ZingTruyen.Store

Co Nang Xinh Dep Ngot Ngao

Sau khi xuống xe, Lê Luyến Thiên gần như chạy với tốc độ 100km/h vọt vào tòa cao ốc sang trọng. Thật là tai họa dồn dập mà~nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, bản thân gần như là có thể vào được,cô liền lấy chân phải chặn cửa. Kết quả gót giày bị rơi ra. Tối hôm qua thật vất vả mới ép giá mua được đôi giày cao gót mới này không ngờ lại thành ra như vậy.
“Trời ơi!!!! Giày của tôi......” Không để ý đến ánh mắt dị thường của người khác, Lê Luyến Thiên kêu lên, vội vã cúi đầu tìm kiếm gót giày không biết đã “lưu lạc nơi đâu” không biết có còn cơ hội sửa chữa hay không.
Nếu như có thể tìm ra gót giày rồi lấy đinh gắn lên là ổn. Hay có lẽ có thể trở về chợ đêm tìm chủ cửa hàng bàn bạc, nói không chừng còn đổi được đôi giày mới nữa ^^
Luyến Thiên đang tính toán trong lòng như vậy ,đưa mắt tìm kiếm gót giày vừa bị đá đi.

Thật tốt quá! Khóe miệng cô không khỏi cong lên mỉm cười hả hê, đang định tiến tới nhặt lên lại phải trơ mắt nhìn “nó” bị người khác đá đi.
“A.....” Đang muốn lên tiếng ngăn cản, gót giày đã không biết bay về phương nào, Luyến Thiên đầu tiên là ngẩn ra rồi định thần lại tiếp tục tìm gót giày .Cô thật muốn nổi giận:
“Này!Anh đứng lại.” Cô lớn tiếng hét người vừa đá gót giày của mình.
Người nọ mới đầu không để ý đến cô, có lẽ là căn bản không có chú ý đến tiếng hét của cô, một mực đi đến thang máy.
Mặc dù chân cô mơ hồ truyền tới một chút đau đớn ,Luyến Thiên vẫn bước tới trước mặt người kia , chống nạnh tức giận nói: “Thế nào? Dám làm không dám chịu, còn gì là anh hùng hảo hán đây?”
Người nọ sửng sốt, vốn là biểu tình lạnh lùng nhưng giờ có chút kinh ngạc. Nhưng chỉ chớp mắt ,anh liền bình thản nói: “Có chuyện gì tìm luật sư của tôi, đừng diễn loại xiếc này nữa”.
Tìm luật sư? A! Luyến Thiên vừa nghe không khỏi giận dữ ngút trời trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Hừ, dáng dấp cũng không tệ có thể cho là “ngọc thụ lâm phong” như người xưa nói nhưng như vậy thì sao nào? Như vậy thì có quyền đá đi gót giày của cô? Nhìn cách ăn mặc của anh nhất định là người có tiền rồi. Nhưng có tiền thì như thế nào? Canhg lẽ có thể tùy tiện dọa nạt người khác? Lê Luyến Thiên này cũng không phải dễ bắt nạt.
Huống chi... từ bé cô và mẹ đã phải chịu đủ loại khổ sở. Nếu không phải tại đám người cậy mình lắm tiền thì cha cô đã không chết, cô sẽ có một gia đình đủ đầy. Cho nên dù rất yêu tiền nhưng cô ghét nhất loại người tự đại tự cho là lắm tiền nhiều của.
Cô thở phì phì tức giận nói: “Tìm luật sư? Anh cho rằng anh có tiền tìm luật sư là ngon sao? Động một chút là nói tìm luật sư, nghĩ làm tôi sợ sao? Này, lão huynh tìm lộn người rồi nha , tôi Lê Luyến Thiên này dù không có luật sư nhưng có thể dùng tiền để đập chết tất cả những kẻ tự đại lắm tiền trên thế giới này. Chuyện gì cũng chỉ biết đi nhờ người khác nhưng luôn tự cho mình là đúng. Nói cho anh biết, không nên dùng luật sư dọa tôi , đối với tôi cũng không hề hấn gì.”
Người nọ nhếch mày, ánh mắt hứng thú nhìn cô chăm chú: “vậy cô muốn thế nào?” Lần này anh cảm thấy có chút hứng thú, từ nhỏ tới giờ chưa có cô bé nào dám đứng trước anh nói chuyện như vậy. Huống chi mặc dù đang tức giận nhưng mắt cô lại như lóe lên ánh sáng cùng với làn da trắng nõn kia lại cực kì thu hút.
Nhìn thấy anh chăm chú nhìn ánh mắt cô, Luyến Thiên khinh thường hừ nhẹ trong lòng. Cô theo bản năng né tránh ánh mắt của anh , lớn tiếng nói: “Tôi muốn anh bồi thường”. Mặc dù cô vốn không muốn như vậy, ngăn lại anh đơn giản là nhất thời tức giận nhưng nghĩ lại, không bằng bắt anh đền cho mình đôi giày mới dù thế nào thì anh cũng là người có tiền.
