ZingTruyen.Store

Con Ma Tho De Trieu Duyen


- Aaaaaa maaaaaa.....- Minh Triệu hét lên rồi đạp một phát, Kỳ Duyên té lăn quay xuống sàn.

em phát cáu, phủi mông, ngáp ngáp rồi chống nạnh nhìn chị. - Điếc tai, tôi biết tôi là ma, không cần chị giới thiệu.

- em nằm đây làm gì ? - Minh Triệu trước giờ không quen ngủ cùng người lạ, mà còn là một con ma, hỏi thử làm sao chị không hốt hoảng được ?

- Ngủ chứ làm gì ? Không, hồi tối đáng lẽ ngủ trên ghế, mà hai con quỷ mặt trắng mặt đen nó tới, sợ muốn chết. - Kỳ Duyên giải thích rồi lại bàn ngồi, chống cằm.

- Ý em là hai ngài hắc bạch vô thường ? - Minh Triệu ngó em, cái gì mà mặt trắng mặt đen, vô phép vô thiên, nếu hai ngài ấy phật ý, tối có khi sẽ ở đầu giường mà lôi đi mất cho coi. Nhà chị trước giờ cũng rất mê tín, đối với mấy chuyện tâm linh này không thể giỡn được, có thờ có thiêng.

- Ừa, đứa mặt tuyết, đứa mặt than, nhìn ghê thật sự. - Kỳ Duyên gật đầu. Cũng chỉ là hai tay sai của diêm vương gia, có gì phải sợ.

- Các ngài ấy nói gì ?

- Tôi có 100 ngày để tìm cái xác. - em gõ gõ lên bàn ưu tư, tính ra cũng chỉ còn có chín mươi mấy ngày.

Hôm em bị thằng Giáp gϊếŧ ở bến sông, sau khi linh hồn rời khỏi xác liền bị hắc bạch vô thường đem đi trình diện diêm vương, nhưng ngài ấy nói xác của em đã bị yểm bùa, phải gỡ ra mới có thể đầu thai. em cũng đã đi tới bến sông tìm cả một đêm, nhưng không thấy, đã vậy còn bị mấy con ma cũ chọc ghẹo, khóc cả một đêm vô ích.

- Chiều nay tôi sẽ đi tìm anh ta. - Minh Triệu cũng không dám chậm trễ.

- Ừa, tôi sẽ đi với chị, đừng sợ.

- Có em, tôi mới sợ đó. - Minh Triệu cười khinh khỉnh, mỗi lần nhớ ở bên cạnh mình còn có một con ma liền sợ hãi không thôi.

- Nhang, đốt nhang, đói quá.

Nhang được đốt lên, Kỳ Duyên ngồi hít như phê cỏ.

- Tôi đi ăn sáng. - Minh Triệu nói một câu liền đi ra ngoài.

.

Cả nhà em đang dùng bữa sáng, đột nhìn có tiếng hét. - Aaaaaaaaa

Đương nhiên tiếng hét này chỉ một mình Minh Triệu nghe, chị hoảng hốt đứng dậy.

- Gì vậy con ? - Cha má chị ngước lên, nhìn sắc mặt con gái khó coi thì ngạc nhiên khó hiểu.

- Cha má ăn đi, con no rồi. - chị hấp tấp chạy vào phòng. Không biết vì sao chị lại hét lớn như thế, nghe tiếng em, hẳn là em đang rất sợ hãi.

Nhìn thấy Kỳ Duyên đang nằm ền trên sàn, em đóng chặt cửa rồi đi tới chỗ em.

- Chuyện gì vậy Duyên ?

Kỳ Duyên uất ức, bám vào chị, hai tay bấu vào cổ chị, nhụi mặt vào ngực em mà khóc lớn.. - Hic.....có một con ma đói, có hít hết nhang của tôi, còn đá tôi ngã. Hic....hư hức.....oaaaaa....

