ZingTruyen.Store

Cung Gemini Viet Truyen Thuan Sinh

Đền bù bằng 2chap nè 🥰
Chú ý ta hơi OCC một chút ở Natra


Hạo Thiên và Ngao Quảng, một tình yêu đã trải qua muôn vàn thử thách, giờ đây lại càng thêm sâu đậm. Hạo Thiên yêu sự lạnh lùng của Ngao Quảng, yêu cả những tổn thương đã khiến chàng trở nên như vậy. Ngài cũng yêu cả vẻ dịu dàng, mềm mỏng chỉ dành riêng cho ngài và con trai.
Một buổi tối trăng thanh gió mát, Hạo Thiên cùng Ngao Quảng dạo bước trên cầu đá bắc qua hồ sen. Ngao Quảng im lặng, ngón tay khẽ chạm vào mặt hồ, những gợn sóng lăn tăn xô vào nhau rồi lại tan biến.
"Huynh có biết không, ta từng rất sợ hãi." Ngao Quảng bỗng lên tiếng, giọng nói mang theo nỗi buồn đã chôn giấu suốt ngàn năm. "Sợ rằng một ngày nào đó ta sẽ lại mất đi tất cả. Sợ rằng Hạo Thiên sẽ chán ghét một Ngao Quảng yếu đuối, nhút nhát."
Hạo Thiên dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy chàng từ phía sau, cằm tựa vào hõm vai. "Huynh yêu đệ, yêu tất cả mọi thứ thuộc về đệ. Dù có là ai, dù có chuyện gì xảy ra, huynh cũng sẽ mãi yêu đệ."
Ngao Quảng dựa vào lòng Hạo Thiên, nước mắt khẽ lăn dài trên gò má. "Cảm ơn huynh, Hạo Thiên."
"Ngao Quảng, đừng khóc. Huynh ở đây, huynh sẽ luôn ở bên đệ." Hạo Thiên nâng mặt chàng lên, dùng ngón tay lau đi những giọt lệ. Ngài hôn lên trán chàng, rồi lại hôn lên đôi môi mềm mại. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng tình yêu sâu đậm, nỗi đau và niềm hạnh phúc đã cùng nhau trải qua.
Hạnh phúc giờ đây không chỉ là những lời thề non hẹn biển, mà còn là một mái nhà có tiếng cười, là một tình yêu đã trải qua biết bao sóng gió. Hạnh phúc là khi được nhìn thấy người mình yêu, nhìn thấy con mình lớn lên từng ngày. Hạnh phúc là được ở bên nhau, cùng nhau đi hết cuộc đời.
Câu chuyện tình yêu của Hạo Thiên và Ngao Quảng đã kết thúc bằng một đám cưới cổ tích. Ngao Quảng, giờ đây không chỉ là Long Vương của Đông Hải, mà còn là Thiên Hậu của Thiên Cung. Hạnh phúc của họ giờ đây đã trọn vẹn, không còn những vết thương lòng, không còn những nỗi đau đã chôn giấu suốt ngàn năm.

Trong không gian tĩnh lặng của Thiên Cung, một tin vui đã lan truyền khắp nơi: Thiên Hậu Ngao Quảng đang mang thai. Khác với lần đầu tiên, lần này Ngao Quảng không còn phải trải qua những cơn đau đớn, khó khăn. Thai kỳ của chàng diễn ra một cách nhẹ nhàng lạ thường, một phần nhờ vào sự an lành của Thiên Cung, nhưng quan trọng hơn cả, đó là nhờ vào tiên khí của Hạo Thiên luôn bao bọc, sưởi ấm.
Mỗi ngày, Hạo Thiên đều dành thời gian ở bên Ngao Quảng. Ngài nhẹ nhàng xoa bụng chàng, thầm thì những lời yêu thương, kể những câu chuyện cổ tích về Thiên Cung, về sự bình yên của bốn bể. Tiên khí của Hạo Thiên không chỉ giúp xoa dịu những cơn mệt mỏi mà còn truyền cho thai nhi sự mạnh mẽ, sự bình an. Cặp đôi tin rằng đứa trẻ sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo giữa Long tộc và Thiên tộc, mang trong mình cả sự uy nghiêm của Long Vương và sự nhân từ của Thiên Đế.
Ngao Quảng, không còn vẻ lạnh lùng như xưa, giờ đây tràn đầy vẻ hiền dịu, ấm áp. Chàng thường ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn mây bay, cảm nhận từng cử động nhỏ của đứa con trong bụng. Hạo Thiên, từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy chàng, đặt cằm lên vai, cùng chàng đắm mình trong khoảnh khắc hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng trọn vẹn. Ngài biết rằng, sau bao nhiêu sóng gió, sau bao nhiêu đau khổ, cuối cùng họ đã có được một gia đình hạnh phúc, một tương lai rạng rỡ.
Sự xuất hiện của đứa con thứ hai này không chỉ là niềm vui của riêng Hạo Thiên và Ngao Quảng, mà còn là niềm hy vọng của cả Thiên Cung. Đứa bé ra đời sẽ là biểu tượng cho tình yêu, cho sự hòa hợp, và cho một kỷ nguyên mới đầy an bình, hạnh phúc. Ngao Bính, giờ đã là một Long Vương uy nghiêm, cũng thường xuyên về thăm, vui vẻ trò chuyện với "em bé" trong bụng cha. Tình yêu thương, sự gắn kết của gia đình nhỏ này đã sưởi ấm cả Thiên Cung.

Ánh trăng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, phủ lên vạn vật một màu bạc lấp lánh. Trong phòng ngủ của Thiên Cung, Hạo Thiên ôm trọn Ngao Quảng trong vòng tay. Ngài nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại, rồi từ từ lướt xuống cổ, xuống hõm vai.
"Hạo Thiên..." Ngao Quảng khẽ gọi, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.
"Suỵt, đừng nói gì cả," Hạo Thiên thì thầm, ngón tay khẽ vuốt ve bầu vú căng sữa.
Ngài cúi xuống, mút lấy bầu vú, cảm nhận vị sữa ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi. Ngao Quảng khẽ rên lên một tiếng, tay vô thức nắm chặt lấy ga giường. Một bên tay của Hạo Thiên lần xuống, mân mê dương vật của cả hai người, nhẹ nhàng chà xát, cảm nhận sự hòa quyện của hai cơ thể.
"Hạo Thiên, ta... ta..." Ngao Quảng muốn nói, nhưng những nụ hôn và sự đụng chạm của Hạo Thiên đã khiến chàng không thể thốt nên lời.
"Đừng lo lắng, huynh ở đây," Hạo Thiên thủ thỉ, "Đệ chỉ cần tận hưởng, đệ chỉ cần là của huynh."
Ngao Quảng nhắm mắt lại, cảm nhận sự yêu thương nồng nàn mà Hạo Thiên dành cho mình. Nụ hôn, sự đụng chạm, lời nói thì thầm... tất cả đều khiến chàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Sau bao nhiêu sóng gió, sau bao nhiêu đau khổ, cuối cùng chàng cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên của cuộc đời mình.

