình yêu. Anh tự trách mình đã không nhận ra sự khác lạ của cậu sớm hơn, để bây giờ phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
Đúng vậy, cho đến tận giây phút này, khi chứng kiến vệt máu loang rộng trên giường và khuôn mặt tái nhợt đầy đau đớn của Trương Chân Nguyên, Phạm Thừa Thừa vẫn hoàn toàn không hay biết về sự tồn tại của đứa con trong bụng cậu. Tất cả những sự khác lạ mà anh cảm nhận được ở Trương Chân Nguyên trong suốt thời gian qua, sự mệt mỏi, sự né tránh, giờ đây dường như trở nên vô nghĩa và khó hiểu hơn bao giờ hết.
Trong đầu Phạm Thừa Thừa lúc này chỉ còn lại sự hoảng loạn và lo sợ tột độ. Anh không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra với Trương Chân Nguyên. Tại sao lại có máu? Tại sao cậu lại đau đớn đến vậy? Anh hoàn toàn mù mờ về nguyên nhân, và điều đó càng khiến sự bất lực trong anh gia tăng.
Anh chỉ biết ôm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Trương Chân Nguyên, cầu mong bác sĩ sẽ đến thật nhanh. Trong thâm tâm, một nỗi bất an mơ hồ dâng lên, nhưng anh vẫn chưa thể hình dung ra được sự thật kinh hoàng đang ẩn giấu sau những giọt máu kia. Anh vẫn chỉ nghĩ rằng Trương Chân Nguyên đang bị bệnh, một căn bệnh nghiêm trọng nào đó mà cậu đã cố gắng che giấu. Sự thật về đứa bé vẫn còn là một bí mật đau đớn, đang chờ đợi được hé lộ trong khoảnh khắc tồi tệ này.
Trong cơn đau đớn và hoảng loạn tột độ, ý thức của Trương Chân Nguyên có lúc mơ hồ, có lúc lại tỉnh táo. Cậu cảm nhận được sự lo lắng tột độ của Phạm Thừa Thừa, hơi ấm từ bàn tay đang nắm chặt tay cậu. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu, một hành động có lẽ sẽ giúp ích trong tình huống nguy cấp này.
Với giọng nói yếu ớt, đứt quãng, Trương Chân Nguyên cố gắng nói: "Thừa... Thừa... cởi... áo..."
Phạm Thừa Thừa sững người, không hiểu ý cậu. Trong tình huống khẩn cấp này, tại sao Trương Chân Nguyên lại bảo anh cởi áo? Anh nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt, đầy mồ hôi của cậu, đôi mắt cậu ánh lên vẻ khẩn cầu.
"Áo... của anh... thấm... máu..." Trương Chân Nguyên khó khăn nói tiếp, cố gắng diễn đạt ý muốn của mình. Cậu muốn Phạm Thừa Thừa dùng chiếc áo của anh để cầm máu, hoặc ít nhất là để cậu có thứ gì đó ấm áp hơn để bám víu trong cơn đau đớn này.
Phạm Thừa Thừa vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng và lo lắng tột độ khi nghe thấy lời yêu cầu yếu ớt của Trương Chân Nguyên. Ban đầu, anh có chút khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy vệt máu ngày càng lan rộng trên ga giường và cả trên vạt áo mỏng manh của cậu, anh chợt hiểu ra.
Không chần chừ một giây nào, Phạm Thừa Thừa vội vàng và nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi mỏng trên người Trương Chân Nguyên. Từng nút áo được anh gỡ ra một cách vụng về nhưng đầy cẩn trọng, cố gắng không làm cậu đau thêm. Khi chiếc áo được mở ra hoàn toàn, một phần bụng bầu đã lộ rõ dưới lớp áo trong.
Phạm Thừa Thừa khựng lại, ánh mắt anh sững sờ nhìn vào vòng bụng khác thường của Trương Chân Nguyên. Sự nghi ngờ mơ hồ trong suốt thời gian qua bỗng chốc trở thành một sự thật kinh hoàng. Anh nhìn xuống vệt máu đỏ tươi, rồi lại nhìn lên khuôn mặt tái nhợt và chiếc bụng đang nhô cao một cách bất thường kia.
Trong khoảnh khắc đó, vô vàn câu hỏi xẹt qua đầu Phạm Thừa Thừa. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao Trương Chân Nguyên lại có bụng bầu? Đứa bé này là của ai? Và tại sao cậu ấy lại giấu anh chuyện quan trọng như vậy? Một cảm giác choáng váng và khó tin ập đến, khiến anh nhất thời không thể thốt nên lời, chỉ biết nhìn trân trân vào sự thật vừa được phơi bày trước mắt.
Nhận thấy ánh mắt sững sờ và đầy hoang mang của Phạm Thừa Thừa, dù đang chịu đựng những cơn đau quặn thắt, Trương Chân Nguyên vẫn cố gắng níu lấy bàn tay anh. Với giọng nói yếu ớt, cậu khẩn cầu: "Thừa... Thừa... gỡ... gỡ cái này ra..."
Ánh mắt cậu hướng về phía lớp vải lanh vẫn còn quấn quanh bụng dưới. Phạm Thừa Thừa lúc này như bừng tỉnh, anh run rẩy làm theo lời cậu. Từng vòng vải được anh gỡ ra một cách chậm chạp, cẩn thận. Khi lớp vải cuối cùng được tháo bỏ, chiếc bụng bầu vượt mặt ở tháng thứ bảy hiện ra rõ ràng trước mắt Phạm Thừa Thừa, không còn gì có thể che giấu được nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, cánh cửa phòng bật mở, và vị bác sĩ riêng mà Phạm Thừa Thừa đã gọi vội vã bước vào, theo sau là một y tá. Vị bác sĩ nhanh chóng tiến đến bên giường, ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá tình hình. Ông khẽ gật đầu với Phạm Thừa Thừa, rồi tập trung vào việc kiểm tra cho Trương Chân Nguyên đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch và hơi thở yếu ớt. Sự thật về cái thai, cuối cùng, đã được phơi bày ngay khi sự giúp đỡ y tế kịp thời đến.
Vị bác sĩ nhanh chóng thăm khám cho Trương Chân Nguyên, sự khẩn trương hiện rõ trên khuôn mặt ông. Sau khi kiểm tra nhịp tim và các dấu hiệu sinh tồn, ông thở phào nhẹ nhõm: "May mắn là đến kịp thời. Cần phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay lập tức để theo dõi và có biện pháp can thiệp kịp thời."
Phạm Thừa Thừa lúc này vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi nghe thấy lời của bác sĩ. Sự lo lắng cho Trương Chân Nguyên và đứa bé đã lấn át mọi cảm xúc khác. Anh gật đầu lia lịa, giọng khẩn trương: "Vâng, chúng ta đi ngay thôi!"
Với sự giúp đỡ của y tá và Phạm Thừa Thừa, Trương Chân Nguyên được di chuyển cẩn thận xuống xe. Suốt quãng đường đến bệnh viện, Phạm Thừa Thừa không rời mắt khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cậu, truyền hơi ấm và sự an ủi. Trong lòng anh ngổn ngang bao cảm xúc: sốc, lo lắng, hối hận và cả một chút mơ hồ về tương lai. Anh không ngờ rằng sự thật lại là như thế này.
Tại bệnh viện, Trương Chân Nguyên được đưa thẳng vào phòng cấp cứu. Phạm Thừa Thừa đứng ngồi không yên bên ngoài, lòng như lửa đốt. Anh tự trách mình đã quá vô tâm, không nhận ra những dấu hiệu bất thường của người mình yêu. Anh lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Sau nhiều giờ chờ đợi căng thẳng, vị bác sĩ bước ra với vẻ mặt mệt mỏi nhưng có phần nhẹ nhõm. "Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tình hình hiện tại đã ổn định hơn. May mắn là thai nhi vẫn giữ được, nhưng cần phải theo dõi sát sao và có chế độ nghỉ ngơi đặc biệt."
Nghe được tin này, Phạm Thừa Thừa như trút được gánh nặng ngàn cân. Anh vội vã cảm ơn bác sĩ rồi nhanh chóng vào phòng bệnh. Nhìn Trương Chân Nguyên đang nằm yếu ớt trên giường, khuôn mặt vẫn còn xanh xao, lòng anh trào dâng một cảm xúc khó tả. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, thì thầm: "Cảm ơn em... cảm ơn em đã mạnh mẽ." Giờ đây, anh biết rằng mình cần phải ở bên cạnh cậu, cùng cậu vượt qua giai đoạn khó khăn này, và đối diện với sự thật về đứa con của cả hai.
Khi Trương Chân Nguyên tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng và có phần mệt mỏi của Phạm Thừa Thừa. Anh đang ngồi bên cạnh giường bệnh, bàn tay vẫn nắm chặt tay cậu không rời. Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, một chút an tâm khẽ lan tỏa trong lòng Trương Chân Nguyên.
Sau một lúc im lặng, Phạm Thừa Thừa khẽ lên tiếng, giọng anh trầm và có chút nghẹn lại: "Chân Nguyên... em sao rồi? Có còn đau nhiều không?"
