ZingTruyen.Store

Cong Hoa Yuwo

Lại có thể cứ như thế chạy mất, sau khi đoạt đi mọi thứ của ta, ngươi vậy mà dám cứ như thế chạy mất!

Công Hoa!

Đừng nóng lòng, trước hết đừng nóng lòng, ta đánh không thắng Công Hoa, bây giờ căn bản đánh không thắng, phải trở nên mạnh hơn mới được!

Linh Sĩ, Linh Sứ, Liên Linh Sư... Không! Ta căn bản không có lựa chọn khác.

Công Hoa, ngươi nói đúng không? Oh, đúng rồi, ta quên mất, ngươi căn bản không phải người, làm sao có thể nói là giết người?

Ha ha ha ha ha --

-- Kaz

"Danjiat, chí cao Bạch Nhan, Nhan hạ tứ sắc, Chu Điện Kim Huyền." (chu điện kim huyền là đỏ chàm vàng đen)

Vén cửa lều, Weist nhướn mày, nhìn thanh niên trong lều, người sau dương dương tự đắc giống như thể đây là lều của hắn.

Thanh niên cười nói: "Biểu tình này của ngài là gì thế! Đây thế nhưng là tình báo mới nhất của đội trinh sát điều tra ra, tôi mới báo cáo với tướng Alvinci xong, lập tức ngựa không dừng vó mà đến đây nói cho ngài rồi đó."

"Ta không có ý kiến đối với câu kia của ngươi, chẳng qua rất có ý kiến đối với bản thân ngươi, nếu như ta nhớ không sai, đây là lều của ta, ngươi đang cầm trên tay là ly rượu của ta, thứ đang uống ngửi lên giống như là rượu hạ lan giấu kỹ của ta!"

Nói đến đây, Weist nhìn thấy thanh niên đứng lên, sau đó còn một hơi uống cạn vật trong ly, cuối cùng đặt ly rượu xuống một cách thận trọng, lúc này mới cúi chào rồi nói: "Trưởng quan, thuộc hạ có chuyện báo cáo!"

Weist bực mình nói: "Ngươi thật đúng là hữu lễ! Nói đi! Yev."

Yev cười một chút, nói: "Bốn câu vừa rồi, Danjiat mở đầu chính là Danya thường gọi, quốc vương của Danya được gọi là "Bạch Nhan", nghe nói hắn có một mái tóc trắng không hề lẫn màu, đây cũng không ổn đâu! Người Danya lấy tóc trắng làm màu nền, còn lại sẽ pha trộn từ một đến bốn loại màu sắc đỏ lam vàng đen, người Danya có màu tóc càng ít thì càng cường đại, cho nên lực lượng của Bạch Nhan có thể nói là không cho phép coi thường, chẳng qua hắn rốt cuộc có bao nhiêu mạnh thì không thể tra rõ."

Weist gật đầu, vừa lại hỏi: "Vậy ý nghĩa của "Nhan hạ tứ sắc, Chu Điện Kim Huyền" thì là cái gì?"

"Trong nước Danya chia thành tứ đại gia tộc, lần lượt là Chu, Điện, Kim, Huyền, các tộc đều sẽ phái ra người trực tiếp nghe lệnh bởi Bạch Nhan, đó chính là "Sắc", ví dụ như Chu tộc chính là Chu Sắc."

Weist hiểu rồi, tự động giải thích: "Nói như thế, Chu Sắc tương đương với Chiến Công của bản quốc, mỗi Chiến Công đều suất lĩnh một trong tứ đại gia tộc..."

Yev lại lắc lắc đầu, nói: "Không phải, "Sắc" phần lớn là con của tộc trưởng tứ tộc, thông thường là đứa có tài cán nhất, nếu như trong gia tộc xuất hiện đứa trẻ tài hoa hơn, Sắc thậm chí có khả năng bị Bạch Nhan thay đổi, hơn nữa chỉ có Sắc từng hầu hạ Bạch Nhan, tương lai mới có thể kế thừa gia tộc."

Nghe xong, Weist nghi hoặc hỏi: "Đây thật là khó hiểu, nói như thế, rốt cuộc giai cấp của Sắc cao hay là tộc trưởng cao?"

"Tôi vẫn chưa tra đến đó." Yev có chút xin lỗi nói: "Bởi vì chuyện tướng Alvinci muốn tôi tra rõ chủ yếu là quân sự của Danya, mặc dù tôi đã tra thêm một chút về phương diện nội chính, nhưng tra không được nhiều."