Cả hai cơ thể run rẩy. Dương vật của họ đã bắn ra sau một lúc chà xát. Ngao Quảng thở dốc, cảm nhận sự mệt mỏi và khoái lạc đang len lỏi khắp cơ thể. Hạo Thiên nhìn Ngao Quảng, ánh mắt ngài đầy yêu thương và dục vọng.
"Ngao Quảng, ta muốn đệ." Ngài thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy khao khát.
Không đợi Ngao Quảng trả lời, Hạo Thiên đã nâng đùi chàng lên, đút dương vật của mình vào bên trong. Ngao Quảng giật mình, một tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng.
"Hạo Thiên..."
"Suỵt, đừng nói gì cả. Hãy tận hưởng cùng ta."
Hạo Thiên bắt đầu thúc mạnh, mỗi cú thúc đều mang theo sự cuồng nhiệt và tình yêu. Ngao Quảng cảm nhận được sự xâm nhập của Hạo Thiên, sự trống rỗng bên trong được lấp đầy, cảm giác đau đớn và khoái cảm hòa lẫn vào nhau. Cả hai hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản tình ca của tình yêu và dục vọng.

Chiếc giường rồng rộng lớn trong tẩm điện Thiên Cung trở thành nơi những đam mê cuồng nhiệt thăng hoa. Hạo Thiên, với sức mạnh của một Thiên Đế, thúc mạnh mẽ và dồn dập, khiến cơ thể Ngao Quảng rung lên bần bật. Mỗi cú thúc đều tác động đến cái bụng tròn căng của chàng, làm nó khẽ nhấp nhô theo nhịp điệu hoang dại của cuộc hoan ái. Ngao Quảng run rẩy, những ngón tay bấu chặt vào tấm ga trải giường lụa thêu rồng, những sợi chỉ vàng dường như muốn đứt tung.
"Á... Hạo... Thiên..."
Ngao Quảng rên lên, tiếng kêu hòa lẫn với những tiếng thở dốc nặng nề. Hậu huyệt nóng bỏng siết chặt lấy thứ đang xâm chiếm, sự ma sát mang đến một khoái cảm tột độ.
"Gọi tên ta... Ngao Quảng... Gọi tên ta đi!" Hạo Thiên gầm gừ, giọng nói trầm khàn đầy dục vọng, thúc mạnh và sâu hơn.
"Hạo Thiên... mạnh nữa đi... mạnh nữa!"
Lời cầu xin của Ngao Quảng như một sự khích lệ, thúc đẩy Hạo Thiên tiến sâu hơn vào cơ thể chàng. Cả hai chìm đắm trong cơn bão tình, một cơn bão mà chỉ có tình yêu và dục vọng mới có thể tạo ra. Ánh trăng ngoài cửa sổ dường như cũng phải che đi, nhường lại không gian riêng tư cho hai kẻ đang say đắm trong những khoái lạc hoang dại.

Sáng hôm sau, ánh bình minh xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên tấm chăn lụa đang quấn lấy hai cơ thể trần trụi. Ngao Quảng khẽ cựa mình tỉnh giấc, cảm giác đau nhức và ê ẩm nơi hạ thân khiến y nhận ra một điều: dương vật của Hạo Thiên vẫn còn ở bên trong mình.
Y hơi nhích người, một hành động vô thức nhưng ngay lập tức khơi dậy bản năng của Hạo Thiên. Từ phía sau, một cú thúc mạnh mẽ, dứt khoát đưa y quay trở lại cơn mê đắm của đêm qua.
"Ư... Hạo Thiên..."
"Huynh vẫn chưa đủ..." Hạo Thiên thủ thỉ, giọng nói trầm khàn đầy dục vọng. "Huynh muốn đệ... mãi mãi là của huynh..."
Cái bụng tròn căng lại lung lay theo từng cú thúc, cảm giác khoái lạc dâng trào mạnh mẽ. Dương vật của Ngao Quảng cũng theo đó mà cương cứng, bắn ra những giọt dịch loãng ít ỏi, bằng chứng của một đêm hoan ái không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, sau khi Hạo Thiên xuất ra lần cuối và rút ra, tinh dịch vì bị giữ lại quá nhiều mà chảy ra, thấm ướt một mảng ga giường. Ngao Quảng thở dốc, cả cơ thể mềm nhũn trong vòng tay của Hạo Thiên.
"Hạo Thiên..."
"Sao? Mệt lắm sao?" Hạo Thiên khẽ hôn lên vai y, giọng nói đầy yêu thương và trêu chọc.
"Huynh... thật là một con quỷ dâm đãng..." Ngao Quảng thều thào, dù mệt nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.

Không lâu sau đó, một tin tức chấn động lan truyền khắp Thiên Cung: Long Vương Ngao Bính xin chiếu chỉ thành thân với Na Tra.
Ngao Quảng, khi nghe tin này, đã vô cùng tức giận. Chàng lập tức gọi Ngao Bính đến, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng và đau khổ. "Con nói lại cho cha nghe, con muốn cưới ai?"
"Phụ vương, con muốn thành thân với Na Tra." Ngao Bính kiên quyết, ánh mắt không hề dao động.
"Na Tra? Con có nhớ không, Na Tra năm xưa vì cứu con mà hồn phi phách tán, giờ chỉ còn lại nhục thân bằng củ sen, không khác gì người phàm. Con muốn cưới một người như vậy sao?" Ngao Quảng không kìm được sự tức giận, giọng nói run rẩy.
"Phụ vương, dù Na Tra có là gì đi chăng nữa, thì người vẫn là người mà con yêu." Ngao Bính vẫn kiên định. "Tình yêu của chúng con không thể bị chia cắt bởi những chuyện cũ."
Ngao Quảng im lặng, nhìn con trai với ánh mắt phức tạp. Chàng lại hỏi thêm lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Bính nhi, con chắc chắn không? Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Con chắc chắn." Ngao Bính gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Ngao Quảng quay sang nhìn Hạo Thiên, ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm. Hạo Thiên, hiểu rõ tâm tư của Ngao Quảng, ngài khẽ gật đầu, ra hiệu cho Ngao Quảng đừng lo lắng.
"Được rồi." Hạo Thiên lên tiếng, giọng nói uy nghiêm nhưng đầy ấm áp. "Ta đồng ý cho các con thành thân. Nhưng, ta muốn hai con nhớ kỹ, cuộc sống sau này sẽ không hề dễ dàng. Hai con phải yêu thương, bao bọc và bảo vệ lẫn nhau. Hiểu chưa?"
Ngao Bính vui mừng khôn xiết, cậu quỳ xuống tạ ơn cha mẹ. Ngao Quảng, nhìn thấy sự hạnh phúc của con trai, cũng không còn tức giận nữa. Chàng biết rằng, tình yêu của Ngao Bính và Na Tra đã vượt qua mọi rào cản, và chàng tin rằng, với sự ủng hộ của cha mẹ, họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