Trương Chân Nguyên lắc đầu nhẹ, cố gắng mỉm cười yếu ớt. "Em ổn... cảm ơn anh."
Một khoảng lặng nữa bao trùm căn phòng. Cuối cùng, Phạm Thừa Thừa hít một hơi sâu, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Trương Chân Nguyên, chất chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp. "Chân Nguyên... có chuyện này... anh thực sự không hiểu. Tại sao... tại sao em lại giấu anh chuyện em có thai?"
Giọng nói anh không hề trách móc, nhưng sự bàng hoàng và tổn thương thì không thể che giấu. Anh đã ở bên cạnh cậu suốt những tháng qua, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, vậy mà một bí mật lớn lao như vậy lại được cậu giữ kín một mình.
Trương Chân Nguyên khẽ cụp mắt xuống, nỗi lo lắng và sợ hãi lại dâng lên trong lòng. Cậu biết rằng khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã đến. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh để đối diện với câu hỏi khó khăn này. "Em... em xin lỗi," cậu thì thầm, giọng nói khàn đặc. "Em... em không biết phải nói với anh như thế nào..."
Nghe thấy lời xin lỗi nghẹn ngào của Trương Chân Nguyên, trái tim Phạm Thừa Thừa nhói lên. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu, cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho sự im lặng suốt thời gian qua.
Trương Chân Nguyên khẽ run rẩy, những giọt nước mắt chực trào ra. "Em... em sợ... em sợ nếu mọi người biết... cả hai chúng ta sẽ mất hết. Sự nghiệp của anh... danh tiếng của anh... em sợ fan của anh sẽ bỏ đi... sẽ ghét bỏ cả em và đứa bé..."
Giọng cậu nghẹn lại, những lời nói đứt quãng vì nghẹn ngào. Bao nhiêu lo lắng, sợ hãi dồn nén trong suốt những tháng qua cuối cùng cũng vỡ òa. Cậu đã phải một mình gánh chịu tất cả, sự thay đổi của cơ thể, những cơn ốm nghén hành hạ, và cả nỗi bất an về tương lai mịt mờ. Ý nghĩ về sự nghiệp đang lên như diều gặp gió của Phạm Thừa Thừa bị hủy hoại vì cậu và đứa bé là điều khiến cậu sợ hãi nhất. Cậu không muốn trở thành gánh nặng, không muốn phá hủy mọi thứ mà anh đã cố gắng xây dựng.
Phạm Thừa Thừa im lặng lắng nghe, trái tim anh quặn thắt khi nghe những lời nói đầy lo lắng và bất an của Trương Chân Nguyên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại phải chịu đựng nhiều đến như vậy. Anh nhìn xuống bàn tay mình vẫn đang nắm chặt tay cậu, cảm thấy một sự hối hận sâu sắc vì đã không nhận ra những dấu hiệu cầu cứu âm thầm từ người mình yêu.
Nghe những lời nghẹn ngào đầy lo lắng của Trương Chân Nguyên, trái tim Phạm Thừa Thừa như bị bóp nghẹt. Anh không ngờ rằng cậu đã phải chịu đựng một mình gánh nặng lớn đến như vậy, không chỉ về thể xác mà còn cả về tinh thần. Sự sợ hãi mất đi tất cả, sự nghiệp, danh tiếng, và đặc biệt là sự quay lưng của người hâm mộ, đã ám ảnh cậu suốt thời gian qua.
Không nói một lời, Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng buông tay cậu, rồi vòng tay ôm lấy cơ thể gầy yếu của Trương Chân Nguyên. Cái ôm chặt chẽ, ấm áp, như muốn truyền cho cậu tất cả sự an tâm và yêu thương mà anh có. Anh khẽ vuốt tóc cậu, giọng nói trầm ấm và đầy xót xa: "Ngốc ạ... em ngốc thật đấy."
Anh siết chặt vòng tay hơn, thì thầm vào tai cậu: "Em không hề đơn độc. Anh ở đây, luôn ở đây bên cạnh em. Chúng ta sẽ cùng nhau đối diện với mọi chuyện. Đứa bé này là con của chúng ta, là một phần máu thịt của cả hai. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em và con."
Phạm Thừa Thừa cảm nhận được cơ thể Trương Chân Nguyên khẽ run lên trong vòng tay anh. Anh biết cậu đã phải chịu đựng quá nhiều. Anh hối hận vì đã không tinh tế hơn, không nhận ra những dấu hiệu cầu cứu từ người mình yêu. Giờ đây, điều quan trọng nhất đối với anh là xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng cậu và cho cậu thấy rằng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ cả cậu và đứa con của họ.
Sau những ngày nằm viện để các bác sĩ theo dõi sát sao tình hình, sức khỏe của Trương Chân Nguyên dần ổn định hơn. Thai nhi may mắn vẫn phát triển tốt, nhưng bác sĩ dặn dò cậu phải nghỉ ngơi tuyệt đối, tránh mọi căng thẳng và vận động mạnh. Phạm Thừa Thừa luôn túc trực bên cạnh, chăm sóc cậu từng chút một, từ việc ăn uống đến giấc ngủ.
Khi tình hình đã an toàn hơn, Trương Chân Nguyên được xuất viện về nhà. Căn hộ nhỏ của cả hai trở thành một tổ ấm yên tĩnh, nơi cậu có thể toàn tâm toàn ý dưỡng thai. Phạm Thừa Thừa đã tạm gác lại mọi công việc, hủy bỏ các lịch trình đã lên từ trước để ở nhà chăm sóc cho người yêu. Anh tự tay chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng, đọc sách cho cậu nghe, cùng cậu trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Trương Chân Nguyên cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Phạm Thừa Thừa. Anh trở nên dịu dàng và chu đáo hơn bao giờ hết. Mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng cậu dần tan biến khi nhìn thấy sự quan tâm chân thành và tình yêu thương vô bờ bến mà anh dành cho cậu và đứa con của họ.
Cả hai cùng nhau tận hưởng những tháng ngày bình yên, chờ đợi ngày đứa bé chào đời. Dù tương lai vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng trong khoảnh khắc này, họ cảm thấy hạnh phúc và trân trọng những gì mình đang có. Quyết định tạm ngưng mọi hoạt động nghệ thuật của Trương Chân Nguyên là một sự hy sinh lớn, nhưng đối với cả hai, sức khỏe của mẹ và bé là điều quan trọng nhất. Họ tin rằng, sau cơn mưa trời lại sáng, và tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn.
Khi bụng bầu của Trương Chân Nguyên đã tròn chín tháng, cơ thể cậu trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những cơn gò Braxton Hicks xuất hiện ngày càng thường xuyên, báo hiệu ngày sinh đang đến rất gần. Phạm Thừa Thừa luôn ở bên cạnh, ân cần chăm sóc và động viên cậu.
Một buổi tối yên tĩnh, khi cả hai đang cùng nhau xem một bộ phim nhẹ nhàng trên sofa, Phạm Thừa Thừa khẽ ôm Trương Chân Nguyên vào lòng. Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc mềm mại của cậu, cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc.
"Em vất vả nhiều rồi," anh thì thầm, giọng nói đầy yêu thương và trân trọng. Anh biết những tháng thai kỳ vừa qua đã khó khăn như thế nào đối với Trương Chân Nguyên.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cậu, rồi khẽ di chuyển lên phía trước. Anh cảm nhận được bầu ngực căng tròn và nóng ran của Trương Chân Nguyên, nơi sữa non đã bắt đầu về. Anh trìu mến xoa nhẹ đầu vú đang trướng sữa của cậu, những cử chỉ âu yếm và đầy yêu thương.
Trương Chân Nguyên khẽ rên nhẹ một tiếng, cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của người yêu. Cử chỉ âu yếm của Phạm Thừa Thừa không chỉ mang lại cho cậu cảm giác dễ chịu về mặt thể xác mà còn là sự an ủi lớn lao về mặt tinh thần. Cậu tựa đầu vào vai anh, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của anh, một cảm giác bình yên và an toàn lan tỏa trong lòng. Cả hai cùng nhau chờ đợi ngày đứa con bé bỏng của họ chào đời, một minh chứng cho tình yêu và sự kiên cường mà họ đã cùng nhau vượt qua.
Trong vòng tay ấm áp của Phạm Thừa Thừa, Trương Chân Nguyên cảm nhận được sự yêu thương và an ủi. Cử chỉ dịu dàng của anh không chỉ xoa dịu những khó khăn về thể xác mà còn mang đến sự bình yên trong tâm hồn cậu.
Bàn tay Phạm Thừa Thừa vẫn nhẹ nhàng xoa đầu vú đang căng tức của Trương Chân Nguyên, mang đến một cảm giác kỳ lạ, vừa dễ chịu vừa có chút nhạy cảm. Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của anh khẽ khàng di chuyển xuống phía dưới cơ thể cậu. Anh nhẹ nhàng vén vạt áo ngủ, rồi chậm rãi luồn vào bên trong nơi kín đáo của Trương Chân Nguyên.
