ZingTruyen.Store

Cong Hoa Yuwo

Liteli từng hỏi ta vì sao phải cố chấp đối với quá khứ như thế, cho dù thật sự báo thù rồi, cũng không thể thay đổi cái gì, thứ mất đi cũng sớm đã mất đi, sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa.

Ta trả lời hắn, báo thù không thể khiến thứ mất đi trở về, nhưng ngoại trừ ghi nhớ thù hận đầy lòng, ta đã không còn biện pháp khác có thể để cho hồi ức quá khứ dần dần phai nhạt hay biến mất.

Nhưng lý do không nói ra khỏi miệng là, ta đã hủy diệt sinh mệnh của quá nhiều người, chỉ có đem sinh mệnh của mình cũng làm thành một cuộc bi kịch tràn ngập đau khổ, ta mới có thể chuộc tội.

-- Công Hoa

Mặc dù Owen đã mời hắn cùng ăn sáng, nhưng khi Ngân Thiết Tử đi đến phòng ăn, bên trong chỉ có một mình Mila mà thôi.

Tuy nhiên hắn cũng không kinh ngạc, trên thực tế, bây giờ trời cũng còn chưa sáng, nếu không phải người hầu nói Mila đã ở phòng ăn, hắn kỳ thực định tới muộn hơn một chút.

"Anh tới sớm thật." Nhìn thấy Ngân Thiết Tử đi vào phòng ăn, Mila buông sách trên tay, cười một cái, nói: "Tôi còn tưởng phải một tiếng nữa mới có thể ăn sáng đây! Ít nhất Owen xấp xỉ cũng phải hơn một tiếng nữa mới tới."

Ngân Thiết Tử đơn giản trả lời: "Tôi có thói quen dậy sớm."

"Có rất nhiều người đều có thói quen dậy sớm, chẳng qua sớm thế này, tôi vẫn chưa từng gặp qua." Mila cười cười, dò hỏi: "Anh muốn ăn gì?"

Ngân Thiết Tử như mọi khi nói: "Tôi không ăn thịt."

"Tôi đã nghe Yev nói rồi, vậy anh có đặc biệt thích ăn cái gì không?"

Ngân Thiết Tử suy nghĩ một chút, miễn cưỡng nói ra sở thích: "Tôi thích uống canh."

Mila mỉm cười nói: "Cái này tôi cũng đã nghe Yev nói rồi."

"Vì sao là Yev? Tôi gần như không có nói chuyện với Yev." Hắn hoàn toàn không thể lý giải, muốn nghe cũng nên là nghe Owen nói chứ?

Mila cười nói: "Bởi vì Owen chuyện gì cũng sẽ nói cho Yev, sau đó bản thân anh ấy chẳng nhớ gì cả, cho nên hỏi Owen không bằng hỏi Yev!"

Ngân Thiết Tử lạnh băng nói: "Tên Owen kia không có Yev, tám phần ngay cả nhà mình cũng về không được!"

Mila bật cười, còn vừa cười vừa nói: "Anh... anh thật sự giống như Owen nói, nói chuyện đều chẳng tha cho ai!"

Ngân Thiết Tử có chút không biết nói gì. Xem ra, vẫn thật không thể coi Mila như người lần đầu gặp mặt, cô sợ rằng còn hiểu rõ mình hơn cái tên Owen kém trí nhớ kia.

Lúc này, Mila quay đầu nói với nữ hầu trẻ tuổi phía sau: "Fanny, vậy thì chuẩn bị bữa sáng theo nội dung dự định đi!"

"Vâng, tiểu thư." Sau khi nhận được căn dặn, Fanny lập tức trở nên bận rộn, đầu tiên là xếp dụng cụ, tiếp đến là căn dặn tùy tùng khác chuẩn bị bữa ăn.

"Fanny?" Ngân Thiết Tử liếc nữ hầu kia một cái, hỏi: "Vợ của Yev?"

Mila gật đầu, đồng thời cũng chờ Ngân Thiết Tử đặt câu hỏi hoặc là lộ ra thần sắc kinh ngạc, dù sao Yev và Fanny thế nhưng là chênh lệch tới mười lăm tuổi, gần như mỗi một người nhìn thấy mặt thật của Fanny đều sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng Ngân Thiết Tử cũng không có hỏi, thậm chí không có lộ ra một chút biểu tình kinh ngạc nào.

Mila vừa ngẫm nghĩ liền hiểu, "Owen đã nói cho anh rồi à?"

"Nói cái gì?"

"Owen đã nói cho anh tuổi của Fanny đúng không?"

"Cậu ta chưa từng nói." Ngân Thiết Tử nhíu mày, không hiểu Mila vì sao đột nhiên nhắc tới tuổi của Fanny, theo hắn thấy, Fanny thoạt nhìn không lớn hơn Mila bao nhiêu, đây có chỗ nào cần ngạc nhiên sao?

"Vậy anh không ngạc nhiên?" Trái lại là Mila ngạc nhiên.

Ngân Thiết Tử có chút nghi hoặc hỏi ngược lại: "Ngạc nhiên cái gì?"

