ZingTruyen.Store

Cover Never Ending Story

"Chờ đợi một ai đó chưa bao giờ là một việc dễ dàng đặc biệt là khi người đó không hề biết đến sự chờ đợi của bạn..."

Sự chờ đợi là một điều gì đó khiến người ta có thể rèn luyện tính kiên nhẫn của mình. Họ sẽ không dễ dàng từ bỏ thứ mà họ khát khao đạt được. Nhưng liệu việc chờ đợi có dễ dàng không? Câu trả lời này chỉ dành cho những người đã từng buộc phải chờ đợi.

Lalisa rốt cuộc đã chờ đợi Rosé trong bao lâu? Và Somi đã phải chờ đợi cô trong bao lâu? Rosé cũng đã từng chờ đợi một Anthony và cũng biến anh ta trở thành một người biết chờ đợi. Ngay cả trong tình yêu của Lisa và Rosé cũng có một quãng dài đợi chờ.

Tất cả bọn họ đều thấm thía cái cảm giác này nhưng mỗi người lại chọn cho mình một cách riêng để chờ đợi.

Một Lalisa ngốc nghếch vụng dại thầm yêu cô bạn thân thiết. Một Rosé Park xinh đẹp từ nhỏ mang trong lòng sự ngưỡng mộ dành cho anh chàng bảnh bao Anthony. Một Somi tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy nên cả cuộc đời này cô luôn kiếm tìm nó. Một Anthony từng trải cảm nhận những rung động muộn màng không dễ dàng buông tay dù cả đời cũng không có được thứ mong muốn. Và rồi họ buộc lòng phải chờ đợi...

Lisa có thể là một con người khó hiểu, tình yêu của cô dành cho Rosé có thể khiến một con người cảm thấy buồng khí của họ ngột ngạt vì sự sâu đậm của nó. Đôi khi người ta có thể cảm thấy Lisa chậm chạp trong suy nghĩ của cô ấy. Họ có thể cảm thấy mệt mỏi với việc Lisa không dám dũng cảm bày tỏ hay đón nhận Rosé khi cơ hội đến. Nhưng họ sai ở một điểm. Trong tình yêu đôi khi không phải cứ tấn công một cách mãnh liệt thì sẽ đoạt được nó. Lisa ngay từ đầu đã quá trân trọng vị trí của Rosé trong lòng mình. Họ trước khi là người yêu của nhau thì đã từng là những người bạn thân thiết. Đối với một tâm hồn cô đơn như Lisa thì một mối quan hệ như vậy là vô cùng đáng quý. Bạn làm sao có thể dám mạo hiểm với cái gọi là một mất một còn. Cô ấy là sợ mất đi Rosé, là bằng lòng chờ đợi, bằng lòng ở bên cô ấy như một người bạn. Cô ấy có thể không mỉm cười với bạn nhưng bạn vẫn có thể ngắm nhìn nụ cười đó. Đó là lí do vì sao Lisa chưa bao giờ có được trọn vẹn sự tự tin khi ở bên Rosé, bởi vì cô ấy đã từng là một kẻ chờ đợi bi thương trong tình yêu..

"Bạn có biết điều gì là đau khổ nhất không? Đó là khi một ai đó làm bạn cảm thấy bạn là một người đặc biệt vào ngày hôm qua...nhưng lại khiến bạn cảm thấy mình là một kẻ ngu ngốc nhất trên đời vào ngày hôm nay..."

Nếu anh chàng hào hoa Anthony kia không xuất hiện với những cử chỉ ần cần quan tâm dành cho Rosé. Nếu như anh ta không phát đi những tín hiệu sai thì có lẽ Rosé ngày hôm đó đã không làm tổn thương Lisa. Nhưng tình yêu là một mối quan hệ ràng buộc lẫn nhau. Rosé đã từng cảm thấy mình thật đặc biệt trong mắt Anthony. Cô gái mới lớn ấy mang trong mình những mơ mộng của tuổi trẻ. Tình yêu giống như viên kẹo ngọt ngào và ta dường như muốn tan chảy vào đó. Tuy nhiên không phải tình yêu nào cũng có chung cảm giác từ hai phía. Những giấc mơ tốt đẹp của Rosé về tình yêu chỉ trong phút chốc vỡ tan khiến cô choáng váng. Rosé thực sự sực tỉnh và tự hỏi liệu đó có phải tình yêu không? Nó làm cô nghi hoặc...và đừng trách Rosé vô tâm trong việc không nhận biết được tình cảm của Lisa. Cô ấy từng là một kẻ thất bại, cô ấy thừa nhận sai lầm của mình trong việc hiểu nhầm hành động của người khác. Rosé thực sự không dám chắc điều gì, cô ấy chỉ dám chắc vào tình cảm của mình và cũng chỉ có thể bước lên khi chắc rằng người đó cũng yêu cô mà thôi. Tình yêu là vậy, nó đến không hề sớm cũng chẳng phải là dây dưa quá muộn, chỉ là đến vào đúng thời điểm thích hợp nhất của nó...