Người nọ cười cười, từ trong túi móc ra cuốn chi phiếu: “Muốn bao nhiêu?” Anh cúi đầu chờ câu trả lời của cô .
Luyến Thiên ngây cả người. Chuyện gì vậy? Đôi giày mới của cô cũng chỉ có 200 tệ, không đến nỗi phải viết chi phiếu nha~ Luyến Thiên không khỏi quan sát anh lần nữa. Đột nhiên cô hiểu ra.
Luyến Thiên mím môi ,ánh mắt liếc đi hướng khác, giơ hai bàn tay lên. Trong lòng cô tức giận nghĩ: “Hừ có tiền thì tốt lắm sao, bày ra tác phong đáng ghê tởm đó, anh khinh thường tôi, tôi còn không thèm nhìn mặt anh nhá!”
Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau lại suy nghĩ một chút liền nhanh chóng ký tấm chi phiếu đưa cho cô.
Luyến Thiên thoải mái đưa tay đón lấy mặc dù trong lòng cực kì bất mãn.
-Cô không xem một chút?
Luyến Thiên tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, nghĩ thầm: 200 tệ viết chi phiếu thì giỏi lắm hay sao mà phải xem? Liếc mắt một cái nhìn tờ chi phiếu lại thấy cửa thang máy đúng lúc mở ra, cô mặt lạnh tiến vào thang máy không muốn dây dưa cùng anh nữa.
Không ngờ tên kia cũng theo cô bước vào trong.
Trong lòng cô tràn ngập giận dữ, không khỏi ác ý nói: “ Tôi muốn nói cho rõ ràng với anh, tôi mặc dù cầm tiền của anh nhưng tất cả đều là anh nợ tôi, đừng sinh ra ý đồ gì khác. Sau này chúng ta không liên quan đến nhau, tốt nhất là đừng gặp nhau. Anh phải biết tôi đã học võ phòng thân, không phải là cô gái yếu đuối mặc người bắt nạt”
Đối với sự phản ứng mãnh liệt của Luyến Thiên, người nọ chỉ cười nhạt, dáng vẻ không thèm để ý.
“Hừ!” Luyến Thiên tức giận cực kỳ, chưa bao giờ gặp qua loại người vô sỉ như vậy. Lời cũng đã nói rõ ràng, anh lại một chút phản ứng cũng không có.
Cô định nhấn lầu 17 nhưng lại “thay mặt” anh nặng nề ấn nút lầu 1 trên thang máy. Ám hiệu như vậy là quá rõ ràng rồi.
“Sao thế?” Anh nghi ngờ hỏi.
Luyến Thiên mất kiên nhẫn nói: “Tôi giúp anh xuống dưới. Đi nhanh đi! Không cần đi theo tôi. Tôi không muốn ngày đầu đi làm đã để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người là tôi là loại phụ nữ xấu xa thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“À, cô đến Vân thị làm việc.”
“Nói nhảm! Nhìn tôi ăn mặc như vậy không phải tới làm chẳng lẽ đi chơi? Người nào rỗi việc đi mặc váy bó khó chịu, tỉ mỉ trang điểm giày vò mình, không phải là bị điên chứ ?”
Người nọ cười: “Trang điểm tỉ mỉ? Tôi nhìn cô nhiều nhất cũng chỉ là tô chút son môi thôi nha~”
Luyến Thiên chép miệng: “Hừ! Anh thì biết cái gì? Tôi chính là lần đầu tiên tô son đậm như vậy.”
“Vậy sao?” Nói như vậy nhưng cặp mắt lại lộ ra tán thưởng.
Mặc dù từ đầu tới giờ Luyến Thiên luôn trưng ra vẻ mặt giận dữ nhưng anh có thể nhìn ra gương mặt tái xoan điển hình, ngũ quan tỉ mỉ, đôi mắt long lanh , cái miệng nhỏ nanh khẽ mím như cô bé bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, ngây thơ mà đàng hoàng. Cô thu hút người khác không nhịn được mà chăm chú quan sát. Mà giọng nói thanh thúy kia dù là nói ra những lời độc địa nhưng không hề khiến người khác cảm thấy chán ghét.
“Đương nhiên rồi” Luyến Thiên  không biết khi cô nói như vậy bộ dáng tức giân kia hài hước cỡ nào.
Anh không nhịn được mà thốt lên : “nếu cô xõa tóc xuống sẽ đẹp hơn, đừng búi tóc sau ót giống bà lão~” Anh giống như có thể thấy hình ảnh cô xinh đẹp đứng dưới ánh nắng ấm áp mái tóc mềm mại tung bay trong gió ,gò má trắng nõn hơi ửng hồng tựa như hoa đào nở rộ xinh đẹp động lòng người .
