Cong Hoa Yuwo
Khi ta vẫn là đóa hoa lơ mơ, nụ cười nhận được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng những lần đó, ta đều cảm thấy vô cùng vui sướng;Sau khi hai tay của ta dính đầy máu tanh, lại luôn có thể nhận được nụ cười, nhưng khi mỗi lần nhận được, ta chỉ cảm thấy rất khó chịu.Hỡi những người cười với ta, các ngươi có biết mình đang mỉm cười với tử thần hay không?—– Công HoaTa vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi…Ngân Thiết Tử đột nhiên mở bừng mắt, phía trước lại đã không còn tên thích khách mắt trái mang thương, hắn muốn bò dậy, lại ảnh hưởng đến thương tích, vai trái cảm thấy một cơn đau rát, hiển nhiên động tác của hắn khiến nơi đó có hơi nứt ra rồi.Sau khi chịu đau một hồi, hắn mới miễn cưỡng ngồi dậy, vừa ngồi dậy, hắn lại hít sâu một hơi, cảm giác cả trái tim lạnh buốt… Quần áo trên người hắn đã được thay rồi.Bị biết rồi sao?Trong lúc hắn đang hoảng loạn, cửa phòng bị người mở ra, Fanny cầm nến đi vào, vừa nhìn thấy Ngân Thiết Tử đã tỉnh, cô liền bước tới, thắp nến trong phòng rồi nhẹ nhàng cười nói: “Tôi rót ly nước cho ngài.”Ngân Thiết Tử cảm thấy rất khát, hắn đón lấy nước Fanny đưa tới, một hơi uống hết rồi trả ly cho Fanny, lúc này mới gần như tuyệt vọng hỏi: “Mọi người đều biết rồi?”“Mila tiểu thư, Owen thiếu gia, Yev và tôi đều biết rồi.” Fanny vô cùng chính xác trả lời xong, tiếp tục chu đáo giải thích: “Yev lúc giúp ngài kiểm tra vết thương đã phát hiện bất thường, anh ấy ngay lập tức phủ y phục lên, sau khi bẩm báo thiếu gia liền mang ngài vào phòng, tiếp đến chỉ có tôi giúp ngài thay quần áo, không có người khác từng thấy ngài lõa thể.”Nghe vậy, Ngân Thiết Tử chỉ cảm thấy mọi thứ đều mất hết hi vọng, hắn vùi đầu vào giữa đầu gối, rầu rĩ nói: “Ra ngoài.”Fanny do dự một chút, trả lời: “Vâng.”Trong lòng Ngân Thiết Tử đầy hỗn loạn. Bây giờ nên làm sao đây? Hắn nên tìm lý do để lấp liếm sao? Nhưng Weist có lẽ từng nói cho con của mình chuyện của hắn, chẳng lẽ đến bây giờ lại phải từ bỏ báo thù…“Ngân Thiết Tử!” Owen xô cửa đi vào.Ngẩng đầu nhìn thấy Owen, Ngân Thiết Tử lập tức nhớ tới mình vì để báo thù đã chờ hai mươi năm, nếu như bây giờ không ra tay, mọi thứ có lẽ sẽ phải tan vỡ… Có lẽ nên thừa dịp bây giờ giết chết Owen?Nhưng mới nổi lên ý nghĩ, Yev và Fanny lại cũng đi vào theo. Mình đã bị thương, bản thân Owen thực lực cũng không yếu, cộng thêm Yev và Fanny, hắn căn bản không có phần thắng!Làm sao đây? Có thể làm sao đây?“Ngân Thiết Tử cậu đừng, đừng khóc mà! Một đại nam… A!”Owen có chút hoảng loạn, hắn vốn định nói một đại nam nhân thì khóc cái gì, nhưng ngẫm lại đối phương bây giờ có phải nam nhân hay không còn phải chờ bàn bạc, kết quả chính là cả người mắc nghẹn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới đúng.Cuối cùng, Owen miễn cưỡng nghĩ ra một câu: “Ngân Thiết Tử, cậu đừng lo lắng, bọn tôi tuyệt đối sẽ không nói ra!”“Không được nói!”Nghe vậy, Ngân Thiết Tử giống như vớ được một tia hi vọng, cuống quá làm liều mà nói: “Không được nói cho bất cứ người nào, bao… bao gồm phụ thân của cậu… và Edward vương tử, ngay cả bọn họ cũng không thể biết!”Owen chưa từng thấy Ngân Thiết Tử có loại biểu hiện mất khống chế này, ở trong lòng hắn, Ngân Thiết Tử chừng như chính là danh từ của trầm ổn và thần bí. Hắn cũng chỉ có thể lần nữa hứa với đối phương: “Được được, không nói, không nói ai hết!”Nghe vậy, Ngân Thiết Tử thoáng cái ngừng hoảng loạn, có chút khó có thể tin hỏi: “Thật sao?”