Co Gai Trong Long Trang Toi Suong Mu Can Than Voi Ngon Nen
8Thật sự là Đỗ Tiểu Xuân!Lâu Tiểu Nguyệt lùi lại, đến bên cạnh tôi, hạ giọng nói: "Đi thôi."Tôi biết xảy ra chuyện lớn rồi.Tôi lập tức đi theo Lâu Tiểu Nguyệt, xoay người bỏ chạy.Nhưng giây sau, một người đàn ông mặc đồ diễn hí kịch giống hệt trong mơ đứng chắn trước mặt chúng tôi."Ra tay đi!" Trần Tam Thủ mặc kệ tất cả, vòng tay ôm lấy cánh tay Đỗ Tiểu Xuân.Lâu Tiểu Nguyệt cầm giáo đâm thẳng về phía Đỗ Tiểu Xuân mà không chút do dự.Nhưng cây giáo vừa đâm tới đã bị đối phương một tay bắt lấy."Tiểu Nguyệt, ngay cả sư phụ con cũng không cần sao?" Đỗ Tiểu Xuân chất vấn.Lâu Tiểu Nguyệt nghiến răng: "Ông là súc sinh, ông không phải sư phụ của tôi.""Tôi chỉ muốn sống, tôi có gì sai chứ?" Giọng Đỗ Tiểu Xuân chất chứa đầy oán hận, nhìn tôi quát, "Hứa Niệm, cô nói con người không nên trường sinh. Thế cô thì sao? Lâu Tiểu Nguyệt thì sao? Trần Tam Thủ thì sao? Trương Chu thì sao hả? Mấy người đều còn sống, tại sao tôi không thể sống tiếp được?"Tôi nhìn Đỗ Tiểu Xuân, không biết phải trả lời thế nào.Lâu Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Ông tưởng tôi giống như ông muốn trường sinh hả? Nếu không phải do ông hại chết nhiều người như vậy, khiến cả chợ ma biến mất, chúng tôi cần gì phải sống theo kiểu người không ra người ma không ra ma chứ?"Việc chợ ma bị hủy diệt có liên quan đến Đỗ Tiểu Xuân?Đỗ Tiểu Xuân hừ lạnh: "Bọn chúng chết là vì chúng đáng chết. Hứa Niệm, cô đã phong ấn tôi trăm năm rồi, bây giờ tôi sống dậy, món nợ này chúng ta tính đi!"Quan tài này do tôi phong ấn sao?Tôi khiếp sợ.Đỗ Tiểu Xuân gạt tay Trần Tam Thủ ra, ném cây giáo của Lâu Tiểu Nguyệt đi, vươn tay về phía tôi.Đúng lúc này, phía sau Đỗ Tiểu Xuân xuất hiện một bóng người.Là Trương Chu!Trương Chu từ thế giới của tiệm cầm đồ Vạn Phúc xông ra, ôm lấy cổ Đỗ Tiểu Xuân từ phía sau, nói với tôi: "Đi đi, mặc kệ tôi!"Giây sau, cơ thể Trương Chu dần trở nên mờ ảo, Đỗ Tiểu Xuân giãy giụa muốn thoát ra nhưng không có cách nào thoát được.Tôi sốt ruột kêu lên: "Trương Chu, anh đang làm gì vậy?"Trương Chu không trả lời.Đỗ Tiểu Xuân bị kéo vào bóng tối, khoảnh khắc cuối cùng, hắn bắt lấy cánh tay của Lâu Tiểu Nguyệt.Tôi cuống quýt giữ Lâu Tiểu Nguyệt lại, quất một roi lên tay Đỗ Tiểu Xuân.Đỗ Tiểu Xuân rụt tay lại, phẫn nộ quát to: "Hứa Niệm, cô chờ đó, tôi sẽ tới tìm cô, cô đừng hòng trốn."Tiếng của hắn dần biến mất.Trái tim tôi đột nhiên đau nhói, Trương Chu kéo Đỗ Tiểu Xuân vào thế giới của tiệm cầm đồ Vạn Phúc, tôi không biết nơi đó ở đâu, liệu Trương Chu có gặp nguy hiểm hay không.Nếu vì cứu tôi mà Trương Chu gặp chuyện này, tôi sẽ áy náy cả đời.Trong lúc tôi đang lo lắng cho Trương Chu, Lâu Tiểu Nguyệt chĩa mũi giáo về phía Trần Tam Thủ, tức giận nói: "Bây giờ ông vừa lòng chưa? Thả Đỗ Tiểu Xuân ra, ông tưởng hắn sẽ bỏ qua cho