Conan Dong Nhan Edit Abo Amuro X Conan Shinichi
Cẩn thận tính toán thì thời gian ta gặp nam hài kia, cơ hồ trùng khớp với thời gian làm công ở quán cà phê.Nguyên do chính là vì tiếp cận Kogoro Mori để thực thi nhiệm vụ, thế mà ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu, sự tình đã đi chệch khỏi quỹ đạo.So với thám tử ngủ gật, đứa bé kia càng là có tài trinh thám sâu sắc cuốn hút ánh mắt người khác. Ngữ khí ngây thơ, lại như vô tình nhắc nhở, còn có chiếc kính đen cồng kềnh kiểu cổ cũng không che giấu được——Đôi mắt kia.Màu lam. Thuần túy.Quán cà phê ồn ào, hiện trường án mạng hỗn loạn, ta thành thạo dựa theo kế hoạch lên sân khấu, lại đối thượng cặp mắt kia. Trong nháy mắt, ta nghe thấy âm thanh cổ động từ trái tim chính mình.Thình, Thịch.Máu tươi ở mạch cuộn trào đập. Dung nham đánh trào lên bọt biển màu đỏ tươi.Ta ngẩng đầu, tránh đi sắc lam quá mức trong suốt sau thấu kính. Sau cổ mơ hồ đau, là tuyến thể ngo ngoe rục rịch sau gần ba mươi năm yên lặng.Chưa bao giờ ta gặp qua một đứa trẻ đầy mâu thuẫn mà lại đầy hòa hợp giữa làn ranh trưởng thành và trẻ nít đến vậy. Ta đem hình ảnh nụ cười quá tự tin chói mắt kia ở trong đầu lặp đi lặp lại, trong bóng đêm trái tim ngấm ngầm nhiều năm liền không chịu nổi mà buồn đau lên tẩm trong dục vọng.Ta có bao nhiêu khát vọng, liền có bao nhiêu sợ hãi cặp mắt kia bởi vì dục niệm của ta mà lây nhiễm khói mù không nên tồn tại.—— Edogawa Conan. Học sinh tiểu học năm nhất ban B. Bảy tuổi.Ta im lặng cầm đọc tư liệu điều tra. Có lẽ nên cho chính mình một cái bạt tai mới đúng.Thiếu chút nữa đối với một cái hài tử bảy tuổi bùng nổ tin tức tố——Furuya Rei, ngươi thật là có tiền đồ.Liền tính mỗi một dây thần kinh đều kêu gào, liền tính tuyến thể nóng lên đến bỏng cháy rõ ràng mà chỉ ra nam hài này chính là một nửa định mệnh của đời ta, hoặc nói khác đi là, sớm hay muộn hài tử ấy cũng sẽ là một nửa định mệnh. Nhưng hắn còn nhỏ như vậy. Ngay cả tuổi chuyển hoá đều chưa đến.Khóa học sinh lý của ta đều khá tốt. Giảng giải ra thì, độ tuổi nam tính chuyển hoá là ở giữa khoảng 14 đến 16. Tuy rằng từ phản ứng tuyến thể, ta có thể khẳng định khả năng đứa nhỏ này sẽ phân hoá thành Omega tương đối lớn, nhưng ta cũng ít nhất còn phải đợi hơn bảy năm.Cho nên còn không được phép ra tay.Cho nên còn không thể ra tay.Kogoro Mori đột ngột mà lâm vào ngủ say, nam hài không biết từ khi nào không thấy bóng dáng nữa. Ta có ý đồ đi xem sự phá án xuất thần của thám tử ngủ gật, ánh mắt lại không chịu khống chế mà tìm kiếm thân ảnh đứa bé kia.Kỳ quái. Phá án đang tiến hành đến thời điểm mấu chốt. Như thế nào đảo mắt đã không thấy tăm hơi.Thân thể căn bản không chịu khống chế, ta như bị ma nhập tìm tòi khắp nơi thân ảnh nho nhỏ kia.Ở nơi nào.Ở nơi nào?Ở nơi nào...... Ta......—— bình tĩnh.Ta nhắm mắt lại, hít vào thật sâu tin tức tố hỗn tạp đang vẩn đục không khí quán cà phê.Bình tĩnh.Furuya Rei không thiếu, chính là nhẫn nại cùng khắc chế. Đó là thứ sớm đã khắc vào trong xương tủy, lang thang phía trên tơ nhện sinh tử, hóa thân thành bản năng của "Rei".Đối mặt địch nhân là như thế.