Conan Fanfic Cau Chuyen Thuong Ngay
Sở dĩ chàng thám tử đen thui nhà ta phải vội vàng cúp máy sớm là vì sóng thần vừa đổ ập vào phòng:– Heiji, cậu được lắm! – Kazuha gầm gừ– Được... cái gì? – Hắn ngơ ngác– Cái đồ háo sắc. Ran đi qua sao lại phải nhìn? Vậy mà còn làm bộ làm tịch bảo mình sắp đi bệnh viện.– Thì đi viện chứ sao không đi viện?!– Thôi đừng có giỡn nữa – Kazuha mặt mày tím tái – Tên nào vừa bảo nhìn thấy Ran thế nhỉ? Không để ý thì ai thấy được? Hattori nhăn mặt– Cậu chả hiểu cái gì hết. Giờ là tháng 5 rồi. Ngày mùng 3 tháng 5 rồi. Mai sinh nhật tên thám tử miền Đông đó. Tớ nghĩ đó là quà tặng hắn.– Cái gì? – Kazuha lập tức nghệt mặt ra – Ý cậu là Kudou-kun ấy hả?– Ờ! Mà cậu cũng mau mau lẹ lẹ giúp tớ nghĩ xem nên tặng hắn cái gì đi!– Xí, cậu tự đi mà nghĩ. – Kazuha quay ngoắt 180 độ – Tớ về! Tạm biệt! Kazuha đi, để mặc tên da đen ngồi một mình trong phòng. Vậy là cô nàng lại vô tình tạo điều kiện cho tên da đen nghĩ lung tung. Hattori cũng không hiểu sao tự dưng mình lại nghĩ đến sinh nhật tên thám tử 4 mắt đó. Mà lại còn đòi tặng quà hắn nữa. Thật là điên hết mức, không khéo lúc mang quà đến tặng hắn lại tát cho sml, can cái tội...– Thôi! – Hắn nằm ngửa trên giường, nhắm tịt mắt – Ngủ, hắn có người lo cho rồi, còn mình thì liều liệu đi lo chuyện bà hỏa của mình kìa. Úp cái gối lên mặt, Hattori chìm vào giấc ngủ, quên luôn chuyện tắt đèn (Thật là lãng phí quá mức, sau này liều liệu móc quỹ đen ra giả đó! Nói là phải nghe!) Hattori ngủ quá sớm, chắc "chàng" muốn quên vụ gặp Chika Suzu hồi sáng. Lúc hắn lên giường là mới có 5 giờ. Bằng giờ đó, Kazuha nhận được điện thoại của Ran.– Kazuha nghe?– Kazuha-chan đấy hả? – Giọng Ran mừng "như bắt được chồng" (Sau này nghe Kaz bảo thế)– Ran-chan?– Mấy hôm rồi cậu đi đâu mà gửi mỗi Hattori-kun lên thế?– À, chuyện đó... Tớ đi biển! – Kazuha cố gắng kìm để không... gầm lên.– Ủa, bình thường hai người vẫn đi cùng nhau mà? – Ran ngạc nhiên– À, tớ... giả bộ đi trước xem thế nào – Kazuha bắt đầu đỏ mặt – Ai dè hắn bỏ về nhà rồi gói ghém hành lý chạy lên Tokyo. Vậy là tớ đi một mình Ran buồn cười lắm nhưng không dám cười, sợ Kazuha tức mình cúp máy là xong.– Vậy Ran-chan gọi cho tớ có chuyện gì vậy?– À, tớ muốn mời Kazuha lên Tokyo.– Ủa, sao vậy?– À, mai là...– Là sinh nhật con người đặc biệt phải không? – Kazuha cười hi hi ngắt lời– Ơ... – May cho Ran là Kazuha không ở đó để thấy cô nàng đỏ mặt. Không biết nếu thấy thì Ran còn bị chọc ghẹo đến mức nào nữa. Kazuha lại cười– Tớ biết rồi, mai khoảng 10 giờ sáng tớ lên– À Kazuha này... Ran chưa kịp nói hết câu thì...– Kazuha-neechan! Heiji-niichan có đó không ạ? – Conan giật lấy cái máy– Conan-kun đó hả? Tên thổ dân đó vừa về là lăn ra ngủ rồi. Có gì không em?– Dạ, ngày mai chị kéo anh ấy lên đây lần nữa nhé! – Conan tươi hơn hớn, nhưng không ai ngờ hắn đang nghĩ ra một âm mưu... k... k... ("K" gì tí nói sau)– Lại nữa sao em?– Dạ vâng! Có hai anh chị đến chơi mới vui, mỗi anh Heiji đi thì chán ốm.