Ngày cưới của Ngao Bính và Na Tra cuối cùng cũng đến. Thiên Cung rực rỡ trong sắc đỏ và vàng, những dải lụa thêu rồng phượng bay phấp phới trong gió. Tiếng nhạc tấu vang, trăm hoa đua nở, tất cả đều chúc mừng cho một tình yêu đã vượt qua bao sóng gió.
Na Tra, trong bộ hỷ phục đỏ thêu hoa sen, trông thật rạng rỡ nhưng vẫn còn chút yếu ớt. Từng bước chân của cậu không vững, phải dựa hẳn vào Ngao Bính mới có thể đi được. Ngao Bính, với vẻ uy nghiêm của một Long Vương, nắm chặt tay Na Tra, từng bước đi chậm rãi và vững chắc, như muốn nói với cả thế gian rằng cậu sẽ là chỗ dựa vững chãi cho Na Tra suốt cuộc đời này.
Hạo Thiên và Ngao Quảng đứng trên đài cao, nhìn xuống cặp đôi trẻ. Ngao Quảng khẽ nắm lấy tay Hạo Thiên, giọng nói nghẹn lại: "Huynh thấy chưa? Bính nhi đã lớn thật rồi."
Hạo Thiên siết nhẹ tay chàng, ánh mắt đầy trìu mến. "Đúng vậy, con của chúng ta đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình."
Khi Ngao Bính và Na Tra quỳ xuống dâng trà, Ngao Quảng xúc động đến rơi nước mắt. Chàng nâng Na Tra dậy, nhẹ nhàng nói: "Na Tra, từ giờ con là con dâu của ta. Dù thế nào, hãy yêu thương và chăm sóc cho Bính nhi, cũng như con đã chăm sóc cho bản thân. Ta sẽ luôn bảo vệ con."
Na Tra gật đầu, giọng nói run rẩy: "Con cảm ơn phụ hoàng, phụ mẫu."
Hạo Thiên mỉm cười, đưa cho cả hai một chiếc hộp bằng ngọc. "Đây là quà cưới của chúng ta. Hãy sống thật hạnh phúc."
Đêm tân hôn, Ngao Bính nhẹ nhàng bế Na Tra đặt lên giường, ân cần cởi bỏ hỷ phục cho cậu. "Na Tra, từ giờ về sau, không ai có thể làm tổn thương em được nữa. Anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi."
Na Tra nép vào lòng Ngao Bính, cảm nhận hơi ấm quen thuộc và bình yên. Cậu khẽ mỉm cười: "Em tin anh."
Tình yêu của Ngao Bính và Na Tra đã vượt qua mọi định kiến, mọi rào cản. Đám cưới này không chỉ là một khởi đầu mới cho họ, mà còn là một lời khẳng định cho tình yêu chân chính, một tình yêu đã vượt qua cả sự sống và cái chết để được ở bên nhau.

Sau khi tiệc cưới của Ngao Bính và Na Tra kết thúc, Ngao Quảng trở về phòng với một nỗi bồi hồi khó tả. Bụng y từ lúc bắt đầu buổi tiệc đã có những cơn đau nhẹ, giờ đây chúng đến dồn dập, khiến y có chút không thở nổi. Y biết rõ mình sắp sinh, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, không muốn phá hỏng ngày vui của con trai.
Ngao Quảng cố gắng chìm vào giấc ngủ, hy vọng những cơn đau sẽ dịu đi. Nhưng không, càng về đêm, những cơn đau càng lúc càng dồn dập và dữ dội. Hạo Thiên, vốn đang ngủ say, giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ của y. Ngài vội vàng bật dậy, thấy Ngao Quảng đang co quắp người, mồ hôi ướt đẫm trán.
"Ngao Quảng, đệ đau lắm sao?" Hạo Thiên hoảng hốt, định thần lại, ngài hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. "Huynh sẽ gọi tiên y ngay!"
"Không... đừng..." Ngao Quảng yếu ớt nắm lấy tay Hạo Thiên. "Hôm nay là đêm tân hôn của Bính nhi, ta không muốn làm phiền... không muốn phá hỏng..."
Hạo Thiên nhìn Ngao Quảng, ánh mắt đầy lo lắng và xót xa. Ngài biết y đang đau đớn, nhưng lại bất lực trước lời khẩn cầu của y. Ngài siết chặt tay Ngao Quảng, nhẹ nhàng hôn lên trán y, thì thầm: "Ngao Quảng, đừng lo, huynh ở đây... huynh sẽ luôn ở bên đệ."
Hạo Thiên đành nghe theo lời y, không gọi tiên y. Ngài ôm chặt y vào lòng, dùng tiên khí của mình để xoa dịu những cơn đau. Đêm tân hôn của con trai, cũng là đêm cha mẹ đau đớn sinh nở, một đêm vừa hạnh phúc vừa đầy nước mắt.

Ngao Quảng cắn chặt răng, cố nén những tiếng rên đau đớn. Từng cơn co thắt ập đến, mạnh hơn, dồn dập hơn, như muốn xé toạc cơ thể chàng. Hàng mi dài run rẩy, mồ hôi vã ra ướt đẫm gối.
"Hạo Thiên... xem... ta mở được bao nhiêu phân rồi..." Ngao Quảng thều thào, giọng nói đứt quãng vì đau.
Hạo Thiên vội vàng đỡ lấy thân dưới của Ngao Quảng, ngài nhìn xuống nơi riêng tư đang mấp máy dãn mở. Mở rộng được 5 phân, một con số vừa đủ để Hạo Thiên cảm nhận được nỗi đau mà chàng đang phải chịu đựng.
"Ngao Quảng, đệ giỏi lắm... Đệ đang làm rất tốt..." Hạo Thiên thủ thỉ, hôn lên trán chàng, dùng tay nhẹ nhàng xoa bụng để xoa dịu cơn đau.
Ngao Quảng thở dốc, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của Hạo Thiên. Đau đớn là thế, nhưng trong lòng chàng vẫn tràn ngập hạnh phúc. Chàng biết, chỉ một lát nữa thôi, đứa con của chàng và Hạo Thiên sẽ chào đời, và những cơn đau này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ngao Quảng nằm nghiêng, một tay hờ hững đặt trên bụng. Lông mày chàng nhíu chặt lại, đôi môi mím chặt cố nén tiếng rên đau đớn. Những cơn đau dồn dập, kéo dài như một con sóng không ngừng xô bờ.
"Ngao Quảng, đừng cố chịu đựng nữa," Hạo Thiên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán chàng. "Hãy rên lên nếu đệ cảm thấy đau. Huynh ở đây, huynh sẽ cùng đệ vượt qua."
"Ta... không muốn..." Ngao Quảng thều thào, "Không muốn làm phiền... không muốn để... Bính nhi lo lắng..."
"Đứa bé đang rất mạnh mẽ," Hạo Thiên thì thầm, "Đệ cũng phải mạnh mẽ. Mở rộng lỗ sinh được 5 phân rồi, chỉ một chút nữa thôi. Chúng ta sắp gặp con rồi."
Ngao Quảng khẽ gật đầu, cố gắng hít thở sâu. Hơi ấm từ bàn tay Hạo Thiên xoa nhẹ nơi bụng dưới, dường như cũng làm vơi đi phần nào nỗi đau.

