ZingTruyen.Store

Coquette

02

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Châu Kha Vũ nói cậu và Lâm Mặc đang yêu nhau, một tuần này Trương Gia Nguyên đều không nói chuyện với Châu Kha Vũ. Tuy rằng trước kia hai người nhìn nhau không vừa mắt, nói chuyện cũng không nhiều, nhưng ít nhất vẫn có thể nói được.

Nhưng gần đây cậu đặc biệt kỳ lạ với Châu Kha Vũ, đánh chết cũng không muốn nói chuyện với đối phương.

Hiện tại trong mắt cậu, Châu Kha Vũ không còn thanh cao chút nào, quả thực là một tên lưu manh bệnh thần kinh. Thế mà có thể nói được mấy lời nhảm nhí kia, còn nói cậu với Lâm Mặc O-O yêu đương, còn nói hai O không có kết quả.

Kết quả cái rắm.

"Trương Gia Nguyên Nhi? Gần đây cậu... chậc chậc, sao tính tình càng ngày càng nóng nảy vậy? Cậu uống nhầm thuốc à? "Phó Tư Siêu níu khuỷu tay Trương Gia Nguyên hỏi, giống như uống phải thuốc súng, thấy Châu Kha Vũ là nổ tung. "

Lâm Mặc hút một ngụm trà sữa lớn, gật đầu phụ họa: "Người anh em, gần đây cậu thật sự kỳ lạ đấy... Vừa nhìn thấy Châu Kha Vũ là nóng nảy dễ cáu kỉnh. "

Cuối tuần, khu vực xung quanh trường rất ít người, ba người chạy đến bên này là vì uống trà sữa với Lâm Mặc. Quỷ mới biết Lâm Mặc có bệnh gì, mùa đông mà nhất định phải chạy đến gần trường uống trà sữa.

"Không có, tui rất khỏe mà." Cậu lắc đầu, lắc lắc ly trà sữa trong tay. Nhớ tới Châu Kha Vũ lại tức giận, cho dù không hiểu sao lại nổi giận, cũng không biết vì cái gì.

Có thể là trước kia đã chán ghét, hiện tại trải qua chuyện như vậy càng thêm chán ghét đi.

"Trương Gia Nguyên, dễ cáu kỉnh là biểu hiện ban đầu của một số Omega mang thai." Lâm Mặc cười xấu xa chọc chọc vào bụng cậu, bị cậu đánh một phát vào tay. Một phát trúng? Cậu không tin Châu Kha Vũ có bản lĩnh như vậy.

Cậu không tiếp lời Lâm Mặc, trong lòng lại nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Châu Kha Vũ. Tâm tình càng thêm phiền não, liền muốn tìm người đạp một cái. Lúc về đến nhà, mẹ Trương đã nấu cơm xong, cậu nhìn thoáng qua, gọi mẹ một tiếng rồi chạy vào phòng.

Nằm dài lên giường, ôm chăn che mặt. Nhắm mắt lại lại không biết tại sao đột nhiên nhớ tới lời Lâm Mặc nói, nhíu nhíu mày, lại tự nói cho mình nghe...

Cũng không phải là đánh dấu hoàng toàn vào kỳ phát tình, cho dù là một phát trúng thì tỷ lệ cũng không lớn, đừng nói tới chỉ là ngủ một giấc.

Ném suy nghĩ lên chín tầng mây, Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại, ngủ một giấc. Vừa tỉnh lại đã là buổi tối, cha mẹ lại đi ra ngoài xã giao, chỉ để lại giấy tờ cùng tiền mặt cho cậu.

Trên tờ giất viết: không đủ thì gửi Wechat

Dùng cốc đè lên, phía dưới là bảy trăm đồng.

Bảy trăm nhân dân tệ để giải quyết một bữa ăn là quá đủ. Cậu cầm lấy điện thoại di động gửi Wechat cho Phó Tư Siêu và Lâm Mặc, nội dung là một câu rất rộng rãi, xiên nướng, tôi mời, nhanh đến.