– Ừ đúng đấy – Ran chen ngang – Cậu nhớ lôi cả Hattori-kun đến nhé ("Lôi"? Gì mà bạo lực thế? À quên, chị Ran có võ mà ^^)– Dạ đúng rồi đấy chị ơi! Ảnh không đi chị cứ thẳng tay trừng trị. – Conan gian ác "chia rẽ nội bộ".– À... ừ... thôi chào hai cậu nhé!– Vậy nha, hẹn gặp lại ngày mai, Kazuha-chan! Kazuha nghe tiếng cúp máy mà thở dài– Lôi hắn đi nữa làm gì nhỉ? Tokyo. Conan tí tởn chạy đến chỗ Ran lúc vừa gọi điện xong– Chị Ran ơi chị Ran... Rồi hắn giả bộ ngây thơ lúc nhìn thấy cái túi trên tay Ran– Cái gì thế hả chị?– À, một món quà đặc biệt cho ngày mai ấy mà – Ran đỏ mặt và đương nhiên tên nhóc láu cá mang tên Conan không bỏ qua chuyện đó– A a a, chị đỏ mặt rồi. Rồi hắn gian mãnh hỏi– Có phải là cho Shinichi-niichan không hả chị? Hết đường chối, Ran gật đầu:– Ừ, mai là sinh nhật anh Shinichi đó em! Lát nữa chị gọi cho anh ấy. Chiều chị vừa đi mua quà cùng Sonoko này.– Chị này... không phải lại áo len đỏ nữa đấy chứ? – Conan nhăn hí.– Len đỏ sao được mà len đỏ. – Ran nạt – Để chị bật mí cho em nhé, thứ này là thứ cậu ấy rất thích.– Rất thích ấy ạ? – Conan đờ mặt ra.– Ừ. Ngâm ngợi một lúc, Conan xin phép dông thẳng lên phòng, cố gắng nặn óc ra xem món quà bí ẩn đó là cái gì (Bé ơi, đừng cố quá nhé!)– Đấy là cái gì, đấy là cái gì đấy là cái gì?!!!! – Hắn nằm vật ra giường, nghĩ muốn nát óc – Hổng lẽ Ran định tặng mình... Sherlock Holmes? Hắn đâu có biết, trong hai cái túi đó, một đựng cái cà vạt mới còn cái túi thứ 2 chứa đầy bột, mấy hộp hương trái cây và đủ thứ khác nữa. Sáng hôm sau Ran và Conan ra đứng đợi tại sân ga. Conan ngáp ngắn ngáp dài (tối qua nghĩ xem Ran định tặng cái gì mà mãi không ra. Tội nghiệp.) Tàu vào ga. Chả cần tìm kiếm lâu, Conan đã thấy cái bản mặt đen như sắt của Hattori. Lúc này anh chàng đang đứng gần chỗ toa năm, ngáp 1 cái (can tội ngủ sớm nên đêm không ngủ được) Hắn đang đứng chờ Kazuha lấy hành lý. Mà có mỗi một cái bọc thôi, sao lâu dzậy trời?– A, Kazuha-chan!– Ran-chan! Lâu lắm không gặp cậu! Hai cô nương đứng tíu tít với nhau. Trong khi đó, hai chàng đứng riêng một góc.– Này, cậu lại gọi tớ lên đây rồi. Có chuyện gì hả?– Lại đâu mà lại, lần trước tự cậu mò lên đây đấy chứ– Lần trước cái gì, mới hôm qua chứ đâu. – Hattori ngáp thêm cái nữa – Vừa về đã nghe lệnh triệu tập khẩn cấp của cậu.– Lệnh triệu tập khẩn cấp? Vậy tớ là tướng cậu là quân? – Conan ranh mãnh– Lạy ông, ông cho con thở tí nào – Biết mình vừa bị hớ, Hattori đánh trống lảng. Hattori đâu biết hắn đã làm quá nhiều người mất lòng. Ngay cả Conan cũng vậy. Giờ chắc chỉ còn mỗi Kazuha là hắn có thể tin tưởng được. Đợi cho hắn thở một lát, Conan hỏi:– Ê Hattori?– Sao?– Nghe này, hôm qua ấy...– Hôm qua sao?– Cái túi Ran cầm ấy...– Cái túi Ran cầm sao? Úp úp mở mở hoài! – Hattori nóng nảy.– Là... quà sinh nhật tớ. Vậy mà hôm qua cứ làm tớ tưởng Ran đi mua đồ cho ai! – Conan bực tức gầm vào tai Hattori. Hattori đưa tay lên... xoa đầu thằng nhóc– Tưởng gì, có mỗi thế thôi mà làm tớ muốn thủng màng nhĩ.