ZingTruyen.Store

Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma Full

Sinh đẻ khó chịu

BichPhuongL8

"Lúc ấy rất nguy hiểm." Tiêu Hà Hà lẳng lặng nghênh đón ánh mắt thâm thúy của Tần Trọng Hàn, tình huống lúc đó cô căn bản không muốn nghĩ nhiều, cô nghĩ nếu như người đó là Tần Trọng Hàn, cô cũng sẽ đẩy anh ra, đây là một loại bản năng: "Tôi không muốn nghĩ nhiều."

"Nếu người đó là tôi?" Tần Trọng Hàn trong lòng bị đâm một chút, cô ánh mắt như vậy thẳng thắn thành khẩn cùng trả lời khẳng định trong mắt Tần Trọng Hàn mang theo nói không rõ ràng phức tạp suy nghĩ sâu xa.

"Ách...Tôi cũng sẽ làm vậy." Trả lời gọn gàng xong, Tiêu Hà Hà thành thực gật đầu.

Tần Trọng Hàn sắc mặt trầm xuống: "Cô dinh dưỡng không đầy đủ sao lại thế này? Cô mấy năm nay đều không có ăn cơm thật ngon sao?"

"Mấy năm nay?" Tiêu Hà Hà như thế nào nghe ngữ khí này như là anh nhận thức cô nhiều năm: "Tôi lại thiếu máu sao?"

"Lại?" Tần Trọng Hàn mày không tự giác nhíu lại: "Cô trước kia thiếu máu?"

"A...từng có một thời gian ngắn." Cô tâm tình vẫn không tốt, ăn túng thiếu, công tác cùng học tập vội vàng, sinh hoạt áp lực lớn, thiếu máu cũng là tự nhiên.

Tần Trọng Hàn nắm chặt tay cô, có câu vẫn muốn hỏi, mà lại nhịn, cuối cùng nói: "Cô rất thiếu tiền sao?"

"Ừm." Gật gật đầu: "Tổng giám đốc, anh trở về đi, tôi muốn đi ngủ rồi."

"Đáng chết. Làm sao cô lại thiếu tiền?" Anh quát.

Nếu như anh nhớ không lầm mà nói, cô không phải có 750 vạn sao? Nữ nhân chết tiệt, số tiền kia đủ cho cô sống cả đời. Áo cơm không lo, cô như thế nào khiến cho chính mình lại vẫn thiếu máu?

"Tôi vì cái gì không thể thiếu tiền?" Tiêu Hà Hà cau mày, khó hiểu nhìn anh: "Tổng giám đốc, tôi thật sự cực kỳ mệt mỏi, muốn đi ngủ."

" Được. Cô ngủ đi." Vẻ mặt của anh dịu đi: "Tôi không về."

"Nhưng là..." Chỉ có một cái giường a.

"Tôi ở trên ghế tổ ngủ một đêm." Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói.

Có lẽ là quá mệt mỏi, Tiêu Hà Hà không nói lời nào liền ngủ mất.

Tần Trọng Hàn cởi giầy ngồi ở trên ghế sofa, lúc này mới biết mình chân có bao nhiêu đau, buổi tối khiêu vũ khi đó bị cô giẫm lên tất cả mu bàn chân đã sưng đỏ.

Trên giường, một thân thể vẫn cuộn mình, bừa bộn che người cô, ngủ rất say, khóe miệng anh đào lại vẫn hơi hơi mở ra, có vẻ có chút tính trẻ con, nhưng trong lòng anh lại cho rằng rất dễ thương.

Tần Trọng Hàn nhìn chân, mang giày xong, đi đến bên người cô, mềm nhẹ vuốt sợi tóc trên mặt, ngắm nhìn khuôn mặt trắng noãn dưới tóc, cười mỉm.

Cảm xúc dập dờn, mồ hôi theo trán chảy xuống ở trên gương mặt tinh tế, nhẹ nhàng vuốt, mà lại có một loại cảm giác an tâm, tựa hồ như một cỗ nước ấm sáp nhập vào trong lòng, tràn đầy hạnh phúc.

"Đừng làm rộn." Ưm một tiếng, Tiêu Hà Hà không hề lo vết thương trên bả vai cử động, động tác trên phạm vi lớn liên lụy đến vết thương trên bờ vai, khoảnh khắc bình yên trước mặt bởi vì thống khổ mà nhăn nhó khó chịu, khẽ mở môi đỏ mọng kêu lên một tiếng đau đớn: "Đau chết."