Luyến Thiên trừng mắt liếc anh: “Anh biết cái gì? Như vậy đứng đắn hơn.”
Nói xong, cửa thang máy cũng mở ra, Luyến Thiên nhanh chóng bước ra, lạnh lùng nói: “không cùng chí hướng thì khôn hợp tác với nhau được, không được đi theo tôi nữa”
Khi Luyến Thiên vừa ra khỏi thang máy nhìn lên đồng hồ trên tường, tim cô đập mạnh hơn một chút, nhớ tới lúc phỏng vấn, công ty đã từng đề cập qua chuyện đi muộn sẽ bị phạt tiền .
“Trời ơi!” Bất chấp mọi chuyện ,Luyến Thiên vội vàng chạy vào lầu 17.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa vừa đến, Luyến Thiên từ chối đi ăn cùng đồng nghiệp mà ra chỗ cầu thang ngồi. Cô tất nhiên không muốn bỏ lỡ bữa trưa miễn phí nhưng trên chân lại cảm thấy có chút đau đớn khiến cô không muốn vận động chút nào.
Duỗi dài đôi chân, Luyến Thiên vừa xoa mắt cá chân sưng đỏ vừa lẩm bẩm : “Trời ạ~ Đau quá, không ngờ sẽ sưng thành như vậy, thật sự quá vô dụng~”
“Tại sao cô không đi ăn?”
Nghe nói như vậy, Luyến Thiên vội vàng ngẩng đầu, thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đứng cạnh chằm chằm nhìn cô. Hai mắt anh lấp lánh có hồn giống như chỉ cần nhìn một chút là có thể thấu lòng người. Mặc dù chỗ cầu thang ánh sáng không tốt nhưng người ta không thể không chú ý đến sự hiện hữu của anh.
“Quên sao?”
Luyến Thiên nhíu nhíu mày ,mở to mắt cẩn thận nhìn anh:”Thật xin lỗi...tôi biết anh sao?” Nghe giọng của anh giống như quen biết ,có thể là người trong công ty.
Buổi sáng, quản lý có dẫn cô đi khắp nơi làm quen nhưng chân cô rất đau, người lại rất đông, cô làm sao nhớ được hết đây? Đối với công ty này, cô chỉ quan tâm tới chuyện quy định thực sự rất nghiêm khắc. Chỉ là trễ 15’ lại bị khấu trừ đi toàn bộ tiền làm một giờ. Nhớ tới lại đau lòng.
Cô tiếp tục xoa chân.
“Về đi! Nếu không đi khám bác sĩ kịp thời chỉ sợ ngày mai cô sẽ không thể đi lại nữa đó.” Nhìn làn da thịt trắng như tuyết trên mắt cá chân của cô ửng đỏ lên, Vân Phi Dương không khỏi lắc đầu.
“Không cần đâu, ai mà biết xin nghỉ sẽ bị trừ bao nhiêu lương, trừ đông trừ tây. Khó trách công ty này lại lớn như vậy” Nghĩ tới sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thất, Luyến Thiên không nhịn được oán trách.
Vân Phi Dương giương cặp mắt thâm thúy lên, nở nụ cười: “Nếu như một công ty kiếm tiền bằng cách này thì chẳng có ai điều hành được công ty đâu. Được rồi! Một ngày nghỉ của cô sẽ không bị khấu trừ vào lương. Được chứ?”
“Nói chuyện hào phóng như vậy làm như anh có rất nhiều tiền vậy... giống như....” đột nhiên, một ý nhĩ quen thuộc hiện lên, Luyến Thiên nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng nói: “A! Là anh, sao anh còn chưa đi?”
“Đi?” Đối với lời nói thật thà của Luyến Thiên, anh giống như một chút cũng không để trong lòng, ngược lại còn thấy rất thú vị. Anh đã sớm chán ghét những kẻ xung quanh luôn nịnh nọt, a dua theo anh.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Không phải đã nói rõ chúng ta không hề liên quan, không hề thếu nợ nhau sao?” Nói xong Luyến Thiên cúi đầu lẩm bẩm một mình: “Chúng ta... Hình như không đúng, quan hệ của chúng ta không tốt như vậy.”
Cô lập tức ngẩng đầu lên giải thích: “Là anh và tôi không thiếu nợ cũng không hề liên quan đến nhau. Nếu đã như vậy, tôi nghĩ anh không nên xuất hiện trước mặt tôi mới đúng.” Cô ngây thơ nói xong, lại thấy rất hợp lí hợp tình.
“Là vậy ư?” Vân Phi Dương vẫn ung dung như cũ nhìn cô.
Đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, Luyến Thiên hốt hoảng nói: “Chẳng lẽ....... anh cũng làm ở công ty này sao?”
Vân Phi Dương từ chối cho ý kiến, môi cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ: “Chẳng lẽ bạn cô không nói cho cô biết sao?”
