ZingTruyen.Store

Cover Ai La Cua Ai Taeny End

chap 20: Đánh rắn đánh dập đầu, theo đuổi con gái nhằm đúng điểm yếu.

Taeyeon khoác thêm cho Tiffany chiếc áo, nhanh chóng chở cô tới một khu nhà cách không xa trường học là mấy.

Lên lầu, lấy ra chìa khóa mở cửa, Taeyeon đợi một chút: " Tae mới chuyển vào đây, mọi thứ vẫn còn bề bộn lắm."

Taeyeon nói với Tiffany, bây giờ mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ, ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của bạn cùng phòng, chuyển tới chỗ này có vẻ tiện hơn. Đây là phòng ở của một người bạn cô khi ra nước ngoài đã để lại cho cô mượn.

Phòng không tính là lớn, có hai phòng ngủ một phòng làm việc, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng ngăn nắp sạch sẽ, có thể nhìn thấy chủ nhân không có ý định ở đây lâu dài. Nếu là trang hoàng lại một chút, có thể giống như một ngôi nhà nhỏ, Tiffany nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng hình ảnh ấm áp kia.

Taeyeon loay hoay cả buổi rút cục cũng tìm được chiếc khăn mặt mới, đưa cho Tiffany, có điểm thẹn thùng nói: "Phòng tắm ở trong phòng ngủ, em pha nước ấm, làm ấm người đi, phòng tắm vừa mới được đánh rửa ... Còn chưa dùng qua ..."

Ánh mắt Taeyeon làm cho khuôn mặt Tiffany ửng đỏ, cô nói tiếng cảm ơn rồi chạy vào phòng tắm.

Taeyeon vừa chuyển vào, cô cũng biết cô ấy là người kĩ tính, nhưng phòng tắm thật sự là sạch sẽ quá mức, ngay cả một vết bẩn cũng không có

Tiffany mặt ửng hồng chậm rãi tẩy trang ( chuyện là bất đắc dĩ, mọi người ai cũng phải trang điểm a ~~~) ....

Tắm xong đi ra, Taeyeon cũng vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hai hộp cơm. Nhìn thấy Tiffany, cô  gọi cô nàng đến phòng khách : "Tae mua đồ ăn về rồi, em cũng nên ăn một chút đi"

Tiffany nhìn đồng hồ trên tivi , lại nhìn hai hộp cơm vẫn còn nóng, trong lòng cảm thấy tò mò : bây giờ đã 11 giờ rưỡi, làm sao vẫn có nơi còn bán cơm vậy? Một lúc lâu sau, cô mới đi qua, ngồi xuống, nói: "Bình thường qua 9 giờ tối em sẽ không ăn nữa." đây là cách dưỡng sinh thứ nhất của ông ngoại, thứ hai là cô cũng không có thói quen ăn vặt ... Đêm nay, cô vì hoá trang mà một giọt nước cũng chưa uống, còn mặc quần áo mỏng như cánh ve múa giữa mùa đông rét mướt khiến cô thật sự mất nhiều rất sức lực, mà đồ ăn trước mắt thật sự là quá ngon ...

Taeyeon nhìn bộ dáng đấu tranh của cô , cười: "Bình thường Tae cũng vậy, nhưng có khi dịp đặc biệt, ví dụ như bạn học mời sinh nhật, chẳng lẽ em cũng không ăn sao?"

ừm... Có đạo lý, tại sao trước kia cô không nghĩ tới nhỉ? Cô ngây ngốc nghĩ, tự nhiên cầm lấy đùi gà đưa lên miệng, ăn được vài miếng mới giật mình, bản thân đói quá thành ra ăn bốc ...

Đưa một đôi đũa vào tay Tiffany, Taeyeon sắc mặt vẫn như cũ, không chút nào kinh hãi về chuyện vừa xảy ra —— Taeyeon cao cao tại thượng nhìn thấy cảnh tượng này , không thấy tục tĩu sao ?

"Em từng quen biết Bora?" cô chậm rãi ăn, hỏi nhưng không nhìn về phía cô nàng, Taeyeon thừa biết cô nàng đang ảo não. Trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, từng cùng Bora hợp tác vài lần, có điểm ấn tượng, cảm giác suy ghĩ của cô ta rất trẻ con, Taeyeon cũng không mong Tiffany cùng người này trở mặt.