Đối mặt với bạn lữ trời định bảy tuổi...... Cũng là như thế.Tuy nhiên.Ngẫu nhiên, tiếp xúc một cách phù hợp, cũng hoàn toàn không tính là phạm quy.Ta lừa mình dối người mà nghĩ như vậy.Một hài tử đáng yêu mà không nhận ra, đương nhiên cần phải có người ở bên cạnh dốc lòng bảo hộ, cũng vì thế mà loại trừ ra một ít nhân vật kỳ quái nguy hiểm.Ví dụ như là như nghiên cứu sinh mắt nhỏ trụ ở cạnh nhà tiến sĩ, học sinh trung học thân cao da đen giọng Kansai quen thuộc đến quá phận, còn cả tên vận đồ ăn trộm khoe mẽ tự cao tự đại bay tới bay lui gì đó.Mang theo ôn hòa thân thiết tươi cười, phục vụ tùy lúc tùy nơi, đồ ngọt chế biến mới mẻ không ngừng đưa tới. Còn có việc vĩnh viễn nhớ rõ đổi cà phê lạnh thành sữa nóng hoặc nước trái cây. Kỳ thật bất luận là Rei hay là Bourbon đều không cần và cũng không nên ở quán cà phê lãng phí nhiều như vậy thời gian cùng tinh lực, nhưng hiện tại là thuộc về thời gian đi săn của Amuro.Đã từng dùng toàn bộ tuổi dậy thì ở trong hoang mang, vì cái gì chính mình tin tức tố sẽ là hương vị chanh giống như của bé gái; cho đến một ngày nào đó năm hai mươi chín tuổi, ta phát hiện hài tử hay bắt bẻ kia đối với đồ ngọt có điểm thiên vị một loại.Hương vị chanh...... Đúng không.Bất động thanh sắc mà tiếp cận, tiếp cận, lại tiếp cận. Cho dù còn lâu mới tới tuổi tác phân hoá, Amuro hoặc là Furuya Rei, hay thậm chí là Bourbon, cũng mang hy vọng xa vời là có thể ở cuộc đời đối phương lưu lại dấu vết.Nhưng mà ta xem nhẹ chỉ số thông minh của nam hài.Không, phải nói là nam hài mỗi lần đều cho ta kinh hỉ.Bại lộ thân phận Bourbon là bên trong dự kiến, bộ dáng nam hài đề phòng kinh sợ mang đến cho ta cảm giác thỏa mãn thật lớn một cách kì lạ. Đáng tiếc thời gian cho sự thỏa mãn này thật sự có chút ngắn, hài tử nhỏ bé nắm chặt lấy tay áo ta, cứ thế ta liền choáng váng mà bị hắn mang đi, cảm giác này phảng phất như đạp lên đám mây, trong nháy mắt kia ta thậm chí tưởng rằng vĩnh viễn cứ như vậy bị nam hài nắm, cổ tay mảnh khảnh - nơi ẩn giấu tuyến thể chưa phát dục - hơi chút vươn ra là có thể đụng vào,.Cúi người xuôi theo lực đạo nho nhỏ kia, đại não của ta còn cùng giao chiến với đủ loại tư tưởng xấu xa, lại bị lời nói kế tiếp của nam hài dọa đến mất đi phản ứng."Amuro - san...... Là kẻ thù đúng không. Đối những người xấu đó."Không riêng gì đối với người xấu đâu.Thám tử nhí thông minh của ta.Ngươi chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không biết, trong lòng ta tồn tại những ý niệm dơ bẩn mà đáng sợ như thế nào. Ta chính là kẻ thù không nên xuất hiện trong thế giới của đứa trẻ bé nhỏ như ngươi, là người xấu tràn ngập ý tưởng không an phận cùng kế hoạch tội ác, là đại BOSS phản diện muốn đem thám tử nhí nuốt vô bụng ăn.—— là một nửa định mệnh của đời ngươi.Vì thế ta quyết định vẫn là cho đứa nhỏ này một chút cảm giác nguy hiểm. Ai biết được rằng nửa ngày đã gần qua, khi ta còn nghĩ rằng vụ án đã tới thời điểm kết thúc, khi ta trở về lốt Amuro, vào thời điểm hoàn toàn không có phòng bị mà công tác ở quán cà phê.Bị dứt khoát rành rọt mà đánh trả lại ——"Kẻ lừa đảo."Hoàng hôn xuyên thấu lớp cửa kính, kéo dài bóng dáng đôi ta.Nhớ không lầm thì vị trước mắt này, kỳ thật chỉ là học sinh tiểu học năm đúng không. Dù có tính là có chút thông minh, trưởng thành sớm chăng nữa...... được rồi, có lẽ không chỉ là một chút.Nhưng cứ như vậy đột nhiên đánh tới một quả bóng thẳng không kịp phòng ngừa. Miệng lưỡi dụ người mà không tự biết, cùng đôi mắt xanh lam lấp lánh ánh lên ý cười tươi sáng.Thật quá mức.Ngay cả người gọi là trưởng thành như ta đây đều không khỏi vì điều này mà tim đập dồn dập.Ta tiến thật sâu vào biển trời xanh lam ánh sao rơi vọng kia, bất chi bất giác không rõ mà hoa mắt. Chính là ảo giác thì phải.Giữa lúc hoảng hốt, ta ngửi được hương rượu.Mát lạnh, tinh khiết và thơm tho, hơi hơi cay độc...... Whiskey?Chưa bật mở, liền giống như mộng lướt qua giây lát.