"Một cô gái có trái tim tan vỡ giống như một "Nữ Hoàng" trên bàn cờ vua. Và Nữ Hoàng của chúng ta sẽ mạo hiểm cuộc đời mình để bảo vệ "Đức Vua" trong tim cô ấy và đó là điều đáng buồn nhất..."

Anthony đã từng chứng kiến những đau khổ của Rosé khi cô ấy chia tay Lisa. Những đau khổ làm trái tim cô gái đó tan ra thành từng mảnh, nhưng điều đau khổ hơn là cô ấy sống mà không chịu từ bỏ những mảnh vỡ cứa vào tim đau nhói ấy. Cô ấy lại càng trở nên khép mình lại hơn, tự bảo bọc tình yêu đã mất trong vòng kiềm tỏa của sự kháng cự. Cuộc đời nhiều khi trái ngang đến mức khiến con người ta phải phẫn nộ và hét lên rằng "Tại sao?" một câu hỏi đơn giản nhưng lý do đằng sau nó thì chẳng ai hiểu được. Có người từng nói trên đời này không phải việc gì cũng có đáp án của nó. Chỉ là nó diễn ra như thế, như một lẽ tự nhiên. Anthony yêu Rosé nhưng có lẽ anh ta còn yêu bản thân mình hơn. Một cô gái có thể khắc sâu hình ảnh của mình trong trái tim người đàn ông ấy nhưng không thể khiến anh ta từ bỏ đi bản thân mình. Anh ta có thể chờ đợi bạn nhưng sự chờ đợi đó là có giới hạn và cũng chẳng vì một điều vô vọng mà thách thức với số phận. Nhưng chưa hẳn buông tay đã là từ bỏ. Không phải ai cũng yêu theo cái cách bằng lòng với tất cả chỉ để người mình yêu được hạnh phúc. Anthony là mẫu người muốn đòi sự công bằng trong tình yêu...

"Bạn sẽ vẫn cười như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Bạn vẫn nói chuyện một cách hoàn hảo. Bạn hành động như thể đó chỉ là một giấc mơ. Và bạn huyễn hoặc bản thân của mình rằng người đó không làm đau bạn..."

Một buổi chiều nọ, Somi trở về căn nhà thân thương của mình. Ở nơi đó cô sống như một cô công chúa nhỏ trong chuyện cổ tích. Xung quanh cô mọi thứ dường như đều quá hoàn hảo. Somi mỉm cười nhìn cô em gái nhỏ miên man trong bài giảng của cậu gia sư bỗng nhiên bật cười. Và rồi nụ cười ấy cứ đắng lại ngay nơi đầu lưỡi. Cô gái từ từ quay người bước xuống cầu thang, ba của cô đang ngồi trên một chiếc ghế bành lớn với một cuốn sách trên tay...

"Ba à, khi chọn gia sư cho em gái nên cẩn thận một chút." Somi bước ra phía trước khuôn viên cửa chính, trước mặt là một bể nước lớn và nói.

"Vì sao vậy con gái?" Ba của Somi gập nhẹ cuốn sách và ân cần hỏi.

"Đó là kinh nghiệm của con." Somi quay lại nhìn ba mình và nở một nụ cười tươi rói tựa như một bông hóa tú cầu rực rỡ của mùa hè nhưng đôi mắt ấy lại long lanh tựa mặt nước phía trước.

Có một lần Somi và Lisa cùng nói chuyện. Họ ở trong văn phòng của Lisa, khoảng cách gần gũi nhưng có thể cảm thấy những cảm xúc càng muốn bắt lấy thì lại trôi đi thật xa.

"Lisa unnie vì những chuyện em đã làm cho unnie có thể hứa với em một điều không?" Somi mỉm cười nhìn Lisa và nói.

"Em muốn unnie hứa chuyện gì?" Lisa khẽ đụng đậy hàng lông mi của mình và hỏi.

"Có thể vì em mà không tổ chức kết hôn với Rosé unnie không? Cứ như vậy thôi, hai người cứ ở bên nhau vậy thôi được không?"

"Chuyện đó...nhưng tại sao...?" Ánh mắt khó hiểu của Lisa cùng theo đó là một chút biểu hiện của sự không thoải mái đã được Somi nhìn rõ.