Bora? Tiffany nghĩ nghĩ, nói: "Không phải em." Đem sự tình từ đầu chí cuối nói với Taeyeon, cô nhìn thấy ánh mắt Taeyeon càng nghe càng lạnh.

"Thua không dậy nổi." Taeyeon nghe xong liền thốt ra câu này .

Tiffany buồn bực, cũng không phải là thua đi, tiết mục của cô cũng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình mà , cô ở phía sau khán đài cũng được người ta khen ngợi nha, cô đâu biết rằng Taeyeon nói về những câu đánh giá của Bora với cô.

Ăn xong đồ ăn khuya, Taeyeon chuẩn bị hết nói : "Đây là chìa khoá phòng, em cầm lấy đi."

Tiffany thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.

Không nhìn thấy cô bối rối, Taeyeon còn nói: "Tae gần đây bận rộn nhiều việc, buổi trưa không thể trở về, làm phiền em."

Phiền cô? Làm phiền cô cái gì ? Tiffany nghi hoặc nhìn Taeyeon mang một thứ tròn tròn xinh xinh ra trước mắt cô.

Đó là... Chó? !

Uỳnh uỳnh uỳnh, Tiffany lấy tốc độ kinh người chạy đến bên cửa,chỉ cần Taeyeon  đến gần thêm cô sẽ đạp cửa xông ra .

"Em..." Taeyeon nhìn bộ dạng như rơi vào tay kẻ địch chuẩn bị đi chiến đấu của cô có chút buồn cười, cũng có chút dở khóc dở cười, chú chó trong tay cô chẳng qua cũng chỉ mới được ba tháng, cô ấy còn sợ cái gì ?!

Biết không thể bức bách, Taeyeon cũng không miễn cưỡng Tiffany, ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình chú chó nhỏ , cho nó ngủ yên trong tay mình

"Chú chó này là hôm qua Tae phát hiện trong công viên, mới sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ, ông trời lúc đó lại đổ mưa, vừa đói vừa lạnh, thật sự là rất đáng thương. Tae tuy rằng chưa từng nuôi chó, nhưng cũng có thể học nên nhặt nó về. Vậy mà chú chó nhỏ đáng thương, mày thế nhưng vẫn không thoát khỏi số mệnh chết đói."

Taeyeon nói những lời này như là nói cho một mình, nhưng Tiffany nghe cũng biết là Taeyeon đang nói với cô. Cô đặt tay lên ngực, đè nén sợ hãi trong lòng, bước đi rụt rè tới gần Taeyeon, khiếp sợ nhìn con vật nhỏ.

"Em không phải sợ, nó đang ngủ." Taeyeon đè thấp cổ họng, sợ đánh thức con chó nhỏ.

Tiffany lại đến gần một chút: "Nó, nó, nó thật sự đang ngủ?"

Taeyeon khóe miệng nhiếc lên, ý cười thoáng chốc lộ ra, sáng lạn khiến cho Tiffany hoa mắt, chờ cô đến khi cô mở to mắt, tay đã bị Taeyeon nắm lấy, kéo tới.

Thịch thịch thịch! Tiffany phát hiện bản thân không thể rút tay lại. thịch thịch thịch! Tim đập thật nhanh!Tay cô càng lúc càng gần cún con... Không, hẳn là cún con càng ngày càng gần tay cô ... Cô bắt đầu rối loạn, không biết là khẩn trương, sợ hãi hay là ngại ngùng...

Bỗng nhiên! Đụng phải rồi ! Tay Tiffany rốt cuộc cũng chạm vào chú chó, truyền đến cảm giác chưa từng có làm cô thoải mái không ít, theo sự dẫn dụ của bàn tay Taeyeon, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve con chó nhỏ mềm mại ... Ưmh, thực tâm mà nói , loại cảm giác này quả thật... Cũng không đáng sợ lắm

Phản ứng của Tiffany làm Taeyeon không nhịn được cười ra thành tiếng, cô ngượng ngùng giải thích: "Hóa ra lông của chó con là như vậy, sờ thật mịn màng." Cho nên cô mới không tha lại sờ soạng thêm vài cái.