"Không tra cũng được, bây giờ không có thời gian lo chuyện nội chính của người ta." Weist có chút chán nản nói: "Danya phá ải Táng Hạ mới có ba tháng, bọn chúng đã chiếm đóng Chung trấn ở cuối phía Đông trong nước, thế như chẻ tre mà vượt qua sông Cực Đông và sông Đông, giờ đây cũng đã đánh đến Đông trấn rồi! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phòng thủ Xoa Khẩu thành, nếu như Xoa Khẩu thành tiếp tục thất bại, để bọn chúng vượt qua sông Xoa thì chúng ta sẽ không còn vị trí phòng thủ đứng vững được nữa, đến lúc đó bình nguyên Chiến Lão chính là con dê béo đang chờ làm thịt rồi."

Yev gật đầu nói: "Phía Bắc có rặng núi Loan Nam, phía Nam là đầm lầy Lâm Hải, hai bên vừa lại có sông coi như sông hộ thành thiên nhiên, Xoa Khẩu thành dễ thủ khó công, nhưng tòa thành này cách ải Táng Hạ khá xa, cho nên không có kiến tạo thành địa điểm quân sự quan trọng, sự kiên cố của tường thành thua xa ải Táng Hạ."

Nghe đến đây, Weist đột nhiên giận dữ, khẽ rống: "Cái gã làm mất ải Táng Hạ thực sự nên chém đầu một trăm lần!"

"Người mà ngài mắng thế nhưng là một vị Tông Tướng, thậm chí còn là thượng cấp đầu đỉnh của ngài." Yev nhướn mày, vừa lại cười nói: "Mặc dù vị đó bây giờ có khả năng không phải Tông Tướng nữa, kết cục của chịu thẩm phán theo quân pháp sợ rằng còn thảm hơn chết, huống chi, sợ rằng ngài còn phải cảm tạ hắn."

Weist sửng sốt, hắn không hiểu ý của lời này.

Yev thấp giọng nói: "Dưới tay tướng Alvinci của chúng ta bớt đi một tên Tông Tướng, cho nên sư đoàn trái của đoàn Linh Sĩ Bôn Viêm bây giờ không có tướng để quản, căn cứ vào tin tức, ngài rất có cơ hội thăng lên hai bậc, trực tiếp trở thành Tông Tướng lãnh đạo sư đoàn trái."

Tim của Weist đập mạnh một cái, nhưng vẫn là không dám tin nói: "Đừng nói bậy, ta vẫn chỉ là Tông Giáo, làm sao có thể nhảy qua cấp Tịch Giáo, trực tiếp thăng đến Tông Tướng? Đây không hợp pháp."

"Thời chiến thì có biện pháp của thời chiến, huống chi tướng Alvinci đã không chỉ một lần đặc biệt triệu ngài đi tham gia hội nghị quân sự rồi, không phải sao? Đó thế nhưng là hội nghị chỉ có Tịch Giáo trở lên mới có thể tham gia." Nói đến đây, Yev lộ ra mỉm cười thần bí: "Có lẽ, tương lai kế thừa đoàn Linh Sĩ Bôn Viêm chính là ngài cũng không chừng."

Đối với lời của Yev nói, Weist không phải không động lòng, thậm chí có thể nói trở thành Tịch Tướng suất lĩnh đoàn Linh Sĩ Bôn Viêm chính là mộng tưởng cuối cùng của hắn, nhưng hắn lại biết chuyện gì quan trọng hơn. Sau khi điều chỉnh tâm thần, hắn lên tiếng trách mắng đối phương: "Bớt nói bậy một chút, bây giờ chiến này nếu như thua rồi, có lẽ tất cả chúng ta đều phải chết ở Xoa Khẩu thành, còn nói cái gì đến kế thừa đoàn Linh Sĩ Bôn Viêm!"

Nghe vậy, sắc mặt của Yev cũng ngưng trọng, gật đầu nói: "Ngài nói phải, trận này thật sự không dễ đánh, sau khi làm mất ải Táng Hạ, sĩ khí của quân đoàn vô cùng sa sút, mà quân đội của người Danya lại sĩ khí vang dội, dọc đường thế như chẻ tre, thực sự rất bất lợi đối với phe ta, trước hết đừng nói đến tường thành của Xoa Khẩu thành không đủ kiên cố, sĩ binh không có sĩ khí ngay cả ngồi kho bạc cũng thủ không nổi!"

Nói đến đây, hai người đều lộ vẻ lo lắng, Weist lẩm bẩm: "Chúng ta cần một trận thắng lợi để cổ vũ sĩ khí."