“Thật sự.” Owen gãi gãi mặt, thành thật nói: “Kỳ thực Mila ngay từ đầu đã không cho bọn tôi nói cho bất cứ người nào rồi.”Mila? Ngân Thiết Tử sau khi sửng sốt, không khỏi ở trong lòng cảm kích sự chu đáo của cô, nhưng ý niệm cảm kích vừa nổi lên, lại nhớ tới việc cô chu đáo bảo vệ bí mật của mình… nhưng cũng có khả năng tước đi sinh mệnh của chính cô.Thật trào phúng.Owen không nhịn được mở miệng hỏi: “Chẳng qua cậu có thể nói cho tôi, thân thể của cậu rốt cuộc làm chuyện làm sao không?”Ngân Thiết Tử trầm mặc một chút, nhưng nghĩ tới giấu diếm cũng không còn ý nghĩa nữa, chỉ có thể thừa nhận: “Tôi không phải Nhân tộc.”Owen đột nhiên nhớ tới Ngân Thiết Tử có huyết thống của Diệp tộc, kinh hô một tiếng: “Chẳng lẽ cậu là Diệp tộc?”Lúc này, Yev mở miệng giải thích: “Thiếu gia, tôi nghĩ đây không đúng, đặc trưng giới tính của Diệp tộc và Nhân tộc đều như nhau.”“Oh!” Owen bừng tỉnh, sau đó cũng không đoán bừa nữa, mà là trực tiếp nhìn Ngân Thiết Tử, hắn mặc dù không muốn bức đối phương, nhưng lại đè nén không được lòng tò mò.Ngân Thiết Tử hít sâu mấy hơi, lúc này mới có biện pháp mở miệng nói: “Owen, Mila có từng nói với cậu chuyện của “Hoa” không?”“Hoa?” Owen ngẩn ra rồi mới nhớ tới, “Cậu là nói linh thủ hộ của Diệp tộc à… A! Không phải chứ?”Owen khó có thể tin trừng vào Ngân Thiết Tử, người sau miễn cưỡng gật đầu thừa nhận.“Tôi là Hoa… Hoa bị Diệp tộc vứt bỏ.”Sau khi nghe thấy câu này, Owen mặc dù tò mò muốn chết, hận không thể lập tức tìm hiểu chân tướng, nhưng Ngân Thiết Tử lại nói muốn chờ Mila tới rồi cùng giải thích, bởi vì hắn không muốn giải thích hai lần, cho nên Owen cũng chỉ có ngoan ngoãn chờ Mila thức dậy, sơ tẩy xong, lúc này mới để cho Fanny mau chóng mang Mila đến nghe.Mặc dù Owen rất nóng lòng, nhưng Mila vừa vào, lại chưa nghe gì cả đã nói: “Ca ca, ăn sáng trước đi! Ngân Thiết Tử đã bị trọng thương, nên để cho anh ta bổ sung dinh dưỡng cho tốt.”Owen sửng sốt, vội vàng nói: “Em nói đúng! Yev, mau chuẩn bị bữa sáng, cứ ăn ở trong phòng đi!”“Vâng.”Ngân Thiết Tử lại lắc lắc đầu nói: “Các người ăn là được, tôi chỉ cần một chút lá quả.”Mila lập tức phản đối: “Đây làm sao được chứ? Anh cần phải bổ sung dinh dưỡng cho tốt…”“Tôi chỉ cần uống nước.” Ngân Thiết Tử ngắt lời của cô nói: “Đồ ăn khác chỉ sẽ càng khiến tôi thêm phiền mà thôi.”Mila sửng sốt, khó hiểu nói: “Tôi không hiểu ý của anh…”Owen lập tức giành nói: “Mila, Ngân Thiết Tử nói cậu ta là Hoa đó!”“Hoa?” Mila đầu tiên là lộ ra ánh mắt mê hoặc, sau đó đột nhiên nhớ tới Hoa là cái gì, kinh ngạc thốt lên: “Anh là nói linh thủ hộ của Diệp tộc?”Ngân Thiết Tử gật đầu nói: “Tôi là Hoa, kỳ thực căn bản không cần ăn, chỉ cần uống nước là đủ rồi, lượng nước của lá quả rất đầy đủ vừa lại rất tươi mới.”Nghe vậy, Mila trầm mặc một chút, chỉ căn dặn: “Fanny, chuẩn bị thêm một chút lá quả, lấy thêm hai lọ linh dược trị thương tới.”“Vâng…”Lúc này, Ngân Thiết Tử lại nhàn nhạt nói: “Không cần chuẩn bị linh dược đâu, linh dược không có hiệu quả gì đối với tôi, nhưng năng lực phục hồi của bản thân tôi rất tốt, mặc dù cũng không nhanh khỏi như uống linh dược.”“Có tốt cũng có xấu à…” Owen lẩm bẩm.Tiếp đến, Yev và Fanny đưa đồ ăn lên, trong lúc mọi người ăn bữa sáng, Ngân Thiết Tử sau khi cấp tốc ăn một số lá quả, liền xoay người qua đưa lưng vào mọi người, tháo băng vải ở vai trái quan sát vết thương của mình một chút, vết thương dài cỡ ngón út, nhưng độ rộng vết cắt không lớn, cũng đã có dấu hiệu khép miệng rồi.Phía sau truyền đến tiếng của Yev: “Trên vũ khí đả thương ngài hình như không có độc, xem ra mục đích chủ yếu của đối phương hình như không phải ám sát.”