"Đừng nhúc nhích." Tần Trọng Hàn đè lại cái tay đang vùng vẫy nhìn đến vết thương của cô, thần sắc đau dữ dội, trong đầu hiện ra cảnh cô vì Tằng Ly mà đỡ nhát dao đó, anh lại rất ghen, trong lòng như một bình dấm chua bị đổ.

Tiêu Hà Hà bị một đôi tay cầm, mà lại cảm thấy được an tâm, lại chìm vào giấc ngủ.

Bình minh khi...tỉnh lại, Tiêu Hà Hà phát hiện mình tựa vào ở trong một vòng tay ấm áp, trên lưng bị một bàn tay nhốt chặt, mà bả vai bị thương ở bên ngoài.

Chớp chớp mắt, Tiêu Hà Hà có chút kinh hoảng.

"Không cần động, để ý khẽ động đến miệng vết thương." Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng, đem thân thể Tiêu Hà Hà ôm chặt, cằm ái muội đặt trên vai cô, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, có chút ái muội, có chút thỏa mãn, không tồi cô không có việc gì.

Hơi thở ôn nhuận phả ở bên tai, Tiêu Hà Hà phút chốc cứng nhắc ở thân thể, ảo não nguyền rủa, anh từ khi nào thì leo lên giường?

"Tổng giám đốc ai bảo anh lên đây?" Thử vùng vẫy, Tiêu Hà Hà lại thất bại, mở miệng: " Anh không được phun hơi thở ở tai tôi, rất ngứa."

Tựa hồ cực kỳ thỏa mãn với phản ứng của Tiêu Hà Hà, ý cười trong mắt Tần Trọng Hàn thêm sâu sắc, trong tiếng nói trầm thấp từ tính hơn chút khàn khàn: "Đàn ông sáng sớm tỉnh lại là rất nguy hiểm, nhất là giai nhân đang nghi ngờ, muốn náo loạn đều không có được, cho nên cô không nên lộn xộn.

Tiêu Hà Hà rất kinh ngạc, ngẩng đầu trừng mắt với anh. Sắc mặt tái nhợt!

"Không cần lộ ra loại ánh mắt sắp gặp chà đạp." Nụ cười của anh tràn ngập ở khóe miệng, một tay nâng cằm cô lên, lưu lại ấn ký của anh.

Bị anh hôn nhiều lần, mỗi một lần đều bị anh làm sợ tới mức muốn hít thở không thông, căn bản không cách nào lãnh hội cảm giác hai môi hỗ tương.

Lần này mới đầu cũng là hù sợ, nhưng đương đoạt lấy được hôn nồng nhiệt nhưng không đáp lại thì anh bắt đầu trằn trọc dụ dỗ, đôi môi bỏ quên lực đạo, thân thể lại hoàn toàn dán sát.

Nhàn nhạt hương nước hoa tốt như vậy, hơi thở của anh vây quanh chớp mũi cô, cô hoảng sợ trợn tròn mắt, lưỡi của anh bá đạo như vậy chui vào trong miệng cô một trận lật chuyển khuấy đảo, bắt lấy lưỡi của cô.

Cô cự tuyệt đẩy anh ra, mơ hồ không rõ cự tuyệt, mà bàn tay to của anh chế trụ cái gáy cô lại càng dùng lực, căn bản là không cho cô có nửa điểm cơ hội phản kháng, hung mãnh hôn cô, dần dần chuyển sang ôn nhu.

Nụ hôn của anh, làm cô không khỏi nhẹ nhàng run rẩy. Tay cô chạm vào lồng ngực của anh, bị nhiệt độ trong ngực nóng làm cho sợ.

Hai cánh tay không ngừng khẽ vuốt sau lưng hết sức lạnh của cô, khiến cô dần dần hòa tan, dần dần để cho thân thể của cô cảm nhận được kích động mất hồn, quen thuộc thân thể anh đường cong cùng mùi.

Hô hấp của cô hỗn loạn, không khí đã bị rút cạn, hơi thở thêm dồn dập.

Cửa đột nhiên mở ra:"Hàn. Tới giờ kiểm tra..."

Tiếng mở cửa lớn kéo Tiêu Hà Hà thức tỉnh, toàn thân hỏa nhiệt trung cô mạnh đẩy anh ra, mặt tái nhợt đỏ bừng lên.

Tằng Ly ánh mắt mở thật to. Anh ta nhìn đến Tần Trọng Hàn ôm Tiêu Hà Hà ở trên giường bệnh, hai người thân thể dán thật sát, tư thế ái muội làm cho người ta đỏ mặt, trọng yếu nhất là hai người đang hôn.