Mila nhắc nhở một chút: "Tuổi của Yev và Fanny chênh lệch mười lăm tuổi."

Ngân Thiết Tử sửng sốt, vội vàng nói: "Đây cũng không có gì lạ đi!"

Nói như thế hẳn là được chứ nhỉ? Ngân Thiết Tử có chút thấp thỏm bất an. Câu này là hắn học được, chỉ cần mình làm ra phản ứng sai lầm hoặc là nói sai lời, chỉ cần bổ thêm câu này phần lớn có thể đánh tan hoài nghi của đối phương rồi.

"Nói như thế cũng đúng." Mila quả nhiên cười nói: "Kỳ thực cũng không phải lạ lắm."

Lúc này, tùy tùng đẩy xe chứa đầy thức ăn đi vào, xe đẩy dừng ở bên cạnh Fanny, cô thu xếp một lát rồi vắt một ít nước chanh nhỏ vào trong khay đồ ăn, sau đó mới đem khay đặt ở trước mặt Mila và Ngân Thiết Tử.

Ngân Thiết Tử nghi hoặc mà nhìn đồ ăn chứa trong khay, giữa khay có rất nhiều vật hình khối trong suốt, bên cạnh còn có một chiếc lá phì nhiêu làm trang trí. Hắn chưa từng nhìn thấy loại đồ ăn này.

"Đây gọi là lá quả, nghe nói là thức ăn chính của Diệp tộc." Mila chu đáo giải thích: "Chiếc lá để bên cạnh chính là dáng vẻ ban đầu của nó, những thứ bán trong suốt ở giữa là dáng vẻ của lá quả sau khi bỏ vỏ cắt miếng, nhỏ lên một chút nước chanh và mật ong, mùi vị vô cùng ngon đấy!"

Thức ăn chính của Diệp tộc? Ngân Thiết Tử ngây ngẩn nhìn thức ăn trong khay.

"Tôi từng nhờ Fanny thử nấu nó thành canh, nhưng nấu làm sao cũng không ngon bằng trực tiếp cắt miếng ăn sống, cho nên vẫn là bỏ cuộc, canh chỉ có khoai tây nấu sữa bình thường thôi."

Là đặc biệt chuẩn bị cho mình sao? Ngân Thiết Tử ngẩng đầu nhìn Mila, nói: "Cho dù tôi có huyết thống của Diệp tộc, cũng không cần đặc biệt lấy đồ ăn của Diệp tộc cho tôi ăn, tôi cũng không quen thuộc với Diệp tộc, căn bản không biết bọn họ là lấy cái gì làm thức ăn chính."

"Haha, không phải đặc biệt chuẩn bị. Kỳ thực tôi rất có hứng thú với Diệp tộc, trước giờ đều có nghiên cứu, cho nên sau này đã đặc biệt tìm người đi tìm kiếm lá quả, đây không phải lần đầu tiên tôi ăn lá quả, kỳ thực tôi còn rất thích loại thức ăn này, gần như hai ba ngày sẽ ăn một lần."

Ngân Thiết Tử gật đầu.

Vừa nói đến Diệp tộc, Mila liền trở nên hào hứng, cô có chút hưng phấn nói: "Anh biết không? Ngoại trừ Linh Thụ, Diệp tộc còn có một loại linh thủ hộ gọi là Hoa nữa!"

"... Tôi không biết."

Nghe thấy trả lời của Ngân Thiết Tử, Mila thoáng thất vọng nói: "Thì ra anh cũng không biết sao? Tôi thật tò mò Hoa có dáng vẻ gì! Mặc dù có ghi chép liên quan tới Hoa, nhưng không có cái ghi chép nào có nhắc đến bề ngoài của Hoa."

Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Có lẽ là bởi vì bề ngoài của Hoa không có gì đặc biệt để nhắc tới."

"Làm sao lại không có gì để nhắc tới chứ?" Mila sốt sắng hỏi: "Chẳng lẽ anh không tò mò sao? Vì sao phải gọi là Hoa? Họ chẳng lẽ giống với Linh Thụ, thật sự là hình dạng của Hoa sao? Nhưng trên ghi chép nói Hoa là có năng lực công kích nữa cơ! Nếu như một đóa hoa tự mình chạy đi công kích kẻ địch, đó chẳng phải rất kỳ quái sao?"

Một đóa hoa chạy đi công kích kẻ địch... Ngân Thiết Tử tưởng tượng một chút, không nhịn được bật cười, thừa nhận: "Đúng thật là rất kỳ quái."

"Đúng chứ?" Mila cười nói, sau đó động thủ xiên một miếng lá quả ăn.

Thấy vậy, Ngân Thiết Tử cũng ăn một miếng lá quả theo, phát hiện thức ăn này tràn ngập lượng nước hơn nữa vô cùng tươi mới, mang theo vị ngọt của mật ong và chua nhẹ của chanh, ăn lên vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

"Có ngon không?" Mila tò mò hỏi.

Ngân Thiết Tử từ đáy lòng nói: "Thật sự rất ngon."