Yev cười khổ nói: "Theo trạng huống trước mắt xem ra sợ rằng rất khó! Chuyện hàng đầu trước mắt là phòng thủ Xoa Khẩu thành, phe thủ thành muốn có được một trận thắng lợi thật sự không phải chuyện đơn giản."

"Đúng thế, thủ được đã là thắng lợi rồi." Weist không khỏi có chút sa sút, nhưng sau đó lại phấn chấn lên, hỏi: "Bây giờ bố trí thủ thành thế nào rồi?"

Yev rất hiểu điều Weist chân chính muốn biết là cái gì, mỉm cười nói: "Sư đoàn trái đã bị đánh tàn một nửa ở ải Táng Hạ, cho nên thủ thành chủ yếu là sư đoàn trung ương và sư đoàn phải."

Weist đột nhiên đứng dậy, hô: "Cho dù sư đoàn trái bị đánh tàn một nửa cũng còn có hơn một vạn người, làm sao có thể cứ như thế bỏ mặc sư đoàn trái? Cho dù chiến đến một binh cuối cùng, Xoa Khẩu thành cũng tuyệt đối không thể mất, chẳng lẽ tướng Alvinci vẫn không nhận rõ điều này sao?"

Yev thành thực nói: "Tầng cao đích xác phần lớn vẫn không có nhận rõ điều này, một đường đánh tới, mặc dù quân ta liên tiếp bại lui, mất đi hơn hai vạn sĩ binh, trong đó bao gồm ba ngàn tên Linh Sĩ và hơn hai trăm tên Linh Sứ, có thể nói là tổn thất nặng nề, nhưng trong nước ngoại trừ đoàn Linh Sĩ Bôn Viêm chúng ta, bình nguyên Chiến Lão có đoàn Linh Sĩ Hạ Lan cư thủ, Kỳ Phong thành còn có đoàn Linh Sĩ Kỳ Thắng mệnh danh nhiều Linh Sĩ nhất, cho nên tầng cao vẫn không lo lắng cho lắm."

Weist nhíu mày nói: "Nhưng người Danya cường hãn hơn dự liệu rất nhiều, một khi để bọn chúng xông vào bình nguyên Chiến Lão, tử thương của người trong nước sẽ vô cùng nghiêm trọng."

"Đối với tầng cao mà nói, người Danya vẫn là man tộc, ngay cả Linh Sĩ và Linh Sứ đều không có, vậy thì có gì đáng sợ đâu?"

"Nói bậy!" Weist suýt nữa nhảy dựng lên, la lớn: "Nam nhân của Danya chiều cao bình quân tới hai mét, hơn nữa sức lực lớn vô cùng, kỹ xảo chiến đấu cũng tinh xảo hơn bên ta rất nhiều, đừng nói sĩ binh bình thường, dù là Linh Sĩ nhưng thực lực không đủ cao cũng đánh không lại bọn chúng!"

"Ít nhất tướng Alvinci biết điều này, hắn cũng không phải là một tướng lĩnh vô năng." Yev lên tiếng an ủi: "Tông Tướng suất lĩnh sư đoàn trái cũng đã bị thẩm phán theo quân pháp rồi, sư đoàn trái bị đánh tàn một nửa vừa lại mất đi kẻ lãnh đạo, sẽ bị bỏ mặc cũng không nằm ngoài dự liệu, nhưng tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu, bỏ mặc hơn một vạn người không dùng tuyệt đối không phải chuyện vô năng mà tướng Alvinci sẽ làm ra."

Nghe vậy, sắc mặt của Weist mới tốt hơn một chút.

"Ngài đừng phiền não nhiều như vậy, dù phiền não làm sao, chỉ cần ngài vẫn chỉ là một Tông Giáo thì không thể nào ảnh hưởng đến đại cục, xin chờ thêm một thời gian, tướng Alvinci thật sự đánh giá rất cao về ngài, theo tôi thấy, sư đoàn trái sớm muộn cũng là của ngài thôi."

Nghe vậy, Weist ngay cả lông mày cũng thả lỏng một chút, hắn vỗ vai của Yev, nói: "Ngươi vất vả rồi, cũng ủy khuất cho ngươi phải đến sư đoàn khác làm lính trinh sát, còn phải cố ý giao hảo với tướng Alvinci, nếu không có ngươi, một Tông Giáo cỏn con như ta căn bản sẽ không nhận được tình báo hữu dụng."

"Đây là chức trách của tôi." Yev cười cười: "Hơn nữa ngài không có tôi chỉ là thiếu đi một chút tình báo, mà tôi nếu không có ngài, đó thế nhưng thảm hơn nhiều, nếu không phải chết đói ở cái hẻm tối kia, thì cũng là vì kiếm miếng ăn mà sa vào trộm cắp."

