ZingTruyen.Store

CÔNG PHU BAO TỬ

CHƯƠNG 46

TiuLamLam

Ở nhà Anh Minh ăn xong chén mì, dứt khoát đi về không cần Anh Minh để hắn ở lại đêm nay.
Sáng ngày hôm sau hắn mới hẹn người, từ trong trong nhà Anh Minh đi cũng không quá xa.
Hai người ở lâu cũng không biết nói gì nhiều nữa, chỉ là thời điểm Thạch Nghị đi , nói thêm một câu làm Anh Minh chú ý.
Lúc ấy Anh Minh dựa vào cạnh cửa cười một chút: "bọn họ không đến mức tới phá đi chỗ ở của ngươi."
" Nếu Thật sự hủy đi ngươi cũng không biết giận."
Thật sự trên đời này, chỉ có việc nguơi không giám tưởng tượng chứ không có việc người làm không được, rất nhiều thời điểm bi kịch phát sinh, thường thường là bởi vì chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Thạch Nghị nói câu này trêu chọc làm Anh Minh chọn hạ mi xuống, sau đó thât tự nhiên nói một câu: "nếu thật hủy đi ta liền đi đến cậy nhờ ngươi vậy ."
"Nhà ta tuy rộng nhưng không nhiều phòng cho khách đâu."
"Không có việc gì, sô pha ta cũng có thể ngủ được." Anh Minh tỏ vẻ nhún vai chính mình chưa bao giờ chọn.
Ở phim trường lúc thức đêm để diễn , ngồi ghế thôi hắn đều có thể ngủ.
Thạch Nghị cười cười: "Ngươi như vâyj thật ra lại dễ nuôi ."
"Đây là ưu điểm duy nhất mà mẹ ta từ nhỏ vẫn luôn khen ngợi ."
"Tốt, tiếp tục duy trì."
Hai người tùy tiện nói hai câu, cho đến cảm giác được đêm khuya lạnh lẽo, lúc Thạch Nghị lên xe mở đèn lên đi xuống đường, cuối cùng buông cửa kính xe nói một câu mặt cậu cúi xuống không tồi, sau đó liền chạy lấy người.
Anh Minh nhìn đêm khuya bên trong đèn đuôi xe biêns mất có điểm vi diệu khóe miệng cong lên hạ xuống, đối với cục diện trước mắt này, cảm thấy hơi chút có điểm không thích ứng.
cảm thấy, tình thế phát triển đi xuống muốn phát triển lên rất nguy hiểm.
Nhưng cụ thể này lo lắng là đến cùng là lí do nào, cũng nhất thời không nghĩ ra được.
Chẳng lẽ chính mình đây là bị chứng vọng tưởng ?
Nhíu hạ mi, Anh Minh đóng cửa lại chậm rì rì đi trở về phòng ngủ.
Dù sao, sinh hoạt vẫn cần đều dặn
Cùng Thạch Nghị quan hệ tương đối tốt đều sẽ có người nói này nọ, Thạch Nghị tuyệt đối là người rất có nghĩa khí .
Chỉ cần trong lòng hắn thật sự coi bạn là bằng hữu,việc bạn nhờ nói trước cho hắn một tiếng, có thể giúp được hắn tuyệt đối sẽ không đứng dương mắt mà nhìn, nhưng người này cũng không phải là người dễ dàng tìm được người hắn coi là bằng hữu để có thể ở bên hắn chiếm được tiện nghi, trên cơ bản, chỉ cần dính dáng đến quan hệ người nhà của hắn, hắn đều không suy nghĩ dứt khoát trực tiếp cự tuyệt.
Dùng cách hắn nói, không làm người môi giới!
Cho nên, trên cơ bản Thạch Nghị từ nhỏ đến lớn, cũng chưa bao giờ tìm phiền toái gì cho người trong nhà .
Lần này hắn trực tiếp tìm tới cậu hắn , với người khác thật sự là việc ngoài ý muốn.
Cậu hắn nghe xong đại khái một lúc sau, nhíu mi lại: "Ngươi lần trước cùng Triệu gia, có phải hay không có quan hệ cùng hắn ?"
Tên này thật quen tai, xuất hiện tần suất gần nhất có chút trọng điểm .
Thạch Nghị giơ giơ mi lên: " à."
Hắn cùng người trong nhà nói chuyện đều tương đối bình đẳng, nếu hắn đã tìm được đến trước mặt , không có công lao rõ ràng, khẳng định quan hệ không quá thân được .