"Vậy thì tốt quá." Mila cười vô cùng vui vẻ: "Nếu muốn ăn thêm, anh cứ nói với Fanny là được rồi."

Lá quả chỉ là món khai vị mà thôi, món chính là khoai tây nghiền hầm rau và ngũ cốc, nhưng Ngân Thiết Tử gần như không có động vào, lại bảo Fanny thêm mấy lần lá quả, chỉ là dưới mỉm cười quan sát của Mila, hắn mới nhớ mình nên ăn chút món chính, lúc này mới miễn cưỡng ăn một ít ngũ cốc.

Ăn xong món chính, Owen mới lề mề đến, mặc dù lúc này vừa mới hửng sáng. Quản gia Yev cũng đi vào theo sau Owen.

"Hai người không làm linh sĩ thật sự quá đáng tiếc rồi."

Nhìn thấy hai người đều đã ngồi ở trước bàn ăn, Owen có chút chán nản nói: "Trước kia lúc tập huấn, lão sư Chris cũng chỉ là yêu cầu tôi trời sáng thì phải thức dậy luyện công, kết quả các người không ai yêu cầu đã tự mình thức dậy trước trời sáng hết rồi, đúng là còn nghiêm túc hơn linh sĩ trong tập huấn!"

Quản gia Yev đi đến bên cạnh xe món ăn, nhìn đồ ăn trong đó, lúc này mới quay người dò hỏi: "Thiếu gia, có muốn chọn lá quả làm món khai vị không?"

"Đừng!" Owen một hơi cự tuyệt: "Ta ghét loại đồ ăn không có mùi vị đó."

Vừa nói xong, hắn liền tiếp thu được liếc xéo của Ngân Thiết Tử, sau đó lại nhìn thấy Mila cúi đầu cười trộm, hắn không khỏi có chút khó hiểu.

Lúc này, Yev hỏi: "Vậy thì chọn thịt xông khói làm món khai vị nhé?"

"Uh, ngươi phối cho ta là được."

"Vâng."

Yev đầu tiên lấy một chút thịt xông khói, sau khi Owen ăn mấy miếng, hắn nhìn món chính của Ngân Thiết Tử vẫn còn lại một đống đồ ăn, vội vàng hỏi: "Ngân Thiết Tử, ăn không quen sao? Cậu muốn ăn cái gì cũng có thể nói với Yev và Fanny!"

Ngân Thiết Tử có chút nổi nóng trả lời: "Tôi ăn rất quen, nhất là lá quả, vô cùng ngon!"

Owen cuối cùng cũng biết mình nói sai chỗ nào, vội vàng nói: "Ngon, đương nhiên ngon, em gái tôi cũng thích ăn cái đó nhất!"

Trả lời của Ngân Thiết Tử là tống cho hắn mấy ánh mắt khinh khỉnh, sau đó còn tặng kèm tiếng cười như chuông bạc của Mila.

Owen sờ sờ mũi, lẩm bẩm: "Đó thật sự chẳng có mùi vị gì mà... Thịt xông khói thơm hơn nhiều."

"Ăn thịt xông khói của anh đi! Ca ca. Bọn em đều ăn no rồi, anh phải ăn mau một chút rồi." Mila cười nói xong, sau đó quay đầu hỏi Ngân Thiết Tử: "Vậy thì, Ngân Thiết Tử, anh lát nữa có bận không?"

Ngân Thiết Tử lắc đầu nói: "Nếu bận thì đã không ở lại rồi."

"Nói cũng phải." Mila cười nói: "Vậy thì hôm nay cùng tôi đi dạo đường phố, được không?"

Nghe thấy lời mời này, Ngân Thiết Tử có chút ngạc nhiên, theo như hắn biết, Mila là chưa từng ra ngoài. Nếu như không phải như thế, hắn cũng sẽ không đến mức lâu như vậy mà không tìm được cơ hội hạ thủ, phải tốn một năm để kết giao với Owen, nhờ đó để đi vào dinh thự Chiến Công.

Hắn không nhịn được nhắc nhở đối phương: "Trên đường không an toàn, có lẽ cô sẽ gặp nguy hiểm."

"Owen sẽ đi với chúng ta... Còn có một đống sĩ binh." Nói đến cuối, ngữ khí của Mila rất hờ hững, nghe ra được cô cũng không phải cao hứng lắm khi có một đống sĩ binh đi theo.

"Đi thôi!" Owen thúc giục: "Hiếm khi em gái tôi có hứng trí như thế, đừng làm cụt hứng mà!"

Thật sự là muốn đi dạo phố? Ngân Thiết Tử nghi hoặc mà nhìn Owen, nụ cười của người sau chói sáng đến khiến người rất muốn đấm hắn mấy cái.

"Ngân Thiết Tử..."

Ngân Thiết Tử bị tiếng của Mila thu hút, quay đầu nhìn, hai tay Mila đang chắp lại, hơi hơi cúi đầu, mang dáng vẻ đứa con gái nhỏ làm nũng nói: "Cùng tôi đi dạo phố nha?"