Nghe vậy, Weist có chút vui mừng vì tính ngang ngạnh khi còn nhỏ của mình, hắn lúc đó len lén chạy ra ngoài chơi, lại bị một tên trộm moi đi túi tiền, đánh mất túi tiền trái lại không có gì phải lo, nhưng trong túi tiền có huy chương gia tộc quan trọng, lần đó hắn bị mắng rất thảm, cuối cùng truy tìm được tên trộm vậy mà là một đứa ăn mày gặp trên đường... trọng điểm là nó mới sáu tuổi.

Bị đứa trẻ sáu tuổi moi đi túi tiền khiến hắn trở thành một trò cười thật lớn, cho nên hắn ngang ngạnh mà xin phụ thân đứa ăn mày kia, nói là muốn làm tùy tùng, nhưng đứa trẻ sáu tuổi có thể làm tùy tùng gì? Hắn chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn đứa ăn mày này một chút.

Nhưng không ngờ, một thiếu niên mười lăm tuổi như hắn trừng vào một đứa con nít sáu tuổi, đây làm sao có thể hạ thủ giáo huấn cái gì? Lại còn bị người ta gọi ca ca này ca ca nọ, gọi đến cuối thậm chí đưa nó đi bái sư trở thành Linh Sĩ... không ngờ bây giờ đã lớn thế này rồi!

Nhìn Yev, Weist có chút cảm thán, vừa lại nhớ tới mình mới có ba mươi tuổi, vậy mà đã cảm thán năm đó rồi?

Yev cảm kích nói: "Ngài giống như phụ thân tái tạo của tôi vậy, chỉ là cung cấp một chút tin tức căn bản chẳng đáng là gì!"

"Là ca ca!" Nghe thấy hai chữ phụ thân, Weist suýt nữa phun ra ngụm máu.

Yev bật cười, nói: "Được rồi, là ca..."

Nói đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nhìn hướng cửa lều, thấy vậy, Weist cũng ném tầm nhìn về cùng một phía, lúc này ngoài lều truyền tới một tiếng "báo cáo".

Weist nhíu mày hô lên: "Nói."

"Tông Giáo, có người tới tìm ngài, hắn tự báo tên họ là Chiến-Owen-Paladin, là em họ của ngài."

Nghe vậy, Weist cảm thấy ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Owen? Cậu ta đến đây làm cái gì?"

Owen là một Linh Sĩ thực lực không yếu, ít nhiều cũng có thể trợ lực, nhưng Weist trái lại không hi vọng hắn tới, mặc dù Xoa Khẩu thành dễ thủ khó công, nhưng hiện nay người Danya thế như chẻ tre, muốn phòng thủ Xoa Khẩu thành không hề đơn giản như thế, hơn nữa cho dù thủ được, máu chảy thành sông sợ rằng cũng là chuyện khó tránh.

Người của gia tộc Paladin sớm đã vô cùng ít ỏi, ở trong chiến dịch lúc trước vừa lại chết mấy người trẻ tuổi, nếu tiếp tục hao tổn thì thật phải tuyệt hậu rồi.

Vừa nhìn thấy sắc mặt của Weist, Yev liền biết hắn đang nghĩ cái gì, vội vàng khuyên nhủ: "Muốn leo đến vị trí Tịch Tướng, trợ lực của gia tộc tuyệt đối là điều không thể thiếu, mặc dù bây giờ tình thế nguy hiểm, chẳng qua chính là ở trong loại nguy hiểm này, mới nhanh lập được công trạng nhất, trong gia tộc càng nhiều người vào quân đội, giai cấp thăng càng cao, tương lai đối với ngài sẽ có trợ giúp."

Nhưng thông thường chết còn nhanh hơn thăng... Weist lẩm bẩm một câu rồi nói: "Biết rồi, ngươi rời khỏi trước đi, ngươi thế nhưng là Tịch Úy đội trinh sát của sư đoàn trung ương, bị người ta nhìn thấy ở trong doanh trại sư đoàn trái, ngươi và ta đều sẽ có phiền phức lớn. Chờ ta nói rõ xong tình huống với Owen, ngươi gặp mặt cậu ta sau cũng không muộn."

"Vâng."

Yev gật đầu, phủ lên áo khoác dài chuyên dụng của lính trinh sát, càng kỳ quái chính là còn mang lên một cái mặt nạ nửa mặt, sau đó cứ như thế bước ra khỏi lều.

Thủ vệ hai bên cũng không giật mình, bởi vì bọn họ đều là tâm phúc của Weist chọn ra, đối với người mang mặt nạ này cũng rất quen thuộc.