Thời gian dường như trôi chậm lại, từng giây phút đều bị kéo dài bởi những cơn đau. Ngao Quảng cảm thấy toàn thân mệt lử, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương. Chàng lại thều thào gọi Hạo Thiên: "Hạo Thiên... xem thử... đã đủ chưa...".
Hạo Thiên nhẹ nhàng đỡ lấy y, ngài lại nhìn xuống. Lỗ sinh vẫn chỉ mới 5 phân, không hề có dấu hiệu nở thêm. Ngài đau xót nhìn Ngao Quảng, nhưng vẫn cố gắng trấn an: "Đừng lo, đệ đang làm rất tốt rồi."
"Không được..." Ngao Quảng lắc đầu. "Nằm như thế này không được... Huynh dìu ta dậy đi..."
Hạo Thiên hiểu ý chàng. Nằm một chỗ sẽ khiến quá trình sinh nở diễn ra chậm hơn. Ngài nhẹ nhàng đỡ Ngao Quảng ngồi dậy, rồi dìu chàng đứng lên. Dù đau đớn, nhưng Ngao Quảng vẫn cố gắng vịn vào vai Hạo Thiên, từng bước đi chậm rãi. Chàng tin rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, chàng sẽ có thể nhìn thấy đứa con của mình.

Hạo Thiên nhẹ nhàng dìu Ngao Quảng đi quanh phòng, mỗi bước chân đều cẩn trọng như sợ làm đau y. Chàng vịn chặt lấy vai ngài, mỗi khi cơn đau ập đến, bàn tay lại bấu chặt hơn, những ngón tay hằn sâu vào lớp vải y phục của Hạo Thiên.
"Hạo Thiên... đau..."
"Huynh biết mà, đệ cố lên một chút nữa thôi."
Đi thêm một lúc lâu nữa, Ngao Quảng cảm thấy một dòng nước ấm chảy ra. Một tiếng "oẹt" khẽ vang lên, y chợt nhận ra ối đã vỡ. "Hạo Thiên... ối vỡ rồi...".
Ngài nhìn xuống, ánh mắt đầy lo lắng. Lúc này, y cảm nhận được một sự giãn nở mạnh mẽ nơi hạ thân. Hạo Thiên vội vàng bế xốc Ngao Quảng lên, đặt y nằm ngay ngắn trên giường.
"Đệ nằm xuống đi, đã mở đủ rồi."
Hạo Thiên đỡ lấy đôi chân Ngao Quảng, từ từ vén y phục lên. Ngài thấy nơi đó đã mở rộng, đứa bé sắp chào đời. Ngao Quảng thở dốc, nắm chặt tay Hạo Thiên.
"Huynh... huynh phải đỡ đẻ cho ta... Nhất định... nhất định phải là huynh..."
"Được, huynh ở đây. Huynh sẽ luôn ở bên đệ."
Hạo Thiên hôn lên trán y, tay ngài đặt lên bụng Ngao Quảng. Ngài truyền một chút tiên khí vào, nhẹ nhàng xoa dịu. Thời khắc thiêng liêng nhất của tình yêu họ đã đến.

Ngao Quảng hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu dồn sức rặn. Gân cổ nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng. Lần này, may mắn thay, nhờ có tiên khí của Hạo Thiên từ lúc thai nghén, Ngao Quảng không phải sinh trứng giống như lúc sinh Ngao Bính, nhưng những cơn đau khi sinh nở vẫn không hề giảm bớt. Từng cơn co thắt dữ dội ập tới, như xé toạc cơ thể chàng.
"Á...!" Ngao Quảng không kìm được tiếng kêu, hai tay nắm chặt lấy ga giường.
"Cố lên, Ngao Quảng! Đệ rặn đi, rặn thật mạnh vào!" Hạo Thiên quỳ bên giường, một tay đỡ lấy lưng chàng, một tay đặt trên bụng, nhẹ nhàng xoa theo từng cơn co. "Chúng ta sắp gặp con rồi, cố lên!"
"Đau... Hạo Thiên... ta đau lắm..."
"Huynh biết, huynh biết mà," Hạo Thiên vừa trấn an, vừa truyền một chút tiên khí vào cơ thể chàng để giảm bớt sự đau đớn. "Nhìn huynh đây, rặn thật mạnh vào! Sắp ra rồi!"
Ngao Quảng nghe lời, dồn hết sức lực còn lại để rặn. Tiếng rên đau đớn hòa cùng tiếng thở dốc, cả hai cùng nhau đón chờ khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời.

Ngao Quảng lại hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực để rặn. "Á...!" Tiếng rên của chàng càng lúc càng dứt khoát. Hạo Thiên quỳ bên giường, đôi mắt chăm chú nhìn xuống nơi sinh nở của Ngao Quảng. Ngài thấy đầu đứa bé đã bắt đầu nhô ra, từng chút một, từng chút một, từ từ trồi xuống.
Hạo Thiên không kìm được sự xúc động, bàn tay ngài siết chặt lấy bàn tay của Ngao Quảng, giọng nói khàn đặc: "Ngao Quảng, nhìn kìa, đầu của con... con sắp ra rồi... Cố lên, rặn thêm một chút nữa..."
"Đau... quá... Hạo Thiên..." Ngao Quảng thở dốc, toàn thân run rẩy vì cơn đau đang giày vò. "Ta... ta không chịu nổi nữa rồi..."
"Không, đệ chịu nổi!" Hạo Thiên kiên quyết, "Huynh ở đây, huynh sẽ luôn ở bên đệ. Con đang chờ đệ, đệ không được bỏ cuộc! Rặn, rặn đi!"
Nghe lời Hạo Thiên, Ngao Quảng lại dồn hết sức lực để rặn. Đầu đứa bé cứ từng chút trồi xuống, làm căng lỗ sinh, những cơn đau lại càng thêm dồn dập. Hạo Thiên một mặt truyền tiên khí, một mặt trấn an Ngao Quảng, "Đúng rồi, đệ làm tốt lắm, đệ làm tốt lắm! Đầu con ra rồi... Rặn thêm một chút nữa thôi, rặn thật mạnh vào! Sắp ra rồi!"
Ngao Quảng biết mình đã đi đến giới hạn, nhưng khi nghe lời động viên của Hạo Thiên, chàng lại dồn sức rặn thêm một lần nữa. Lần này, đầu đứa bé đã nhô ra được một nửa, cả hai cùng hít thở, chuẩn bị cho cú rặn cuối cùng để đứa con chào đời.