Hắn có phải là để cho mình rơi vào hoàn cảnh kỳ quái gì rồi không?

Nhìn tư thái làm nũng của Mila, Ngân Thiết Tử không khỏi có chút mê hoặc...

◊◊◊◊

Cuối cùng, Ngân Thiết Tử vẫn là đẩy xe lăn của Mila lên đường, mặc dù trên đường còn ra sức liếc mắt với Owen, muốn hắn qua đẩy xe lăn... Cho dù hắn có không hiểu nhân tình thế cố, cũng biết mình đẩy xe lăn của Mila rốt cuộc có bao nhiêu thu hút chú ý, cũng có bao nhiêu không thỏa đáng.

Nhưng mặc kệ là hắn liếc mắt với Owen, hay là liếc mắt với Fanny, thậm chí cũng liếc mắt với Yev rồi, nhưng mọi người hôm nay hình như đặc biệt chậm tiêu, không có người nào muốn tiếp tay, thậm chí không có ai qua hỏi một tiếng làm sao vậy.

Đây thật khiến Ngân Thiết Tử cảm thấy giật mình, hắn trước giờ đều cảm thấy lực nhìn thấu của Yev đáng sợ đến không giống người, có lúc, Owen chỉ là dùng mắt nhìn thứ nào đó, Yev liền sẽ tiến lên mua thứ hắn muốn, mà chưa từng mua sai.

"Ngân Thiết Tử, tôi có nặng lắm không?" Mila có chút lo lắng hỏi.

Ngân Thiết Tử cúi đầu nhìn Mila, nghiêm túc trả lời: "Cô rất nhẹ."

Nhưng cô vẫn không giảm lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Nhưng sắc mặt của anh hình như không tốt lắm, không phải bởi vì tôi quá nặng, anh đẩy rất mệt sao?"

Ngân Thiết Tử lắc đầu nói: "Không phải, là bởi vì mọi người đều đang nhìn chúng ta."

"Đúng ha!" Mila kinh hô một tiếng, sau đó suy nghĩ một lát, hiểu rõ nói: "Nhất định là bởi vì tóc màu tím bạc của anh quá đặc biệt!"

Hắn trái lại cảm thấy hai hàng sĩ binh đi theo bên cạnh nổi bật hơn nhiều. Ngân Thiết Tử trầm mặc nghĩ thầm.

"Thật là, tôi rất ít ra ngoài đạo phố." Mila nhàn nhạt cười nói: "Không biết nên dạo phố làm sao nữa, mọi người thích dạo những cái gì?"

Không biết làm sao, mọi người đều nhìn Ngân Thiết Tử, người sau có chút khó hiểu, nhưng chỉ có thể vội vàng nói: "Tôi cũng rất ít ra ngoài, không biết phải dạo cái gì!"

"Anh chung quy không thể mỗi ngày đều liên linh dược chứ?" Mila buồn cười nói: "Nghiêm túc như thế chắc không phải vì thầy của anh rất nghiêm khắc đi!"

"Là thói quen của bản thân tôi mà thôi." Ngân Thiết Tử nhàn nhạt né tránh đề tài, hoàn toàn không có nhắc tới chuyện đó.

"Bằng không đi dạo phố tạp hóa cách vách được không?" Fanny đề nghị: "Ở đó có rất nhiều thứ đáng yêu! Cũng có thứ mà nam sĩ sẽ có hứng thú!"

Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Owen vội vàng nói: "Cứ đến đó thử xem!"

Đến phố tạp hóa, mới đầu, Mila còn có chút không biết làm sao, nhưng Fanny lập tức mang cô xem hết hàng này đến hàng khác, thứ nhỏ bé đáng yêu bình thường không thấy lập tức thu hút chú ý của Mila, hai cô gái ríu rít không ngừng thảo luận phụ kiện tóc, trang sức nhỏ và một số vật dụng may vá.

Không chỉ hai cô gái, ngay cả Owen cũng dạo đến vô cùng phấn khích, hắn tiện tay cầm lấy bao cổ tay bằng da, vỏ kiếm, vải lau kiếm... Thỉnh thoảng còn cầm lấy một đống linh dược để hỏi Ngân Thiết Tử.

Chỉ có Ngân Thiết Tử và Yev là hai người không có hứng thú với nơi này, Ngân Thiết Tử mặc dù không dạo phố, nhưng có lúc cũng phải đến con phố tạp hóa này mua một ít vật phẩm cần thiết, cho nên hắn đối với ở đây cũng không xa lạ.

Ngân Thiết Tử có chút thắc mắc nói: "Tôi không biết Owen lại thích thú với những đồ vật nơi này như thế. Không phải cậu ta thường dùng những thứ này sao?"

Yev cười cười, trả lời: "Đồ của thiếu gia phần lớn đều có người chọn mua, cho dù có thể lựa chọn cũng chỉ có thể là vài ba loại kiểu dáng khác nhau thôi, đây vẫn là lần đầu tiên thiếu gia tự mình nhìn thấy nhiều thứ như thế."