Thân phận của Yev khi không mang mặt nạ là một Tịch Úy, phụ trách suất lĩnh đội trinh sát ở sư đoàn trung ương của đoàn Linh Sĩ Bôn Viêm, tuổi là vừa tròn hai mươi mốt. Nhưng sau khi mang mặt nạ lên, hắn lại là hộ vệ từ nhỏ đã đi theo Weist, bởi vì hỏa hoạn mà bị hủy dung, cho nên quanh năm mang mặt nạ, tuổi đã hơn ba mươi giống Weist.

Weist nhìn Yev rời khỏi, trong lòng không khỏi mừng vì hắn lúc đó không quyết định cùng mang Yev đến sư đoàn trái, mà là âm thầm ném vào sư đoàn trung ương, nếu không hôm nay đâu ra nhiều tình báo để nghe như thế? Phải biết rằng, chiến tranh không có tình báo thì không khác gì đánh lộn bên đường.

Lều lần nữa bị vén ra, lực chú ý của Weist lập tức chuyển qua, nhưng cảnh tượng nhìn thấy tiếp đến lại khiến hắn sửng sốt.

Owen vậy mà dắt theo một cô gái đi vào, quần áo của hai người đều nhếch nhác không chịu nổi, tóc đen của cô gái đó còn vừa tán loạn vừa rối rắm, che lấp đến ngay cả tướng mạo cũng nhìn không rõ, nếu không phải là mặc váy, sợ rằng dù là giới tính cũng nhìn không ra.

Đây là tình huống gì? Weist vừa kinh vừa nghi, nếu không phải người này xác thực là Owen quen biết từ nhỏ, hắn khẳng định muốn gọi thủ vệ tới bắt người rồi.

"Cậu..." Weist mở miệng lại đột nhiên phát hiện không biết nên hỏi từ đâu, suy nghĩ một hồi, đành bắt đầu hỏi từ vấn đề thực tế nhất -- cô gái đứng ở bên cạnh.

"Cô gái này là ai?"

Vấn đề này lại khiến thân thể của Owen cứng đờ, cô gái đó cũng trốn ra sau lưng hắn, Owen trả lời một nẻo: "Weist ca, em bị truy nã rồi."

"Cái gì?" Weist trợn lớn hai mắt, gần như không dám tin, nhưng sau đó vừa lại thả lỏng nói: "Cậu là lính đào ngũ sao?"

Nếu như chỉ là lính đào ngũ, vậy lấy chức vị của hắn và lực ảnh hưởng của gia tộc Paladin, trái lại cũng không tính là gì, huống chi Owen còn tự mình chạy đến chiến trường, nói hắn là lo cho an nguy của mình, cho nên đến đây trợ trận hẳn là có thể qua cửa.

Owen lắc lắc đầu, trầm mặc một hồi, sau đó đẩy cô gái phía sau ra, chầm chậm nói: "Đây là Công Hoa, cô ấy đã phạm tội ác tày trời, nhưng cô ấy không phải cố ý! Vì bảo vệ Công Hoa, cho nên em mang cô ấy chạy trốn, ở trên đường bất cẩn giết chết Linh Sứ trong đội."

Nghe vậy, Weist nhíu mày. Lại có thể giết chết một Linh Sứ? Hắn đột nhiên có chút hối hận vừa rồi để cho Yev rời đi, nếu không ít nhất sẽ có thêm một người để thương lượng, thậm chí có thể trực tiếp hạ lệnh để cho hắn đi hủy diệt chứng cứ...

Về phần cô gái gọi là Công Hoa kia đã phạm tội ác tày trời gì, hắn trái lại không làm sao để ý, một cô gái gầy yếu thì có thể phạm đại tội gì đây? Cùng lắm cũng chỉ là giết người thôi mà.

Weist cảm giác đầu óc rối loạn, nhưng vẫn là tận lực muốn làm cho rõ sự tình, dò hỏi: "Cô ấy chính là đối tượng cậu từng nói đến trong thư? Cái người mà cậu muốn cầu hôn?"

Nói thật, hắn thật sự không hài lòng lắm với đối tượng Owen chọn, nó thoạt nhìn khó tránh... còn dơ bẩn hơn tên ăn mày Yev năm đó, một cô gái bình thường làm sao lại làm cho mình ra nông nỗi này?

Nghe thấy lời này, biểu tình của Owen giống như bị trọng kích, hắn buồn bực nói: "Không phải, cô ấy tên là Mila, đã chết rồi..."

