ZingTruyen.Store

Cover Trieu Duyen Bang Va Hoa

"Ở bên cạnh chị không phải nhà họ Nguyễn của em sẽ tuyệt hậu sao?"

"Đúng vậy, vậy thì em có thể tìm người đàn ông khác kết hôn, sau đó sinh thật nhiều thật nhiều con cái,..." Minh Triệu nói xong liền tự động im lặng.

Kỳ Duyên buồn cười nhìn Minh Triệu vui vẻ nói "Chị cảm thấy sẽ có đàn ông thích bộ dạng này của em sao"

Nàng đánh giá Kỳ Duyên từ đầu đến chân một chút, chỉ có cởi hết ra thì Kỳ Duyên mới xuất hiện được nét nữ tính, mặc đồ vào rồi thì chỉ có mười phần nam tính "Quả nhiên chỉ có mình chị miễn cưỡng yêu em thôi, em nói xem có phải tâm địa chị rất tốt không?" Minh Triệu dõng dạc nói với Kỳ Duyên

Kỳ Duyên không có trả lời ngay mà lập tức ôm hôn Minh Triệu quyết liệt.

"Triệu"

"Huh?"


"Chị muốn sau này chúng ta ở đây hay là ở nhà của em mua"

"Em nghe theo chị sao?" Minh Triệu nằm sát người Kỳ Duyên ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Em đã nói bây giờ chị chính là nữ chủ nhân của Nguyễn gia, chị nên thích ứng với thân phận này đi nha"

"Cũng như nhau thôi, nhưng mà chị vẫn còn rất thích căn nhà mà em mua, ở đây quá rộng lớn, hơn nữa chị còn rất thích đồ ăn của em làm, so với đồ ăn do đầu bếp ở đây làm ngon hơn rất nhiều"

"Đi, nghe theo chị, chúng ta lập tức quay về"

Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà rộng lớn của Nguyễn gia, quay về căn nhà cũ mà Kỳ Duyên mua.

"Aaa~~ Vẫn là ở đây thoải mái nhất" Minh Triệu nằm dài trên sopha kêu lên.

Reng reng reng


Di động của Kỳ Duyên vang lên"Alo?...uhm...trước tiên cứ làm vậy...có gì thay đổi tôi sẽ báo cậu sau, bye"

"Ai vậy?" Nàng thấy Kỳ Duyên cúp điện thoại liền hỏi.

"Đỗ Long, cậu ta đang xử lý hang ổ của Kim gia, phát hiện mẹ chị hút thuốc phiện quá liều nên đã bị ngất xĩu"


"Thật không, hiện tại bà ấy thế nào?" Ngữ khí của Minh Triệu lãnh đạm, mẹ nàng trước đó bán nàng lấy tiền, bây giờ lại một lần nữa bị bà ấy hãm hại, điều này làm trong lòng Minh Triệu bị đả kích rất lớn.

"Đỗ Long đã đem bà ấy đến trại cai nghiện rồi, chi phí ở đó sẽ do chúng ta chịu, coi như làm cho bà ấy có nơi ăn ở, chị cảm thấy sao?" Kỳ Duyên ngồi xuống ôm Minh Triệu hỏi nàng.


"Uhm, làm như em nói đi, chị không có ý kiến"

"Triệu, chị đừng buồn nữa, chuyện như vậy sẽ không tái diễn nữa, em hứa đó" Kỳ Duyên ôm nhẹ Minh Triệu vào lòng.

"Uhm, chị tin em mà, trên đời này người chị tin tưởng nhất chỉ có bà ngoại và em thôi, sau này không được gạt chị biết không?"


"Chị yên tâm, mãi mãi cũng không có chuyện đó"

____________________________________________________________________


Quan hệ của Kỳ Duyên và Minh Triệu đã bị Minh Tú với Lam Anh biết được bảy tám phần, cho nên cũng không cần xác nhận gì hết "Minh Triệu, theo như tính tình của cậu thì sao cậu có thể sống được với người có tính cách như Kỳ Duyên được vậy?" Minh Tú vừa uống cà phê vừa hỏi.


Khó có khi được thời gian rảnh rỗi lúc nghỉ trưa, cả ba ở trong phòng Minh Tú vừa trò chuyện vừa uống cà phê.

"Tính cách cô ấy không tốt sao?"

"Không phải là không tốt mà là quá lạnh lùng thôi, cậu và cô ấy có thể nói chuyện với nhau? Ngoài ra bối cảnh gia đình của cô ấy mình cũng cảm thấy rất kỳ lạ" Tuy rằng Kỳ Duyên giúp Minh Tú không ít, nhưng bối cảnh của cô ấy rất khó hiểu, cho nên Minh Tú rất sợ tương lai của Minh Triệu sẽ không tốt.

"Mình cảm thấy rất hạnh phúc, bình thường ở nhà cô ấy cũng nói chuyện rất nhiều, không giống với những lúc trong công ty đâu. Nếu nói bối cảnh của cô ấy phức tạp thì chính là phức tạp, còn nói không phức tạp thì sẽ không phức tạp thôi" Minh Triệu thật lòng nói.