Những ngón tay ấm áp của Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng mơn trớn, khẽ khàng khám phá nơi ẩm ướt và mềm mại. Trương Chân Nguyên khẽ rên rỉ, cảm nhận được những xúc cảm đang trỗi dậy trong cơ thể mình. Dù đang mang thai ở những tháng cuối, cơ thể cậu vẫn phản ứng một cách nhạy cảm với những đụng chạm âu yếm của người yêu.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của cả hai và những âm thanh khe khẽ phát ra từ những cử chỉ yêu thương. Ánh mắt Phạm Thừa Thừa nhìn Trương Chân Nguyên đầy trìu mến, như muốn truyền tải tất cả tình yêu và sự nâng niu của anh dành cho cậu và đứa con đang lớn lên từng ngày. Cả hai cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc riêng tư và ấm áp này, một sự kết nối sâu sắc vượt lên trên mọi khó khăn và thử thách mà họ đã trải qua.
Trong vòng tay ấm áp của Phạm Thừa Thừa, Trương Chân Nguyên khẽ rên nhẹ, cảm nhận được sự dịu dàng và yêu thương lan tỏa.
"Ưm... Thừa Thừa..." cậu khẽ gọi tên anh, giọng khàn khàn.
Bàn tay Phạm Thừa Thừa vẫn nhẹ nhàng xoa đầu vú đang căng tức của cậu, mang đến một cảm giác vừa dễ chịu vừa kỳ lạ. Ánh mắt anh nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của Trương Chân Nguyên, đầy trìu mến.
"Anh yêu em," Phạm Thừa Thừa thì thầm, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của anh khẽ khàng di chuyển xuống phía dưới cơ thể Trương Chân Nguyên. Anh nhẹ nhàng vén vạt áo ngủ, rồi chậm rãi luồn vào bên trong nơi kín đáo và ẩm ướt của cậu.
"A... ư..." Trương Chân Nguyên khẽ rên rỉ, cơ thể cậu khẽ run lên khi cảm nhận được những ngón tay ấm áp của Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng mơn trớn.
"Có... có dễ chịu không em?" Phạm Thừa Thừa khẽ hỏi, giọng anh trầm khàn.
"Ưm... có... anh..." Trương Chân Nguyên khẽ đáp, hơi thở có chút gấp gáp. Cậu nhắm mắt lại, tận hưởng những xúc cảm đang trỗi dậy trong cơ thể mình, dù cái bụng bầu đã lớn đến mức khiến mọi cử động trở nên khó khăn.
"Anh yêu cả em và con," Phạm Thừa Thừa nói khẽ, những ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng di chuyển bên trong Trương Chân Nguyên, mang đến những đợt sóng khoái cảm dịu dàng. "Chúng ta sắp được gặp con rồi, em có thấy hồi hộp không?"
Trương Chân Nguyên khẽ mỉm cười, mở mắt nhìn anh, trong đáy mắt ánh lên vẻ hạnh phúc. "Có... em rất hồi hộp. Em mong chờ ngày con chào đời..."
Cả hai im lặng một lát, chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng và những cử chỉ yêu thương thầm lặng. Trong khoảnh khắc ấy, tình yêu và sự gắn kết giữa họ dường như trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vượt qua mọi khó khăn và thử thách đã qua.
Phạm Thừa Thừa khẽ mỉm cười khi cảm nhận được sự hưởng ứng của Trương Chân Nguyên. Anh nhẹ nhàng khuấy động những ngón tay bên trong cậu, chậm rãi và đều đặn, cảm nhận được nơi đó ngày càng mềm mại và ướt át hơn. Anh biết cơ thể Trương Chân Nguyên vẫn luôn nhạy cảm với những đụng chạm của anh, ngay cả khi đang ở những tháng cuối của thai kỳ.
"Anh làm em khó chịu sao?" Phạm Thừa Thừa khẽ hỏi, lo lắng nhìn khuôn mặt hơi nhăn lại của Trương Chân Nguyên.
"Không... không sao... cứ tiếp tục đi anh..." Trương Chân Nguyên thì thầm, cố gắng thả lỏng cơ thể. Cậu cảm nhận được một dòng chảy ấm áp đang lan tỏa, những cảm xúc quen thuộc trỗi dậy dù bụng bầu đã rất lớn.
Phía trước, qua lớp vải mỏng của chiếc quần ngủ, Phạm Thừa Thừa cảm nhận rõ ràng dương vật của mình đang dần cương cứng. Hình ảnh Trương Chân Nguyên với chiếc bụng bầu vượt mặt, gương mặt ửng hồng và những tiếng rên khe khẽ khiến ham muốn trong anh trỗi dậy mạnh mẽ. Anh biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp cho những hành động quá khích, nhưng sự gần gũi và những xúc chạm âu yếm này vẫn khiến cơ thể anh phản ứng một cách tự nhiên.
Anh tiếp tục nhẹ nhàng khuấy động bên trong Trương Chân Nguyên, đồng thời bàn tay còn lại vẫn trìu mến xoa bầu ngực căng tròn của cậu. Anh muốn mang đến cho người yêu sự thoải mái và dễ chịu nhất trong những ngày cuối thai kỳ đầy khó khăn này. Tình yêu và sự trân trọng dành cho Trương Chân Nguyên và đứa con trong bụng anh lớn hơn bất kỳ ham muốn nào.
Trong lúc Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng khuấy động bên trong, những ngón tay anh vô tình chạm đến một điểm nhạy cảm sâu bên trong Trương Chân Nguyên. Một luồng điện chạy dọc sống lưng cậu, một tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi mím chặt.
"Ư... a..." Trương Chân Nguyên khẽ rên rỉ, cơ thể cậu căng cứng trong giây lát. Một cảm giác khoái cảm mãnh liệt bất ngờ ập đến, cuốn lấy mọi giác quan của cậu. Những ngón tay của Phạm Thừa Thừa như chạm đúng vào nơi cất giấu những cảm xúc sâu kín nhất.
Phạm Thừa Thừa khựng lại, lo lắng nhìn khuôn mặt đang nhăn lại vì khoái cảm của Trương Chân Nguyên. "Em sao vậy? Anh làm đau em sao?"
"Không... không phải..." Trương Chân Nguyên thở dốc, cố gắng giữ lấy tay anh. "Anh... anh chạm... đúng chỗ rồi..."
Những cơn co thắt nhẹ nhàng lan tỏa khắp cơ thể cậu, kéo theo những tiếng rên rỉ khe khẽ. Phạm Thừa Thừa cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể Trương Chân Nguyên, anh hiểu rằng mình vừa chạm đến một điểm đặc biệt. Anh tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn nơi đó, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt người yêu.
"Ư... ư... nhanh... một chút nữa..." Trương Chân Nguyên khẽ thì thầm, giọng đầy khẩn cầu. Khoái cảm đang dâng lên cao trào, cuốn lấy cậu trong một cơn sóng rạo rực.
Phạm Thừa Thừa làm theo lời cậu, những ngón tay anh di chuyển nhanh hơn một chút, mang đến những đợt sóng khoái cảm mạnh mẽ hơn. Trương Chân Nguyên rên rỉ không ngừng, cơ thể cậu run rẩy theo từng nhịp chạm. Cuối cùng, một tiếng thở dài thỏa mãn thoát ra từ đôi môi cậu, cơ thể cậu mềm nhũn ra, những dư âm của khoái cảm vẫn còn vương vấn.
Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng rút tay ra, lo lắng nhìn Trương Chân Nguyên. "Em ổn chứ?"
Trương Chân Nguyên khẽ gật đầu, khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng. "Em ổn... cảm ơn anh..." Cậu tựa đầu vào ngực Phạm Thừa Thừa, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của anh, một cảm giác bình yên và mãn nguyện lan tỏa trong lòng. Dù đang ở những tháng cuối thai kỳ, tình yêu và sự kết nối giữa họ vẫn luôn nồng nàn và sâu sắc.
Phạm Thừa Thừa nhìn Trương Chân Nguyên, ánh mắt anh dịu dàng và đầy yêu thương. Anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu.
"Em có chắc không? Bụng em..." anh khẽ hỏi, vẫn còn chút lo lắng cho tình trạng của cậu.
"Em muốn... em nhớ anh..." Trương Chân Nguyên thì thầm, vòng tay ôm chặt lấy cổ Phạm Thừa Thừa. Ánh mắt cậu ánh lên vẻ khao khát và tin tưởng.
Phạm Thừa Thừa khẽ gật đầu, sự dịu dàng trong ánh mắt anh không hề thay đổi. Anh chậm rãi cởi chiếc quần ngủ của Trương Chân Nguyên xuống, để lộ ra nơi vừa được anh mơn trớn trở nên ướt át và mềm mại. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bụng bầu đang nhô cao của cậu, cảm nhận được sự hiện diện của đứa con bé bỏng của cả hai.
Sau đó, anh từ từ di chuyển xuống phía dưới. Anh nâng nhẹ hai chân Trương Chân Nguyên lên, cẩn thận tìm đến nơi anh vừa khuấy động. Anh cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt nơi đó, sẵn sàng đón nhận sự xâm nhập của anh.