"Chết rồi?" Weist cả kinh, lúc này mới chú ý đến thần sắc của Owen.

Trước đó bởi vì quần áo của cả hai thực sự quá kinh người, cho nên căn bản không chú ý đến gương mặt Owen là như thế nào, nhưng bây giờ hắn lại chú ý đến hai má của Owen hóp lại, tròng mắt vẩn đục và rải đầy gân máu, ngay cả quầng mắt đều thâm đen một vùng, nửa mặt dưới thì đầy là râu ria.

Đây rốt cuộc là trải qua chuyện gì mới sẽ biến thành thế này?

Owen chỉ là đơn giản giải thích: "Linh Sứ đuổi bắt Công Hoa đã ngộ sát Mila, cho nên em đã giết hắn."

Weist không rảnh nghe giải thích, mà là lo lắng hỏi: "Cậu rốt cuộc đã bao lâu không ngủ nghê đàng hoàng rồi?"

Nghe thấy vấn đề này, Owen sửng sốt, lại không biết nên làm sao trả lời.

Weist dò hỏi kỹ hơn: "Phía sau có truy binh không?"

Owen lắc lắc đầu. Bọn họ dọc đường là dùng dây leo chạy đi, tốc độ rất nhanh, mặc dù mấy lần bị người nhận ra là tội phạm truy nã, nhưng lại không ai có thể đuổi theo.

Nghe vậy, Weist cũng yên tâm, vỗ vỗ vai của em họ nói: "Vậy cậu đi ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi cho tốt một lát, mọi thứ chờ nghỉ ngơi xong rồi nói sau!"

Nghe vậy, Owen cũng chỉ có gật đầu đồng ý.

Weist nhìn về phía Công Hoa: "Cô gái này thì an bài đến chỗ nhân viên tùy quân đi."

Hắn vừa nói ra, Công Hoa lập tức dùng hai tay túm chặt lấy Owen, Owen lắc đầu nói: "Cô ấy và em ngủ chung là được."

Weist sửng sốt, do dự nói: "Đây không ổn lắm đi? Đó dù sao cũng là một cô gái... Ah! Hay là các người đã... cái đó rồi..."

Owen ngẩn ra, sau đó liền hiểu rõ, bực mình nói: "Anh nghĩ đi đâu vậy? Chỉ là cô ấy không chịu rời khỏi bên cạnh em, cho nên chỉ có thể làm như thế, em sẽ để cô ấy ngủ trên giường, mình trải chăn ra sàn là được."

Weist tuy cảm thấy không thỏa đáng, chẳng qua cũng không định dây dưa với loại chuyện nhỏ nhặt này, lập tức gọi người thu xếp lều cho bọn họ, mà bản thân hắn thế nhưng còn phải tranh thủ thời gian đi tuần sát cường độ của tường thành của Xoa Khẩu thành rốt cuộc thế nào.

Owen gật đầu: "Ca, cảm ơn."

Weist vỗ vỗ vai em họ nhà mình, nói: "Haiz, chúng ta là anh em, nói cảm ơn cái gì chứ!"

Owen gật đầu, đi theo sĩ binh dẫn đường rời khỏi.

Weist đưa mắt nhìn Owen rời khỏi, nhưng vừa đưa mắt lại khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, em họ Owen trong ấn tượng của hắn thế nhưng là một người ngay cả đi đường cũng hùng dũng hiên ngang, bây giờ cất bước lại như một người già ở tuổi xế chiều, sống lưng cong, lê bước chân, ngay cả bóng lưng thoạt nhìn cũng tràn ngập mệt mỏi...

"Rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì?"

Weist trăm điều khó hiểu, cho dù Owen đã giết người cũng không đến nỗi suy sụp đến mức độ này chứ? Thân là quân nhân, máu trên tay bọn họ còn ít sao?

Có lẽ là bởi vì Mila đã chết? Weist suy nghĩ một chút, tự cho rằng đã nghĩ thông.

◊◊◊◊

"Owen, Mila muốn em đi ngoại quốc, đây không phải ngoại quốc..."

"Đừng ồn nữa!" Owen đột nhiên khẽ rống, ngay cả sĩ binh dẫn đường phía trước cũng giật mình, quay đầu khó hiểu nhìn hắn.

Owen miễn cưỡng cười với đối phương, giải thích: "Trẻ con ồn ào, quản giáo một chút."

Sĩ bình nhìn Công Hoa, thực sự không hiểu làm sao có con gái ở đây, đối với bộ dạng dơ bẩn của cô gái càng cảm thấy nghi ngờ, chẳng qua lại không dám đi chất vấn mệnh lệnh của Tông Giáo, chỉ là nghe lời đưa bọn họ đến lều rồi rời khỏi.