Ngân Thiết Tử gật đầu. Hắn đại khái cũng có thể lý giải nguyên nhân Owen và Mila không thể thường đến nơi thế này. Dù sao thì hai hàng sĩ binh thực sự cũng hơi quá chướng mắt, hoàn toàn tạo thành sự bất tiện cho những người bán hàng rong và những người khách khác, chỉ là mọi người có khả năng rất ít nhìn thấy loại tình huống này, cho nên có thể mang theo tò mò mà bao dung... thuận tiện vây xem.

Thật không ngờ Mila và Owen có thể ở dưới tình huống này vẫn có thể dạo một cách vui sướng như thế. Ngân Thiết Tử chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, hắn thế nhưng không quen bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Ngân Thiết Tử thở dài, dứt khoát xem đại thứ gì, tránh cho mình đứng trơ ở đó càng trở nên nổi bật.

Hắn xem một cách tùy ý, đột nhiên, một cái kẹp tóc hình tròn thu hút chú ý của hắn, hắn cầm lấy kẹp tóc quan sát tỉ mỉ.

Kẹp tóc là làm từ ngọc thạch, khắc thành hình của một đóa hoa, nhưng khác với hoa bình thường, đóa hoa này là màu đen, dưới nhìn kỹ, tay nghề khá tinh tế tỉ mỉ, cánh hoa sống động như thật, nhưng bởi vì toàn thân kẹp tóc là màu đen, cho nên nếu như là nhìn sơ qua, căn bản sẽ không phát hiện đây là một đóa hoa, chỉ sẽ nhìn tấy một vật hình tròn màu đen.

Người bán hàng rong vừa nhìn thấy khách tới cửa, lập tức lớn tiếng chào hỏi, "Đó là hàng lỗi, có lẽ là thợ thủ công lấy nhầm vật liệu! Vậy mà làm hoa thành màu đen rồi, thật là! Nếu như anh muốn thì bán rẻ cho anh, một đồng tiền bạc là được, thế nào?"

Ngân Thiết Tử lại hung dữ trừng vào người bán hàng, móc ra một nắm tiền vàng ném lên bàn, lạnh lùng nói: "Ta mua nó."

Người bán hàng ngơ ngác nhìn đống tiền vàng đó, hình như hoàn toàn chưa kịp phản ứng.

Ngân Thiết Tử hừ lạnh một tiếng rồi quay người qua, nhưng vừa quay người hắn liền hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình, bởi vì hắn nhìn thấy đám người Owen đang mang biểu tình kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn vội vàng đi đẩy xe lăn, thuận tiện đưa kẹp tóc cho Mila, vội vàng nói: "Tặng cho cô."

Mila có chút ngạc nhiên mà tiếp lấy kẹp tóc, sau đó quan sát tỉ mỉ kẹp tóc.

Lúc này, Owen chạy bộ đến bên cạnh Ngân Thiết Tử, khó có thể tin nói: "Người ta nói một đồng bạc, cậu làm gì ném ra một đống tiền vàng? Chẳng qua là một cái kẹp tóc hỏng, có tiền cũng không nên tiêu như thế chứ?"

Ngân Thiết Tử đột nhiên khẽ rống: "Nó không có hỏng!"

Nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của Owen, Ngân Thiết Tử tức thì phát hiện sự thất thố của mình, nhưng hắn lại không thể giải thích với đối phương vì sao mình thất thố.

Phải bịa ra lý do gì đó sao? Nhưng là lý do kiểu gì mới có thể giải thích mình thất thố bởi vì một cái kẹp tóc? Hắn không biết nên làm sao nữa...

"Tôi phải về rồi, ở đây cách nhà tôi không xa." Nói xong, hắn tự mình xoay người rời khỏi.

"Ngân Thiết Tử, chờ một chút!" Owen vội vàng gọi hắn lại.

Ngân Thiết Tử dừng chân, cuối cùng cũng nhớ tới hắn khó khăn lắm mới có được cơ hội vào dinh thự Chiến Công, làm sao có thể cứ như thế từ bỏ? Hắn xoay người qua, muốn xin lỗi với Owen, nghĩ thầm cho dù mình không giải thích gì cả, Owen hẳn cũng sẽ không ở ngay đây hỏi nhiều cái gì đi?

Nhưng vừa xoay người, hắn lại nhìn thấy phía sau Owen có một bóng người đang giơ tay, ánh bạc trên tay lóe lên, hắn vừa rống to cảnh báo "Owen, phía sau", vừa phóng qua.

Owen sửng sốt, xoay người qua, một vệt sáng bạc đâm đầu mà tới, hắn vội vàng lùi lại một bước, lúc này mới né qua vệt sáng bạc đó một cách khó khăn. Nhưng sau lưng hắn lại có một tên thích khách khác đang giơ kiếm đâm về phía hắn...

Ngân Thiết Tử nhảy vọt một cái, đồng thời rút ra đoản đao ở bên hông, chặn kiếm của thích khách, sau đó đoản đao thuận theo thân kiếm của đối phương trượt về phía cổ họng của tên thích khách đó.