Với tất cả sự dịu dàng và trân trọng, Phạm Thừa Thừa từ từ đưa dương vật đã cương cứng của mình vào bên trong Trương Chân Nguyên. Anh di chuyển chậm rãi, lắng nghe từng hơi thở và cảm nhận của cậu, cố gắng không gây ra bất kỳ sự khó chịu nào. Cả hai cùng nhau tận hưởng sự kết nối thể xác và tinh thần thiêng liêng này, một biểu hiện của tình yêu và sự gắn bó sâu sắc mà họ dành cho nhau, ngay cả trong những tháng cuối của thai kỳ đầy khó khăn.
Phạm Thừa Thừa khẽ rên một tiếng khi dương vật anh hoàn toàn xâm nhập vào bên trong Trương Chân Nguyên. Anh cảm nhận được sự ấm áp và ôm chặt từ nơi đó, một cảm giác quen thuộc nhưng hôm nay lại mang một ý nghĩa đặc biệt. Anh nhìn xuống khuôn mặt hơi nhăn lại của Trương Chân Nguyên, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và cẩn trọng.
"Có đau không em?" anh khẽ hỏi, giọng trầm khàn.
"Không... chỉ hơi tức một chút..." Trương Chân Nguyên thì thầm, cố gắng thả lỏng cơ thể. Cậu nắm chặt lấy vai Phạm Thừa Thừa, cảm nhận được sự dịu dàng trong từng cử động của anh.
Phạm Thừa Thừa bắt đầu đâm rút một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Anh di chuyển uyển chuyển, lắng nghe từng hơi thở và biểu hiện của Trương Chân Nguyên, cố gắng mang đến cho cậu sự thoải mái và dễ chịu nhất. Mỗi nhịp ra vào đều được anh thực hiện một cách trân trọng, như thể đang nâng niu một vật quý giá.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của cả hai và những âm thanh khe khẽ phát ra từ sự kết nối thể xác. Ánh mắt Phạm Thừa Thừa không rời khỏi khuôn mặt Trương Chân Nguyên, anh muốn chắc chắn rằng người yêu mình đang cảm thấy ổn. Tình yêu và sự quan tâm của anh bao trùm lấy căn phòng, xua tan mọi lo lắng và mệt mỏi của những ngày cuối thai kỳ. Cả hai cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc riêng tư và thiêng liêng này, một minh chứng cho tình yêu bền chặt và sự gắn bó sâu sắc mà họ dành cho nhau.
Phạm Thừa Thừa khẽ rên rỉ khi cảm nhận được sự ôm chặt và ấm áp từ bên trong Trương Chân Nguyên. Anh tiếp tục đâm rút nhẹ nhàng, mỗi chuyển động đều chậm rãi và đầy trân trọng. Đồng thời, anh cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy một bên bầu vú đang căng tròn của Trương Chân Nguyên.
"Ưm..." Trương Chân Nguyên khẽ rên một tiếng, cảm nhận được sự kích thích đồng thời từ cả hai phía. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể cậu. Những nhịp mút nhẹ nhàng từ miệng Phạm Thừa Thừa khiến bầu ngực cậu trở nên nhạy cảm hơn, hòa quyện cùng những chuyển động đều đặn bên dưới tạo nên một cảm giác khó tả.
Phạm Thừa Thừa vừa nhẹ nhàng di chuyển bên trong Trương Chân Nguyên, vừa mút mát và mơn trớn bầu vú còn lại bằng tay. Anh muốn mang đến cho người yêu những khoái cảm dịu dàng nhất trong những ngày cuối thai kỳ. Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và sự nâng niu, dõi theo từng biểu hiện trên khuôn mặt Trương Chân Nguyên.
"Có... có thích không em?" anh khẽ hỏi giữa những nhịp mút.
"Ưm... thích... rất thích..." Trương Chân Nguyên thì thầm, hơi thở có chút gấp gáp. Cậu nắm chặt lấy vai Phạm Thừa Thừa, tận hưởng những cảm xúc đang trào dâng trong cơ thể. Sự kết nối thể xác và tình cảm giữa họ trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết, một khoảnh khắc riêng tư và đầy yêu thương trước khi chào đón đứa con chung của cả hai.
Cảm nhận được sự co rút mạnh mẽ và dòng chảy ấm nóng đang dâng trào, Phạm Thừa Thừa biết khoảnh khắc xuất tinh đã đến rất gần. Một ham muốn mãnh liệt trỗi dậy, anh không thể kiềm chế được nữa. Anh siết chặt vòng tay ôm lấy Trương Chân Nguyên, những nhịp đâm rút trở nên mạnh mẽ và gấp gáp hơn.
"A... Thừa Thừa..." Trương Chân Nguyên khẽ rên rỉ, cơ thể cậu hơi cong lên theo từng cú thúc mạnh của Phạm Thừa Thừa. Chiếc bụng bầu lớn của cậu rung lên theo nhịp điệu gấp gáp, một hình ảnh vừa gợi cảm vừa đầy thiêng liêng.
Phạm Thừa Thừa dồn hết sức lực, những nhịp đâm sâu và nhanh hơn, mỗi cú thúc đều như muốn chạm đến tận cùng. Anh cảm nhận được sự ôm chặt và ấm áp từ bên trong Trương Chân Nguyên, khoái cảm dâng lên đến đỉnh điểm.
"Ư... a... em..." Trương Chân Nguyên thở dốc, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Cậu cảm nhận được sự mạnh mẽ và gấp gáp của Phạm Thừa Thừa, một cảm giác vừa mãnh liệt vừa có chút lo lắng cho cái bụng bầu đang rung lắc theo từng nhịp.
Cuối cùng, một tiếng gầm khẽ thoát ra từ cổ họng Phạm Thừa Thừa, anh cảm nhận được dòng tinh dịch nóng ấm bắn sâu vào bên trong Trương Chân Nguyên. Cả hai cùng nhau đạt đến cao trào, cơ thể căng cứng rồi từ từ thả lỏng. Hơi thở của họ gấp gáp và nặng nhọc, đan xen vào nhau trong không gian tĩnh lặng. Chiếc bụng bầu của Trương Chân Nguyên vẫn còn rung nhẹ sau những nhịp đâm rút mạnh mẽ vừa rồi, một dấu ấn của khoảnh khắc đam mê vừa qua.
Sau khi cả hai cùng nhau trải qua khoảnh khắc đam mê nồng nhiệt, Phạm Thừa Thừa nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể Trương Chân Nguyên. Anh ôm chặt lấy cậu, trán anh tựa vào trán cậu, hơi thở vẫn còn gấp gáp.
"Anh yêu em," Phạm Thừa Thừa thì thầm, giọng khàn đặc. "Cảm ơn em."
Trương Chân Nguyên khẽ mỉm cười yếu ớt, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. "Em cũng yêu anh."
Phạm Thừa Thừa cẩn thận bế Trương Chân Nguyên lên, nhẹ nhàng như nâng niu một vật quý giá. Anh ôm cả hai cùng nhau đi vào phòng tắm. Dưới làn nước ấm áp, anh nhẹ nhàng tắm rửa cho cả hai, lau đi những dấu vết của đam mê.
Khi cơ thể đã sạch sẽ và thư thái hơn, ánh mắt Phạm Thừa Thừa lại ánh lên vẻ yêu thương và khao khát. Anh nhìn Trương Chân Nguyên, người đang tựa lưng vào thành bồn tắm, chiếc bụng bầu vẫn nhô cao đầy quyến rũ.
"Vẫn còn muốn nữa không, em yêu?" anh khẽ hỏi, giọng trêu ghẹo.
Trương Chân Nguyên khẽ cắn môi, ánh mắt cậu cũng ánh lên vẻ tinh nghịch. "Nếu anh muốn..."
Phạm Thừa Thừa không nói gì thêm, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cậu. Rồi anh nhẹ nhàng trượt vào giữa hai chân Trương Chân Nguyên, tiếp tục cuộc yêu cuồng nhiệt ngay trong không gian ấm áp và ẩm ướt của phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng những tiếng rên rỉ khe khẽ, tạo nên một bản nhạc tình yêu đầy đam mê và ngọt ngào. Chiếc bụng bầu của Trương Chân Nguyên khẽ rung lên theo từng nhịp chuyển động, một dấu ấn đặc biệt của tình yêu và sự kết nối giữa họ trong những ngày cuối thai kỳ.
Những ngày cuối thai kỳ trôi qua thật chậm rãi đối với Trương Chân Nguyên. Cái bụng bầu nặng trĩu khiến mọi cử động của cậu trở nên khó khăn. Dự kiến còn khoảng một tuần nữa là đến ngày sinh, Phạm Thừa Thừa dù rất lo lắng nhưng vẫn phải lên đường đi quay một show đã ký hợp đồng từ trước. Anh đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa, nhờ người thân và bạn bè thân thiết thường xuyên ghé thăm và chăm sóc cậu.
Căn nhà trở nên yên tĩnh hơn hẳn khi thiếu vắng Phạm Thừa Thừa. Dù có người đến thăm nom, Trương Chân Nguyên vẫn cảm thấy một chút cô đơn và mong nhớ anh. Cậu thường xuyên vuốt ve cái bụng bầu, trò chuyện với đứa con bé bỏng như để vơi đi nỗi nhớ nhung.