ông à?"Trần Tam Thủ trợn mắt há hốc mồm: "Cô... Sao cô không nói sớm!"Lâu Tiểu Nguyệt không trả lời.Tôi không biết giữa Đỗ Tiểu Xuân và họ đã xảy ra ân oán gì.Lâu Tiểu Nguyệt xoay người nhìn quan tài: "Đó là quan tài chết chóc, vốn dĩ sau trăm năm trấn áp, dù bên trong là thứ gì thì cũng đều phải chết. Chỉ còn ba năm nữa, không ngờ lại có người đào ra."Tôi muốn hỏi Lâu Tiểu Nguyệt cho rõ ràng để tìm cách cứu Trương Chu thì vợ của ông chủ Triệu ở cạnh đột nhiên ngồi bệt xuống đất, gào khóc: "Con trai tôi! Trời ơi, con tôi! Đại sư Trần, đại sư Hứa, hai người phải cứu con trai tôi!"Bà ta bò đến trước mặt chúng tôi.Mặt ông chủ Triệu trắng bệch: "Con của chúng ta rốt cuộc sao vậy?"Vợ của ông chủ Triệu khóc lóc: "Bảo mẫu nói nó tắt thở rồi. Đại sư Trần, đại sư Hứa, hai người nhất định phải cứu con trai tôi, tôi không thể không có nó!"Người chết rồi!Di động của ông chủ Triệu cũng đổ chuông.Một lúc sau, điện thoại của ông ta rơi xuống đất, bản thân ông ta cũng ngã xuống.Bảo vệ lắp bắp: "Đều chết hết rồi. Những người xuống mộ ngày đầu tiên đều chết hết rồi."Chết hết?Tôi kinh hãi mở to hai mắt.Lâu Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, giải thích: "Bản thân Đỗ Tiểu Xuân là một món ma khí, có thể hấp thụ dương khí của con người. Hắn bị trấn áp trăm năm, dương thọ sắp hết, bây giờ thoát ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục hấp thụ dương khí của con người giống trước đây."Người biến thành ma khí!Trong đầu tôi hiện lên vài dòng trong bút ký của nhà họ Hứa: "Huyết tế!""Huyết tế trăm người sẽ thành ma khí." Lâu Tiểu Nguyệt nói, "Hắn chỉ mới là ma khí mới thành lập, ngày xưa hắn từng nói chỉ cần huyết tế càng nhiều người, hắn sẽ sống càng lâu, thậm chí còn có thể hấp thu năng lượng của những món ma khí khác để tự sử dụng."Tôi sợ hãi.Người biến thành ma khí, còn có thể hấp thu năng lượng của những món ma khí khác.Con người cũng nắm được sức mạnh này trong tay sao?Trần Tam Thủ muốn đi về phía quan tài thì bị cây giáo của Lâu Tiểu Nguyệt chặn lại.Lâu Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Trần Tam Thủ, nếu ông còn tới gần quan tài thêm nửa bước nữa, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình. Trước đây tôi có thể cùng Hứa Niệm phong ấn Đỗ Tiểu Xuân trong quan tài, ông có tin hôm nay tôi phong ấn cả ông không!"Trần Tam Thủ lập tức lùi lại.Vợ của bà chủ Triệu bò đến chỗ Trần Tam Thủ: "Đại sư, ông cứu con trai tôi đi."Trần Tam Thủ sực tỉnh, chỉ nói: "Người chết không thể sống lại, mong bà Triệu nén bi thương." Nói rồi, ông ta liếc xéo tôi rồi dẫn người bỏ đi.Mặt vợ của ông chủ Triệu tái nhợt, lại bò đến trước mặt tôi, dập đầu: "Đại sư Hứa, bà chủ Hứa, cầu xin cô, tôi biết lỗi rồi, cô chắc chắn có cách cứu con trai tôi, cô cứu con tôi đi."Người chết rồi, tôi thật sự không có cách nào để cứu.Lâu Tiểu Nguyệt nói: "Trần