“Trời ạ! Đây là thật sao? Tôi chắc phải xem lại cái công ty này thôi. Đầu tiên là ngã đứt giày rồi tiếp đó là đi trễ bị phạt tiền. Liên tiếp rủi ro không nói lại còn cùng công ty với anh nữa chứ~~~” Nhìn mắt cá chân sưng đỏ, lòng Luyến Thiên như rớt xuống đáy cốc.
“Cô mở miệng ngậm miệng đều là nói về tiền. Chẳng lẽ đối với cô tiền quan trọng đến vậy sao?” Vân Phi Dương cúi người xuống, ánh mắt nhìn cô sâu sắc có nghi vấn, cũng có cả những tâm tình mà chính anh cũng không hiểu.
Luyến Thiên chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng coi như là trả lời.
Mặc dù cô luôn quan tâm đến chuyện tiền bạc, cũng không phủ nhận bản thân rất yêu tiền nhưng trong lòng cô luôn xem thường những kẻ lắm tiền khinh người, nhất là những kẻ nghĩ tiền có thể thay đổi tất cả. Đối với cô, cô vĩnh viễn không bao giờ quên được “người có tiền” đã cướp đi vị trí của cha cô.
Nghĩ tới đây, cô bỗng cảm thấy mệt mỏi quá. Chống vào vách tường, Luyến Thiên chậm chạp đứng lên.
“Cô muốn đi đâu?”
Luyến Thiên không hề nghĩ ngợi nói: “Đi đâu cũng được, miễn là không có anh ở đó là được.” Cô né người đi qua anh tựa như anh là ôn dịch, chỉ sợ không cẩn thận chạm vào sẽ chết vậy.
“Cô rất ghét tôi?”
Cô thản nhiên nhìn anh: “Ghét? Xin lỗi, ‘ngài’ còn chưa được ghi vào danh sách ghét của tôi.”
Vân Phi Dương sửng sốt một chút, thật không ngờ cô gái này dám nói anh như thế. Vẻ mặt có chút kinh ngạc, anh càng thích trêu chọc cô.
Lúc này khóe miệng anh cong lên nụ cười quỷ quyệt, đôi mắt thâm thúy sáng lên: “Này, cô tên là Lê Luyến Thiên đúng không?”
Luyến Thiên dừng lại một lát.
“Tôi có chút tò mò, vì ai mà cô đến tìm tôi?”
Luyến Thiên hơi nhíu mày, nghĩ thầm, anh đang nói gì vậy? Vì người nào? Tránh anh còn không kịp nữa là tìm.
Cô chỉ nghi ngờ thôi, lười hỏi, giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi tên này, vì vậy thuận miệng nói: “Anh yên tâm. Ngay cả khi người trên thế giới này chết hết, tôi cũng không hề có một chút hứng thú với cái người lắm tiền nhiều của như anh. Cho nên từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa, hi vọng anh cũng thế.” Nói xong, cô cũng không thèm nhìn anh một cái, quay lưng bước đi.
Nhưng Luyến Thiên thật sự không biết chuyện cô cự tuyệt càng làm tăng lên hứng thú trong lòng Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương từ trước tới nay luôn tự tin về sức hấp dẫn của bản thân, nhất là đối với phụ nữ. Từ khi anh hiểu chuyện đến giờ có vô số phụ nữ vây quanh anh. Nhưng đối với những phụ nữ trước kia, anh luôn không thể nhớ kĩ cũng cố ý không cho bản thân suy nghĩ nhiều vì đạo lý hồng nhan họa thủy xưa nay. Nhưng anh cũng tuyệt đối không thể để mình thua một người phụ nữ được. Vậy nên anh nghĩ đến yêu cầu của Luyến Thiên cũng không suy tính nhiều. Dĩ nhiên trong lòng anh cũng không phải không nghi ngờ Lê Luyến Thiên lạt mềm buộc chặt, buông tha trước để hấp dẫn sự chú ý của anh nhưng anh tin bản thân mình sẽ làm cô nói ra mọi chuyện thật rõ ràng.
“Khống chế một con ngựa hoang còn hơn nuôi vô số con cừu nhỏ.” Đối với Lê Luyến Thiên, Vân Phi Dương bị khơi lên dục vọng muốn chinh phục cô. Ngẩng cao đầu, đôi môi quyến rũ của anh cong lên nụ cười hả hê, đầy tự tin.
Vân Phi Dương nghĩ xong liền làm. Nghỉ trưa xong, anh nhờ quản lý tìm Luyến Thiên mời lên phòng, dĩ nhiên chuyện này cô không hề biết mà anh cũng một mực giữ bí mật.
“Cô chính là Lê Luyến Thiên? Trình độ của cô hẳn có thể làm chuyên viên tại sao lại chỉ yêu cầu làm một nhân viên hành chính bé nhỏ?”  Trong phòng làm việc của anh, Vân Phi Dương đưa lưng về phía cô mà hỏi.
