ZingTruyen.Store

Co Vo Be Nho

Về nhà, cô đi thẳng lên phòng, khóa trái cửa. mặc kệ Mạnh Quỳnh đã về hay chưa. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Xua hết mọi thứ trong đầu, cô tự dỗ mình đi ngủ.

Nửa đêm, Phi Nhung chợt cảm thấy có cái gì đó âm ấm sau lưng cô. Hơi thở đều và nhẹ. Mùi hương xà phòng nước Pháp hơi nồng. Cô biết chắc là Mạnh Quỳnh. Không thèm đếm xỉa đến anh, cô giả bộ cựa quậy rồi gạt tay anh ra. Mạnh Quỳnh khẽ cười anh biết cô vẫn chưa ngủ. Ôm cô chặt hơn, Mạnh Quỳnh khẽ đặt một nụ hôn sau gáy cô. Phi Nhung vội ngồi dậy, cô cau mày:

- Anh làm cái gì vậy?

Mạnh Quỳnh mỉm cười:

- Thì hôn vợ anh.

- Em là vợ anh từ khi nào thế? Chúng ta có đăng ký kết hôn đâu!

Đúng thật. Mọi việc cứ rối cả lên khiến anh quên mất cả chuyện đó. Giọng Phi Nhung pha chút bực tức:

- Vậy nên nếu anh dẫn theo người khác về rồi đuổi em đi thì cũng không ai nói gì đâu, làm gì mà phải lén lút gặp mặt như thế!

- Em đang nói đến mấy tấm hình đó hả?

Phi Nhung im lặng, mặt cô cứ hằm hằm như ăn phải ớt. Mạnh Quỳnh phì cười:

- Em mà cũng tin mấy tờ báo lá cải đó ư?Thật trẻ con mà!

- Ừ em trẻ con đấy, trẻ con nên mới tin anh, suốt ngày đi làm lo về sớm!

Mạnh Quỳnh lại cười, Phi Nhung nhìn anh khó chịu. Nhìn thấy sự tức giận của cô, anh lấy lại sự nghiêm túc.

- Thôi nào! Nghe anh giải thích đã. Lúc đó anh và Tuyết Nhi đi ký một hợp đồng quan trọng, vậy nên phóng viên chụp ảnh lại thôi! Em không thấy trong ảnh là một nhà hàng sao, bọn anh cùng ăn tối ở đó!

Phi Nhung nghĩ lại, hình như mọi thứ giống như lời anh nói. Cô chợt nhớ Mạnh Quỳnh là doanh nhân, bàn chuyện làm ăn với đối tác như cơm bữa, anh sao có thể tránh được. Nhưng cô vẫn cay cú:

- Sao trong ảnh thấy hai người thân mật thế? Cô ấy còn nghiêng người qua phía anh nữa!

- Bé con của anh ạ! Chỉ là trao đổi để người đối diện không nghe được thôi! Em đừng đa nghi quá như vậy nữa!

Phi Nhung bĩu môi:

- Em thèm vào! Hôm nay em gọi điện anh còn không nghe máy?

- Lúc em gọi có một cuộc họp quan trọng, đến khi xong rồi thì anh gọi lại nhưng em không bắt máy. Biết em giận nên tối nay anh về sớm ai ngờ em lại giận dai đến thế! Thế nào nghe hết rồi, còn giận anh nữa không?

Phi Nhung không nói gì cô chỉ cười nhẹ, Mạnh Quỳnh xoa xoa mái tóc hơi rối của cô, ánh mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng vô cùng. Anh ôm cô vào lòng, khẽ nói như dỗ trẻ, ai bảo cô giống trẻ con làm gì.

- Anh hứa sau này sẽ không có chuyện này nữa đâu!

- Anh dám? Anh mà còn như thế, em sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa.

- Anh biết rồi, anh sợ em không thèm anh nữa lắm! Bé con ngốc nghếch của anh ạ!

Phi Nhung phì cười. Cảm giác được anh nâng niu thật dễ chịu. Phi Nhung gần như quên đi nỗi ấm ức mà cô đã gặm nhấm suốt ngày hôm nay.

...

Thứ hai đi làm, Phi Nhung cứ cười khúc khích khiến Linh Chi không hiểu ra làm sao. Không nén nỗi tò mò, vừa đến giờ nghỉ trưa, Linh Chi đã kéo cô ra một góc hỏi chuyện.

- Hôm qua tụi mình vừa đi chơi!

- Vui nhỉ? Lớn rồi mà cứ như con nít ấy. Bồ đúng là mãi không chịu lớn mà.

Phi Nhung mỉm cười:

- Tại bồ không biết đó thôi! Từng này tuổi rồi mà anh ấy còn dẫn mình đến công viên rồi chợ đêm nữa, cứ như thời cấp ba đi chơi cùng bạn bè vậy! Anh ấy còn bảo đến dịp nghỉ xuân bọn mình sẽ đi du lịch châu Âu.

Linh Chi xuýt xoa:

- Chà chà...Chồng bồ đúng là quá lãng mạn!

Phi Nhung cười hạnh phúc, cô rất an lòng với cuộc sống hiện tại. Có một người chồng như Mạnh Quỳnh, cô còn mong gì hơn.

- Mà bồ chưa nói chồng bồ làm gì đấy nhé! Có tiền đưa vợ đi đây đó chắc hẳn không tầm thường rồi, lại còn chiếc nhẫn trên tay bồ nữa, không rẻ đâu!

Phi Nhung bối rối:

- Có gì đâu! Anh ấy chỉ là trưởng phòng một công ty thôi!

- Công ty nào vậy? Chắc mình biết đấy!

Phi Nhung càng lúng túng hơn. Cô bèn lái sang chuyện khác:

- À bồ đi xem mắt sao rồi?

Mấy bữa nay, Linh Chi chẳng tìm được ai lại sắp đến tuổi ế, bố mẹ cô đành tìm mối cho cô con gái đi xem mặt. Nhưng hình như mọi việc chẳng khấm khá hơn là bao. Mặt Linh Chi xụ xuống:

- Chẳng ra làm sao cả! Chán quá đi, bạch mã hoàng tử của mình sao không chịu xuất hiện kia chứ? Chẳng lẽ mới nghe thấy tên mình, anh ấy đã bỏ chạy mất dép rồi sao?

Phi Nhung vỗ vai an ủi cô bạn:

- An tâm đi nếu bồ cứ kiên trì chờ đợi nhất định anh ấy sẽ đến thôi!

- Hy vọng lời bồ nói là đúng! Linh Chi ngửa mặt lên trời, khẽ than - Sao số tôi hẩm hiu thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store