Hai người lần lượt đống ý, Trương Gia Nguyên bảo hai người ở chỗ cũ chờ cậu. Chiếc motor của cậu đã bị tịch thu và giờ phải đi xe buýt. Cửa hàng đó nằm trong một con hẻm nhỏ, xe buýt không thể đến được, vẫn phải đi một đoạn.

Xuống xe là gặp hiệu thuốc, Trương Gia Nguyên nhớ tới lời nói của Lâm Mặc, do dự đi vào. Trợn tròn mắt to mắt nhỏ với nhân viên cửa hàng xinh đẹp một lát mới ngượng ngùng mở miệng hỏi que thử thai.

"Cha mẹ dùng?" Trương Gia Nguyên lắc đầu.

"Người yêu dùng?" vẫn là lắc đầu.

"Em dùng." Trương Gia Nguyên cuối cùng thẳng thắn mở miệng, hơn nữa còn thầm chửi bới người này sao lại nhiều chuyện như vậy. Kết quả mỹ nữ kia do dự hỏi một câu, đã trưởng thành hay chưa.

Trương Gia Nguyên rất cao, nhưng khuôn mặt rất trẻ con. Mặt non nớt đặc biệt đáng yêu, là một đứa bé chưa hết ngây thơ, cũng là thiếu niên tràn đầy khí huyết.

Cậu nhíu nhíu mày nói, rốt cuộc có bán hay không.

Nhân viên cửa hàng kia lúc này mới im lặng đưa ra một que thử thai, hơn nữa giới thiệu cách sử dụng, còn nói vẫn có khả năng không chính xác, vẫn phải đến bệnh viện gặp bác sĩ.

Trương Gia Nguyên gật gật đầu nói một câu cảm ơn rồi trả tiền, cất hộp đồ kia vào trong túi rồi cất chân dài rời khỏi hiệu thuốc. Lúc đi đến đầu ngõ, Lâm Mặc và Phó Tư Siêu đã ngồi xổm ở ven đường, Lâm Mặc đang hà hơi, trong tay là một cây tăm trúc.

Phó Tư Siêu miệng ngậm một xâu lòng nướng vẫy tay về phía cậu, sau đó muốn đưa một cây khác trong túi cho cậu.

"Mua ở cửa hàng tiện lợi, ớt đen, rất thơm." Lâm Mặc giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng, Phó Tư Siêu cũng gật đầu.

Cậu nhận lấy, ba bốn miếng là giải quyết xong, ba người cùng nhau tiến vào trong ngõ nhỏ. Quán xiên nướng là một cửa hàng nhỏ, ở bên trong ngõ nhỏ, bên trong là một khu phố cũ. Quầy xiên nướng này là một kho báu khó phát hiện, vừa rẻ vừa ngon.

Khách hàng đều là các học sinh trường tiểu học bên cạnh hoặc là người trong khu, Trương Gia Nguyên vô tình phát hiện ra chỗ này, sau đó liền chia sẻ cho Lâm Mặc và Phó Tư Siêu.

"Ông chủ, cho ba chai cocktail !" Lâm Mặc phất phất tay, nói với ông chủ nướng thịt xiên bên trong. Tối nay không có nhiều người, ngoại trừ bọn họ còn có hai bàn khác.

Một bàn là một cặp vợ chồng, một bàn là một gia đình ba người. Thoạt nhìn đều là người ở gần đây, có thể không ngại vất vả từ khu nhà giàu trung tâm thành phố chạy tới nơi này, đại khái chỉ có ba người bọn họ.

Ông chủ ra dấu ok với Lâm Mặc, lại bị Phó Tư Siêu từ chối : "Cậu tự uống đi, tui muốn uống Vương lão cát... Uống rượu gì chứ..."

"Ông chủ, đổi thành hai chai Vương lão cát một chai cocktail." Trương Gia Nguyên gật gật đầu phụ họa, mùa đông nên uống chút nước nhiệt độ bình thường, uống đá quá lạnh người. Lâm Mặc suy nghĩ một chút cũng không thể uống một mình, cuối cùng thỏa hiệp cùng bọn họ uống trà thảo dược.