Vừa đến lều, Owen liền đặt mông ngồi xuống, toàn thân hắn mệt mỏi, bây giờ chuyện duy nhất muốn làm chỉ có nằm xuống ngủ.

Công Hoa dè đặt nói: "Owen, đến ngoại quốc..."

Owen nổi nóng, rống giận với nó: "Làm sao có thể đi! Ta ở ngoại quốc cái gì cũng không có, muốn sống kiểu gì!"

Công Hoa lại không thể hiểu lời này, cho dù ở cái quốc gia này, nó vẫn chẳng có cái gì, bất luận đến đâu, nó cũng chỉ có Owen mà thôi, cho nên nếu Owen chịu đi theo nó, vậy ở quốc gia nào cũng đều như nhau.

Nhìn thấy Công Hoa cúi thấp đầu, bộ dạng không dám nói chuyện, Owen không khỏi ảo não sự nóng nảy của mình, nhưng trải qua một thời gian dài chạy trốn, hắn cũng thực sự không có biện pháp bình tĩnh được.

"Công Hoa, em chỉ cần uống nước là có thể sống, anh thì khác, anh phải ăn cơm, phải có nơi ở, nơi quá lạnh còn phải mặc quần áo dày."

Kỳ thực còn có nhiều nguyên nhân hơn, hắn ở Chiến Viêm quốc có gia có tộc, hơn nữa bây giờ ở Chiến Viêm quốc mới nổi lên chiến sự, muốn một quân nhân như hắn vứt bỏ gia tộc đến ngoại quốc, thực sự làm sao cũng làm không được, nhưng đây lại không cần nói rõ với Công Hoa, bởi vì nó căn bản không thể lý giải, chỉ là cố chấp tuân thủ lời hứa đối với Mila.

"Nhưng Mila nói đi đến ngoại quốc..."

Lại nghe thấy câu này, Owen cảm thấy phiền lòng, vung tay ngắt lời của Công Hoa: "Đừng nói nữa, em lên giường đi ngủ, anh cũng phải ngủ rồi, an tĩnh một chút không được ồn."

Nghe vậy, Công Hoa ngoan ngoãn nằm lên giường, nhưng lại ngủ không được, chỉ có ngây người nhìn nóc lều, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên đôi mắt của nó mở lớn, bởi vì nóc lều vậy mà xuất hiện một dúm tia lửa.

Công Hoa có chút lúng túng, quay đầu nhìn Owen đang nằm trên đất, đôi mắt của hắn nhắm chặt, còn ngáy khò khò, thoạt nhìn ngủ rất say.

Mặc dù muốn nói cho Owen, nhưng lại nhớ tới Owen mới nói không được làm ồn hắn... Công Hoa có chút do dự, sau đó liền gọi ra dây leo bảo vệ nóc lều, đảm bảo cho dù cả cái lều bị thiêu hủy, cũng sẽ không thương tổn đến Owen và mình, tiếp đến nó liền tiếp tục ngây ra nhìn Owen.

Bên ngoài càng ngày càng ồn ào, nhưng Owen đại khái thật sự đã mệt rồi, vậy mà vẫn ngủ rất say, một chút dấu hiệu bị đánh thức cũng không có.

Công Hoa cũng không để ý, chỉ là nghe tiếng ồn ào bên ngoài và nhìn Owen.

"Owen, Owen!"

Nghe thấy tên của mình, Owen bật dậy, liếc mắt liền nhìn thấy xung quanh bò đầy dây leo, nhưng cảnh tượng này cũng không khiến người giật mình, trước kia lúc chạy trốn ở bên ngoài, chỉ cần Công Hoa cảm giác có chút nguy hiểm, lập tức sẽ để dây leo lớp lớp bảo vệ hai người.

Owen ngủ đến có chút mơ mơ màng màng, không rõ bây giờ là trạng huống gì, nhưng ngoài lều lại liên tiếp truyền tới tiếng hò hét "Owen".

Owen nhận ra âm thanh này, kinh hô: "Weist ca?" Sau đó quay đầu la lên với Công Hoa: "Mau tháo gỡ dây leo!"

Công Hoa ngoan ngoãn làm theo, nhưng vẫn là để dây leo chiếm giữ mặt đất, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động.

Lúc Owen đang muốn đi ra, Weist lại xông đến, hơn nữa còn trực tiếp xô ngã Owen, hai người sau khi té ngã, đột nhiên có mấy bóng đen dạng sợi dài lóe qua, sau đó cắm ở trên đất, phần đuôi vẫn còn lắc lư, đó là mấy mũi tên, nếu như hai người vừa rồi còn đứng, sợ rằng trên người đã cắm mấy mũi tên rồi.