Luyến Thiên vừa vào cửa đã thấy tổng giám đốc đưa lưng về phía cô liền cho rằng anh không muốn nhìn mình, cúi đầu kéo kéo vạt áo. Bộ đồ công sở này là quần áo của mẹ Luyến Thiên lúc còn trẻ ,vẫn cho là còn dùng được  nhưng không ngờ hoạt động hơn nửa ngày, chiếc váy ngắn này càng làm cô khó chịu.
Lúc này Luyến Thiên mới ngẫm ra, thì ra tính tiết kiệm của mình là di truyền từ mẹ. Mẹ cô lúc còn trẻ cũng hay mua quần áo giá rẻ để mặc. Chỉ là cô còn tiết kiệm hơn cả mẹ. Muốn cô bỏ tiền ra mua loại quần áo này là không thể.
Vân Phi Dương âm thầm cười trộm bởi qua tấm gương đối diện, mọi cử động của Luyến Thiên đều rơi vào mắt anh. Thật không ngờ ngay cả chút phòng bị cô cũng không có.
“Lê Luyến Thiên” Anh bất đắc dĩ phải lên tiếng gọi nhưng tiếng nói không dấu được ý cười.
“Cái gì?” Cô trả lời theo phản xạ.
“Cô có nghe tôi nói gì không vậy? Tôi hỏi cô tại sao lại muốn làm công việc hành chính đơn giản?”
“Cũng không có nguyên do chỉ là công việc này phù hợp cho tôi có thể tan sở về nhà đúng giờ. Nếu không chậm trễ một chút là Tiểu Tường có thể bị bỏ đói chết.” Cô trả lời một cách thoải mái sau đó lại len lén túm chặt váy.
“Tiểu Tường?”
“Tiểu Tường... cô ấy chính là.....a, tôi làm sao phải với ngài, tôi tới nơi này là vì công việc đúng không?” Liếc trộm anh một cái, cô nhẹ nhàng vuốt lại váy cho thẳng, đôi mắt trong sáng chớp chớp tỏ vẻ hài lòng.
Bộ dáng của cô thật xinh đẹp, giống như một cô bé mới lớn in sâu trong mắt Vân Phi Dương khiến cho tâm anh không khỏi rung động. Anh giật mình phát hiện ra mình bị cô hấp dẫn liền vội vàng hỏi: “Tất nhiên , tất nhiên rồi. Chỉ là cấp trên thỉnh thoảng cũng nên quan tâm đến cấp dưới. Trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?” Luyến Thiên nhăn mày.
“Cũng không có gì, mỗi người đều có chuyện riêng của mình. Chỉ là...ajzzzzz.Bỏ đi, hãy nói chuyện công việc đi!”
Luyến Thiên cảm thấy anh còn nhiều điều muốn nói không khỏi tức giận: “Nói cho ngài biết cũng không sao. Tiểu Tường là con tôi. Thời gian ăn cơm mỗi ngày của cô bé luôn luôn cố định nếu là có chút chậm trễ sẽ rất tức giận.”
Có một lần như vậy, Tiểu Tường đã lấy quần áo của cô cắt đến tơi tả sau đó nghênh ngang lấy ra làm nệm để ngủ. Dù ai có kéo thế nào cô bé cũng không chịu  trả lại. Kể từ lần ấy, Luyến Thiên đã học được bài học xương máu luôn luôn phải về nhà đúng giờ, chuẩn bị sẵn thức ăn để trên bàn. Dĩ nhiên số lần vi phạm không nhiều nên cô bé mới không khó chịu.
“Con gái?” Vân Phi Dương vừ nghe xong có chút kinh ngạc nhưng mặt không hề biến sắc hỏi: “Bản lý lịch của cô không phải ghi là chưa kết hôn sao?”
Luyến Thiên đỏ mặt: “Tôi vẫn chưa kết hôn” đối tượng cũng chưa xuất hiện, làm sao kết hôn được đây?
Đang lúc đó thì một người từ ngoài cửa xông vào.
“Phi Dương....Em đã làm gì sai? Tại sao lại điều em sang phòng khai thác?” Hoắc Oánh Hoa là con gái bạn tốt của cha Vân Phi Dương. Chính vì vậy mà vừa tốt nghiệp, cô ta đã đảm nhiệm chức vụ thư ký tổng giám đốc tập đoàn Vân thị. Không phải là người xa lạ nữa, lại quen biết từ lâu nên vừa nhận được tin tức, cô ta đã kých động xông vào.
“Oánh Hoa!” Văn Phi Dương nhíu mày.
“Lại là anh!” Khi anh xoay người lại, Luyến Thiên vô cùng kinh ngạc. Anh tại sao luôn như âm hồn không tiêu tán ám quanh cô? Nhưng ngay sau đó cô lại chú ý tới gương mặt thanh tú đầy bi thương của Hoắc Oánh Hoa.