– À này...– Trời ơi cái gì nữa đây?!– Không biết cô ấy định tặng tớ cái gì nhỉ. Cô ấy bảo đó là thứ tớ rất thích.– Chuyện đó phải hỏi cậu chứ sao lại hỏi tớ. Mà hỏi cậu không được thì bắc thang ra Conan không hiểu gì cả– Bắc thang ra để làm gì?– Để lên hỏi ông trời – Hattori ranh ma nói – Hỏi rằng trời ơi, bạn gái tôi định tặng tôi cái gì vậy nè, sao tôi không biết gì hết á?– Này, cậu có muốn tôi đập cậu không hả? Đồ chết toi!– Ăn nói bậy bạ, tớ chưa tới số đâu! Há há há! Tớ méc bà chị Ran là cậu lại bị cấm của đó! Coi chừng Conan nghe hắn đùa dai, tức không chịu được (mà cũng hông làm gì được chứ). Rồi hắn nghĩ ra một đòn trả thù còn lợi hại hơn nói miệng. Nhưng trước khi hắn kịp đề xuất kế hoạch với Ran (gián tiếp thui!) thì... Một người xuất hiện. Và tất cả mọi người sững sờ. Conan và Hattori há hốc miệng không nói được câu nào. Ran và Kazuha thì chỉ biết nhìn chăm chăm vào người đó. Không thể tin được. Người đứng đó chính là... Kudou Shinichi! Và hắn thì đang đứng dựa lưng vào một cây cột chống nhà ga, nở một nụ cười về phía 4 đứa.Conan lắp bắp:– K-Ka-Ka-Kai-Kaito-Kaitou...– Trời đất, tên này chui từ đâu ra vậy trời? – Hattori cũng tối sầm mặt mày, bỗng dưng thấy mặt đất quay mòng mòng trước mắt.– Kudou-kun? – Kazuha kinh ngạc– Shinichi? – Ran mở to mắt "Shinichi" nhẹ nhàng tiến tới rồi... cười:– Cậu định ăn tiệc lẻ sao Ran? Hôm nay sinh nhật tớ mà cậu chả nói năng gì thế?– Tớ... tớ định...– Thôi, khỏi, tớ biết rồi – "Shinichi" giả bộ nghiêm trang rồi lại nhe răng ra cười – Cậu định đến lúc chuẩn bị xong hết thì gọi tớ chứ gì?– A... ơ... – Ran vẫn chưa định thần được– Có gì mà cậu ngạc nhiên vậy Ran? – Tên "Shinichi" kia vẫn thản nhiên – Tớ tưởng hôm nay cậu định làm tớ ngạc nhiên chứ? Conan tức điên:– Đồ... đồ... đồ... ĐỒ GIẢ... Chưa kịp nói hết câu thì Hattori đã vội vàng thò tay ra bịt miệng hắn.– Im! Đã có ai biết cậu là Kudou Shinichi đâu! – Hattori gằn giọng với hắn– Buông cái tay ra! – Conan tức mình vùng vẫy.– Ờ, thì buông. Tên đểu giả "Shinichi" vỗ tay– Thôi, bọn mình về văn phòng bác Mouri nào. Tớ đói ngấu rồi, giờ tớ có thể nuốt nguyên một con bò đó!– Ăn nói lỗ mãng – Conan hằm hè – Tôi có bao giờ nói cái kiểu đấy đâu. Nói vậy nhưng chân hắn vẫn phải bước theo, không bước thì hắn thành trẻ lạc mất! Lúc đi ngang qua "Shinichi", tên đểu giả dúi vào tay cậu nhóc một tờ giấy "Coi như lần này tôi cứu cậu nhé. Một lần nữa cậu không về thì cô ấy gọi cảnh sát đi lùng cậu đấy. Rồi đến lúc đó chuyện sẽ vỡ lở, rằng cậu chẳng có đi phá án iếc chi hết, đài báo đâu có đăng tin. Và tôi cũng chẳng còn cơ hội tái đấu với cậu nữa. Thế này là lợi đôi bên ^^" Conan hầm hầm– Đồ chết giẫm, cứ đợi đấy, nhà ngươi đâu có biết nhiều về ta! Còn Ran thì băn khoăn:– Sao hôm nay Shinichi có cái lối ăn nói kỳ lạ quá vậy?!*****End chap 11. Bây giờ đang rảnh nên mình phải tranh thủ copy nhiều nhiều ;)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store