Những cơn gò Braxton Hicks xuất hiện ngày càng nhiều và mạnh hơn, khiến cậu đôi lúc cảm thấy lo lắng. Cậu luôn mang theo điện thoại bên mình, sẵn sàng gọi cho Phạm Thừa Thừa bất cứ lúc nào cảm thấy không ổn. Anh cũng thường xuyên gọi điện về hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, giọng nói đầy lo lắng và yêu thương.
Trương Chân Nguyên biết Phạm Thừa Thừa cũng rất mong ngóng ngày con chào đời. Dù công việc bận rộn, anh vẫn luôn cố gắng dành thời gian cho cậu và em bé. Cậu tin rằng, sau khi hoàn thành công việc, anh sẽ lập tức trở về bên cạnh cậu, cùng cậu chào đón thiên thần nhỏ của họ. Trong những ngày này, cậu cố gắng giữ tinh thần lạc quan, chờ đợi ngày cả gia đình được đoàn tụ.
Đêm nay trời mưa rất lớn. Những hạt mưa nặng hạt trút xuống mái nhà nghe lộp bộp, hòa cùng tiếng gió rít từng cơn khiến không gian càng thêm tĩnh mịch. Trương Chân Nguyên trằn trọc mãi không ngủ được. Cái bụng bầu nặng nề khiến cậu khó tìm được tư thế thoải mái.
Bất chợt, một cơn đau âm ỉ xuất hiện ở vùng bụng dưới. Cơn đau không quá dữ dội nhưng lại kéo dài, khiến cậu khẽ nhăn mặt. Ban đầu, cậu nghĩ có lẽ chỉ là những cơn gò Braxton Hicks thường ngày. Nhưng rồi, cơn đau bắt đầu xuất hiện với tần suất dày hơn và cường độ cũng tăng lên một chút.
Trương Chân Nguyên lo lắng ngồi dậy, cố gắng hít thở sâu theo lời bác sĩ dặn. Cậu nhẹ nhàng xoa bụng, trò chuyện với đứa con bé bỏng như để trấn an cả hai. Nhưng những cơn đau vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Cậu bắt đầu cảm thấy bất an. Liệu đây có phải là dấu hiệu chuyển dạ sớm hơn dự kiến? Phạm Thừa Thừa vẫn còn đang ở xa, cậu phải làm sao bây giờ? Nỗi lo lắng và sự cô đơn bao trùm lấy cậu trong đêm mưa tĩnh mịch.
Trương Chân Nguyên cố gắng nhắm mắt, tự nhủ có lẽ chỉ là đau bụng thông thường do những ngày cuối thai kỳ. Tiếng mưa rả rích bên ngoài như một lời ru buồn bã, cố gắng đưa cậu vào giấc ngủ. Nhưng cơn đau âm ỉ vẫn dai dẳng, thỉnh thoảng lại nhói lên khiến cậu không thể nào yên giấc.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, Trương Chân Nguyên chợt tỉnh giấc vì một cơn đau buốt mạnh hơn nhiều so với trước đó. Cậu ôm chặt bụng, khẽ rên rỉ. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cơn đau kéo dài rồi dịu đi, nhưng chỉ một lát sau lại ập đến với cường độ mạnh hơn.
Lúc này, Trương Chân Nguyên biết chắc chắn đây không còn là những cơn gò giả nữa. Đây là những cơn đau chuyển dạ thật sự. Sự lo lắng và hoảng sợ bao trùm lấy cậu. Phạm Thừa Thừa vẫn còn ở xa, cậu chỉ có một mình trong căn nhà vắng vẻ giữa đêm mưa tầm tã. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, lấy điện thoại gọi cho người thân đã được dặn dò trước, giọng nói run rẩy vì đau đớn và sợ hãi. "Xin... xin hãy đến giúp tôi... tôi... tôi sắp sinh rồi..."
Bên ngoài khung cửa sổ, màn mưa vẫn trút xuống không ngớt, từng hạt nặng trĩu va vào kính tạo nên những âm thanh hỗn loạn. Gió rít từng cơn như muốn lay động cả căn nhà. Trái ngược với sự dữ dội của thiên nhiên, bên trong căn phòng, Trương Chân Nguyên đang phải trải qua một cơn đau đớn còn dữ dội hơn gấp bội.
Những cơn co thắt ngày càng dồn dập và mạnh mẽ, quặn thắt lấy vùng bụng dưới của cậu. Mỗi cơn đau ập đến như muốn xé toạc cơ thể cậu ra làm đôi. Trương Chân Nguyên không thể kìm nén được những tiếng rên la nghẹn ngào, những tiếng thở dốc đầy khó nhọc. Cậu bám chặt lấy thành giường, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán và tóc cậu. Khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, đôi mắt nhắm nghiền cố gắng chịu đựng từng đợt sóng đau đang ập đến. Tiếng rên la của cậu hòa lẫn trong tiếng mưa gió bên ngoài, tạo nên một khung cảnh vừa đáng thương vừa quặn thắt. Cậu chỉ có một mình trong căn nhà vắng vẻ, đối diện với cơn đau chuyển dạ dữ dội và nỗi lo lắng tột cùng về sự an toàn của bản thân và đứa con bé bỏng. Cậu chỉ mong Phạm Thừa Thừa có thể ở bên cạnh cậu lúc này, để cậu có thêm sức mạnh vượt qua khoảnh khắc sinh tử này.
Trong cơn hoảng loạn tột độ, Phạm Thừa Thừa cuống cuồng hỏi địa chỉ nhà. Anh lắp bắp, cố gắng nhớ lại từng con số, từng con chữ, nhưng dường như mọi thứ đều trở nên mơ hồ trong đầu anh lúc này.
"Số... số nhà... đường... ờ... ờ..." Phạm Thừa Thừa cố gắng lục lọi trong trí nhớ, mồ hôi túa ra trên trán dù đang ở trên máy bay. Anh vò đầu bứt tai, cố gắng hình dung lại con phố quen thuộc, số nhà thân thương, nhưng tất cả đều trở nên xa lạ và khó nắm bắt.
Trương Chân Nguyên, dù đang oằn mình trong những cơn đau dữ dội, nghe thấy sự lúng túng và hoảng loạn của Phạm Thừa Thừa, một nụ cười yếu ớt bất ngờ nở trên môi cậu. Tiếng cười khe khẽ, pha lẫn những tiếng rên rỉ vì đau đớn, vang lên trong điện thoại.
"Anh... anh ngốc quá..." Trương Chân Nguyên thì thầm giữa những cơn co thắt, giọng cậu yếu ớt nhưng vẫn ánh lên một chút trêu chọc. "Nhà... nhà mình... ở..." Cậu cố gắng nhắc lại địa chỉ một cách chậm rãi và rõ ràng, dù mỗi từ thốt ra đều khiến cậu phải gắng sức.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt và lời nhắc nhở của Trương Chân Nguyên, Phạm Thừa Thừa như bừng tỉnh. Anh vội vàng lặp lại địa chỉ một cách chính xác, sự lo lắng vẫn còn nguyên nhưng đã có thêm một chút trấn tĩnh. Anh biết mình phải giữ bình tĩnh để có thể giúp đỡ người mình yêu. "Được rồi, anh nhớ rồi. Anh gọi người đến ngay. Em cố gắng lên nhé, anh sắp về đến rồi."
Sau khi Phạm Thừa Thừa vội vã cúp máy theo yêu cầu của tiếp viên hàng không, Trương Chân Nguyên lại chìm vào sự cô đơn và cơn đau quặn thắt. Tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài, như đang đồng cảm với nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng. Cậu ôm chặt bụng bầu, cố gắng hít thở sâu như đã được hướng dẫn, nhưng những cơn co thắt ngày càng mạnh mẽ và dồn dập hơn.
Cảm giác cô độc bao trùm lấy cậu. Dù biết người thân và bạn bè đang trên đường đến, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu chỉ mong có Phạm Thừa Thừa ở bên cạnh. Sự vắng mặt của anh khiến cậu cảm thấy bất an và yếu đuối hơn bao giờ hết.
Những tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra từ đôi môi mím chặt của Trương Chân Nguyên. Cậu cố gắng chịu đựng từng đợt đau như muốn xé toạc cơ thể. Nước mắt lăn dài trên má, hòa lẫn với mồ hôi lạnh. Cậu chỉ có thể bám chặt lấy chiếc gối, cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn, dù biết rằng cơn đau sẽ không dễ dàng buông tha. Trong đêm mưa tĩnh mịch, một mình cậu đang chiến đấu với cơn đau chuyển dạ, chờ đợi sự giúp đỡ và mong ngóng ngày đứa con bé bỏng chào đời.
Trong căn phòng vắng vẻ, tiếng mưa rơi vẫn đều đặn như một bản nhạc buồn. Trương Chân Nguyên nằm co người trên giường, hai đầu gối gập sát ngực, tạo thành một hình dáng蜷缩 đau đớn như con tôm. Cậu ôm chặt lấy chiếc bụng bầu đang căng cứng, như muốn tìm kiếm một chút an ủi và bảo vệ cho đứa con bé bỏng bên trong.