“Tôi đã bảo quản lý Lữ giải thích với cô rồi đó thôi. Dựa theo qui định của công ty, chức vụ trợ lý rõ ràng cao hơn thư ký. Cô đến công ty làm cũng đã hai năm rồi, thăng chức là điều đương nhiên. Hơn nữa quản lý Lữ cũng đã đề cập rất nhiều lần. Hi vọng cô có thể chuyển sang phòng khai thác hỗ trợ anh.”
“Vậy...chức vụ thư ký cho tổng giám đốc làm thế nào bây giờ?” Giọng nói của Hoắc Oánh Hoa có chút khổ sở. Cô ta đảo mắt thấy Luyến Thiên đang đứng bên cạnh, là cô sao?
Hoắc Oánh Hoa nghi ngờ Phi Dương thích cô ấy thật sao? Mặc dù dáng dấp không tệ nhưng có lẽ tuổi còn rất trẻ, vóc dáng lại nhỏ bé, đứng bên cạnh Phi Dương cao lớn như thế liệu có thích hợp?
Luyến Thiên thấy hốc mắt của cô gái kia đầy nước mắt, có ý tốt lấy khăn giấy đưa cho cô ta, thật không ngờ tới Hoắc Oánh Hoa lại tỏ ra thật khó chịu với cô. Lòng Hoắc Oánh Hoa đã trao cho Vân Phi Dương từ lâu nhưng cô ta luôn luôn không muốn để cho người khác biết được. Chuyện hôm nay như vậy khiến cho cô phải hết sức cố gắng kìm nén để nước mắc không trào ra. Oánh Hoa làm như không thấy hành động của Luyến Thiên, xoay người muốn dời đi sự chú ý, lén lau nước mắt của mình. Nhưng không nghĩ rằng cô lại vô ý đụng vào Luyến Thiên. Chân Luyến Thiên vốn đã nhiễm trùng sưng tấy lên nay lại bị đụng như thế, thân thể mất cân bằng khiến cả người liền ngã xuống đất.
Thấy vẻ mặt đau đớn của Luyến Thiên, lòng Vân Phi Dương trở nên căng thẳng, giọng nói có chút dịu dàng, lo lắng: “Có sao không? Oánh Hoa không phải cố ý đâu.” Anh đưa tay muốn dìu Luyến Thiên đứng lên. Đau đớn khiến Luyến Thiên lắp bắp: “Không...không cần” chống vào cái bàn cạnh đó, cô kiên quyết muốn tự mình đứng dậy.
Thấy Vân Phi Dương quan tâm Luyến Thiên như vậy, Hoắc Oánh Hoa càng khổ sở nghĩ thầm “Cô ta tốt hơn em sao? Vì sao thời gian dài như vậy anh cũng chưa từng chấp nhận em?” Càng nghĩ, cô càng muốn rơi nước mắt.
Luyến Thiên thấy vậy cũng không đành lòng: “Tổng giám đốc không phải đã nói tiền lương của trợ lý tốt hơn của thư ký rất nhiều sao? Tại sao cô lại khổ sở như vậy?”
“Ai nói tôi khổ sở, tôi chỉ là...chỉ là...”
Luyến Thiên lại ngẩng đầu nói với Vân Phi Dương: “Cô ấy thích làm thư ký như vậy anh cần gì phải cố ý thay đổi nhỉ?”
Oánh Hoa nghe được lời này sửng sốt nói: “Chẳng lẽ cô không thích...” Cô vốn là định nói ra suy nghĩ nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ nên im lặng không dám nói tiếp.
“Thích gì?” Luyến Thiên không hiểu, hỏi lại.
Oánh Hoa nhận ra vừa nãy bản thân đã trách lầm cô, cũng nhìn Luyến Thiên bằng ánh mắt khác. Cô ấy không chỉ không trách cô làm mình ngã nhào mà ngược lại còn an ủi cô. Có thể thấy được Luyến Thiên chính là một cô gái lương thiện. Mình vừa nãy không nên giận lây sang cô.
“Chẳng lẽ cô không biết Phi Dương chính là người nối nghiệp tiếp quản Vân thị, đồng thời cũng chính là tổng giám đốc công ty Đệ Nhị Đại rất có uy tín trên thương trường sao? Bởi vậy nếu có thể làm thư ký cho anh ấy là vô cùng vinh dự.”
“Ý cô nói...Anh là...” Luyến Thiên trợn mắt. Nếu Vân Phi Dương là tổng giám đốc công ty mà cô làm việc? Vậy không phải sau này dù có muốn hay không cũng phải tiếp xúc với anh?
“Cô không muốn làm thư ký của Phi Dương sao?”
Luyến Thiên lắc đầu thật nhanh, vội đứng lên nói: “Vậy nếu không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài trước nhé, buổi sáng quản lý có giao việc mà tôi chưa hoàn thành xong.” Bây giờ cô chỉ muốn chạy ra khỏi nơi này thật nhanh.