Tên thích khách đó giật mình, vội vàng từ bỏ công kích, lùi mấy bước, nhưng đoản đao của Ngân Thiết Tử lại dính chặt kiếm của hắn, đao một mạch trượt đến chỗ giao nhau của thân kiếm và chuôi kiếm, giải liên, đoản đao đồng thời cắt xuống một cái, cả thân kiếm bị cắt đứt một cách ngọt xớt mà rớt xuống mặt đất, trong tay của thích khách chỉ còn một một cái chuôi kiếm.

Thích khách dứt khoát vứt chuôi kiếm đi, sau đó đầu cũng không quay lại mà chạy trốn.

Nhìn thích khách chạy, Ngân Thiết Tử sau khi đuổi theo vài bước, liền dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy rất bất thường...

Owen chạy tới, dùng ngữ khí khó có thể tin rống to với hắn: "Ngân Thiết Tử, cậu lại có thể biết dùng kiếm? Cách cậu chặt đứt kiếm đối phương... giải liên thật tinh chuẩn! Cậu là một linh sĩ? Sao cậu chưa từng nói với tôi?"

"Chuyện tôi không nói cho cậu thế nhưng còn đầy!"

Ngân Thiết Tử lại túm lấy cổ áo của hắn, dùng giọng băng lãnh nói: "Cậu tốt nhất nói rõ cho tôi, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Cậu bị tập kích, Yev và sĩ binh bên cạnh lại đứng trơ bất động, những thích khách này cũng không phải thật sự muốn làm hại cậu, đừng nói với tôi cậu không biết gì hết!"

Biểu tình của Owen cứng đờ một chút, sau đó lộ ra cười khổ, thành thật trả lời: "Tôi biết. Là phụ thân tôi muốn kiểm tra cậu, ông ấy cảm thấy cậu không giống Liên Linh Sư yếu đuối."

Tim của Ngân Thiết Tử đập mạnh một cái, nhưng hắn nỗ lực dùng phẫn nộ để che lấp, khẽ rống: "Tôi có lẽ là Liên Linh Sư, nhưng tôi cũng không yếu đuối! Cậu biết tôi từng lang thang ở nơi hoang vu dã ngoại một thời gian, đó là chuyện mà một Liên Linh Sư yếu đuối làm được sao? Chuyện tôi không có nói cho cậu rất nhiều, nhưng không đại biểu tôi muốn che giấu cái gì, chỉ là tôi không muốn nói cũng không cần thiết nói cho cậu biết!"

Rống xong, Ngân Thiết Tử xoay người liền đi, mặc dù thoạt nhìn như là phẫn nộ bỏ đi, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn kỳ thực là hoảng loạn nhiều hơn tức giận. Còn cho rằng mình đã có được tín nhiệm của Chiến Công Paladin, bởi thế có thể tiến vào dinh thự Chiến Công, nhưng lại không ngờ đối phương vậy mà vẫn đang hoài nghi hắn.

May mà tối qua hắn không có ra ngoài thăm dò dinh thự, ai biết có bao nhiêu người đang âm thầm theo dõi mình?

"Ngân Thiết Tử!"

Đây là tiếng của Mila. Ngân Thiết Tử không thể không dừng chân, xoay người qua, nhìn thấy cô ra sức chuyển động xe lăn đến trước mặt mình.

"Cảm ơn kẹp tóc anh tặng tôi, cái kẹp tóc hoa này thật sự được điêu khắc rất đẹp đấy!"

Ngân Thiết Tử ngây ngẩn.

Mila cầm kẹp tóc, cười nói: "Nếu như không phải anh tinh mắt, suýt nữa đã bỏ qua kẹp tóc đẹp thế này rồi."

Ngân Thiết Tử có chút không biết hồi ứng thế nào, chỉ có nói: "Chỉ là thứ nhỏ bé không đáng giá... Cô thích là được."

"Lần sau anh còn muốn cùng tôi ăn lá quả không?" Mila bất đắc dĩ xòe hai tay nói: "Anh biết đó, Owen không thích ăn lá quả, cũng không có thức dậy sớm cho lắm!"

Ngân Thiết Tử trầm mặc một hồi, lúc này mới gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, Owen lúc này mới dám đi lên, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, phụ thân tôi rất đa nghi, cậu cũng không phải không biết, tôi cũng không nói không với ông ấy, huống hồ nếu như tôi thật sự nói không được, ông ấy có lẽ sẽ tự mình tìm người đến kiểm tra cậu."

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử mặc dù trầm mặc không nói nhưng cũng không lộ vẻ phẫn nộ nữa.

"Biểu tình này là..." Owen sau khi đánh giá biểu tình của Ngân Thiết Tử một hồi, cười hì hì nói: "Tha thứ cho tôi rồi?"

Ngân Thiết Tử bực mình nói: "Tôi thế nhưng còn chưa nguôi giận, đừng có cười giỡn với tôi như thế!"

"Được rồi!" Owen hơi thu lại vẻ mặt, hỏi: "Vậy cậu sẽ không đi chứ?"