"Không tại sao cả. Em chỉ đùa vui một chút thôi, unnie có cần căng thẳng vậy không? Cứ làm những gì unnie muốn, đám cưới đó nhất định sẽ đẹp lắm." Somi cười nói và cầm lấy túi xách của mình.

"Em định đi đâu vậy?" Lisa đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hỏi.

"Về nhà." Somi bước về phía cửa và nói.

"Để unnie đưa em về." Lisa với lấy áo khoác của mình và toan bước đi.

"Có thể đưa em về bao nhiêu lần? Một lần...mười lần...Nếu không thể cả đời này đưa em về nhà thì hãy để em tự về. Em không phải là người cần bồi thường tình cảm. Chút an ủi này không nhận thì sẽ thoải mái hơn." Somi quay lại nhìn Lisa nở một nụ cười gượng gạo trong khi Lisa chỉ đứng lặng nhìn cô.

Cánh cửa kia khép lại cũng là lúc cô gái vốn tưởng chừng như mạnh mẽ ấy vỡ òa trong đau khổ. Cô cứ ở đó dây dưa không bước đi, cô chỉ là chờ đợi Lisa có thể không vì câu nói của cô mà đưa cô về nhà. Nhưng không, bao nhiêu năm qua thứ cảm giác này luôn tồn tại. Cô nói và Lisa luôn lắng nghe, chỉ duy nhất một chuyện Lisa chưa bao giờ lắng nghe cô, đó là tiếng gọi tình yêu khao khát mãnh liệt đến thiêu cháy cả tâm can trong lòng cô. Somi cứ thế bước đi, nước mắt chảy vào trong. Tìm cho mình một góc thật sâu, thật kín để chẳng ai có thể thấy cô đang đau khổ. Cô có thể là một người thất bại nhưng không hề muốn để ai nhìn thấy điều đó.

Somi cảm thấy Lisa cứ vô tình mà nhẫn tâm nhưng rốt cuộc cũng tại vì cô biết sai mà không sửa. Thà Lisa cứ bảo cô tìm kiếm những mối tình khác như những lần trước để Somi có thể tự mình quên đi chuyện tình này nhưng không, tại sao lại thay cô kết liễu nó, tại sao buộc phải kết hôn? Bây giờ thì cô đã hiểu sự phán quyết của số phận là không tài nào thay đổi. Somi tự cười bản thân mình ngu ngốc, cô vì một lời hẹn ước 10 năm chưa từng bao giờ được Lisa công nhận mà biến đổi mình. Hồi bé cô đọc rất nhiều truyện, cảm thấy thứ gọi là hy sinh để người mình yêu hạnh phúc thật ấu trĩ biết bao. Vậy mà giờ đây là chính tay cô đã tự đào hố chôn mình. Bất ngờ, ngỡ ngàng, không thể nào tin nổi. Cô ấy cứ mỉm cười gạt nước mắt từ chối những cơ hội đến với mình. Lý do là vì sao? Somi đã từng nói như thế này khi chia tay bạn trai của mình.

"Em không hiểu sao mình lại yêu người đó. Em hận bản thân mình không tốt, hết lần này lần khác cứ đẩy người ấy đi. Nhưng thực ra là em chưa bao giờ có được một góc nhỏ trong trái tim người ấy. Mọi người có thể cảm thấy tình yêu của em thật cao thượng nhưng nó không phải là như thế. Em ước mình cũng có thể như bao nhiêu người dám yêu, dám hận, dám đặt cược và chấp nhận mất tất cả. Em không phải mong người đó hạnh phúc mà là không thể chấp nhận cái sự thật rằng mình sẽ chỉ có được một cái xác không hồn. Em có tự trọng và sĩ diện của bản thân mình. Những thứ em cho đi phải được nhận lại hơn thế, làm sao có chỉ thể ban phát cho em sự thương hại...Đúng không?" Nói đến đây Somi chợt bật cười, nụ cười ấy cứ ngắt quãng bởi những tiếc nấc nghẹn ngào.

Bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu tại sao khi yêu người ta lại đau đớn như vậy. Bởi vì bạn không phải là người phải rơi nước mắt. Bạn không phải là người bị bỏ lại ở phía sau và vì bạn cũng không phải là người cố níu giữ một người đã rời đi mãi mãi.

Tình yêu từ một phía đơn giản giống như bạn đang chạy trên một quãng đường để tìm kiếm vạch đích nhưng nó lại giống như một con đường trài dài vô tận. Bạn chẳng thể tìm thấy cái đích trước mắt mình nhưng bạn buộc phải dừng lại khi kiệt sức vì quá mệt mỏi và đau khổ.

Chờ đợi chưa chắc đã là hạnh phúc...~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store