“Chắc là vậy đi.” Ngân Thiết Tử lãnh đạm hồi ứng, đồng thời bắt đầu quấn băng vải trở lại.“Để tôi giúp ngài…”Ngân Thiết Tử lập tức từ chối: “Không, không cần đâu.”Cự tuyệt xong, đưa lưng vào mọi người, tóc của Ngân Thiết Tử tung bay, từng dúm tóc nhặt băng vải lên, bắt đầu băng bó vết thương một cách lưu loát, lúc này, cả căn phòng trầm mặc, Ngân Thiết Tử bắt đầu kể chuyện của mình.“Diệp tộc di cư là khoảng hơn hai mươi năm trước, nhưng trước đó, tôi đã được Cây sinh ra, nhưng rốt cuộc là sinh ra lúc nào, tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi cứ mãi ngồi dưới cây, không có quan niệm gì về thời gian, chỉ có thể đại khái biết ít nhất có năm mươi năm đi.”Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng hít mạnh, khiến Ngân Thiết Tử không khỏi ngừng lại một chút.“Về sau Diệp tộc bắt đầu di cư, mới đầu tôi cũng đi theo bọn họ, cho đến khi đi đến bờ biển, tất cả Diệp tộc đều lên thuyền, nhưng bọn họ không để cho tôi lên, cuối cùng thuyền đều đi hết, chỉ còn lại tôi… bọn họ đã vứt bỏ tôi.”Owen thốt lên: “Bọn họ vì sao muốn vứt bỏ cậu? Cậu chẳng phải là linh thủ hộ của bọn họ sao?”“Tôi không biết…”“Tôi biết vì sao.” Mila lặng lẽ nói.Ngân Thiết Tử sửng sốt, bất chấp mình còn chưa mặc áo đã quay người qua, khó hiểu nhìn Mila.“Mặc dù chuyện này rất ít xảy ra, nhưng đích xác có ghi chép. Khi Linh Thụ chết, toàn bộ Hoa của Linh Thụ sinh ra đều sẽ phát cuồng mà chết, hơn nữa Hoa phát cuồng là vô cùng nguy hiểm, bởi vì bọn họ có thể thao túng thực vật, thương tổn có thể tạo thành cũng rất lớn.”Nghe thấy những lời này, Ngân Thiết Tử hoàn toàn ngây ngẩn, đây vẫn là lần đâu tiên hắn nghe thấy chuyện này. Rất lâu, hắn mới có biện pháp mở miệng nói chuyện: “Tôi, tôi đúng là đã phát cuồng, nhưng tôi cũng không có chết…” Mặc dù lúc đó đúng là đau đớn đến thà chết đi cho rồi.Mila mang vẻ mặt áy náy nói: “Đây thì tôi không hiểu vì sao, trên ghi chép hình như chưa từng có tình huống Cây chết rồi mà Hoa lại vẫn còn sống.”Mặc dù không biết mình vì sao còn sống, nhưng ít nhất biết được vì sao mình lại bị Diệp tộc vứt bỏ, thì ra là bởi vì mình sẽ vì cái chết của Cây mà phát cuồng, cho nên Diệp tộc mới không chịu mang hắn đi… Ngân Thiết Tử lần đầu tiên hiểu rõ nguyên nhân.Chỉ là nguyên nhân này lại khiến hắn không biết nên có cảm tưởng gì. Chẳng lẽ phải cảm tạ Diệp tộc ít nhất không phải vô duyên vô cớ mà là bức bất đắc dĩ mới vứt bỏ hắn sao?Biết được sự bức bất đắc dĩ của Diệp tộc, Ngân Thiết Tử lại không cao hứng một chút nào, trái lại có loại bi ai muốn khóc, nhưng lại muốn cười điên cuồng một hồi.Nhưng hắn lại không thể. Hắn không thể hù dọa Owen và Mila, hủy đi kế hoạch phục thù của mình.“Ngân Thiết Tử, cậu thật sự có thể thao túng thực vật sao?” Owen có chút hưng phấn nói: “Thử cho tôi xem xem!”Nghe vậy, trong lòng Ngân Thiết Tử đau nhói, nhưng trên biểu hiện lại chỉ là nhàn nhạt trả lời: “Tôi đã mất đi lực lượng của tôi, từ rất lâu trước kia đã mất đi rồi, nhưng tôi không biết vì sao, cũng không tìm lại được lực lượng thao túng thực vật.”Lời không nói ra khỏi miệng là: nếu như không phải bởi vì mất đi lực lượng của Hoa, phục thù làm sao trở nên khó khăn như thế?