Lúc này Minh Tú và Lâm Anh làm gì còn quản bối cảnh của Kỳ Duyên có phức tạp hay không mà cả hai chỉ chú ý đến câu nói của Minh Triệu

"Cậu ở chung với Kỳ Duyên?" Đột nhiên Lâm Anh hỏi.

"Ai nói?" Minh Triệu bối rối.


"Chính cậu nói lúc cô ta ở nhà thì cũng nói chuyện rất nhiều, có phải hay không vậy Minh Tú" Lâm Anh nhìn Minh Tú muốn cô xác nhận.

"Uh, uh đúng vậy, cậu mới vừa nói như vậy" Minh Tú vội trả lời.

"Không tính, thỉnh thoảng mình chỉ tới nhà cô ấy ăn cơm" Minh Triệu có chút ngượng ngùng nói.

"Ôi, Triệu tổng chúng ta bao giờ thì lưu lạc đến nỗi phải tới nhà người khác ăn cơm vậy, nhưng mà nè, lấy giao tình giữa chúng ta thì nếu đến nhà người khác ăn cơm cậu cũng nên tới nhà mình hoặc Minh Tú nha" Lâm Anh vẫn như trước, không chịu buông tha cho Minh Triệu, cô ấy cứ trêu chọc nàng.


"Cái gì chứ, nhà Minh Tú còn có Ánh Quỳnh ở đó, Ánh Quỳnh nhìn mình chẳng khác nào nhìn người xấu, mình không dám nha, còn nhà cậu, ba mẹ cậu đều là thành phần có học thức, mình nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, khó chịu muốn chết, vì thế mình chỉ có thể đến nhà cô ấy, hơn nữa tay nghề của Kỳ Duyên rất tuyệt" Nhắc đến Kỳ Duyên, Minh Triệu liền cười toe toét.


Minh Tú và Lâm Anh nhìn vẻ mặt đầy say mê của Minh Triệu nói "Không bằng thứ bảy này đến nhà Kỳ Duyên nếm thử tay nghề của cô ấy, xem thử coi có giống như Minh Triệu nói hay không?" Lâm Anh đề nghị.

"Đúng vậy, đúng vậy, đề nghị này thật không tồi, mình sẽ rủ Ánh Quỳnh đi cùng" Minh Tú gật đầu nói.

"Nguyễn* tổng yếu quý, cậu không nên giờ nào phút nào cũng nhắc Ánh Quỳnh nhà cậu nha" Khó có khi Minh Triệu nắm được cơ hội chọc ghẹo Minh Tú, nàng vội nói.

"Bất quá thì lần sau có tụ họp ở nhà mình cậu có thể dẫn theo Kỳ Duyên đi cùng" Minh Tú cũng không cam chịu yếu thế.

"OK, quyết định như vậy đi, thứ bảy tuần này tới nhà Kỳ Duyên ăn cơm" Lâm Anh tuyên bố.

"Biết rồi" Minh Triệu nói to.

"À, Minh Triệu, mình có chuyện muốn hỏi cậu" Đột nhiên Lâm Anh nghiêm túc nhìn Minh Triệu hỏi.

"Chuyện gì?" Minh Triệu thấy bộ dạng Lâm Anh nghiêm túc như vậy thì nàng cũng nghiêm chỉnh hỏi cô ấy.


"Lúc trên giường Kỳ Duyên cũng lạnh lùng như vậy hả?" Lâm Anh vẫn mang bộ dạng nghiêm túc hỏi.

"Phụt" Minh Tú và Minh Triệu đều đem cà phê trong miệng phun ra.

Minh Tú cứ nghĩ Lâm Anh sẽ hỏi đến chuyện công việc, ai ngờ bày ra biểu cảm nghiêm túc như vậy mà lại hỏi chuyện giường chiếu nhà người ta, điều này làm Minh Tú cũng chấn động không ít.

Minh Triệu vừa kinh ngạc vừa bị cà phê sặc, không ngừng ho khan.

"Khụ...khụ...Lâm Anh, cậu có lộn không vậy, chuyện này mà cậu cũng hỏi được hả?" Xem nét mặt nghiêm túc của Lâm Anh, một bộ tiểu thư khuê cát cư nhiên lại hỏi loại chuyện này, thật làm người khác mở rộng tầm mắt.


"Vì sao không thể hỏi, mình rất tò mò nha, nói chút đi mà" Lâm Anh giống như một đứa trẻ ngoan đang chờ nghe kết quả.

"Hừ, mình không thèm để ý các cậu nữa, mình về văn phòng đây" Minh Triệu nghĩ muốn chạy nhanh khỏi chỗ này.


"Nói không, cậu không nói mình đi hỏi trực tiếp Kỳ Duyên đó" Lâm Anh giả vờ đe dọa.

"Cậu dám!" Minh Triệu lập tức quay đầu lại.