Taeyeon nhíu mày, ngăn bàn tay cô lại, không có ý tốt nói : "Người cũng có da thịt mịn màng, em muốn sờ hay không?" (Pon: T____T)

Muốn sờ hay không...

Tiffany lập tức bỏ tay Taeyeon ra, đứng lên, mặt lập tức ửng hồng : "Tae, Taeyeon, Tae... Nói bậy bạ gì đó!"

Taeyeon còn chưa kịp nói , cún con trong tay đã bị tiếng kêu hờn giận của cô làm cho tỉnh lại, mở to mắt, gâu một tiếng.

Tiffany đột nhiên cứng đờ, không dám thở nữa, nhìn chằm chằm chú chó nhỏ.

Taeyeon vội vàng trấn an cún con, nhanh chóng làm cho nó ngủ tiếp.

"Nhìn em có vẻ ngạc nhiên ." Taeyeon trách cứ liếc mắt một cái, làm cho con chó nhỏ tỉnh lại không sao cả nhưng không phải là cô tự tìm phiền toái sao ?

Cô ngạc nhiên? Tiffany nhất thời á khẩu không trả lời được. Ai bảo Taeyeon nói ái muội như vậy, khiến cho cô phải ngạc nhiên!

"Giữa trưa em tới đây, cho nó uống chút sữa nó chưa ăn được đồ ăn bình thường đâu." Taeyeon nói, làm như chưa từng nói cái gì.

Quả thật là da mặt dày, Tiffany chỉ có thể nhẫn nhịn, cô nói: "Mỗi ngày sao? Hay là bao lâu?"

"Em có thể cách ngày mà không ăn cơm?" Taeyeon hỏi lại, còn nói, "Sữa bột để trong tủ bát, Tae để tờ giấy chỉ dẫn bên cạnh, em cứ làm theo."

Tiffany nhìn lại chú cún, không muốn nó bị bỏ đói nên gật đầu đồng ý.

"Em nói xem, nên đặt cho nó cái tên gì?" Taeyeon đột nhiên nhớ tới chuyện đại sự này, không thể cứ kêu nó là chú chó nhỏ, chắc chắn cô nương trước mắt này sẽ không thích nghe.

"Tiểu bạch thỏ." Tiffany bất giác liền nghĩ đến cái tên này.

Taeyeon trầm mặc.

"... Nó có màu đen ." Cô nương này, người ta là chó mà kêu là thỏ, có phải quá kì quái hay không ?

"... Vậy kêu tiểu hắc thỏ."

Taeyeon thở dài: "Không phải vấn đề về màu sắc. Nó là chó, không phải thỏ, quan trọng hơn là, kêu nó tiểu cái gì đương nhiên có thể, nhưng em đừng quên nó là lớn rất nhanh ."

Tiffany trầm mặc nửa ngày, ấp úng một câu: "... hay là kêu là gừng...?"

"Ginger?" Taeyeon hàng răng trắng chợt nhếch lên , cười rất cố ý , "Tên rất hay, Ginger, Ginger ngoan, Kim Ginger."

Tiffany trầm mặc... Người này khẳng định là cố tình .

"Ginger, ngoan con, appa ôm." Taeyeon tiếp tục mỉm cười

Tiffany hoàn toàn hoá đá , con? Ba ba? Này, này... Thật sự là rất tương xứng , một đứa con cầm thú, một ông bố chẳng khác gì cầm thú ...

Vất vả xử lí xong chuyện cún con,Taeyeon nhìn đồng hồ, hướng Tiffany nói: "Đêm nay em ở lại đây đi, bây giờ quá muộn rồi."

Sau đó cũng không cho Tiffany có thể kháng nghị, liền đưa cô vào phòng ngủ, tự tuyên bố án tử hình cho cô. (Pon: Ặc ặc, appa là có ý gì đây?)

Ít nhất cũng nên cho cô nói vài câu đã ... Tiffany không nói gì nhìn cửa phòng.