“Anh đã mất đi lực lượng?” Mila kinh hô: “Vì sao lại như thế?”Ngân Thiết Tử lắc lắc đầu, đây cũng là vấn đề hắn muốn biết nhất, nhớ lúc đó hắn muốn báo thù, lại phát hiện mình đã mất đi lực lượng, tuyệt vọng đến suýt nữa vì thế mà phát điên.“Tôi đi tra thử xem!” Mila đẩy xe lăn mấy cái, lại vẫn chê quá chậm, hiếm khi tìm người giúp dỡ, “Fanny, mau đẩy tôi đến phòng sách.”“Vâng, tiểu thư.”Nhìn thấy Mila vội vã đi tra rõ chuyện không liên quan với cô như thế, Ngân Thiết Tử nghi hoặc hỏi: “Cô ấy vì sao…”Hỏi đến một nửa, hắn lại dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một số phương pháp xử sự làm người mà mình đã đặc biệt hỏi Liteli, đáng tiếc bản thân Liteli cũng không phải người tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, hắn chỉ có thể nói cho mình chỉ cần là chuyện có liên quan với con gái đều phải cẩn thận coi chừng, nhất là dính dáng đến chuyện giữa nam nữ, càng là có thể không nói thì đừng nói.Hỏi anh trai của một cô gái vì sao em gái hắn quan tâm mình như thế, vấn đề này vừa dính dáng đến con gái vừa dính đến chuyện nam nữ, nghe lên hình như là thuộc về vấn đề có thể không nói thì đừng nói… Mặc dù bản thân hắn kỳ thực cũng không thật sự là nam nhân.Owen nhún vai, vốn định tùy ý khoác vai Ngân Thiết Tử, nhưng lại nhìn thấy tóc màu tím bạc phủ lên cả cái vai, hắn chỉ có ngượng ngùng thu tay lại, nghiêm túc nói: “Được rồi! Mila cũng đã đi rồi, bây giờ chúng ta nên thảo luận chính sự thôi.”“Chính sự?” Ngân Thiết Tử có chút thắc mắc hỏi.“Thích khách hôm qua rốt cuộc là ai?”Nghe vậy, Ngân Thiết Tử đầu tiên là chấn động, sau đó lạnh nhạt trả lời: “Đây không liên quan tới cậu.”Mặt của Owen cứng đờ, thế nhưng hắn là người đã bị Ngân Thiết Tử đóng băng một năm, chút ngăn trở nhỏ này vẫn không thể khiến hắn bỏ cuộc. Hắn bất bình khẽ rống: “Hắn đã đả thương bạn bè của tôi, đây có liên quan tới tôi!”Bạn bè… Ngân Thiết Tử lặng đi một chút, quay mặt đi, tiếp tục bảo trì lạnh nhạt nói: “Cho dù là bạn cũng không liên quan đến cậu.”Thấy thái độ xa cách như thế của Ngân Thiết Tử, Owen tức giận, hét to: “Được! Tôi không nhúng tay, nhưng tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn bạn bè bị giết! Từ hôm nay trở đi, cậu hãy ở nhà tôi, không có tôi hoặc Yev đi cùng, cậu cũng không được đi đâu hết!”Nghe vậy, nội tâm của Ngân Thiết Tử thật sự hỗn tạp, mới vừa rồi, hắn còn tưởng rằng phục thù đã vô vọng, bây giờ trái lại càng tiến thêm một bước.Thấy Ngân Thiết Tử trầm mặc không nói, Owen còn tưởng hắn không muốn, vội vàng nghiêm mặt nói: “Tôi lần này là vô cùng nghiêm túc! Cho dù tôi đáp ứng để cậu đi, Mila cũng sẽ không đáp ứng đâu! Cô ấy rất lo lắng cho cậu!”Mila lo lắng cho hắn? Mặc kệ nguyên nhân ra sao, đây đều là cơ hội tốt để tiếp cận Mila.Ngân Thiết Tử trầm mặc một chút, chỉ nói: “Tôi cần người hầu của tôi, còn có kiếm của tôi.”◊◊◊◊Khi Liteli vừa đi vào phòng, một câu “Oh! Bị thương nặng ghê.” đã khiến Ngân Thiết Tử bắt đầu hoài nghi việc mình gọi hắn tới là đúng hay sai.Nhưng hắn không có đường lựa chọn, thương trên vai trái cần thời gian phục hồi, nhưng chuyện của thích khách lại gần ngay trước mắt, nếu thích khách mạo hiểm tiến vào dinh thự Chiến Công, có lẽ sẽ khiến giới bị của dinh thự trở nên càng nghiêm ngặt, đến lúc đó muốn có được cơ hội ở riêng với Mila thế nhưng sẽ rất khó rồi.Sau khi quan sát thấy trong phòng không có người khác, Liteli lập tức tháo màng che mặt, kéo áo trùm ra, cũng