Kỳ Duyên oà khóc nức nở, miếng ăn dâng tới miệng còn bị cướp mất. Con ma đói đó chẳng những cướp đồ ăn của em, còn biến ra một chiếc lưỡi dài ngoằng máu me mà liếʍ tay em, gớm chết đi được, nghĩ tới liền muốn nôn mửa.
Minh Triệu thở phào, còn tưởng chị bị cái gì, ai ngờ là uất ức vì bị mất miếng ăn. chị bật cười ôm em, xoa xoa lưng em :

- Trời ơi nín đi. Nín nín, tôi đốt cái khác cho em.

- Không ngon bằng miếng đầu. - Kỳ Duyên buông chị ra, mếu máo. Đồ ăn lúc đầu đương nhiên sẽ ngon hơn, ăn lần thứ hai đã không còn cảm giác nữa.

- Trẻ con. - chị đốt cho em thêm mấy cây nhang, mắng một câu. em được cái lớn xác chứ suy nghĩ y như con nít.

Thấy em vừa hít nhang ngon lành nhưng cũng còn nấc nghẹn, em liền ở sau lưng mà vuốt ve tấm lưng ong của chị dỗ dành như tiểu hài tử :
- Nín, đừng khóc nữa.

- Triệu..... - Kỳ Duyên sụt sùi, ngước lên nhìn chị, nhe răng cười.

- Hả ? - Minh triệu dường như đã bớt sợ chị hơn một chút, có thể ngồi bên cạnh mà trò chuyện cùng nhau.

- chị đẹp lắm.

- Nói chuyện dư thừa. - Minh Triệu được khen liền vui vẻ, chị đi tới tủ lấy ra một chiếc áo lụa màu xanh sẫm, ngồi xuống bên cạnh em, tiếp tục may những đường may dang dở.

- chị, nếu tìm được cái xác trước 100 ngày, tôi sẽ đi cầu xin diêm vương gia, biết đâu sẽ sống lại.

- Thật sao ? - Minh Triệu có chút vui vẻ, ngó chị, nếu đây là sự thật đương nhiên chị sẽ vui biết chừng nào. chị sẽ không mang tiếng sát phu, mà Trí Tú cũng được hưởng tiếp cuộc sống vốn thuộc về em, cha má hai bên cũng không phải phiền lòng nữa.
- Ừa, nếu thật sự được sống lại, tôi sẽ yêu thương và bù đắp cho chị, chị.....chị chờ tôi, có được không ? Kỳ Duyên rón rén chạm vào ngón tay chị, thẹn thùng nói.

Minh Triệuchợt cảm thấy tim mình như mềm ra, chị trước giờ chưa từng yêu ai, Kỳ Duyên là người đầu tiên nói với chị những lời yêu đương này, chị gật đầu, nắm bàn tay lạnh lẽo của cô.  - Được, tôi chờ em.

- Còn nếu không được, tôi đi đầu thai kiếp khác. Lúc đó, chị nhớ đeo tang cho tôi nha. - Kỳ Duyên buồn rầu nằm xuống bàn, ảo não.

- Đừng nói chuyện xui rủi. - Trân Ni lắc đầu xoa xoa đầu em.

- Áo này ? - Kỳ Duyên ngó cái áo trên tay chị, theo tính cách của chị, thì em nghĩ chị sẽ không thích mấy màu đậm này.

Minh Triệu giơ lên cho em coi. - Hồi trước tôi nghe má em nói em thích loại áo có thêu hoa mai trước ngực, nên đã mua một xấp vải, tự tay thêu, định may cho em, tân hôn sẽ tặng. - Đây là áo do chị mua vải, tự cắt, tự thêu, từng đường may vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. chị đã dành rất nhiều tâm tư vào chuyện này, nhưng rốt cuộc đã không thể tặng.
- Đừng buồn.  - Kỳ Duyên biết rõ tâm trạng của chị, mới mười mấy tuổi đã mang tiếng sát phu, còn goá chồng, mặc dù đã được dạm hỏi nhưng ngày ngày đều hiu quạnh. em biết chị sẽ tủi thân.

- em chết như vậy, em không buồn sao ?