Tằng Ly phía sau lưng mồ hôi xông ra, trời ạ! May mắn không phải họ đang làm chuyện lớn hơn mà đi vào, chỉ sợ khi đó anh ta bị Tần Trọng Hàn bầm thành từng đoạn mất.

Ánh mắt Tần Trọng Hàn như độc tiễn một dạng mạnh bắn xuyên qua.

"Các ngươi tiếp tục, tôi để cho y tá chờ một chút." Tằng Ly xấu hổ cười cười, lại khép cửa phòng lại.

Thật là, Tần Trọng Hàn thật là hãm nhập võng tình rồi.

Chỉ là, vì sao nhìn đến bọn họ hôn môi, trong lòng anh lại thấy được sự thống khổ đây?

"Anh còn không mau đứng lên?" Tiêu Hà Hà sắp điên mất rồi, lần này bị người khác nhìn thấy, có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.

Bị Tằng Ly nhìn thấy, cũng được, anh đang tuyên bố cái gì. Chính là trên mặt của anh tràn đầy sự phẫn nộ, thật muốn đem Tằng Ly đánh một trận, tiến vào không biết gõ cửa a?

Tần Trọng Hàn buông ánh mắt xuống, nhìn đối diện ánh mắt cô, trong mắt ý cười càng sâu, tay ôm eo cô hơi mở ra, vuốt vòng eo mảnh khảnh.

"Anh mau đứng lên." Tiêu Hà Hà phút chốc thân thể đứng thẳng lên, tức giận gầm nhẹ, đôi má hơi đỏ lên, cô thẹn thùng cái gì mạnh mẽ, thẹn thùng quản tác dụng cái rắm, ở trong lòng đem chính mình mắng, lại đem lửa giận trừng nụ cười chân thành của Tần Trọng Hàn, mà anh bị người khác nhìn thấy đang hôn cư nhiên thật cao hứng.

"Tôi để cho y tá đến chích thuốc cho em." Tần Trọng Hàn cười nhạt, tay vẫn như cũ đặt ngang hông cô, một tay mềm nhẹ vuốt tóc rơi trên trán cô, giúp cô vén đến chỗ sau tai: "Bị cậu ta thấy được, về sau nói cho cậu ta biết, cô là người phụ nữ của tôi."

"Tôi khi nào thì đáp ứng anh?" Cô kinh ngạc, mặt đốt hồng đã không thể tái đỏ.

"Vừa rồi thời gian hôn em không phản đối." Tần Trọng Hàn đương nhiên nói: "Đã ấn xuống ấn ký tôi, vô lại không được rồi!"

"Còn có, không được lại thay bất luận kẻ nào chắn dao găm, em không phải làm bằng sắt." Lời của anh khí phách làm cô kinh ngạc, thật đúng là cho là cô là chính mình người nào a?

Khó hiểu ánh mắt nhìn về phía Tần Trọng Hàn tuấn lãng quay mặt, gầy yếu đôi má giống như đao rìu một loại đục khắc mà thành, không giống Tằng Ly ngũ quan nhỏ mảnh, của anh ngũ quan khắc sâu, hình dáng rõ ràng, tản ra cổ mê hoặc lòng người mị lực, tuy nhiên giờ phút này khóe miệng có ý cười, nhưng ẩn dấu ở trong tươi cười, là có thể cảm giác đến chỗ cơ trí cùng sắc bén.

"Bất kể cái gì người sẽ đối đã từng lí hành hung a, tổng giám đốc, khẩn trương để cho Tằng Ly về nước đi." Nhắc tới Tằng Ly cô lại có chút bận tâm.

"Tiêu Hà Hà." Tần Trọng Hàn mặt trầm xuống, cô còn dám quan tâm nam nhân khác anh lập tức đem cô ngay tại chỗ tử hình.

"Nguyên nhân gì?" Tần Trọng Hàn ánh mắt thâm thuý đảo qua khuôn mặt tuấn tú Tằng Ly.

"Năm trước tôi tới xử lý hạng nhất công tác giảm biên chế, xa thải một cái công nhân đến muộn, cô ta giải thích qua nguyên nhân, nhưng tôi không có nghe, vẫn như cũ đuổi việc cô ta, sau đó này một năm cô ta ở thất nghiệp, bởi vì bỏ bê công việc bị đuổi việc ở trong ngành thanh danh không tốt, tìm không thấy vị trí thích hợp, vẫn không có công tác mới đi cực đoan." Tằng Ly giải thích sự kiện tập kích tối hôm qua.