cởi hộp kiếm trên lưng xuống, đặt lên giường.Liteli rất gầy, so với Ngân Thiết Tử 170 cm còn lùn hơn nửa cái đầu, mặc dù như thế, lại không thể nói hắn lùn… lấy chủng tộc của hắn mà nói, kỳ thực hắn đã tính là cao lớn rồi.Liteli là tộc “Thị Linh”, chủng tộc này cả đời đều là lang thang, là một chủng tộc đặc biệt, lấy việc tìm kiếm và phục vụ linh thực thân làm mục tiêu.So với chiều cao khá lùn, kỳ thực tộc Thị Linh còn có đặc trưng minh hiển hơn, da của bọn họ sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng cũng không mạnh, ở trong bóng tối mới có thể nhìn được rõ hơn, màu sắc của ánh sáng cũng không đồng nhất, tùy thuộc đối tượng bọn họ phục vụ là vị linh nào.Bây giờ là ban ngày, trong phòng rất sáng, trên lý luận, ánh sáng của Liteli hẳn không minh hiển mới đúng, nhưng trên thực tế ánh sáng của hắn lại rất nổi bật… Có lẽ không nên nói là ánh sáng, trái lại giống như là một lớp sương đen mỏng bao trùm ở quanh thân hắn hơn.Bởi vì thích loại ánh sáng màu đen đặc biệt này mà quyết định phục vụ Ngân Thiết Tử, cho dù hắn đã mất đi lực lượng cũng không hề gì. Liteli là nói như thế, nhưng Ngân Thiết Tử trước sau không có tin cách nói này, chỉ là hắn cũng tìm không ra lý do khác.“Mang kiếm đến cho ngài đây! Nhưng mà làm gì nhất định muốn chính tôi mang tới?” Liteli nghiêng nghiêng đầu, tò mò nói: “Mặc dù chủ nhân ngài đã bị thương, theo lý tiểu nhân tôi nên phục vụ ngài, nhưng ngài lại vô ~~ cùng không thích người ta động vào ngài, tôi tới cũng vô ích, hơn nữa tôi cũng không biết trị thương, cho nên rốt cuộc tìm tôi tới làm gì thế?”“Ta muốn ngươi vào trong thành tìm một nam nhân mắt trái có sẹo.”“A ha —-” Liteli kéo dài âm đuôi, âm thanh nghe lên vậy mà có chút phấn khích, “Tìm tới cửa rồi, thật sao? Xem ra thực lực của hắn không yếu mà! Còn có thể đả thương ngài. Nhưng mà… tìm được rồi thì thế nào? Ngài bị thương thành thế này, làm sao cũng không thể đi giết người ta đi? Ai da! Chẳng lẽ là muốn tôi đi giết? Đây thì không được! Trước kia đã nói rồi! Muốn tôi làm gì cũng được, ngoại trừ giết người à nha!”Nghe xong một chuỗi này, Ngân Thiết Tử lần nữa hoài nghi quyết định gọi Liteli tới của mình là đúng hay sai, chẳng qua mặc kệ đúng sai, người cũng đã tới rồi. Hắn thở dài nói: “Ta biết, ta chỉ cần ngươi nói một số lời cho hắn.”“Oh?”Ngân Thiết Tử hít sâu một hơi, nói: “Nói cho hắn, ta bây giờ đang phục thù, chờ khi ta báo thù xong, ta sẽ đi tìm hắn, để cho hắn trả mối thù của hắn.”Liteli không nhịn được hỏi: “Nghe ngài nói như thế, ngài quen biết hắn…”“Đừng hỏi!” Ngân Thiết Tử ngắt lời của hắn, lạnh lùng nói: “Khi ngươi muốn đi theo ta, ta cũng đã nói cho ngươi ba cái quy định.”“Không được hỏi, không được chủ động nhúng tay, ngài bảo tôi cút thì phải cút! Tôi biết, tôi nhớ, tôi sẽ làm theo, được rồi chứ!” Liteli lưu loát mà đọc xong, vừa lại nói: “Chẳng qua tôi cũng có chuyện muốn nói cho ngài, nhưng ngài vừa lại nói không được chủ động nhúng tay, cho nên rốt cuộc nói hay là không nói đây? Cái này thật là khó lựa chọn! Ngài nói có phải không?”“Ngươi có chuyện muốn nói cho ta?” Ngân Thiết Tử nhíu mày, hỏi thêm: “Là ngươi hay là tộc nhân của ngươi?”Liteli mà hắn biết thế nhưng không phải một người sẽ chủ động làm chuyện gì, hắn nếu như chủ động, thông thường là bởi vì cảm thấy thú vị, cho nên mới nguyện ý thêm dầu vào lửa.Định nghĩa hứng thú của Liteli đi ngược với người khác. Chuyện hắn cảm thấy hứng thú, thông thường chính là chuyện mà người khác cảm thấy rất không hứng thú.