Thành phố Bắc Kinh có gió vào ban đêm, gió lạnh. Ba người vây quanh một bàn thịt nướng nóng hổi, trong tay là Vương lão cát ấm áp, cảm giác cũng không tệ lắm. Cuối tuần ở nhà không có cha mẹ đã trở thành thói quen của Trương Gia Nguyên, cậu đã quen với cuộc sống này.

Có đôi khi vội vàng trở về ăn một bữa trung thu, không được nửa ngày lại rời đi.

Cậu bảo cũng may có Lâm Mặc cùng Phó Tư Siêu, bằng không nghẹn khuất mất. Tình huống trong nhà Lâm Mặc không khác gì cậu, cha mẹ bởi vì nguyên nhân công việc mà quanh năm ở nước ngoài, cho nên hai người đều không có người quản.

Hơn nữa tính cách đặc biệt hợp, lại cùng lăn lộn một chỗ từ nhỏ. Hai người cùng nhau làm rất nhiều chuyện phản nghịch, lúc Trương Gia Nguyên chưa phân hóa, mọi người đều cảm thấy Trương Gia Nguyên sẽ là Alpha, sẽ cưới Lâm Mặc.

Nhưng chỉ có hai người biết từ tận đáy lòng, hai người cũng chỉ có thể làm bạn cả đời. Ghét bỏ lẫn nhau, từ đáy lòng không có một chút cảm giác nào đối với đối phương.

Mà Phó Tư Siêu rất ít khi tham dự hành vi phản nghịch của bọn họ, tuy rằng cũng là chơi bời, nhưng Phó Tư Siêu từ nhỏ đã là một đứa con ngoan ngoãn. Cha mẹ trong nhà nghiêm khắc, thư hương thế gia mà, ít nhiều là như vậy.

"Chúng ta làm ban nhạc được không?" Lâm Mặc đột nhiên nuốt thịt dê trong miệng nói.

Phó Tư Siêu nhìn Lâm Mặc hỏi cậu, đầu óc không có vấn đề chứ?

"Không phải là không thể, chậc, nói không chừng ngày nào đó chúng ta sẽ nổi tiếng." Trương Gia Nguyên gõ bàn vỗ tay Lâm Mặc, sau đó quay đầu hỏi Phó Tư Siêu "Có làm không? "

"Làm!" Phó Tư Siêu gật gật đầu, vụng trộm lấy xiên thịt dê cuối cùng trên bàn.

Ba người ăn thịt nướng xong lại đi dạo một vòng bên bờ sông gần trung tâm thành phố, đi tới dưới lầu tiểu khu nơi Phó Tư Siêu và Trương Gia Nguyên ở. Phó Tư Siêu nói mình buồn ngủ lắm rồi, thầm nghĩ nhanh chóng đi lên ngủ.

Trước khi đi, Lâm Mặc túm lấy Trương Gia Nguyên nói cho cậu: "Cậu có biết Châu Kha Vũ ở tầng trên nhà tui không? "

Người giàu trong thành phố ở hai khu riêng biệt, một là khu nhà giàu ở trung tâm thành phố của Trương Gia Nguyên, một là khu giàu có của Lâm Mặc ở phía bắc thành phố.

"Cái này có gì cần biết?" Trương Gia Nguyên thầm nghĩ Lâm Mặc thật sự sẽ đụng vào họng súng của mình, lại nói mấy lời không hợp thời này.

"Mấy ngày trước tui thấycậu ta dẫn một bạn gái về tiểu khu, cậu không làm gì à, điều tra một ít đu?" Lâm Mặc chậc chậc hai tiếng, còn thâm tình miêu tả dung mạo cô gái kia, suy đoán là lớn hơn bọn họ.

"Liên quan quái gì đến tui ?" Trương Gia Nguyên giơ tay vỗ đầu Lâm Mặc một cái, "Tui đâu có qua lại với cậu ta, Lâm Mặc có phải cậu bị bệnh không? "

Lâm Mặc khinh thường một tiếng, sau đó mắng Trương Gia Nguyên hai câu rồi cáo biệt hai người. Phó Tư Siêu thoạt nhìn là thật sự buồn ngủ, lúc Lâm Mặc đồn thổi, cậu ở bên cạnh híp mắt không nói một lời.