"Hiện tại xử lý tốt sao?" Tần Trọng Hàn nhíu mi.


Đề nghị từ 

"Không có, đang đợi của định đoạt của cậu!" Tằng Ly trên mặt hiện lên áy náy, anh ta muốn đem cái kia nữ nhân đâm bị thương Tiêu Hà Hà triệu về công ty tiếp tục công việc, nhưng làm như vậy mà nói, còn không biết Tần Trọng Hàn có thể đáp ứng hay không.

"Ý kiến của cậu."

"Để cho Phác Anh Ái trở về công tác đi, lần trước thật là tớ xử lý quá vô tình, không suy xét đến cô ta bỏ bê công việc là vì con sinh bệnh."

" Cậu để cho đâm bị thương Tiêu Hà Hà người trở về tiếp tục tại công ty chi nhánh công tác?" Tần Trọng Hàn mày càng nhíu chặt hơn.

"Cho nên mới muốn cậu phê chuẩn!"

" Cô ta có ý hối cải sao?"

"Có."

"Kia liền trở lại đi." Tần Trọng Hàn gật gật đầu.

Tiêu Hà Hà đứng ở cửa phòng bệnh, bỗng nhiên dừng bước, nghe được đối thoại bọn họ, nguyên lai ngày hôm qua nữ nhân đâm bị thương cô là vì nguyên nhân công tác.

Vốn dĩ bọn hắn đều cực kỳ thiện lương nha! Tiêu Hà Hà nhịn không được mỉm cười nở nụ cười, đột nhiên cảm giác mình quang vinh bị thương rất đáng được, không có mở ra cửa, lại trở về nằm ở trên giường bệnh.

Phác Anh Ái công tác khôi phục, liền lập tức tới bệnh viện thăm Tiêu Hà Hà.

Cửa phòng bệnh bên ngoài đứng hai nhóm người, mỗi bên cạnh năm người, là kia mười cái vệ sĩ, phác anh ái tiến vào thì lập tức cho Tiêu Hà Hà cúi đầu, cũng nói xong thật có lỗi mà nói, bởi vì ngôn ngữ không thông, Tiêu Hà Hà cũng nghe không hiểu lắm.

"Tiêu tiểu thư, thật sự là thực xin lỗi, thật sự là thật xin lỗi." Phác Anh Ái một cái vẻ cúi đầu giải thích.

Tần Trọng Hàn vẻ mặt ung dung, nhìn không ra cảm xúc, hồi lâu sau, cùng phiên dịch nói: "Mang cô ta đi thôi, làm việc cho tốt. "

Đợi cho người đi tới, Tần Trọng Hàn hỏi Tiêu Hà Hà: "Đói bụng sao?"

Tiêu Hà Hà lắc đầu: Cô ấy nói gì đó?"

Cô một câu nghe cũng không có hiểu.

"Giải thích với em a!"

"A...." Tiêu Hà Hà bắt đầu ngốc cười rộ lên.

"Em u mê a?" Tần Trọng Hàn tức giận liếc cô một cái.

"Như vậy giải quyết nhất kiện thất nghiệp vấn đề, rất không tồi." Ít nhất biến chiến tranh thành tơ lụa, so với cái gì cũng tốt: "Tổng giám đốc, anh đi công tác đi."

"Tiêu Hà Hà, hai người chúng ta ai là tổng giám đốc?" Tần Trọng Hàn sắc mặt âm trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"Là anh. "

"Muốn hay không công tác người nào định đoạt?"

"Anh."

"Hôm nay nghỉ ngơi." Tần Trọng Hàn tiếp tục ngồi ở trên ghế sofa: "Nếu em nghĩ không muốn nhìn đến tôi nhắm mắt lại!"

Tiêu Hà Hà không ngờ được anh sẽ đột nhiên nói đùa, nhịn không được cười ra tiếng: "Nhưng là tôi đã ngủ đủ rồi."

Nụ cười này, Tần Trọng Hàn cũng giương lên khóe môi: "Vậy thì không có biện pháp, em hôm nay một ngày cũng phải nhìn đến bản tổng giám đốc."

Tiêu Hà Hà nghĩ đến cái này người trừ bỏ cực kỳ bá đạo, cực kỳ háo sắc, tựa hồ không tồi, có săn sóc một mặt, tựa hồ cảm thấy được không như thế chán ghét anh.

"Tổng giám đốc, ngày hôm qua từng tiểu thư đi nơi nào, như thế nào về sau không gặp người?" Tiêu Hà Hà nhớ tới Tằng Dương Dương giống như trên đường rời tiệc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store