Tam Thủ nói không sai, người còn sống thì có rất nhiều cách để cứu, nhưng người chết rồi thì không có cách nào sống lại, bà từ bỏ suy nghĩ đó đi."Vợ của bà chủ Triệu nghe vậy, ngã xuống ngất đi.Hội trưởng Mã do dự qua kiểm tra, sau đó nói với mấy bảo vệ: "Mấy người đứng đó làm gì? Mau đưa họ đến bệnh viện đi."Vợ chồng ông chủ Triệu được bảo vệ đưa đến bệnh viện.Tôi nhìn quan tài.Lâu Tiểu Nguyệt nói: "Cô đừng đưa quan tài này đến chợ ma. Sau này có lẽ chúng ta còn cần dùng nó để phong ấn Đỗ Tiểu Xuân."Tôi gật đầu, lại hỏi: "Trương Chu thì sao? Cô có cách cứu anh ấy không?""Tôi làm sao biết anh ta thế nào? Có điều anh ta là chủ nhân của tiệm cầm đồ Vạn Phúc. Đỗ Tiểu Xuân tuy bị anh ta đưa đi nhưng anh ta vẫn có thể tự bảo vệ mình. Nếu cô thật sự muốn giúp anh ta thì hãy tìm ra ma khí trấn trạch sáu cửa hàng ở chợ ma đi. Trương Chu từng nói với tôi, chỉ khi chợ ma xuất hiện trở lại, lời nguyền trên người chúng ta mới được hóa giải."Lời nguyền?Tôi hỏi: "Lời nguyền gì?"Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt của Lâu Tiểu Nguyệt xuất hiện nhiều vết rách, làn da như nham thạch vỡ ra."Đây là lời nguyền của chúng ta. Hứa Niệm, tìm ra ma khí trấn trạch sáu cửa hàng, giúp chợ ma trở lại, chúng tôi chỉ có thể dựa vào cô thôi."Sau đó, Lâu Tiểu Nguyệt biến thành một đống bùn rồi biến mất.Tôi khiếp sợ ngồi bệt xuống.9Chuyện ở công trường cuối cùng vẫn không thể giải quyết.Chuyện có người chết bị xử lý trong âm thầm.Một tháng sau, công trường tiếp tục khởi công.Nhưng ông chủ Triệu nhà tan cửa nát, hạng mục của khu Chiêu Hoa cũng bị xí nghiệp khác mua lại.Tôi tìm kiếm khắp nhà chuyện về quỷ khí trấn trạch sáu cửa hàng ở chợ ma nhưng không có chút tin tức nào.Tôi thậm chí còn đi tìm Trần Tam Thủ.Nhưng ông già này cũng không biết, ông ta nói mình chỉ may mắn sống lâu chứ không phải chủ của một trong sáu cửa hàng ở chợ ma.Trong phòng làm việc, tôi đọc sách mà đầu óc hỗn loạn.Mèo đen Cục Than cứ nhìn tôi.Tôi cười khổ: "Tao đang tìm ma khí trấn trạch sáu cửa hàng, mày có biết không?"Mèo đen nghiêng đầu, đột nhiên nhảy khỏi bàn, chạy tới trước cửa tủ, dùng đầu đẩy cửa vào.Cửa tủ?Tôi mở tủ, bên trong toàn là quần áo, không có gì đặc biệt cả.Nhưng ngay giây sau, tôi liền hiểu ý Cục Than.Thương hội Thiên Địa!Trong sáu cửa hàng ở chợ ma, thương hội Thiên Địa là trung tâm, cũng là nơi giúp tôi xử lý âm khí trên ma khí.Tôi lập tức đi chuẩn bị rồi đốt một ngọn nến trắng ở góc phòng, sau đó quay lại trước tủ, cắn đầu ngón tay, vẽ bùa chú rồi mở cửa.Sương trắng bên trong bay ra.Tôi dắt Cục Than: "Cục Than, dẫn đường."Cục Than đi trước, chẳng mấy chốc nó đã dẫn tôi xuyên qua làn sương trắng đến một con phố cổ.Con phố này chính là chợ ma.Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, sáu cửa hàng lớn sụp đổ, chỉ còn thương hội Thiên Địa đứng độc lập trong chợ ma.Mà bây giờ, cũng chỉ có mình tôi là người sống có thể đến con phố này.