Ngao Quảng hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực để rặn, đầu đứa bé đã sắp sửa chào đời. Bỗng nhiên, từ bên ngoài, một tiếng kêu thất thanh của cung nữ vang lên, cắt ngang khoảnh khắc thiêng liêng.
"Báo... Long Vương Ngao Bính đột nhiên thổ huyết ngất xỉu! Long Hậu Na Tra vì lo lắng cho Long Vương mà linh lực hỗn loạn! Các tiên y đã đến đó..."
Tiếng kêu của cung nữ như một gáo nước lạnh tạt vào Ngao Quảng. Toàn thân chàng cứng lại, hơi thở trở nên dồn dập. Ngao Quảng quên mất việc rặn, thay vào đó là một sự lo lắng tột độ.
"Bính nhi! Bính nhi làm sao? Na Tra..."
Trong cơn hoảng loạn, Ngao Quảng rặn một cách loạn xạ. Hậu quả là đầu đứa bé gần như bị kẹt lại. Cơn đau càng lúc càng dữ dội, như muốn xé toạc cơ thể chàng. Hạo Thiên, chứng kiến cảnh tượng này, cũng không kìm được sự lo lắng.
"Ngao Quảng, bình tĩnh lại! Đừng rặn loạn xạ như vậy! Con sẽ bị kẹt đấy!" Hạo Thiên cố gắng trấn an, nhưng giọng nói cũng đầy vẻ hoảng hốt. "Đừng lo, huynh sẽ cho người xem xét. Bây giờ đệ chỉ cần tập trung sinh con thôi! Ngao Quảng, nghe lời huynh!"
Ngao Quảng như không nghe thấy lời Hạo Thiên, toàn thân co giật, mồ hôi vã ra như tắm. Cơn đau từ việc đứa bé bị kẹt làm chàng gần như ngất đi. Chàng vẫn cố gắng gào lên: "Bính nhi... Hạo Thiên... ta phải đi xem Bính nhi..."

Hạo Thiên giữ chặt lấy Ngao Quảng, giọng nói cứng rắn: "Ngao Quảng, đệ nghe huynh! Đứa bé sắp ra rồi, không thể đi lúc này! Đệ rặn đi!"
Nhưng Ngao Quảng không nghe. Nỗi lo lắng cho Ngao Bính đã lấn át tất cả. Chàng vùng vẫy trong vòng tay Hạo Thiên, nước mắt giàn giụa. "Không! Ta phải đi! Bính nhi... con ta..."
Thấy Hạo Thiên vẫn kiên quyết giữ mình lại, Ngao Quảng bỗng nhiên làm một hành động khiến Hạo Thiên sửng sốt. Trong cơn đau và tuyệt vọng, chàng vươn tay xuống, đẩy mạnh đầu đứa bé đang trồi ra vào lại bên trong.
"Ngao Quảng! Đệ đang làm cái gì vậy?" Hạo Thiên hoảng hốt, buông tay ra.
"Ta không thể sinh con lúc này..." Ngao Quảng run rẩy, "Ta phải đi tìm Bính nhi... Ta phải đi..."
Chàng cố gắng vùng dậy, nhưng cơn đau ập đến mạnh mẽ hơn, khiến toàn thân Ngao Quảng co giật. Chàng gục xuống giường, hơi thở trở nên yếu ớt.

Hạo Thiên nhìn Ngao Quảng đang quằn quại, biết rằng trong tình thế này không thể nào cản được chàng. Ngài truyền một luồng linh lực ấm áp vào cơ thể y để giữ cho y không ngất đi vì đau đớn, rồi vội vàng dìu y ra khỏi phòng, tiến thẳng về phía tẩm điện của Ngao Bính.
"Ngao Quảng, cố lên. Chúng ta sắp đến rồi," Hạo Thiên thì thầm, đỡ lấy toàn bộ trọng lượng của y.
Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Ngao Quảng đau thắt lòng. Ngao Bính nằm bất động trên giường, khóe môi còn vương chút máu đỏ. Xung quanh là các vị tiên y đang cố gắng chữa trị, vẻ mặt ai cũng căng thẳng. Na Tra thì quỳ sụp bên cạnh, tay nắm chặt lấy tay Ngao Bính, miệng lẩm nhẩm những lời cầu nguyện trong nỗi sợ hãi tột cùng. Sắc mặt cậu trắng bệch vì linh lực hỗn loạn, nhưng khi các tiên y định chạm vào để giúp, cậu lại né tránh, ánh mắt đầy đề phòng.
"Bính nhi! Con của ta!" Ngao Quảng không kìm được tiếng kêu, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay Hạo Thiên.
Hạo Thiên ôm chặt lấy chàng, trấn an: "Ngao Quảng, bình tĩnh lại. Tiên y đang chữa trị cho con rồi. Đệ không sao đâu."
Na Tra ngước lên, thấy Ngao Quảng và Hạo Thiên, ánh mắt cậu lóe lên một tia hy vọng. "Phụ hoàng, phụ mẫu... người mau cứu Ngao Bính đi... người... người ấy..." Na Tra không nói hết câu, lại cúi gằm mặt xuống, run rẩy.
Ngao Quảng, nhìn thấy Na Tra yếu ớt như vậy, nỗi lo lắng càng dâng trào. Chàng cố nén cơn đau, bước lại gần giường, chạm vào trán Ngao Bính. Nỗi đau thể xác giờ đây đã bị lấn át bởi nỗi đau tinh thần.

Ngao Quảng, mặc dù cơn đau sinh nở vẫn đang giày vò, vẫn cố nén lại, dùng chút sức lực cuối cùng truyền một luồng linh lực dịu nhẹ vào người Ngao Bính. Sau đó, chàng quay sang nhìn Na Tra, ánh mắt đầy lo lắng.
"Na Tra, con đừng lo lắng quá," Ngao Quảng nhẹ nhàng nói. "Cơ thể con mới được tái tạo lại, lại trải qua chuyện này trong ngày tân hôn, linh lực hỗn loạn là điều dễ hiểu. Con phải giữ bình tĩnh."
Na Tra ngước lên, đôi mắt đỏ hoe. "Phụ mẫu... con... con sợ lắm... con sợ Ngao Bính sẽ... sẽ lại rời xa con..."
Ngao Quảng nắm lấy tay Na Tra, cảm nhận được sự run rẩy trong đó. Chàng biết, Na Tra năm xưa vì cứu Ngao Bính mà hồn phách tan nát, may mắn nhờ Thái Ất Chân Nhân dùng củ sen trong hồ của Quan Âm mà tái tạo lại nhục thân. Giờ đây, khi vừa mới tạm ổn định, lại gặp phải cú sốc này, cơ thể yếu ớt của cậu gần như không thể chịu đựng nổi.
"Không đâu," Ngao Quảng trấn an, "Ngao Bính sẽ không sao. Con phải tin vào con. Con phải tin vào tình yêu của hai đứa. Giờ con hãy hít thở thật sâu, cố gắng điều hòa linh lực. Đừng để linh lực hỗn loạn làm tổn thương cơ thể con nữa."
Hạo Thiên đứng bên cạnh, thấy Ngao Quảng vừa đau đớn, vừa lo lắng cho con, lòng ngài cũng đau xót khôn nguôi. Ngài dùng một tay ôm lấy Ngao Quảng, một tay truyền linh lực vào cho cả Na Tra. Ba người, trong cơn bão của cảm xúc, lại cùng nhau vượt qua một thử thách mới.