Lời nói của cô không may lại chọc giận Vân Phi Dương, vừa nãy cô đã không tiếp nhạn thành ý của anh coi như cho qua nhưng giờ cô lại công khai cự tuyệt. Cô đúng là không biết phân biệt phải trái. “Cái gì mà quản lý, bắt đầu từ bây giờ cấp trên của cô chính là tôi. Tôi muốn cô bây giờ hãy trở về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Khi nào khỏi hãy trở lại làm.”
Luyến Thiên nhìn anh một cái, nghĩ thầm “Trời ạ! Anh không chỉ làm người ta ghét vì cái tính có tiền tự đại mà còn vì cả cái tính bá đạo không thể nói lý nữa.”
Cái nhìn của cô khiến Vân Phi Dương không khỏi cao giọng: “Cô có nghe rõ không vậy? Bắt đầu từ bây giờ cô chính là thư ký của tôi.”
“Thư ký?!” Trời ạ! Luyến thiên cảm thấy sợ hãi.
“Anh sao lại quyết định như vậy.....” Hoắc Oánh Hoa không nhịn được nữa mặc kệ nước mắt chảy xuống.
Hoắc Oánh Hoa vì muốn Vân Phi Dương hiểu rõ cô không phải loại người chỉ dựa vào quan hệ, không hề có năng lực làm việc nên đã ra sức hoàn thành tất cả các công việc anh giao, làm tròn chức vụ thư ký. Vậy mà giờ đây cô mới biết bao nhiêu cố gắng của mình tất cả đều uổng phí hơi sức mà thôi.
Luyến Thiên vừa nhìn thấy thế liền vội vàng nói: “Cô lại muốn khóc ư? Chuyện này là bản thân anh nhất thời quyết định mà thôi, huống chi tôi cũng không đồng ý...Đừng khóc, đừng khóc nữa mà....”
Cô suy nghĩ một chút lại vội vàng nói tiếp: “Chúng ta sẽ thuyết phục được anh thôi mà” Cô căn bản không hề để ý đến lời nói của Vân Phi Dương.
“Không cần phải an ủi tôi. Phi Dương đã nói nhất định anh ấy sẽ làm” nói xong, Hoắc Oánh Hoa ôm mặt khóc lóc bỏ đi.
Luyến Thiên sửng sốt một lát rồi buồn bực nói: “Thật khó hiểu, dáng dấp xinh đẹp như vậy không làm thư ký đi làm minh tinh hoặc tiếp viên hàng không cũng đều thừa sức kiếm tiền. Cần gì phải đau lòng như vậy? Thật kì lạ!”
Nhìn Vân Phi Dương đang đứng bên cạnh, cô còn nói thêm: “Tôi cũng chưa đồng ý làm thư ký cho anh vậy mà anh đã vội vàng điều cô ấy đi. Huống chi bây giờ thư kí của anh vẫn đang là cô ấy, không thể trách cô ấy lại thương tâm đến vậy.”
Vân Phi Dương không trả lời, lại nhấc điện thoại lên ấn số nói: “Bộ phận nhân sự đúng không? Oánh Hoa mới đi ra ngoài đó. Gọi người quản lý nói cho cô ấy biết quản lý Lữ rất cần cô ấy giúp đỡ, chức vụ và tiền lương cứ thuận theo yêu cầu của cô ấy mà làm ... đúng chính là như vậy. Thuận tiện thông báo với bộ phận hành chính điều Lê Luyến Thiên tới làm thư ký tổng giám đốc... đúng...lập tức thực hiện.”
“Cái gì?” Luyến Thiên trợn mắt.
“Anh....Làm sao anh có thể làm như vậy chứ?” Gương mặt trắng nõn của Luyến Thiên lúc này tức giận đến đỏ bừng lên. Cô cảm thấy anh quá bá đạo ngang ngược.
Vân Phi Dương vẫn hết sức ung dung trở lại chỗ ngồi.
Vân Phi Dương vẫn hết sức ung dung trở lại chỗ ngồi.
“Tôi không muốn. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm thư ký” Cô lớn tiếng nói.
Vân Phi Dương nhìn cô, cười tươi đầy tự tin, thong thả nói: “Cô vừa nãy cũng đã nghe thấy hết rồi. Tiền lương của cô cũng tương đương với tiền lương của Oánh Hoa, nghĩ xem, cô cũng có thể yêu cầu”. Anh không tin ra đến chiêu này mà vẫn không có tác dụng.
“Chuyện này....” Lòng Luyến Thiên quả nhiên có chút xoay chuyển, cặp mắt trong sáng kia lóe lên một tia chần chừ.
Tiền...Tiền có thể do cô yêu cầu? Đây có phải sự thật không vậy? Nhất thời, mắt cá chân của cô cũng mất đi cảm giác đau đớn.