"Vậy cậu nói nhanh đi"

"Aish, dù sao thì cũng không như các cậu nghĩ" MInh Triệu có chút ngượng ngùng nói.

"Không giống? Vậy Kỳ Duyên trên giường sẽ có bộ dạng nhiệt tình như lửa sao?" Lâm Anh nghiêng đầu hỏi.

"Phụt...." Lời của Lâm Anh dọa Minh Tú phun hết cà phê lên bàn, cũng may trên mặt bàn không có văn kiện.

"Lâm Anh, cách dùng từ của cậu rất có tính sáng tạo" Minh Tú vừa dùng khăn lau bàn vừa nói.

"Không đúng sao, ai bảo Minh Triệu nói Kỳ Duyên không giống như chúng ta nghĩ, trái nghĩa với lạnh lùng không phải là nhiệt tình sao, mình nói rất đúng nha" Lâm Anh nhìn Minh Tú ăn nói hùng hồn đầy lý lẻ.

"Cái gì mình cũng chưa nói, chưa nói aaa" Minh Triệu vừa nói vừa chạy khỏi văn phòng Minh Tú . Lâm Anh này quá lợi hại, trắng mà cô cũng có thể nói thành đen, còn giả vờ vô tội. Minh Triệu nhanh chóng quay về văn phòng mình lánh nạn.

.

.

.

"Chính là như vậy" Minh Triệu nằm gối đầu lên chân Kỳ Duyên nói.

"Ngày mai họ đều tới sao?" Kỳ Duyên vừa vuốt vành tai Minh Triệu vừa hỏi.

"Uhm, em không muốn tiếp họ sao?" Nàng ngẩng đầu hỏi.

"Không có nha, họ cũng là đồng nghiệp của em mà"

"Làm chị sợ à, còn nghĩ em không muốn tiếp họ, nhưng mà em phải cẩn thận Lâm Anh nha, người này có chuyện gì cũng hỏi ra miệng được, uổng phí cho cậu ấy là con nhà dòng dõi nho học, người gì mà mặt dày à" Minh Triệu vừa nói vừa nghĩ đến chuyện lúc trưa.

"Cô ấy hỏi chị chuyện gì?" Kỳ Duyên tò mò hỏi.

"Cậu ấy hỏi chị có phải lúc trên giường em cũng lạnh lùng như vậy không"

"Chị nói sao?"


"Chị nói không giống như các cậu nghĩ đâu, em đoán thử xem Lâm Anh nói thế nào?"

"Lâm Anh nói gì?"

"Cậu ấy nói, ahmm, có phải là lúc trên giường Kỳ Duyên tình như lửa hay không, thật là làm chị tức chết mà"

"Haha, Lâm Anh thật thông minh, hơn nữa suy nghĩ của cô ấy cũng thật xấu xa" Hiếm khi nào Kỳ Duyên khen người khác.


"Hừ" Minh Triệu tức giận quay đầu nằm lại trên gối, đưa lưng về phía Kỳ Duyên bất mãn.

"Chậc chậc, mùi dấm chua thật nồng nha" Giọng nói Kỳ Duyên vang lên sau lưng.


"Không được nói, lão nương mới không có ghen" Minh Triệu hét to.

"Thật không?" Kỳ Duyên vừa nói vừa di chuyển cánh ta trên lưng Minh Triệu

"Đừng chạm vào người chị, em nói Lâm Anh thông minh thì đi tìm cô ấy đi, dù sao thì các người cùng là bạn học" Minh Triệu khó chịu khi Kỳ Duyên vuốt ve lưng nàng.

"Nhưng mà em không thích người thông minh, em chỉ thích người lơ mơ như chị thôi" Kỳ Duyên nhích sát lại gần nàng.


"Xạo xự, chị không phải người lơ mơ" Minh Triệu dùng sức đẩy tay Kỳ Duyên ra xa.

Kỳ Duyên chụp lấy tay Minh Triệu, xoay người một cái đặt nàng dưới thân, tách hai chân nàng ra, điều chỉnh sức nặng một chút, cô cũng không muốn đè Minh Triệu đến thở không nổi.

"Thật không?" Kỳ Duyên vừa hỏi vừa nhẹ nhàng tinh tế dành cho nàng những nụ hôn ngọt ngào, hai tay cũng chạy loạn khắp người Minh Triệu


Một bên Minh Triệu trách móc Kỳ Duyên thay đổi thất thường, có mới nới cũ, một bên hưởng thụ khoái cảm cô mang đến. Tại thời điểm quan trọng, chỉ cần cô động vài cái, Minh Triệu lập tức đạt đỉnh, đáng tiếc là lúc chỉ còn một chút nữa thì Kỳ Duyên lại dừng tay, Minh Triệu vô cùng chán ghét đỏ mặt nhìn Kỳ Duyên

"Kỳ...Kỳ Duyên, mau...nhanh lên!" Minh Triệu vừa vặn vẹo cơ thể vừa kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store