Hạo Thiên thấy sắc mặt Ngao Quảng ngày càng trắng bệch, ngài sợ thân thể y không trụ nổi. Ngài nhẹ nhàng dìu Ngao Quảng đến chiếc ghế gần đó, đỡ y ngồi xuống. Những cơn đau sinh nở bị y cố nén lại giờ ập tới dồn dập và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đứa trẻ trong bụng không ngừng quẫy đạp, như muốn tìm đường ra, khiến cái bụng tròn căng của Ngao Quảng lại một lần nữa run lên.
"Ngao Quảng, đệ đau lắm sao?" Hạo Thiên lo lắng hỏi, nhưng Ngao Quảng chỉ lắc đầu.
"Không sao... huynh đừng lo..." Ngao Quảng cố kìm nén tiếng rên, sợ Na Tra đang lo lắng cho Ngao Bính sẽ nghe thấy mà hoảng sợ thêm.
Hạo Thiên nhìn y, lòng đau như cắt. Ngài quỳ xuống, tay nhẹ nhàng xoa bụng y, truyền linh lực để xoa dịu những cơn đau. "Ngao Quảng, đừng cố chịu đựng nữa. Đệ đau thì cứ rên lên, cứ la hét. Đừng để mình phải khổ như vậy."
"Không... không được..." Ngao Quảng cắn chặt môi, mồ hôi vã ra ướt đẫm trán. "Ta... ta không muốn... Na Tra..."
Hạo Thiên đau lòng nhìn Ngao Quảng, ngài biết y đang lo lắng cho Na Tra và Ngao Bính hơn cả bản thân mình. Ngài chỉ có thể ôm chặt lấy y, thì thầm những lời an ủi, cố gắng san sẻ nỗi đau này cùng y.

Những cơn co thắt ngày càng dữ dội khiến Ngao Quảng không thể ngồi yên. Y bấu chặt lấy Hạo Thiên, móng tay hằn sâu vào lớp áo lụa của ngài. Đứa trẻ trong bụng không ngừng thúc xuống, khiến Ngao Quảng không thể ngồi thẳng được nữa mà phải dịch mông ra bìa ghế, một tư thế tự nhiên để chuẩn bị cho việc sinh nở.
"A... Hạo Thiên..." Tiếng rên của y giờ đây đã không còn kìm nén được nữa, nhưng vẫn rất nhỏ, như sợ làm phiền người khác.
"Huynh ở đây," Hạo Thiên ôm lấy y, giọng nói đầy sự xót xa. "Huynh ở đây với đệ."
Dù không rặn, nhưng mỗi khi một cơn co đến, đầu của đứa bé lại được đẩy xuống, căng tròn ngay lỗ sinh, khiến Ngao Quảng đau đớn đến nghẹt thở. Cả hai cùng nhau chịu đựng, một nỗi đau của thể xác và một nỗi đau của tâm hồn.

Ngao Quảng cố hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực để giữ bình tĩnh, nhưng một cơn co nữa lại ập đến, mạnh mẽ đến mức y không thể kìm nén được nữa mà phải rặn. Tiếng rên đau đớn vang lên. Đầu đứa bé theo đó mà trồi ra. Mái tóc màu máu ma sát nơi lỗ sinh, tạo ra cảm giác căng rát đến khó chịu.
Hạo Thiên thấy tình hình không ổn, ngài biết y không thể sinh con trong tư thế ngồi nửa vời như vậy. Ngài vội vàng đỡ y đứng dậy. Tư thế đứng khiến trọng lực thúc đẩy đầu đứa bé xuống mạnh mẽ hơn, khiến Ngao Quảng đau đớn đến nghẹt thở.
"Không ổn rồi! Chúng ta phải về phòng ngay!"
Nói rồi, Hạo Thiên ôm lấy Ngao Quảng, cả hai biến mất, quay trở về tẩm điện của mình. Ngao Quảng vừa về tới phòng, đã lập tức dạng hai chân ra, dồn sức rặn.
"Hạo Thiên... ta không chịu nổi nữa!"
"Cố lên, Ngao Quảng! Rặn mạnh vào! Đứa bé sắp ra rồi! Ngoan, nghe lời ta, rặn thật mạnh vào!"
Cùng với những lời động viên của Hạo Thiên, Ngao Quảng dồn hết sức lực còn lại để rặn. Chàng tin rằng, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, tất cả những cơn đau này sẽ kết thúc.

Ngao Quảng đứng thẳng, hai tay bấu chặt lấy vai Hạo Thiên, dồn hết sức lực để rặn. Hai chân chàng cố gắng tách rộng hết cỡ, trong một tư thế mà Hạo Thiên phải hết sức giữ để chàng không ngã. Nhờ trọng lực và tư thế này, đầu đứa bé cuối cùng cũng bật ra khỏi lỗ sinh.
"Á...!" Tiếng rên của Ngao Quảng vang lên, xen lẫn tiếng thở hổn hển. Một cảm giác đau đớn dữ dội nhưng cũng đầy nhẹ nhõm.
"Đầu con ra rồi, Ngao Quảng! Đệ làm tốt lắm!" Hạo Thiên reo lên, ngài vội cúi xuống nhìn. Đầu đứa bé đã hoàn toàn lộ ra, mái tóc màu máu ướt át dính sát vào da thịt. "Cố thêm một chút nữa, chỉ còn phần vai thôi!"
"Khó... quá... Hạo Thiên..." Ngao Quảng gần như kiệt sức, giọng nói thều thào. Phần đầu đã ra, nhưng phần vai và thân đứa bé lại trở thành một thử thách lớn hơn, kẹt lại bên trong. "Ta không còn... sức nữa..."
"Không, đệ có!" Hạo Thiên kiên quyết, ôm chặt lấy Ngao Quảng từ phía sau. "Huynh sẽ giúp đệ! Chúng ta cùng nhau!" Ngài dùng tay xoa nhẹ bụng Ngao Quảng, truyền thêm một chút linh lực cuối cùng. "Rặn, Ngao Quảng! Rặn thật mạnh vào, một lần nữa thôi!"

Ngao Quảng cố rặn, nhưng phần vai của đứa bé vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích. Hai chân y run rẩy, mỏi nhừ vì đã đứng quá lâu, dường như sắp không còn trụ nổi. Hạo Thiên thấy vậy, ngài vội vàng dìu y quỳ xuống giường.
Ngao Quảng vùi mặt vào hõm cổ của Hạo Thiên, hai tay bấu chặt lấy lưng ngài. Tư thế này giúp chàng dồn được nhiều sức lực hơn. Mông y hơi chu lên, theo nhịp rặn. Hạo Thiên đỡ lấy y, bàn tay ngài đặt lên bụng chàng, nhẹ nhàng xoa, cùng y rặn.
"A... Hạo Thiên... đau quá..."
"Ngao Quảng, cố lên, cố lên một chút nữa thôi!" Hạo Thiên thì thầm, hôn lên tóc chàng. "Vai con đã bắt đầu nhúc nhích rồi. Rặn, rặn đi!"
Nghe lời Hạo Thiên, Ngao Quảng dồn hết sức lực cuối cùng. Chàng rên lên một tiếng thật dài, phần vai của đứa bé cuối cùng cũng từ từ xê dịch. Một cảm giác đau đớn dữ dội nhưng cũng đầy nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Hạo Thiên và Ngao Quảng cùng nhau, chuẩn bị đón đứa con thứ hai chào đời.