Đôi tay cậu bấu chặt vào tấm ga giường, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch, cố gắng kìm nén những cơn đau đang hành hạ. Khuôn mặt cậu nhăn nhó, những giọt mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm mái tóc. Tiếng thở dốc nặng nhọc vang lên giữa những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Mỗi đợt co thắt ập đến như muốn xé toạc cơ thể cậu ra làm đôi. Cậu cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu quá lớn, cố gắng chịu đựng một mình trong sự cô đơn và sợ hãi. Cậu chỉ có thể dựa vào bản năng và sức chịu đựng của người mẹ để vượt qua khoảnh khắc sinh tử này, trong khi lòng vẫn không ngừng mong ngóng Phạm Thừa Thừa trở về.
Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng mưa rả rích không ngừng như đang cộng hưởng với nỗi đau ngày càng dữ dội trong cơ thể Trương Chân Nguyên. Cậu co quắp người trên giường, ôm chặt chiếc bụng bầu nặng trĩu, cảm giác cô đơn bủa vây lấy cậu như một tấm màn đen dày đặc. Sự vắng mặt của Phạm Thừa Thừa lúc này càng khiến nỗi sợ hãi trong cậu lớn hơn bao giờ hết. Cậu sợ hãi cơn đau xé thịt, sợ hãi sự đơn độc giữa đêm khuya, và hơn hết, cậu sợ hãi cho sự an toàn của đứa con bé bỏng trong bụng.
Mỗi cơn co thắt ập đến mạnh mẽ hơn, quặn thắt lấy từng thớ thịt, khiến Trương Chân Nguyên chỉ có thể rên rỉ nghẹn ngào, bấu chặt tay vào ga giường như muốn níu giữ chút gì đó. Nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt cậu từ lúc nào, hòa lẫn với mồ hôi lạnh. Cậu nhắm nghiền mắt, cố gắng hình dung đến khuôn mặt Phạm Thừa Thừa, tìm kiếm một chút sức mạnh và sự an ủi trong ký ức.
Cứ tưởng rằng nỗi đau thể xác và sự cô đơn cùng cực đã là điều đáng sợ nhất, thì một cảm giác ấm áp bất ngờ tràn xuống giữa hai chân khiến Trương Chân Nguyên giật mình. Một dòng chất lỏng chảy ra không ngừng, ấm áp và ướt át. Cậu kinh hoàng nhận ra mình đã vỡ ối.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả những kìm nén bấy lâu nay dường như vỡ tan. Nỗi đau thể xác, sự cô đơn tột cùng, nỗi sợ hãi mơ hồ về những điều sắp xảy đến... tất cả cùng ùa về, khiến Trương Chân Nguyên không thể kiềm chế được nữa. Một tiếng khóc nức nở, đầy bất lực và sợ hãi, xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Cậu vừa đau đớn, vừa sợ hãi, vừa cảm thấy hoàn toàn bất lực khi phải một mình đối diện với khoảnh khắc sinh tử này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, xé tan bầu không khí căng thẳng và sợ hãi trong căn phòng. Trương Chân Nguyên run rẩy đưa tay lên bắt máy, trong lòng vẫn thầm mong đó là Phạm Thừa Thừa. Nhưng giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia lại là của Mã Gia Kỳ, trưởng nhóm của cậu.
"Chân Nguyên! Em sao rồi? Anh nghe nói..." Giọng Mã Gia Kỳ đầy lo lắng.
Trương Chân Nguyên cố gắng kìm nén tiếng nấc, nghẹn ngào trả lời: "Anh Kỳ... em... em đau quá... hình như em vỡ ối rồi..."
Ở đầu dây bên kia, Mã Gia Kỳ im lặng một lúc, rồi giọng anh trở nên trầm trọng hơn: "Anh biết rồi. Anh và mọi người đang trên đường đến, nhưng trời mưa to quá, đường trơn và kẹt xe nên có lẽ sẽ mất một chút thời gian nữa mới tới được. Em đừng hoảng sợ, cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu vào. Đã gọi cấp cứu chưa?"
Trương Chân Nguyên lắc đầu yếu ớt, dù biết anh không nhìn thấy. "Em... em sợ quá... em chỉ có một mình..." Tiếng khóc nghẹn ngào lại trào ra.
"Anh biết, anh biết em sợ. Nhưng em phải mạnh mẽ lên. Hãy nghĩ đến đứa bé. Cố gắng nghe theo những gì anh nói nhé. Hít vào... thở ra... chậm thôi. Cứ như vậy. Mọi người sẽ đến nhanh thôi." Giọng Mã Gia Kỳ cố gắng trấn an cậu, dù anh cũng đang rất lo lắng. "Đừng cố gắng di chuyển nhiều, cứ nằm yên trên giường. Nếu có gì bất thường, gọi cấp cứu ngay lập tức. Anh và mọi người đang cố gắng hết sức để đến bên em."
Trương Chân Nguyên cố gắng nghe theo lời Mã Gia Kỳ, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra. Dù vẫn còn rất đau và sợ hãi, nhưng giọng nói quen thuộc của người anh em đã phần nào giúp cậu bình tĩnh hơn. Cậu biết mình không hoàn toàn đơn độc, vẫn còn có những người quan tâm và lo lắng cho cậu. Cậu phải cố gắng vì bản thân và vì đứa con bé bỏng đang sắp chào đời.
Mã Gia Kỳ vẫn tiếp tục trấn an Trương Chân Nguyên qua điện thoại, hướng dẫn cậu cách hít thở và giữ bình tĩnh trong lúc chờ đợi. Anh cũng thông báo rằng bác sĩ đã được gọi và đang trên đường đến, nhưng do tình hình thời tiết xấu và giao thông khó khăn, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian nữa.
Trương Chân Nguyên nghe vậy, lòng càng thêm lo lắng. Vì tính chất công việc đặc biệt của cả cậu và Phạm Thừa Thừa, họ đã thống nhất sẽ sinh tại nhà với sự hỗ trợ của bác sĩ riêng để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Tuy nhiên, việc cậu chuyển dạ sớm hơn dự kiến đã khiến mọi thứ trở nên gấp gáp và khó khăn hơn.
Những cơn đau ngày càng dồn dập và dữ dội, không cho Trương Chân Nguyên một phút nghỉ ngơi. Cậu cố gắng hít thở theo hướng dẫn của Mã Gia Kỳ, nhưng mỗi cơn co thắt ập đến lại khiến cậu không thể kìm nén được tiếng rên rỉ. Cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang trải qua những thay đổi mạnh mẽ, báo hiệu đứa bé sắp chào đời.
Thời gian trôi qua như một thế kỷ. Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng rơi, còn bên trong căn phòng, Trương Chân Nguyên một mình chống chọi với cơn đau chuyển dạ ngày càng dữ dội. Cậu biết mình phải cố gắng hết sức vì đứa con bé bỏng, dù trong lòng vẫn không khỏi lo lắng và sợ hãi khi không có Phạm Thừa Thừa bên cạnh. Cậu chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ sẽ đến kịp thời.
Trương Chân Nguyên cảm nhận rõ ràng từng cơn đau xé thịt đang kéo đến dồn dập hơn. Cậu biết nếu cứ nằm chờ đợi trong lo lắng và bất lực, mọi chuyện có lẽ sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, một sự thôi thúc bản năng của người mẹ. Cậu cần phải chủ động hơn, phải làm gì đó.
Với tất cả sức lực còn lại, Trương Chân Nguyên cố gắng chống tay ngồi dậy. Cơn đau khiến cậu nghiến răng, mồ hôi túa ra như tắm. Cậu vịn vào thành giường, từ từ nhấc người lên, cảm nhận rõ ràng sự nặng nề và khó khăn trong từng cử động.
Khi đã ngồi được, Trương Chân Nguyên hít thở sâu vài lần, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Rồi cậu chậm rãi cởi chiếc quần ngủ rộng thùng thình của mình. Những ngón tay run rẩy cởi từng nút, rồi kéo chiếc quần xuống ngang hông. Tiếp theo, cậu cố gắng cởi nốt chiếc quần lót mỏng manh đang ẩm ướt vì nước ối.
Hành động nhỏ bé này dường như đã tiêu hao hết sức lực của Trương Chân Nguyên. Cậu thở dốc, dựa lưng vào thành giường, cảm nhận rõ ràng sự đau đớn và áp lực ở vùng bụng dưới. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một chút gì đó khác biệt, một sự chuẩn bị âm thầm cho khoảnh khắc quan trọng sắp tới. Cậu đã sẵn sàng hơn để đối diện với cơn đau và chào đón đứa con của mình, dù chỉ có một mình trong đêm mưa vắng lặng.
Trương Chân Nguyên ôm chặt bụng bầu, hai tay siết chặt như muốn tìm một điểm tựa vững chắc. Cậu cảm nhận rõ ràng từng cơn co thắt mạnh mẽ đang đẩy xuống, một lực ép khủng khiếp khiến toàn thân cậu căng cứng.
"A... ư..." Tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng cậu. Cơn đau như xé toạc từng thớ thịt, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong.
"Mình phải cố gắng... vì con..." Cậu tự nhủ, cố gắng nương theo cơn đau, dồn hết sức lực để rặn xuống.