- Đương nhiên có, nhưng tôi nghĩ lại, chết cũng đã chết, buồn cũng không sống lại được, chi bằng lo tìm cái xác, biết đâu có cơ hội sống lại. - Kỳ Duyên nhún vai, thay vì ủ rủ thì cứ lạc quan hơn một chút, dùng quãng thời gian còn lại mà vui vẻ, nếu lỡ có bị đi đầu thai cũng không uổng phí 100 ngày.

....

Buổi chiều, lúc Minh Triệu mới tắm xong, chưa bước vào phòng đã nghe em hét.

chị chạy vào, thấy em đang co rúm ở góc phòng liền chạy tới ôm lấy em.

- Aaaa. Triệu, con ma đói hồi sáng lại đến. - em chỉ ra cửa, bịt mắt mình lại.
Trời phật, thuở đời con người bây giờ phải đi bảo vệ con ma. Tức ghê.

Minh Triệu không nhìn thấy nó đương nhiên không sợ, gì chứ, em nhìn thấy con ma Kỳ Duyên sờ sờ mà chị còn không sợ, mấy con ma đói chị không thấy thì mắc gì sợ chứ.

chị đứng dậy, đi tới tủ áo lục lọi gì đó, miệng lẩm bẩm :

- Ha, mày tới công chuyện mày với tao, dám hù chồng bà, bà cho mày nghỉ siêu thoát.

- chị định làm gì ? - Kỳ Duyên ngó chị, không biết em muốn làm gì.

Minh Triệu trên tay cầm một tờ giấy màu vàng, hùng hổ hỏi em.

- Nó đâu ? Nó ở đâu ?

- Gần tới cửa rồi.

Minh Triệu cầm tờ giấy đi ra cửa, giơ ra. Thì ra là một lá bùa.

- Aaaaaaaaaaa..... - con ma đói hét lên, đương nhiên chỉ một mình Kỳ Duyên nghe thấy.

Nhưng sau đó, tiếng Kỳ Duyên cũng hét lên :
- Aaaaaaaaaaaa.......dẹp  đi 7Triệu.....aaaaaaaa

Minh Triệu hốt hoảng, đem lá bùa gói lại, dẹp vào hộc tủ, rồi chạy tới chỗ em đang quằn quại dưới sàn nhà :

- em.....chết bà, tôi quên mất em cũng là ma, xin lỗi.....

Minh Triệu gãi đầu, đốt nhang lên đem tới cho em.

- Hít, hít vô, xin lỗi.

- Cha mạ ơi, chị tốt bụng dữ thần, xém chút là tôi bay màu luôn. - Kỳ Duyên trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt mày trắng bệch, môi cũng nức nẻ ra, mắt đỏ ao như màu máu.

Kỳ Duyên sau khi tiếp thêm năng lượng liền thở phào, thấy sắc mặt mình đã đỡ hơn liền nắm tay chị lôi đi :

- Giờ đi tìm thằng Giáp, nó hay nhậu ở quán rượu bà Tư Hợi.

..

- Mát quá..... - Minh Triệu hít thở không khí trong lành, thoải mái vươn vai.
- Ê nó kìa.... - Kỳ Duyên chỉ tay, ở xa xa có một chàng trai cao lớn,  đang ngồi ở quán rượu say sưa, mặt mũi hống hách khó ưa.

Minh Triệu cùng Kỳ Duyên đi vào, anh ta ngước lên, thấy người trong lòng liền cười ngây ngốc :

- Minh Triệu, em đi đâu giờ này ? Mỹ nhân, mỹ nhân.....

- Em mua rượu cho cha, anh lại say hả ? - Minh Triệu ngồi xuống bên cạnh anh ta, trưng ra bộ dạng lả lơi, ngón tay vuốt ve bả vai anh ta. Nhưng khi nhìn sang khuôn mặt đằng đằng sát khí của Kỳ Duyên chị liền rụt tay lại, nuốt khan. Ở trước mặt chồng mà đi quyến rũ người đàn ông khác, đúng là không có phép tắc.