Trương Gia Nguyên thấy cậu sắp ngủ, vội vàng vỗ vỗ đầu cậu: "Buồn ngủ rồi à, về nhà rồi, đi lên ngủ lại đi, coi chừng lên bị chú và dì mắng một trận. "

"à." Phó Tư Siêu dụi dụi mắt, rốt cục tinh thần có chút.

Không biết có phải buồn ngủ sẽ lây nhiễm hay không, Trương Gia Nguyên sau khi về đến nhà cũng chỉ muốn ngủ, cuối cùng vẫn khuất phục đi tắm nước nóng. Mùa đông lạnh, cậu bật hệ thống sưởi ấm tắm rửa nhanh chóng.

Bôi sữa tắm, chà xát xong liền dội sạch nước. Sau đó nhịn cơn buồn ngủ sấy khô tóc, đầu đặt xuống gối liền ngủ, que thử thai trong túi áo khoác còn chưa mở niêm phong, yên lặng đặt ở đó.

Trương Gia Nguyên đã sớm quên có chuyện như vậy, lo lắng lúc trước cũng tan thành mây khói.

03

Ngày hôm sau dậy hơi muộn, Trương Gia Nguyên tỉnh lại đã qua tám giờ. Đau lưng mỏi gối còn bị sái cổ, cuối cùng thỏa hiệp lười biếng cầm điện thoại dùng giọng của mẹ xin nghỉ.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm như vậy, mỗi lần đều như vậy, mình khó chịu thì tự mình xin nghỉ. Sau đó tự mình đi bệnh viện, có đôi khi Lâm Mặc sẽ xin nghỉ hoặc trốn học cùng cậu, phần lớn thời gian là một mình.

Mở QQ đã lâu không xem, phát hiện tin tức trò chuyện nhóm chiếm hơn phân nửa, mọi người đều biết cậu rất ít khi chơi QQ, cũng không có ai gửi tin nhắn riêng cho cậu. List lời mời kết bạn đã để đó một thời gian dài, vẫn chưa xem qua.

Những người biết cậu không dùng đều thêm Wechat, không biết chỉ có thể thông qua nhóm lớp cộng với QQ.

Cậu liếc mắt nhìn vài lần, có một tin nhắn viết: Châu Kha Vũ.

Cậu nhíu mày, nhấn đồng ý, và nói với cậu ta: thêm Wechat, QQ tôi không dùng. Không nghĩ tới bên kia chỉ vài giây sau đã trả lời lại, chỉ có hai chữ ok. Trương Gia Nguyên cảm thấy Châu Kha Vũ thật đúng là tích chữ như vàng...

Hai người thêm Wechat, không ai nói gì. Vài phút sau Trương Gia Nguyên mới mở miệng hỏi tại sao cậu không học mà chơi điện thoại di động, Châu Kha Vũ cũng trả lời rất nhanh, nói một câu đơn giản: "Giờ giải lao. "

Trò chuyện dừng lại ở đây, Trương Gia Nguyên vặn vẹo cổ chuẩn bị vào toilet rửa mặt rồi ra ngoài. Bình đựng chất ức chế trống rỗng trong phòng vệ sinh có chút lộn xộn, hộp miếng dán ức chế ném loạn lên bồn rửa tay.

Cậu thực sự phải dọn dẹp, nhưng không phải bây giờ.

Áo khoác tùy ý đặt trên ghế sa lon trong phòng, cậu vỗ hai cái, vẫn quyết định mang đi giặt. Theo thói quen sờ vào túi, là que thử thai mua tối qua. Đồ dùng y tế còn chưa mở khiến cậu phát sầu, suy nghĩ, không thể vứt trong nhà.

Bị phát hiện, ngay cả khi không có gì xấu, nhảy xuống sông hoàng hà cũng không thể rửa sạch. Trước khi ném, cậu vẫn quyết định thử một chút, nghiên cứu phương pháp sử dụng, bỏ cuộc. Quá phức tạp, căn bản không biết dùng.