Ngân Thiết Tử trầm mặc một chút, lại nói: "Không, tôi vẫn là trở về trước, hôm nào có thời gian lại tới tìm các cậu."

"Thế à? Vốn còn muốn luận bàn với cậu một chút... Được thôi!" Owen có chút thất vọng, chẳng qua vẫn là gật đầu.

Cơ hội hiếm có cứ như thế tuột mất.

Nhưng Ngân Thiết Tử lại không có biện pháp, bởi vì thực sự là quá nhiều rồi.... Chẳng qua là hai ngày, nhưng hắn lại cảm giác hai ngày này còn dài hơn hai mươi năm quá khứ, các loại tâm tình vừa nhiều vừa phức tạp, không ngừng khuấy động ngực của hắn, khuấy động đến hắn gần như sắp không thể hô hấp rồi. Hắn cần một chút nghỉ ngơi.

"Vậy tôi đi trước đây."

Ngân Thiết Tử nói xong, rồi lại vẫy tay tạm biệt với Mila, lúc này mới thật sự xoay người rời khỏi, khi đi đến gần góc phố, hắn lại đột nhiên nghe thấy một tiếng nứt lanh lảnh, quay đầu nhìn, chỗ cách mấy bước mảnh vụn thủy tinh vỡ đầy đất, hơn nữa lại có thể còn đứng một tên nam nhân mặc trang phục thích khách và mang mặt nạ.

Mặc dù đối phương mặc bộ trang phục thích khách, nhưng hắn khó tránh xuất hiện một cách quá quang minh chính đại rồi, khiến Ngân Thiết Tử không cách nào tưởng tượng được thích khách này thật sự là đến giết người.

Hắn có chút hồ nghi nhìn hướng Owen: "Owen, cậu lại làm cái gì..."

Hắn đang nói dở chừng, lại nhìn thấy thích khách đó ném một cái phi đao về phía Mila.

Mục tiêu của đối phương lại có thể là Mila? Đây tuyệt đối không phải sắp đặt sẵn, Chiến Công Paladin tuyệt đối sẽ không để cho con gái có một chút xíu khả năng xước miếng da!

"Mila!"

Owen la lớn xoay người, Ngân Thiết Tử lại không có qua cứu viện, bởi vì cự ly của hắn quá xa, căn bản không thể tới kịp.

Keng một tiếng, trên tay của Fanny giơ một thanh kiếm, mà phi đao lại đã cắm ở đất rồi.

Thấy vậy, Ngân Thiết Tử lần nữa cảm thấy may mắn mình tối qua không có hấp tấp hành sự, lại có thể ngay cả Fanny cũng là vệ sĩ vủa Mila! Như thế xem ra, Yev sợ rằng cũng là người thâm tàng bất lộ.

Fanny giơ kiếm đứng ở phía trước Mila, Yev thì đứng ở giữa Fanny và Owen, nhưng hắn không có cầm vũ khí gì, chỉ là đứng ở đó, mang theo mỉm cười kiểu quản gia.

Owen mặt lộ phẫn nộ, rút kiếm ra, nhưng tên thích khách đó móc ra một cái bình nhỏ, ném xuống mặt đất, cái bình vỡ ra, mặt đất tức thì bốc lên lượng lớn khói trắng.

Ngân Thiết Tử lại không căng thẳng, hắn rất quen thuộc thích khách là dùng linh dược gì, hắn cũng thường làm loại dược này để bán, người mua chủ yếu đều là một số khách hành sự thần bí.

Linh dược này phải chia thành hai lọ, lúc sử dụng phải trộn hai lọ thuốc lại với nhau, công hiệu chỉ là bốc ra lượng lớn khói trắng mà thôi, khói trắng cũng không có lực sát thương gì, đối với người bình thường mà nói là linh dược vô dụng, nhưng đối với người thường thường cần chạy trốn và chế tạo hỗn loạn mà nói, dược này tuyệt đối là vật cần thiết, còn quan trọng hơn linh dược trị thương.

Ngân Thiết Tử do dự một chút, không biết mình có nên đi giúp Owen, nhưng hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này, ở trong khói trắng địch ta khó phân, hắn đi giúp cũng chỉ sẽ tăng độ khó khăn cho việc phân biệt địch ta của đám người Owen mà thôi.

Huống chi, hắn thực sự không cho rằng tên thích khách đó có thể thành công, hắn là người hiểu rõ nhất muốn làm hại Owen và Mila có bao nhiêu khó khăn.

Đột nhiên, trong khói trắng xuất hiện một bóng đen... Ngân Thiết Tử lập tức rút ra đoản đao, nhưng khi đỡ vẫn có chút chật vật, bởi vì hắn căn bản không ngờ thích khách sẽ quay sang công kích mình... Hắn cho rằng đối tượng của thích khách hẳn là Mila hoặc là Owen mới đúng, nhưng hiển nhiên hắn đã đoán sai rồi, đối tượng của thích khách lại có thể là mình!