Sau bao nỗ lực, cuối cùng phần vai của đứa bé cũng đã trồi ra được một nửa. Hạo Thiên đỡ lấy phần vai nhỏ, cố gắng giúp y. Nhưng đứa bé có vẻ to hơn dự kiến nên việc sinh nở lại trở nên khó khăn hơn.
"Hạo Thiên... tại sao... vẫn chưa ra...?" Giọng Ngao Quảng run rẩy, đầy mệt mỏi và tuyệt vọng.
"Đứa bé hơi to một chút, đệ cố rặn thêm một lần nữa thôi! Chúng ta sắp thành công rồi!" Hạo Thiên cố gắng trấn an.
Ngao Quảng gật đầu, hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực để rặn. Nhưng lần này, dù đã cố hết sức, phần vai còn lại của đứa bé vẫn không chịu nhúc nhích.
"Aaa!" Ngao Quảng rên lên một tiếng đau đớn, nước mắt tuôn rơi. Cơn đau như xé toạc cơ thể y. Y cảm thấy kiệt sức, không còn một chút sức lực nào nữa.
"Đừng bỏ cuộc! Ngao Quảng! Nhìn huynh đây!" Hạo Thiên biết y đã đến giới hạn, ngài hôn lên trán y, truyền thêm một chút linh lực vào cơ thể chàng. "Đệ là Long Vương của ta, là Thiên Hậu của ta, là người mạnh mẽ nhất! Đệ có thể làm được!"
Ngao Quảng cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh từ Hạo Thiên, y lấy lại được một chút tinh thần. Nhưng đúng lúc đó, một cơn đau buốt thấu xương lại ập đến, khiến y phải hét lên.
"Hạo Thiên... không được rồi... Ta... ta không thể..."
"Không, đệ có thể! Nghe lời huynh! Rặn! Rặn thêm một lần nữa! Lần này thôi!" Hạo Thiên ôm lấy y, cả hai cùng nhau, cố gắng vượt qua thử thách cuối cùng.

Cơn đau dữ dội dồn dập ập đến, Ngao Quảng cảm thấy dường như cơ thể mình sắp nứt ra. Nước mắt không ngừng chảy, ướt đẫm gò má. Y cố gắng hít thở, nhưng cơn đau lại cuốn đi tất cả.
"A... Hạo Thiên... ta không chịu nổi nữa..."
"Đừng bỏ cuộc, Ngao Quảng!" Hạo Thiên siết chặt tay chàng, giọng nói khản đặc. "Huynh ở đây, huynh sẽ cùng đệ chịu đựng. Đứa bé sắp ra rồi, đệ cảm nhận được không?"
"Không... ta không cảm nhận được gì cả... chỉ có đau thôi..."
Hạo Thiên đau lòng, ngài biết y đã đến giới hạn. Ngài cúi xuống, hôn lên đôi môi mặn chát của Ngao Quảng, truyền thêm một chút linh lực cuối cùng vào cơ thể chàng.
"Huynh sẽ giúp đệ," ngài thì thầm. "Đệ nghe lời huynh, rặn thêm một lần nữa. Chỉ một lần thôi, được không?"
Ngao Quảng gật đầu, cố gắng lấy lại chút sức lực cuối cùng. Chàng hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực để rặn. "Á...!" Một tiếng rên dài vang lên, và rồi...

Những cơn co thắt lại ập đến, dồn dập và dữ dội hơn bao giờ hết. Ngao Quảng cảm thấy toàn thân mình như bị xé nát, từng thớ thịt, từng thớ xương đều đang gào thét.
"Hạo... Thiên... ta... ta không... chịu... nổi..."
"Rặn, Ngao Quảng! Rặn đi!" Hạo Thiên gầm lên, giọng nói khản đặc vì lo lắng. Ngài nhìn thấy phần vai đứa bé đã bắt đầu nhúc nhích. "Sắp ra rồi! Một lần nữa thôi! Rặn mạnh vào!"
Lấy hết sức lực cuối cùng, Ngao Quảng rặn một tiếng thật dài. "Aaa!"
Và rồi, một tiếng khóc trẻ thơ vang lên. Đứa bé đã chào đời. Hạo Thiên vội vàng đỡ lấy đứa trẻ, một bé trai kháu khỉnh, da dẻ trắng hồng, mái tóc đen huyền. Nhưng Ngao Quảng không còn nghe thấy gì nữa. Chàng ngất lịm đi, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay của Hạo Thiên.
Hạo Thiên ôm lấy cả con và Ngao Quảng, lòng đau như cắt. Ngài nhìn Ngao Quảng đang bất tỉnh, khuôn mặt còn vương những giọt mồ hôi và nước mắt. Ngài vừa đau lòng, vừa xót xa.
"Ngao Quảng, đệ đã rất dũng cảm," Hạo Thiên thì thầm, hôn lên trán chàng. "Đệ đã làm rất tốt."
Ngài ôm lấy Ngao Quảng, đôi mắt ngài ngấn lệ. Vạn năm trước, cũng là lúc này, y cũng đã phải chịu đựng những cơn đau này. Nhưng lúc đó, y chỉ có một mình, một mình chống chọi với nỗi đau, với quỷ khí của biển sâu. Không có ai bên cạnh để an ủi, không có ai để nắm tay, để san sẻ. Hạo Thiên càng nghĩ, càng cảm thấy tội lỗi. Ngài đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời y. Ngài đã để y phải chịu đựng quá nhiều.
"Ngao Quảng, từ nay về sau, huynh sẽ không bao giờ để đệ phải chịu khổ một mình nữa. Huynh thề." Hạo Thiên siết chặt vòng tay, ôm lấy cả hai người con yêu của mình, ta thề "!.