“Đương nhiên là tôi rồi.” Liteli trào phúng nói: “Chủ nhân ngài không có lực lượng thì thôi! Bây giờ ngay cả lỗ tai cũng mất linh rồi à?”Ngân Thiết Tử chỉ là lạnh lùng trừng vào hắn, nói: “Có chuyện thì nói đi!”“Chủ nhân ngài có biết hiệp định hòa bình ký kết ở hai mươi năm trước giữa Chiến Viêm quốc và người Danya không?”Ngân Thiết Tử nhàn nhạt trả lời: “Ta biết.”“Trong hiệp định hòa bình có một điều, song phương mỗi năm đều phải trao đổi lễ vật đại biểu hòa bình, để xác nhận lẫn nhau vẫn là muốn hòa bình, nghi thức trao đổi lễ vật lần này chính là mười ngày sau đấy!”Liteli thở dài một cách khoa trương: “Căn cứ vào tin tức của tôi! Lễ vật của người Danya đưa đến thật đúng là không tầm thường, nghe nói là một đống linh đặc thù và châu báu.”Ngân Thiết Tử chỉ là hờ hững lắng nghe, hắn không quan tâm loại tin tức này, nhưng hắn cũng biết Liteli rất hiểu rõ mình, Liteli biết mình không hề có hứng thú với chuyện thế này, cho nên sẽ không vô cớ nói lên chuyện này, trọng điểm khẳng định ở phía sau.Liteli cười hì hì nói: “Chủ nhân à! Ngài biết lễ vật của Chiến Viêm quốc là gì không?”“Ta không biết.” Ngân Thiết Tử nhàn nhạt trả lời.Mặc dù biết hẳn là chuyện hắn sẽ cảm thấy hứng thú, cho nên Liteli mới sẽ đặc biệt nói cho mình, cho nên hắn cũng không phải không chút hứng thú, chỉ là tính cách của tên Liteli này rất cổ quái, hắn càng biết người ta cảm thấy hứng thú càng thích làm người ta tò mò, cho nên biểu hiện lạnh nhạt mới là cách có được đáp án mau nhất.Mặc dù Ngân Thiết Tử mang bộ dạng thiếu hụt hứng thú, nhưng Liteli lại biết chỉ cần mình nói ra, Ngân Thiết Tử tuyệt đối sẽ có hứng thú, cho nên hắn mang chút ác ý, công khai đáp án: “Là mười tên nô lệ Diệp tộc.”Ngân Thiết Tử trợn lớn mắt, khẽ nói: “Làm sao có thể? Toàn Diệp tộc đều di cư đến đại lục Quân Đắc rồi mà.”“Trên lý luận đương nhiên là đều di cư hết rồi! Nhưng mà Diệp tộc bị bắt đi làm nô lệ từ trước khi di cư thì đương nhiên không thể đi được. Nhất là ở lúc chuẩn bị di cư, đó chừng như là thời kỳ đỉnh cao của việc Diệp tộc bị bắt!”Liteli nhún vai, nói: “Mặc dù Nhân tộc và tộc Danya trước giờ đều có hứng thú rất lớn đối với nô lệ Diệp tộc. Chẳng qua Diệp tộc là chủng tộc tự cấp tự túc, gần như không ra khỏi nơi sâu thẳm của rừng rậm, Nhân tộc và tộc Danya muốn bắt được bọn họ thế nhưng không đơn giản. Nhưng có điều! Tạo thuyền, hàng hải đường dài lại không phải chuyện đơn giản như thế, Diệp tộc làm sao cũng phải bước ra khỏi rừng làm giao dịch trao đổi vật liệu và tri thức với chủng tộc khác, lúc đó Diệp tộc bị bắt đi thật không ít! Đến nỗi Diệp Chúa vội vàng hạ lệnh ít nhất phải có hai mươi Diệp kết bạn đồng hành mới có thể ra khỏi rừng rậm.”“Diệp Chúa… đó là cái gì?”Liteli trừng mắt, thốt lên: “Ngài không biết?”Ngân Thiết Tử lắc lắc đầu.“Đây thế nhưng thật khó tin! Thật khó tin à!” Liteli dùng ngữ khí khó có thể tin một cách khoa trương kêu lên: “Thân là Hoa thủ hộ, ngài lại có thể không biết Diệp Chúa là gì? Ngài còn là Hoa không hả? Diệp Chúa gần như chính là quốc vương của Nhân tộc đó!”Nghe vậy, sắc mặt của Ngân Thiết Tử lập tức trầm xuống.“Khoan khoan, nói như thế…” Liteli nhíu mày, lẩm bẩm: “Tôi hình như đã từng nghe thấy cái tên Ngân Thiết Tử này.”Ngân Thiết Tử trừng hắn một cái, đâu chỉ nghe qua? Hắn chẳng phải ở ngay trước mắt hắn sao?