—— là ảo giác sao.Thang máy có chút quá yên lặng.Không khí cơ hồ đọng lại như sữa bò đông lạnh, ta cố gắng khắc chế lại tin tức tố còn xao động từ dư âm cuộc đua xe vừa rồi, quay đầu lại phát hiện nam hài đặt hết sự chú ý vào di động, nét cong sườn mặt sạch sẽ lưu loát, bờ môi mím lại như đao khắc. Trong một khắc đồng hồ như vậy, ta còn tưởng rằng ngồi bên cạnh mình không phải là một đứa bé bảy tuổi, mà là một người trưởng thành quá nghiêm túc đứng đắn đang lo lắng sốt ruột. Đây là gương mặt nghiêm túc chỉ xuất hiện khi có việc liên quan đến Ran Mori, chậm rãi gợi ra cho ta vô số hồi ức. Ví dụ như quán cà phê, thiếu niên giọng Kansai lớn tiếng ồn ào nói về vụ thổ lộ gì đó ở Luân Đôn, cùng với ánh mắt nam hài dao động nhẹ giọng phản bác, cùng lỗ tai khẽ đỏ ửng dưới làn tóc mai.Ran Mori. Ta mang theo vài phần thống khổ nhấm nuốt cái tên này. Một mặt ghen ghét, một mặt lại vì chính mình phải lợi dụng đến cha của cô gái kia mới có thể nhận được trợ giúp của thám tử nhí này mà cảm thấy vô hạn bi ai.Vì thế từng câu chữ cứ thế không chịu khống chế bật ra:"Sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại nhir."Mới dứt lời, ta liền bắt đầu hối hận không có thể khắc chế sự ghen tuông trong giọng nói. Quá lỗ mãng. Đây không phải là giọng điệu cảnh sát Furuya Rei nên có.May mắn cửa thang máy đúng lúc mở ra.Ta khởi động xe, động cơ Mazda phát ra tiếng nổ vang tàn tạ, hành lang hỗn độn chìm trong bóng đêm bị đèn xe chiếu sáng.Một phút đồng hồ đếm ngược.Cả tòa nhà chỉ có hai người chúng ta.Hai cái học sinh thám tử suýt bỏ mạng, không có lựa chọn nào khác mà được ăn cả ngã về không, lòng mang theo kế hoạch điên cuồng vừa mới thành hình ý đồ bảo vệ Nhật Bản.Adrenalin tiêu tan. Ta liếm môi trên. Người yêu...... Đây thực là một từ mềm mại đến mức nào. Rốt cuộc ta cũng giẫm xuống chân ga. Chính là ta nguyện ý vì cuộc đua giành giật sinh mạng này mà tồn tại. Vì quốc gia. Và cả em.Cho nên rốt cuộc là nên làm thế nào để có thể dỗ tốt cho vị thám thử đang hờn giận kiêm người hợp tác kiêm người trong lòng của mình?Ta cố gắng khắc chế xúc động muốn vò mái đầu kia thành tổ chim, buồn rầu mà trộm liếc bé trai xụ mặt trên ghế phụ. Vốn tưởng rằng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ giữa ta cùng em ấy sẽ có điểm chuyển biến.Không nghĩ tới là nó lại biến hóa theo khuynh hướng tệ nhất.Đứa nhỏ đó xa cách ta. Dù trăm lần ta cũng nghĩ không ra.Tuy rằng đã từng rất nhiều lần dùng đồ ngọt miễn phí ra dụ, nhưng thái độ nam hài vẫn như cũ không nóng không lạnh, luôn cùng ta duy trì khoảng cách, không còn sự thân mật khi hợp tác trước kia nữa.Hiện tại nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây.Thời điểm nghe được đối thoại qua máy nghe trộm đặt ại văn phòng, ta biết cơ hội rốt cuộc cũng tới.Hấp tấp mà cùng ông chủ xin nghỉ ngơi, ta bê sandwich còn nóng nguyên lên văn phòng lầu hai. Thuyết phục để gia đình đưa Conan giao cho ta trông không phải việc gì khó, nhưng làm thế nào để ứng phó thám tử nhí lạnh như băng sương mới đúng thiệt là sầu chết người.Cho đến khi đem đối phương dụ dỗ ngồi ở trước bàn