Một cảm giác bỏng rát dữ dội lan tỏa ở vùng kín, căng trướng đến mức khiến cậu vô cùng khó chịu. Cậu nghiến răng chịu đựng, mồ hôi túa ra như tắm.
"Á... đau quá..." Cậu khẽ rên rỉ, nhưng vẫn không dám dừng lại. Cậu biết mình phải tiếp tục, phải đưa con ra ngoài.
"Cố lên... sắp được rồi..." Cậu tự động viên mình, nhắm mắt lại và dồn hết sức lực cho mỗi lần rặn theo cơn đau. Sự bỏng rát và căng trướng vẫn hành hạ, nhưng trong tâm trí cậu lúc này chỉ có hình ảnh đứa con bé bỏng đang chờ đợi được chào đời.
Trương Chân Nguyên ôm chặt bụng, cố gắng hít thở sâu giữa những cơn đau như xé. Cậu dồn hết sức lực, nương theo từng đợt co thắt mạnh mẽ mà rặn xuống. Một cảm giác căng trướng bỏng rát ở vùng kín báo hiệu điều kỳ diệu đang đến gần.
"Ư... a..." Tiếng rên rỉ nghẹn ngào của cậu hòa lẫn trong tiếng mưa rơi. Cậu cảm nhận được đầu đứa bé đang nhích ra từng chút một, một sự tiến triển nhỏ nhoi nhưng đầy hy vọng.
"Cố lên... con yêu... sắp ra rồi..." Cậu thì thầm, tự động viên bản thân và đứa con bé bỏng.
Nhưng rồi, giữa cơn đau dữ dội, Trương Chân Nguyên cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại, hơi thở trở nên gấp gáp và hụt hẫng. Cậu không còn đủ sức để rặn tiếp. Một cảm giác hụt hẫng và bất lực trào dâng.
"Không... không được..." Cậu cố gắng изо всех сил, nhưng đầu đứa bé lại từ từ thụt vào trong. Một cơn đau buốt nhói lan tỏa khắp cơ thể, hòa cùng sự thất vọng và sợ hãi tột độ.
"Hu... hu... đau quá..." Nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt cậu, lăn dài trên má. Cậu bật khóc nức nở, vừa vì cơn đau thể xác dữ dội, vừa vì sự bất lực khi không thể đưa con ra ngoài. "Con ơi... Cha xin lỗi...cha không làm được..." Tiếng khóc nghẹn ngào của cậu vang lên trong đêm mưa tĩnh mịch, đầy tuyệt vọng và xót xa.
Giữa tiếng khóc nức nở đầy đau đớn và tuyệt vọng, một bản năng của một người cha mạnh mẽ trỗi dậy trong lòng Trương Chân Nguyên. Cậu không thể bỏ cuộc, không thể đầu hàng. Đứa con bé bỏng vẫn đang ở bên trong, đang cần cậu.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn đau đang xé toạc cơ thể, Trương Chân Nguyên dùng hết sức lực còn lại banh rộng hai đùi sang hai bên. Hai tay cậu bám chặt vào thành giường, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
"Mình phải cố gắng... vì con..." Cậu tự nhủ, nước mắt vẫn không ngừng rơi nhưng ánh mắt đã kiên định hơn. Cậu dồn toàn bộ sức lực vào bụng, nương theo cơn đau đang ập đến mà rặn mạnh.
"Haaaaaa..." Một tiếng rặn dài và gắng sức thoát ra từ cổ họng cậu. Cậu cảm nhận được một áp lực khủng khiếp ở vùng bụng dưới, một sự căng trướng bỏng rát dữ dội. Nhưng lần này, cậu không bỏ cuộc. Cậu tiếp tục rặn, dồn hết tâm trí và sức lực vào mỗi lần đẩy. Cậu biết mình phải làm được, vì đứa con đang chờ đợi cậu ở phía trước.
Với tất cả sự kiên cường và tình mẫu tử thiêng liêng, Trương Chân Nguyên tiếp tục rặn mạnh mẽ. Cậu cảm nhận được đầu đứa bé lại nhích ra, từng chút một, như một tia hy vọng le lói trong đêm tối. Nỗi sợ hãi về việc đầu đứa bé lại thụt vào như trước vẫn còn ám ảnh cậu, khiến cậu càng thêm quyết tâm.
Khi cảm nhận được phần đầu nhỏ bé đã nhô ra đủ để chạm tới, một hành động bản năng trỗi dậy. Trương Chân Nguyên run rẩy đưa hai tay xuống, cố gắng đỡ lấy phần đầu non nớt của con. Cảm giác mềm mại, ấm áp của làn da em bé chạm vào tay cậu khiến nước mắt cậu lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự xúc động và hy vọng.
"Con yêu... mẹ đây rồi..." Cậu thì thầm, giọng khản đặc vì đau đớn và gắng sức. Cậu nhẹ nhàng nâng đỡ đầu con, cố gắng giữ cho nó ổn định trong khi chờ đợi cơn đau tiếp theo đến để rặn tiếp phần còn lại của cơ thể bé bỏng. Cảm giác được chạm vào con, được biết con đang đến gần hơn, đã tiếp thêm cho cậu sức mạnh phi thường để vượt qua cơn đau đẻ dữ dội này.
Trương Chân Nguyên hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực còn lại rặn một lần nữa. Cậu cảm nhận được phần đầu nhỏ bé của con đã nhô ra gần như hoàn toàn, chỉ còn một chút nữa thôi là cả khuôn mặt sẽ chào đời. Cậu run rẩy dùng tay nâng đỡ đầu con, cố gắng giữ cho nó ổn định.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Mã Gia Kỳ và các thành viên còn lại trong nhóm hớt hải chạy vào, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng và vội vã. Ánh mắt họ ngay lập tức đổ dồn về phía Trương Chân Nguyên đang nằm trên giường, và cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều sững lại.
Trương Chân Nguyên đang ôm một phần cơ thể đỏ hỏn của đứa bé, phần đầu đã gần như ra hết nhưng vai và thân mình vẫn còn mắc kẹt bên trong. Cả căn phòng tràn ngập sự căng thẳng và mùi máu tanh nồng.
"Chân Nguyên!" Mã Gia Kỳ kêu lên, giọng anh vừa mừng vừa lo. Mọi người nhanh chóng tiến lại gần, chứng kiến khoảnh khắc vừa thiêng liêng vừa đầy khó khăn này. Họ nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đầy nghị lực của Trương Chân Nguyên, và sinh linh bé bỏng đang mắc kẹt giữa thế giới bên trong và bên ngoài. Tất cả đều nín thở, biết rằng khoảnh khắc quan trọng nhất vẫn còn ở phía trước.
Khi chứng kiến cảnh tượng Trương Chân Nguyên đang gắng sức sinh con, Mã Gia Kỳ và các thành viên còn lại trong nhóm không khỏi nghẹn ngào. Họ đều biết rõ Trương Chân Nguyên là người mạnh mẽ và kiên cường đến nhường nào, một "Bạo Quyền" vô địch trên sân khấu, luôn tràn đầy năng lượng và sức chiến đấu. Vậy mà giờ đây, họ lại thấy cậu nằm đó, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn tột cùng, đang изо всех сил chiến đấu trong một trận chiến sinh tử khác.
"Trời ơi, Chân Nguyên..." một thành viên khẽ thốt lên, giọng đầy xót xa.
Mã Gia Kỳ siết chặt tay, ánh mắt không rời khỏi Trương Chân Nguyên. "Ngày thường em ấy mạnh mẽ như vậy, không ngờ..." Anh nghẹn lời, không thể diễn tả hết sự thương cảm và khâm phục dành cho người em của mình.
"Nhưng anh thấy không, dù đau đớn như vậy, em ấy vẫn cố gắng hết sức," một thành viên khác nói, giọng khâm phục. "Đúng là Bạo Quyền, dù ở hoàn cảnh nào cũng không chịu thua."
Tất cả đều im lặng, dõi theo từng hơi thở và từng cử động gắng sức của Trương Chân Nguyên. Họ biết rằng phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ trên sân khấu là một trái tim ấm áp và một ý chí kiên cường. Và giờ đây, họ đang chứng kiến sức mạnh phi thường ấy được thể hiện trong một vai trò hoàn toàn mới, vai trò của một người cha đang cố gắng mang đến sự sống cho đứa con của mình. Sự đau đớn mà Trương Chân Nguyên đang trải qua là minh chứng cho tình mẫu tử thiêng liêng và sức mạnh tiềm ẩn bên trong con người cậu.
Đi Thấy những người anh em của mình đến, Trương Chân Nguyên cảm nhận được một nguồn sức mạnh mới như được truyền thêm vào cơ thể. Ánh mắt lo lắng và những lời động viên khích lệ của mọi người đã giúp cậu xua tan bớt phần nào sự cô đơn và sợ hãi. Cậu hít một hơi thật sâu, dồn hết chút sức lực còn lại, cố gắng rặn mạnh theo cơn đau đang ập đến.
"Cố lên, Chân Nguyên! Em làm được!" Mã Gia Kỳ khích lệ, giọng anh đầy lo lắng nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần cho cậu.
"Một chút nữa thôi, em sắp thấy con rồi!" một thành viên khác động viên.