- Có tí à. Mà....chuyện chồng em, dù sao nó cũng bỏ em đi rồi, bằng không.....

Kỳ Duyên cuộn tay lại, muốn đấm anh ta một cái, em không thương tiếc chửi rủa :

- Bỏ con mẹ mày, mày gϊếŧ tao rồi ở đây vu oan tao bỏ vợ hả ? Đồ cẩu sanh.
- Cẩu sanh là gì ? - Minh Triệu khó hiểu nhìn em hỏi nhỏ nhỏ.

- Chó đẻ. Nói cho có văn hoá tí.

Minh Triệu che miệng bật cười.

- Em nói gì vậy ? - Thằng Giáp nhìn chị đang lẩm bẩm gì đó, liền hỏi, còn cố ý kê lại sát mặt chị.

Minh Triệu tách người ra khỏi người anh ta, cười giả lả. - Anh, dù gì cũng đã dạm hỏi, nếu anh muốn cưới em, phải chờ năm sau đã.

Anh ta nghe thế không khỏi vui mừng, hai chữ hớn hở đều hiện lên trên khuôn mặt háo sắc của anh ta. - Được được.....em uống với anh một li nha.

Minh Triệu nhận lấy li rượu, ra sức lấy lòng anh ta. - Dạ.

Nhìn thấy Minh Triệu uống rượu, nước còn dính bên khoé môi một ít, anh ta liếʍ môi mình, nhìn chị như muốn ăn tươi nuốt sống. Bàn tay từ từ muốn đi tới đùi chị.

Kỳ Duyên phát hiện liền gầm lên :
- Á mày ngon, mày thử rờ đùi  Triệu một cái tao coi.

Anh ta thật sự đem tay đặt trên bắp đùi thon gọn của Minh Triệu nhưng chỉ chưa tròn hai giây đã bị Kỳ Duyên đạp vào ghế lọt thỏm xuống đất.

Anh ta ú ớ, chuyện gì ? Sao tự dưng té ? Anh ta nhìn xung quanh, ngơ ngơ.

- Anh, bất cẩn vậy. - Minh Triệu nén cười, vươn tay đỡ anh ta lên.

- Chắc anh say quá, mỹ nhân...uống li nữa. - Anh ta lại hào hứng đem một li rượu nữa đến cho chị dụ dỗ.

Bàn tay hư hỏng của anh ta lại vòng ra phía sau, muốn chạm vào nơi tròn trĩnh phía sau.

Kỳ Duyên xắn tay áo, hiếu chiến quát. - Ha thằng cẩu sanh, mày thử bóp mông vợ tao đi.

Nhưng Minh Triệu đã mau hơn, đem tay anh ta ra phía trước, còn cố tình õng ẹo :

- Anh, người ta dị nghị chết em.

- Anh đi giải quyết nỗi buồn tí. - Anh ta cực kì thích bộ dạng lả lơi của chị, cười khà khà rồi đứng dậy.
Anh ta đi ra bờ sông đứng đó.

-  Triệu, ngồi đây. - Kỳ Duyên nói một câu rồi đi theo.

- em đi đâu ? - Minh Triệu liền níu tay em hỏi.

- Nó đi giải quyết nỗi buồn, tôi đi giải quyết nó.

Kỳ Duyên hùng hổ đi tới, không màng thế sự, đạp anh ta một cái.

- Áaaaaaaa.....

- Có người rớt xuống sông. - Minh Triệu cũng phối hợp la lên. Mọi người liền xúm lại lôi anh ta lên.

-  Triệu, về. - Kỳ Duyên hài lòng phủi mông đi tới nắm tay chị lôi đi. Còn ngoái ra sau, nhìn thấy thằng Giáp ướt mèm đang nằm dài gần bờ sông, được người ta khiêng về. - Tao ghim mày, thằng cẩu tử.

Minh Triệu khó hiểu nhìn em, hai bàn tay xen vào nhau không kẽ hở. - Cẩu tử là gì ?

- Chó chết. chị thật ngốc.

- em cứ như trẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store