ZingTruyen.Store

Conan Fanfic Cau Chuyen Thuong Ngay

<tiếp tục>

   Và "người nào đó" nhấc máy.

- Alo?

- Haibara hả? - Conan vừa nói vừa đeo cái tạp dề dài thượt của Ran vào - Ra ga đón Hattori hộ tớ đi.

   Đứng đợi gần nửa tiếng mà chưa thấy bóng thằng bạn mình đâu, Hattori bắt đầu bực mình (Ai biểu ông không tự đi lấy, đứng trồng cây ở đó, giờ kêu gì!). Đúng lúc hắn dợm bước đi thì giọng một bé gái vang lên, và bỗng nhiên hắn nghe lạnh sống lưng.

- Hattori da đen lại lên đấy à?!

   Hắn nuốt nước bọt đánh ực và quay đầu lại. Đúng như hắn dự đoán, người đang án ngữ sau lưng hắn là Haibara, bà cụ nén chung số phận với Kudou.

   Haibara vừa bước đến vừa cười, còn Hattori không hiểu sao thấy mặt đất quay cuồng (Nghe giống phim mafia quá sá trớn)

- Còn nhớ lần gặp nhau tại lễ hội ở trường Kudou – Haibara tiếp tục nói nhưng đã đứng lại (không hiểu là do thấy Hattori tội quá hay là không thèm đi tiếp) – Tôi chả quen gì cậu mà cậu cứ sán vào tôi.

   Haibara mỉm cười ngẩng đầu lên.

- Làm như tôi là Conan hả? Cậu dê xồm vừa chứ! Tôi méc Kazuha là ăn tát bây giờ!

   "Trời, bắt đầu chuyển sang tông giọng đanh đá rồi đấy" - Hattori vã mồ hôi hột - "Mà tại sao chuyện lâu thế rồi bà già đó vẫn nhớ nhỉ?!"

   Haibara vẫn chưa buông tha:

- À, mà ai cho phép cậu đặt biệt danh cho tôi là bà già đấy hử? *ném tia nhìn chết chóc vào Hattori*
   Dù đã thần hồn nát thần tính lắm rồi, Hattori vẫn cố nói cứng:
- Hé hé, lần đó ai mà biết được ai thật ai giả, rối tinh rối mù. Mà xin lỗi nhá, da đen là do kế thừa chứ không phải là do phơi nắng đâu, đừng lấy ra chọc tui nữa. Với lại yên tâm đi, Kazuha có Aikido khóa tay thì tôi có Kendo kiếm gỗ trị lại, lo gì - Hattori nói mà miệng mồm mếu xệch. "Chỉ sợ nói xong không còn hàm răng nhai cháo" - Hắn nghĩ - Còn về vụ "bà già" là do nói lộn đó, tôi định gọi là "cụ non" cơ.

   Hattori len lén nhìn Haibara, nhưng "bà cụ non" không nói năng gì, chỉ ngoắt tay ra dấu cho hắn đi theo. Hắn ngửa cổ nhìn trời "Điên nhỉ, sao cái tay Kudou kia không ra đón mà lại cho bà cụ này ra rước thế này?!" (Giống trẻ con lớp 1 quá còn kêu gì nữa!)

   Buổi chiều tắm giặt xong xuôi, "bé Conan" qua ngoắc hắn:

- Ê Hattori, đi ngắm hoa anh đào không?
- Đi làm gì, bộ tớ về Kyoto ngắm không được chắc?
- Thôi đi đi - Conan nháy mắt - Mấy khi hai anh em mình được đi với nhau, Heiji-niichan nhỉ?!
- Giỏi nịnh! - Hattori lừ mắt nhìn một cái, rồi cũng nhượng bộ đứng dậy thay quần áo, không để ý tên teo nhỏ kia cười một cách rất chi là nham hiểm, không biết hắn lại có mưu đồ gì nữa đây!

   Hattori không nhìn thấy, nhưng linh tính của hắn chính xác cực kỳ (vừa nãy không đi có phải hơn không). Đi cùng "thằng nhóc" nó kéo bên này lôi bên nọ, chỉ cho hắn xem đủ thứ, buồn ngủ chết đi được!

   Rồi Hattori sực nhớ ra:

- Ê Kudou, rượu này! - Vừa nói hắn vừa lôi chai rượu ra, nhưng khi chìa sang thì thấy mặt thằng bạn đỏ lựng lên tự hồi nào.

   Rồi hắn nhìn chai rượu, tá hỏa khi thấy chai rượu còn có một phần ba. Hắn không sợ "thằng bé" sẽ cuỗm chai rượu, chỉ không ngờ là tửu lượng của "thằng bé" lại tăng nhanh đến thế. Nhìn cái bộ dạng ngầy ngật của Conan bây giờ mà hắn muốn phì cười. Lúc nào thằng bạn teo nhỏ của hắn cũng kêu bị bác già Mouri say khướt hành hạ, giờ trông bạn hắn không khác gì ông bác cả.

   Nhìn lại cái hầu bao mà hắn muốn khóc quá. Khi nãy "thằng bé" đã lợi dụng dùng gần hết tiền đi đường của hắn rồi. Giờ còn một ít, nên gom vào mua nước cà chua cho hắn hay là để quỹ đen đây?! Suy đi tính lại, hắn quyết định "Cõng thằng nhóc về cho bà chị của nó chăm!"