ăn, đứa nhỏ này vẫn là kháng cự đầy mặt, thậm chí dù ta mang bánh chanh sang dỗ dành, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vẫn như cũ nhíu chặt hàng mi....... Khuôn mặt nhỏ trắng bệch?Nhớ tới lời Ran đã giao phó trước khi mang đi Conan, ta mới ý thức được chỗ nào không đúng. Không rảnh lo rất nhiều, ta chạy nhanh tới cúi đầu thử độ ấm, nam hài ánh mắt kinh ngạc mà nhìn ta dưới hàng lông mi, quá mức nóng rực hô hấp phả trên má ta.Quả nhiên là phát sốt.Trong lòng ảo não chính mình sơ ý.Nhìn bộ dáng thám tử nhí uể oải, ngực bỗng dưng xông lên một trận giận dữ không rõ là nhằm vào ai, ta đè lại tay nam hài đang cắt bánh chanh, kinh hãi thấy nó lạnh băng."Không muốn ăn, liền không cần miễn cưỡng bản thân."Nam hài sức lực nhỏ đương nhiên không tránh khỏi ta, ta cường ngạnh mà bẻ ra ngón tay trẻ con lấy được đĩa đồ ăn, lòng bàn tay lau qua khóe miệng dính chút vụn bánh của hài tử, sau đó trực tiếp đem người từ trên ghế ôm lên."Sắc mặt kém như vậy, tay lạnh như vậy," ta kiềm nén lửa giận, "Sinh bệnh cũng không biết cùng người lớn nói, cậy mạnh cho ai xem?"Nam hài trong lòng ngực giống như mèo bắt đầu giãy giụa, gọng kính cộm tới xương quai xanh của ta:"Amuro - san...... Bỏ em xuống!"Ta chậc lưỡi, sức lực kém nhau quá xa, chỉ cần ta vòng nhanh hai tay cũng dễ dàng trấn áp sự phản kháng của đối phương."Đừng nghịch."Xuyên qua phòng khách đá văng ra cửa phòng ngủ, ta đem đứa nhỏ mềm mại mềm mụp nhét trên giường, dùng chăn bao đến kín mít. Đè lại bị đứa nhỏ đã bị bọc thành kén tằm còn không ngừng giãy ra, ta kề sát vào, nhẹ điểm chóp mũi đối phương, nheo lại đôi mắt cảnh cáo:"Conan - kun, ta đi xuống dưới nhà mua thuốc, trong lúc đó em ở đây không được rời chăn, có nghe không?""Đã nói là em không có bệnh......" Nam hài nghiêng mặt né tránh ngón tay của ta, quật cường mà trừng lại, mắt xanh đằng sau thấu kính tràn đầy vẻ không phục."A?" Ta tức giận đến cười ra tiếng, "Không sinh bệnh? Không sinh bệnh sao trán lại nóng như vậy? Không sinh bệnh mà uể oải ỉu xìu như vậy?"Nam hài sửng sốt, ngay sau đó chột dạ mà dời đi tầm mắt."Đó là, đó là bởi vì......""Vì cái gì?" Lực chú ý của ta dần dần bị hấp dẫn bởi đôi môi nam hài đóng mở, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không biết chính mình đang nói cái gì."Bởi vì...... Được rồi. Em thừa nhận em có bị cảm đôi chút...... Cho nên, có thể hơi chút...... Cách em xa ra một chút được không, Amuro - san?"Ta sợ hãi kinh ngạc, mới phát hiện đôi ta không biết khi nào đã tựa vào nhau gần đến như vậy, gần đến mức đều có thể thấy hình ảnh đối phương phản chiếu sâu trong đồng tử, ngửi được hương vị sâu kín mơ hồ trên người của nam hài phiêu đãng....... Hương vị?Kéo ra khoảng cách, ta thầm nhớ lại hương vị giống như đã từng quen biết này. Quả thực giống như. Giống như Omega tin tức tố trong lúc vô ý thức phát ra......Đình chỉ. Ngừng lại suy nghĩ miên man ngay.Furuya Rei, ngươi chính là một người trưởng thành tuân thủ luật pháp.Conan – kun còn nhỏ như vậy. Đây hẳn là hương sữa tắm linh tinh gì đó thôi. Ta không tình nguyện mà hạ tầm mắt từ cánh môi non mềm rất thích hợp giảo phá của non mềm đi xuống dưới. "Được rồi...... Cho nên không được lộn xộn đó. Anh đi ra ngoài đây.""Anh mau đi đi."Thời điểm đóng cửa phòng ngủ, ta tựa hồ thấy được biểu tình Conan hắt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store