Kỳ thật Thạch Nghị cùng cậu hắn tuổi tác chênh lệch cũng không phải lớn lắm, bởi vì đối phương trong nhà đứng ở hàng nhỏ nhất, cũng coi như là nhìn Thạch Nghị lớn lên, quan hệ người trong nhà của bọn họ tương đối tính là gần, cho nên có xảy ra chuyện, thường thường Thạch Nghị sẽ không trực tiếp tìm ba hắn hoặc là những người khác, mà là sẽ trực tiếp tới tìm vị cậu này của hắn.
"Vậy ngươi hiện tại là nghĩ ta vì sao giúp ngươi?"
"Ta muốn ngươi giúp ta điều tra rõ, rốt cuộc tin tức nhà Uy Tái bên kia là ai có được sớm nhất mà tuôn ra ."
Thạch Nghị yêu cầu cũng thực chính xác, cậu hắn cười một chút: "Ta cho rằng ngươi là muốn ta giúp ngươi làm hoà hoàn toàn."
"Không đáng, việc như vậy không cần phải huy động cậu , ta chỉ là muốn biết rõ ràng rốt cuộc sao lại như thế này."
"Tốt a! Trưởng thành, nói chuyện tự tin hơn so với trước kia rồi."
Thân là trưởng bối khó tránh khỏi có chút cảm khái, Thạch Nghị đối diện nam nhân thở dài một cái, thực tùy ý gõ mặt bàn, tần suất không nhanh không chậm, mang theo nhất quán trầm ổn, hắn nhìn Thạch Nghị liếc mắt một cái: "Tra được tin tức nơi phát ra, ngươi chuẩn bị sẽ làm gì bây giờ?"
"Cùng đối phương nói chút."
Thạch Nghị cười cười, đối với cái đề tài này hiển nhiên không chuẩn bị nói nhiều.
Cậu hắn đánh giá hắn trong chốc lát, sau rồi cũng không truy vấn tiếp, thuận miệng đem đề tài xoay một chút: "Ngươi gần đây có thời gian cũng về nhà nhìn xem, mẹ ngươi lúc trước cứ nhắc mãi tới ngươi."
"Ân, để giữa tháng ta sẽ trở về ."
"Còn chuyện này, là ngươi cùng ba ngươi giảng, vẫn là để ta nói với hắn?"
Thạch Nghị suy xét một chút: "Ngươi trước cùng hắn nói một câu đi, kỹ càng tỉ mỉ, ta trở về nói với hắn sau."
"Vậy đi."
Gật gật đầu, cậu cùng cháu trai  nói chuyện cũng không sai biệt lắm tiến hành xong rồi, thời gian này ăn cơm thì còn quá sớm, Thạch Nghị bên dưới còn có ít việc cũng không chuẩn bị gì đãi , nhìn hắn đứng lên. Cậu hắn ngồi sau bàn làm việc, rốt cuộc vẫn dặn dò một câu: "Thạch Nghị, ngươi vội giúp bằng hữu ta không phản đối, bất quá, chú ý đúng mực cùng phương pháp, nhà ngươi cùng Uy Tái quan hệ không thể bởi vì một người bằng hữu thì liền làm căng chuyện này, ngươi trong lòng phải có tính toán một chút."
thật ra không ngoài ý của thạch nghị là đối phương sẽ nói những lời này, hắn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, sau đó còn cho cậu hắn một ánh mắt "Ngươi yên tâm" .
Người sau cười một chút, không nói nữa.
thời điểm này Thạch Nghị tìm cậu hắn , chính là bởi vì hắn biết rõ năng lực của đối phương, buổi sáng hai người gặp mặt, buổi chiều tư liệu đã có và truyền thẳng đến văn phòng hắn.
Thậm chí, so với hắn muốn còn nhiều hơn. lấy nửa ngày.
Hắn vốn là tính toán, tra ra rốt cuộc là ai đem tin tức đó nói ra, sau đó tìm Uy Tái nói cho bọn họ người đó.
Hiện tại xem ra, khả năng biện pháp này không thể thực hiện được.
Bên trong sự tình này so với hắn tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, thương trường thượng đồ vật, thị thị phi phi quá khó khẳng định, ai cũng không dám nói bản thân mình quá vô dụng, một chút thủ đoạn không thế nào sáng rọi , nhưng mà loại này là cạnh tranh bên trong uy tái, thường thường đều mang theo một ít tai bay vạ gió, cá trong chậu.
Anh Minh chính là một trong số đó.
Người ngoài đều cảm thấy giới giải trí là một cái gì đó ngăn nắp nhưng lại nằm trong vòng luẩn quẩn, không biết bất luận là điều gì, ích lợi một khi cùng va va chạm chạm nhau, thường thường trước hết sẽ bị hy sinh vô nghĩa chính là những người này.
Nhớ tới lúc trước Anh Minh cùng hắn nói chuyện phiếm chợt có điểm thổn thức, Thạch Nghị lúc này mới xem như thật sự có thể lý giải.