“Không phải ngài! Tôi từ trước khi gặp ngài đã nghe qua cái tên này rồi.”Nghe thấy ngữ khí không cung kính như thế của Liteli, cho dù Ngân Thiết Tử đã rất quen thuộc, nhưng không thể bảo chứng người khác cũng sẽ quen thuộc. Nếu Owen nghe thấy Liteli thân là người hầu, ngữ khí lại không cung kính như thế, khẳng định lại muốn nổi lên một phen sóng gió rồi. Hắn không khỏi lên tiếng thúc giục: “Ta không có hứng với chuyện này! Ngươi mau đi làm chuyện ta căn dặn…”Đột nhiên, Liteli “aha” một tiếng, la lớn: “Tôi nhớ ra rồi! Đó chính là tên của Diệp Chúa mà! Không sai, Ngân Thiết Tử là tên của Diệp Chúa! Ai da, ngài cũng đã dùng tên của người ta rồi, lại có thể còn giả ngu với tôi nói không biết Diệp Chúa là cái gì sao?”Liteli có chút chất vấn mà trừng vào Ngân Thiết Tử, nhưng biểu tình ngơ ngác của người sau lại đã nói rõ cho hắn,hắn thật sự không biết Diệp Chúa, cũng không biết mình đã dùng tên tương đồng.“Thế nào? Ngài là thật sự không biết?” Liteli không khỏi thả dịu ngữ khí, hỏi: “Đây chung quy không phải trùng hợp chứ?”Ngân Thiết Tử trầm mặc một chút rồi nói: “Ta đã thấy hắn, nhưng không biết hắn là Diệp Chúa, ta thậm chí không nhớ được mặt của hắn nữa, chỉ nhớ hắn có một mái tóc màu tím bạc, rất đẹp.”Hắn nhắm hai mắt, giống như có thể nhìn thấy mái tóc màu tím bạc kia… Đột nhiên mở bừng mắt, Ngân Thiết Tử khẽ rống với người hầu: “Mặc kệ Ngân Thiết Tử là tên của ai, đây không quan trọng chút nào! Ta chỉ là cần một cái tên giả, đây là cái tên duy nhất ta nghĩ ra được lúc đó, chỉ có thế mà thôi! Bây giờ ngươi rốt cuộc có muốn đi làm chuyện ta căn dặn không? Nếu như không đi, dứt khoát vĩnh viễn cút đi cho ta! Vĩnh viễn đừng trở lại!”Liteli dùng ngữ khí hết sức ủy khuất nói: “Làm, tôi đi làm ngay đây, chỉ là nói một chút với ngài về tin tức tôi khó khăn lắm mới nghe ngóng được thôi mà! Vậy tôi đi làm nhé?”Ngân Thiết Tử chỉ là hừ lạnh một tiếng.Liteli chỉ có đi về phía cửa, nhưng đang đi lại không nhịn được quay đầu hỏi: “Nhưng ngài thật không định lo chuyện mười tên nô lệ Diệp tộc kia sao? Ngài thế nhưng là Hoa thủ hộ của người ta đó!”Liteli tò mò nhìn Ngân Thiết Tử trầm mặc, hắn hiếm khi có kiên nhẫn mà không mở miệng thúc giục, an tĩnh chờ đợi đối phương trả lời…“Ta không phải, bọn họ đã vứt bỏ ta rồi.”Ngân Thiết Tử nói xong, nhìn Liteli lộ ra biểu tình có chút thất vọng, sau đó nhặt áo trùm và vải che mặt của hắn lên, sau khi mặc chỉnh tề rồi mới rời khỏi.Ngân Thiết Tử nhìn cửa phòng sớm đã không còn người, rất lâu sau đó mới xoay người qua, nhưng vừa xoay người liền nhìn thấy hoa hạ lan bên cửa sổ, đó là quốc hoa của Chiến Viêm quốc. Nhìn thấy hoa này, hắn không nhịn được mở miệng gọi: “Đến đây, đến bên cạnh ta…”Hoa hạ lan khẽ lắc lư một cái, trong lòng Ngân Thiết Tử chấn động, tức thì dấy lên một tia hi vọng… nhưng mặc cho hắn có kêu gọi làm sao, đóa hoa cũng không có cử động thêm bước nào.Lúc này, rèm cửa sổ bên cạnh cũng phất phơ lên, làn gió nhẹ thổi vào trong phòng, mang theo một cơn mát lạnh.Thì ra là gió sao? Ngân Thiết Tử ngừng kêu gọi, hắn đứng yên một lát, sau đó mở hộp kiếm trên giường, kiếm trong đó trang sức hoa mỹ, từ thân kiếm đến chuôi kiếm rải đầy chú văn thần bí và mỹ lệ, những chú văn này lại cũng không phải trang sức, chúng có công dụng riêng của chúng, có cái là có thể tụ tập linh gió, khiến cho kiếm trở nên nhẹ nhanh, có cái thì hỗ trợ tăng nhanh tốc độ giải liên. Ngoại trừ chú văn, mũi kiếm lạnh lẽo cũng tỏ ra nó thế nhưng không phải một món đồ trang sức không thể dùng để chém.Giơ kiếm lên, Ngân Thiết Tử vừa lại cầm lấy dầu và vải trong hộp kiếm, sau đó bắt đầu dùng dầu lau thân kiếm, tỉ mỉ bảo dưỡng nó…“Ngân Thiết Tử!” Owen xô cửa, mang bộ dạng có chuyện khẩn, nhưng vừa nhìn thấy kiếm trên tay Ngân Thiết Tử, chuyện khẩn liền quăng lên chín tầng mây, hắn chỉ là không ngừng tán thán: “Wow! Đó thật là một thanh kiếm xinh đẹp, ở đâu ra vậy?”