Vũ khí của đối phương dùng là chủy thủ, đặc điểm của đoản đao và chủy thủ đều là tốc độ nhanh, cũng bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên gần như không thể dùng giải liên để phá hỏng vũ khí của đối phương, hai người chỉ có thể dùng võ lực thuần túy để so đấu, chủy thủ và đoản đao không ngừng va chạm ở không trung, phát ra một chuỗi leng keng như tiếng nhạc.

Ngân Thiết Tử rất nhanh chóng phát hiện đối phương rất mạnh, công thế cho dù dùng bão táp để hình dung cũng không quá.

Phương thức công kích thiện trường nhất của Ngân Thiết Tử chính là thuận theo công kích của kẻ địch tìm được điểm tiến công, sau đó một kích đắc thủ, nhưng đối mặt với công thế như bão táp này, đừng nói là thuận theo công thế của đối phương tìm được điểm tiến công, hắn căn bản không có đường phản kích.

Nhưng tình huống này sẽ không quá lâu, chỉ cần cầm cự một lúc, đối phương khẳng định sẽ chậm lại, loại công thế này tuyệt đối không thể bảo trì quá lâu! Bây giờ Ngân Thiết Tử cũng chỉ có thể cắn răng cầm cự.

Nhưng không lâu sau, đối phương lại đột nhiên dồn sức đánh bật vũ khí của song phương, liên tiếp lùi mấy bước, cứ thế dừng công kích.

Ngân Thiết Tử do dự một chút, nhưng không có chủ động tiến lên công kích, đối mặt với đối thủ thế này, chủ động công kích căn bản không chiếm được lợi thế.

"Hi, lâu lắm không gặp rồi."

Thân là một thích khách cần ẩn giấu thân phận chân thực, đối phương lại mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn là một câu chào hỏi thế này, đây khiến Ngân Thiết Tử có chút không biết phản ứng thế nào, hơn nữa còn phải đề phòng đây là phương pháp đối phương đánh lạc chú ý của hắn để thừa dịp công kích.

Thấy vậy, thích khách nhếch miệng cười, mang giọng hài hước nói: "Sao lãnh đạm thế! Đã lâu lắm không gặp rồi, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao? Công Hoa bảo bối."

Ngân Thiết Tử ngẩn ra, vừa ngẩn ra, lại khiến đối phương có cơ hội để thừa dịp, hắn bước dài tới, chủy thủ trên tay đâm vào vai trái của Ngân Thiết Tử.

Giờ phút này, mặt của thích khách gần như chỉ cách phía trước Ngân Thiết Tử mười phân mà thôi, mặc dù đối phương mang mặt nạ, nhưng phần mắt không có che lấp, cho nên Ngân Thiết Tử vẫn nhìn thấy trên mặt của đối phương có một vết thương, rạch nghiêng qua mắt trái, nhưng vết thương hình như không sâu, cho nên mắt trái cũng không có mù.

Thật tốt quá...

Chủy thủ bị rút ra, lượng lớn máu phun trào, thậm chí phun lên mặt của đối phương, nhưng thích khách xem ra không làm sao để ý, thậm chí vươn lưỡi liếm máu trên mặt.

Không biết là bởi vì lời nói và hành động của đối phương hay là do đột nhiên mất máu, Ngân Thiết Tử cảm giác có chút choáng váng, ngã ngồi xuống đất, nhưng hắn vẫn nắm chặt đoản đao trên tay, ngẩng đầu nhìn thích khách, hắn thế nhưng không định từ bỏ mạng mình ở đây.

Thấy vậy, thích khách lại lộ ra nụ cười tán thưởng, hắn cười nói: "Ta đã biết ngươi sẽ không chết dễ như thế, ta sẽ trở lại tìm ngươi, nhớ lấy câu này của ta..."

Nói đến đây, hắn cúi thấp người, dịu dàng nói giống như đang nói chuyện với người yêu: "Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi."

Con ngươi của Ngân Thiết Tử đột nhiên co rút.

Lúc này, tiếng kêu của Owen truyền tới: "Ngân Thiết Tử! Ngân Thiết Tử cậu ở đâu? Mau trả lời tôi!"

Nghe thấy tiếng gọi, thích khách cười, hắn dùng giọng trầm đục nói: "Tin ta đi. Cái tên gọi đó thật sự không thích hợp với ngươi."

Rồi hắn lẩn vào trong sương khói, ngay sau đó một người từ sương khói chui ra, đó là Owen.

"Ngân Thiết Tử... Chết tiệt! Cậu chảy nhiều máu quá!"

Owen có chút hoảng loạn, nhìn thấy đối phương bị thương nặng như thế, hắn vội vàng bế Ngân Thiết Tử lên, nói: "Cậu ráng cầm cự! Tôi lập tức mang cậu đi tìm y sư... Ngân Thiết Tử, cậu cảm thấy thế nào?"

Trả lời hắn lại chỉ có tiếng lanh lảnh của đoản đao rơi xuống đất, cộng với một câu nói yếu ớt đến không thể yếu hơn.

"Tôi không thể hô hấp..."

----

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store