Mãi cho đến buổi tối vẫn như cũ không nghĩ được biện pháp nào hữu hiệu, thời điểm tan tầm, Thạch Nghị quyết định về nhà.
Lúc hắn đẩy của nhà ra, ba hắn đang ở phòng khách xem TV.
Quay đầu lại thấy là hắn, hơi hơi nhíu mi: "Như thế nào hôm nay thạch lão gia có rảnh về nhà ăn cơm?"
Từ bên trong mới vừa đi ra tới mẹ Thạch Nghị lập tức quở trách ba hắn một câu: "Nhi tử mới vừa về tới ông liền châm chọc mỉa mai với bộ dạng này rồi, dây dưa không xong!"
Bà đi tới giúp Thạch Nghị đem bao cùng áo khoác đặt ở bên cạnh, sau đó lôi kéo qua lại nhìn nửa ngày: "Còn tốt, không ốm."
Thạch Nghị cười một chút: "Đâu chỉ không ốm, hai ngày này đều ở bàn tiệc ăn no, phỏng chừng còn béo."
Câu này nói trên sô pha thủ trưởng hừ một tiếng, bất quá bên cạnh hai mẹ con cũng chưa thể nào để ý tới, Thạch Nghị trở về  gọi điện thoại trước, cho nên trong nhà chuẩn bị không ít đồ ăn, ba hắn quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Ngươi trước khi dùng cơm cùng ta nói chuyện chút, hay là sau khi ăn xong?"
Thạch Nghị nhướng mày: "Xem thời gian thủ trưởng muốn nói ."
"Vậy sau khi ăn xong đi, đỡ phải ngươi nói gì đó làm ta ăn uống không ngon."
Vừa dứt lời,  mẹ Thạch Nghị bên cạnh cho hắn một cái bụp ở phía sau lưng : "Miệng chó phun không ra ngà voi!"
Thạch Nghị ở bên cạnh nhìn, đi theo cười cười.
Rốt cuộc là về nhà ăn cơm, đồ ăn đều là rất ngon miệng, người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn xong rồi, mẹ Thạch Nghị cùng bảo mẫu trong nhà đi rửa chén, Thạch Nghị cùng ba hắn hai người liền đi ra ban công hút thuốc.
"Cuoi cùng ngươi đã chịu trở về, ta mới có thể ở nhà hút điếu thuốc." Thạch thủ trưởng có điểm bất mãn oán giận một câu, Thạch Nghị cười cười, sau đó đánh bật lửa giúp ba hắn đem châm điếu thuốc.
Hai người đêù yên lặng, cũng chưa lập tức mở miệng.
Ban công bên ngoài này nhìn ra bên ngoài kia là một mảng toàn cây dương, Thạch Nghị nhớ rõ là  mình lúc còn rất nhỏ rất thích bò đến, quân khu trong đại viện có thể chơi quên thời gian dù không có vật gì để chơi nhiều lắm, cùng nhau trừ bỏ đánh nhau leo cây cũng không có gì đáng lưu tâm.
Một điếu thuốc cứ thế cháy nhanh hết môt nửa , sau rồi bên cạnh ba hắn mới mở miệng: "cái  công ty kia của ngươi, tình hình thế nào?"
"Còn tốt, tốc độ phát triển so với mong muốn của con không sai biệt lắm."
"Ân, đơn độc gây dựng sự nghiệp chính là để chịu khổ, trước mắt khẳng định là còn vất vả nữa."
Ba Thạch Nghị mỗi lần mở họp nói rất nhiều, nói chuyện cùng hắn cũng ít nhiều lộ ra một lãnh đạo làm báo cáo sức mạnh, Thạch Nghị đã có thói quen gật gật đầu, không hé răng.
Bà hắn liếc hắn một cái, không chút để ý lại hỏi một câu: "Vậy ngươi cùng bạn gái diễn viên  đâu rồi?"
Lần này Thạch Nghị thật sự có điểm ngoài ý muốn, hắn ngẩng đầu nhìn hắn ba liếc mắt một cái, nửa ngày mới cau mày ăn ngay nói thật: "Chia tay rồi."
"Vì cái gì?"
Ba hắn trong giọng nói nghe không hiểu gì, tầm mắt còn đặt ở trước mắt đen như mực.
Thạch Nghị có điểm thổn thức nhấp miệng một chút : "Tính cách không hợp."
"Ta xem ngươi ở bên ai cũng đều không thích hợp." Bên cạnh thủ trưởng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Hai người lạ nào ai cũng vừa vặn thích hợp? Người cùng người ở chung thời gian đều cứ như vậy ở cùng thôi, ngươi thích liền ôm một người về xem như đồ vật đến chết không buông tay, đến cuối cùng không có ai chịu nổi ngươi! Ta cùng mẹ ngươi kết hôn lúc trước chỉ thấy mặt, không phải cũng ở cùng cả đời? Ngươi như vậy kén cá chọn canh, ta xem ngươi cuối cùng có thể tìm ra cái dạng gì!"