Cửa đột nhiên mở, Taeyeon đi vào đến, nói: "Bàn chải đánh răng để lại ở dưới mặt ngăn tủ ... Em cần Tae lấy cho không?"

"Không , không , cám ơn..." Tiffany cuống quít hướng phòng tắm chạy đi.

Taeyeon nhìn trong chốc lát, chậm rãi đóng cửa rời đi, hình như vừa rồi cô quên gõ cửa...

Tiffany tìm bàn chải , tâm sự đầy một bụng đi đánh răng. Nói cái gì không cần khách khí, như thế nào mà không khách khí cơ chứ? Cho dù là Taeyeon, cũng là người xa lạ... Kêu cô ngủ trong phòng cô ấy, cô làm thế nào ngủ được đây?

Đang nghĩ thì di động vang lên , cô cầm lên, là một tin nhắn.

"Nhớ khóa trái cửa, ngủ ngon!"

Tin nhắn của Taeyeon...

Tay run run, nhắn lại cho Taeyeon một tin : "Tae cũng ngủ ngon!"

Người này, chắc chắn là biết cô đang bất an... Cô càng thêm khó vào giấc ngủ

Đèn phòng ngủ đã tắt, người ở bên trong hẳn là ngủ rồi, Taeyeon cười thầm. Ngày mai làm gì có vụ án nào ? Chẳng qua là chỉ là lấy cớ giữ cô lại. Nếu cô ấy là toà thành chắc chắn, vậy  cô chính là cơn gió lẻn vào trong đêm, là mưa phùn lặng lẽ không tiếng động , xem cô ấy ngăn đón như thế nào... Đánh rắn đánh giập đầu, theo đuổi phụ nữ phải nhắm vào điểm yếu, cô không tin chiêu này vô dụng ... Ai, nhưng mà mấy thứ đó để sau hẵng nói đi , khó khăn bây giờ của Taeyeon chính là làm sao ngủ được khi ở cùng một nhà với cô, đành uống cà phê từ từ trải qua đêm dài này vậy.

Chap 21: Người chó đại chiến

Tiffany suốt đêm không về, ba người trong phòng kí túc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này được quang minh chính đại nghiêm hình tra khảo cô, nội bộ đang tính toán trăm ngàn phương án kế hoạch bức cung như thế nào thì lại nhìn tới cái người ở phía sau cây nấm ngơ kia, nhất thời trở nên chán nản, trước mặt Kim đại luật sư thi hành án phạt riêng, ai dám chứ, muốn uy hiếp cũng phải đợi về đến kí túc rồi hẵng ra tay.

Ban đầu chỉ gặp gỡ trên đường tới căn tin, không ngờ bây giờ lại thành  bạn học ăn sáng với nhau.

Nếu là bình thường, mọi người đã sớm náo loạn hết cả lên, nhưng trước mắt lại là đại thần không thể đắc tội ....

Hayeon kích động nhiều hơn là kính sợ: không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ăn bữa sáng cùng Kim Taeyeon, hơn nữa là tiếp xúc gần gũi như thế, không được, không được, mình phải bình tĩnh mình phải bình tĩnh, không được thể hiện là mình háo sắc.

Sunny tò mò nhiều hơn là kính sợ : không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ăn bữa sáng cùng Kim Taeyeon, thật muốn đánh giá kĩ một phen, xem thử nhân vật này lợi hại ở chỗ nào, đừng xúc động đừng xúc động, đừng làm cho cô ấy hiểu lầm rằng mình là háo sắc

Jessica bất mãn nhiều hơn là kính sợ : không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ăn bữa sáng với KimTaeyeon, sớm biết thế này mình đã trang điểm kĩ càng hơn, nhìn cô ta kiêu ngạo kìa, vững vàng vững vàng, mình đường đường cũng là mỹ nữ, không phải háo sắc.

Tiffany trong lòng buồn bực nhưng vẫn còn cảm thấy may mắn : không nghĩ tới mọi người có cơ hội cùng nhau ăn bữa sáng, tuy rằng không có người nói chuyện không khí thật cổ quái nặng nề, nhưng cũng chứng mình trước mặt Kim Taeyeon không chỉ có mình cô là bị cô ấy ép cho cứng đờ ...