   Tối đến, lúc đi ăn tiệm (vì thằng bạn teo nhỏ của hắn không cho vào nhà). Hattori nhận được tin nhắn của thằng bạn Conan đểu giả.
- Ê niichan, lên blog tui đi! Có cái này tặng anh hay lém!

   Thì ra Conan đã thoát khỏi cơn say. Vừa về nhà là hắn mò sang nhà bác tiến sĩ ngồi máy của "bà cụ non"liền.

   Hattori đứng lên trả tiền rồi mò ngay vào quán có "free wi-fi" gần nhất. Ngồi vào bàn, gọi một ly trà đá, hắn mở máy lên và truy cập vào blog của tên kia nhanh như điện xẹt.

   Đập vào mắt hắn là... ÔI TRỜI ƠI, cái gì đây?! Hắn há hốc miệng khi tấm ảnh chụp hắn đứng xoa đầu "thằng nhóc" chình ình đập vào mắt. Cùng lúc hắn đọc được dòng giới thiệu cực ngắn gọn ở dưới:
"Đi ngắm hoa với Heiji-niichan mặt ngu!"

   Hắn không đọc tiếp những dòng bên dưới, đọc sao thấy "thân thương" quá (Cho vào ngoặc là có ý đồ đó!) Tức mình, hắn phủi quần đứng lên, ra quầy thanh toán đập tiền xuống bàn cái "rầm". Rồi bằng điệu bộ hầm hầm tưởng như có thể hạ đo ván Myke Tyson tới nơi, hắn bước ra khỏi quán. Chủ quán nhìn theo tiếc rẻ: "Sao ngồi có 5 phút vậy cà!" (au: ngồi lâu lâu một tí chứ anh Hẹ ^^)

   Trời đêm Tokyo. Hattori ngẩng mặt ngắm những vì sao đang tỏa sáng, bụng tức anh ách vì tên kia không cho ở nhờ văn phòng (Cũng phải thôi, ông dùng hết tuýp kem đánh răng của nó một lần rồi còn gì nữa!)

   Đi ngang "căn nhà hoang" của Kudou, Hattori ngạc nhiên khi thấy Haibara đang ngồi trước cửa nhà ông tiến sĩ. Tưởng có chuyện gì, hắn sán lại hỏi thăm, nhưng không dè bị "bà cụ" hỏi thăm trước.

- Sao, vô gia cư rồi hả?
- Thế còn sư mẫu? Sao sư mẫu lại ngồi đây? - Hắn cố lấy giọng điệu khôi hài ra chọc.
- Sư mẫu hỏi ngươi trước kia mà, sao ngươi không trả lời vậy? - Haibara nheo mắt.
- Dạ vâng - Hattori gãi đầu, mặt nhăn như khỉ - Hình như Kudou sợ tôi cưa vợ hắn thì phải.

   Haibara bật cười (chú thích rằng đây là nụ cười đểu)

- Xem ông có dám cưa Ran không. Cẩn thận bà Kazuha chọc tiết đấy nhá!
- Tại hạ không dám, Ngũ trảo của Kazuha sắc như của sư mẫu ấy, nuốt phải là vào viện nằm cả tháng!

   Và hắn thở dài, nhìn sang sân vườn tối om của Kudou (không biết ở trong đó có ma thật không nhỉ?!)

- Có khi đêm nay tôi cắm trại bên nhà hắn quá!
- Ấy - Haibara giật mình - Bên đó có lão Bourbon... à quên, có Okiya Subaru rồi, bộ chú em định làm do thám hả?
- Do thám gì đâu - Hattori gãi đầu lần 2 - Hối lộ cho ổng một chai Bourbon là ổng cho cắm ngay ấy mà.

   Rồi hắn liếc sang nhìn bà cụ một cách đểu giả:

- Sao, bà chị định nhờ thằng em này do thám hả?

   Tưởng Haibara sẽ lại làm hắn chết vì nhồi máu cơ tim lần nữa, ai dè bà cụ chỉ gật đầu, lại còn nói:

- Ờ, ông em do thám luôn cho chị đi, chị trả 1 chai Sherry.

   Không tin vào tai mình, Hattori trố mắt nhìn Haibara. Ngước trả lại, Haibara nói ngang phè:

- Cậu có biết tại sao tôi ra đây ngồi không?
- Đón thằng này hả?
- Giỡn mặt nhau! Là do tên Subaru kia nhòm tôi chằm chằm qua cửa kính suốt 4 tiếng đồng hồ đó!

   Rồi không để hắn kịp nói gì thêm, Haibara quay người

- Thôi, đi đi, trông cả vào chú đấy, chú em!

   Vậy là Hattori đường hoàng sang bấm chuông cửa nhà Kudou. Một anh thanh niên đeo kính mắt hí ra mở cửa (Hattori vốn cục, fan của Subaru đừng ức chế mà đẩy em xuống sông Tô nhé!) Kế hoạch chuẩn bị sẵn từ trước nên Hattori khá tự tin. Hắn chuốc rượu ông anh và nghiễm nhiên được lên giường của... Kudou để ngủ.

- Ra là từ trước đến giờ anh ta ngủ ở chỗ này! - Hắn lầm bầm.

   Sau đó hắn nhanh nhẹn mắc màn xếp chăn. Cái góc vườn tối om ban nãy làm hắn hơi bị sởn gai ốc. Hattori úp mặt vào đống chăn, ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store