Đường phố đầy bóng ma.Tôi bước đến trước một cửa hàng treo lồng đèn trắng, bước vào.Chủ nhân của thương hội Thiên Địa tên Bạch Tiểu Bạch, là một người đàn ông đẹp "khuynh quốc khuynh thành".Bạch Tiểu Bạch thấy tôi, cười hỏi: "Nhóc con, lâu rồi mới gặp, hôm nay có vụ làm ăn gì đây?"Tôi lắc đầu: "Hôm nay tôi không có mang ma khí đến, tới để hỏi thăm tin tức thôi."Bạch Tiểu Bạch giật mình, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Tin tức chỗ tôi cũng không miễn phí đâu. Bây giờ cô có 462 đồng thiên địa, tiêu tiền để mua đi."Tôi không từ chối mà hỏi: "Ma khí trấn trạch của sáu cửa hàng lớn ở chợ ma là gì?"Bạch Tiểu Bạch nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Muốn chợ ma xuất hiện lại ở nhân gian hả?"Tôi gật đầu."Làm vậy cô được ích lợi gì?"Ích lợi?Tôi do dự: "Chủ của Lê Viên Xuân nói chỉ có tôi mới có thể giúp chợ ma trở về nhân gian, lời nguyền trên người họ mới có thể biến mất."Bạch Tiểu Bạch chớp mắt gật đầu: "Đúng vậy. Chợ ma không xuất hiện, các cửa hàng sẽ không thể tồn tại trên nhân gian, mấy người bọn họ chỉ có thể sống cuộc sống người không ra người ma không ra ma. Nhưng xin lỗi, tôi không biết hết về các báu vật của mấy cửa hàng các cô. Tôi chỉ biết đồ trấn trạch của tiệm cầm đồ Vạn Phúc là tiền Ngũ Đế mua mạng, còn Tâm Trai của các cô... Là trường minh đăng, của Lê Viên Xuân hình như là một cái mặt nạ hí khúc. Còn ba nhà còn lại thì tôi không rõ."Ba nhà còn lại?Tôi nghi ngờ: "Thương hội Thiên Địa không nằm trong sáu cửa hàng à?""Đương nhiên là không, bản thân thương hội Thiên Địa là chợ ma mà." Bạch Tiểu Bạch mỉm cười, "Sáu cửa hàng lớn đều nhờ chợ ma mà được lập nên.""Thế ba cửa hàng còn lại là gì?""Thiên cơ không thể tiết lộ. Tên thì tôi không thể nói cho cô biết. Cô muốn điều tra hay không là chuyện của cô. Tuy nhiên, tôi có thể nói cho cô biết, ba cửa hàng còn lại là tiệm tang lễ, nhà trọ và y quán. Nhà trọ sẽ xuất hiện gần Phan Gia Viên vào 15 tháng 7 hàng năm, nếu cô tìm ra, có lẽ cô ta sẽ dần biết được tất cả."Nhà trọ?Tôi gật đầu.Bạch Tiểu Bạch đặt một xấp tiền trước mặt, rồi cắt một phần trong đó đi: "Câu hỏi của cô nhiều quá, tôi sẽ thu 300 đồng."Tên gian thương này!Tôi trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Bạch."Hứa Tâm, tôi khuyên cô đừng hỏi nhiều nữa. Quá khứ đã là quá khứ, bây giờ cô đang sống rất tốt, tại sao phải tìm hiểu quá nhiều chứ?Tôi lắc đầu: "Con người ta luôn phải truy tìm cội nguồn của mình, chưa kể còn có người đang đợi tôi."Tôi không hỏi nữa, xoay người rời khỏi thương hội Thiên Địa.Tiếng của Bạch Tiểu Bạch vang lên sau lưng: "Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên!"Tôi bước vào sương mù, lẩm bẩm: "Nghiệt duyên cũng là duyên."
[Hết]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store