“Dạ trảo.” Ngân Thiết Tử vừa lau thân kiếm vừa nói: “Nó đã đem kiếm cho… tôi. Coi như một trong những điều kiện để không giết nó.”“Dạ Trảo? Đó là tên của một người sao?” Owen đầu đầy nghi vấn.“Không, đó là một linh thực thân… quên đi.”Ngân Thiết Tử vừa nhìn thấy biểu tình của Owen đã biết hắn căn bản không có bao nhiêu nhận thức đối với linh thực thân, mà bản thân hắn cũng lười giải thích, cho nên chỉ là lắc lắc đầu nói: “Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, lúc đó tôi còn có lực lượng, cho nên đã đánh bại một linh thực thân khác, mới có được thanh kiếm này.”“Nói như thế vậy là hắn rất mạnh?” Thân là linh sĩ, Owen không khỏi có loại ý nghĩ muốn luận bàn với đối phương.Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: “Tôi bây giờ nếu như gặp phải Dạ Trảo, đại khái sẽ bị giết trong chớp mắt thôi.”Owen giật mình, vội vàng hỏi: “Vậy hắn sẽ không tự dưng đến Kỳ Phong thành để giết cậu chứ? A… chẳng lẽ chính là tên thích khách lần trước?”Nghe vậy, Ngân Thiết Tử lập tức bực mình nói: “Nếu như là hắn, vậy tôi chết lâu rồi, còn ở đây nghe cậu nói lời ngu xuẩn sao! Hơn nữa nếu như nó đến, đó cũng sẽ không phải vấn đề của tôi, mà là vấn đề của quốc vương bệ hạ các người rồi. Thú bên cạnh cái con đó không ít hơn năm mươi con.”“Haiz, thì ra không phải người à…” Owen có chút xấu hổ gãi gãi mặt.Ngân Thiết Tử cũng cảm thấy lời mình nói có hơi nặng, mặc kệ thế nào, Owen cũng là quan tâm mình mới nói như thế. Hắn lặng lẽ đưa kiếm trên tay cho Owen, nói: “Vai trái tôi bị thương nên không tiện, cậu giúp tôi bảo dưỡng một chút.”Owen lập tức hai mắt phát sáng hô lớn: “Không vấn đề!”Trong lúc Owen lau kiếm, Ngân Thiết Tử không có chuyện gì để làm, dứt khoát ngồi ngây ở bên giường, ngồi một hồi mới thuận tiện mở miệng hỏi: “Đúng rồi, cậu mới đầu là tới làm gì?”“… A!”Sau khi được nhắc nhở, Owen cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, hắn vội vàng nói: “Đúng rồi, Mila kêu tôi đến cảnh cáo cậu.”“Cảnh cáo tôi?” Ngân Thiết Tử ngây ngẩn.Owen có chút ấp a ấp úng nói: “Cũng không phải cảnh cáo… Tóm lại, Haiz, lễ vật hòa bình mà Chiến Viêm quốc lần này muốn tặng người Danya là…”Ngân Thiết Tử nhàn nhạt tiếp lời: “Mười tên nô lệ Diệp tộc. Người hầu của tôi đã nói cho tôi rồi.”Owen xấu hổ cười cười, vội vàng nói cho rõ: “Mila muốn tôi đến nói với cậu ngàn vạn lần đừng thử đi cứu mười tên nô lệ Diệp tộc kia, lễ hòa bình của Chiến Viêm quốc chúng ta và tộc Danya tuyệt đối không cho phép có gì sai sót, cho nên những tên nô lệ kia bị giam giữ vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể cứu ra được!”“Đừng gọi bọn họ là nô lệ!”Owen cả kinh, nhưng Ngân Thiết Tử đã lần nữa khôi phục lãnh tĩnh, dùng ngữ khí bình ổn nói: “Đừng lo, tôi sẽ không đi cứu bọn họ. Bọn họ đã vứt bỏ tôi, thì làm sao có thể mong đợi tôi đi cứu bọn họ. Cậu nói có đúng không?”Owen ngẩn ra, sau đó ra sức gật đầu: “Uh uh!”————–
Aicomicus & Tuyết Lâm
Aicomicus & Tuyết Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store