Trương Chân Nguyên nghiến răng, изо всех сил rặn xuống. Phần đầu của đứa bé đã ra gần hết, nhưng đến phần vai thì lại bị mắc kẹt, không thể nào trượt ra ngoài được. Cậu cảm nhận được một sự đau đớn buốt nhói và một áp lực khủng khiếp.
"A... ư..." Tiếng rên rỉ nghẹn ngào lại thoát ra từ cổ họng cậu. Cậu cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, sự căng thẳng và lo lắng bao trùm lấy cậu. Tại sao lại mắc kẹt? Điều gì đang xảy ra với con cậu? Nỗi sợ hãi lại bắt đầu len lỏi trong tâm trí cậu.
Nhận thấy tình hình không ổn, Mã Gia Kỳ không chần chừ một giây nào. Anh nhanh chóng tìm một đôi găng tay y tế đã được chuẩn bị sẵn gần đó và mang vào. Với sự cẩn trọng và nhẹ nhàng hết mức có thể, anh quỳ xuống bên cạnh Trương Chân Nguyên.
"Chân Nguyên, nghe anh này. Vai của bé đang hơi bị mắc kẹt. Anh sẽ cố gắng giúp một chút nhé. Em cứ rặn theo cơn đau, được không?" Mã Gia Kỳ vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng những ngón tay đã đeo găng, từ từ và cẩn thận khuếch trương rộng hơn phần âm đạo của Trương Chân Nguyên. Anh cố gắng tạo thêm không gian để vai của đứa bé có thể dễ dàng lọt qua hơn.
Hành động của Mã Gia Kỳ tuy có thể gây thêm một chút khó chịu cho Trương Chân Nguyên, nhưng lại vô cùng cần thiết trong tình huống này. Anh làm một cách nhẹ nhàng và dứt khoát, cố gắng giảm thiểu tối đa sự đau đớn cho cậu. Ánh mắt anh tập trung cao độ, theo dõi từng cử động và biểu hiện của Trương Chân Nguyên. Những thành viên khác trong nhóm cũng nín thở theo dõi, lo lắng và cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.
Với sự hỗ trợ cẩn thận của Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên cảm nhận được một chút không gian được mở rộng. Cậu hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực còn lại, tập trung vào cơn đau đang đến. Một tiếng rặn dài và mạnh mẽ thoát ra từ cổ họng cậu.
"Aaaaaaa!"
Lần này, phần vai bị kẹt cứng của đứa bé cuối cùng cũng trượt ra ngoài. Trương Chân Nguyên cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt, cơ thể cậu như trút được một gánh nặng. Không chần chừ, cậu dồn toàn bộ hơi thở và sức lực còn sót lại, rặn thêm một lần nữa, một lần thật mạnh mẽ và quyết liệt.
"HAAAAAAAAAA!"
Và rồi, một tiếng khóc oe oe vang lên, xé tan bầu không khí căng thẳng trong căn phòng. Đứa bé đã chào đời, toàn bộ cơ thể bé nhỏ trượt ra ngoài, nằm gọn trong vòng tay run rẩy của Trương Chân Nguyên. Cậu thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng trên môi nở một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện. Tiếng khóc của con trẻ như một bản nhạc diệu kỳ, xua tan mọi đau đớn và sợ hãi. Mã Gia Kỳ và những người còn lại trong nhóm thở phào nhẹ nhõm, không giấu được sự xúc động và vui mừng. Cuối cùng, mẹ con Trương Chân Nguyên đã bình an vượt qua khoảnh khắc sinh tử này.
Ngay khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, Mã Gia Kỳ nhanh chóng trấn tĩnh lại. Anh nhẹ nhàng hướng dẫn Trương Chân Nguyên cách thở, rồi cẩn thận xoa bụng cậu, giúp đẩy nhau thai ra ngoài một cách tự nhiên và an toàn. Mọi người trong nhóm cũng xúm lại, người thì lau mồ hôi cho Trương Chân Nguyên, người thì nhẹ nhàng kiểm tra em bé.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, bầu trời bên ngoài dần hửng sáng. Những đám mây đen tan đi, nhường chỗ cho ánh bình minh dịu nhẹ. Cơn mưa rả rích suốt đêm cũng vừa dứt hẳn, nhường chỗ cho một không khí trong lành và tươi mới.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở một lần nữa. Phạm Thừa Thừa xuất hiện, dáng vẻ vô cùng hớt hải và bù xù. Khuôn mặt anh vẫn còn in rõ vẻ lo lắng và mệt mỏi sau chuyến bay vội vã. Anh dừng lại ở ngưỡng cửa, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Trương Chân Nguyên đang nằm trên giường, trên ngực ôm một sinh linh bé nhỏ đang khóc oe oe, xung quanh là những người anh em thân thiết.
Ánh mắt Phạm Thừa Thừa dừng lại trên khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc nhưng vẫn còn vệt nước mắt của Trương Chân Nguyên, rồi chuyển sang đứa bé đỏ hỏn đang khóc trong vòng tay cậu. Một cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng anh: lo lắng, hối hận vì đã không ở bên cạnh cậu lúc quan trọng nhất, và trên hết là một niềm hạnh phúc vỡ òa khi nhìn thấy cha con cậu bình an. Anh vội vã chạy đến bên giường, quỳ xuống ôm chầm lấy cả hai cha con, giọng nói nghẹn ngào: "Chân Nguyên... anh xin lỗi... con yêu..."
Trương Chân Nguyên khẽ lắc đầu, một nụ cười mệt mỏi nhưng mãn nguyện nở trên môi cậu. Cơn đau đẻ dữ dội cuối cùng cũng qua, thay vào đó là một cảm giác kiệt sức tột độ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Nhìn Phạm Thừa Thừa đang ôm chặt cả hai mẹ con, nghe thấy giọng nói đầy yêu thương và hối lỗi của anh, mọi lo lắng và tủi thân trong lòng cậu dường như tan biến hết.
"Không sao... anh về rồi..." cậu thì thầm, giọng khàn đặc nhưng đầy yêu thương. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bù xù của Phạm Thừa Thừa, rồi khẽ nhìn xuống đứa con bé bỏng đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình. Cảm giác bình yên và hạnh phúc tràn ngập trái tim cậu.
Mọi mệt mỏi dường như ập đến cùng một lúc. Đôi mắt Trương Chân Nguyên từ từ khép lại. Trong vòng tay ấm áp của Phạm Thừa Thừa và sự che chở của những người anh em, cậu chìm vào một giấc ngủ sâu và an lành sau bao nhiêu đau đớn và lo lắng. Bên cạnh cậu, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ sơ sinh vẫn vang lên, một bản nhạc tuyệt vời của sự sống và tình yêu, giữa không gian yên bình sau cơn mưa bão.
Khi ánh bình minh rạng rỡ chiếu qua khung cửa sổ, căn phòng tràn ngập sự ấm áp và yên bình. Trương Chân Nguyên vẫn đang say giấc nồng trong vòng tay của Phạm Thừa Thừa, bên cạnh là chiếc nôi nhỏ, nơi thiên thần bé bỏng của họ đang ngủ ngoan.
Sau bao nhiêu khó khăn và thử thách, cuối cùng gia đình nhỏ của họ đã được trọn vẹn. Đứa bé, được đặt tên là Phạm Vũ, mang ý nghĩa "cơn mưa phùn" sau cơn bão táp, tượng trưng cho sự tái sinh và hy vọng. Bé Phạm Vũ thừa hưởng những nét đẹp của cả ba và mẹ, đôi mắt to tròn long lanh và làn da trắng hồng mịn màng. Tiếng khóc chào đời của bé đã xua tan mọi lo lắng và sợ hãi, mang đến niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến cho cả gia đình.
Phạm Thừa Thừa luôn túc trực bên cạnh chăm sóc Trương Chân Nguyên và con trai. Anh học cách thay tã, pha sữa, ru con ngủ, trở thành một người cha đảm đang và yêu thương. Ánh mắt anh luôn tràn ngập sự dịu dàng và biết ơn khi nhìn vợ và con. Anh biết rằng, dù sự nghiệp có thăng trầm, thì gia đình vẫn là bến đỗ bình yên và là động lực lớn nhất của anh.
Những người anh em trong nhóm cũng thường xuyên đến thăm, mang theo những món quà nhỏ xinh và những lời chúc tốt đẹp. Họ vui mừng chứng kiến hạnh phúc của Trương Chân Nguyên và Phạm Thừa Thừa, và yêu quý bé Phạm Vũ như con cháu trong nhà.
Cuộc sống của Trương Chân Nguyên và Phạm Thừa Thừa bước sang một trang mới, đầy ắp tiếng cười trẻ thơ và những khoảnh khắc ngọt ngào. Họ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn để bảo vệ tình yêu và gia đình nhỏ của mình. Bé Phạm Vũ lớn lên trong tình yêu thương và sự che chở của cả ba và mẹ, trở thành sợi dây kết nối bền chặt giữa hai trái tim. Dù con đường phía trước còn nhiều điều bất định, nhưng họ tin rằng, với tình yêu và sự kiên cường, họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store