Sau khi tiên y đến và xác nhận Ngao Quảng đã ổn định trở lại, Hạo Thiên mới yên tâm rời đi để giải quyết chuyện của Ngao Bính. Ngài truyền một chút tiên khí vào cơ thể Ngao Quảng, hôn lên trán chàng, rồi đặt đứa bé vào lòng y.
"Huynh sẽ quay lại ngay," ngài thì thầm, "Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Ngao Quảng, dù vẫn còn mơ màng, nhưng vẫn cố gắng gật đầu. Chàng ôm đứa con vào lòng, cảm nhận hơi ấm và sự bình yên. Hạo Thiên, sau đó, rời khỏi phòng, mang theo một nỗi lo lắng mới, nhưng cũng đầy quyết tâm.
Ngài quay trở lại tẩm điện của Ngao Bính, nơi Na Tra vẫn đang quỳ bên giường, tay nắm chặt lấy tay Ngao Bính, vẻ mặt đầy sợ hãi. Hạo Thiên tiến lại gần, nhìn vào tình trạng của Ngao Bính. Ngài cau mày, nhận ra một điều bất thường.
"Na Tra," Hạo Thiên lên tiếng, giọng nói uy nghiêm nhưng vẫn đầy sự cảm thông, "Con hãy để các tiên y xem xét cho Ngao Bính."
Na Tra ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, lắc đầu nguầy nguậy. "Không! Con không muốn! Con sợ... con sợ họ sẽ làm tổn thương Bính nhi..."
Hạo Thiên biết Na Tra đã trải qua quá nhiều đau khổ, cậu sợ hãi việc mất đi người mình yêu. Ngài nhẹ nhàng đặt tay lên vai Na Tra, trấn an: "Không sao đâu, con dâu. Cứ tin tưởng vào cha. Cha sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Ngao Bính."
Na Tra nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của Hạo Thiên, cuối cùng cũng chịu buông tay. Hạo Thiên ra hiệu cho các tiên y tiến lại gần, còn ngài thì bắt đầu xem xét tình trạng của Ngao Bính. Ngài phát hiện ra một luồng hắc khí lạ đang bao trùm lấy cơ thể Ngao Bính, chính thứ này đã khiến cậu thổ huyết và ngất đi.
Hạo Thiên nhíu mày, ngài đã biết ai là kẻ đứng sau chuyện này. Ngài quay sang nhìn Na Tra, ánh mắt đầy ẩn ý: "Na Tra, con hãy ở lại đây chăm sóc cho Bính nhi. Còn chuyện này, cha sẽ giải quyết."

Hạo Thiên bắt đầu truyền linh lực của mình vào cơ thể Ngao Bính để trấn áp luồng hắc khí. Hắc khí này vô cùng mạnh mẽ, cố gắng chống lại tiên khí của ngài. Càng lúc Hạo Thiên càng cau mày. Ngài nhận ra luồng hắc khí này không phải của một ai đó bình thường mà là của một Ma Tôn thượng cổ. Hắc khí này lại xâm nhập vào cơ thể Ngao Bính trong ngày cưới, khiến ngài nghi ngờ rằng có kẻ đang cố gắng phá hoại hạnh phúc của con trai mình.
Na Tra thấy Hạo Thiên nghiêm mặt thì lo lắng hỏi: "Phụ hoàng, Ngao Bính làm sao vậy? Người ấy... có ổn không?"
"Con đừng lo, Ngao Bính sẽ ổn thôi," Hạo Thiên trấn an Na Tra, nhưng trong lòng ngài đã có một kế hoạch riêng. Ngài biết rằng nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì hắc khí sẽ lan ra Thiên Cung, đe dọa đến sự bình yên nơi đây. Hạo Thiên quyết định sẽ mang Ngao Bính và Na Tra đến một nơi an toàn hơn.
Ngài quay sang nói với Na Tra: "Na Tra, con hãy chuẩn bị một chút đồ đạc, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Na Tra ngạc nhiên: "Rời khỏi đây? Đi đâu ạ?"
"Chúng ta sẽ đến một nơi an toàn hơn, nơi không ai có thể làm hại Ngao Bính," Hạo Thiên đáp, ánh mắt đầy sự kiên định. "Con cứ tin vào cha. Cha sẽ bảo vệ các con."
Sau đó, Hạo Thiên truyền lệnh cho các tiên y và tiên nữ lo liệu chuyện trong Thiên Cung. Ngài bế Ngao Bính đang bất tỉnh, Na Tra thì đi theo sau, cả ba biến mất khỏi Thiên Cung, để lại một nỗi lo lắng và một sự im lặng khó tả. Hạo Thiên biết rằng, cuộc chiến chống lại Ma Tôn thượng cổ này sẽ không hề dễ dàng, nhưng ngài đã quyết tâm sẽ bảo vệ gia đình mình bằng mọi giá.

Hạo Thiên mang theo Ngao Bính và Na Tra đến một vùng đất bí ẩn nằm sâu trong núi Côn Lôn, nơi tiên khí dồi dào và được bảo vệ bởi những vị thần mạnh mẽ. Tại đây, với sự giúp đỡ của các vị thần cổ xưa, Hạo Thiên đã từng bước đẩy lùi được luồng hắc khí ra khỏi cơ thể Ngao Bính.
Sau nhiều ngày hôn mê, Ngao Bính cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là khuôn mặt lo lắng nhưng tràn đầy yêu thương của Na Tra. Cả hai ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
Về phần Ngao Quảng, sau khi tỉnh lại và biết được tình hình của Ngao Bính, chàng vô cùng lo lắng. Hạo Thiên đã kể cho chàng nghe về luồng hắc khí và sự can thiệp của Ma Tôn thượng cổ. Ngao Quảng, dù vừa trải qua cơn vượt cạn đầy đau đớn, vẫn một mực muốn đến bên cạnh Ngao Bính và Na Tra.
Cuối cùng, cả gia đình cũng đoàn tụ tại Côn Lôn. Ngao Quảng ôm chặt lấy Ngao Bính và Na Tra, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Hạo Thiên đứng bên cạnh, vòng tay ôm lấy cả ba, cảm nhận được sự trọn vẹn của hạnh phúc.
Đứa bé trai mới sinh được Hạo Thiên đặt tên là Thiên Dực, với hy vọng con sẽ mạnh mẽ, tự do bay lượn như đôi cánh trên bầu trời, và luôn được bảo vệ bởi tình yêu thương của gia đình.
Sau này, với sự giúp đỡ của Hạo Thiên và Ngao Quảng, Ngao Bính và Na Tra đã cùng nhau tu luyện, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Họ cùng nhau khám phá những bí ẩn của tam giới, giúp đỡ những người gặp khó khăn, và bảo vệ sự bình yên của Thiên Cung.
Ma Tôn thượng cổ dù đã thất bại trong việc hãm hại gia đình Hạo Thiên, nhưng vẫn luôn âm mưu trỗi dậy. Tuy nhiên, với sức mạnh đoàn kết và tình yêu thương vô bờ bến, gia đình Hạo Thiên đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, chiến thắng mọi thế lực hắc ám, mang lại sự bình yên và hạnh phúc vĩnh cửu cho tam giới.
Gia đình Hạo Thiên sống một cuộc sống an yên, tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương. Ngao Quảng trở lại với sự dịu dàng vốn có, Hạo Thiên luôn yêu thương và che chở cho cả gia đình. Ngao Bính và Na Tra tình cảm mặn nồng, cùng nhau gánh vác trách nhiệm. Và Thiên Dực, đứa trẻ mang trong mình tình yêu và hy vọng, lớn lên khỏe mạnh, thông minh, trở thành niềm tự hào của cả gia đình.
Câu chuyện về gia đình Hạo Thiên trở thành một huyền thoại đẹp đẽ trong tam giới, một minh chứng cho sức mạnh của tình yêu, sự đoàn kết và lòng dũng cảm, vượt qua mọi khó khăn để xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store