“Trên đời này chẳng ai cho không cái gì bao giờ, anh nhất định muốn tôi làm rất nhiều việc.... A! Anh chẳng lẽ...chẳng lẽ....Yêu...?”
Đôi mắt sáng lộ ra vẻ thẹn thùng. Nhưng cô lại càng tức giận hơn nói to: “Tôi mặc dù yêu tiền nhưng đã là người quân tử thì luôn giữ vững chí hướng của mình, tôi tuyệt đối không bao giờ.....”
“Tuyệt đối không bao giờ gì cơ?” Anh cười tà, nghĩ thầm, cô gái bé nhỏ này tức giận thật thú vị. Cô có lẽ đang rất tức giận, hai gò má đỏ ửng lên.
“Tuyệt đối không bao giờ... không bao giờ...” lời nói tiếp theo không thể nói ra khiến lòng cô vừa bối rối vừa nóng giận, Luyến Thiên lại trừng mắt lên: “Tóm lại là tôi không bao giờ nhận công việc này.” Cô tức giận chu miệng lên cãi.
Vân Phi Dương không nhịn được bật cười, dựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú. Từ khi anh và cô “giao đấu” tới nay, đây là lần đầu tiên anh tanhg cô.
Luyến Thiên càng tức giận hơn, cô bĩu môi quay người định đi ra ngoài.
“Xin lỗi...” Nhìn thấy cô tức giận, Vân Phi Dương liền vội vàng giải thích không ngừng. “Cô yên tâm, tôi cũng không nhàm chán như vậy. Tôi chỉ đơn thuần muốn có một người thư ký như cô mà thôi. Về phần thời gian làm việc, cô chỉ cần hoàn thành công việc tôi giao là được, về nhà sớm cũng không thành vấn đề.”
“Tôi không tin anh là người tốt như vậy. Anh nhất định có mục đích khác.” Cô bĩu môi.
“Hay cô không tự tin về trình độ học vấn của mình, thực tế bằng cấp của cô đều là cái danh, cô căn bản không có chút thực lực. Chính vì thế nên cô mới cam tâm tình nguyện làm một chức vụ nhỏ. Đúng giờ về nhà chỉ là cái cớ.” Xem ra phải dùng chiêu khích tướng với cô mới được.
“aizz, tôi đã làm hết sức mình rồi, có ai muốn thành tích của mình không tốt? Cũng có vài vị giáo sư giúp tôi trong việc chuẩn bị thi tốt nghiệp. Nhưng chỉ là giảng bài thêm thôi. Muốn không làm gì cũng được hưởng ư? Chỉ cái loại người có tiền như anh mới làm những chuyện đó thôi.”
“Bằng tốt nghiệp đại học cũng không nói lên năng lực của con người được” anh vẫn nói với cái giọng đầy khiêu khích, nếu như không chọc giận cô, cô tuyệt đối không cam tâm đi vào “khuôn khổ”.
“Anh~~~~” Luyến Thiên giận tới nỗi nói không nên lời.
Vân Phi Dương tiếp tục nói: “Nếu không tại sao với cá tính yêu tiền như mạng của cô, cô lại có thể từ chối một công việc lương cao như vậy? Ajzz thôi tôi tìm người khác còn tốt hơn. Chẳng qua có người không đủ trình độ mà thôi. Cần gì phải kiếm cớ chứ”
Đầu Luyến Thiên đã muốn bốc khói: “Được rồi. Tôi đồng ý”
“Thật sự?” Vân Phi Dương cười trộm trong lòng. “Dĩ nhiên, đáng lẽ tôi đang tính toán tìm công việc làm thêm buổi tối. Hiện tại có công việc lương cao như vậy, anh lại rất thành khẩn cho nên tôi chịu thiệt một chút vậy.” Cô làm bộ dáng đầy chính nghĩa nói. “Vậy cô bây giờ về nhà nghỉ ngơi chờ chân tốt hơn hãy đến công ty nhận việc. Tôi không muốn người ta nói tôi quá hà khắc với nhân viên. Huống chi cô bây giờ đến đi bộ còn khó khăn làm sao theo tôi ra ngoài được đây? Để tôi đưa cô về nhà.” “Đưa tôi về nhà?” Luyến Thiên kinh hãi Vân Phi Dương vừa thu xếp đồ đạc vừa nói: “Bộ dáng của cô như thế này làm sao bắt được xe về nhà? Hơn nữa cô cũng là nhân viên của tôi. Đừng nghĩ tôi có ý đồ gì với cô.” Đột nhiên Luyến Thiên cảm thấy Vân Phi Dương cũng không quá đáng ghét. Anh cũng có chút chút ưu điểm đó chứ. Cô nghiêng đầu nhìn Vân Phi Dương, trong lòng ngổn ngang nghĩ ngợi.
~end chương 1~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store