Lâm Mặc buổi trưa tan học liền tới tìm cậu, hỏi cậu vì sao không đi học. Trương Gia Nguyên trả lời đơn giản và trực tiếp, cũng là sự thật: "Dậy trễ còn bị sái cổ, đổi lại là cậu thì sẽ đi à? "

Xe cộ ùn ùn, đường phố nhộn nhịp. Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc ngồi xổm ở ven đường chờ Phó Tư Siêu đến hẹn, hơn mười hai giờ rưỡi Phó Tư Siêu mới đạp xe xuất hiện ở ngã tư.

Trong tay đại khái là xúc xích nướng và gà rán của cửa hàng tiện lợi, Trương Gia Nguyên gọi một tiếng. Cậu nhóc dừng xe đạp lại, đưa đồ ăn cửa hàng tiện lợi trong tay cho Lâm Mặc.

Sau đó hỏi Trương Gia Nguyên ngồi xổm ở một bên chờ cho ăn: "Rốt cuộc cậu đi kiểm tra chưa? Dù gì cũng phải đi khám một bữa? "

Lâm Mặc nhét miếng gà rán vào miệng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Phó Tư Siêu. Trương Gia Nguyên nhìn hai người, không thèm để ý đoạt miếng gà từ trong tay Lâm Mặc, sau đó cố ý chuyển đề tài: "Cậu không ăn sao? "

"Tui ăn rồi..." Phó Tư Siêu phản ứng lại cậu đang chuyển đề tài khác, lại cương quyết bẻ hướng" Nói chuyện của cậu. "

Trương Gia Nguyên biết trốn không thoát, cũng không vội vàng trả lời. Mở lon coca trong tay uống một nửa mới chậm rãi mở miệng: "Sẽ đi sẽ đi, biết rồi biết rồi..."

Ba người ăn xong chậm rãi vào cổng trường, Trương Gia Nguyên cảm thấy Coca chính là thứ trị bách bệnh. Vừa uống xong hết sái cổ, tinh thần cũng tăng gấp đôi.

Lâm Mặc đề nghị trèo tường, nhưng Phó Tư Siêu nói vẫn phải tuân thủ pháp luật.

Rất không khéo, hôm nay Châu Kha Vũ đứng canh gác bắt tận tay. Cậu nhìn Trương Gia Nguyên còn đang uống Coca nhíu nhíu mày, cảm thấy người này sao có thể ngoan cố không thể dạy như vậy.

"Cùng lớp, quên đi, đừng ghi điểm nữa." Lâm Mặc vỗ vỗ bả vai Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói, "Chủ nhiệm biết cũng mất hứng đúng không..."

Mà Trương Gia Nguyên tựa hồ không có việt gì, túm lấy quần áo Lâm Mặc nói đừng để ý tới cậu ta. Còn lườm Châu Kha Vũ một cái, Lâm Mặc xấu hổ cười cười vỗ vỗ Trương Gia Nguyên bảo cậu lễ phép một chút...

"Quên đi, đi vào đi..." Châu Kha Vũ thở dài, thả ba người đi vào. Phó Tư Siêu mặc dù là lớp bên cạnh, nhưng cũng không bị trừ điểm. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm...

Sau khi lên lớp, cậu bắt đầu suy nghĩ, quyết định tan học liền đến bệnh viện kiểm tra. Nếu thật sự có bệnh, hoặc là đúng như suy đoán thì cậu tự nhận mình xui xẻo. Trong thực tế, mang thai cũng chả sao, cùng lắm thì bỏ ...

Nếu thật sự bị bệnh, cậu thật sự chỉ có thể hối hận lúc ấy đã uống rượu.

"Đi học nghiêm túc một chút, bớt ngẩn người." đột nhiên Châu Kha Vũ nghiêng về phía sau, gõ gõ bàn của cậu bảo cậu đi học nghiêm túc một chút.

"Biết rồi, cút đi." thật khó chịu.

Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy làm Omega thật sự rất khó khăn, làm Omega ngồi phía sau Châu Kha Vũ càng thêm khó khăn. Cậu mở cuốn sách lịch sử của mình và quyết định chú ý lắng nghe, kết quả không được mấy phút đã thấy mệt.

Buồn ngủ, cũng không biết kiên trì bao lâu rốt cục nhịn không được nằm sấp nhắm mắt lại.

"Sâu lười." Châu Kha Vũ nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang ngủ nhẹ nhàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store