Taeyeon sắc mặt ung dung thản nhiên nhìn bốn nữ sinh có tâm sự khác nhau, cầm lấy giấy ăn lau miệng, nói: "Tối hôm qua tiết mục của các em rất xuất sắc."

Hayeon rất ngạc nhiên nhìn sang: "Thật vậy sao? Unnie cũng xem à?"

Taeyeon gật đầu, trong lòng Hayeon cảm thấy ngọt ngào, khó trách cảm xúc hôm qua của cô tốt như vậy, hóa ra là người cô vẫn sùng bái ngồi dưới khán đài...

Jessica khinh bỉ nhìn thoáng qua Hayeon cảm xúc đang lâng lâng, kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên , tốt xấu cũng là do một tay tớ vạch kế hoạch ra . Fany, tiết mục của chúng mình nhận được phản ứng vô cùng tốt, vài người phụ trách học viện còn muốn tài trợ giúp chúng mình nữa đó."

Tiffany ngây người, không phải chứ, cô biểu diễn vụng về như vậy mà cũng có người xem trọng ?

"Thế nào? Muốn đi hay không?" Jessica vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Tiffany, hừ, cô muốn biểu diễn lưu động trên tất cả các trường đại học , xem Bora kia còn kiêu ngạo cái quỷ gì nữa ?!

Tiffany do dự một chút, vừa định gật đầu, Taeyeon lại giành trước trả lời thay cô : "Đương nhiên không đi."

Jessica tức giận, cau mày nói : "Vì sao không đi?"

Tiffany cũng nhìn Taeyeon, đúng vậy, vì sao cô không đi?

Taeyeon đưa cho Tiffany một chén trà đầy, nói: "Ân oán của người khác, em phải nhúng tay vào làm gì?"

Cô nói làm Tiffany không hiểu, nhưng sắc mặt của Jessica lại thoáng thay đổi.

Taeyeon tiếp tục nói: "Thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng không nên đắc tội với con gái, lại càng không nên đắc tội với người con gái không có ý đồ tốt. Muốn chống lại người kia bản thân mình không phải là e ngại, nhưng lại rất phiền toái, em hiểu chưa ?"

Tiffany đương nhiên không hiểu, dù sao có người hiểu đã là tốt rồi, Taeyeon nhìn đồng hồ, nói: "Tae phải đi trước, các em cứ từ từ ăn."

Taeyeon vừa nói lời này, Tiffany tự giác giật lấy tờ hoá đơn ôm vào lòng, Taeyeon cũng sớm quen hành động của cô, tự nhiên đưa tay ra trước mặt cô , nói: "Đưa cho Tae."

Tiffany lắc đầu, lần này nhất định cô phải giữ lấy hóa đơn, đánh chết cũng không đưa cho Taeyeon.

Taeyeon cũng không có biểu lộ gì, chỉ thản nhiên nói: "Hôm nay Tae bề bộn nhiều việc, nếu không kịp đi làm không biết đêm nay khi nào mới tan ca, chó yêu trong nhà nên làm thế nào cho tốt đây?"

Tiffany nhanh chóng đưa tờ giấy đặt vào tay cô, thúc giục nói: "Tae đi nhanh đi." Cô nàng không muốn buổi tối cũng phải đi làm bảo mẫu cho cún đâu.

Taeyeon thế này mới hài lòng đi tính tiền : "Giữa trưa đừng quên tới nhé."

Ba người bên cạnh ngẩn ngơ, nhìn Tiffany.

"Tiểu Fany, " Hayeon hâm mộ lại khó có thể tin nói, "Cậu và Kim Taeyeon ở chung ?"

Phốc! Tiffany phun ra một ngụm trà ...

Vất vả lắm mới làm cho mọi người tin sự trong sạch của cô so với Bạch Tuyết còn trắng hơn, Tiffany mệt chết khiếp, kết quả là tới giờ lên lớp, cô liền nhanh chân chạy đến phòng học, trong lòng âm thầm lo lắng không biết mình giải thích như vậy liệu mọi người có tin không .