Đề tài này hiển nhiên đã là lưu thành lịch sử vết sẹo, mỗi lần nhắc tới ba Thạch Nghị  liền có điểm phát hoả, quở trách một hồi xong rồi, cuối cùng còn có điểm không thỏa mãn nói thêm một câu: "Lúc trước cũng là bắt ngươi tham gia quân ngũ , ngươi sống chết không muốn!"
Thạch Nghị  xem nhẹ đường đi nước bước cũng quen với phiên bản cũ nghe nói hoài không có tỏ vẻ ra bất luận thái độ phản ứng gì, tùy ý thủ trưởng nhà hắn quở trách xong, nhìn một điếu thuốc cháy xong rồi, lại đưa qua đi một điếu: "Còn hoặc là?"
Hắn ba lắc lắc đầu: "Bác sĩ nói không thể hut nhiều , một điếu cũng không sai biệt lắm."
Nói xong câu này, nhìn thoáng qua Thạch Nghị: "Ta nói cho ngươi, cha mẹ tuổi cũng đều lớn, về sau ngươi đều phải dựa vào chính mình, đừng cả ngày như vậy mơ màng hồ đồ!"
"Ân." Thạch Nghị gật gật đầu: "con biết."
Xét thấy hắn thái độ tương đối tốt đẹp,rốt cuộc ba hắn có tý biểu tình hòa hoãn một chút, hai ba con dựa vào trên ban công lại yên tĩnh trong chốc lát, trong lòng biết Thạch Nghị có việc nên đợi mãi mới mở miệng: "Rốt cuộc hôm nay chuyện gì, nói đi."
Thạch Nghị châm chước một chút: "con muốn nhờ người ra  mặt một việc mới chu toàn được."
"Chu toàn?"
Cái này từ làm ba hắn nhíu mi: "Nói rõ ràng."
Sau đó Thạch Nghị đem toàn bộ chuyện Uy Tái lần này nói một cách đại khái, nhưng là cũng không có đề tên Anh Minh , chẳng qua nhà hắn vốn dĩ cùng Uy Tái cũng có chút giao tình, thật ra không phức tạp.
Hắn đối diện người nghe xong, suy xét trong chốc lát: "Cho nên, ngươi hy vọng ta ra mặt giúp Uy Tái nói một câu?"
"Ân." Thạch Nghị gật gật đầu: "Bởi vì vốn dĩ kế tiếp cũng có kế hoạch hợp tác."
Hiện tại đi theo Uy Tái như ngưoi nói, kỳ thật đã không thích hợp.
Giải quyết không được bất luận vấn đề gì.
Bởi vì hiện thực tổn thất đã ở nơi đó , nếu, vốn dĩ tin tức để lộ liền không phải một người, cái kia nhập khẩu như thế nào đều lỗ không lời.
Việc này trên cơ bản là muốn đoạt người bát cơm, bất cứ là ai đều sẽ không đáp ứng.
Cho nên, Thạch Nghị chỉ có thể từ đối thủ cạnh tranh cua uy tái nơi đó suy nghĩ biện pháp, nếu đối phương chịu cho Uy Tái một đường lui, tự nhiên, Uy Tái liền không có lý do gì một hai phải tìm 1 người ra làm bia.
Nhưng là loại sự tình này, mặt mũi của hắn không đủ, thậm chí cậu hắn đều không đủ phân lượng, có thể tìm người cũng cũng chỉ có ba hắn.
Ba hắn nhìn hắn một cái: " bởi vì công ty ?"
Lời này hỏi tương đối huyền cơ, Thạch Nghị liền tạm dừng đều không có, thực dứt khoát gật đầu: "Ân."
"Được rồi, chuyện này ta đã biết."
Ba Thạch Nghị vẫy vẫy tay, đã tỏ vẻ không muốn nói tiếp chuyện này nếu hắn đã đáp ứng rồi, cũng không nói cho Thạch Nghị hắn chuẩn bị xử lý như thế nào, nhưng là Thạch Nghị cũng không hỏi, hai người sau lại lại tùy tiện hàn huyên hai câu, thẳng đến khi ba Thạch Nghị có di động vang lên, có người tìm hắn có việc , mới đi vội.
Vẫn luôn chờ đến sau lại từ trong nhà ra tới, Thạch Nghị đi vào thang máy , mới thở dài ra một hơi.
Biểu tình có vài phần nhẹ nhàng cùng ý cười, cũng có vài phần khó có thể phân rõ áp lực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store