Nhưng đợt tên này vẫn chỉ là đợt đầu, ngay tiếp đến lại có tốp ba tốp năm mũi tên bắn tới, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hai người đang té ngã trên đất căn bản không thể né tránh, bắp chân của Owen ngay tại chỗ bị mũi tên bắn trúng, rên một tiếng.

"Owen!" Công Hoa la hét.

Weist ngẩng đầu lên, vốn định mau chóng bò dậy, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hắn cả đời đều không thể quên...

Tóc đen của cô gái giống như có sinh mệnh mà khua điên cuồng, dây leo từ mặt đất tuôn ra hệt như bạo tạc, lều lập tức bị tốc mái, thay vào đó chính là màu xanh ngập mắt, sau đó còn có... màu đỏ đầy trời.

"Ca, ca!" Owen túm lấy vai của Weist, bạt mạng la lớn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Dưới nỗ lực hò hét của Owen, Weist khó khăn lắm mới tìm về âm thanh của mình, lắp ba lắp bắp trả lời: "Người, người Danya tập kích..."

Mới đầu mọi người tưởng rằng người Danya còn ở phụ cận Đông trấn vơ vét lương thảo, đại quân của bọn chúng từ Đông trấn hành quân đến đây, cho dù nhanh cũng phải hai tuần trở lên, cho nên bây giờ cảnh giới cũng không cao, chủ yếu đều đang bố trí sư đoàn trái bại lui cộng với tiến hành tăng cường công trình của tường thành, nhưng lại không ngờ tin tức người Danya vẫn ở Đông trấn này căn bản chỉ là để ngụy trang!

Bọn chúng ngay từ đầu đã không định tiến công từ đường bộ, mà là lợi dụng thuyền vận chuyển tới, từ đầm lầy Lâm Hải lên bờ, sau đó lợi dụng che chắn của đầm lầy âm thầm đến gần Xoa Khẩu thành, nửa đêm tiến hành tập kích, hơn nữa vị trí công kích chủ yếu còn là mặt sau của Xoa Khẩu thành.

Nhưng, bây giờ lực phòng thủ chủ yếu của Xoa Khẩu thành đều đặt ở mặt trước, phòng bị phía sau yếu ớt, binh lực chủ yếu là sư đoàn trái vừa bị đánh đến còn lại một nửa tàn binh, cộng thêm tường thành và cổng thành còn đang trong gia cố, bị đánh cho chừng như trở tay không kịp, cổng thành gần như bị thất thủ trong chớp mắt.

Cổng thành vừa thất thủ, cả tòa thành đều lâm vào hỗn loạn, tình huống bây giờ rối ren vô cùng, có thể nói tướng tìm không được binh, binh tìm không được tướng, mọi người đều nháo nhào chạy trốn.

Những người Danya này đến nhanh như thế, sợ rằng là chia binh hai đường, trong lúc một đường tấn công Đông trấn, đường kia cũng xuất phát đến Xoa Khẩu thành đi! Nhưng Weist lại chưa từng nghe nói người Danya giỏi vận chuyển đường biển ... trên thực tế, bọn họ căn bản không hiểu rõ người Danya, chỉ coi bọn họ như man tộc ngu xuẩn, bây giờ thoạt nhìn bên ngu muội vô tri chân chính lại là bên Nhân tộc!

Xong rồi! Lần này mọi thứ đều xong rồi, người Danya đã nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, bây giờ xem ra hình như còn rất thiện trường đánh trận, ngay cả vận chuyển đường biển cũng thành thạo như thế, mà người trong quốc lại vẫn còn vô tri vô giác, hoàn toàn không biết đại địch trước mặt, đủ loại tình huống đều khiến Weist nản lòng, chỉ muốn kéo theo Owen, hai người dứt khoát chạy trốn theo những sĩ binh trước rồi tính sau.

Nhưng giờ phút này, tóc đen của cô gái tóc cuồng vũ, dây leo cũng múa điên cuồng theo tóc, người Danya vốn cao lớn cường tráng như ác ma tức thì trở nên không còn đáng sợ như thế nữa.

Trên thực tế, bọn họ đang lộ ra biểu tình kinh hãi giống như nhìn thấy ác linh, sau đó bị dây leo cán qua hoặc là đánh bay.

Mãi cho đến lúc này, Weist mới đột nhiên bừng tỉnh...

Chiến tranh vừa mới bắt đầu.

----

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store