"Làm sao bây giờ?" Sunny nhìn Jessica, hỏi.

Jessica thở dài: "Người giám hộ đã lên tiếng , tớ còn có thể làm sao bây giờ?" Taeyeon nói đúng vậy, đây là chuyện của cô và Bora, không có liên quan chút gì với Fany, không nên cuốn cô nàng vào. Nhưng cô khó chịu là, Fany rõ ràng là người của cô , Kim Taeyeon kia có quyền gì mà dùng khẩu khí người của mình mà lên tiếng! Tức chết đi được!

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đến buổi trưa.

Tiffany đứng ở ngoài cửa, cầm cái chìa khóa chần chừ mất 10 phút, rốt cục cũng mở cửa. Cô thò cái đầu vào trước, nhìn nhìn, không phát hiện vật gì có tính uy hiếp. OK, có lẽ là ở trong phòng bếp, cô thật cẩn thận đóng cửa lại, đổi dép đi trong nhà, nhẹ nhàng đặt balo xuống sôfa

Cô bình ổn lại bản thân, chậm rãi tiến vào phòng bếp, tiện tay túm lấy gạt tàn trên bàn, cẩn thận trước thôi, vạn nhất, vạn nhất cún con kia đột nhiên phát cuồng, ít nhất cô cũng không đến nỗi tay không tấc sắt. (Pon: nó chỉ là con chó con thôi, umma có cần phải đề phòng như vậy không?)

Đứng ở cạnh cửa phòng bếp, cô nghiêng ngó nhìn khắp nơi, thấy rồi!Chú chó nhỏ đang cuộn mình nằm trên chiếc "giường" làm bằng miếng vải bông, mắt nhắm nghiền, cái đuôi không hề phe phẩy, rất là an nhàn.

Hình như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, cún con giật mình, chậm rãi mở to mắt, nhoài người đứng lên, nhìn chằm chằm lại cô.

Tiffany lông tơ đột nhiên dựng đứng, nở nụ cười miễn cưỡng, cổ họng run rẩy nói: "Ginger, mày, mày tỉnh rồi ạ?"

"Gâu!" Ginger kêu một tiếng, cô lui hai bước.

"Thế này, Ginger, ta, chúng ta làm một cái giao dịch đi, ta đến cho chú mày ăn chú mày đừng kêu, cũng đừng nhìn ta, càng không cần phải lại đây, được không?"

"Gâu!"

"Chú mày đồng ý hả ? Này... Ta đi qua nha, chú mày không cần chạy lại đây, trăm ngàn không cần lại đây, trong tay ta có vũ khí đó ..."

"Gâu!"

Tốt lắm, xem ra hiệp nghị đạt thành . Tiffany tăng thêm lá gan , cố gắng đi vào phòng bếp, mở tủ bát, sau đó đứng ngây ngốc.

Không hề có bóng dáng của sữa bột, chỉ có một tờ giấy viết : tối qua Tae quên mất, Ginger đã cai sữa, cần đồ ăn bình thường. Kế tiếp là cái gọi là danh sách "đồ ăn bình thường " ... Thịt bao nhiêu gam, protein thì thế nào , vitamin thì ra sao ...

Hóa ra, cô không chỉ là bảo mẫu cho cún, mà còn là đầu bếp cho nó !!!

Tiffany chỉ có thể ngoan ngoãn xuống bếp, nấu đồ ăn cho con vật màu đen kia

Lấy một miếng thịt từ trong tủ lạnh ra, Tiffany chậm rãi lấy dao thái, đang suy nghĩ nên ngũ mã phanh thây xắt như thế nào ,đột nhiên lông tơ cô lại dựng lên, một cảm giác quen thuộc truyền tới từ mắt cá chân đi đến ...

"Gâu gâu gâu!" Thanh âm trong trẻo mà chói tai vang lên...

Oa!

Một trận đất rung núi chuyển.

Taeyeon về nhà, rất tự giác đi một vòng quanh nhà thị sát.

Tốt lắm, Ginger còn sống, yên ổn phe phẩy cái đuôi, nhìn thấy cô trở về còn hưng phấn nhào đến . Nhưng là... Thực rõ ràng , phòng khách cùng phòng bếp không có gì, sàn cũng sạch sẽ dị thường, còn có... Lưỡi của con dao thái nhìn rất quỷ dị, gạt tàn cũng không rõ tung tích.

Không thể yêu cầu cao, Taeyeon nghĩ, cứ từng bước từng bước một tiến lên.

Ngày thứ hai.

Tình hình không tồi, gạt tàn đã trở lại, cũng nhiều thêm một con dao mới, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh lại hao kinh người, làm cho cô không thể không nghi ngờ khẩu vị của Ginger

Không biết Tiffany làm bao nhiêu lần mới thành công.

Ngày thứ ba.

Nơi hoạt động đã lan ra đến phòng khách, bởi vì trên sô fa có dấu vết. Tiffany rời đi vội vàng, sách giáo khoa cũng quên mang theo.

Ginger trở nên hoạt bát , Taeyeon biết.

Ngày thứ tư.

Trên cơ bản hẳn là tốt, chỉ là sô fa đã được giặt sach, toàn bộ chén dĩa cũng thay mới

Ngày thứ năm.

Này? Ginger không có ở nhà? Tiffany rốt cục nhịn không được hạ độc thủ rồi sao?

Taeyeon nghi hoặc gọi điện thoại cho Tiffany, lại phát hiện điện thoại của cô quăng ở nhà .

Làm gì vậy? Thật là kỳ quái , cửa mở, Tiffany ôm Ginger có vẻ đang bệnh đi vào.

"Làm sao vậy?" Taeyeon đón lấy Ginger, đỡ Tiffany đang mệt phờ ngồi xuống.

"Không có việc gì." Tiffany hữu khí vô lực trả lời, "Nó bị bệnh, em mang nó đi gặp bác sĩ, ai biết bệnh viện của thú cưng lại xa đến vậy, người lại đông như vậy? Kết quả nó cũng không phối hợp, không ngoan ngoãn để cho bác sĩ tiêm, làm em mệt mỏi nửa ngày. Mày thật quá đáng " cô ngồi xuống, chỉ vào đầu Ginger , "Vì sao lại sợ chết như vậy, không phải chỉ là tiêm một mũi thôi, sao lại sợ đến vậy ? Rất tổn hại thanh danh của loài chó, biết không ?"

Ginger từ trên tay Taeyeon thò ra cái đầu, tỏ vẻ đáng thương hề hề lên tiếng.

"Tha thứ cho mày đấy" Tiffany nói xong, lại nằm xuống.

Thì ra đã thân mật như vậy rồi, Taeyeon nhìn một người một chó, cười.

"Bác sĩ nói gì ?"

"Tiêu hóa không tốt, hai ngày tới nên ăn nhẹ một chút ." Tiffany lấy tờ giấy ra , đưa cho Taeyeon, "Đây là những việc cần chú ý."

Taeyeon nhìn cô cầm đệm ghế ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong mắt lại có phần yêu thương.

Cô là vượt qua chướng ngại tâm lí mới có thể ôm Ginger đi khám bệnh, còn chạy tới chạy lui trong bệnh viện dành cho chó mèo ? Chỉ nghĩ như vậy, Taeyeon liền cảm thấy ấm áp, cô gái nhỏ này đúng là tri kỉ của cô.

"Cám ơn."

Tiffany giống như bị sét đánh nhìn Taeyeon, khó tin hai chữ mình vừa nghe được.

Taeyeon đương nhiên không phải lần đầu tiên nói cám ơn, nhưng là, cô ấy quả thực rất ít nói lời cám ơn, nhất là sau khi cô biết được bản chất mặt dày như thổ phỉ của cô ấy, câu cảm ơn này thật quá kinh người. (Pon: má có cần nói ba như vậy không...lol)

"Em đâu cần cảm động như vậy?" Taeyeon nhíu mày, "Em đây là đang ám chỉ Tae rất hà khắc ?"

Có sát khí!

Tiffany theo trực giác lắc đầu.

Cô nào dám nói Taeyeon hà khắc, mặc dù cô muốn nói, cũng sẽ chỉ là vụng trộm nói trong lòng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store